Cực Võ

Chương 241: Chương 241: Chỉ điểm




Vương Trùng Dương cũng không có cái thái đội cao cao tại thượng hoặc ít nhất khi nói chuyện với Vương Trùng Dương luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác thoải mái không nói ra lời, loại cảm giác này cơ hồ khiến Vương Trùng Dương rất dễ có thể chiếm được thiện cảm của người khác, cho dù là ba tiểu bối như Vô Song cũng không ngoại lệ.

Trái với Lý Thu Thủy, Bạch Tự Tại hay Âu Dương Phong thì khi nói chuyện với Vương Trùng Dương thậm chí còn khiến Vô Song cảm thấy như đang nói chuyện với một vị huynh trưởng chứ không phải một vị tiền bối đã sống không biết bao nhiêu năm.

Vương Trùng Dương biết rất nhiều rất nhiều việc trên thế giới này hay nói đúng hơn tầm mắt Vương Trùng Dương rất lớn, lớn hơn đám tiểu bối nhưu Vô Song cùng Hoàng Dung nhiều chứ đừng nói tới Quách Tĩnh, cũng vì vậy mà trên bàn trà gần như chỉ mình Vương Trùng Dương lên tiếng, chỉ mình Vương Trùng Dương dẫn chuyện, đám người Vô Song cứ như một chiếc lá hoàn toàn để dòng nước cuốn đi, toàn bộ tâm tình đều nhập vào từng câu chuyện của Vương Trùng Dương.

Vương Trùng Dương nói về giang hồ quyết đấu lúc lại đổi sang đại mạc phong tình khi thì lại thêm vào vài câu thi ca ngâm xướng đến chính Vô Song trong bất tri bất giác cũng không có cách nào đưa tâm thần mình thoát khỏi những câu chuyện của Vương Trùng Dương, đây rốt cuộc là loại người nào?.

Vô Song chưa từng tưởng tượng ra việc gặp mặt Vương Trùng Dương, trong thế giới của hắn Vương Trùng Dương đã sớm xanh cỏ, cùng lắm hắn cũng chỉ biết Vương Trùng Dương là một trong những người gần ‘đế vị ‘ cao thủ nhất trong hàng ngũ tuyệt cường nhân thậm chí có còn vượt qua cả Thiên Thánh – Trương Thiên.

Trong cái thế giới của Vô Song, từng có một đoạn truyền kỳ về Vương Trùng Dương chính là việc vị kỳ nhân này chính là đứng đầu chính đạo, cùng với Đông Phương Bất Bại của Hắc Mộc Nhai trở thành hai vì sao bắc đầu sáng nhất trên bầu trời võ lâm khi đó, chính phái lấy Vương Trùng Dương làm kiêu thì ma giáo lấy Đông Phương Bất Bại làm ngạo thậm chí rất nhiều người đều muốn biết giữa Đông Phương Bất Bại cùng Vương Trùng Dương ai có thể chạm vào đế vị trước.

Đáng tiếc ông trời cũng trêu người, Vương Trùng Dương tưởng như đạt đến đỉnh cao của nhân sinh thì lại bất hạnh thọ tận mà chết về phần đối thủ của hắn Đông Phương Bất Bại cũng kẹt ở trước cảnh giới đế vị, không cách nào chạm vào đế vị kia, hai người được so sánh gần với cảnh giới ngũ đế nhất cuối cùng không có ai có thể trở thành tân tấn ngũ đế.

Vô Song không rõ Vương Trùng Dương ở thế giới này rốt cuộc là loại người thế nào dù sao đây mới là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt nhưng chỉ nhìn dung mạo, khí chất cùng khả năng nói chuyện kia nếu đặt ở hậu thế thì tuyệt đối sẽ làm không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ rung động, cũng chẳng trách được Vương Trùng Dương có thể khiến Lâm Triều Anh yêu đến chết đi sống lại.

Vương Trùng Dương vốn đang kể nhưng việc trên trời dưới đất đột nhiên hơi hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Quách Tĩnh sau đó rất nhanh thay đổi chủ đề câu chuyện.

“Ngươi gọi là Quách Tĩnh đúng không?”.

Quách Tĩnh vốn chỉ ngồi im ở trên bàn trà đột nhiên nghe Vương Trùng Dương nhắc đến mình liền giật nảy cả mình lập tức có chút luống cuống mà đáp.

“Vâng thưa Vương tiền bối, ta gọi là Quách Tĩnh”.

Vương Trùng Dương ánh mắt hơi hơi lóe lên sau đó thản nhiên nói tiếp.

“Ta đã nghe Mã Ngọc nói về ngươi hơn nữa Mã Ngọc còn truyền lại cho người một bộ tâm pháp của Toàn Chân chúng ta, nói đi nói lại ngươi cũng tính là nửa người của Toàn Chân Giáo đi?”.

Quách Tĩnh nào biết Toàn Chân Giáo là cái gì, dẫu sao việc ở trung nguyên Quách Tĩnh hoàn toàn mù tịt, đến cả thân phận thật sự của Mã Ngọc là gì Quách Tĩnh cũng không biết vì vậy cũng đành thật thà mà đáp.

“Vương tiền bối... lúc Mã đạo trưởng dạy võ công cho vãn bối cũng không nói rõ xuất xứ của võ công, vãn bối quả thật không biết đến Toàn Chân Giáo... nhưng Quách Tĩnh làm người có ân tất báo, sau này nếu Quách Tĩnh thật sự có thể luyện võ thành tài chỉ cần Toàn Chân Giáo có việc cần giúp Quách Tĩnh nhất định nghĩa chẳng từ nan... về phần trở thành người của Toàn Chân Giáo... Quách Tĩnh cảm thấy có chút không thích hợp”.

Vương Trùng Dương bị câu trả lời của Quách Tĩnh làm cho hứng thú, khóe miệng hơi hơi cong lên.

“Ồ, lý do gì mà ngươi không muốn làm người của Toàn Chân Giáo phải biết giáo ta đứng đầu thiên hạ chính phái, ngoại trừ Thiếu Lâm cùng Cái Bang ra đúng là không có bất cứ môn phái nào có thể so sánh với Toàn Chân Giáo, trở thành đệ tử của Toàn Chân Giáo có gì xấu?”.

Quách Tĩnh nghe Vương Trùng Dương hỏi tất nhiên lại thật thà trả lời, bản chất Quách Tĩnh không giỏi suy nghĩ, thứ Quách Tĩnh thắng kẻ khác vốn là chân tâm.

“Vãn bối đã có bảy vị sư phụ gọi là Giang Nam Thất Quái, vãn bối đã có sư phụ sao có thể tiếp tục nhận một vị sư phục khác, đây rõ ràng trái với đạo nghĩa”.

Nghe câu trả lời này Vương Trùng Dương lập tức phá lên cười, với Vương Trùng Dương mà nói ông ta tuyệt không có biết cái gì gọi là Giang Nam Thất Quái, bảy người này trong mắt vị Trung Thần Thông này không khác gì a miêu a cẩu cần gì quan tâm? tuy nhiên chính cái suy nghĩ đơn giản này của Quách Tĩnh lại làm Vương Trùng Dương cảm thấy có vài phần vui vẻ.

Vương Trùng Dương lúc này lấy một ngón tay chạm vào tách trà còn đang uống dở, ngón tay khẽ vẽ một cái hình vuông lên trên bàn sau đó chậm rãi nhấc tay lên tiếp tục vẽ ra một cái hình tròn.

Động tác này của Vương Trùng Dương... quả thật làm Vô Song kinh động không thôi, hắn đương nhiên có thể đoán được Vương Trùng Dương đang muốn nói đến cái gì, một trong những kỳ thuật tăng chiến lực mạnh nhất trong thế giới cũ của Vô Song – Song Thủ Hổ Bác Thuật.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vô Song, Vương Trùng Dương có chút tán thưởng nhìn Quách Tĩnh.

“Ta có một cái sư đệ nổi tiếng ruột để ngoài da, cả ngày cứ thích nháo sự, hắn không ngốc nhưng phẩm tĩnh quá đỗi trẻ con, già mà không kính lại vô cùng ham chơi, bất quá bản sự của hắn cũng là rất lớn, hắn vậy mà sáng tạo ra một cái trò chơi thú vị, tay trái vẽ hình vuông đồng thời tay phải vẽ hình tròn, trò chơi này thật sự không tệ, ba người các ngươi muốn chơi thử hay không?”.

Lời nói của Vương Trùng Dương không khác gì là một cái thử thách, thử thách với Vô Song, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, cả ba người đương nhiên muốn thử, để xem một tay vẽ hình tròn một tay vẽ hình vuông thì sẽ ra sao.

Song Thủ Hổ Bác nói trắng ra là phân tâm đa dụng, Song Thủ Hổ Bác không thể khiến nội lực của một người tăng cường nhưng nó lại khiến... khả năng cận chiến của một người bạo tăng, khiến chiêu thức trở nên tinh diệu và đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần.

Song Thủ Hổ Bác nếu dùng để đấu chưởng thì chưa chắc đã mạnh hơn bao nhiêu so với bình thường chí ít Vô Song tin tưởng nếu Quách Tĩnh hai tay đánh ra hai chiêu Hàng Long chưa chắc đã mạnh hơn chính Quách Tĩnh hai tay đánh ra một chiêu Hàng Long dẫu sao lượng nội lực đánh ra giữa hai bên cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, kinh mạch con người cũng chỉ chịu được lượng nội lực đến thế mà thôi.

Trong Tiểu Vô Tướng Công của Lý Thu Thủy dạy cho Vô Song có một cái học thuyết cực kỳ thú vị như sau, nội lực tiềm ẩn trong cơ thể con người giả sử là 12 thành thì lượng nội lực đánh ra trong một chiêu một thức tối đa không quá 2 thành trữ lượng nội lực của bản thân, kinh mạch con người chỉ như một dòng suối nhỏ còn trữ lượng nội lực trong đan điền lại như biển vậy, nước từ trong biển ào ạt chảy vào suối thì con suốt kia đảm bảo triệt để bị phá hủy.

Khi cao thủ quyết đấu với nhau, lúc nào cũng sẽ sử dụng toàn bộ thực lực trong mỗi chiêu mỗi thức nhưng đây là toàn bộ lực lượng tối đa mà kinh mạch có thể truyền tải lại chứ không phải là nội lực gốc trong cơ thể, cho dù Vô Song có kinh mạch vượt trội hơn so với người bình thường rất rất nhiều cũng không có cách nào trực tiếp ép toàn bộ nội lực ra trong một chiêu một thức, loại hành vi này chính là tự sát, không nói đến việc kinh mạch có chịu nổi hay không nhưng với cách ra chiêu như vậy thì chỉ sau vài lần xuất chưởng liền dẫn đến việc nội lực hao tận, đan điền không cách nào bổ xung kịp nội lực cho cơ thể dẫn tới thất bại là lẽ đương nhiên.

Song Thủ Hổ Bác khi dùng những chiêu thức phải tận dụng nội lực thì uy lực không tăng lên bao nhiêu nhưng nếu là cận thân cách đấu thì có thể ép cho đối thủ không còn đất diễn, không cách nào thở ra hơi, đây là sự bá đạo của Song Thủ Hổ Bác Thuật, một loại kỳ thuật được xưng tụng là vô địch cận chiến.

Với thử thách mà Vương Trùng Dương đặt ra thì cũng chẳng có bất ngờ gì lắm, Hoàng Dung đương nhiên mặt mày đầy không cam lòng vì không làm nổi còn Quách Tĩnh lại nhẹ nhàng thông quan, chỉ có Vô Song là yên lặng không có bất cứ hành động gì.

Nhìn thấy Hoàng Dung đã thử, nhìn thấy Quách Tĩnh đã thử chỉ có mình Vô Song còn ngồi đó Vương Trùng Dương liền tò mò hỏi.

“Tiểu tử, sao không thử đi hay ngươi cũng giống Dung nhi không có cách nào làm nổi?”.

Vô Song nghe Vương Trùng Dương nhắc liền hơi hơi nhíu mày lại, hắn không rõ tại sao nhưng hắn... có cảm giác mình thật sự không có cách nào làm được, đây là một loại vô lý... vô lý rất lớn.

Vô Song không phải là chưa bao giờ thử trò này hai nói thẳng ra thời hắn còn ở thế giới cũ đã làm không ít lần, hắn thậm chí còn muốn đi tìm Chu Bá Thông xin truyền thụ môn kỳ thuật này bởi hắn... hắn thật sự có thể vẽ được như lời Vương Trùng Dương nói, một tay hình vuông một tay hình tròn thì có gì khó?.

Vô Song đã làm không ít lần, chỉ là từ khi đến thế giới này hắn chưa từng thử lại, với cái suy nghĩ đã vượt qua không ít lần thì việc gì phải thử lại?, đến khi Vương Trùng Dương đặt ra câu hỏi đối với Vô Song, đến khi hắn muốn động tay vào làm thì bắt đầu trở nên quá sức.

Vô Song rốt cuộc vẫn động, hắn vẫn là bắt đầu một tay tròn một tay vuông nhưng rốt cuộc đáp án vẫn giống hệt Hoàng Dung... hắn vậy mà làm không được?.

Vương Trùng Dương quan sát tất cả thay đổi trên nét mặt của Vô Song, ánh mắt liền lóe lên, ông ta hết nhìn Vô Song rồi lại quay ra nhìn Quách Tĩnh rồi rất nhanh mỉm cười.

“Một tròn, một vuông, cái này vốn quá mức đơn giản, cao thủ trong thiên hạ ai không làm được?, chỉ là phân tâm đa dụng mà thôi có gì khó?, đáng tiếc nếu như thế thì đã tốt “.

Trong lời nói của Vương Trùng Dương rõ ràng có ẩn ý nhưng bản thân Vương Trùng Dương lại không có nói nốt, ánh mắt Vương Trùng Dương khẽ đảo qua Hoàng Dung ngồi đó, có chút tươi cười rồi chỉ về phía Quách Tĩnh.

“Dung nhi, ngươi bao giờ trở về Đào Hoa Đảo?, nếu trở về Đào Hoa Đảo thì tiện đường dẫn tiểu tử này qua đó một chút, đưa hắn đến gặp Lão Ngoan Đồng đi, sư đệ ta có lẽ thật sự thích thú với tên tiểu tử này, có thể cho hắn một hồi tạo hóa cũng chưa biết chừng”.

Lời nói này của Vương Trùng Dương chính là công khai thân phận của mình với Hoàng Dung, bằng vào sự thông minh của Hoàng Dung sao không hiểu được lời nói của Vương Trùng Dương cũng vì nàng hiểu câu nói này mà ánh mắt Hoàng Dung chuyển thành kinh sợ, trong mắt nàng Vương Trùng Dương đã sớm chết rồi mới đúng.

Hoàng Dung rất ít khi thất thố nhưng lần này nàng căn bản bình tĩnh không nổi, đây không khác gì việc nàng gặp mặt người chết sống lại cả, cực kỳ vô lý.

Hoàng Dung còn đang muốn lên tiếng thì đột nhiên bả vai của nàng bị người vỗ nhẹ, Vô Song ở đằng sau đối với nàng khẽ mỉm cười cùng một ánh mắt mang theo vài tia ấm áp.

Vô Song cũng rất nhanh quay ra hai tay chắp về phía trước thay Hoàng Dung cúi đầu.

“Việc của Vương tiền bối nhờ Dung nhi nhất định sẽ làm tốt, xin tiền bối yên tâm”.

Vương Trùng Dương có chút thâm ý nhìn sang Vô Song cùng Hoàng Dung rồi khẽ gật đầu, có lẽ Vô Song cùng Hoàng Dung đều không biết hai người lúc này cỡ nào giống Hoàng Dược Sư cùng A Phùng, ít nhất trong mắt Vương Trùng Dương thì là vậy.

Vương Trùng Dương cũng chẳng ngần ngại gì lấy từ trong ngực ra một quyển sách bìa màu xanh nhạt, tay khẽ phát lực một chút liền hướng thẳng về phía Quách Tĩnh rồi nhẹ nhàng dừng ngay trước mặt hắn đồng thời Vương Trùng Dương cũng đứng lên, đầy thâm ý mà nhìn Quách Tĩnh.

“Tiểu tử, ta không cần biết ngươi có muốn làm người của Toàn Chân Giáo hay không nhưng ta thật sự cảm thấy ngươi cùng phái Toàn Chân chúng ta rất có duyên, quyển sách kia chính là bí tịch chí cao Không Minh Quyền của bản giáo, cộng thêm với công pháp Toàn Chân mà ngươi đang tu luyện chỉ cần ngươi có thể luyện tốt Không Minh Quyền đời này cũng coi như chạm đến hai chữ cao thủ”.

“Sau này đến Đào Hoa Đảo, gặp Chu Bá Thông thì đưa quyển sách này cho hắn, hắn liền tự hiểu dụng ý của ta”.

Cũng chẳng để Quách Tĩnh có thời gian kịp tiêu hóa hết những lời Vương Trùng Dương nói, bản thân Vương Trùng Dương đã nhìn sang phía Vô Song.

“Tiểu tử ngươi đi theo ta một chút”.

Vương Trùng Dương dứt lời, chân đạp vào thành cửa sổ thân hình đã lao vút ra ngoài để mặc Vô Song, Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh căn bản không hiểu việc gì xảy ra.

Vương Trùng Dương người này suy nghĩ nhanh như một cơn gió vậy, làm việc cũng ít người hiểu nổi bất quá cho dù không hiểu thì Vô Song cũng sẽ không trái lời Vương Trùng Dương, hắn cảm thấy việc vị Trung Thần Thông này gọi mình ra ngoài nhất định không đơn giản.

Vô Song cũng lập tức chuyển thân, trước khi đi còn không quên ném cho Hoàng Dung một cái nhìn an tâm, hắn cũng rất nhanh rời khỏi tửu lâu, thân hình lao vút ra ngoài.

........

Vương Trùng Dương vì muốn để Vô Song có thể theo kịp vì vậy tốc độ cũng không tính là nhanh, hai người một đuổi một chạy rốt cuộc cũng đi ra khỏi ngoại thành Yến Kinh.

Ở ngoài thành Yến Kinh cũng chẳng phải thôn làng hay xóm nhỏ nào trái lại là một thắng cảnh nổi tiếng khắp nơi gần xa được gọi là Tiểu Kính Hồ hay còn gọi là thành ngoại Tiểu Kính.

Trên đường có không ít người đăng ngắm cảnh nhưng với thân pháp của cả Vương Trùng Dương hay Vô Song thì đều có thể dễ dàng tránh thoát sự quan sát của những người này, theo Vương Trùng Dương dẫn đường hai người rốt cuộc cũng dừng lại giữa một hòn đảo nhỏ nằm giữa Tiểu Kính Hồ.

Vương Trùng Dương dừng lại, hai tay để ở sau lưng, thân hình đứng thẳng tắp nhìn Vô Song, Vương Trùng Dương khi đứng thẳng liền trở nên rất cao, ít nhất cao hơn Vô Song một cái đầu.

Vô Song trước ánh mắt của Vương Trùng Dương trái lại tương đối bình tĩnh, ngay cả khi khí thế của Vương Trùng Dương tập trung đè lên hắn thì Vô Song cũng chưa hẳn đã sợ hãi, khí thế của Vương Trùng Dương vượt xa ngũ tuyệt cao thủ bình thường thậm chí đã không thua kém gì mấy so với ngũ đế cao thủ tuy nhiên... với một người đã trải qua khí thế của A Thanh mà nói... khí thế của Vương Trùng Dương vẫn là chưa đủ.

Bỏ qua ánh mắt nhìn chằm chằm của Vương Trùng Dương, Vô Song liền hơi hơi cúi đầu với Vương Trùng Dương.

“Không biết tiền bối gọi vãn bối ra đây có gì dạy bảo?”.

Vương Trùng Dương rốt cuộc cũng thu khí thế của mình lại, trong giọng nói bắt đầu xuất hiện một sự cuồng ngạo, một loại khí thế tự chân của chính bản thân ông ta, không hề có vẻ nho nhã hay dễ gần như khi ở trên tửu lâu mà là ngập trời chiên ý, một thân đạo bào cứ như vậy nhẹ tung bay trong gió.

“Tiêu Dao Tam Lão của Tiêu Dao Phái đều là siêu cấp cao thủ đương thời đồng thời cũng là ẩn thế cao nhân bất quá ta vẫn là có may mắn gặp cả ba người, còn cùng ba người đối chiêu”.

“Bên trong Tiêu Dao Tam Lão, lần đầu tiên khi ta mang Tiên Thiên Công luyện đến đại thành liền gặp Tiêu Dao chưởng môn khi đó là Vô Nhai Tử, lúc đó ta cùng Vô Nhai Tử hai bên quyết đấu hơn ngàn chiêu, không ai làm gì được ai liền lấy hòa làm cái kết, kể tử đó ta với võ công Tiêu Dao Phái cảm thấy vô cùng bội phục”.

“ Gần hơn một chút, khoảng 15 trước sau khi ta đạt được danh hiệu Trung Thần Thông, ta từng giao thủ cùng vị Tây Hạ quý nhân kia, trận chiến này ta lại một lần nữa hiểu thêm về võ công Tiêu Dao Phái tuy nhiên ở chiêu thứ 300 ta vẫn vượt qua Lý cô nương một chiêu nửa thức, lần này có thể coi là ta mạnh hơn Lý cô nương một đường ”.

“Gần nhất là 3 năm trước, ta có cơ hội lên Thiên Sơn liền cùng Linh Thứu Cung Chưởng Môn một trận chiến, trận chiến này ta chỉ mất 300 chiêu liền thành công đánh bại Thiên Sơn Đồng Lão “.

“Cho dù chiến quả mỗi lần là khác nhau nhưng ta cũng có đánh giá đại khái về mấy vị cao thủ của Tiêu Dao Phái, trong ba người vốn lấy Vô Nhai Tử làm đầu bất quá tựa hồ Vô Nhai Tử đạo hữu hiện nay tình trạng không tốt cho lắm, năm tháng qua đi võ công không tiến mà chỉ lùi từ đó đã không thể làm đối thủ của lão phu, về phần Lý Thu Thủy nàng có khả năng phát triển rất lớn nhưng bị trững lại, võ công không tiến mà chỉ có thể dừng, ta đánh bại nàng được một lần liền tự tin nàng sau này không phải đối thủ của ta, trong ba người chỉ có Đồng Mỗ trên Linh Thứu Cung thật sự khiến ta có cảm giác hả hê, nếu thật sự Đồng Mỗ có thể luyện thần công đến đại thần quả thực có thể cùng ta một trận chiến, lúc đó thắng bại cho dù là ta cũng khó mà nhận xét”.

Nói đến đây khóe miệng Vương Trùng Dương hơi hơi cong lên.

“Tiểu tử, Lý cô nương bây giờ sao rồi?”.

Vương Trùng Dương trong thế giới này tuyệt không lạ gì cao thủ của Tiêu Dao Phái, bản thân Vô Song luyện Tiểu Vô Tướng Công vẫn chưa đến được Vô Tướng cảnh giới, hắn căn bản không có cách nào che dấu được bản chất nội công của mình trước mặt Vương Trùng Dương.

Tất nhiên việc hắn là đệ tử Lý Thu Thủy cũng không có gì đáng dấu, hắn không biết Lý Thu Thủy có thù oán gì với Vương Trùng Dương hay không nhưng với thân phận của Vương Trùng Dương có lẽ không tìm hắn gây phiền toái đi?, vì vậy hắn vẫn quyết định trả lời thật lòng.

“Tiền bối, Lý cô nương trong miệng tiền bối chính là sư phụ của vãn bối, sư phụ lúc này vẫn rất tốt, ít nhất là về mặt tâm tình”.

Vương Trùng Dương nghe Vô Song đáp liền khẽ gật đầu, ánh mắt hơi hơi sáng lên.

“Lý cô nương thu được một cái đệ tử như ngươi không vui vẻ cũng không được”.

“Lan man quá rồi, lần này vào vấn đề chính đi, lão phu dẫn ngươi ra đây là vì muốn chứng kiến một chút, võ công của Tiêu Dao Phái cùng võ công của Toàn Chân chúng ta ai mạnh ai yếu”.

“Nếu ngươi là đệ tử của Lý cô nương lại học Tiểu Vô Tướng Công thì không thể không biết Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, nói thật trong võ kỹ của Tiêu Dao Phái bản thân Thiên Sơn Chiết Mai Thủ làm ta có hứng thú nhất, tiểu tử ngươi có muốn luận bàn cùng lão phu một chút không?”.

Vô Song nghe vậy liền hơi hơi sững người, rõ ràng Vương Trùng Dương đã đánh bại Lý Thu Thủy tức là ông ta cũng đã đánh bại Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của Lý Thu Thủy vậy còn cái gì để luận võ với Vô Song nữa?, Vô Song cho dù là thiên tài cũng không dám nói Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của mình vượt qua Lý Thu Thủy, vậy thì đánh cái gì được?.

Như cảm nhận được suy nghĩ của Vô Song, Vương Trùng Dương cũng thở dài một hơi.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì tuy nhiên không phải như ngươi đang nghĩ, năm đó ta dùng 72 đường Không Minh Quyền đánh với Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, ta thắng được chẳng qua là dùng kinh người nội lực đè ép mà thắng, nói về võ kỹ quả thật 72 đường Không Minh Quyền của bản giáo vẫn không thể so sánh cùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ”.

“Những năm qua, ta suy nghĩ về Không Minh Quyền rất nhiều, cuối cùng cho đến khi sư đệ sáng tạo ra Song Thủ Hổ Bác thì mới khiến Không MinH Quyền bước ra một cảnh giới mới chỉ tiếc... Không Minh Quyền vốn là do ta sáng tạo vậy mà đã sớm bị sư đệ vượt qua, ta mấy năm nay đều muốn nghiên cứu Song Thủ Hổ Bác của sư đệ nhưng kết quả đều không mấy khả quan bởi ta cũng như ngươi đều không làm được cái việc tưởng như đơn giản vô cùng kia”.

“Đến mấy ngày gần đây ta mới nghĩ thông được vài chuyện, có thể lĩnh ngộ càng sâu một tầng Không Minh Quyền, Không Minh Quyền của ta hiện nay vẫn thua xa sư đệ nhưng so với chính bản thân Không Minh Quyền cũ đã mạnh hơn không ít lại vô tình gặp truyền nhân Thiên Sơn Chiết Mai Thủ liền nổi hứng muốn tỷ thí một chút, tất nhiên lão phu cũng tuyệt không để ngươi thiệt thòi”.

Vương Trùng Dương đã giải thích, Vô Song đương nhiên hiểu hơn nữa hắn sau khi hiểu thì lập tức trở nên hứng thú.

Vô Song mới chỉ học Thiên Sơn Chiết Mai Thủ trong khoảng thời gian rất ngắn, chỉ có liên tục đối địch mới có thể khiến Thiên Sơn Chiết Mai Thử càng thêm tùy tâm sở dục nhưng địch ở đâu mà đấu?, kẻ có thể khiến Vô Song toàn lực xuất thủ chí ít cũng là đại tông sư cao thủ, đại tông sư cao thủ đương nhiên không phải là rau cải trắng.

Lúc này Vô Song được Vương Trùng Dương ngỏ ý luyện quyền sao có thể không vui vẻ?, hắn cầu còn không được.

“Tiền bối, vãn bối không cầu chỗ tốt chỉ cần cùng tiền bối luyện quyền, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của vãn bối có chỗ nào thiếu sót xin tiền bối chỉ điểm”.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.