”Meyami, nhím Quater Night tìm cậu kìa”
Shibuya vừa bước vào phòng nhìn Meyami đang căm cúi tô vẽ cái gì đó liền lên
tiếng nhắc nhở. Meyami nhìn cô bạn chỉ gật đầu một cái lại tiếp tục cắm
cúi vài bản vẽ của mình. Lần này cô cần làm xong nó, nó dành cho công ty thời trang của cô. Gần đây cô bỏ bơ nó nói chng là...cũng hơi bị nhiều.
Tính ra cô lãng trí quên mất nó. Hoặc là lo chuồn khỏi phiền phức mà quên mất nó.
Lần này thì chuộc lỗi.
Shibuya nhìn cô bạn mình chăm chú vào công việc, bước lại gần nhìn xem. Trên
bàn là mẫu giấy A4, dày kín các hình vẽ về váy dạ hội, hay trang phục
quý tộc, còn chú thích rất rõ về từng chi tiết một trên từng góc nhìn,
sau đó là những loài phân biệt được tô một mảnh nhỏ trên ảnh, ngoài tờ
giấy ra còn có bản màu từ đỏ đến đen theo kiểu 108 màu, đủ loại nhạt đến đậm. Shibuya cũng từng là người nhìn thấy những thứ này khi cô đến các
nhà thiết kế, nếu cô đón không nhầm thì...
”Mimi, cậu thiết kế sao?”
”Ừm. Lâu lâu muốn thay đổi chút khẩu vị. Mà cậu nhìn xem, cậu thích trang phục nào?”
Meyami đem một sấp giấy vẽ bên cạnh đặt vào tay cô bạn rồi nói. Dù sao chúng
cũng là ý tưởng của cô, vẫn chưa công nhận về chủ quyền chất xám,mặt
khác đối với cô không sợ mất hay cướp đi nếu rơi vào tay Shibuya nên cô
rất dễ dàng đưa ra. Meyami tin tưởng cô bạn này, không phải người xấu
muốn cướp đoạt chuyện tốt của bạn bè.Nếu Shibuya có tính đó thì đã từ
lâu không có chạy cùng làm bạn với cô và Nanami trong khi cả trường này
đều không thích hai cô. Nói đúng hơn là họ ghét về những người tài giỏi
hơn họ.
Con người là thế, khi bạn tệ hơn họ. Họ chỉ cười chê phỉ
bán. Bạn bằng họ, họ thù địch mà muốn vượt qua bạn. Khi bạn vượt qua họ, họ ghen ghét chỉ muốnnhân chìm chúng ta. Và cuối cùng,bạn cao hơn họ
đến mức “thần thánh” thì họ mới có thể thần tượng với bạn.
Chính
vì vậy từ khi vào trường âm nhạc, Meyami rất ít khi đi ra ngoài tranh
luận hay đùa vui với người bạn khác. Cũng chắc thế, cuộc sống đưa đẩy cô gắn liền với số phận nữ chính và nam chính trong truyện.
Trở về
với cô bạn gái trước mặt Meyami đây, Shibuya đang mở to tròn đôi mắt
nhìn về phía cô, rồi lại nhìn bản vẽ. Cái kiểu như người ngoài hành tinh mới xuất hiện nơi này vậy. Đúng ánh mắt cô nói hết đấy, Shibuya trán
càng đổ mồ hôi hột một dày hơn, có phải không chứ, cô kết bạn với những
người gì thế này. Nanami là kẻ tiến bộ vượt bậc trong âm nhạc, dù không
biết nốt nhạc vẫn sáng tác nhạc được ( Nanami sáng tác nhạc cho Jto phần 1 ấy). Bây giờ thì lại tới cô gái đa tài này, cộng với tính tình cổ
quái.
Không biết gọi may hay sui nữa đây. Thật là!!
Đánh một tiếng thở daì nhìn cô bạn tóc hồng ngồi trên ghế cặm cuị tô tô vẽ
vẽ để hoàn thành bản thiết kế của mình. Shibuya đem một bộ trang phục
trên giấy vẽ đến chi tiết xinh đẹp hợp với phong cách của cô đưa cho
Meyami. Shibuya vẫn âm thầm thở dài, hai con nhỏ biến dị này thật luôn
làm con bạn như cô có thật nhiều bất ngờ mà. Nhìn bản vẽ của Meyami
thôi, cũng đủ hiểu cô bạn này giàu đến mức nào, tất cả mỗi bản vẽ của
cô, nếu tùy tiện đem ra một cái may mặc họp cho công chúng, cũng đủ để
cho cô ăn sống cả đời này.
”Mimi, cất giữ mấy bản vẽ này kĩ vào. Đừng để lọt ra ngoài hay vào kẻ khác, nó là cả một kho báu đấy!”
Meyami nhìn sấp giấy xếp ngay ngắn kẹp trong bản vẽ lại nhìn lại cô bạn,nhẹ mỉm cười gật đầu.
”Cảm ơn”
”Không có gì, cậu trước giờ hậu đậu lại còn hay quên. Cái này của bạn có thể
làm giàu một tên ăn mày thành tỷ phú đấy. Vì vậy mình khuyên cậu nên đi
đăng kí chất xám đi để tránh tình trạng bị đánh cắp.”
Meyami chỉ
biết cười gật đầu. Dần dần cô cảm giác luôn Shibuya có thể trở thành mẹ
cô, hoặc bà cụ non trước tuổi như chị Lily chẳng hạn. Shibuya nói đi nói lại một chủ đề rất nhiều lần khi lo lắng cho Meyami và căn dặn rất rất
kĩ,nhấn mạnh thạt nhiều trọng yếu. Đối với chất giọng Shibuya tự nhiên
cảm thấy đối người nghe là một bài thuyết trình,vận động trong một buổi
lễ nào đó. Nghe rất ư là dễ chịu tai.
”Được rồi, mình sẽ cẩn thận về những bản vẽ đó. Tháng sau là sinh nhật cậu nhỉ, lần đó cậu có “sô” không?”
”Ừm tháng sau cũng là tháng ca sĩ tranh nhau thi vào giải SSS trong hội thể thao quốc tế sắp tới. Chắc sẽ bận suốt”
”Ừm, nhưng cậu sẽ thi sao?”
”Chủ tịch muốn tổ chức cuộc thi trong công ty và các công ty khác chọn ra ca sĩ tham gia hát trong lễ hội quốc tế này.”
”Ừm, chỉ có thể là vậy. Shibuya cậu chọn được trang phục nào chưa?”
”Này, mình thấy nó hợp với màu tóc mình lại rất dễ dàng mặc, điều tất nhiên
đó là nó đơn giản nhưng lại đủ quyến rủ người nhìn, phụ kiện đi kèm lại
lấp lánh đúng với mẫu mình thích.”
”Ôi, mặt cậu tinh thật nha. Nó là trang phục mình tặng cậu đấy, nó tên Saphire”
”Tại sao?”
”Né quyến rũ của nổi loạn”
Shibuya nhìn Meyami không hiểu lúc này, điện thoại cô vang lên, Shibuya phải ra một góc phòng nghe máy. Meyami nhìn trang phục trên giấy mỉm cười, nó
được phát triển theo bộ váy của Madam Red. Từ khi bà còn sống, bộ váy
trên người bà khiến cô ấn tươngh nhất là nét đơn giản nhưng đủ để nâng
cao địa vị tử tước của mình. Trang phục cô cách tân chỉ là cổ sen, để hở phía vòng ngực no tròn phía trên, hai bên gắn liền với vùng ngực nối
với gần cánh tay, trờ vai, tay dài một bên, một bên khác là tay áo của
áo ba lỗ, dưới váy là cách bồng bềnh của hoa hồng khi nở, đường váy xéo
xếp lớp lên nhau, dài đến bắp đùi. Lễ phục của Shibuya là đủ quyết rủ,
đủ nỗi loạn, đủ ngầu.
”Mimi, ra ngoài găn nhóm của senpai đi, mình đi làm việc đây.”
Shibuya bước đến đập vao cô nói rồi xoay người ra cửa. Trước khi đi cô chợt quay lại nhìn cô bạn trong phòng.
”Mimi, cuộc thi này sẽ tranh đấu đấy. Mình mong chờ cuộc thi đó mình và bạn sẽ đối đầu!”
Meyami nghe vậy ngẩn đầu cười tươi.
”Tất nhiên, tới lúc đó đấu hết mình đi!”
”Được. Tất nhiên là hết mình. Hèn gặp lại!”
”Ừm”
--- ------ ------ ------ ------ -------
Trong căn phòng rộng, lấy bản màu trắng làm chủ đạo, cửa kính bao ưuabh chứng tỏ là vật mắt tiềng, trang trí bố trí trong phòng rất đơn giản nhưng
vẫn toát lên khí khái thản nhiên quý tộc của nó. Bên cạnh là căn bếp
nhỏ, đồ vật đơn giản từ tất cả các công nghệ tốt chế biến ra.
Nơi chỗ ở của Quater Nights đủ mơ ước.
”Đây là cacao nóng. Hôm nay các cô biết chúng tôi cần gì!”
Meyami được gọi đến, đã thấy Nanami ngồi trong phòng. Cùng với nhóm bốn người, Ranmaru đặt cốc cacao nóng trên bàn rồi ngồi lại vị trí của mình,bắt
chéo chân nhìn cô như kẻ tội đồ. Đối diện với ánh mắt kia, Meyami không
tránh nhìn lại anh. Thật là có đẹp trai lắm đâu mà lên mặt ghê vậy.
(Khụ, chị hai người ta là Idol!/ Thì sao? Tôi cũng vậy mà/ Idol không đẹp có
nhiều fan không?/ Đương nhiên có/ Huh?/ Có đấy!/...)
”Được rồi,
Kuro-kun, cậu không cần trừng cô bé đâu. Meyami, Nanami, sắp tới sẽ có
lễ hội mùa hè, nhóm anh cần bài hát để lên đó diễn trước công chúng tuy
không phải cả thế giới thấy nhưng là cả nước nhìn thấy...”
Reiji
vỗ vai Ranmaru cười cười. Rồi lại nhìn sang hai cô giải thích, ánh mắt
liếc qua Meyami một chút rồi chuyển đi. Cô bé kia chưa từng đưa họ một
bản nhạc hay nốt nhạc nào tuy vẫn còn nhiệm vụ. Mặc khác, bài hát của
nhóm Starish luôn ra đều đều, đây là ý gì?
”Ừm...em có ý kiến,
với các anh em chưa thật sự nắm chắc các dòng tâm trạng khi hát. Nốt
nhạc của em cũng ít nhất có thể tránh lạc tông. Nếu có thể em muốn theo
để hiểu hơn”
Nanami lên tiếng, công việc của cô muốn lấy được cảm xúc trong từng nốt nhạc một. Riêng Meyami ngồi nhìn đến bốn người kia,
buổi nhạc lễ hội? Không phải họ thường có người soạn nhạc sẵn cho các
buổi như thế sao? Đằng chỉ còn hai tuần mới cho hai cô biết, đối với một chủ đề cho buổi lễ, họ ắc hẳn đã chuẩn bị xong trong vòng một tháng rồi chứ?
”Thật ra em thắc mắc, các senpai không phải đã có người soạn nhạc cho buổi lễ này trước một tháng sao?”
”Thật ra là có, chỉ cảm giác không thích. Nó không đúng mạch cảm xúc”
Ai ngồi bên cạnh lên tiếng tiếp lời Reiji, ánh mắt xanh biếc chuyển con ngươi nhìn về phía cô.
”Meyami có ý kiến gì sao?”
”Các anh muốn chủ đề thế nào? Là lịch sử truyền thống hay hiện đại?”
”Tự do thôi, nhưng có phần vui tươi một chút!
Reiji lên tiếng. Nanami lại ghi ghi chép chép vào trong sổ. Meyami thở dài.
”Tại sao các anh không thích bản nhạc kia? Không đúng cảm xúc hay không đúng ý các anh?”
”Là nó không đúng cảm xúc”
Ranmaru cau mày, Meyami chỉ biết cười trừ. Cô trở thành phóng viên rồi.
”Vậy nếu là các anh nghĩ bài nhạc sẽ ra sao?!”
”Phải mang tính chất lễ hội thật vui nhộn”
Reiji cười vui vẻ vỗ tay. Trong khi Camus bình thản uống trà.
” Ngu ngốc, phải mang tính quyền quý!”
Meyami nâng mắt nhìn anh ta. Cái lễ hội thu hoạch mùa màng mà quyền quý với anh ở đâu vậy?
”Lễ hội thu hoạch mùa màng đủ cho ta ca tụng về vụ mùa bội thu, ăn chơi.
Đây là lúc mọi người vui vẻ càu nguyện một mùa màng sắp tới và tạ ơn
thần linh”
Ai theo dữ liệu nói ra, ánh mắt không rời Meyami một
chút. Anh muốn tìm hiểu tại sao cô lại có thể thu hút anh. Bất quá chẳng có cáu trả lời, còn tệ hại hơn khi bắt gặp ánh mắt khi Meyami nhìn anh
liền thấy mặt mình nóng ran. Chuyện gì vậy?
”Vậy chơi một bản nhạc rock trong lễ hội thì sao?”
”Lễ hội không phải trò nỗi loạn!”
”Cái này không tôn nghiêm”
”Tôi không tán thành, nó phải vui chơi!”
Meyami cùng Nanami nhìn nhau, rồi nhìn ba đàn anh tranh cãi kia đổ hắc tuyến.
Có còn giữ thể diện của mình cho các đàn em ngưỡng mộ không vậy?.
”Reiji, các anh cứ tranh cãi. Bọn em về trước!”
Meyami lập tức đứng dậy nắm tay Nanami chuồn gấp. Đùa sao, trâu bò đánh nhau
ruồi mũi chết, Meyami vẫn yêu đời chán. Hai người song song đi trên hành lang dài, Nanami nhìn đến cô bạn gần bên, có chút khó hiểu.
”Mimi cậu không thích nhóm Quater Nights?”
” Sao cậu hỏi vậy?”
”Từ khi nhận nhiệm vụ, cơ bản cậu không có bàn bạc chuyện âm nhạc với họ một lần!”
”Có thể, bản tính của họ quá cao xa khiến mình út tiếp xúc được. Nhất là
Camus và Ranmaru,hai người luôn giấu trong mình cái gì đó mà mình không
hiểu. Camus quá cao ngạo, còn Ranmaru quá thẳng tính. Hai con người đó
vẫn ở thế giới nghệ sĩ đứng vững thì đã quá đại tài.”
”Cậu ghét họ?”
”Không đến nỗi nặng vậy. Họ cũng là các đàn anh, mình thấy khoảng cách xa
thôi. Nói về ghét mình không có, với lại Reiji và Ai senpai dễ thương hề hề như thế mình nghĩ vui lắm ý”
”(Vui lắm ý) mong cậu đừng nghĩ theo lối truyện đồng tính...của cậu...”
”Khụ...Nanami mình đói rồi đi ăn thôi!”
”À ừm..”
Nanami không nghĩ nhiều liền xoay người đi, Meyami thoát nạn. Vừa rồi bị nói trúng tim đen, đau lắm...