“ Nè cậu còn đứng ra đó làm gì? Tập đi chứ?!”
” Nè, Fuutan, bạn thấy trong Hino và Fuyuumi ai xinh hơn?”
” Hỏi gì đấy? Tập đi! Sáo đâu?”
Meyami nhìn cậu rồi mỉm cười, đến bên cặp lấy chiếc hộp đựng sáo ra. là cây
sáo bằng trúc. Loại nhạc cụ bằng trúc sẽ có âm thanh thanh thoát và dịu
dàng hơn rất nhiều. Về lĩnh vực này chị Lily rất có khả năng chọn loại
nhạc, và chị ấy rất biết lựa nhạc cụ cầm vừa tay với cô. Meyami nhẹ đặt
sáo lên môi thổi một khúc nhạc, mỉm cười, khúc nhạc du dương như tiếng
thác chảy, hoa rơi trên mặt nước. Những dòng nước luồn qua khe đá phát
lên luồng suối róc rách, bên tai còn nghe tiếng chim líu lo hót chào
sáng mới, phút chốc lại nghe những tiếng côn trùng bay vào ban đêm.
Những tiếng sói nhỏ gọi đàn, tiếng rịch rập của những đàn di cư trong
đêm. Nhưng ánh sáng nhỏ loe lói trong đêm. Đom đóm nhập nhòe, trong bóng đêm làm nền cho ánh sáng xinh đẹp xung quanh người thiếu nữ nhảy múa
dưới trăng. Và xoay vòng, xoay vòng, tà váy trắng xòe bay trong gió, múa theo nhịp điệu nhẹ nhàng kéo những bông bồ công anh rời ra bay theo
gió.
Fuutan nhìn cô, chống tay lên nắp đàn lắng nghe. Đây mới
chính là cô, âm nhạc lẫn tâm hồn, không một tạp chất hỗn loạn, với những bước nhịp nốt rõ ràng và vui nhộn. Ánh sáng mặt trời làm người ta ấm
áp, những đóa hoa khoe sắc trong gió. Ban đêm lại nhẹ nhàng tĩnh lặng
đến yên bình. Âm nhạc của Meyami luôn vậy, nhưng chỉ là những nơi cô ấy
chịu nhập tâm vào âm thanh, không kiềm chế cảm xúc của mình. Cánh môi
nhỏ để hề trên sáo thổi hơi qua cây sáo phát lên tiếng nhạc, ngón tay
thon dài điều chỉnh nốt nhạc chạy nhảy theo từng nốt. Và hình như ....
Cô ấy lại không biết mình lại sáng tác thêm một bản nhạc mới rồi! Fuutan mỉm cười, kiềm chế cảm xúc muốn ôm cô vào lòng, khen ngợi. Lấy giấy bút ra ghi chép lại các nốt nhạc. Ghi nhanh nếu không sau này cô ấy sẽ tự
làm mất nó. Vậy nếu đã xác định mục đích hay là để anh giúp cô lưu trữ
nó đi!
Làm một phu quân chu đáo!
Khúc nhạc kết thúc,
Meyami mở mắt nhìn quanh. Fuutan đangn ghi chép cái gì đó. Đến gần lại
bị cậu lấy thân che mất, liếc nhìn cậu le lưỡi
” Không cho xem thì thôi! Viết thư tình cho ai này!”
” Ừm! Rồi sao?”
” Thật hả? Vậy cho ai? Mình đưa thư cho! Nha nha!”
Meyami nhìn lại cậu, cười tươi. Cố gắng kéo cậu ra, oa cô tự nhiên đã thoát
được một tội danh ghép cặp cho tiểu thụ vậy thì vui chứ sao. Sau này thế giới cũng bớt phiền đem cô băm thây. Nhưng thật không chống lại được
sức của Fuutan, cô đành bỏ cuộc. Thư tình thôi mà, giấu làm gì kỉ ghê
vậy? Đường nào cậu bạn chẳng nhờ cô đưa giúp. Nếu không phải chị Hino
hay Fuyuumi thì còn ai.
” Nè thư cho nam hay nữ đây?”
” Cậu nghĩ cái gì thế? Mình là nam! Nam 1000% đấy nghe rõ chưa!”
Fuutan nhìn cô rồi hét lên. Cô gái này đến khi nào mới chịu hiểu cậu thật sự
đây? Tại sao cứ mãi nghĩ chuyện không đúng như thế? Fuutan nên làm sao
xóa được trí óc cô để tra lại bộ nhớ đây? Nhưng nếu có ngày đó ...
Fuutan sẽ chỉ cho cô nhớ một mình cậu, đem cô đến một nơi không cần gặp
những người kia. Nơi mà chỉ có Meyami và cậu cùng sống, cùng vui đùa,
với những đứa bé xinh xắn, đáng yêu.
” Fuutan! Fuutan!!!!.......FUU......TAN....”
” Rồi rồi nghe rồi!”
Meyami nhìn cậu ngẩn ngơ, đến lay tay áo cậu, không hiệu quả. Cậu bạn vẫn ngồi im một chỗ, chính cô phải hét lên bên tai cậu. Cậu ta mơ tưởng đến bạn
gái lại không nghe cô nói, tức chết mà. Muốn mơ thì về nhà mà mơ đi chứ! Còn ở đây cậu ta đang là bạn hợp tấu với cô đấy! Là bạn hợp tấu đấy!
Khoan khoan đã! Cô đang nổi giận cái gì!?
Đúng là cô có một luồn khí từ cửa họng muốn phun ra, nhưng rồi đột nhiên
nuốt xuống. Mơ mơ màng màng nhìn cậu bạn đang nheo mắt nhìn cô, còn tay
cậu ta đưa vào xoa tai
” Cậu ác quá Mimi có biết nó sẽ tổn thương không?!”
” ...”
Meyami nhìn cậu, vừa rồi cô đã làm gì? Cô không nhớ, dường như trong đầu cô cố cái gì đó đã mất đi. Vừa mới đây thôi, nó mất đi rồi! Đến bên đàn
piano, ấn nhẹ tay vào phím đàn, nghe âm thanh ngắn vang lên trong không
gian, rồi lại liếc mắt qua cuốn sổ cậu bạn đang gập lại đặt cậy viết lên trên. Đưa tay chỉ về nó, ngước mắt hỏi
” Cái đó để làm gì đây?”
” .... Mimi cậu .... Tớ vừa nói rồi mà!”
Fuutan ngớ ngẩn nhìn mắt cô, Meyami không nói dối, ánh mắt trong suốt kia là
sự thật cô ấy không biết gì về quyển sổ cả. Chợt tâm dấy lên cảm giác lo sợ, cô ấy quên mất, hay cố ý quên? Cậu không biết, vội đứng dậy đưa tay xoa đầu cô, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô
” Mimi này, cậu nhớ cậu đã giật cuốn sổ của mình không?”
” Nó là cái gì mà mình giật nó?”
” ...”
Meyami thật sự không hiểu, gỡ bàn tay cậu ra khỏi đầu mình. Nhìn sang cuốn sổ, muốn lại gần bị tay Fuutan ngăn lại. Cô không muốn tới nữa, nếu như đó
là quyển sổ bí mật của cậu ấy.
” Fuutan tập thôi, sắp đến giờ rồi!”
Cậu mỉm cười lại ngồi vào ghế thử các nốt đàn. Âm thanh rất tốt, môi mỉm
chặc, cố gắng ngẩn đầu lên gật đầu với cô, nở một nụ cười tươi vui vẻ.
Thực chất là cậu nói dối, cô từ lúc thấy cậu ghi chép đến giờ cô chưa
chạm vào quyển sổ của cậu thì làm sao mà giật nó được. Nhưng với tính
cách của cô, nếu cậu nói câu đó ra chắc chắng sẽ lạnh lùng liếc sang nó, rồi vuốt tóc nhìn cậu
” Thế à? Lỡ giật rồi, thì cho tớ xem hết nhé!”
Rồi sẽ nhào đến lấy nó mà xem, nhưng tình huống này. Fuutan không biết tại
sao Meyami lại quên chúng nhanh như vậy, nó không có cảm giác gì với cô? Hay đọng lại trong cô cái gì? Không đúng, mọi chuyện dù có cảm giác hay cô đọng thì tất cả đều phải chuyển sang 12 tiếng sau đó. Anh Masaomi đã nói thế, nhưng một người quên nhanh như thế chưa đầy 5s thì là chuyện
không hợp lệ. Có thể cậu nghĩ cô nói đùa, nhưng thực chất bên trong
ánh mắt của Meyami không đủ để đánh lừa cậu. Làm chung nghềm chung một
nhà bao nhiêu lâu, còn thường giúp nhau hoàn thành các album cô có đùa
có nói dối, nhưng ánh mắt kia đã phản bội cô tất cả. Hôm nay là Meyami
bị sao vậy? Ánh mắt cô không nói dối cô, nó trong lắm, nếu như cô dám
nhìn thẳng vào mắt cậu thì đó Fuutan tin rằng cô không biết là sự thật.
Tay ấn trên phím đàn, đầu óc mơ mang, nhìn về phía cô gái nhỏ đang thổi
trên môi say mơ khúc nhạc của mình. Nhẹ mỉm cười nhưng ánh mắt lại trùng xuống, tâm nhảy lên lo sợ, đến một ngày cô có thể quên mất cô không?
Nhạc đàn bị lệch đàn, nhưng thức chất tiếng đàn bị tắt lịm, dừng thổi nhìn
sang bên Fuutan, cậu bạn lúc trước cười đùa, nói cô chậm chạp bây giờ
tại sao lại có ánh mắt buồn như thế? Còn có .. hình như cô nhìn thấy có
giọt nước bên khóe mắt cậu. Đến bên đưa khăn tay cho cậu, mỉm cười.
Fuutan nhìn sang cô, nhận lấy khăn tay. Vẫn vơ nó trên tay mình, rồi đưa khuôn mặt nhìn cô đến ngớ ngẩn
” Đưa làm gì?”
Meyami đưa ngón tay lên chỉ lên khóe mắt mình rồi chị lại mắt cậu. Lúc này cậu mới giật mình đưa khăn lên lau đi thứ gì đó trên mặt mà cô chỉ. Chiếc
khăn thẩm ướt một góc, nhìn chiếc khăn rồi lại nhìn cô. Cậu từng khóc
khi nào ? Lần cuối là khi nào? Hôm nay lại khóc vì một cô gái không còn
nhớ mình. Dù đó chỉ là nổi lo sợ nhưng đó lại làm cậu khóc một lần nữa
” Cậu không sao đây chứ Fuutan?”
Meyami cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ lay vai cậu xem xét kĩ lưỡng
”Nè cậu có sao không? Cần nghĩ ngơi chút không?”
” À không, nhanh chúng ta cần phải tập đi!”
Fuutan cảm giác được hơi thở cô gần như thế, da mặt dày như thế nào cũng đã
nóng ran lên hết rồi. Cô bé này quá là ngu ngốc khi chẳng phòng bị gì
với cậu hết, dù gì cô cũng nên nhớ cậu cũng là một người đàn ông. Không
thể không chế bản thân khi bị dụ dỗ một cách vô tình như thế, và vô tình đến ngây thơ.
” Ừm...”
Đứng thẳng dậy, nhìn cậu. Cho là
ổn sau đó cầm lấy sáo mình, gật nhẹ đầu nhìn cậu. Âm nhạc bắt đầu vang
lên, bản nhạc bây giờ đã hòa âm hơn trước. Hai người có thể chơi như thế không phải là ngày một ngày hai tập luyện mà là vì hai người đều đã
cộng tác với nhau rất lâu rồi. Mỗi ngừoi đều hiểu hơi và nhịp điệu của
nhau nhờ đó mà hòa âm đến gần đến tốt và hoàn hảo.
” Haiz ... Cuối cùng cũng xong! Cảm ơn cậu Fuutan, mình đi thay đồ đã, trong cuộc thi mong cậu tiếp tục giúp đỡ nhé!”
Cúi đầu cảm ơn cậu, rồi đem sáo bỏ lại trong hộp, rời khỏi phòng hòa âm để đến phòng thay đồ nữ.
” Khụ ... Mimi này ..”
Tiếng hoa của Fuutan làm khự bước chân của cô lại, quay người. Mặt cậu bạn có chút đỏ hồng, Meyami nghiên đầu khó hiểu. Bao nhiêu ngày không gặp cậu
bạn đã trở thành tắc kè hoa. Mỗi lần là một khuôn mặt khác sao?
” Lần sau .... haizzz.. nói sao nhỉ?”
” ...”
Fuutan đứng dậy đến bên bẹo vào má cô, xúc cảm khi chạm vào làn da mềm mại
không mùi phấn, chẳng được hóa trang hay che đi mặt mộc. Đến bây giờ cậu không biết ông thiên đã cho cô những ưu đãi quá tốt rồi. Nhưng có lẽ
lại đổi lại bằng chỉ số EQ của cô, hay là tình thương của những người
ruột thịt đây?!
” Gì vậy? Đau! Cậu không biết đau nhưng con người tớ biết đau đấy nhé!”
Meyami lùi vài bước né đi bàn tay cậu, nhăn mày đem tay xoa xoa msá mình, thật là, nơi đó nóng lên rồi. Cậu bạn ác quá đi!
” À chuyện này .....”
Fuutan nhớ lại, khuôn mặt lại đổ lên, nhìn nơi khác
” Sau này đừng có đến gần một người nam nào đấy!”
” Hả? Là sao?”
” ... Là .... Haiz.. mệt quá dặn sao nghe vậy đi! Đi đi, cậu sẽ trễ mất!”
” Này khoan đã!!”
Chưa nói hết câu lại lại bị Fuutan đẩy ra ngoài cửa, theo hướng phòng thay
đồ mà thẳng tiến. Meyami cô chưa hiểu lắm, tự nhiên hôm nay Fuutan có vẻ lạ lắm, hết đổi sắc mặt đến câu nói lại lấp lửng, là chuyện gì vậy?
Nhưng dù sao cô cũng nên giữ khoảng cách với nam nhân theo lời cậu ta
nói. Nhất là ông anh hai_Ukyo, và tộc trưởng gia tộc Sohma_ Akito. Thời
gian qua cô không phải có nhiều chuyện để nói đâu. Mà rất nhiều chuyện
muốn giết người ngay lập tức. Thật ra vì cái quái gì mà các nam chính
lại đến cô để giải tức giận chứ? Môi cô đâu phải là để gặm, ngươi ta cứ
như thế ....
Tự giác đặt tay lên môi, khuôn mặt nóng ran. Chết tiệc! Cái quái gì thế này!
Giậm chân trách mình không có tương lai tốt khi gặp những thứ không như mong muốn. Cô mơ H nhưng là H đam mỹ không phải H của đám điên kia. Thôi
thôi! Lần này tránh xa một chút, ít nhắn tin ít gặp mặt một chút là được chứ gì...... Mà không được, còn Akito, cô lỡ..... lỡ hứa rồi!!! Lúc đó
cô lỡ đánh đại bài chuồn, nhưng mà cái quân bài này .... Cô không chắt
nó có phải là bài chuồn hay không.... Lúc đó cô không có quân nào khác
mà TT.TT
Thật sự là khóc không ra nước mắt mà!!!!!!
--- ------ phân cách ---- ------
” Được rồi bây giờ hơi khó nghe chút, nhưng mở đầu phải nhất định chiến thắng đấy!”
” Tách ...”
Meyami không quay lại cũng biết là chị trong câu lạc bộ của báo trường. Nhưng mà mở đầu, mở đầu? Có gì đó sai sai đúng không?
” Kanya! Nói gì đó truyền cảm hứng đi chứ!”
” Được rồi thầy sẽ nói thứ tự cuộc biểu diễn, đầu tiên là Shimizu, tiếp
theo là Hihara, Fuyuumi, Yunoki, Hino, Meyami, và cuối cùng là
Tsukimori. Rồi cố lên đây!”
Meyami nhìn rồi lại nhìn, nhìn rồi
lại nhìn. Quay sang nhìn Fuutan, cậu đang hắc tuyến đầy mặc, có cảm giác như cậu ấy muốn tới giết cô thì phải.
” Mimi cậu tốt chứ?!”
” À ... hahaha tốt chứ....haha..”
Gãi đầu, nở nụ cười méo sệch khi Fuyuumi tới hỏi. Nhìn sang Fuutan, cậu bạn sắp phát tiết rồi, xong cô rồi!
” Ừm xin lỗi mình có thể nói chuyện với cậu ấy được không?!”
Fuutan đến gần Fuyuumi cuối đầu, mỉm cười. Cô bạn cúi đầu lại quay sang chút
cô may mắn rồi rời đi, nhìn bóng lưng Fuyuumi rời đi, cậu bạn mới nở nụ
cười tươi nhất về phía cô. Nhưng sao vào mắt cô lại là cảm giác ăn đòn
thế kia.
” Mimi bây giờ thì có chuyện gì sai sai đúng không?!”
” À rê ... à hình như có đây!”
Fuutan không nói nhếch môi nhìn cô “ Cốc ..”
” Nè đau đấy biết không?”
Ôm đầu muốn khóc, chỉ là sai cái chủ đề thôi mà làm gì ghê dữ vậy. Nhưng
câu vừa nói ra cửa miệng lại nuốt vào, khi nhìn thấy ánh mắt giết người
của cậu. Nếu nói thêm một từ cô không chết cũng bị thương.
” Meyami_chan em không sao chứ? Nhầm chủ đề phải không?”
” Anh thật nhiều chuyện nhỉ!?”
Yukino không biết từ đâu xuất hiện, tặng cho cô ánh mắt rất ư là dịu dàng, lời nói như muốn giúp đỡ.. Nhưng nếu vào tai cô... một con người muốn giúp
đỡ đối thủ của mình? Một ngừoi xem cuộc thi quan trọng nhất? Mơ à? Nhưng định cuối đầu cảm ơn rồi tiễn anh đi sớm, nhưng Fuutan đã lên tiếng
trước ra vẻ khó chịu. Nhưng vẫn đưa khuôn mặt tươi cười nhất của idol
đến cho anh. cái này không phải là chiến nụ cười đi. Hoặc là Fuutan đang diễn tập tính dịu dàng trên màng ảnh rộng.
” Oh đây chẳng phải là Idol Sakurakun sao? Meyami em quen được cậu ấy nhỉ?”
Yukino nói khá lớn, khiến ánh mắt mọi người nhìn lại đây. Meyami giật mình
nhìn sang cậu bạn, nhưng Fuutan lại làm như không phải mình mà cười nói
với anh
” Có lẽ anh đã nhầm tôi làm sao có diễm phúc đó đúng không!”
” Ừm có lẽ! Meyami chút may mắn!”
Yukino nói xong rời đi, thực chất nếu không phải đến vòng thi của anh ta chắc
chắn sẽ không có chuyện anh ta buông tha dễ dàng như vậy! Cô nhìn sang
Fuutan, cậu bạn lại mỉm cười lắc đầu, ý nói sẽ không sao. Cô cũng yên
tâm, tác phong làm việc của cậu cô có thể người hiểu nhất, bên ngoài là
đùa cợt nhưng trong công việc còn chăm hơn cả những diễn viên nổi tiếng
khả ái, mà chăm chỉ hiện nay.
Fuutan bảo cô đợi ở đây, rồi rời
khỏi phòng. Meyami nghiên đầu không hiểu, nhìn bóng cậu khuất sau cánh
cửa. Cậu đi đâu vậy? Bây giờ mà tìm bản nhạc mới thì sẽ không kịp đâu.
Có lẽ hiện tại nước đến đâu cô chắn đến đó thôi. Nhìn sang chị Hino, chị không có người phối âm, có lẽ là kịch tình sắp xảy ra, cô không nên
nhún tay vào. Nhưng mà.... cô nên lo cho cô thì hơn.
” Mimi!”
” Fuyuumi?”
Fuyuumi đến gần cô đưa cho cô chiếc khăn tay nhìn cô mỉm cười. Meyami nhận lấy, cô bạn có lẽ sẽ không phải chỉ đưa khăn thôi đúng không.
” Mimi mặt bạn, mặt kính ấy!”
Đưa khăn lên quay vào góc tháo kính ra. Hình trái tim? Fuutan gắn lên nó?
Khi nào vậy? Nè cậu ta bữa nay chơi trò gì vậy? NHìn lại Fuyuumi, cô ban đang mỉm cười, này cái này có phải là trêu chọc không đây? Nhưng chưa
hỏi xong cô bạn đã xoay ngừoi rời đi.
Meyami lại bị ngừoi ta khi dễ kìa