Cực Võ

Chương 2: Chương 2: Độc Cô Cầu Hòa




Lão nhân lúc này đắc chí cười to, khuôn mặt liền trở nên hồng nhuận, đối với cái danh hiệu Độc Cô Cầu Hòa của mình phi thường đắc ý, trái lại Vô Song mặt xám lại sau đó trực tiếp lắc đầu ngao ngán.

“Thật sự là khổ, vì cái gì lại chờ mong lão đầu kia?, nếu hắn là Độc Cô Cầu Bại ta liền là Tôn Ngộ Không rồi, vậy mà cũng tin được...”.

Trong lòng thở dài ngao ngán, mặc kệ ‘sư phụ’ đang đắc chí, Vô Song đứng lên rời khỏi bàn ăn, hắn liền tin tưởng ở đây thêm vài phút hắn liền muốn đấm vị ‘sư phụ’ kia, đương nhiên nghĩ chỉ là nghĩ mà thôi, dù sao đánh cũng là đánh không lại.

Nhìn thấy vẻ mặt của Vô Song, lão nhân lập tức vỗ đùi thật mạnh.

“Khốn kiếp, tiểu tử kia vẻ mặt đấy là sao hả, lão phu Độc Cô Cầu Hòa liền vô địch thiên hạ, danh tự của ta liền không ai không biết, không ai không nghe vậy mà ngươi lại làm vẻ mặt đó?”.

Vô Song quay đầu lại nhìn lão nhân thật lâu, hắn nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui vẫn không cảm thấy lão già này rốt cuộc có cái gì đáng tin.

“Thôi thôi sư phụ, để ta đi bổ củi đi, lão nhân gia người là tuyệt đỉnh thiên hạ liền tự vui một mình đi, đệ tử vẫn là chăm chỉ làm việc thì hơn, đợi đến ngày cô cô đón ta rời đi”.

Nghĩ đến cô cô trong lòng Vô Song lại nổi lên mong nhớ, dù sao hắn cho dù chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi nhưng kiếp trước cũng đã 30, hắn cũng không phải là cái gì thiện nam tín nữ, không phải là cái gì người tốt như chính hắn năm đó.

Cô cô thật sự rất đẹp, từ khi hắn xuyên việt đến thế giới này liền chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp hơn cô cô, cho dù dục vọng không có nhưng vẫn phải thưởng thức cái đẹp, 2 năm qua hắn thật sự rất nhớ cô cô, ít nhất ở bên cạnh cô cô động lòng người vẫn hơn lão già tự kỷ kia.

Về phần võ công thực sự với hắn có hay không có cũng không mấy quan trọng, dù sao kiếp trước hắn cũng không giỏi đánh nhau vẫn có thể từng bước leo lên, Vô Song cũng thật sự không tin bằng kiến thức kiếp trước hắn không thể ở kiếp này gây dựng cơ nghiệp.

Ở thế giới này cũng đã 6 năm, cho dù thời gian chủ yếu chỉ ở trong nhà trúc với cô cô cùng với cái Tiêu Dao Cốc chim không thèm ỉa này nhưng Vô Song vẫn đại khái đoán ra đây là thời cổ đại, bằng kiến thức hiện đại đi đến cổ đại hắn vẫn có vài phần tự tin.

Nhìn thấy Vô Song quay đầu rời đi, lão nhân sao có thể cho phép, hôm nay lão uống rượu phi thường cao hứng, liền thật sự có hứng kể lại chút sự tích năm đó, không ngờ Vô Song lại dám bỏ đi, điều này cũng giống dùng quyền đánh vào bịch bông vậy, khó chịu vô cùng.

“Này này tiểu tử, đứng lại cho ta, ngươi liền dám coi thường lão phu”.

Vô Song đành phải thở dài quay đầu lại nhìn lão nhân kia, giọng nói có chút không biết làm sao.

“Nha, vậy là lão rất lợi hại?, lợi hại đến mức nào?”.

Nhìn thấy khuôn mặt kích động của lão già kia, bản thân Vô Song liền có chút cảm thấy mơ hồ.

“Chẳng nhẽ ở thế giới này Độc Cô Cầu Hòa rất nổi tiếng?, bất quá nhìn lão già kia 9 phần liền không tin tưởng”.

Như đọc được suy nghĩ của Vô Song, lão đầu một lần nữa vỗ đùi.

“Cô văn quả lậu, nghé con không sợ cọp, ngươi có biết Độc Cô Cầu Bại hay không?”.

Nghe đến bốn chữ Độc Cô Cầu Bại bản thân Vô Song liền khẽ gật đầu.

Kiếp trước dù sao hắn cũng không thể ngồi học 24/24, vẫn phải biết xem tivi, tác phẩm của Kim Dung không dám nói là đã thuộc hết bất quá cũng có hiểu biết tương đối, Độc Cô Cầu Bại danh tự này thật sự quá nổi tiếng, chỉ sợ không biết gì về Kim Dung tiểu thuyết cũng phải nghe thấy 1-2 lần.

“Biết nha, đây là nhân vật vô địch một đời phải không?, cả đời bất bại đến lúc chết vẫn không có đối thủ, chết vì tịch mịch?”.

Lõa nhân ánh mắt chớp chớp nhìn Vô Song, vẻ mặt như không mấy tin tưởng lời Vô Song nói cho lắm.

“Ngươi biết Độc Cô Cầu Bại mà không biết lão phu?, mẹ kiếp đây là khinh thường lão phu?”.

Vô Song có chút nuốt nước bọt sau đó khẽ lắc đầu.

“Lão già... à không sư phụ, ngươi thật sự nổi tiếng như vậy?”.

Lão nhân hai mắt như phun lửa, sau đó lập tức vỗ ngực.

“Hừ Độc Cô Cầu Bại tính là gì, hắn cả đời cầu một trận bại liền uy phong nha bất quá cũng không sánh được với lão phu, lão phu chính là... chính là cả đời cầu một trận hòa cũng không được nha, thế nào từ ngoại hiệu xem ra lão phu liền lợi hại hơn tên kia, không đúng sao”.

“Hắn cầu bại nhưng chưa chắc đã không có trận hòa nào a, lão phu liền cầu hòa vậy là trực tiếp trên hắn một cái đầu, lão phu liền đệ nhất thiên hạ nha”.

Vô Song lần này liền triệt để chán nản, hắn nhếch miệng nhìn đối phương.

“Không phải là cả đời toàn thua nên mới phải cầu một trận hòa chứ?, ngài cứ nói thật đi không cần dấu diếm dù sao ta cũng thông cảm cho ngài, ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta”.

Vô Song nói làm lão nhân trực tiếp tức nổ đom đóm mắt, thân hình ông ta lập tức bật dạy bằng tốc độ cực nhanh, lúc này lão nhân liền có vài phần phong phạm cao thủ ra chiêu, khí thế khiến Vô Song sợ hãi lùi lại hai bước.

Lão nhân lao bắn người lên, sau đó...

Sau đó liền cũng không có sau đó, chỉ thấy chân ông ta đạp vào một hồ lô rượu lăn dưới đất, cả người lộn ngược về sau đầu đập vào thành bàn, hét thảm một tiếng... liền bất tỉnh nhân sự.

Vô Song nhìn lão đầu nằm bẹp trân mặt đất liền thở dài không ngớt.

Hắn tất nhiên cũng không thể để lão nhân nằm đây, dù sao 2 năm sống chung không thể không có chút tình cảm, cho dù lão nhân kia luôn bắt nạt hắn, luôn làm mấy việc không chính đáng bất quá đối xử với hắn cũng rất tốt, quan trọng nhất nếu lão nhân có mệnh hệ gì bản thân Vô Song hắn liền không ra được khỏi Tiêu Dao Cốc.

Vô Song liền cắn răng cõng lão đầu say rượu kia tiến về chính phòng.

Năm nay hắn mới 6 tuổi, thân hình chỉ sợ không bằng nổi 1/3 lão nhân bất quá khí lực rất lớn, đây cũng là công sức 2 năm bổ củi tạo thành, Vô Song làm người hai kiếp, hắn ước chừng hiện nay hắn liền chưa chắc đã thua 14-15 tuổi của tiền kiếp.

Tất nhiên đây cũng không phải hoàn toàn do bổ củi, ở thế giới này Vô Song luôn cảm thấy tâm tình thoải mái, không khí trong lành, làm việc gì cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Kiếp trước ngẫu nhiên đọc vài tiểu thuyết mạng liền biết thời hiện đại linh khí khô kiệt từ đó luyện võ liền khó khăn hơn rất nhiều, lúc này nghĩ lại cảm thấy không phải là không đúng, có lẽ thế giới này quả thật tồn tại cái gọi là ‘linh khí’ đi.

Cho dù khí lực của hắn tương đối tốt bất quá cõng lão nhân vào phòng cũng làm Vô Song mệt bở hơi tai, thân hình nhỏ nhắn ngã ngồi xuống đất thở hồng hộc.

“Chết tiệt lão đầu, chỉ có ăn rồi ngủ, nặng như heo, bắt nạt người là giỏi”.

Nói đến đây Vô Song thở ra một hơi, thân hình chậm rãi đứng lên phủi phủi quần áo, hắn liền muốn đi ra ngoài chỉ là vừa quay đầu ra đã bị dọa sợ lùi lại ba bước.

Chỉ thấy trước cửa phòng lúc này là một thân ảnh cao lớn, lưng hùm vài gấu râu ria xồm xoàm đứng trước cửa.

Thân hình người này lớn đến nỗi cả ánh mặt trời cũng bị che đi, chỉ cân fnhinf thôi cũng khiến kẻ khác mang theo 3 phần sợ hãi.

Vô Song định thần nhìn lại sau đó mới thở ra một hơi.

“Vạn lão, cũng không cần phải dọa người khác như vậy, lần sau có thể tạo chút âm thanh không?”.

Kẻ này là người thứ ba sống trong Tiêu Dao Cốc, Vô Song cũng không biết tên của hắn chỉ là thấy lão đầu kia gọi là A Vạn, hắn liền đoán kẻ trước mặt 7 phần họ Vạn.

Vạn lão không biết do câm hay không thích nói chuyện, 2 năm qua Vô Song căn bản không thấy hắn nói một câu nào, trong Tiêu Dao Cốc bản thân Vạn lão liền là người đóng đồ đạc đồng thời cũng là người tìm nguyên liệu nấu ăn đưa cho Vô Song.

Vạn lão cũng không ăn chung với Vô Song cùng lão đầu kia, mỗi lần nấu ăn Vô Song trực tiếp làm 3 phần, 2 phần mang lên về phần Vạn Lão sẽ tự động vào bếp lấy phần của mình, đối với Vô Song mà nói Vạn lão liền phi thường xa lạ.

Vạn lão có chút gật đầu với Vô Song, miệng không mở ra, ánh mắt hướng về phía lão đầu đang nằm trên giường, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc rồi lại quay ra nhìn Vô Song như muốn biết lý do.

Vô Song trực tiếp nâng lên hai vai nhỏ nhắn tỏ vẻ không quan trọng, miệng hắn bĩu lên.

“Không có gì, chỉ là ngã nhẹ mà thôi, nhìn lão đầu kia hàng ngày sinh long hoạt hổ như vậy có lẽ cũng không sao đi”.

Vạn lão lại không mấy để ý đến Vô Song mà trực tiếp tiến vào bên trong quan sát lão đầu bất tỉnh, sau đó ánh mắt mới dãn ra, ông ta quay lại gật đầu với Vô Song sau đó lại đi ra ngoài như không có việc gì.

Nhìn theo bóng lưng của Vạn lão bản thân Vô Song chỉ biết thở dài, hắn đã sớm quen với Vạn lão cá tính hơn nữa so với Vạn lão suốt ngày im lặng hắn liền thích lão đầu kia hơn, dù sao ở quanh một kẻ quanh năm không nói gì liền có chút vắng vẻ cô đơn, cho dù lão đầu suốt ngày hồ nháo nhưng vẫn gần gũi hơn nhiều.

So sánh lão đầu với Vạn lão hắn liền khẽ thở dài.

“Vẫn là lão đầu tốt hơn một chút, thôi dù sao cũng là sư phụ trên danh nghĩa, liền chăm sóc lão đầu một chút, tuổi già ngã một cái như vậy cũng không nhẹ”.

Nghĩ đến đây Vô Song đi nhanh về phía kho chứa củi, hắn muốn đun một ấm nước nóng, ít nhất cũng rửa mặt cho lão đầu một chút, người lão đầu toàn mùi rượu, nằm một chỗ như vậy căn bản là không tốt.

Khi Vô Song rời đi hắn liền không nhận ra lão đầu kia liền mở mắt, ánh mắt dõi theo bóng lưng nhỏ bé dần dần bước về phía xa.

“Tiên Âm à Tiên Âm, ngươi liền cho ta một cái cực đại phiền phức, tiểu tử này thân phận quá mẫn cảm, muốn bảo vệ hắn liền phải để hắn ở lại Tiêu Dao Cốc một đời, có điều tiểu tử này có thể ở lại thật sao?”.

Nghĩ đến đây lão nhân liền sờ vào sau gáy mình, đầu của lão lúc này liền có chút u u.

“Thật sự là già rồi, không ngờ ta cũng có lúc xấu hổ thế này, nhớ năm đó Độc Cô Cầu Bại kẻ kia vẫn là không thắng được lão phu nha”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.