Cực Võ

Chương 543: Chương 543: Đại náo hành dương – buông tay




Vô Song trở lại Hành Dương Thành, lúc này đèn đuốc đã sáng trưng, dọc một mảng tường thành là ánh đuốc.

Binh lính đứng kín cả tường thành cứ như đang lâm đại địch vậy, tất nhiên Hành Dương Thành hiện tại cũng đang rơi vào báo động, bên trong thành cũng không yên ả gì cho lắm.

Vô Song vừa đến chân thành liền có một mũi tên bắn xuống cản bước chân của hắn đồng thời trên thành có người nói vọng xuống.

“Người đến dừng lại “.

Ban đêm đương nhiên không được phép tiến vào đại thành, chỉ cần cổng thành đóng lại căn bản không có ai được phép tiến vào, điều này Vô Song đương nhiên biết.

Thật ra Vô Song cũng hiểu nếu không phải hắn đang đội cái đầu ưng, người trên thành vẫn còn tương đối có ấn tượng cái đầu ưng này thì đón tiếp Vô Song tuyệt không phải chỉ là một mũi tên, cũng sẽ không phải là một câu nói khách khí như vậy.

Vô Song cũng không có thời gian đôi co, tay nắm lấy tấm lệnh bài tìm được trên người Kim Sí, vận kình lực bắn thẳng lên trên tường thành.

Một quan binh nhà Thanh cũng kịp phản ứng với hành động của Vô Song, hắn đưa tay ra nhìn lấy tấm lệnh bài này rồi lập tức gật đầu ra lệnh.

“Mở cửa cho vị đại nhân này vào thành”.

Có lệnh bài của Ngô Tam Quế, Vô Song đương nhiên có thể bớt được rất nhiều công việc.

Cổng thành mở ra, Vô Song chậm rãi bước vào bên trong, hắn hiện tại tương đối gấp nhưng mà lại căn bản không được phép thể hiện ra cái gì không đúng.

Hắn vừa bước vào Hành Dương thành đã có một quan binh đợi sẵn, cung kính dùng hai tay đưa lại tấm lệnh bài cho Vô Song.

“Đại nhân, lệnh bài của người”.

Nghe quan binh xưng hô, Vô Song cũng tương đối bất ngờ về cái địa vị của tấm lệnh bài này, một tấm lệnh bài từ phủ đệ Ngô Tam Quế vậy mà có thể được quan binh triều đình gọi là đại nhân.

Phải biết quan binh triều đình ăn bổng lộc triều đình, nhận sắc phong triều đình ấy vậy lại xưng nhô người Trấn Nam Vương Phủ là đại nhân, việc này thực sự nghĩ mà kinh.

Tiếp nhận lệnh bài trong tay, Vô Song cũng tinh tế phát hiện ra quan binh này ánh mắt là lạ nhìn hắn.

Vô Song hiện tại trang phục đương nhiên khác xa Kim Sí, chỉ có mỗi cái đầu ưng là còn giống, tên quan binh này lúc trước chính là người tiếp xúc với lệnh bài của Kim Sí đương nhiên phải có nghi vấn, càng đáng nói là quần áo Kim Sí quá dị biệt, không nhận ra cũng uổng.

Vô Song cũng không giải đáp thắc mắc cho kẻ này hắn chỉ nhẹ ném cho đối phương một ánh mắt.

Ánh mắt của Vô Song kinh khủng thế nào?, khí thế toàn thân của hắn ép xuống tên quan binh kia liền run lên, đến cả nhìn Vô Song cũng không dám nhìn.

Vô Song sau đó mới chậm rãi thu lại khí thế của mình, âm thanh đầy lạnh lẽo vang lên.

“Tình hình trong thành thế nào? “.

Quan binh vốn đang sợ hãi, hắn căn bản không dám ngửa đầu nhìn Vô Song, chỉ có thể chắp tay mà đáp.

“Cái này chúng tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết trong thành đang giới nghiêm, đến sáng mai mới bỏ giới nghiêm đi”.

Vô Song nghe hắn đáp cũng không hỏi nhiều, thú thật Vô Song cũng không nghĩ đám quan binh này sẽ biết cái gì, người của Bà La Môn Thiên Trúc ra tay nào có khả năng lộ ra cái gì cho quan binh Thanh triều.

Vô Song không nói gì, đầy cao ngạo mà rời đi, đến khi hắn biến mất trong màn đêm tên quan binh mới dám ngửa đầu lên, sống lưng lạnh toát, trong mắt còn tràn đầy sợ hãi, hắn cũng không dám nghĩ linh tinh liền lại bắt đầu công việc canh gác của mình.

Vô Song đương nhiên không muốn bắt nạt kẻ này nhưng hắn đang tạm đóng giả Kim Sí, loại người như Kim Sí căn bản không cần giải thích, hắn sẽ không đi giải thích với ai đặc biệt là đám quan binh ‘kiến hôi’ kia, Kim Sí căn bản không thèm quan tâm.

Rời khỏi cửa thành Hành Dương coi như qua được trạm gác đầu tiên sau đó Vô Song lại tìm một góc trống mà cất cái đầu ưng này đi.

Đầu ưng của Kim Sí dùng với đám quan binh thì được chứ Vô Song cũng không tin dùng để lừa qua được người kia.

Kẻ thân cao 2m kia thực sự cực kỳ đáng sợ, giây phút hắn nhìn thấy Vô Song đã quá đủ nói lên khả năng cảm nhận của người này, đấy là chưa kể Vô Song hoài nghi từ lời của Kim Sí mà nói đối phương chỉ sợ cũng phát hiện được Hàng Long Khí trên người Vô Song, nếu đã như vậy thì lại càng khó ẩn dấu.

Vô Song biết nếu hắn tiến vào Lệ Xuân Viện cũng chỉ có cách trực tiếp ra tay, căn bản không có khả năng lẩn trốn bên ngoài rồi quan sát tình hình, trốn cũng không trốn được kẻ kia.

Một đường tiến thẳng vào trong Lệ Xuân Viện, Lệ Xuân Viện hiện tại đã bị quan binh vây chặt nhưng mà đám quan binh này cũng biết điều căn bản chỉ mời thực khách rời khỏi, cũng không đám động vào bất cứ cô nương nào trong Lệ Xuân Viện, càng không dám đập phá cái gì.

Bọn họ theo lệnh mà làm, có một số người có lẽ không sợ chủ nhân Lệ Xuân Viện báo thù nhưng mà bọn họ thì khác, tuyệt đối không dám làm quá với Lệ Xuân Viện.

Vô Song sau khi biết Lệ Xuân Viện không bị động tới thì cũng tạm hạ chút lo lắng của mình xuống, dù sao tiểu tử Vi Tiểu Bảo kia cũng sẽ không gặp khó khăn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.