Cực Võ

Chương 237: Chương 237: Chân trời mới




Lý Thu Thủy cũng không hổ là một đời ngũ tuyệt cao thủ, nàng cho dù bị Huyền Băng Bích Hỏa Tửu phản phệ thì cũng chỉ mất 1 ngày tĩnh dưỡng, cho dù không có Vô Song trợ giúp thì nàng cũng không mất thêm quá nhiều thời gian.

Việc đầu tiên mà Lý Thu Thủy làm sau khi hồi phục tất nhiên là cho người gọi Vô Song đến, bản thân cả nàng cùng Vô Song đều đã tiêu tốn quá nhiều thời gian vô ích đồng thời cũng vì Huyền Băng Bích Hỏa Tửu khiến Lý Thu Thủy cũng khó lòng mà để Vô Song tiếp tục bài kiểm tra thông qua đủ bát kỳ của Tiêu Dao Phái.

Tất nhiên vượt qua bát kỳ của Tiêu Dao Phái chắc chắn có chỗ tốt cực lớn đáng tiếc nàng cũng không phải là là Tiêu Dao Phái chưởng môn, cái chỗ tốt này nàng khó lòng mà cho Vô Song được vì vậy Lý Thu Thủy cũng đã có quyết định, sau khi truyền thụ lại võ công cho Vô Song nàng liền muốn xin A Thanh... đưa Vô Song đến Lôi Cổ Sơn.

Trong khoảng thời gian Vô Song ở lại Dã Tam Pha thì Lý Thu Thủy cũng cho người đến Lôi Cổ Sơn, nàng muốn xác nhận một chút xem có đúng Vô Nhai Tử đang ở Lôi Cổ Sơn hay không, nếu việc này là thật nàng cũng không ngại mang Vô Song đến Lôi Cổ Sơn một chuyến, thứ mà Vô Nhai Tử có thể cho Vô Song thì Lý Thu Thủy căn bản không cho được.

Tiêu Dao Phái vốn vô pháp vô thiên coi thường luật lệ nơi trần thế bất quá bọn họ có chết cũng sẽ không làm trái môn quy của sư phụ đặt ra, cũng vì môn quy này mà chưởng môn Tiêu Dao Phái có rất nhiều quyền lợi, quyền lợi vượt xa hai người Lý Thu Thủy cùng Thiên Sơn Đồng Mỗ ít nhất là về nội bộ Tiêu Dao Phái.

.......

Lý Thu Thủy lúc này cũng không còn mặc bộ quần áo giống nữ giả nam trang kia nữa, trên người nàng hiện nay lại là sắc đỏ quen thuộc, đồng thời vẫn đeo tấm mạng che mặt kia lại tuy nhiên Vô Song có thể thấy một đóa quỳ hoa thấp thoáng phía sau tấm mạng che mặt, đóa quỳ hoa kia Lý Thu Thủy vẫn chưa tẩy đi.

Một lần nữa gặp mặt Vô Song bản thân Lý Thu Thủy cảm thấy không ngờ cả hai cũng chẳng còn cái vẻ gượng gạo như ban đầu, không khí trong phòng lại có chút hòa hợp, từ mặt khoảng cách mà xem thì hai người đã tiến lại hơn rất nhiều so với lần gặp mặt đầu tiên.

“Tỷ tỷ, thoạt nhìn khí chất của ngươi rất tốt a”.

Vô Song mỉm cười với Lý Thu Thủy về phần nàng cũng nhẹ gật đầu, trong ánh mắt có một dòng suy nghĩ lưu chuyển rất khó phát hiện ra.

“Ngươi quá coi thường tỷ tỷ rồi, chỉ là chút Huyền Băng Bích Hỏa Tửu lại có thêm y thuật của ngươi sao có thể không tốt?”.

Nói đến đây Lý Thu Thủy bỗng nhiên bật cười, nàng nhìn thẳng về phía Vô Song.

“Tiểu tử ngươi đã chuẩn bị chưa?, chuẩn bị đến với khái niệm mới về võ học chưa?”.

Vô Song hoàn toàn bất ngờ với câu nói này của Lý Thu Thủy bất quá trong lòng hắn đột nhiên có một sự phấn khích đến lạ, thậm chí hai bàn tay của Vô Song còn run lên, trong khoảnh khắc này trong mắt hắn không có vẻ đẹp của Lý Thu Thủy cũng không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác trên đời, hắn chỉ có sự háo hức, sự háo hức khi trước mặt hắn có lẽ... thật sự là một chân trời mới về võ học.

Lý Thu Thủy cùng Vô Song đối mặt với nhau trong căn phòng rộng lớn nhưng hiện tại Vô Song cảm thấy không gian xung quanh như bị bóp nghẹt lại vậy, hắn khẽ ngước cổ lên... hắn nhìn lên trần nhà căn phòng này sau đó ánh mắt như kéo dài ra vô hạn, không rõ tại sao Vô Song cảm nhận được... ở phía trên đầu Lý Thu Thủy vẫn còn một người nữa.

Ở trên kia có một khí tràng khóa chặt ngôi nhà này, một nữ tử toàn thân mặc màu xanh, bên hông là thanh kiếm gỗ quen thuộc, nàng đứng đó ánh mắt cũng đang ngắm nhìn thiên không cao vời vợi.

A Thanh đột nhiên nhoẻn miệng cười, nắm lấy thanh kiếm gỗ trong tay rồi mạnh mẽ rút ra, một kiếm chém thẳng về phía bầu trời cao rộng lớn kia.

Nơi khóe miệng của A Thanh rốt cuộc mấp máy, trong ánh mắt tưởng như thờ ơ với vạn vật trên đời rồi cũng cảm nhận được một tia chiến ý.

“Vô Song, để ta xem thể chất kỳ lạ nhất từ thuở khai thiên lập địa đến nay có thể tiến được bao xa, có thể mạnh đến thế nào, ta vì ngươi tranh thủ 3 tháng thời gian “.

........

Lý Thu Thủy là một trong ba đệ tử của Tiêu Dao Phái, nói về võ công thì nàng là người yếu nhất trong Tiêu Dao Tam Lão nhưng nói về hiểu biết của nàng về mặt võ công thì chưa hẳn bởi nàng là người duy nhất trong tam lão học được Tiểu Vô Tướng Công.

Tiểu Vô Tướng Công còn được gọi là Tiểu Vô Tướng Thần Công, là một chân trời mới mở ra phá tan toàn bộ giới hạn về cái được gọi là võ công trong thiên hạ.

Tiểu Vô Tướng Công chính là sự sáng tạo.

Cửu Âm Chân Kinh chính là quy nguyên.

Lý Thu Thủy đứng đó nhoẻn miệng cười, nàng trong phút chốc như lột xác, như trở thành một Lý Thu Thủy hoàn toàn khác, một thân khí thế của ngũ tuyệt cao thủ toàn bộ phóng thích ra không giữ lại chút gì, một loại sức mạnh áp đảo và sẵn sàng nghiền áp Vô Song bất cứ lúc nào, đây chính là thực lực của Lý Thu Thủy.

Nụ cười của nàng dần dần nhạt đi, ánh mắt bắt đầu chuyển về cái vẻ băng lãnh như vạn trường hầm băng, nàng hiện tại là một cái Lý Thu Thủy đáng sợ hơn bao giờ hết.

“Tiêu Dao Phái tuyệt học không phải cho phàm nhân học, Tiêu Dao Phái tuyệt học không dành cho phế vật học, chỉ có thiên tài đứng trên tất cả các thiên tài khác mới có tư cách trở thành Tiêu Dao Phái truyền nhân, kể cả đến ngày Tiêu Dao Phái đoạn tuyệt thì võ học của Tiêu Dao tuyệt đối sẽ không để cho những kẻ không có tư cách chạm vào “.

“Bản tọa là Lý Thu Thủy tam đệ tử của Tiêu Dao Phái, ngày hôm nay liền chính thức nhận ngươi làm đệ tử Tiêu Dao Phái bất quá ta không phải là chưởng môn Tiêu Dao vì vậy ngươi mãi mãi chỉ là ký danh đệ tử của Tiêu Dao Phái, nếu chưởng môn không đồng ý thì ngươi cả đời không thể là đệ tử chân truyền Tiêu Dao Phái”.

“Bản thân ta được sư phụ truyền lại Tiểu Vô Tướng Công chính vì vậy thứ ta dậy cho ngươi chỉ là Tiểu Vô Tướng Công, có điều Tiểu Vô Tướng Công không phải ai cũng học được, cho dù ngươi là đệ nhất thiên tài thì cũng chưa chắc đã học xong Tiểu Vô Tướng Công, chỉ cần ngươi không thể lãnh ngộ được Tiểu Vô Tướng Công thì Lý Thu Thủy ta trực tiếp phế võ công của ngươi, đuổi khỏi sư môn”.

“Tiểu Vô Tướng Công chia làm ba cảnh giới lần lượt là Vô Sắc Cảnh, Vô Hình Cảnh cùng Vô Tướng Cảnh, cốt lõi của Tiểu Vô Tướng Công chính là một chữ ‘vô’, bản thân Tiểu Vô Tướng Công không có hình dạng, vì không có hình dạng nên không đi theo khuôn mẫu, vì vô hình mà càng dễ hữu hình, vì vô tướng lại càng dễ hóa ra vạn tướng, chân lý của Tiểu Vô Tướng Công nằm ở sự sáng tạo”.

“Tiểu Vô Tướng Công mượn Vô Tướng Chân Lực cùng với hình thái bên ngoài của tất cả võ công trong thiên hạ mà diễn hóa theo, chỉ bằng Tiểu Vô Tướng Công liền có thể học tận võ công trong thiên hạ, nắm giữ toàn bộ võ công trong thiên hạ tại thân, Tiểu Vô Tướng Công chính là một trong ba trấn phái thần công của Tiêu Dao Phái, là võ công vô địch thiên hạ”.

“Trước khi ta truyền thụ cho ngươi Tiểu Vô Tướng Công thì ta phải nói trước, Tiêu Dao Phái từ trước đến nay không nhận cao thủ, muốn gia nhập Tiêu Dao Phái phải là người không có căn cơ võ học”.

“Không có căn cơ võ học mới dễ để rèn rũa nhất, mới đi đúng theo tôn chỉ của sư phụ nhất, mới có thể được mở ra một chân trời đúng nghĩa của nó nhất, khiến những người như các ngươi có thể thoát ra khỏi cái đạo lý thông thường của võ đạo “.

“Bình thường những người chạm đến cánh cửa đại tông sư cao thủ đều đã ngoài 30, độ tuổi cỡ này cho dù chấp nhận phế đi võ công tu luyện lại từ đầu thì cũng chỉ là phế vật mãi mãi không thể tiến lên, đường đã thành hình sao có thể sửa bất quá ngươi thì khác, ngươi còn quá trẻ, ngươi trẻ đến mức làm ta giật mình, vậy hôm nay bản tọa muốn hỏi ngươi... ngươi có chấp nhận phế bỏ võ công để trở thành Tiêu Dao truyền nhân hay không”.

Câu nói này của Lý Thu Thủy đúng là khiến Vô Song tỉnh ra rất nhiều, rất nhiều.

Trong nguyên tác đúng là ngoại trừ Hư Trúc cùng Đoàn Dự ra thì chưa có ai có thể chân chính trở thành Tiêu Dao phái truyền nhân, đặc điểm chung của ca Đoàn Dự cùng Hư Trức đều là không biết võ công hoặc cho dù có biết võ công thì cũng căn bản có thể bỏ qua.

Người duy nhất có võ công thượng thừa mà học được Tiêu Dao võ công chính là Cưu Ma Trí bất quá cũng không có đoạn nào nói lên Cưu Ma Trí thật sự học Tiểu Vô Tướng Công của Tiêu Dao Phái cả, hắn vốn chỉ mượn cái ý niệm bên trong của Tiểu Vô Tướng Công mà mở ra con đường võ học mới cho mình mà thôi, công bằng mà nói Cửu Ma Trí cũng chưa hẳn đã thể hiện được toàn bộ sự đáng sợ của Tiểu Vô Tướng Công.

Tất nhiên với những người khác thì việc phế bỏ võ công hay không là một việc cực kỳ đáng để khảo nghiệm bất quá Vô Song thì không.

Đối mặt với một Lý Thu Thủy đè ép hắn toàn bộ về mặt khí thế Vô Song chỉ nhẹ thở ra một hơi, hai tay duỗi ra gần như không có chút phòng ngự gì, hắn ngước mắt lên mỉm cười với Lý Thu Thủy, trong ánh mắt mang theo cực độ tự tin.

“Tiền bối, nếu người muốn mở ra một chân trời mới về võ học cho ta, ta cũng mạn phép mở ra một chân trời mới cho tiền bối về cơ thể con người”.

Lý Thu Thủy lần đầu tiên nghe thấy một câu trả lời như vậy, nàng vốn muốn cho Vô Song biết Tiêu Dao Phái là đệ nhất thiên hạ, là vô địch thiên hạ thậm chí viễn siêu cả phạm trù hiểu biết của con người, mang một uy thế sét đánh không kịp đề phòng để khiến Vô Song thực sự quên đi cái gọi là ‘Quỳ Hoa Bảo Điển ‘ hư hư thực thực kia.

Võ công của Tiêu Dao Phái chưa chắc đã vô địch nhưng trong lòng của những con người Tiêu Dao Phái mà nói bọn họ liền là vô địch, võ công của bản phái là tinh hoa của thiên hạ, là thứ không thể nào đánh đồng với bất cứ môn võ công nào khác, đây là kiêu ngạo của Tiêu Dao Phái.

Lý Thu Thủy đứng ở vị trí một ngũ tuyệt cường nhân mà nói nàng biết Tiểu Vô Tướng Công của nàng chưa chắc đã vượt qua được Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song bởi Quỳ Hoa Bảo Điển thật sự là thứ võ công cực kỳ đặc biệt, thứ võ công nàng không sao chép nổi.

Lý Thu Thủy đứng ở vị trí một đệ tử Tiêu Dao lại khác, với niềm kiêu hãnh của Tiểu Dao Phái không bao giờ cho phép một tuyệt học nào trong thiên hạ có thể sánh nang với võ công Tiêu Dao Phái, đây cũng là lý do khiến Lý Thu Thủy nhất định phải dùng khí thế đè ép Vô Song.

Nàng đã nghĩ ra rất nhiều câu trả lời của Vô Song nhưng cái câu trả lời như vừa rồi thì quả thật nàng xin chịu, nàng căn bản không đoán trước được.

Lý Thu Thủy nhẹ bước đến trước người Vô Song, ánh mắt cũng không có vẻ nghiêm trang ban đầu mà là mang theo vẻ cổ quái đánh ra Vô Song, nàng muốn biết Vô Song rốt cuộc đang làm gì?, Vô Song lấy đâu ra cái tự tin nói ra câu vừa rồi?.

Đáp án đương nhiên rất đơn giản, chỉ thấy vô Song đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Lý Thu Thủy rồi ấn vào phần bụng của mình, hắn đối với vị sư phụ này chỉ khẽ mỉm cười.

“Tiền bối, đây là đan điền của vãn bối”.

Phần đan điền nằm ở gần tiểu phúc của một người, vị trí này Lý Thu Thủy cũng tuyệt đối chẳng xa lạ gì, nàng không phải mấy thiếu nữ chưa trải sự đời, nàng đương nhiên sẽ không đỏ mặt thay vào đó là vẻ cổ quái xen lẫn chút tức giận.

“Đan điền của ngươi có cái gì đặc biệt?, đừng đùa với bản...”.

Lý Thu Thủy còn chưa nói xong thì Vô Song lại cầm lấy cổ tay nàng, hắn di chuyển lên phần ngực trái, ánh mắt của Vô Song xuất hiện một tia sáng đến đáng sợ.

Lý Thu Thủy ban đầu không hiều gì cả nhưng khi những đầu ngón tay của nàng chạm vào ngực Vô Song liền lập tức co rụt lại, vẻ mặt ngoại trừ kinh hãi chỉ có kinh hãi.

“cái... cái gì đây?”.

Vô Song cũng không vì Lý Thu Thủy giải thích, hắn thản nhiên đối mặt với nàng, vẫn là nụ cười nhếch miệng đầy tự tin kia.

“Tiền bối, nếu người chưa rõ không bằng thử thêm một lần không phải là đã rõ sao?”.

Lý Thu Thủy cố gắng đè nén xúc động của mình, người khác khó mà nhận ra đó là cái gì sau một lần chạm nhẹ nhưng không bao gồm Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy thật ra là một quái nhân, một quái nhân có khả năng cảm nhận tinh tế đến mức hoàn hảo, cũng chính vì cái khả năng này mà Lý Thu Thủy có thể được Tiêu Dao Tử truyền thụ cho Tiểu Vô Tướng Công, nàng chỉ cần bằng ánh mắt, bằng cảm nhận liền có thể nhìn ra chiêu thức của đối phương sau đó dùng Vô Tướng Chân Lực bắt đầu diễn hóa lại võ công đó một cách hoàn hảo nhất.

Tiểu Vô Tướng Công là sự kết hợp của kiến thức uyên bác, của khả năng cảm nhận kinh hãi thế tục cùng với một trí tưởng tượng vô hạn, đây là ba yếu tố để học được Tiểu Vô Tướng Công.

Lý Thu Thủy biết cái thứ mà nàng vừa chạm vào kia rất có thể... cũng là đan điền.

Lý Thu Thủy cũng là một bậc thầy về y thuật, nàng biết cái suy nghĩ cực kỳ khó tin ý rất có thể... là sự thực.

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, hai mắt nhắm lại rồi đưa một ngón tay chạm vào ngực trái Vô Song, có thể cảm thấy rõ cả người nàng đang nhè nhẹ run lên, sự run rẩy này cũng giống hệt Vô Song khi trước, khi Vô Song nghe thấy Lý Thu Thủy muốn dạy hắn võ công Tiểu Dao Phái.

Võ công của Tiểu Dao vượt qua toàn bộ mọi nguyên lý thông thường nhưng thân thể của Vô Song thậm chí còn vượt ra khỏi cái gọi là nhận thức.

Lý Thu Thủy đầu ngón tay càng ngày càng run lên sau đó nàng... bắt đầu đưa thẳng Vô Tướng Chân Lực của mình vào bên trong đan điền thứ hai của Vô Song, đến khi chính nàng cũng có thể cảm nhận được Vô Tướng Chân Lực của mình đúng là đang truyền vào trong đó cứ như thật sự truyền vào một cái đan điền ‘rỗng tuếch’ bình thường thì cả người Lý Thu Thủy mới ngã xuống, nàng thậm chí còn không đứng vững nổi.

Đầu ngón tay kia vẫn run rẩy chỉ vào Vô Song.

“Ngươi... ngươi không phải là con người?”.

Vô Song bật cười, hắn tất nhiên hoàn toàn hiểu được sự bất ngờ của Lý Thu Thủy, cho dù là quái vật sống ngàn năm như A Thanh còn chưa từng tưởng tượng ra được người có hai cái đan điền tòn tại thì Lý Thu Thủy sao có thể chấp nhận?.

Vô Song đứng đó một tay đưa ra, hắn thản nhiên lên tiếng.

“Tiền bối, không biết người có hài lòng với câu trả lời của ta? “.

Nói đến đây Vô Song khẽ cúi người xuống mà nhoẻn miệng cười, hắn thậm chí ghé sát vành tai của Lý Thu Thủy.

“Tỷ tỷ, võ công của Tiêu Dao Phái vượt xa khỏi phạm trù hiểu biết của con người thì thân thể ta cũng vượt xa phạm trù nhận thức của con người, có lẽ... ta cùng Tiêu Dao Phái thật sự có duyên”

.......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.