Dương Quá chờ đợi cơ hội trả thù Lộc Thanh Đốc đã lâu, đến cả Lộc Thanh Đốc cũng lên sàn rồi nhưng mà chẳng biết tại sao ánh mắt Triệu Chi Kính lại lóe lên, sau đó đầy vẻ đạo đức giả mà nói.
“Thôi được, ngươi vừa vào sư môn, không dám tỷ đấu với sư huynh hơn tuổi cũng dễ hiểu “.
Triệu Chí Kính dứt lời chỉ một tiểu đạo sĩ vừa thắng trong cuộc tỷ võ, nói.
“Nó cũng suýt soát tuổi ngươi, ngươi hãy tỷ thí với nó.”
Đừng nói là Dương Quá mà cho dù Lộc Thanh Đốc thì cũng chẳng Triệu Chi Kính đang nghĩ gì nhưng mà Dương Quá thì thông minh gấp trăm lần Lộc Thanh Đốc, lúc này chỉ thấy Dương Quá lập tức nói
“ Đệ tử không biết tí võ nghệ nào, làm sao có thể tỷ thí với sư huynh?”
Triệu Chí Kính giả vờ giận mà nói:
“Ta đã truyền thụ công phu cho ngươi cả tháng trời, sao lại bảo rằng không biết tí võ nghệ nào? Trong cả tháng nay ngươi làm trò gì? “
Dương Quá trong lòng thầm vui vẻ, lúc này Dương Quá rốt cuộc hiểu được dụng ý của Triệu Chi Kính, trực tiếp cúi đầu im lặng.
Triệu Chi Kính muốn không phải là đánh Dương Quá là mà sỉ nhục Dương Quá, như vậy để tiểu đạo sĩ lên thay Lộc Thanh Đốc là hợp lý hơn cả nhưng Triệu Chi Kính cũng sợ lỡ đâu Dương Quá biết được võ công từ Quách Tĩnh, nếu thế thì thắng tiểu đạo sĩ cũng không khó, lúc đó lại phái Lộc Thanh Đốc ra hành hạ Dương Quá là được.
Triệu Chí Kính thấy Dương Quá im lặng, trong lòng càng đắc ý nói
“Ngươi lười nhác, ham chơi, không chịu dụng công, quyền cước tự nhiên lúng túng. Ta hỏi ngươi, sau hai câu “Tu chân hoạt kế hữu hà bằng? Tâm tử quần tình niệm bất sinh” (Tu luyện cuộc sống thật dựa vào cái gì? Để lòng chết đi, mọi ý nghĩ hết sinh ra) tiếp đến câu gì? “
Đoạn khẩu quyết này Dương Quá đã thuộc lòng, thản nhiên mà đáp.
“Tinh khí sung dựng công hành cụ, Linh quang chiếu diệu mãn thần kinh” (Tinh khí đầy đủ thì thành công, ánh sáng linh thiêng soi rọi tâm thần) “.
Triệu Chí Kính lại càng vui vẻ mà nói:
“Đúng lắm, ta lại hỏi ngươi, sau hai câu “Bí ngữ sư truyền ngộ bản sơ, Lai thời vô khiếm khứ vô dư (Lời dạy bí truyền của sư phụ nới hiểu ra, đến khi sử dụng đến không thiếu không thừa) là câu gì? “
Dương Quá lại đáp
“Lịch niên trần cấu khi ma tận, Thiên thể linh minh diệu thái hư (Lau sạch bụi trần bao năm, cả tinh thần trong cơ thể tỏa sáng đến vô cùng).”
Triệu Chí Kính hận không thể vỗ đùi cao hứng, lập tức nói.
“Hay lắm, không sai một chữ. Ngươi cứ việc dùng mấy câu pháp môn ấy mà tỷ thí với sư huynh”
Dương Quá trong lòng cũng vui vẻ nhưng một mực giả vờ, một mặt tức giận mà gào lên.
“Hừ, sư phụ ngươi không dạy ta cách vận công chỉ dạy ta khẩu quyết, thế thì ta biết cái gì? “
Câu này đương nhiên cực vô lễ lập tức dẫn đến chúng đệ tử xung quanh ồn ảo, rất nhiều người đối với việc bất kính của Dương Quá mà tức giận không thôi.
Triệu Chí Kính thấy thế trong bụng đắc ý, ngoài mặt lại giả bộ cả giận, quát
“Ngươi chỉ học thuộc khẩu quyết, chẳng chịu luyện công, bây giờ một mực đổ thừa cho sư phụ?, đúng là vô học, nếu không phải là Toàn Chân Đại Điển ta nhất định sẽ đánh chết tiểu súc sinh nhà ngươi, mau tỷ thí đi “
Mấy câu khẩu quyết kia tuy là yếu chỉ tu luyện nội công, dạy người thu tâm tức niệm, luyện tinh dưỡng khí, nhưng mỗi câu đều phối hợp với vài chiêu quyền cước, gộp lại sẽ thành một môn quyền pháp nhập môn đơn giản của phái Toàn Chân. Các đạo sĩ chính tai nghe Dương Quá đọc thuộc làu làu, không sai một chữ, nhưng thấy Dương Quá lâm chiến lại run sợ, thậm chí đổ thừa cho Triệu đạo trưởng đức cao vọng trọng thì giận lắm.
Các đệ tử phái Toàn Chân phần đông đều là người lương thiện, nhưng vì Quách Tĩnh hôm lên núi Chung Nam đã đánh cho họ một trận đại bại, đắc tội với nhiều người, nên có một số đạo sĩ giận cá chém thớt, giận lây Dương Quá, chỉ mong nó gặp chuyện này chuyện nọ, tuy chưa hẳn là ác ý, nhưng bớt được chút ấm ức trong lòng thì cũng là chuyện thường tình.
Dương Quá thấy mọi người thúc giục, vài người còn lạnh lùng châm biếm, ánh mắt càng ngày càng lạnh, trong lòng thầm nói.
“Từ hôm nay trở đi, ta cùng Toàn Chân Giáo ân đoạn nghĩa tuyệt, một đám đạo sĩ mũi trâu hiếp người quá đáng, tài không bằng người lại muốn lấy ta chút giận? “.
Sự việc bắt đầu càng ngày càng lớn, đến mức đám người Mã Ngọc cũng để ý đến, lúc này bọn họ tuy không nắm rõ câu chuyện nhưng cũng nắm được đại khái, âm thầm liền nhíu mày.
Dương Quá lúc này cũng không để tâm gì nữa, hướng về phía tên đạo sĩ gần bằng tuổi mình kia, thấy hắn một mặt lấy lòng Triệu Chi Kính, một mặt thì tỏ ra khinh thường mình, Dương Quá tâm càng lạnh lại.
“Trước hết dấu tài một chút, đầu tiên đánh bại kẻ này rồi lại tính sổ đám người Lộc Thanh Đốc, Triệu Chi Kính “.
Dương Quá nghĩ xong lập tức nhảy vào vòng, múa hai tay, không chào không hỏi lập tức tấn công tới tấp gã tiểu đạo sĩ kia.
Gã tiểu đạo sĩ kia thấy Dương Quá vừa nhảy vào chẳng hề hành lễ, cũng không khiêm tốn cầu giáo theo đúng môn quy, đã đấm đá như một kẻ điên, thì cực kỳ coi thường, trong lòng thầm nghĩ.
“Đồ bất học vô thuật, không nắm giáo lý “.
Tiểu đạo sĩ cũng không dám ngạnh kháng Dương Quá, cứ liên tiếp thoái lui, phòng ngự chờ đợi, cũng không lâu lắm liền thấy hạ bàn của Dương Quá sơ hở bèn nghiêng người gạt chân một cái sử chiêu “Phong tảo diệp lạc”, gạt vào chân Dương Quá.
Dương Quá cũng chỉ đợi có thể, trực tiếp dùng khinh công trong Nhạn Hành Công, thân thể nhảy bật lên.
Dương Quá không hề tu luyện Nhạn Hành Công bởi đây là Vô Song đại ca căn dặn nhưng mà cũng có nắm giữ một chút khinh công, một chút xíu này mang ra sử dụng cũng không khiến ai hoài nghi, chỉ cho rằng Dương Quá ứng biến tinh nhạy mà thôi.
Dương Quá nhảy lên, một chân sút thẳng vào đầu tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ chỉ thấy trừoi đất tối sầm, ngã ngửa ra sau.
Dương Quá một chiêu thắng địch nhưng hận ý thì sao tan được, Dương Quá cả người như sói đói lao lên, đè lên người tiểu đạo sĩ, từng đấm từng đấm nện vào khuôn mặt y.
Một cước của Dương Quá đạp thẳng vào đỉnh đầu đối phương đã sinh ra choáng váng hơn nữa thân thể của Dương Quá được chính Vô Song cải tạo qua lại tu luyện thành cảnh giới Nhất Dương, cước lực ít nhất cũng có 60 cân (30 kg), một cước này đạp xuống tiểu đạo sĩ vốn mất khả năng chiến đấu.
Tiểu đạo sĩ đang bại nhưng vẫn muốn thắng, cố hết sức muốn vùng dạy nhưng mà đại não chấn động, cả người vô lực sau đó đã thấy Dương Quá đè lên, từng quyền từng quyền nện vào đối phương, trực tiếp đánh cho tiểu đạo sĩ thành đầu heo, bất tỉnh nhân sự, ngay cả xin tha cũng không làm được.
Triệu Chí Kính thấy hành động của Dương Quá nội tâm cực độ tức giận nhưng mà cũng thầm vui vẻ, dù sao nhìn kiểu gì thì Dương Quá cũng không có võ công, chỉ biết loạn đấm loạn đá.
“Dương Quá, ngươi muốn làm gì?, đồng môn luận bàn ngươi chẳng nhẽ muốn đánh trọng thương sư huynh, còn pháp tắc gì nữa hay không? “.
Dương Quá không thèm đếm xỉa, cứ thế đấm xuống, song quyền của Dương Quá thậm chí còn be bét máu, đương nhiên đây chính là máu của tên tiểu đạo sĩ kia, các đạo sĩ lúc đầu còn thấy tức cười, nghĩ thầm: “Sao phái Toàn Chân ta lại có đứa đánh đấm ngu xuẩn như thế?”, sau lại thấy Dương Quá chuẩn bị đánh chết người đến nơi vội đồng loạt khuyên can.
“Thôi, thôi, dừng lại đi, sư huynh sư đệ đấu thử, cẩn thận xảy ra nhân mạng “
Giữa lúc ấy, trong số người đứng ngoài có một đạo sĩ béo mập quát to, kẻ này tuy béo mập nhưng khinh công cũng không tệ, rất nhanh lao lên võ đài, bàn tay to đưa ra thộp gáy Dương Quá, người này chính là Lộc Thanh Đốc.
Dương Quá bằng việc ngộ ra uy cũng phát hiện Lộc Thanh Đốc lao tới, ánh mắt càng trở nên điên cuồng hơn, chỉ thấy khi bàn tay to của Lộc Thanh Đốc chưa kịp chạm vào Dương Quá thì Dương Quá như một con sóc lộn người tránh được.
Việc còn chưa chấm dứt, Dương Quá lộn một vòng, bàn tay cực nhanh nắm lấy chuôi kiếm bên hông của tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ này vốn thủ thắng trận trước, Toàn Chân Giáo so đấu có thể để hai bên chọn dùng quyền cước hay vũ khí, ván trước là kẻ này lấy vũ khí thủ thắng.
Dương Quá nắm lấy kiếm của đối phương, cổ tay chợt lóe lên chém thẳng về phía Lộc Thanh Đốc.
Lộc Thanh Đốc cảm nhận được kiếm chém tới, sợ xanh cả mặt, vội lùi lại nhưng mà đường kiếm vẫn cắt qua ngực hắn, để lại một vết thương nhỏ, tuy vết thương tựa hồ không có gì nhưng tuyệt đối làm Lộc Thanh Đốc tức điên lên.
“Muốn chết, ngươi dĩ nhiên dám xuất kiếm với ta? “.
Lộc Thanh Đốc xưa nay đánh đập Dương Quá đã quen, trước đây tuy Dương Quá có phản kháng nhưng cũng chẳng ăn thua chút nào, nay Dương Quá lại dám cầm kiếm đâm mình thử hỏi Lộc Thanh Đốc sao chịu được?.
Lộc Thanh Đốc trong hàng đệ tử đời bốn cũng tính là nổi bật, hắn họ được 3 chiêu trong Toàn Chân Kiếm Pháp, lúc này giận quá hóa rồ, trực tiếp rút kiếm với Dương Quá.
Triệu Chi Kính ở đằng xa liền cảm thấy kinh hãi gần chết, Lộc Thanh Đốc lao lên chính là do hắn ra lệnh nhưng Lộc Thanh Đốc rút kiếm thì rất có thể sẽ xảy ra nhân mạng, Toàn Chân Giáo sao chịu được nộ của Quách Tĩnh đây?.
Không chỉ có Triệu Chi Kính mà Vương Xử Nhất cũng đứng bật dậy, hô to.
“Dừng tay cho ta “.
Đáng tiếc chung quy vẫn chậm, Lộc Thanh Đốc vẫn xuất ra một chiêu kiếm, chiêu này gọi là Thương Ba Vạn Khoảnh, là một đường chém vòng cung rộng.
Dương Quá thì lạ gì chiêu này, Lộc Thanh Đốc chưa xuất chiêu Dương Quá đã biết cách phá, một kiếm cực kỳ tinh tế điểm ra, Lộc Thanh Đốc chỉ cảm thấy thân kiếm run lên, kiếm của hắn cưa vẽ hết một vòng đã bị chặn lại sau đó trực tiếp bị Dương Quá ngăn cản.
Dương Quá lại biến chiếu, lần này cũng là một chiêu Thương Ba Vạnh Khoảnh.
“Đầu heo, buông kiếm “.
Kiếm của Dương Quá chém ngang ra, hất bay kiếm của Lộc Thanh Đốc sau đó Lộc Thanh Đốc chỉ thấy cánh tay đau đớn, trọng tâm cũng mất.
Dương Quá cũng chẳng cho con heo này cơ hội, trực tiếp lên gối vào giữa hai chân của đối phương, một cái lên gối này... nam nhân nào nhìn thấy cũng phải run lên cầm cập.
Lộc Thanh Đốc rú lên như con heo bị chọc tiết, Dương Quá thấy hắn gục xuống trực tiếp tung chân liên tục đạp xuống 3 cước, khiến cho đầu của Lộc Thanh Đốc be bét máu.
Diễn biến thực sự quá nhanh hơn nữa cũng không ai có thể tin được, toàn trường lập tức như dính định thân thuật, ngay cả đám người Khư Xử Cơ, Vương Xử Nhất, Mã Ngọc đang muốn lao đến cũng khựng hết cả lại.
Dương Quá cười dài một tiếng, đầy ngạo nghễ, một chân đạp lên đầu Lộc Thanh Đốc, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Triệu Chi Kính.
“Đồ chó Triệu Chi Kính, phế vật như ngươi cũng xứng làm sư phụ của ta? “.
“Triệu Chi Kính, cả tháng qua ngươi chỉ dạy ta khẩu quyết, cái gì cũng không dạy, muốn nhục nhã ta nhưng mà phế vật như ngươi làm sao nhục nhã được ta?, loại đầu heo do ngươi dạy dỗ quá yếu, phế vật nhà ngươi không bằng lên đây trả thù cho con heo này? “.
Đánh bại Lộc Thanh Đốc đã làm kinh ngạc toàn trường nhưng mà một câu chửi này của Dương Quá... trực tiếp có thể trọc thủng trời.