Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 32: Chương 32




Một tuần thấp thoáng trôi nhanh.

Buối sang thứ sáu . Có thể xem là bữa sang bình yên đi.

Đến trường Fuutan đưa cho cô quyển soạn nhạc cậu đã làm. Meyami nhận rồi nghiên đầu nhìn cậu. Trông có vẻ rất thích thú với công việc này, cậu ta thức cả đêm để viết sao? Nhìn trên gương mặt có quàn đen ở cuối mắt dù đã che dấu rất kĩ. Cô cũng hơi bất ngờ, một năm làm việc với cậu ta nói không nhiều thì không phải, mà ít cũng không, thời gian đó cũng đủ cho cô hiểu một chút về tính cách của cậu. Fuutan ngoài việc lên sân khấu cho phép trang chút phấn, còn lại ở nhà cậu rất lánh xa. Cũng chính vì thế mà cậu mới thân với cô thế, sự thật, Meyami lên sân khấu không bao giờ đánh phấn son, ngoại trừ bị Lily bắt buộc. mà thói quen của cô khó sửa nên những lúc đạo diễn hay người chủ trì không để ý, Lily cũng chán nản cho qua luôn.

Cuối giờ, vì chuẩn bị cho trang phục cùng các phụ kiện trong ngày lễ, cả nhóm Tohru và Meyami đều rủ nhau đi ngoài mua sắm. Khu phố chợ cùng các cửa hang may mặc rất nhiều, cũng có rất nhiều người, nhưng hôm nay không phải cuối tuần nên không quá khó khi cả nhóm đi dạo thoải mái khắp nơi. AI cũng náo nức, Tohru bị Saki cùng Asari kéo vào các shop thời trang, mà không biết cố tình hay là “lỡ tay” hai người kia cũng nhét cô luôn một phần.

Meyami mệ người chỉ lờ mờ theo, đến khi đến một cửa hang cả bọn bị đăm chìm, cô tìm cách rời đi mua nhanh rồi về. Trong người cảm thấy không khỏe, không thể ở ngoài lâu, có thể nếu cô cử động nếu có thế …

“ Ờ Yuki, Kyo này. Mình cùng Meyami ra ngoài xem nhạc cụ chút nha~ Bài nhạc sắp xong rồi !”

Fuutan vỗ vai hai người rồi nhanh chóng kéo tay cô đi trước. Hai ngươi kia nhìn nhau, Kyo điên tiếc định nhào tới nhưng bị Yuki kéo lại. Tiếp tục một cuộc cãi vả

“Ngươi điên à? Sao lại giật lại? Hắn dẫn Meyami đi rồi kìa?”

“ Ngươi quá nhiều chuyện!”

“ Nhiều cái đầu ngươi, Con chuột thối. Ngươi sẽ mất Meyami!”

“Ngươi…. cũng sợ sao?”

“ …”

Cả hai cãi vả một hồi rồi yên tỉnh, nhìn theo bóng lưng hai người kia rời đi. Mà nguyên nhân cuộc tranh cãi không hay biết, cô chỉ theo thường lệ hai người kia như nước với lửa. Chẳng bào giờ nghĩ sẽ có những cuộc nội chiến như thế. Bị kéo qua ngõ khuất bóng cả nhóm, Fuutan dẫn cô đi được một đoạn thì dừng lại, Meyami vì mệt trong người không muốn tranh cãi, với lại Fuutan là bạn cô không có chuyện cậu ấy làm chuyện xấu.

“ Mimi, cậu bệnh?!”

Giọng Fuutan trầm xuống, anh thật khó chịu. Trong tâm rất khó chịu, nhưng một chút mảy may cũng chẳng nhận ra, chỉ biết cố nắm chắc lấy bàn tay lạnh ngắt hàn nhiệt của cô mà bốp chặt, thay cho lời trách móc. Tự nhiên khi anh chạy xong “xô” gấp gáp về nhà làm một ly trà sữa cho cô. Không ngờ khi đến nhà lại là cái tin cô đã dọn nhà rời đi. Anh đã biết chuyện này sẽ sớm thì muộn, nhưng thật không thể chấp nhận. Cô xem anh là gì? Một người bạn hay gì khác? Hoặc trong cô không hề để ý tới anh, nếu có thì chẳng phải cần nói chuyện hay lý do sao?

Đến khi Meyami lên tới tòa án, lúc đó cậu không đến kịp nhìn Ukyo đấu trận đầu, khi tới đã là giờ giải lao, cậu cũng đã tình cờ gặp Ukyo cùng cô đứng sau khuôn viên tòa. Có chuyện khi cậu biết một trong các người anh của mình thích cô, cử chỉ dịu dàng đến thế khiến cậu nổi nóng. Nhưng vẫn yên lặng khi biết bên cậu còn có một người khác đang nấp.

Meyami chuyển đi, Fuutan cũng chẳng buồn về nhà, đến đêm lại leo tường vào nhà, bị các anh bắt mắng miết. Ema nhìn cậu rồi lại khuyên nhủ, nhức đầu cậu lên thẳng phòng chơi game, khi quyết định đến học cùng cô cậu đã rất vui. Nhưng lại điên hơn khi gặp hai tên nào kia lại cứ quấn riết lấy cô. Mấy ngày nay cố gắng tìm cách tách những kẻ kia ra thực chất rất khó. Đó không phải là những kẻ tầm thường, Yuki là hoàng tử của trường cũng là lớp trưởng tất nhiên là học giỏi cùng cả năng lực, còn cái tên khùng Kyo kia không chỉ nhìn bề ngoài, mà thực chất nhìn về sổ điểm, hắn chẳng thua kém gì.

Một chuyện khác, gần đây cậu nhận ra hai tên kia có thái độ chuyển sang đối đầu.

“Đau..”

“A .. xin lỗi không sao chứ?”

Bị Fuutan nắm riết tay bốp chặt, Meyami khẽ siết xoa, không ngờ cậu giật mình đem tay cô lên nhẹ thổi.

“Mimi ở nơi này chờ mình, chạy đi bên kia một chút”

“ Ơ … à được”

Dù không hiểu nhưng cô vẫn đồng ý, cô không đoán được suy nghĩ con người, nhất là hành động thất thường như Fuutan, mà gần đây dường như độ nhạy bén của cô giảm đi rất nhiều, một số tâm lý thường gặp như đói bụng hay suy nghĩ về quá khứ , … cô không đón được.

Như lần khi buổi tối, cô leo lên gọi Kyo xuống ăn cơm, không ngờ cậu nhảy lên nóc nhà, cô chật vật leo lên một nữa bị trượt chân té xuống. Chắc sẽ hôn đất mẹ, tuy cách mặt đất không xa nhưng cũng có thể gãy xương, không ngờ lúc cô lại rơi vào cái ôm của Kyo rồi đưa lên nóc nhà, cậu nhìn cô một hồi mắng nhiết sau đó lại ôm cô chặt cứng. Cô nghĩ là cậu nhớ mẹ mình nên vỗ vai an ủi, không ngờ lại bị cốc đầu, bảo cậu đói bụng.

Cũng như lần món ăn thử cô tự chế đem ra cho mọi người. Yuki vào phòng bếp trước giúp cô. Cô nhờ cậu nêm nếm, nhé miếng bánh vào miệng cậu. Thoáng chốc cậu quay nhìn sang nơi khác, Meyami không hiểu tới hỏi tại sao, lại bị cậu nói nhớ về quá khứ.

Cũng như lúc này, Fuutan không còn vẻ bướng bỉnh như hằng ngày mà đem ra vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô, giọng nói cũng không cao mà trầm xuống như ra lệnh. Meyami chỉ biết làm theo.

Nhưng khi đứng đợi được nửa tiếng lại không thấy cậu đâu, cơn chóng mặt lại làm cô say sẩm. Ngồi phục xuống vệ đường ôm đầu, lắc nhẹ. Trong đầu vang lên tiếng đàn piano, càng ngày rất nhanh, những nốt đen của đàn đều được chơi. Thật nực cười đến giờ vẫn còn nhớ đến nhạc.

Nhưng tiếng đàn càng ngày càng réo rắc, tứ phương. Khi tỉnh tâm lại khiến cô cảm nhận, người chơi đàn rất điêu luyện. Không phải là nhạc từ trong đầu có tiếng đàn từ nơi nào đó. Meyami đứng dậy mò mẩn theo vách tưởng tìm tiếng nhạc, qua một con hẻm nhỏ bắt ngang qua đường tắt. Một khu phố, với cửa tịm cũ, toàn là nhạc cụ, con phố khá nhỏ cũng khá văng. Dường như rất ít người qua lại. DỰng lại trước một cửa tiệm bán dụng cụ âm nhạc, bản giởi thiệu khá nhỏ in một cây đàn piano. Điều đặt biệt hơn là tiếng đàn phát ra từ nơi cửa tiệm. Nhẹ mở cửa bước vào, tiếng chuông treo lên cửa ren ken cách nhẹ nhàng. Con đường cửa tiệm rất nhỏ, bên cạnh đặt một tủ sách chính giữ lối đi chia căn phòng làm hai, Meyami đi thẳng khi xuất hiện trước mặt cô một piano màu đen, trên là một nam tử tóc lục, còn mặc trang phục học sinh đánh đàn, hình như cùng trường. Nước da màu mật ánh mắt nhắm nghiền mơ mang trong tiếng nhạc, thân thể di chuyển theo từng cử động của ngón tay lên phím đàn.

Rất say mê.

Meyami đứng thần người nghe, tiếng nhạc rất vui cũng rất ấm, nó như kéo người khác vào ánh ban mai buổi sang bỏ hết mệt mỏi. Lâu lắm rồi cô vẫn chưa được nghe lại, âm nhạc dẫn dắt cô đến với một vườn ha hướng dương dưới ánh nắng chối lò. DƯới chân là thảm cỏ trên cao bầu trời xanh may trắng. Gió thổi quan đãng làm bay cả tóc. Cô mãi đóng chiềm vào nó khi tiếng nhạc dừng lại, người trên đàn đứng bật dậy.

Meyami giật mình khi cảm giác có luồn sát khí đến bên, mở mắt nhìn người trước mặt, cậu ấy nổi giận vì cô nghe lỏm.

“XIn lỗi mình không cố ý, mình đi ngay ạ”

Nói xong vội chạy ra cửa, mắt hoa đầu ván nhưng vẫn cố sức chạy. Cô không biết là trốn thứ gì, có thể là cậu kia, nhưng cũng có thể là chính âm nhạc của cậu. Âm nhạc kia khiến kí ức kia hiện về, âm nhạc vẫn du dương bên tai như thế, tiếng cười nói vẫn như thế. Nhưng góc đứng của cô là một bâu trời đen kịt, cũng không có chút nào về anh sang mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.