“Được rồi, Luka, hôm nay cháu vất vả rồi”
“Cảm ơn mọi người ạ. Mọi người vất vả rồi”
Meyami trịnh trọng cúi người tỏ lòng biết ơn đối với những người làm việc với
cô cả buổi sáng hôm nay, cô quay một đoạn mv cho cuộn nhạc sắp tới.
Meyami tự biết sức mình ra sao để tiếp tục viết những bản nhạc mình yêu
thích. Under luôn đứng đợi cô bên cạnh cán gà để chăm sóc đưa nước, hôm
nay không ngoại lệ, nhiều người nhìn thấy anh cũng từng hỏi có phải là
mối quan hệ người yêu hay không, nhưng Under vẫn không nói, chỉ vì anh
muốn đợi Meyami chính miệng trả lời, anh không muốn bắt ép cô về bất cứ
điều gì hết. Đối với một thần chết, luật lệ rất nhiều, và nghiêm khắc,
anh đã trải qua như vậy một cách cô độc, và anh cũng không muốn Meyami
lại phải tải diễn cuộc sống của anh lần nữa. Under đưa cốc nước lọc cho
cô rồi ngồi bàn chuyện một chút, William đến đưa cô về công ty, Under
cũng quay lại quán cà phê của mình. Meyami rời khỏi khu vực quay phim,
trở về phòng nghỉ tạm của nhân viên công ty ngôi sao, nhìn căn phòng
rộng rãi ít đồ của mình, cô vứt túi xách sang một bên rồi ngã lưng xuống giường. Chợt…
“Choang..”
“Chết…Hư rồi!”
Meyami bỏ
điện thoại trong túi sách, túi sách rơi xuống đất, điện thoại nặng ở
dưới đáy tuối sách, và cô gián tiếp đập điện thoại. Cô thật khóc ròng,
tính hay quên của cô lại tái phát, người ta gọi là não cá vàng còn
Meyami chắc chắng còn hơn cả não cá vàng nữa. Bỡ rồi phải làm sao hàng
gắn lại đây, là màn hình điện thoại đúng không? Hình như có thể thay
được, nhưng mà cái này sợ lâu rồi không có phụ kiện thay. Thật là bây
giờ thì khổ chưa.
“Cốc..cốc..Meyami, mình Nanami này. Mình vào dược chứ?”
Ngoài cửa vừa phát ra tiếng gõ cửa lẫn tiếng nói quen thuộc, nghe giọng nói
cô bạn, Meyami giật mình đem điện thoại cất vào túi, vội bỏ túi xách
trên giường rồi chạy qua mở cửa. Trước cửa, Nanami với đôi mắt vàng,
nhìn cô chăm chú, dáng vẻ của cô bạn có vẻ như…muốn nuốt sống cô. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
“Nanami…Thật ra là chuyện gì. Cậu vào phòng đi nói được không? Đừng nhìn mình như vậy”
Nanami không nói đi vào phòng, ngồi trên ghế làm việc của cô, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, Meyami đóng cánh cửa lại rồi đi lấy nước cho cô uống.
Nanami nhận lấy cốc nước trên tay mình rồi giọng hơi rung rung nhìn
Meyami.
“Thật ra mình có chuyện này…Mình muốn nói …”
“Cậu muốn nói yêu tớ sao?”
Meyami mỉm cười trêu chọc, ai nói những nữ chính sẽ không làm gì trong cuộc
sống của bạn? Bạch liên hoa cũng có cái giá của bạch liên hoa, mà bạch
thỏ cũng có cái giá của bạch thỏ. Meyami từ ngày quen biết với Nanami,
Tohru, Ema, Hino,.. cũng không kém phần bị phiền phức, xèn lẫn vào đó là niềm vui vẻ khi gặp những tình bạn thật sự. CÔ không biết tại sao họ
quý cô, nhưng Meyami biết cô quý họ ở điểm nào, chính là luôn lo lắng
nhiều cho mọi người hơn cả mình, cô chấp nhận mình không phải một kẻ
ngây thơ, cũng chẳng thích những cô gái bánh bèo, nhưng thật ra khi tiếp xúc với họ, Meyami nhìn thấy đâu đó ở họ có một điểm khác, không phải
yểu điệu, duyên dáng là yếu đuối, cái mạnh mẽ của họ như con dao sắc
giấu sau tấm vải mềm nhẹ đó. Điều này chứng tỏ vì sao Nanami có thể trở
thành nhà soạn nhạc nổi tiếng như hiện nay, Tohru cũng là một giáo viên
tốt, Ema, Hino đều là thành công trong sự nghiệp, đứng trên đầu một số
người,..hằng ngày như vậy chính là một cách tôi luyện của những nữ chủ
cứng đầu này. Và Meyami bắt đầu khâm phục họ. Nhưng Nanami khi gặp cô
hầu hết sẽ không bị ấp úng, nếu hôm nay cô bạn có điểm khác chính là câu không dám nói ra cửa miệng. Meyami đành chọn cách trêu chọc để Nanami
chịu nói, cách này có thể phản ngược tác dụng, nhưng cô hiểu tính của
Nanami, nên chấp nhận sự dụng phương pháp này. Và hoàn toàn đúng với ý
tưởng của cô, Nanami cuối cùng cũng đặt cốc nước nước nói nghiêm túc.
“Hai ngày trước mình cùng Natsuki đến họp bàn về việc viết bài hát mới, và
công việc đó không đơn giản chút nào khi xảy ra mâu thuẫn. Natsuki bỏ
kính ra rồi, cậu ấy muốn rời đi, tất cả mọi người đều không ngăn được
cậu ấy”
Nanami nói đến đây lại ngẩn mắt lên nhìn cô, Meyami chớp
mắt nhìn lại. Nhìn cô làm gì, cô cũng không phải thần thánh để giúp họ
như vậy, còn có cô không phải dễ dàng thích như vậy kêu Natsuki quay về
lại với nhân cách của mình, dù sao giữa hai nhân cách thì cũng chỉ do
một người sinh ra, Meyami cũng không nghĩ ai sẽ rời bỏ ai, mà là hòa
quyện lại như ban đầu, chỉ là nhân cách kia thiếu đi phần cơ thể. Như
vậy nếu nhân cách kia rời đi, Natsuki sau này cơ bản không còn sức sống, vậy phải làm sao đây? Không những như vậy, cậu ta còn là bạn của cô,
đúng hơn một người bạn dễ thương cứ như thế cô mất đi con người như cậu
ta mất. Vậy cô sẽ giúp, nhưng bằng một cách nào đó.
“Nanami, cậu đến đây để?”
“Meyami, cậu ấy nói không cần bất cứ ai cản trở, cậu ấy sẽ đánh bất kì ai dám
làm vậy. Nhóm Starish đã cố hết sức rồi. Mình mong cậu là người duy nhất giúp cậu ấy được”
“Tại sao là mình?”
“Lúc trước nhân cách thứ hai của Natsuki lộ ra, chính cậu là người để cậu ấy tự đeo kính vào”
Nanami nói nhỏ trong họng, nhưng cô cũng đủ nghe thấy cô bạn nói gì. Meyami
gật đầu, Nanami nhận được đáp án lập tức ra về, còn mình cô trong căn
phòng vắng, ánh mắt hơi trầm xuống. Lúc trước? Meyami đã gặp nhân cách
thứ hai của Natsuki sao? Khi nào? Cô không nhớ, lúc trước cô có làm cậu
ta tự đeo kính vào sao? KHông phải là chuyện đùa đi, cô làm sao có khả
năng đó ngoài Nanami? Dường như một phần kí ức nào đó ở bên trong cô
đang dần xóa đi. Trong khi cô suy nghĩ, điện thoại trong túi xách kêu in ỏi. Rất may vụ va chạm lúc nảy chiếc điện thoại không sao, nếu không
Meyami khóc ròng rồi, phải tốn tiền mua thêm cái mới a~. Là nhóm
Quarter Nights, họ thấy gì về bản nhạc không hợp lệ sao? Không phải, cô
nhìn họ đâu có vẻ gì bức xúc với những nốt nhạc khó đâu?
“Xin chào, Meyami đây ạ”
“Tốt quá, em bắt máy rồi Meya-chan, mau đến phòng nhóm bọn anh có chút việc
cần nhờ em. Gặp em ở phòng âm hưởng. Bọn anh đợi, chào nhé!”
Meyami chưa trả lời, ngoài trừ câu xin chào ra, cuộc điện thoại chóng vánh làm Meyami hoang mang, có phải là họ gọi nhầm số, nhưng giọng là của Reiji, chất giọng tính cách không khác, có chuyện gì khiến anh vội vàng đến
vậy chứ? KHông biết được, vậy nên cô đành vội vàng đến gặp họ.
--
Đêm xuống, công việc ở cửa phòng nhóm Quarter Nights dừng lại vì những nốt
nhạc khó họ không hiểu ý nghĩa, Meyami là người cần phải nhiệm vụ giúp
họ, cô cứ tưởng họ sẽ bắt cô viết lại một bài khác nữa cơ đấy, nhưng rất may chuyện đó không xảy ra. Meyami dừng công việc tạm biệt nhóm Quarter Nights khi mọi chuyện đã xong, Natsuki đứng dưới gốc hoa anh đào đợi cô đi qua đã lâu, khi gặp cô cậu mỉm cười vẫy tay. Meyami cũng thắc mắc đi đến gần cậu, dù không biết là nhân cách nào, nhưng cô không cảm giác
thấy nguy hiểm bên người cậu vậy nên đi thôi. Meyami đứng dưới gốc cây
đào, đối mặt với cậu bạn thắc mắc muốn nói chuyện nhưng cậu bạn không
nói gì, đưa ngón trỏ lên môi cô ra hiệu cứ im lặng như thế là được rồi.
Hành động lạ của cậu chính là ôm cô siết vào trong lồng ngực mình, yên
bình nhắm mắt. Meyami không dãy chỉ thật thận trọng quan sát cậu bạn
này, rồi nhìn cậu, Natsuki không để cô nói đã chen vào.
“Lâu rồi tôi không gặp em. Lúc trước tôi nói sẽ gặp lại, không ngờ sẽ là lúc này”
“Nghe nói anh muốn rời đi phải không?”
“Em muốn khuyên tôi sao?”
“Đúng vậy, vì nhóm Starish có được như hiện tại không phải chỉ nhờ một
người, nhờ màu sắc của các cậu mới tạo ra được một cầu vồng đẹp. Mất
Natsuki, Starish không còn là Starish nữa”
Natsuki đẩy cô ra, nắm lấy vai cô: “Tôi đã từng nghĩ em sẽ khác với bọn họ, cuối cùng chỉ cùng một duột. Tránh xa tôi ra! Xem như tôi nhìn nhầm!”
Meyami nhìn
bóng lưng Natsuki, vội kéo lấy tay cậu: “Anh nghĩa đến cảm nhận thật sự
của Nastuki chưa? Anh đã từng chịu dừng lại bỏ hết gánh nặng mà nhìn
cuộc sống này bằng đối mắt khác không?”
“Bỏ ra!”
“Anh đứng đợi tôi để nói như vậy thôi sao?”
Nastuki im lặng, Meyami kiên nhẫn đợi câu trả lời, một cơn gió thổi qua làm bay mái tóc dài hồng phấn của cô, con ngươi xanh ngọc hơi chuyển động. Cuối cùng Natsuki cùng quay lại nhìn cô, suy nghĩ cảm nhận sao? Natsuki nghĩ gì tại sao anh không biết, chỉ là suy nghĩ của cậu ta quá ngây thơ, qua quá khứ vừa qua rồi, cậu không muốn bạn mình sẽ mất niềm tin nào nữa.
“Tôi sẽ rời đi, sẽ chiềm vào giấc ngủ say để Natsuki sẽ được tỉnh lại”
“Không cần, linh hồn của các cậu là một, chiềm vào giấc ngủ, bỏ lỡ tất cả
những gì tốt đẹp trên đời này quá nhiều rồi. Đến lúc linh hồn cô tịch
phải đối mặt với tương lai thôi”
Natsuki nhìn cô, không nói thêm
điều gì, anh thực sự muốn đến tạm biệt cô, nhưng sẽ thật sự mong cô giữ
cậu lại, nhưng thực mong cô cũng sẽ không làm cho chính mình thất vọng
về những gì cậu sẽ làm, và lời cô nói ra. Và cuối cùng kết qua không
được như mong muốn, Meyami nửa tỉnh nửa say, câu đầu nói mặc kệ, câu sau chính miệng cô lại nói ở lại. Natsuki lần đầu tiên không nhìn thấu một
con người như vậy, cậu đưa tay xoa lấy gò má lạnh ngắt của cô, nâng
gương mặt cô lên cố ý nhìn sâu vào đối mắt kia, cuối cùng chẳng gặt hái
được chút tạp chất nào, cậu bỏ cuộc.
“Meyami, anh không hiểu em!”
“Hiểu làm gì, cứ mãi đi tìm bí mật của nhau như thế không phải mỗi ngày là
một chuyến phiêu lưu sao? Sao nào? Chàng trai, đã quyết định được hay
chưa?”
Natsuki không nói xoay người rời đi, còn không quên để lại một câu: “Nghe nói, em chuẩn bị ra MV cho mùa này. Anh thật mong chờ
thưởng thức đấy!”
“Na…Tsu…ki????”
“Chuyện gì sao?”
“Không có gì”
KHông phải hiểu nhanh vậy chứ? Nhanh như vậy có thể cũng dựa nhau cùng nghe
thấu hiểu tất cả. Natsuki mới đúng là đáy vô tận cô không thể nhìn ra.
Nhưng có một điều Meyami không cần lo lắng mà cô không nhận ra, dù
Natsuki sâu hay cao thâm đến mức nào cũng chính là không làm hại đến cô.