Cực Võ

Chương 353: Chương 353: Địa Ngục (2)




Vô Song xin thề với trời, chưa có bao giờ hắn muốn mổ xẻ một người thế này.

Vô Song nắm giữ Dược Vương Phần Thiên đương nhiên hắn không thiếu kiến thức về con người thậm chí là ‘mổ’ cơ thể người, đáng tiếc hắn chưa có cơ hội trực tiếp thực hành như thế này.

Dĩ nhiên cũng xuất phát từ Mục Niệm Từ đằng sau lưng, hắn khôn muốn hình ảnh của hắn trong lòng nàng trở nên xấu hơn nữa.

Tại thời đại này... phải là nhân vật cùng hung cực ác thế nào mới mổ xẻ cơ thể con người?.

Mổ xẻ con người là hành động cực kỳ kinh tởm, tuyệt đối không liên quan gì đến y học.

Thở ra một hơi, Vô Song lại cúi người xuống cắm vài cây châm trên người đối phương.

Vì bên trong thể nội của đối phương đã thay đổi rất nhiều mới khiến cho SinH Tử Phù không cách nào ảnh hưởng đến đối phương, thủ đoạn điểm huyệt hay châm cứu bình thường căn bản cũng không có tác dụng gì cho lắm vì vậy Vô Song trực tiếp cắm cây ngân châm xuyên thấu vào thịt, cắm thẳng vào bó cơ của ác tăng.

Vô Song cũng không chắc cách này có thể ngăn cản được đối phương cử động cơ mà hắn không quan tâm, kẻ này đã bị đá gãy một chân, muốn chạy cũng không làm được.

Vô Song làm xong tất cả mới quay lại nhìn Mục Niệm Từ, chỉ thấy nàng đang sợ hãi nhìn mình.

Đối với nàng khẽ mỉm cười, Vô Song chậm rãi lại gần nàng.

Mục Niệm Từ nhìn thấy động tác của Vô Song liền cảm nhận được sự bi ai.

Vì cái gì dâm tặc rời khỏi lại gặp dâm tăng?.

Vì cái gì người xuất hiện cứu nàng khỏi dâm tăng không phải vị đại hiệp nào mà lại là dâm tặc?.

“Ngươi.. ngươi đừng lại đây, đừng động vào ta”.

Thú thật nàng vẫn sợ dâm tặc hơn là dâm tăng dù sao cơ thể nàng đau đớn thế này chính là gì ‘dâm tặc’.

Nàng không dám nghĩ ‘dâm tặc’ nếu lại làm việc đó thì nàng sẽ ra sao, có bị hắn trực tiếp làm chết hay không?.

Mục Niệm Từ dĩ nhiên không thể nào chạy thoát được Vô Song, cho dù nàng có ngàn cái không muốn, vạn cái không muốn thì Vô Song rốt cuộc vẫn bế nàng lên.

“Dâm tặc, thả ta xuống, thả ta xuống”.

Nhìn biểu hiện của Mục Niệm Từ bản thân Vô Song lại nhớ đến một câu làm hắn phì cười sau đó cũng đầy vô lại mà lên tiếng.

“Nàng kêu to lên, nàng có hét gãy lưỡi cũng tuyệt không có ai đến cứu nàng, hôm nay nàng liền là của ta rồi”.

Bế Mục Niệm Từ lên, Vô Song rất nhanh phi thân vào bên trong rừng.

Mục Niệm Từ muốn thoát khỏi tay Vô Song lắm nhưng mà nàng làm gì có sức lực, hai tay muốn đẩy Vô Song ra nhưng lại vô lực, nhìn động tác của nàng cứ như thê tử đám bám lấy ngực trượng phu vậy.

“Khốn kiếp, dâm tặc ngươi tốt nhất liền thả ta ra, nếu không sau này ta nhất định sẽ giết...”.

Mục Niệm Từ chưa nói xong liền không cách nào lên tiếng được nữa, Vô Song vậy mà hạ môi xuống, chiếm lấy đôi môi của nàng.

Đương nhiên cũng chỉ là môi cùng môi mà thôi, Vô Song thực sự không dám tiến xa hơn, hắn đương nhiên tin tưởng Mục Niệm Từ có thể cắn đứt lưỡi hắn.

Mục Niệm Từ lúc này đầu óc như nổ tung, đây... là nụ hôn đầu tiên của nàng.

Đến khi Vô Song rời môi ra, khuôn mặt Mục Niệm Từ đã đỏ lựng lên.

Vô Song lúc này nhìn Mục Niệm Từ trong lòng lại có vài cái suy nghĩ tuyệt đối không tốt đẹp gì.

Hắn từng tưởng tượng ra cảnh khi hắn trở về thế giới cũ, để Quách đại hiệp nhìn thấy Dung nhi không biết có biểu cảm gì?.

Lần này hắn lại có thêm một suy nghĩ, nếu sau này Dương Quá thấy Mục Niệm Từ... rốt cuộc là cái biểu cảm gì?.

Hắn có phải quá tàn ác không?.

......

“Ngươi làm gì, khốn khiếp, dâm tặc, thả ta ra, thả ta.. “.

Một lần nữa, Vô Song lại hạ môi xuống, hắn cứ như hoàn toàn muốn nuốt chửng đôi môi của Mục Niệm Từ vậy, nàng gần như không cách nào thở được.

Sau nụ hôn thứ hai, trong mắt Mục Niệm Từ một lần nữa chảy xuống nước mắt, nàng cảm thấy mình bị khi nhục, mình bị nhục nhã.

Hai tay nắm chặt vạt áo của Vô Song, hai mắt rung rung, nàng rất muốn mở miệng mắng chửi hắn nhưng nàng lại sợ.., nàng sợ hắn hôn nàng.

Vô Song như hiểu ý của Mục Niệm Từ, hắn phá lên mà cười.

“Nàng yên tâm, ta rất ôn nhu, nàng cứ mắng chửi ta một câu, ta liền hôn nàng một lần, công bằng không?”.

Mục Niệm Từ đầy hận thù mà nhìn Vô Song, sau đó trực tiếp lựa chọn quay mặt đi, nàng lúc này phi thường tức giận, bộ ngực liền trở nên phập phồng.

Cho dù nàng cực kỳ uất ức nhưng đúng là nàng không dám lên tiếng, nàng thực sự có chút sợ Vô Song.

Việc tiếp theo trong ánh mắt khó tin của Mục Niệm Từ, nàng chỉ thấy Vô Song bế nàng đến một mảnh đất trống rồi từ tự hạ nàng xuống, trước mặt nàng từ bao giờ đã có một đống cửi đặt sẵn, cùng vài xác thỏ đặt trên những tấm lá bản rộng.

Tất cả những thứ này đều do Vô Song chuẩn bị, hắn cũng không thể để mình cùng Niệm Từ bị đói.

Có một điều rất quan trọng mà hiện nay Vô Song mới phát hiện ra, tên ác tăng kia trong người có ma khí rất nặng nhưng mà trong người mấy con thỏ này thì không giống vậy, bọn chúng hoàn toàn bình thường.

“Chẳng nhẽ ma khí chỉ có tác dụng với con người? “.

Cái suy nghĩ này hiện lên làm Vô Song tương đối đồng ý, nếu coi ma hóa là một loại bệnh thì có rất nhiều bệnh ở hậu thế chỉ con người mắc phải, động vật hoàn toàn không có ván đề gì.

Thế là trong ánh mắt kinh ngạc của Mục Niệm Từ, Vô Song bắt đầu vì nàng mà xuống bếp.

Khả năng nấu nướng của Vô Song thế nào không phải nói bất quá lại không có gia vị, hắn chỉ có thể nướng thịt rất bình thường bất quá vị đúng là không quá tệ, ít nhất trong rừng hắn vẫn tìm được vài thứ tạo mùi, thịt vẫn rất mềm, rất thơm.

Vô Song tổng cộng nước hai con thỏ, sau đó đặt lên hai tán lá lớn, chậm rãi bưng về phía Mục Niệm Từ.

“Ngoan, ăn đi, cả ngày nàng chưa ăn gì rồi”.

Mục Niệm Từ ném cho Vô Song một cái lườm, nàng thực sự cũng cảm thấy đói nhưng mà nàng sao có thể ăn?, đối mặt với một tên dâm tặc như Vô Song, nàng tuyệt chẳng muốn nhận cái gì từ hắn.

Nào ngờ câu nói tiếp theo trực tiếp làm Mục Niệm Từ có xúc động muốn cắn lưỡi.

“Nàng có hai lựa chọn, một là tự mình ăn, hai là ta dùng miệng bón cho nàng, nàng lựa chọn phương án nào ta đều vui vẻ mà chấp nhận”.

Mục Niệm Từ nhìn Vô Song, sau đó rốt cuộc mở miệng.

“Dâm tặc, vô.. “.

Lại một lần nữa, nàng bị Vô Song chiếm lấy đôi môi.

Mãi một lúc sau, Vô Song mới thả môi của nàng ra, cười cực kỳ tà mị.

“Ta đã bảo rồi, nàng mở miệng mắng ta một câu, ta liền hôn nàng một cái, không phải sao?”.

Mục Niệm Từ thở hổn hển, môi nàng thậm chí bị Vô Song hôn sưng lên.

Tất nhiên nàng không biết nói gì mới đúng, nàng rốt cuộc vẫn quyết định im lặng, nhận phần thịt thỏ của mình.

Nàng nhìn nhìn con thỏ nướng một chút, cắn răng một cái liền động thủ, đầu tiên muốn xé một cái đùi của nó ra, dù sao nàng cảm thấy con thỏ này quá lớn, nàng sao có thể ăn hết?.

Nàng thậm chí hoài nghi tên dâm tặc này muốn nàng chết no.

Xé xong một cái đùi thỏ, nàng liền nâng tay lên nhưng rất nhanh sắc mặt giật giật lại hạ tay xuống.

Tay của nàng... hay nói đúng hơn là phần khớp vai vậy mà không nâng lên nổi.

Vô Song cũng phát hiện ra điểm này, liền quan tâm hỏi.

“Đau như vậy sao? “.

Mục Niệm Từ gật đầu sau đó rất nhanh nhớ ra là Vô Song hỏi nàng, lập tức lườm hắn.

“Ngươi còn dám hỏi?, không phải là ngươi khiến ta ra nông nỗi này sao?”.

Vô Song nào hiểu chuyện gì xảy ra có điều hắn lúc này cũng biết có lẽ Mục Niệm Từ đối với mình hiểu lầm cái gì đó, kết hợp với những hành động của nàng lúc trước, Vô Song liền có cảm giác ngờ ngợ.

Hắn cực kỳ chăm chú nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhìn đến mức làm Mục Niệm Từ không được tự nhiên, nàng cảm thấy ánh mắt của Vô Song rất có tính xâm hại liền quay đầu đi, không dám đối mặt với hắn.

Vô Song ké đầu lại về phía nàng, phả hơi nóng vào cái cổ trắng ngần của nàng mà nói.

“Ta làm gì, nàng nói rõ ra một chút xem?”.

Mục Niệm Từ nào dám nói mấy chuyện đó, nàng cũng không dám mắng Vô Song, nàng thật sự lại sợ Vô Song cưỡng hôn mình tiếp.

“Ngươi làm gì chẳng nhẽ ngươi không tự biết?”.

Vô Song liền phá lên cười, hắn cảm thấy Mục Niệm Từ thật ngốc, cũng thật quá sức dễ thương.

Nhẹ đưa tay ra chạm vào khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, Mục Niệm Từ đương nhiên làm ra né tránh nhưng mà nàng sao cản được tay của Vô Song?.

Khi bàn tay của Vô Song chạm vào khuôn mặt nàng, theo động tác vuốt ve khuôn mặt của hắn, cơ thể nàng chậm rãi run lên.

“Đừng nói với ta, nàng tưởng ta lấy thân hoàn bích của nàng nha”.

Câu nói này của Vô Song làm Mục Niệm Từ suýt chút nữa tức chết, nàng quay ngoắt nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người, nàng đã sớm muốn chém Vô Song thành ngàn mảnh.

“Dâm tặc, ngươi còn dám nói?, ngươi rốt cuộc còn muốn mặt hay không?, ngươi rốt cuộc còn muốn khi dễ ta thế nào mới đủ? “.

Nàng lại một lần nữa muốn khóc, nước mắt lại chào ra.

Mục Niệm Từ bình thường không hay khóc, nàng không hiểu vì sao khi đối mặt với Vô Song, nàng lại hay khóc đến vậy.

Nàng lúc này nhớ phụ thân.

Nếu phụ thân còn sống nhất định sẽ giết chết tên dâm tặc này mà bảo vệ nàng.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người dưng dưng nước mắt, Vô Song trong lòng hiện lên một tia tiếc thương.

Tại sao Vô Song phải trêu đùa Mục Niệm Từ như vậy?, đây vốn không hợp với bản tính của Vô Song cho lắm, nhưng mà hắn cũng biết, nếu không có Mục Niệm Từ thì hắn điên mất.

Vô Song nhất định phải mượn một việc để làm phân tâm chính mình, nếu không hắn quả thực có thể làm ra những việ cbản thân hắn cũng không ngờ được.

Chỉ cần không có việc gì làm, hắn sẽ nghĩ đến Dung nhi.

Thiên Đạo đã đụng vào A Thanh một lần, hắn đã trải qua cảm giác để một khuôn mặt quen thuộc, để một tri kỷ biến thành kẻ thù, hắn nhất định không muốn trải qua cảm giác này thêm một lần nữa, hắn thực sự không dám nghĩ Thiên Đạo sẽ làm gì với Dung nhi.

Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh này, Vô Song không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo của Mục Niệm Từ, hắn ôm chặt đến mức như muốn hòa nàng vào trong cơ thể của hắn vậy.

“Ở Yến Kinh, là ta cứu nàng “.

Mục Niệm Từ nghe xong câu này, nàng liền sững người đồng thời nàng cảm thấy Vô Song đang thay đổi, chít ít hắn lúc này có một loại khí chất làm nàng rung động.

Nàng không nhìn thấy dung mạo của Vô Song nhưng mái tóc trắng cùng ánh nhìn xa xăm như xoáy xuyên tầng trời đêm, trong phút chốc Vô Song thật sự mê hoặc nàng.

“Hắn cứu mạng ta, ta lấy thân báo đáp... có lẽ sau này không ai nợ ai đi”.

Mục NIệm Từ trong lòng nghĩ đến câu này, quả thực đang tự an ủi mình đồng thời nàng cảm thấy một sự trống vắng.

Nàng lúc trước nghĩ đến tên dâm tặc này, nàng dành hết sự căm giận cho hắn, vì vậy trong lòng nàng có nơi hướng về.

Sau khi nói ra câu vừa xong, trong lòng chỉ có sự trống vắng.

Nàng hiện tại nên đi đâu?, nên làm gì?, nàng còn biết đi đâu, biết làm gì?.

Vô Song sau một lúc im lặng, hắn lại nói.

“Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ta Bất Bại, hôm đó trên đài tỷ võ, cũng là ta đánh bại nàng”

“Hôm đó cũng là ta ra tay với Hoàn Nhan Khang, cũng là ta gây hại cho nàng”

“Niệm Từ, để ta chịu trách nhiệm với nàng được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.