Khoảng thời gian qua tuy không dài nhưng mà có rất nhiều việc xảy ra, đối với Vô Song mà nói thì một mình hắn gần như phải chiến đấu trên hai mặt trận, Từ Miêu Cương hướng về Hành Dương đồng thời một mặt trận khác lièn từ Miêu Cương hướng về Nam Thiếu Lâm.
Vô Song cùng Cơ Vô Song xuất phát từ cùng một nơi nhưng càng đi càng xa bất quá hiện tại đều làm chung một công việc đó chính là giải quyết tốt mọi sự.
Từ Miêu Cương về Hành Dương bản thân Vô Song gọi đây là chiến dịch Tiếu Ngạo, ở phía ngược lại bên Cơ Vô Song gọi là chiến dịch Dược Vương.
Sau khi giải quyết hết những sự tình lớn ở chiến dịch đầu tiên, việc Vô Song phải làm lúc này là an bài tốt mọi sự, sẵn sàng chuẩn bị cho quá trình hướng về hải vực.
Giống như bản thể, Cơ Vô Song cũng phải an bài tốt mọi việc bởi nàng cũng có nơi cần đi, nàng muốn hướng về phương bắc, bản thân Cơ Vô Song muốn tới Kiếm Mộ của Độc Cô Cầu Bại ngoài ra còn phải đến Toàn Chân Giáo một chuyến.
Cơ Vô Song đến Toàn Chân Giáo dĩ nhiên không phải vì giao tình gì với cái đám này người, Vô Song muốn đến đón Dương Quá, bất kể thể nào Vô Song cũng phải kéo Dương Quá về phía mình bởi bản thân Dương Quá là trường hợp đặc biệt nhất nhì Kim Dung.
Dương Quá sẽ không phân thiên ác, với Dương Quá đứa nhỏ này chỉ quan tâm ai tốt với mình, ai không tốt với mình, Vô Song có niềm tin chỉ cần nàng gặp mặt Dương Quá trước thời điểm Dương Quá đến Cổ Mộ liền có thể dễ dàng thu nhận Dương Quá.
Thiên phú của Dương Quá tốt một cách kinh khủng, để Dương Quá ở Cổ Mộ thực sự chỉ làm chậm bước tiến của hắn, võ công Cổ Mộ căn bản không thích hợp với Dương Quá, võ học Cổ Mộ từ trước đến nay chỉ dành cho nữ tử, con đường của Dương Quá phải đi chính là con đường lấy lực phá vạn pháp, con đường cương mãnh tuyệt luân kình lực vô hạn.
Dương Quá năm 20 tuổi bị mất một cánh tay mới có thể tìm đến Kiếm Trủng, mới chọn được con đường đi của mình vậy nếu ngay từ năm Dương Quá 13 tuổi đã tiếp xúc với con đường Độc Cô Cầu Bại đã đi thì sao?, Cơ Vô Song thậm chí còn muốn mang cả Long Tượng Bàn Nhược Công đến dạy cho Dương Quá, nàng tin tưởng trong thời gian cực ngắn Dương Quá liền có thể chạm tới cảnh giới hoàn toàn mới, một Dương Quá mạnh hơn xa chính bản thân hắn trong nguyên tác.
Điều mà Vô Song lo lắng là vấn đề tuổi tác, năm nay Vô Song tính ra cũng đã 16 tuổi, Vô Song nhớ không nhầm khi bản thể gặp mặt Dương Quá ở thành Tương Dương thì Dương Quá cũng không thua kém Vô Song quá nhiều, cùng lắm chỉ nhỏ hơn Vô Song khoảng 2 tuổi.
Vô Song hiện tại khoảng 16 tuổi thì Dương Quá nhỏ nhất cũng đã 13 tuổi, sự tình liền trở nên rất muộn, chỉ sợ cũng không đuổi kịp thời gian Dương Quá gặp mặt Tiểu Long Nữ bất quá không đuổi kịp cũng phải đuổi, cho dù chậm còn hơn không, nếu Dương Quá chưa gặp mặt Tiểu Long Nữ đương nhiên là tốt nhấ, nếu Dương Quá đã gặp mặt Tiểu Long Nữ thì Cơ Vô Song liền tìm cách khác.
Vì thời gian cấp bách Vô Song liền nhanh chóng bắt tay vào công việc ở Dược Vương Cốc, nhất định phải cứu trị cho ông ngoại thật tốt sau đó lại tính đến các việc tiếp theo.
Vô Song cũng không biết rằng tại thế giới này... Dương Quá căn bản còn chưa tới Toàn Chân Giáo, cốt truyện của Thần Điêu Hiệp Lữ bị kéo chậm lại gần 4 năm. Đây cũng chính là khoảng thời gian Bắc Địa Chiến Trường nổ ra, bản thân Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung không thể rời thân khỏi Bắc Địa từ đó không thể chăm sóc Quách Phù cùng đám trẻ nhỏ ờ nhà rốt cuộc từ 4 năm trước Quách Phù – Dương Quá cùng huynh đệ họ Võ liền được đưa tới Đào Hoa Đảo, hai vợ chồng Quách Tĩnh – Hoàng Dung mỗi năm khó khăn lắm mới trở về Đào Hoa Đảo được vài lần.
Đến thời điểm hiện tại bản thân Bắc Địa Chiến Trường đã tiến vào trạng thái ngủ đông, hai bên đều ăn ý lui quân thậm chí như chưa có gì phát sinh, 4 năm đại chiến ở Bắc Địa mới được coi là chính thức kết thúc, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung năm ngoái mới rời khỏi Bắc Địa trở về Tương Dương rồi lại tới Đào Hoa Đảo, nếu vận mệnh không có gì thay đổi thì hiện tại cũng là khoảng thời gian Quách Tĩnh đưa Dương Quá tới Toàn Chân Giáo.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Ở tại Dược Vương Cốc, lúc này việc đầu tiên cần làm là cứu trị Dược Vương, Vô Song trước hết liền bắt mạch cho ông ngoại dù sao nhìn bằng mắt có thể thấy ông ngoại đang bị ma khí nhập thể nhưng mà bên trong còn ẩn bệnh gì hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Linh Tố thì ở một bên yên lặng nhìn Vô Song, nàng có chút si ngốc nhìn thân ảnh trước mặt, Vô Song đã nói có thể cứu gia gia đương nhiên nàng sẽ tin tưởng không nghi ngờ, bản thân Linh Tố cảm thấy cuộc sống này có Vô Song thật tốt, bất kể ngoài kia thế nào, bất kể khó khăn thế nào, bất kể chuyện gì xảy ra nhưng mỗi khi ở bên cạnh Vô Song đều là quãng thời gian vui sướng nhất, dễ dàng nhất, không có gì phải nghĩ ngợi toàn bộ liền để Vô Song giải quyết.
Vô Song thì không biết Linh Tố đang nghĩ gì, bản thân chỉ chuyên tâm bắt mạch cho ông ngoại, rốt cuộc sau một lúc Vô Song mới thở ra một hơi, mạch tượng của ông ngoại rất yếu hơn nữa thân thê suy nhược vô cùng nhưng mà Vô Song không phát hiện ra ám bệnh gì trên người ông ngoại, tất cả đều do ma khí tác oai tác quái, việc này liền dễ dàng.
Vô Song sau khi nắm rõ được tình hình của ông ngoại liền quay đầu nhìn Linh Tố mà nói.
“Tố Tố, lấy cho huynh dụng cụ truyền máu“.
Ở thời đại phong kiến này việc truyền máu vẫn là một công việc xa lạ thậm chí là một “từ” xa lạ, cho dù trong giới y học cũng không mấy người biết làm công việc này, chỉ có những đại thế gia truyền thừa lâu năm hoặc danh y đương thời mới có thể tiếp xúc với kỹ thuật truyền máu.
Dụng cụ truyền máu ở thế giới này là một loại ống kim đặc biệt, tuy hình dáng khác với kim tiêm thời tương lai nhưng tác dụng cũng không khác biệt là bao, loại dụng cụ truyền máu này bao gồm hai đầu ống kim, ở giữa là dây truyền cho máu giữa hai người lưu thông, loại vật chất tạo nên sợi dây này đương nhiên không phải cao su thậm chí Vô Song còn không biết là loại vật chất gì trên thế gian, chỉ biết cái ống này hoàn toàn rỗng ruột đồng thời còn trong suốt có thể dùng mắt mà nhìn tốc độ máu lưu chuyển.
Vật này không phải nơi nào cũng có bởi nó đắt vô cùng, danh y đương thời tích góp 5 năm may ra mới có thể đủ ngân lượng mà mua vật này hơn nữa không phải nơi nào cũng bán, Vô Song nghe nói ống truyền máu này là vật nghiên cứu do Thần Nông Cốc làm ra, phương nam còn có thể dễ dàng mua được nhưng nếu đặt ở phương bắc thì có chút khó.
Dĩ nhiên nơi nào có thể không có vật này nhưng mà Dược Vương Cốc thì chắc chắn có, cái này là lý do Vô Song cũng không hỏi Linh Tố mà trực tiếp yêu cầu.
Linh Tố nghe vậy cũng không hỏi lại Vô Song, nàng nhu thuận đứng lên mà đáp.
“Đợi muội một chút, muội khử trùng vật kia trước“.
Linh Tố nói xong liền lập tức rời đi, Vô Song là thần y mà Linh Tố thì cũng thế, thân là thần y thì Linh Tố quá hiểu việc truyền máu sợ nhất là nhiễm trùng cùng với việc máu không thể hòa vào làm một, nói theo thuật ngữ hiện đại chính là nhóm máu không thể truyền cho nhau.
Linh Tố tin tưởng Vô Song không điều kiện, Vô Song đã yêu cầu truyền máu thì sẽ không có chuyện việc máu giữa hai người không hòa hợp, việc của Linh Tố chỉ là đảm bảo cho quá trình này không bị nhiễm trùng, đương nhiên với thần y như nàng thì đây chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước, dễ vô cùng.
Việc tiếp theo cũng không có gì để nói, đây là quá trình Vô Song truyền máu cho Dược Vương hơn nữa Vô Song yêu cầu yên tĩnh, Linh Tố sau khi giúp Vô Song thanh trùng dụng cụ truyền máu liền nhẹ nhàng khép cửa mà đi ra ngoài.
Vô Song yêu cầu yên tĩnh cái này Linh Tố cũng hiểu dù sao quá trình truyền máu thực sự rất cần không gian riêng biệt, bản thân Linh Tố thì hoàn toàn tin tưởng Vô Song vô điều kiện từ đó trong mắt nàng gia gia chắc chắn sẽ tốt lên, Linh Tố liền vui vẻ tiến vào nhà bếp, vì Vô Song chuẩn bị cơm nước.
Suốt 10 năm nay, đây có lẽ là ngày vui nhất của đời nàng.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Vô Song tiến vào hậu viện chữa trị cho Dược Vương là khoảng 4h chiều, sau đó đến tận chạng vạng tối Vô Song vẫn chưa rời khỏi gian phòng kia tuy nhiên lúc này liền có một người trở về.
Linh Tố đang trong phòng bếp thì Địa Thánh một lần nữa xuất hiện nhưng mà lần này cũng không có “cửa” cho Địa Thánh phá đi nữa.
Linh Tố thấy Địa Thánh bước vào lập tức vui vẻ lên tiếng.
“Trương gia gia, người rốt cuộc về rồi“.
Địa Thánh đối xử với Linh Tố quả thực khác xa Vô Song, lão nhân này hướng về nàng mà cười hiền hòa đồng thời lên tiếng.
“Tố Tố... cháu của Trịnh lão đầu đâu? “.
Địa Thánh một thân ăn mặc không khác gì lão nông nhưng chẳng ảnh hưởng tới địa vị của ông ta, mối quan hệ giữa Địa Thánh cùng Dược Vương về một mặt nào đó có thể hiểu là hợp tác, địa vị hai bên là tương đương với nhau, tuy giao tình hai người rất tốt nhưng cũng có gì để ép buộc Địa Thánh phải thích hậu bối của Dược Vương.
Linh Tố nghe Địa Thánh hỏi liền lập tức trả lời.
“Trương gia gia, huynh ấy gọi là Vô Song hơn nữa Vô Song thực sự rất tốt, rất tốt “.
Nói một câu vốn không liên quan gì tới câu hỏi của Địa Thánh, Linh Tố mới lại trả lời ông.
“Vô Song huynh ấy đang ở hậu viện thăm gia gia, Trương gia gia muốn gặp huynh ấy sao?“.
Địa Thánh nghe vậy liền lắc đầu sau đó thở ra một hơi.
“Cũng không phải gia gia có thành kiến với tiểu tử kia chỉ là... thực sự nhìn rất chướng mắt, rõ ràng là nam nhân mà còn nhìn giống nữ nhân hơn cả nữ nhân bình thường, bất nam bất nữ sao xứng với Linh Tố nhà ta? “.
Địa Thánh thực sự không cảm thấy Linh Tố có gì không xứng với Vô Song thậm chí là ngược lại, ví dụ như Vô Song có một người ông là Dược Vương thì Địa Thánh cũng có thể đứng ra bảo đảm cho Linh Tố, chỉ cần Linh Tố gật đầu lão nhân này thậm chí nhận nàng làm con gái cũng được.
Địa Thánh cũng không quan tâm gì tới tuổi tác của Linh Tố và mình chênh nhau quá nhiều dẫu sao Địa Thánh lập chí muốn đi theo con đường của sư phụ, Địa Thánh còn không quên sư phụ hiện tại có một cô con gái tuổi tác cũng chẳng hơn Linh Tố là bao, việc nhận con gái chẳng có gì là không thể với Địa Thánh.
Vô Song tuổi trẻ đã đột phá đế vị đương nhiên ghê người nhưng mà trong mắt Địa Thánh thì Linh Tố cũng đâu kém, 18 tuổi là thần y thế gian nghe cũng chưa nghe, thần y bình thường sẽ không thể so với đế vị nhưng một thần y nắm giữ Ách Nan Độc Thể thì chẳng thua kém gì đế vị cường nhân.
Nói một câu thể hiện bất mãn trong lòng mình, Địa Thánh lại nói tiếp.
“Gia gia cũng không muốn gặp tiểu tử Vô Song kia bất quá tiểu tử kia thực sự có vài phần bản lĩnh, gia gia vừa đi ra ngoài cốc thám thính tình hình xung quanh, không khí ở bên ngoài cốc đã loãng hơn rất nhiều đồng thời gia gia cũng không gặp dị vật ngăn cản “.
“Gia gia đi qua Dược Điền, đi khắp cả thôn đồng thời cũng đi ra khỏi thôn để tới Nam Thiếu Lâm, có lẽ tiểu tử kia không nói dối thực sự không gặp yêu tà nào “.
Địa Thánh vừa nói vừa gật gù, ông không thích Vô Song nhưng không liên quan gì đến việc lão nhân này công nhận bản lĩnh của Vô Song.
_ _ _ _ _ _ __ _
Cùng thời điểm Địa Thánh đang cùng Linh Tố trò chuyện thì ở tận Hành Sơn xa xôi, Vô Song cũng đang trò chuyện với Lưu Chính Phong.
Như đã nói, hiện tại đã là lúc tối trời, Lưu Chính Phong cũng đã sớm tỉnh lại, mặt mũi phức tạp mà nhìn Vô Song.
Vô Song hiện tại không thẻ chứng minh thân phận của chính mình, không thể chính mình mình là con trai của Thiên Vương, cái này là sự thật nhưng không liên quan gì đến việc Vô Song muốn lấy tàng bảo đồ khỏi tay Lưu Chính Phong.
“Lưu Chính Phong, ta có thể nói lại cho ngươi biết tình hình hiện nay, ngươi cũng không phải kẻ ngu chẳng nhẽ không nhìn ra Ngô Tam Quế muốn bảo tàng mà ngươi cất giữ?, thứ cho bản tọa nói thẳng từ trên xuống dưới Lưu phủ trừ tấm bảo tàng đồ kia thì chẳng có gì đáng để Ngô Tam Quế đặt trong mắt “.
“Bảo tàng đồ là thứ bản tọa đương nhiên cũng muốn, lúc này ngươi liền lựa chọn để bảo tàng cho bản tọa hay đưa cho Ngô Tam Quế “.
Vô Song cực kỳ trực tiếp mà nói với Lưu Chính Phong, căn bản không che đi ý đồ của mình, nếu là bình thường thì Vô Song còn văn vẻ một phen thậm chí muốn lấy đức phục người nhưng mà hiện tại Vô Song rất vội, phi thường vội, hắn đang chạy đua với thời gian, không thể tiêu phí trên người Lưu Chính Phong.
Lưu Chính Phong nhìn chằm chằm vào Vô Song sau đó thở dài một hơi mà hỏi.
“Nếu ta không nhầm, chỉ cần ta không giao nộp bảo tàng cho tôn giá, tôn giá sẽ không cứu Khúc Dương đại ca? “.
Vô Song cười lạnh, thản nhiên gật đầu.
“Thương thế của Khúc Dương quá nặng, người mù cũng có thể nhìn ra chứ không cần cao thủ như ngươi, muốn cứu Khúc Dương bản tọa nhất định phải bỏ ra đại giới, ngươi nghĩ bản tọa là bồ tát?“.
Lưu Chính Phong thực sự không muốn đua tàng bảo đồ cho Vô Song hay Ngô Tam Quế nhưng mà hiện tại chính ông ta cũng không rõ phải làm gì.
Bản thân Lưu Chính Phong đương nhiên muốn giao lại vật này cho Xà Vương nhiên hiện tại không được, Lưu Chính Phong không rõ Xà Vương ở đâu thậm chí Lưu Chính Phong tin tưởng bản thân chỉ cần không giao tàng bảo đồ thì lập tức sẽ chết ở đây, cũng không có thời gian giao vật kia cho Xà Vương.
Lưu Chính Phong không sợ chết nhưng mà Khúc Dương đại ca cũng không thể chết, đây là điều Lưu Chính Phong không muốn.
Vô Song gần như đang ép Lưu Chính Phong đưa ra tàng bảo đồ, điều này làm Lưu Chính Phong bất mãn nhưng bất mãn thì có thể làm gì?.
Vô Song nhìn diễn biến trong ánh mắt Lưu Chính Phong liền cười thầm, sau đó liền tung ra con bài quyết định.
Trước là uy hiếp, sau liền dụ dỗ.
“Bản tọa có thể nói với ngươi, Xà Vương cũng ở trong tay ta “.
Một câu nói này liền làm Lưu Chính Phong run lên, ánh mắt không tin được mà nhìn Vô Song.
Vô Song lại cười mà nói.
“Nếu Xà Vương không ở trong tay ta ngươi nghĩ ta lấy cái gì hiệu lệnh Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội? “.
Một câu này có 7 phần giả 3 phần thực nhưng mà Lưu Chính Phong... tin tưởng.
“Xà Vương ở trong tay tôn giá?, Xà Vương hiện tại thế nào? “.
“Thương thế rất nặng nhưng không chết được, bản tọa vì cứu Xà Vương khỏi tay Ngô Tam Quế đã bỏ ra một cái giá lớn, lúc này lại bỏ ra một cái giá lớn vô duyên vô cớ cứu ngươi cùng Khúc Dương?, việc này bản tọa không làm“.
Vô Song biết Lưu Chính Phong hiện tại đã giao động vô cùng.
Lưu Chính Phong quả thật đã muốn đưa lên tàng bảo đồ, dù sao tính mạng của cả “chủ nhân” cùng đại ca đều trong tay Vô Song, cái này thực sự vượt quá giá trị của tàng bảo đồ rồi.
“Ta lấy cái gì tin tưởng lời tôn giá?, lấy gì tin tưởng Xà Vương trong tay người? “.
Vẫn giữ nụ cười lạnh trên miệng, Vô Song một tay chống cằm nhìn thẳng vào Lưu Chính Phong mà nói.
“Ngươi có thể không tin, bản tọa cũng chẳng ép, giao ra tàng bảo đồ bản tọa liền để ngươi đến gặp Xà Vương đồng thời cũng cứu trị Khúc Dương nếu không cái gì cũng không cần nói“.
“Tính mạng Khúc Dương không còn bao lâu, suy nghĩ nhanh một chút,sáng mai bản tọa liền cần câu trả lời của ngươi“.
Vô Song trong trang phục Đông Phương Bất Bại dứt lời liền lập tức xoay lưng rời đi nhưng mà đi chưa được 3 bước sau lưng đã vang lên giọng nói của Lưu Chính Phong.
“Không cần đợi đến sáng mai, tàng bảo đồ ta liền dâng lên cho tôn giá bất quá sau đó xin tôn giá giữ lời, để ta gặp mặt Xà Vương đồng thời cứu trị Khúc Dương đại ca“.
Vô Song đang xoay lưng lại với Lưu Chính Phong, vị Lưu đại hiệp căn bản không nhìn ra được Vô Song hiện tại cười tươi thế nào, có thể thu được bản đồ bảo tàng thì Vô Song rất nhanh có thể hướng về hải ngoại.
Mọi việc đều đã đủ, đến cả gió đông cũng tập hợp xong rồi.