Cực Võ

Chương 654: Chương 654: Bão nổi (3)




Cửu Dương Thần Tăng cùng Vô Song quyết đấu quả thật kinh động vô cùng, ngay từ cái nhìn đầu tiên thì Vô Song đã biết Cửu Dương Thần Tăng – Giác Viễn tuyệt đối là siêu cấp luyện thể cao thủ, đương nhiên Vô Song cũng như vậy, trận chiến của hai luyện thể cao thủ vốn cực kỳ kịch liệt chứ đừng nói là hai người đều mang thân thể mình đạt đến chữ ‘đế’.

Điều duy nhất mà Vô Song cảm thấy giật mình là ‘Giới’ mà Giác Viễn tạo ra cũng quá mức kinh khủng, vượt xa tưởng tượng cùng suy nghĩ của Vô Song.

Vô Song đến hiện tại còn chưa định hình được cái thứ xung quanh mình gọi là gì vì vậy hắn tạm gọi nó là giới.

Vô Song đương nhiên hiểu trên ‘vực’ là ‘giới’ nhưng mà nếu muốn định hình ‘giới’ mà Vô Song biết với ‘giới’ của Giác Viễn thì lại khác nhau vô cùng.

Giới bất kể thế nào cũng là một dạng tăng phúc chiến lực, là một dạng thế giới được chủ nhân tạo ra, nó cho dù nghịch thiên ra sao cũng không có cách nào vượt quá lực công kích của chính chủ nhân.

Giới có thể khuếch đại công kích lên rất nhiều lần đồng thời nó cũng có giới hạn chịu đựng của chính nó tuy nhiên một lẽ dễ hiểu là bất kể giới có khuếch đại công kích lên bao nhiêu lần đi chăng nữa thì thứ này cũng được tính vào công kích của chủ nhân, một khi chủ nhân công kích thì tất nhiên phải lưu lực, không thể sử dụng toàn lực bởi chính chủ nhân cũng chiến đấu trong giới, nếu sử dụng toàn bộ lực công kích thì giới sẽ nát tan, lúc đó ưu thế về giới liền biến mất.

Dùng lực phá pháp đây là cách thông thường nhất để hủy đi ‘giới’ đương nhiên đây không phải là cách duy nhất.

Nói đơn giản một chút, hoặc là sử dụng lực công kích vượt quá khả năng chịu đựng của giới hoặc là đối thủ trực tiếp mở ra một giới còn mạnh hơn, phá hủy giới từ bên trong.

Vô Sõng tuyệt đối không phải tay mơ trong vấn đề này, bản thân Vô Song cũng không muốn phá hủy giới mà Giác Viễn khổ tâm tạo ra nhưng mà càng đánh Vô Song càng cảm giác được cái ‘giới’ này rõ ràng có vấn đề.

Cái ‘giới’ này cho Vô Song cảm giác mạnh mẽ vượt xa cả thực lực của Giác VIễn thậm chí phải nói là... nó cùng Giác Viễn không phải một đẳng cấp.

Giác VIễn rất mạnh, chỉ dùng tự thân sức mạnh liền không thua gì Vô Song thậm chí còn có chút lấn áp chứ chưa nói tới dùng nội lực của Cửu Dương Chân Kinh bất quá như đã nói với sự hiểu biết và cảm nhận của Vô Song thì Vô Song vẫn cảm thấy giới của Giác Viễn quá mạnh, mạnh vượt xa lẽ thường.

Nếu Vô Song chấm điểm cho mình là 3, cho Giác Viễn là 5 thì giới của Giác Viễn thậm chí đạt điểm 10, loại nghịch lý này gần như vượt khỏi hiểu biết của Vô Song về ‘giới’.

Có giới mạnh như vậy Giác Viễn còn có thể thua Vô Danh Thần Tăng sao?, cho dù những năm gần đây Giác Viễn mới đạt đến cảnh giới này thì hắn cũng sớm tới Bắc Thiếu Lâm giải quyết ân oán lâu rồi.

Vô Danh Thần Tăng đúng là rất mạnh nhưng làm sao mạnh gấp đôi Cửu Dương Thần Tăng được?.

Suy nghĩ về giới của Vô Song triệt để không thể thông bất quá một trận chiến với Giác Viễn cũng làm Vô Song nhìn ra rất nhiều vấn đề, nhìn ra sử dụng sức mạnh thân thể thế nào mới đúng, đây tuyệt đối là một bước thu hoạch lớn.

Vô Song luyện thể đạt đến đế vị nhưng Vô Song lại chưa chiến đấu với bất cứ ‘nhân loại’ nào có trình độ luyện thể tương đương.

Người luyện thể cao nhất mà Vô Song gặp là Long Tượng Cổ Phật nhưng mà Long Tượng Cổ Phật cũng chưa từng chiến đấu với Vô Song.

_ _ _ _ __ _

Vô Song một bên thu tay, ở phía bên kia Giác Viễn cũng thu tay, lúc này nếu có người bước lên đỉnh núi thì tuyệt đối có thể cảm thấy hoa mắt.

Vô Song thân hình nhỏ hơn Giác Viễn quá nhiều bất quá sau một trận chiến đấu sắc mặt như thường, da dẻ hồng hào thậm chí một chút khí tức tán loạn cũng không có còn ở phía ngược lại thì Giác Viễn tuy không bị thương nhưng người đã vã mồ hôi.

Hiện tại chỉ cần Bất Giới đi lên đỉnh núi thậm chí có thể cảm tưởng được Giác Viễn mới là người rơi xuống hạ phong.

Đương nhiên tình hình chân thực không đúng, hai người Vô Song cùng Giác Viễn vốn luận bàn có thể nói đến điểm là dừng không phân cao thấp, Vô Song chỉ biết mình đã cố hết sức còn Giác Viễn có lưu thủ hay không thì chịu, vấn đề Giác Viễn nhễ nhại mồ hôi phần lớn nằm ở chính bản thân Giác Viễn, hoặc là công pháp Giác Viễn đặc thù hoặc là thân thể Giác Viễn có gì không đúng nhưng tuyệt không phải vì Vô Song.

Hai người cùng là đế vị, chiến đấu một trận kinh thiên động địa nhưng địa vực xung quanh thậm chí không có chút tổn hại nào, cái này chính Vô Song sau khi nhìn lại cũng bất ngờ.

Nhìn về phía Giác Viễn, Vô Song không khỏi chân tâm bội phục đối phương.

“Đa tạ đại sư lưu thủ “.

Giác Viễn chắp tay lại, đối với Vô Song làm ra thủ thế a di đà phật sau đó mới nói.

“Nào có,thực lực của cô nương mới làm lão nạp mở rộng tầm mắt, nhiều năm không rời khỏi Nam Thiếu Lâm cũng không biết thiên hạ từ bao giờ đi ra thêm một đế vị cường giả “.

Giác Viễn không thể không đánh giá cao Vô Song bởi vì đạt đến cảnh giới đế vị không phải là việc ‘tự nhiên ‘.

Giác Viễn cũng là đế vị, ở độ cao của ông tuy không bước chân ra khỏi giang hồ nhưng vẫn phải nắm được thế sự, vẫn phải biết thiên hạ có cường giả nào đột phá thành đế vị bởi nếu muốn chạm tới ngôi vị này nhất định phải từ tuyệt đỉnh cao thủ bước lên mà muốn đạt được hai chữ ‘tuyệt đỉnh’ thì trên giang hồ căn bản không thể là kẻ vô danh.

Nói đến đế vị tương lai, người này có thể là Thiên Sơn Đồng Mỗ, có thể là Mai Niệm Sanh, có thể là Phi Thiên Hồ Ly thậm chí có thể là Lý Thu Thủy hay đám người ngũ tuyệt đương thời nhưng tuyệt đối không thể là một người bừa bãi vô danh.

Giác Viễn không nhận được bất cứ thông tin gì về Vô Song, không giật mình mới là lạ, ngay cả cao thủ vực ngoại cũng không thể không có thông tin gì mà chạm tới cánh cửa đế vị, muốn thành đế vị nhất định phải có tích lũy, phải có thời gian.

Nói đơn giản hơn, kể cả như Hư Trúc sau khi đạt được toàn bộ truyền thừa của Tiêu Dao Phái thì nhất định còn phải đúc kết lại toàn bộ tinh hoa, phải tịnh hóa bản thân, tiếp theo là bổ sung kinh nghiệm thực chiến của bản thân mình rồi tự mình ngộ đạo bước ra con đường riêng, không làm được đủ những việc này thì hắn chết già cũng chỉ là ngũ tuyệt đỉnh phong.

Nghĩ mà xem, một người phải nói là siêu cấp may mắn như Hư Trúc còn cần điên cuồng thực chiến mới có tư cách suy nghĩ đến đế vị thì người khác ra sao?, một khi đã bước vào thực chiến thì sao còn có thể coi là bừa bãi vô danh?.

Giác Viễn sau khi từ chân tâm khen ngợi Vô Song một câu lại tiếp tục lên tiếng.

“Thứ cho lão nạp tò mò, lão nạp thấy võ công của cô nương mang theo hơi hướng Long Tượng Bàn Nhược Công của Mông Cổ Mật Tông, không biết cô nương với Mật Tông có quan hệ ra sao? “.

Tại thế giới này không có Tây Vực Mật Tông mà chỉ có Mông Cổ Mật Tông.

Mông Cổ Mật Tông đương nhiên là nơi xuất thân của Kim Luân Pháp Vương, Vô Song dĩ nhiên không có liên quan gì tới môn phái này nhưng mà cũng không thể chân thực trả lời Giác Viễn dù sao đúng là Vô Song đang tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công.

Vô Song là đế vị, Giác Viễn cũng là đế vị, hai người trên lý tuyết vốn đồng cân đồng hạng, Vô Song không có nghĩa vụ nhất định phải trả lời mọi câu hỏi của Giác Viễn.

“Đại sư, thứ cho ta không thể trả lời, có một số việc không thể nói “.

Vô Song không rõ quan hệ của Mật Tông bên kia với Thiếu Lâm bên này ra sao bất quá khi nhìn sắc mặt Giác Viễn vẫn bình thường vô cùng thì trong lòng Vô Song cũng yên tâm một chút.

Giác Viễn sau khi nghe Vô Song đáp chỉ thản nhiên nói.

“A di đà phật, là lão nạp tò mò rồi “.

Tiếp theo Giác Viễn lại quan sát Vô Song một chút rốt cuộc không nhịn được lại nói.

“Thứ cho lão nạp lại tò mò thêm một lần, không biết cô nương... trong đời nhìn thấy người võ công cao nhất là ai? “.

Giác Viễn hỏi câu này có chút ngập ngừng bởi chính Giác Viễn cũng khó mà nói thông được việc này bất quá đại ý câu hỏi thì Vô Song vẫn hiểu.

Người võ công cao nhất?, nếu tính cả hai thế giới Vô Song sẽ chọn Độc Cô Cầu Bại nhưng ở thế giới này thì đáp án đương nhiên là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.

Tuy Vô Song không có cảm giác Độc Cô Cầu Bại mạnh mẽ ra sao, người này trái lại cho Vô Song cảm giác gần gũi vô cùng chứ không phải đại thế bàng bạc như Trương Tam Phong bất quá thân là một trong các thống lĩnh của Âm Giới thì Vô Song vẫn đánh giá Độc Cô Cầu Bại cao hơn nhiều so với một người còn chưa phi thăng lên thượng giới như Trương Tam Phong.

Cái này không nằm ở mặt con người, cái này nằm ở thế cuộc, ở nhân sinh.

“Người mạnh mẽ nhất mà ta gặp... đương nhiên là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong “.

Lần này Giác Viễn rốt cuộc mở ánh mắt của mình ra mà nhìn Vô Song, có vẻ câu trả lời của Vô Song rốt cuộc đã chạm tới cái gì đó.

Giác Viễn im lặng một chút đột nhiên lại lên tiếng.

“Lão nạp có một việc khó có thể giải quyết, không biết cô nương có sẵn lòng giúp đỡ? “.

Lần này Vô Song cảm giác triệt để không hiểu ra sao, một đế vị rất ít khi ‘xin’ một đế vị khác giúp đỡ, đây chẳng khác nào tát vào mặt mình, đế vị cao thủ vẫn luôn như boom nguyên tử tại thế giới này vậy, là việc cỡ nào mới làm đế vị cao thủ phải ‘xin’ giúp đỡ?, đấy còn là Cửu Dương Thần Tăng nhân vật khủng khiếp nhất toàn bộ phương nam?.

Vô Song không lập tức làm ra đáp ứng, lần này cực kỳ dè dặt mà đáp lời Giác Viễn.

“Không biết đại sư muốn ta giúp việc gì?, nếu có thể giúp đỡ... ta sẽ tận lực “.

Vô Song thực sự đang hoài nghi... Giác Viễn rủ mình đến Bắc Thiếu Lâm ám sát Vô Danh Thần Tăng, nếu là việc này Vô Song xin phép đi trước, dĩ nhiên cái điều này rất khó xảy ra.

Giác Viễn suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm mà nói.

“Cô nương có điều không biết, phụ cận Nam Thiếu Lâm hiện tại đúng là có việc Giác Viễn không thể giải quyết “.

“Tại phụ cận Nam Thiếu Lâm vốn có một nơi gọi là Dược Vương Thôn, người trong thôn vốn làm nghề nuôi trồng linh dược, linh dược này một phần giữ lại trong thôn một phần cung cấp cho Nam Thiếu Lâm, đổi lại Nam Thiếu Lâm toàn lực bảo hộ Dược Vương Thôn “.

“Khoảng thời gian ba tháng gần đây, mọi việc vốn đang bình thường liền trở nên bất thường, tại Dược Vương Thôn trướng khí mù mịt, trướng khí nhiều đến mức... không phải đế vị cao thủ không thể đi qua hơn nữa càng khủng khiếp hơn ở chỗ võ tăng Thiếu Lâm bước vào trướng khí liền bị hủ thực xâm nhập, không cách nào cứu trị mà chết bất đắc kỳ tử, ngay cả võ tăng của bản tự còn không làm gì được hủ thực thì đừng nói người dân trong Dược Vương Thôn “.

Giác Viễn vừa nói đột nhiên thấy mặt đất nứt ra, trên người Vô Song nổi lên thứ ánh bạc kỳ dị, hai mắt Vô Song hoàn toàn chuyển thành màu bạc, lúc này Vô Song giọng nói như nghẹt lại.

“Dược Vương Thôn cùng Dược Vương Cốc có liên quan gì đến nhau? “.

Vô Song thực sự hy vọng hai bên chỉ là trùng tên nhưng kết hợp với tất cả những gì Vô Song biết thì... rất khó để ‘trùng ‘.

Giác Viễn dùng ánh mắt kinh dị nhìn Vô Song sau đó cực kỳ nghiêm túc mà nói.

“Dược Vương Thôn là nơi cung cấp linh dược cho Dược Vương Cốc “.

Chỉ mấy chữ thôi mà làm cơ thể Vô Song run rẩy, lần này cũng bất kể kính ngũ, bất kể thân phận, Vô Song ngước nhìn Giác Viễn.

“Ông được hiệu xưng là Cửu Dương Thần Tăng vậy mà vài tháng còn không giải quyết được gì? “.

Câu nói này đương nhiên bất kính nhưng mà Vô Song mặc kệ, xét về tuổi tác chính Vô Song cũng cảm thấy mình không thua người này.

Giác Viễn căn bản cũng không quan tâm Vô Song xưng hô ra sao, lại đáp.

“Lão nạp đã cố hết sức, lão nạp còn một mình tự tiến vào Dược Vương Thôn nhưng bị đánh bật ra “.

Tiếp theo Giác Viễn lại tung cho Vô Song một cái tin tức cực kỳ ‘nặng ‘.

“Trong đám chướng khí kia có tồn tại ngang ngửa lão nạp,lão nạp 7 lần tiến vào Dược Vương Thôn thì 7 lần bị đẩy lùi lại “.

Lần này sự việc liền biến thành nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng.

Vô Song hít một hơi, cố gắng điều chỉnh lời nói rồi lại lên tiếng.

“Đại sư, người không liên lạc với bất cứ đế vị nào khác ư? “.

Giác Viễn nhìn Vô Song một chút rồi nói.

“Lão nạp có liên lạc, vốn muốn gửi thư đến Đại Lý mong vị kia xuất quan trợ giúp nhưng mà ít lâu trước lão nạp cũng gặp Trường Sinh Chân Nhân “.

“Người kia nói nước xa cứu không nổi lửa gần, thay vì đợi vị kia của Đại Lý xuất thủ không bằng đợi một đế vị cao thủ khác đang hướng về Nam Thiếu Lâm “.

“Lão nạp cũng từng mong muốn Trường Sinh Chân Nhân ra tay chỉ là không hiểu vì lý do gì... hắn không xuất thủ, vẫn khuyên lão nạp đợi người “.

Người Giác Viễn đợi là ai?, đương nhiên là Vô Song bởi chính Vô Song cũng cảm thấy Trương Tam Phong ngụ ý nói chính mình.

Trương Tam Phong không ra tay thì Vô Song hiểu, Trương Tam Phong tính ra được phân thân của Vô Song thì Vô Song cũng hiểu nhưng mà tại sao mấy ngày trước gặp mặt ở Hành Dương đến một câu Trương Tam Phong cũng không nói?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.