“U-Ừm … EM nghe nói nếu người ngoài biết về chuyện gia tộc Sohma sẽ xóa kí ức. Vậy có lẽ?!”
Cô lấy hết can đảm ngẩn đầu nhìn anh. Trong lòng có run sợ, vì trong
truyện cô xem qua thực Hatori là người rất lạnh lùng, nhất là sau đoạn
tình cảm của anh. Ủa mà nhắc mới nhớ, cô nhớ trong truyện có nói anh đặt ảnh người yêu trên kệ sách mà nhỉ? Mà nhìn quanh phòng lại không thấy?!
“ Ừm em nói đúng đấy”
Hatori thở ra rồi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa. Rồi lại nhìn lại trong phòng,
dung giọng nói trầm trầm như ma ám. Mà sao anh đứng xa mà cô cảm giác
như lạnh xương sống thế nhỉ?!
“ Tùy mỗi con người khi biết bí mật của nhà Sohma thôi. Không phải bất kì ai cũng phải xóa.”
“ …”
Anh ta đang nói gì đây? Chẳng lẽ chuyện là bịa đặt sao? Chẳng phải nhà
Sohma bắt buộc sao? ANh ta thất tình cũng lây sang thần kinh à?
“ Mà các em có thích sống nhà Yuki cùng Kyo không?”
“ Dạ cũng thích lắm ạ”
Tohru nhanh nhẹn trả lời, cô chỉ gật đầu. Hatori nghe xong chỉ cười nhìn cô,
Meyami bên này cúi gầm mặt. Bên cạnh cố gắng nhéo tay mình để không cảm
giác lưng mình chảy ướt đẫm mô hôi. Ông anh à~ Cháu biết chú rất đẹp
trai, mà cháu cũng biết cháu không có khả năng đấu lại chú, vì thế đừng
đem ánh mắt lóe sáng sau loạn tóc mái nhìn cháu được không. Ma dọa người không chết mà là Người dọa người sẽ đứng tim đấy.
“ Ừm thích thì tốt rồi. Nhưng có một vấn đề khác, lý do các em đi khỏi nơi đó cũng
chính là nó. Liên quan tới nhà Sohma chẳng bao giờ là hay ho cả”
“ …”
“Hãy trở về nhà trước khi quá muộn. Shigure có thể nói với các em biết tất
cả, nhưng không hoàn toàn là tất cả. Vì một số thành viên trong nhà cũng chẳng được quyền biết tới về những điều bí mật. Cuộc sống này không đơn giản đâu … Những bóng ma những tội ác luôn lỡn dỡn đâu đó quanh đây ….
Vì thế trước hối tiếc … Tốt nhất nên rời đi … Không còn quan hề gì đến
với tất cả gia tộc này nữa kể cả nhà Shigure và Yuki và Kyo”
Hatori đến lại ghế ngồi, Meyami chăm chú nhìn anh. Có chuyện gì đó rất khác về anh ta. Không phải là lời nói đuổi khách mà như cầu xin cả hai ở lại dù trong một kí ức cũng được. Lời nói rất đặc biệt, không muốn dính đến
phiền toái, nhưng khi ở trong nhà, ngoại trừ việc cô và Tohru gặp ba
người và một số thành viên khác trong nhà biến đổi thành thú vật của
mười hai con giáp. Ngoài ra chẳng có gì, nói xong anh đưa Tohru đi dạo
quanh nhà, còn cô Momiji dẫn cô đi đến nhìn tuyết trời.
“ Chị …. Chị tên Meyami đúng không ạ?”
“ Ừm, em có thể gọi chị là Mimi như Tohru cũng được”
“ Mimi … Mimi … Mimi thật giống con mèo”
“ … Tùy em thôi! ..”
Meyami cười, đúng đấy cô chưa nghĩ mình sẽ có tên giống mèo như thế. Nhưng lai không biết lý do tại sao papa Rintarou lại đặt biệt danh như thế. Sau
này cô cũng chẳng tra cứu làm gì , vì đó là cái tên của người cha luôn
yêu thương cô đặt ra. Là vị ân nhân cứu mạng cô khi sắp chết
“ CHị Mimi , chị Mimi”
Thấy cô không nói gì cậu bé chợt lo lắng khi sợ cô không thích cậu nữa. Liên tục xin lỗi rồi xin lỗi. Meyami lắc đầu, xoa đầu cậu, hành động này rất giống Wataru. Tiếp theo hai chị em dạo quanh hòn non bộ cùng phòng
khác. Một căn phòng gỗ nhỏ, thoáng qua mùi hương khi họ đi qua. Meyami
tò mò khi nhìn sang cánh cửakéo găn giấy gỗ. Nó rất quen thuộc, là gì
nhỉ? Cô không nhớ, nhưng nó quen lắm.
“ Chị, căn phòng này của
ngài Akito. Ngài ấy khá trầm cảm, nhưng lại rất hay cười. Đối xử rất tốt với mọi thành viên trong nhà. Nhưng căn phòng này ngài kiên quyết không cho ai chạm vào, cũng không cho ai vào trừ ngài”
“ …. Ngài Akito của gia tộc? Chắc ngài ấy rất nghiêm khắc nhỉ?”
“ Ngài Akito không giống các trưởng gia tộc đời khác, ngài là người vui
vẻ, luôn đối xử dịu dàng, tốt bụng với mọi người. Như cả vợ chồng anh
Hatori”
“ VỢ chồng sao?”
“ Ừm là vợ chồng, à mà thôi đến bên kia đi ạ, em kể chị nghe”
Momiji kéo tay cô chạy đến bên ngồi bên cửa sổ nhìn ra, trong khu phòng khác.
Tuyết không ngừng rơi, trời cũng bắt đầu tối, nếu nó rơi tiếp hôm nay cô không thể trở lại nhà Sohma. Nhìn sang Momiji đang trầm mặt, tự nhiên
thấy cậu bé này lớn trước tuổi. Với khuôn mặt này cậu bé đã trải qua
những chuyện gì?
“ Chị hỏi về vợ chồng của Hatori đúng không?”
“ Em không muốn nhắc đến?”
Vì nhìn thấy sự phẫn nộ trong đôi mắt vàng tròn xoe kia, còn ươn ướt nước. Cô tự nhiên không muốn hóng them chuyện nữa. Rồi đứng dậy kéo tay
Momiji đi chơi tiếp lại bị cậu bé kéo lại ngồi xuống.
“ EM mệt rồi ngồi nghĩ đi ạ”
Meyami khẽ gật đầu rồi không nói, nhìn khung cảnh ngoài trời. Tuyết năm nay
rơi cũng rất nhiều như mấy năm trước khi cô gặp chị Megumi. Cũng là bầu
trời tuyết tan thế này, nhưng hôm đó lạnh lắm. Ema thì ôm đau riết khiến cô đến lo lắng, tiền giành giụm lại không nhiều. Sau đêm đó, sáng hôm
sau cô mới bắt đầu gặp mặt chị Lily và bắt đầu bước tới bây giờ. Có lẽ
đêm đó là định mệnh, Megumi như một bản sao kiếp trước của cô, trên
người mang tuyệt vọng nhưng vẫn năm giữ một chút hy vọng thật nhỏ nhoi.
AI đó sẽ nhìn lại cô và quan tâm cô. Cảm giác với âm nhạc giữ cô và
Megumi giống nhau. Có lẽ đã đến lúc, đến lúc rồi!
Đến lúc bắt đầu lại mọi việc!
“ Mimi này? Chị có thể nghe em kể chuyện về cổ tích?!”
“ … ĐƯợc thôi … CHị rất mong chờ”
“ Ngày xưa, một chàng trai vì một lời nguyền nên không thể gặp người
ngoài hoặc không thế yêu ai. Nhưng đến một ngày một cô gái đến bên giúp
anh biết yêu thương, xóa tan trái tim băng giá. Họ sống với nhau rất
hạnh phúc nhưng rồi ngày kia, chàng phát hiên ra cô không thật lòng đến
mình, mà vì cô muốn khai thác thong tin trong gia tộc. Tộc trưởng không
nói gì, chỉ nhìn anh mỉm cười rời vào phòng. Anh quỳ xuống bên cửa ngài
rất lâu nhưng trong phòng không có phản ứng.Mục đích của anh chỉ muốn
xin lỗi ngài đã chọn sai người. Nhưng Ngài Akito lại tự giằng mình rằng
lại mình mà chàng trai trong gia tộc mình không hạnh phúc.SAu hai ngày,
thành viên trong tộc, phát hiện ngài tộc trưởng đã ngất trên sàn.”
“ Sao lại ngất?”
“ Vì ngài ấy bị bệnh xuyễn, cơ thể rất yếu đuối. Ngài rất ít khi tức
giận, nhưng người lại biết cách không chế lời nói mình không làm thành
viên trong gia tộc ghét bỏ. Chàng trai đẫ chữa trị cho bệnh ngài, và
quyết định xóa đi kí ức của cô gái kia. Từ đó cả hai người không gặp
nhau nữa. Riêng ngài tộc trưởng lại nghĩ vì căn bệnh của ngài mà khiến
hai người kia tách ra. Ngài rất ít khi gặp thành viên bên ngoài, luôn
giữ kính căn phòng của mình. Từ đó chẳng ai thấy nụ cười trên môi ngài
tộc trưởng nữa ….”
Nói tới đây Momiji dừng lại ôm mặt khóc, cô không biết làm sao đành ôm cậu vào lòng nhẹ vỗ lưng cậu
“ Mimi chị biết không? Từ nhỏ anh Akito rất thích cười, anh cười rất
nhiều. Anh kể do một người bạn bí mật chỉ anh cách cười đùa. Anh nói
người trong gia tộc có thể bình đẳng với nhau, có thể yêu thương người
khác tộc nhưng phải chắc chắng là hạnh phúc. Nhưng chỉ vì một cô gái
kia, một người đã khiến anh Hatori áy náy cả cuộc đời, khiến ngài Akito
không còn cười được nữa. Em rất muốn giúp họ …. EM muốn cùng ngài chơi
đánh sò nữa chị ơi!”
“ … Được rồi … chuyện gì cũng sẽ qua nhanh đúng không?”
Momiji ngẩn đầu nhìn cô , ánh mắt đọng nước mắt đầy ngạc nhiên. Meyami chỉ mỉm cười đưa tay gạt nước mắt cho cậu.
“ ĐỪng khóc, con trai phải mạnh mẽ. Còn về chuyện giữa hai người kia, chắc chắng sẽ có một ngày họ sẽ hiểu đúng không!?”
Làn gió nhẹ vờn qua mái tóc, tóc mái hồng trên trán tán loạn, Meyami cười
nhìn tươi như đóa hoa. Momiji tự dùi mắt mình, chớp vài cái. Có phải cậu hoa mắt, nhìn thấy cô mọc them đôi cánh ?