Sau sự kiện trên Dã Tam Pha cùng với việc A Thanh thì mọi thứ diễn ra yên bình hơn rất nhiều, Vô Song cùng Hoàng Dung một mạch ở lại Tùng Hạc Lâu ba ngày.
Trong ba ngày nay Vô Song thậm chí đã đưa Hoàng Dung đi gặp Quách Tĩnh, đây cũng không phải là vì Vô Song có sở thích đặc biệt mà là hắn cảm thấy hắn phải đưa Hoàng Dung đến gặp Quách Tĩnh, ít nhất hắn cũng không muốn giữ nàng ở bên mình, không muốn che đi sự tồn tại của nàng với Quách Tĩnh.
Nếu hắn một mực không để Hoàng Dung gặp Quách Tĩnh thì chẳng khác nào nói hắn sợ mất Hoàng Dung bởi Quách Tĩnh, nếu Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đã được ông trời se duyên trở thành một cặp thì Vô Song hắn không ngại cắt đứt cái sợi tơ hồng đó, nữ nhân của hắn cho dù thế nào cũng là của hắn, hắn còn chưa có bất lực đến mức để Quách Tĩnh lấy mất Hoàng Dung.
Trong căn phòng của mình lúc này Hoàng Dung đang đầy vui vẻ tựa đầu vào vai Vô Song, ánh mắt nàng có chút mông lung nhìn ánh chiều tà ngoài kia, khóe miệng hơi hơi cong lên một nụ cười rạng rỡ.
“Vô Song ca ca, tên Quách Tĩnh đó thật sự rất ngốc, dĩ nhiên lại coi muội là huynh đệ, coi huynh là đại mỹ nhân”.
Vô Song cũng bật cười một tay khẽ nhéo cái mũi của Hoàng Dung.
“Đâu phải ai cũng có hỏa nhãn kim tinh như huynh, cũng đâu phải ai cũng băng tuyết thông minh như Dung nhi, làm sao có thể vừa nhìn cái đã ra được”.
Hoàng Dung nghe Vô Song khen liền hơi hơi lè lưỡi, đáng yêu vô cùng.
“Ca ca chỉ được cái dẻo miệng, mau khai ra ở ngoài kia ngươi hút hồn bao nhiêu thiếu nữ rồi?”.
Câu hỏi này của Hoàng Dung thực sự tương đối mang tính chí mạng, Vô Song biết Hoàng Dung là một nữ tử cực kỳ mạnh mẽ, nàng có tính tự tôn rất mạnh nếu không thì trong nguyên tác đã không có việc Quách Tĩnh phải lựa chọn giữa Hoa Tranh cùng Hoàng Dung.
“Nha, huynh nào biết được huynh vô tình hút hồn bao nhiêu thiếu nữ, dù sao người ta thầm thương trộm nhớ cũng không thể nào trách huynh được, có trách thì trách huynh quá hoàn hảo thôi, không phải sao?”.
Hoàng Dung khẽ lườm Vô Song một cái sau đó nàng còn không quên nhéo bên hông Vô Song, cái miệng xinh đẹp khẽ bĩu ra.
“ Mèo khen mèo dài đuôi “.
Nói xong câu này cả Vô Song cùng Hoàng Dung đều phá lên cười, trong ba ngày ở Tùng Hạc Lâu bản thân Vô Song cùng Hoàng Dung đã trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, Hoàng Dung cũng không còn đỏ mặt mỗi khi đối vặt với Vô Song như trước đây dù sao cả hai người đều đã xác định mối quan hệ này.
Trong cuộc đời Vô Song thật sự hắn đã quen không ít nữ nhân nhưng... Hoàng Dung có lẽ là nữ nhân thân mật nhất với Vô Song trong tư cách một cái nam nhân, hắn cùng Hoàng Dung thật sự chỉ thiếu một bước cuối cùng mà thôi.
Đương nhiên Vô Song cũng sẽ không ép buộc Hoàng Dung, cái việc này hắn liền muốn nàng thoải mái nhất, việc này căn bản cũng không gấp được.
Vô Song cùng Hoàng Dung lúc này thật sự rất đẹp, nếu có họa sư ở đây thì tuyệt đối phải trầm trồ khen ngợi cảnh trong căn phòng nhỏ này, trước cửa sổ của Tùng Hạc Lâu, hắn một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Hoàng Dung còn nàng lại nhè nhẹ dựa vào vai hắn, hai người cùng nhau đứng ngắm cảnh mặt trời lặn hơn nữa bất kể là khí chất hay dung mạo thì cả Vô Song cùng Hoàng Dung đều có thể làm vô số nam nhân sôi máu, vô số nam nhân điên cuồng, nhìn ‘hai cái’ tuyệt thế mỹ nữ đứng dưới ánh chiều tà liệu có còn gì đẹp hơn?.
“Vô Song ca ca... muội có chút nhớ nhà, lúc trước muội rất giận cha, cha bắt muội phải lấy một kẻ không quen biết, huynh cũng biết đó hắn là cháu của Tây Độc – Âu Dương Phong, kẻ này tiếng xấu rất nhiều lại cực kỳ háo sắc, muội vừa nghĩ đến đã thấy phiền hà, muội căn bản không chấp nhận một nam nhân như vậy làm trượng phu nên muội chạy ra ngoài... cho đến khi gặp huynh”.
“Vô Song ca ca, chúng ta ở đây cũng đã gần 5 ngày... mấy vị tiền bối kia cũng không có đến tìm hai ta nữa, hay là huynh theo muội về Đào Hoa Đảo đi, muội muốn giới thiệu huynh cho cha, muội tin cha chắc chắn sẽ thích huynh, nam nhân của muội tốt hơn tên họ Âu Dương đó cả ngàn lần, vạn lần”.
Lời nói của Hoàng Dung cực kỳ dễ thương lại chứa chan một loại tình cảm khó nói thành lời, trong mắt Hoàng Dung còn có cả chút tự hào, nàng cũng là một nữ nhân bình thường như bao nữ nhân khác, nàng không cầu nam nhân của mình phải là siêu cấp thiên tài thiên phú trác tuyệt gì, quan trọng nhất với nàng thì nam nhân đó phải yêu thương nàng, phải là người bất kể thế nào cũng không bỏ nàng, ở bên nàng mỗi ngày, cùng nàng cười cười nói nói, là bờ vai cho nàng tựa vào mỗi khi mỏi mệt.
Nàng... thật sự có chút sợ nam nhân thông minh tuyệt đỉnh, nàng sợ sẽ giống như mẫu thân, nàng sợ nam nhân của mình sau này cũng như phụ thân, cũng không quan tâm đến nàng chỉ đi theo con đường võ học, đây là lý do lớn nhất khiến Hoàng Dung lựa chọn Quách Tĩnh, cho dù Hoàng Dược Sư chưa từng thích Quách Tĩnh thì nàng cũng không quan tâm, nàng thích là được.
Về phần hiện nay thì sao?, Vô Song thiên phú cực kỳ đáng sợ... đáng sợ đến mức Hoàng Dung còn cảm thấy không bằng, nhưng đúng là Vô Song thật sự đối với nàng rất tốt, ngay cả khi nàng xấu xí, ngay cả khi nàng chỉ trong thân phận của một kẻ ăn mày.
Mấy ngày qua ở bên Vô Song nàng cũng cảm nhận được Vô Song không hề tập võ, những ngày qua Vô Song đều toàn tâm toàn lực bồi tiếp nàng, ở bên nàng, cùng nàng cười cười nói nói, với Hoàng Dung mà nói thì nàng thật sự rất cảm động, nàng biết trong mắt Vô Song thì võ công hay thực lực gì đó... đều không quan trọng bằng nàng.
Nếu có một thang điểm 10 thì Vô Song tuyệt đối đạt điểm số này, Hoàng Dung thậm chí lần đầu tiên cảm thấy mình... còn không xứng với Vô Song, đây là một loại suy nghĩ rất mơ hồ, loại suy nghĩ này chỉ mới xuất hiện đã bị Hoàng Dung cố gắng dẹp đi nhưng đúng là nàng không cách nào quên đi được, Vô Song quá hoàn mỹ, nam nhân như Vô Song đến chính Hoàng Dung còn có chút choáng ngợp.
Hoàng Dung không tin Vô Song là đệ tử của Lý Thu Thủy bất quá đến hiện nay nàng vẫn cứ tin tưởng sư phụ Vô Song là Thiên Sơn Đồng Mỗ, Vô Song xuất phát từ Linh Thứu Cung, một nam nhân muốn dung mạo có dung mạo, muốn tư chất có tư chất, muốn thế lực có thế lực, muốn tiền bạc có tiền bạc lại còn nhất mực yêu thương nàng, còn vì nàng tự thân xuống bếp, còn nấu ăn cho nàng nghe, nam nhân như vậy Hoàng Dung còn mong đợi gì hơn nữa?.
Vô Song nghe thấy Hoàng Dung nói đến việc đến thăm Đào Hoa Đảo, đến gặp Hoàng Dược Sư bản thân hắn cũng bắt đầu có chút khẩn trương, bất kể là kiếp trước hay kiếp này thì Vô Song vẫn chưa đi gặp nhạc phụ đại nhân bao giờ, còn chưa đi đến nhà người yêu bao giờ chứ đừng nói gặp mặt cha mẹ người yêu đồng thời khi Hoàng Dung nhắc đến Đào Hoa Đảo thì Vô Song lại nhớ ra một việc.
Vô Song nhớ rõ ở Đào Hoa Đảo có ba cửa ải nhất định phải đi qua ít nhất trong cốt truyện là vậy, đầu tiên là ngộ tĩnh thứ hai là âm luật còn cuối cùng là võ nghệ.
Xét về âm luật thì Vô Song chưa bằng nổi Hoàng Dược Sư nhưng tự về thì có thừa, hắn tuyệt đối đủ sức qua được một cửa này, nếu xét võ công lại càng không cần nói với thực lực của Vô Song thì thiên tài cùng tuổi ai sánh nổi với hắn?.
Cửa ải ngộ tĩnh là cửa ải duy nhất Vô Song cảm thấy thất bại, không phải là ngộ tĩnh của Vô Song không đủ mà là bởi Vô Song không biết chữ... Vô Song đến giờ vẫn nhớ trong nguyên tác Quách Tĩnh cùng Âu Dương Khắc thi trí nhớ bằng việc viết lại Cửu Âm Chân Kinh, nói thật cái cửa ải này quá dễ với Vô Song, bằng thiên phú Cái Thế Thần Đồng của Vô Song thì ngại gì học thuộc lòng? bất quá hắn không biết chữ... không biết chữ thì đọc kiểu gì?.
Kể từ ngày chia tay A Thanh đến nay hắn cũng không thấy nữ nhân này liên lạc gì với mình, ba người Lý Thu Thủy – Âu Dương Phong cùng Bạch Tự Tại lại như tiêu thất trong thiên địa căn bản không xuất hiện lần thứ hai trước mặt Vô Song vì vậy Vô Song cũng không tính ở lại nơi đây, theo Hoàng Dung đến Đào Hoa Đảo cũng không phải là chủ ý tệ.
Vô Song ở lại Tùng Hạc Lâu đến tận bây giờ ngoại trừ vết thương của Quách Tĩnh ra thì còn có việc của A Thanh nhưng Vô Song cũng biết bằng vào thực lực của A Thanh muốn tìm Vô Song lúc nào chẳng được?, về phần Quách Tĩnh cũng không quá đáng lo, vết thương ở chân hắn đã sớm ổn định, hắn chỉ cần thời gian hồi phục mà thôi, cùng lắm Vô Song mang hắn cùng lên Đào Hoa Đảo, việc này cũng chẳng to tát gì.
Chung quy lại tất cả, việc quan trọng nhất của Vô Song hiện nay chính là học chữ, nếu hắn biết chữ thì hắn hoàn toàn có thể thu được Cửu Âm Chân Kinh từ trên trời rơi xuống, vừa vượt qua thử thách của nhạc phụ đại nhân, vừa có thể đường đường chính chính hợp pháp hóa quan hệ của hắn cùng Hoàng Dung lại còn được thêm vào của hồi môn lớn như vậy, một mũi tên trúng ba đích, việc này hắn nhất định phải làm.
Nghĩ đến đây Vô Song liền cúi đầu nhìn Hoàng Dung, Vô Song có ngộ tĩnh kinh người còn bên cạnh hắn lại là người được mệnh danh – Nữ Gia Cát, có Hoàng Dung ở đây vì sao lại không hỏi nàng học chữ?.
Một tay nhẹ đưa ra ấn vào cái trán của Hoàng Dung, Vô Song hơi hơi mỉm cười.
“Đương nhiên là được, chỉ cần muội thích là được bất quá... có một việc huynh muốn nói trước, huynh nghe nói nhạc phụ đại nhân tinh thông kim cổ, yêu thích đạo học khắp thế gian, sở học của người còn cao hơn cả võ công của người, huynh chỉ sợ nếu gặp mặt nhạc phụ đại nhân liền hiện ra cái dốt mà thôi”.
Hoàng Dung nghe Vô Song nói một câu nhạc phụ hai câu nhạc phụ sắc mặt lại đỏ lên, nhưng nghe đến vế sau nàng lại cảm thấy hơi hơi khó hiểu liền khẽ hỏi lại Vô Song.
“Vô Song ca ca, có ta ở đây thì ngươi sợ cái gì, cho dù cha ta không thích ca ca thì Dung nhi vẫn cứ đi theo người, về phần ca ca gọi là ‘hiện ra cái dốt’ thì Dung nhi không hiểu, dù sao ở trên giang hồ lấy võ công cùng ngộ tĩnh làm gốc, không phải ai cũng thích nghiên cứu kinh thư như cha muội, cha muội cho dù khó tính thế nào cũng sẽ không mang mấy cái kinh thư sở học đến tra khảo huynh... hơn nữa có Dung nhi ở đây, huynh lo lắng gì chứ”.
Vô Song nghe vậy trong lòng liền cảm thấy ấm áp tuy nhiên hắn lại không cho là đúng, cho dù Đông Tà mang kinh thư sở học ra đấu với Vô Song hắn cũng chưa chắc đã sợ, bản thân Vô Song đọc rất nhiều sách hơn nữa lại tinh thông cầm kỳ thi họa, quân tử lục nghệ có cái gì mà hắn không biết?, ngoại trừ trận pháp ra thì Vô Song cũng không cảm thấy mình có cái gì không so được với Hoàng Dược Sư.
Tất nhiên sự tự tin của Vô Song nên giữ trong lòng, hắn cũng sẽ không đứng trước mặt người yêu nói ra mấy lời này, hắn chỉ càng dùng sức ôm lấy vòng eo của Hoàng Dung mà thôi.
“Ngốc ạ, muội có nhìn thấy mái tóc ta màu trắng không?, ta không phải là người Trung Nguyên vì vậy cũng không biết chữ Hán, nếu lên Đào Hoa Đảo đến một chữ cũng không biết thì nhạc phụ đại nhân tất nhiên sẽ coi thường nha, ta thì không quan tâm đến ánh mắt thế nhân cho lắm nhưng mặt mũi của Dung nhi thì nhất định phải giữ, nam nhân của Dung nhi sao có thể thua kẻ gọi là Âu Dương Khắc kia”.
Hoàng Dung lúc này lại cười tươi như hoa, trong mắt nàng hoàn toàn ngập tràn trong màu hồng tình ái, nàng khẽ kiễng đôi chân nhỏ lên rồi hôn nhẹ lên má Vô Song.
“Sợ gì chứ, huynh không biết chữ thì muội có thể dạy huynh, chúng ta ở lại nơi đây thêm vài ngày cũng không tính là gì, nam nhân của muội sao có thể thua hậu nhân của Tiêu Độc kia”.
Nói xong câu này ánh mắt Hoàng Dung hiện ra một tia quyết tâm, đúng là nàng không quan tâm đến việc Hoàng Dược Sư thích hay không thích Vô Song dù sao nàng đã lựa chọn nam nhân này liền không quan tâm tất cả bất quá như lời Vô Song nói, nàng không muốn Vô Song thua Âu Dương Khắc chút nào.
.......
Việc học chữ thật ra cũng không quá khó, nếu là Vô Song kiếp trước thì hắn ít nhất phải bỏ ra vài năm mới có thể học một loại ngôn ngữ mới đấy còn là toàn tâm toàn ý cố gắng học hỏi còn kiếp này thì không giống.
Vô Song có thiên phú Tái Thế Thần Đồng đồng thời hắn cũng có thể nghe hiểu bình thường ngôn ngữ của thế giới này, hắn chỉ đơn giản là không biết chữ mà thôi, nếu như vậy thì có gì khó nên biết chữ viết của nhà Thanh thật ra cũng bắt nguồn từ chữ viết nhà Tống trải qua vài lần cải biên mà thôi.
Tất nhiên thiên phú của Vô Song là bí mật của chính hắn hoặc ít nhất ở cái thế giới này cũng không ai biết vì vậy hiện nay Hoàng Dung thực sự cực độ sợ hãi nhìn về phía Vô Song, nàng nhìn Vô Song như nhìn quái vật vậy.
Kể từ lúc Vô Song đưa ra ý kiến học chữ thì đã trải qua 3 giờ đồng hồ, lúc này hai người ngồi trên bàn tròn, Vô Song đang chậm rãi dùng bút viết từng nét chữ còn ở bên cạnh hắn Hoàng Dung thì lại như không tin được vào mắt mình.
“Vô Song ca ca, huynh... sao có thể học nhanh như vậy... huynh thật sự là không biết chữ sao?”.
Hoàng Dung hỏi xong câu vừa rồi mới cảm thấy mình thất thố, nàng là người dạy chữ cho Vô Song đương nhiên có thể biết được Vô Song căn bản không nhận ra được mặt chữ cũng chính vì vậy mới khiến nàng cảm thấy sợ hãi, Vô Song từ một kẻ không nhận ra được mặt chữ mà chỉ sau 3 tiếng đồng hồ đã có thể nhận biết hàng trăm mặt chữ, hàng nghìn mặt chữ, có thể bắt đầu dựa theo lời nói của Hoàng Dung mà viết ra từng câu văn trên giấy, đây rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?.
Vô Song đối với sự kinh ngạc của Hoàng Dung chỉ đơn giản là mỉm cười, nhưng sau đó rất nhanh Vô Song liền hơi hơi nhíu mày lại sau đó ánh mắt hắn dần dần sáng lên.
Vô Song tuyệt đối không ngốc, bất kể thiên tư, ngộ tĩnh hay trí nhớ của hắn đều siêu phàm vì vậy hắn có thể nhận ra những con chữ mà hắn đang viết ra kia có chút quen thuộc, cứ như hắn từng nhìn thấy ở đâu rồi vậy.
Vô Song có thể thề là chữ của Đại Tống hắn chưa từng nhìn qua, đã chưa từng nhìn qua sao có thể coi là quen thuộc nhưng cái cảm giác trong đầu Vô Song lại cực kỳ thân thuộc, hắn... cứ như đã từng nhìn thấy thứ gì tương tự như vậy trước đây chỉ là hắn tạm thời không cách nào nghĩ ra mà thôi.
Hoàng Dung ở bên cạnh thấy Vô Song trầm ngâm dừng bút, nàng liền nghi hoặc mà lên tiếng.
“Vô Song ca ca, có việc gì sao?.. sao huynh mới viết có một nửa liền dừng tay rồi? “.
“Một nửa... một nửa... một nửa”.
Ngồi cạnh Hoàng Dung bản thân Vô Song liên tục lẩm bẩm mấy chữ này, trong đầu hắn có một tia tinh quang đang hiện ra, tia tinh quang này càng ngày càng sáng, sáng đến mức nó hoàn toàn bao phủ tâm trí của Vô Song.
Hoàng Dung là nữ tử bậc nào?, nàng đương nhiên nhìn ra Vô Song đang có điều suy tư vì vậy nàng cũng lập tức vì hắn giữ im lặng, ánh mắt bắt đầu trở nên nghiêm túc, nàng cảm thấy việc có thể làm Vô Song suy tư như vậy thật sự là việc rất khó, Hoàng Dung đương nhiên sẽ không cắt đứt dòng suy tư của Vô Song hơn nữa chỉ cần Vô Song hỏi nàng liền dùng toàn lực trợ giúp hắn.
Rốt cuộc trải qua vài phút lặng im, bàn tay của Vô Song hơi hơi run lên, hắn bắt đầu tiếp tục đụng bút viết ra một chữ bất quá cái chữ này... chính Hoàng Dung cũng không có nhận ra.
“A, đây là?, đây là kiểu chữ gì tại sao một nửa của nó giống mặt chữ Tống nhưng nửa cỏn lại thì... muội căn bản chưa từng nhìn thấy bao giờ, khi ghép hai cái nửa này lại liền ra một chữ hoàn toàn mới?”.
Lời nói của Hoàng Dung tuyệt đối làm hai mắt Vô Song sáng lên, hắn lập tức buông tay không có tiếp tục viết nữa, hai tay ôm lấy cơ thể Hoàng Dung vào trong ngực rồi ôn nhu chiếm lấy đôi môi thơm của nàng.
“Dung nhi quả thực là phúc tinh của ta, mau một chút, huynh có việc này muốn nhờ muội giúp đỡ, nếu không có muội chỉ sợ huynh làm không nổi”.
Hoàng Dung bị hành động của Vô Song khiến cho khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ lên, đôi tay của nàng lúc này vẫn đang nhẹ nắm lấy vạt áo ngực của Vô Song, trong ánh mắt hiện lên một tia nhu tình.
“Việc của huynh cũng là việc của muội, có cái gì huynh không nghĩ ra thì liền để Dung nhi giúp huynh được không?... chỉ cần có thể giúp huynh, Dung nhi liền toàn tâm toàn ý thực hiện”.
Hoàng Dung cũng không biết nàng hiện nay giống hệt mẫu thân của mình năm đó, cả hai người lúc này căn bản không có lấy nửa điểm khác nhau.
........
Ở thế giới cũ Vô Song đoạt được Đại Bi Phú bất quá đây là hàng ‘ăn trộm’ của Nga Mi vì vậy hắn khó mà mang ra khoe với ai chỉ có thể từ từ nghiên cứu, cũng chính vì từ từ nghiên cứu nên hắn không có cách nào nghĩ ra.
Đại Bi Phú chia làm ba phần, phần đầu của nó Vô Song có thể hiểu được lại bằng y thuật của bản thân cùng hiểu biết về huyệt đạo khiến Vô Song thực sự có thể rất nhanh áp dụng nhưng hai phần sau lại khác bởi hắn căn bản đọc không được, đọc không được thì sao có thể hiểu?.
Vô Song cảm thấy chữ viết bên trong Đại Bi Phú cực kỳ khó hiểu, nó căn bản không phải chữ viết nữa, hắn không thể nào hiểu được cho dù chỉ là một chữ nhưng lúc này thì khác rồi, cuối cùng thì Vô Song cũng đã nghĩ ra cách để đọc hiểu Đại Bi Phú hơn nữa hắn còn có xúc động muốn dập đầu với người nghĩ ra cái môn bí thuật này.
Chữ trong Đại Bi Phú chia làm hai phần, cùng là một chữ, cùng là một nghĩa nhưng lại lấy một nửa từ chữ viết nhà Thanh ghép với một nửa từ chữ viết nhà Tống, trong ngôn ngữ Trung Quốc mà nói thì đây căn bản là việc không thể nào hiểu được bởi chữ Hán đi theo bộ, một chữ chia đôi ra liền thành hai bộ, hai bộ hoàn toàn khác nhau ghép vào lại thành một chữ hoàn toàn mới, thực sự đây là ngôn ngữ không phải cho con người đọc hiểu.
Nếu không phải Vô Song đột nhiên nghĩ ra, nếu không phải Hoàng Dung nói ra hai từ ‘một nửa’ chỉ sợ Vô Song cả đời nghĩ không ra Đại Bi Phú viết gì.
Có thể hiểu đơn giản một chữ trong Đại Bi Phú là tổ hợp của hai chữ cùng nghĩa với nhau trong chữ viết nhà Thanh cùng nhà Tống, đương nhiên cho dù đã tách đôi mặt chữ thì cũng rất khó có thể biết được chữ viết nguyên gốc ban đầu là gì vì vậy nhất định phải am hiểu cả chữ nhà Thanh cùng chữ nhà Tống, dựa vào sự liên kết về mặt ngữ nghĩa mà loại đi những mặt chữ không cùng nghĩa sau đó sẽ ghép lại thành câu văn, dựa vào ngữ nghĩa của câu văn mà chọn ra cách dùng đúng nhất.
Cho dù Vô Song biết chữ nhà Thanh, cho dù Hoàng Dung biết chữ nhà Tống thì cả hai người muốn dịch hoàn chỉnh Đại Bi Phú cũng là một việc không hề dễ.
.............
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.