Đầu tháng, cầu nguyệt phiếu, cầu bao nuôi (~˘▾˘)~ (~˘▾˘)~ ~(˘▾˘~) ~(˘▾˘~)
.............
Quách Tĩnh đối với Kim Luân có địch ý là bởi Kim Luân là quốc sư Mông Cổ, về tình về lý thì không thể đơn phương xuất hiện ở trung nguyên, Kim Luân vốn phải đang ở bên cạnh đoàn sứ giả Đế Quốc Mông Cổ mới đúng, nay hắn một thân một mình mang theo thủ hạ mà đến đây nói không có âm mưu gì thì không ai tin, đấy là chưa kể hành động của Kim Luân Pháp Vương đối với Trùng Dương Cung cùng Toàn Chân Giáo thì chẳng khác gì hành động gây chiến cả.
Với thân phận của quốc sư Mông Cổ, việc Kim Luân không hề thông báo với ai mà lén lút xuất hiện ở Chung Nam Sơn tất có sự bất thường, bên trong chỉ sợ có âm mưu.
Với thân phận cao thủ nơi Bắc Cương lại đến tấn công đại giáo của Trung Nguyên vậy đương nhiên đây là hành động gây chiến, gây chiến giữa hai khu vực võ lâm của thiên hạ.
Trung Nguyên có võ lâm thì Bắc Cương đương nhiên cũng có võ lâm, võ lâm nói thẳng ra là giang hồ, nơi nào có người liền có giang hồ, giang hồ có luật của giang hồ.
Bất kể từ phương diện nào, Kim Luân Pháp Vương đều có thể để cho Quách Tĩnh sinh ra địch ý.
Ở phía ngược lại, địch ý của Kim Luân Pháp Vương với Quách Tĩnh lại càng nặng, nên nhớ Quách Tĩnh lớn lên ở đâu, Quách Tĩnh được đối xử ra sao ở Mông Cổ, vậy mà lại hướng mũi giáo về phía Đế Quốc Mông Cổ, từ chối kết hôn với lục hoàng tử của Đại Khả Hãn mà lấy một nữ tử giang hồ, bất chấp hậu đãi của Đại Hãn mà chạy về Trung Nguyên, đây há chẳng phải phản bội hay sao?.
Người Hán coi Quách Tĩnh là đại nhân vật, là đại anh hùng nhưng người Mông Cổ liền coi Quách Tĩnh là phường ăn cháo đá bát, là kẻ phản bội.
Từ bỏ thân phận Kim Đao Phò Mã, từ bỏ Hoa Tranh lục hoàng tử để chạy đến Trung Nguyên nhận một chức quan nhị phẩm, cưới một nữ tử xuất thân giang hồ, vậy đây khác gì tát vào mặt hoàng thất Mông Cổ?, tát vào mặt Đại Khả Hãn?.
Ở đây phải nói một chút, Đại Khả Hãn có cửu tử, Hoa Tranh cũng là một trong cửu tử của Đại Khả Hãn, nàng xếp hàng thứ sáu.
Mông Cổ không giống Trung Nguyên, không bị ảnh hưởng quá lớn của nho giáo, tại Mông Cổ địa vị của nữ tử thấp thì rất thấp nhưng cao thì cực cao, nữ tử bình thường hoàn toàn bị coi là hàng hóa, là chiến lợi phẩm đối đãi hoặc tốt lắm thì cũng bị coi là “thế yếu” trong một gia đình ở Mông Cổ tuy nhiên một số nữ tử chảy vương huyết trong người hoặc là con gái của bậc vương công quý tộc thì khác, ít nhất tại Mông Cổ thì nữ tử có thể làm quan, nữ tử cũng có thể tranh đoạt ngôi vị mà trở thành nữ đế, trên thực tế tại Mông Cổ từ rất lâu trước vẫn còn trong xã hội mẫu hệ, từ đó có thể thấy địa vị của Hoa Tranh phi thường cao.
Dĩ nhiên Hoa Tranh muốn làm nữ đế là việc khó khăn vô cùng hơn nữa nàng thì cũng chẳng có hứng thú gì, khi nàng được ban hôn cho Quách Tĩnh tức là nàng cũng đã bỏ ngỏ khả năng tranh đoạt vương vị, ngay cả thế Quách Tĩnh vẫn cứ từ bỏ “lực hoàng tử”, việc này đối với cao tầng quý tộc Mông Cổ là không thể chấp nhận nổi.
Dĩ nhiên hai yếu tố kia vẫn chưa hoàn toàn đủ để nói về nguyên nhân Kim Luân Pháp Vương ngứa mắt với Quách Tĩnh, có một nguyên nhân lớn hơn cả hai nguyên nhân kia, nguyên nhân nằm ở phu quân của Hoa Tranh.
Hoa Tranh tại thế giới này có phu quân, phu quân của nàng là một đại nhân vật dậm chân một cái có thể làm cả thiên hạ rung lên, hắn nguyên bản gọi là Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ nhưng sau khi lấy Hoa Tranh liền được ban cho họ Gia Luật, đổi tên là Gia Luật Võ Thần.
Gia Luật Võ Thần là đệ nhất vương gia của Đế Quốc Mông Cổ, xếp vào hàng Thiên Hạ Tứ Vương hơn nữa còn là một trong Thất Đế Tử của Đế Thích Thiên, Gia Luật Võ Thần gần như là nhân vật “anh cả” trong Thất Đế Tử, ngoại hiệu Phổ Hiền Thượng Đế.
Thất Đế Tử không phân cao thấp về mặt địa vị nhưng chung quy vẫn cứ phải lấy một người làm ngọn cờ đầu, Kim Luân Pháp Vương ngoại hiệu là Bảo Sanh Đại Thánh, tuổi tác đứng hàng thứ hai trong Thất Đế Tử vì vậy “ngọn cờ” của Thất Đế Tử liền để người nhiều tuổi nhất đến nhận, người này chính là Phổ Hiền Thượng Đế – Gia Luật Võ Thần.
Đừng nhìn Hốt Tất Liệt khinh bỉ Tử La Lan vô cùng, đấy là vì Tử La Lan trong mắt Hốt Tất Liệt hay những người khác vốn không đủ tư cách ngồi vào cái vị trí này, vốn không cùng đẳng cấp.
Trừ Tử La Lan ra thì sáu người còn lại của Thất Đế Tử có quan hệ phi thường tốt với nhau, như anh em một nhà, như huynh đệ chí thân.
Là anh em một nhà, Kim Luân Pháp Vương đại khái hiểu việc nhà của Gia Luật Võ Thần, đến tận thời điểm này lục hoàng tử Hoa Tranh vẫn còn tình cảm với Quách Tĩnh.
Gia Luật Võ Thần cùng Hoa Tranh thực sự rất giống Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Bao Tích Nhược trước đây, đương nhiên cũng không đến mức phức tạp như vậy, Hoa Tranh sống tưng đấy năm với Gia Luật Võ Thần hơn nữa còn vì Gia Luật Võ Thần sinh hạ một nam một nữ, nói nàng không có tình cảm với gia đình, với chồng con đương nhiên không phải nhưng mà nói nàng quên Quách Tĩnh thì nàng cũng làm không được.
Một việc này, Hoa Tranh luôn cố ẩn trong lòng nhưng Gia Luật Võ Thần sao không biết?, hắn đến với Hoa Tranh không phải hôn nhân chính trị cũng chẳng phải vì cái họ “Gia Luật”, hắn thực tâm yêu nàng, vì vậy người Gia Luật Võ Thần muốn giết nhất chính là Quách Tĩnh.
Năm đó ở Bắc Địa, nếu không phải trước có Phúc Vương sau lại có Nhạc Phi trấn thủ chỉ sợ Gia Luật Võ Thần thực sự dám bất chấp mà dẫn quân chém giết hai vợ chồng Quách Tĩnh – Quách phu nhân.
Tổng kết tất cả các điều trên lại, Kim Luân Pháp Vương có thể không chán ghét Quách Tĩnh sao?, thậm chí còn muốn giết Quách Tĩnh trả mối hận cho quốc gia, lấy lại bộ mặt cho hoàng thất Mông Cổ đồng thời vì “đại ca” giải quyết một cọc tâm sự.
Kim Luân Pháp Vương nhìn Quách Tĩnh đứng đó, thậm chí cũng quên luôn sống chết của Vương Trùng Dương, Kim Luân Pháp Vương càng nhìn Quách Tĩnh càng thấy ngứa mắt tuy nhiên hắn chung quy cũng là đại nhân vật ở Bắc Cương, chung quy vẫn không phải là kẻ không biết nghĩ, rốt cuộc Kim Luân Pháp Vương lấy hai tay chắp lại, hướng về Quách Tĩnh mà nói.
“A di đà phật bần tăng từ Bắc Cương xa xôi đến Chung Nam Sơn vốn bởi vì Trùng Dương Chân Nhân, vốn nghe Trùng Dương Chân Nhân đạo học đã đến cảnh giới xưa nay hiếm, nay bần tăng muốn mang phật học ra so bàn với đạo học của chân nhân, ngoài ra cũng không có ý khác “.
Kim Luân nói vậy Quách Tĩnh tin mới là lạ, ánh mắt Quách Tĩnh vẫn nhìn chằm chú vào từng động tác của Kim Luân Pháp Vương đồng thời mở miệng.
“Pháp Vương nói đùa, Trùng Dương sư tổ đã mất nhiều năm, Pháp Vương là đang khinh miệt trí thông minh của Quách Tĩnh hay muốn nhạo báng người chết đây? “.
Quách Tĩnh nghe lời giải thích của Kim Luân trong lòng càng cảm thấy nộ hỏa, dù sao Vương Trùng Dương cũng là “sư tổ” của Quách Tĩnh, dù gì Quách Tĩnh được coi là nửa đệ tử Toàn Chân, rõ ràng sư tổ đã chết nhiều năm ấy vậy mà Kim Luân vẫn mang ra trên cửa miệng, đây không phải là khinh miệt người chết hay sao?.
Kim Luân Pháp Vương biết thừa Vương Trùng Dương chết nhiều năm nhưng mà hắn đến đây theo lệnh của nhị hoàng tử Sát Hợp Đài, sau khi nhận được lệnh này thì hắn không thể không hoài nghi Vương Trùng Dương còn sống.
Kim Luân híp mắt lại nhìn Quách Tĩnh, cảm thấy Quách Tĩnh có lẽ cũng không nói dối, đương nhiên không phải là Kim Luân tin Vương Trùng Dương đã chết thật mà là hắn tin Quách Tĩnh cũng không biết việc này, thế là Kim Luân lại lên tiếng.
“Hóa ra Trùng Dương chân nhân đã chết nhiều năm, bần tăng ở phương bắc xa xôi quả thật không biết việc này, bần tăng đúng là mạo phạm rồi “.
Kim Luân hướng về phía Quách Tĩnh mà chắp tay lại, đồng thời cũng chẳng để Quách Tĩnh mở miệng hắn đã nói luôn.
“Bần tăng đi từ bắc cương xa xôi đến đây đúng là để luận bàn, mục đích phi thường tốt đẹp, nhưng không gặp được Trùng Dương chân nhân, bần tăng nghe nói Kim Đao Phò Mã đối với Toàn Chân Giáo có quan hệ sâu xa, không rõ Kim Đào Phò Mã có thể cho bần tăng mở rộng tầm mắt với tuyệt học Toàn Chân Giáo hay chăng?, cho bần tăng thỏa nỗi lòng này? “.
Kim Luân Pháp Vương hai tay chắp trước ngực, hắn nói xong không khỏi nhếch miệng nhìn Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh cũng nhìn Kim Luân Pháp Vương, có thể cảm nhận rõ ràng ý tứ gây sự của đối phương vì vậy rất nhanh mở miệng.
“Pháp Vương xin nhớ Kim Đào Phò Mã năm xưa đã chết, thiên hạ chỉ còn Bắc Hiệp Quách Tĩnh mà thôi, Pháp Vương không cần loạn xưng hô như vậy “.
“Tiếp theo Pháp Vương nói chỉ nhằm mục đích luận bàn nhưng lại cho người tấn công Trùng Dương Cung, đả thương người Toàn Chân Giáo, chẳng nhẽ cũng là mục đích luận bàn? “.
Kim Luân Pháp Vương nghe vậy không nói, ánh mắt lại khẽ đảo, ở bên cạnh hắn Hoắc Đô liền hiểu ý lập tức mở miệng.
“Hừ, Bắc Hiệp Quách Tĩnh đúng không?, ở Mông Cổ chúng ta luận bàn đều là làm như vậy, ai biết ở Trung Nguyên các ngươi nghĩ thế nào?, hơn nữa không phải ngươi cũng ra tay với hai sư huynh của ta hay sao?, xuất thủ như vậy chẳng nhẽ không có gì để bàn giao?, giờ lại đổ lỗi cho sư phụ ta cho người đả thương Toàn Chân Giáo các ngươi? “.
Quách Tĩnh nghe Hoắc Đô nói xong sắc mặt liền trầm lại bất quá Quách Tĩnh đúng là không làm gì được Hoắc Đô bởi hắn thủy chung được Kim Luân Pháp Vương che ở phía sau.
Quách Tĩnh không giỏi miệng lưỡi chiến vì vậy nếu ngồi đây cãi nhau với Hoắc Đô thì thất lợi nhiều lắm, Quách Tĩnh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.
“Không biết vị vừa lên tiếng là? “.
Kim Luân Pháp Vương khẽ cười, vì Hoắc Đô đáp lời.
“Hắn là ngũ đệ tử của bần tăng, gọi là Hoắc Đô, tiểu tử này mồm miệng nhanh nhẩu, Bắc Hiệp cũng không cần để tâm “.
Quách Tĩnh thở ra một hơi, Quách Tĩnh sống ở Mông Cổ nhiều năm, phong tục của Mông Cổ sao lại không biết, sao lại không nhìn ra Hoắc Đô đang cả vú lấp miệng em tuy nhiên ít giây trước chính Quách Tĩnh nói Kim Đao Phò Mã năm xưa đã mất, cũng không thể lại nói gì Hoắc Đô, rốt cuộc chỉ cỏ thể nói.
“Hóa ra đây là phong tục luận bàn của Bắc Cương, vậy Pháp Vương vừa nói muốn luận bàn với Quách mỗ cũng là luận bàn kiểu này? “.
Kim Luân Pháp Vương tiến lên một bước, hai tay chắp lại đầy vẻ cao tăng chỉ có điều nụ cười của hắn làm kẻ khác cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Ý của bần tăng đúng là như vậy “.
Kim Luân Pháp Vương vừa nói xong, thân hình lập tức động, trọng quyền nắm lại đơn phương xuất ra.
Tiên phát chế nhân, lấy lực chế địch.
Ở phía ngược lại, Quách Tĩnh cũng không kém cạnh, cũng xoay người nắm tay thành quyền, quyền đầu va chạm với quyền đầu của Kim Luân Pháp Vương.
Hai người giao thủ chỉ một chiêu, một chiêu duy nhất chỉ đọ chân lực, sau đó chỉ thấy Quách Tĩnh lùi lại ba bước, sắc mặt nghiêm trọng mà nhìn Kim Luân Pháp Vương.
Kim Luân Pháp Vương đứng đó, mỉm cười không nói.
Cảnh này nếu có Vô Song ở đây sẽ thấy rất quen thuộc hơn nữa Vô Song thậm chí có thể đọc ra tình hình của cả hai người.
Quách Tĩnh cùng Kim Luân chỉ giao thủ một chiêu, Quách Tĩnh lùi lại ba bước hóa giải toàn bộ kình lực, nhìn như rơi vào thế hạ phong nhưng lại không chịu thương tổn.
Pháp Vương một bước không lùi, vừa nhìn đã thấy ở thế thượng phong nhưng bản thân mạnh mẽ ngạnh kháng kình lực, trong người liền xuất hiện chút thương tổn.
Tình hình hiện tại đúng là không khác gì so với lần đầu tiên hai người động thủ trong nguyên tác là bao.
..........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.