Cực Võ

Chương 9: Chương 9: Bình yên




Dạ Xoa nằm trên đùi Vô Song, ánh mắt mơ hồ dần dần cũng bắt đầu trở nên có thần, nàng rốt cuộc nhận ra khuôn mặt của Vô Song tại sao quen đến thế.

“Tiểu tử?, là ngươi?”.

Giọng nói của Dạ Xoa mang theo vài phần ngạc nhiên, nàng thật sự không ngờ Vô Song lại ở đây.

Vô Song nhìn nàng nhếch miệng, có điều cộng với khuôn mặt non nớt của hắn lại biến thành có chút nghịch ngợm.

Nếu Dạ Xoa đã nhận ra hắn bản thân Vô Song liền dễ làm hơn rất nhiều, khăn bông mềm tiếp tục nhẹ di chuyển trên từng lớp da thịt của nàng.

Dạ Xoa mở tròn mắt nhìn hành động của Vô Song, đến khi nàng nhìn thấy đôi tay nhỏ bé kia chậm rãi chạm vào áo của mình, sau đó trong con mắt không cách nào tin tưởng của Dạ Xoa, Vô Song rốt cuộc cởi đồ trên người nàng.

Dạ Xoa phong cách ăn mặc trước nay cũng không thay đổi, nàng thích nhất mặc một bộ váy liền quân màu đỏ đồng thời xẻ váy rất cao như muốn khoe toàn bộ đôi chân tuyệt mỹ trong bàn danh thiên hạ bất quá thân thể của nàng từ trước đến nay thật sự chưa có ai nhìn thấy, cho dù Vô Song lúc này trong mắt Dạ Xoa còn không tính là nam nhân cũng khiến cho nàng khó mà chấp nhận.

“Ngươi?, ngươi làm gì mau dừng tay “.

Vô Song nhìn vẻ mặt tức giận của Dạ Xoa, hắn đơn giản chỉ dùng hai ngón tay nhẹ gõ vào mũi nàng, sau đó tiếp tục chuyên tâm làm việc.

“Đến cả cử động cũng không được, cứng cái gì, nháo cái gì “.

Nói là nói như vậy nhưng hô hấp của Vô Song cũng không có bình tĩnh, thân thể Dạ Xoa rất đẹp, thân thể ngọc bích không có lấy một tia tì vết, làn da trắng hồng mịn màng run lên theo từng lần chạm của Vô Song.

Cơ thể Dạ Xoa càng ngày càng lộ ra trước mặt Vô Song, bàn tay của chính hắn cũng có chút run rẩy.

“Ta nhất định sẽ giết ngươi”.

Lúc này giọng nói của Dạ Xoa biến thành băng lãnh thậm chí còn không có cảm xúc, trong ánh mắt của nàng xuất hiện một tia sát khí, thân thể bị nhìn hết đối với Dạ Xoa liền là thiên đại sỉ nhục, nàng lúc này cũng không còn quan tâm Vô Song là ai, nàng nhất định phải giết hắn.

Dạ Xoa vừa nói dứt lời như trực tiếp tăng thêm động lực cho Vô Song, hắn căn bản không có gì phải do dự nữa, cuối cùng lột sạch quần áo của Dạ Xoa để lộ thân thể hoàn mỹ lộ ra hoàn toàn trong mắt hắn.

“Thử đi?”.

Để lại một câu nói không rõ thật giả, Vô Song tiếp tục thực hiện công việc của mình, chỉ là lúc này hô hấp của hắn không ngờ lại bình thường trở lại, trong ánh mắt lập lòe quang mang khó hiểu.

Dạ Xoa đương nhiên lúc này không thể làm gì, cơ thể nàng muốn động chỉ sợ cũng không có cách nào cử động, nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Vô Song giúp nàng ‘rửa’ cơ thể.

Càng đáng ghét hơn là sau khi lau xong toàn bộ mặt trước cơ thể, Vô Song trực tiếp lật ngược người Dạ Xoa lại, điều này làm khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Xoa cho dù vô cùng tức giận cũng đỏ bừng lên vì ngượng.

Cũng không biết làm cách nào để Dạ Xoa vượt qua được việc này, thân thể nàng cứ như vậy rung lên từng hồi, cho đến lúc Vô Song dừng tay bản thân Dạ Xoa liền có cảm giác vừa trải qua địa ngục vậy.

Vô Song rốt cuộc cũng đứng lên, hắn lúc này thật sự hận tại sao năm nay mình mới có 6 tuổi, nhìn vào người ngọc trên giường hắn rốt cuộc cũng chỉ có thể thở dài.

Đến khi lật ngược lại cơ thể Dạ Xoa như lúc ban đầu, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt Dạ Xoa đang cực kỳ tức giận nhìn mình, nếu lúc này ánh mắt có thể giết người chỉ sợ Vô Song đã sớm chết không biết bao lần.

Mặc kệ nàng thích hay không, Vô Song thản nhiên cầm theo chậu nước nóng đi ra ngoài, để mặc Dạ Xoa trong căn phòng trống.

Thân thể không mảnh vải che thân, cả người đau đớn không thể cử động, thân thể bị một đứa bé 6 tuổi nhìn hết thậm chí còn sờ toàn bộ, đôi mắt xinh đẹp của Dạ Xoa rốt cuộc chảy xuống hai hàng lệ nhòa.

Ánh mắt thẫn thờ nhìn lền trần nhà, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, cũng thật cô đơn.

Dạ Xoa cho dù là một trong các hộ pháp của Thiên Long Giáo bất quá nàng còn quá trẻ, năm nay nàng mới 22 tuổi mà thôi, tất nhiên 22 tuổi đã có thể leo lên được vị trí hộ pháp của Thiên Long Giáo cũng chính là vì thiên phú của nàng kinh người.

Cảm nhận hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Dạ Xoa trên miệng xuất hiện một nụ cười đắng chát, trong lòng nàng rốt cuộc xuất hiện một câu hỏi.

“Đã bao lâu?, bao rồi không có khóc”.

Đột nhiên Dạ Xoa cảm thấy có âm thanh vang lên, thân thể của nàng lập tức khẽ run rẩy.

Người tiến vào căn phòng này không phải Vô Song còn có thể là ai?.

Vô Song nhìn thấy mỹ nữ khóc chỉ có thể chậm rãi lắc đầu, một tay ôn nhu lướt trên khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Xoa, vì nàng lau đi nước mắt.

“Khóc gì chứ, cùng lắm ta chịu trách nhiệm”.

Mặc kệ Dạ Xoa ngơ ngác nhìn hắn, Vô Song cố gắng nâng cơ thể nàng lên, để đầu nàng dựa sát vào vai mình, đôi vai của Vô Song có chút nhỏ, thậm chí đầu Dạ Xoa dựa vào cũng làm Vô Song cảm thấy có chút quá sức.

Một tay cầm lấy một chiếc bát sau đó vòng tay qua cổ Dạ Xoa, một tay nắm lấy thìa.

“Cháo Yến đấy, bồi bổ thân thể rất tốt, chịu khó ăn một chút”.

Dạ Xoa lập tức mím chặt môi, ánh mắt căm tức nhìn Dạ Phàm sau đó trực tiếp quay đầu đi.

Chính Dạ Xoa cũng không hiểu, nàng đây là đang làm gì?, đang tức giận với một đứa bé 6 tuổi?.

Đáng tiếc cho dù Dạ Xoa chống cự nhưng thân thể nàng lại bán đứng nàng, trong căn phòng yên tĩnh một âm thanh vang lên phá hỏng tất cả.

Dạ Xoa lập tức đỏ mặt, không thể không nói khuôn mặt của Dạ Xoa đỏ lên mang theo vô hạn mị hoặc.

“Hừ, ta liền không ăn, ngươi để ta đói chết cũng được, cũng không cần quan tâm tới ta”.

Nghe vậy Vô Song đơn giản chỉ nhếch miệng.

“Nếu không ăn, ta liền bóp ngực ngươi, thế nào chọn đi”.

“Cái gì?, ngươi muốn chết?”. Dạ Xoa lập tức mở mắt nhìn Vô Song.

Vô Song nào quan tâm nàng mở mắt hay nhắm mắt.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, câu hỏi cuối, có ăn hay không?”.

Dạ Xoa lần này nào dám cứng đầu nữa, nàng triệt để ở thế yếu.

Cái miệng nhỏ nhắn rốt cuộc một lần nữa mở ra.

“Ngươi cái này sắc lang, đợi ta bình phục thương thế, ta liền giết ngươi”.

Vô Song bật cười.

“Ngươi cái này yêu nữ, đợi ta bảo lão đầu phong bế thực lực ngươi, ngươi liền không giết được ta”.

Nói xong chậm rãi xúc một thìa cháo nóng, hắn còn đưa lên miệng khẽ thổi rồi mới đặt vào miệng Dạ Xoa.

Dạ Xoa sững người một chút rồi rốt cục cũng mở miệng, ngoan ngoãn ăn thìa cháo đầu tiên.

Không ăn thì thôi, vừa ăn xong khuôn mặt của Dạ Xoa liền có chút nóng lên.

Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Vô Song bật cười.

“Hừ, trù nghệ của ta liền không thua đầu bếp hoàng cung vậy mà ngươi cũng không khen được một câu?”.

Dạ Xoa trực tiếp bĩu môi.

“Xì, dát vàng lên mặt, ta liền không cảm tưởng thấy vị gì”.

Vô Song cũng không tranh chấp với nàng, hắn lại một lần nữa xúc thìa thứ hai, lại đưa lên miệng nhè nhẹ thổi rồi đặt gần miệng Dạ Xoa.

Cứ thế cứ thế không ngờ hai người liền bắt đầu có chút hòa hợp.

..........

Những ngày tiếp theo việc chăm sóc Dạ Xoa cũng chỉ một mình Vô Song thực hiện.

Cô Cô ở lại Tiêu Dao Cốc 2 ngày liền lại rời đi, Cô Cô rời đi đâu bản thân Vô Song liền không có cách nào biết.

Vô Hà Tử lão nhân này thì Vô Song triệt để không tin tưởng, bảo Vô Hà Tử chăm sóc Dạ Xoa?, cái này thà bảo Vô Song nằm mộng còn thực tế hơn.

Về phần Vạn lão lại khiến Vô Song tương đối bất ngờ, không ngờ Vô Song lại có thể nhờ Vạn lão lấy thêm chút thịt hay nguyên liệu nấu ăn về Tiêu Dao Cốc, cho dù Vạn lão vẫn chưa bao giờ mở miệng có điều Vô Song lần đầu cảm thấy Vạn lão cũng không phải quá khó tiếp cận.

Có Vạn lão trợ giúp công việc nấu ăn của Vô Song liền trở nên dễ dàng hơn, dù sao hiện nay hắn còn phải chăm sóc một người bệnh.

Ngày thứ hai khi Vô Song trở lại phòng của Dạ Xoa, nàng lúc này không ngờ đã dậy từ lúc nào, đầu khẽ quay về phía cửa ra vào nhìn Vô Song, ánh mắt có chút nhíu lại nhưng rốt cuộc vẫn là không nói gì.

Trên người Dạ Xoa lúc này cũng không phải không mảnh vai che thân, trên người nàng là một kiện áo ngủ màu trắng tương đối thoải mái, tất nhiên đây là quần áo của Cô Cô để lại cho Vô Song ‘mượn’.

Thật sự mà nói Vô Song thật sự muốn tìm cho Dạ Xoa một bộ quần áo ‘mát mẻ’ một chút chứ không phải một bộ quần áo ngủ mang phần kín đáo thế này có điều Tiên Âm thật sự cơ thể không so sánh nổi với Dạ Xoa, quần áo của Tiên Âm thường thường đều không vừa với Dạ Xoa, đặc biệt là bộ ngực kia, Vô Song còn sợ quần áo của cô cô thậm chí liền khiến Dạ Xoa khó thở.

Lần thứ hai đương nhiên cũng dễ dàng hơn lần thứ nhất, lúc này Vô Song nhẹ nhàng cúi xuống, bàn tay đụng vào áo ngủ của Dạ Xoa, mặt hơi hơi đỏ lên nhưng sau đó vẫn quyết định dùng sức kéo ra.

“Có thể... hôm nay có thể không lau người không, dù sao... dù sao hôm qua cũng lau rồi “.

Dạ Xoa cố gắng mở miệng, giọng nói có chút lí nhí, nếu không phải căn phòng thật sự quá yên tĩnh bản thân Vô Song liền không nghe được.

Vô Song nhìn thấy giọng nói của nàng gần như cầu xin, trong lòng thật sự liền mang theo vài tia thương tiếc, hắn chậm rãi lại đặt khăn bông xuống.

“Cố gắng một chút, hôm nay ngươi khí sắc liền tốt hơn hôm qua, đợi ngươi xuống được giường ta liền đưa ngươi đến suối nhỏ, chịu khó chút được không?”.

Dạ Xoa nhìn khuôn mặt non nớt của Vô Song, ánh mắt nhẹ chớp, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

“Ta ta rốt cuộc bị sao vậy, hắn năm nay mới chỉ 6 tuổi mà thôi, tại sao ta không có cách nào coi hắn là tiểu hài tử?”.

Dạ Xoa nghĩ gì Vô Song đương nhiên không biết, thấy nàng im lặng Vô Song liền nghĩ là nàng đồng ý, hắn khẽ mỉm cười với nàng sau đó bắt đầu giúp nàng rửa mặt.

“Hôm nay liền đổi món, trong phòng bếp đang có một nồi gà tần, đợi ta một chút”.

Để lại Dạ Xoa một mình, Vô Song lại một lần nữa đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Vô Song, Dạ Xoa thở dài.

“Chết tiệt tiểu tử, đợi đại tỷ ta phục hồi như cũ nhất định sẽ cho ngươi biết tay, mới 6 tuổi mà thôi suốt ngày lại tỏ ra người lớn”.

Câu này Dạ Xoa cũng không dám nói trước mặt Vô Song hơn nữa nếu hôm qua còn đòi đánh đánh giết giết thì hôm nay liền là một bước chuyển quá lớn, tất nhiên một phần cũng là vì Vô Song quá bé, Dạ Xoa căn bản không có cách nổi giận với hắn huống hồ vẫn là Vô Song chăm sóc Dạ Xoa.

Cũng không lâu lắm, Vô Song trở lại, hắn chậm rãi ngồi xuống giường trúc của Dạ Xoa, nhẹ nhàng nâng thân thể của nàng lên.

“Ngoan, há miệng nào”.

....

“Hừ ta không phải tiểu hài tử, đại tỷ tuổi tác làm mẹ ngươi cũng không kém bao nhiêu nha”.

....

“Ngươi không phải mẹ ta, ta sao phải quan tâm chứ?, ngoan há miệng”.

....

“A, vì sao không đắng?, ta nhớ gà tần... rất đắng”.

....

“Vậy thích hay không?”.

.....

“Thích “.

........

Nếu lúc này có người thứ ba đi qua căn phòng nhỏ của Dạ Xoa cùng Vô Song tuyệt đối sẽ không ngờ nam nhân bên trong là một đứa bé bất quá mới có 6 tuổi, thậm chí còn tưởng đây là tình lữ với nhau, bất chi bất giác Dạ Xoa cùng Vô Song lại thân mật hơn một bước.

..........

Chiều dần buông, hôm nay trời có chút âm u, mây đen cũng bắt đầu kéo đến.

Mưa đổ xuống.

Trong căn phòng nhỏ, Vô Song cùng Dạ Xoa ngồi trên giường, Dạ Xoa tựa đầu vào bờ vai nhỏ nhắn của hắn, đôi chân trần trắng nõn khẽ duỗi ra, ánh mắt của Dạ Xoa nhè nhẹ nhắm lại, cũng không biết nàng đang ngủ hay đang thức.

Vô Song một tay khẽ ôm lấy vòng eo tinh mỹ của nàng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mưa rơi.

“Có ai nói với ngươi, ngươi không giống một đứa bé không?, đại tỷ thật sự không cách nào đánh đồng ngươi với mấy cái đứa bé khác”.

Chẳng biết tại sao, Dạ Xoa lên tiếng, ánh mắt của nàng vẫn nhắm lại, nàng vậy mà thật sự có chút không nỡ thay đổi tư thái, lúc này lòng của Dạ Xoa bình yên đến lạ.

Vô Song không đáp, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa sổ.

“Bên ngoài kia... bầu trời ngoài kia thế nào?”.

Câu trả lời không liên quan chút nào đến câu hỏi của Vô Song làm Dạ Xoa bất ngờ có điều đầu nàng vẫn tựa vào vai hắn.

“Bầu trời của ta... vốn sụp đổ rồi, ta từ lâu cũng không có nhà để về”.

“Năm đó ta ra nhập Thiên Long Giáo, Thiên Long Sơn liền là nhà của ta bất quá bây giờ ta thật sự cũng không có nơi nào để về”.

Nói đến đây Dạ Xoa liền run lên, trong lúc này nàng vậy mà cảm nhận bàn tay của Vô Song như dùng thêm lực, hắn cứ như muốn ôm nàng thật gần thật gần vào trong lòng hắn vậy.

Cho dù biết trước mặt chỉ là một đứa bé 6 tuổi, chỉ 6 tuổi mà thôi, hắn muốn ôm nàng vào lòng căn bản không có cách nào bất quá Dạ Xoa lại cảm thấy sống mũi cay cay.

“Sau này ta trở về Thiên Long Sơn, ta liền lại cho ngươi một ngôi nhà”.

Dạ Xoa có chút cảm động nhìn Vô Song sau đó như nghĩ đến cái gì mắt nàng liền mở lớn.

“Ngươi... ngươi biết việc của Thiên Vương đại nhân rồi?”.

Vô Song thản nhiên gật đầu, dù sao việc này cũng không có gì đáng dấu.

“Ừ, không chỉ biết phụ thân ta là ai, ta còn biết mẫu thân ta là ai, liền nhờ ngươi đếm Tiêu Dao Cốc ta mới có cơ hội biết những việc này, ta vẫn phải cảm ơn ngươi”.

Dạ Xoa ánh mắt đẹp chớp chớp nhìn Vô Song sau đó khuôn mặt nàng đỏ lên một chút.

“Vậy... vậy đại tỷ cũng cảm ơn ngươi, hai ngày nay có ngươi bên cạnh chăm sóc ta, ta liền cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, hôm qua ta không nên nổi nóng với ngươi”.

Vô Song liền dùng tay nhéo nhéo cái mũi xinh đẹp của nàng, mắt vẫn nhìn về phía những hạt mưa ngoài kia.

“Ngốc hết chỗ nói”.

Dạ Xoa lập tức lườm hắn, sau đó cũng bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.