Câu nói của Vô Song thực sự rất kỳ lạ, một câu nói này làm Hoàng Dược Sư nhíu chặt lông mày, bản năng liền cảm thấy không thích, cảm thấy Vô Song nói rất vô lý nhưng mà nhìn Vô Song thậm chí cúi đầu chắp tay với mình, cung kính có thừa thì trong nội tâm lại cảm thấy khác lạ.
Chuẩn đế cao thủ từ bao giờ phải hạ mình như vậy?.
Hoàng Dược Sư nhìn Vô Song, sau đó nhìn Hoàng Dung, chẳng hiểu sao bản tính tác oai tác quái của ông lại xuất hiện, ông cảm thấy dẫn Hoàng Dung vào trong Đào Hoa Trận quá mất thời gian, sao không xem luôn ở đây?, chẳng nhẽ hai người này có gì dấu đầu lòi đuôi không dám nói cho ai?.
Thế là Hoàng Dược Sư nổi giận, phất tay áo mà nói.
“Ha ha, tháo mặt nạ mà thôi cũng không cần phiền phức thế, đương nhiên ngươi không muốn tháo thì cũng thôi, ngươi đã nói ngươi là đệ tử Đào Hoa Đảo của lão phu vậy tiến vào Đào Hoa Trận đi, lão phu liền đợi xem đệ tử Đào Hoa Đảo của lão phu rốt cuộc là thế nào “.
Lần này tiếng nói rất lớn, cơ hồ vợ chồng Quách gia đều nghe thấy, hai người liền nhìn nhau không hiểu đầu đuôi ra sao, tuy nhiên rất nhanh hai người đều thấy Hoàng Dược Sư phất tay mà đi, vậy mà trực tiếp tiến về phía Đào Hoa Trận.
Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân đương nhiên không tin nữ tử gọi là Hoàng Dung kia sẽ ra được khỏi Đào Hoa Trận, đến cả Chu Bá Thông còn bị bắt giữ nửa đời ngừoi thì nữ tử kia lấy gì mà phá?, hai vợ chồng chỉ không hiểu tại sao Hoàng Dược Sư đột nhiên rời đi, tại sao không ở lại đối phó với Vô Song cùng Hoàng Dung nữa?.
Thấy Hoàng Dược Sư rời đi, Hoàng Dung đột nhiên nắm chặt cả hai tay của mình lại, ánh mắt nàng bỗng hiện lên một tia quyết tâm, sau đó cũng mặc kệ trước mặt là vợ chồng Quách gia, vận lên thân pháp tiến thẳng về phía trước.
Thấy Hoàng Dung tiến lên, Quách phu nhân cùng Quách Tĩnh liền biết nữ nhân kia muốn tiến vào Đào Hoa Trận, hai người nhìn nhau sau đó Quách phu nhân không khỏi hướng về Hoàng Dung mà nói.
“Ta không biết ngươi nghĩ gì lại dám tiến vào Đào Hoa Trận bất quá ta sẽ không ngăn cản có điều ngươi vì sao học được Đả Cẩu Bổng Pháp?, nếu ngươi không nói rõ thì đừng hòng có thể tiến lên“.
Việc tại sao Hoàng Dung học được Đả Cẩu Bổng Pháp thật sự rất rất quan trọng với vợ chồng Quách gia.
Hoàng Dung nghe thấy Quách phu nhân nói, cũng không quan tâm một đường đi thẳng.
Quách phu nhân thấy thế sắc mặt liền nhíu chặt, nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, lúc này Quách Tĩnh cũng đưa tay ra, muốn cản Hoàng Dung lại tuy nhiên hắn đưa tay tốc độ nhanh bao nhiêu thì tốc độ rụt tay lại nhanh gấp 10 lần.
Nếu Quách Tĩnh không kịp rút tay lại nhất định sẽ bị một cây ngân châm phá không kích thương.
Lúc này Vô Sogn chẳng biết từ bao giờ đã lướt thẳng đến trước mặt vợ chồng Quách gia, trong ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Quách Tĩnh... Vô Song mở ra Kiếm Vực.
“Quách đại hiệp, Quách phu nhân, hai người tốt nhất không nên cử động, hôm nay cho dù có thiên vương lão tử hàng lâm... cũng không ai ngăn được nàng nhập Đào Hoa Trận “.
“Đương nhiên Quách đại hiệp võ công cao cường, có thể bất chấp uy hiếp của ta mà xuất thủ với nàng nhưng ta có thể đảm bảo ngươi vừa ra tay ta liền chém chết Quách phu nhân, chúng ta xem ai xuất thủ nhanh hơn? “.
Câu nói này của Vô Song kèm theo phô thiên cái địa sát khí, câu nói này làm Quách Tĩnh run lên, không khỏi gắt gao bảo vệ phu nhân sau lưng, Quách Tĩnh biết lời Vô Song nói đúng.
Quách Tĩnh có tự tin trong một chiêu đánh chết nữ tử gọi là Hoàng Dung kia nhưng mà... là người từng đấu 700 chiêu với Vô Song lại thêm nhìn thấy Kiếm Vực thì Quách Tĩnh hiểu ... Vô Song giết phu nhân của mình cũng chỉ cần một kiếm.
Rốt cuộc hai vợ chồng chỉ có thể nhìn thân ảnh Hoàng Dung biến mất trong Đào Hoa Trận.
_ _ _ __ _ _ _ _
Hoàng Dung tiến vào Đào Hoa Trận, trên lý thuyết liền không thể ra được, sẽ không ai tin nàng thoát khỏi Đào Hoa Trận, đương nhiên Hoàng Dược Sư cũng không tin.
Hoàng Dược Sư thân pháp nhanh hơn Hoàng Dung không biết bao nhiêu lần, vừa rời đi một lúc vậy mà đã xuất hiện trước một đình viện, ánh mắt dị thường khó chịu.
Lúc này bên cạnh Hoàng Dược Sư vậy mà có một nữ tử mặc thanh y, nàng hướng về Hoàng Dược Sư lễ phép nói.
“Sư phụ, để Trình Anh pha cho người một ấm trà Được không? “
Theo bối phận,Trình Anh là tỷ tỷ của Lục Vô Song vậy liền thua Hoàng Dược Sư hai bối phận, lẽ ra phải gọi ông là gia gia mới đúng nhưng mà Hoàng Dược Sư nào quan tâm đến bối phận, thiên phú trận đạo của Trình Anh siêu cường, vì vậy liền thu đồ đệ chứ không phải thu đồ tôn.
Trình Anh lúc này cũng đeo một tấm mạng che mặt, bình thường thì không sao nhưng hiện tại lại làm Hoàng Dược Sư khó chịu, rốt cuộc không nhịn được mà phẩy tay nói.
“Không cần, ngươi đi đi “.
Trình Anh nghe vậy liền nhíu mày, nàng không hiểu việc xảy ra bên ngoài, nàng chỉ loáng thoáng thấy sư tỷ đến gặp sư phụ nói gì đó, sư phụ rất nhanh liền mang sư tỷ ra ngoài, bộ dạng có chút gấp gáp sau đó rất nhanh sư phụ lại trở về nhưng mà lần này phi thường bực bội.
Trình Anh biết tính cách sư phụ, cũng không dám nói nhiều đành quay lưng bước đi, trong lòng thầm than.
“Sư tỷ à sư tỷ, người cùng sư phụ bao giờ có thể làm hòa đây? “.
Trình Anh theo lệnh mà rời đi, đình viện lại phi thường trống trải, Hoàng Dược Sư tâm tình không tốt liền rút cây sáo ngọc ra, tự mình thổi một khúc.
Hoàng Dược Sư thả tâm với khúc nhạc, một khúc này gọi là Khúc Ái Thương.
Khúc Ái Thương vang lên, mang theo chút hồi ức của Hoàng Dược Sư, hồi ức mờ mờ ảo ảo, nhưng ẩn như hiện đáng tiếc thứ hồi ức mà Hoàng Dược Sư đang cố lưu giữ, cố dùng khúc nhạc tái hiện rất nhanh bị một âm thanh phá hoại.
Hoàng Dược Sư bị kéo ra từ trong khúc nhạc bởi tiếng bước chân, ông phi thường bực bội mà nói.
“Trình Anh, không phải vi sư nói ngươi rời đi sao? “.
Hoàng Dược Sư nói xong mới thấy không đúng bởi người bước về đình viện nào phải Trình Anh, dĩ nhiên là cô nương tự xưng là Hoàng Dung lúc trước?.
Hoàng Dược Sư kinh ngạc đến ngây người, nhìn về phía Hoàng Dung thậm chí đã quên mất phải nói gì.
Thời gian mới đi qua bao lâu?, còn chưa đến 10 phút, chưa đến 10 phút mà đi xuyên qua Đào Hoa Trận để tới đình viện?.
Hoàng Dung thấy phụ thân ngây người, thân hình nàng run lên sau đó đáp.
“Không phải Trình Anh, Dung nhi cũng không biết Trình Anh cô nương là ai... là Dung Nhi đến rồi “.
Nàng nói có chút lắp bắp, có chút khó hiểu như chính cái tâm trạng của nàng hiện tại vậy.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng, rốt cuộc nói.
“Ngươi vì sao có thể đột phá được Đào Hoa Trận của lão phu?, chẳng nhẽ ... là đám người kia nói cho ngươi? “.
Đám người kia là ai?, đương nhiên là những đệ tử cũ của Hoàng Dược Sư, những đệ tử mang chữ Phong bị ông đuổi khỏi Đào Hoa Đảo.
Hoàng Dung nghe vậy, cũng không lập tức trả lời phụ thân mà nói.
“Phụ thân... Dung nhi thực sự rất nhớ người “.
Một câu nói không liên quan một chút chút nào tới câu hỏi của Hoàng Dược Sư, sau đó Dung nhi thản nhiên bỏ tấm mặt nạ che mặt ra, nàng đứng yên mà nhìn phụ thân.
“Dung nhi... nhớ người “.
Nàng lại nói lại một lần nữa, nước mắt lã chã rời.
Ở trước mặt nàng, bàn tay Hoàng Dược Sư run lên, đến cả ngọc tiêu mà ông yếu quý nhất, đến cả cây ngọc tiêu làm bạn với ông hai chục năm nay cũng vô tình bị ông làm rơi trên mặt đất.
..........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.