Cực Võ

Chương 138: Chương 138: Hai kẻ điên




Đường Vô Lệ bộ dạng cực kỳ thản nhiên đồng thời toàn bộ đồng đội của hắn, cũng cực kỳ thản nhiên, căn bản không có cái gì để lo lắng.

Nếu để ý kỹ một chút, cũng có thể thấy nữ nhân duy nhất trong đội kia đang mang theo một bọc hành lý màu trắng, từ độ trùng xuống bên ngoài có thể nhận ra bọc tương đối nặng.

Trên đường đi đến đây, cũng giống đoàn đội Vô Song, Đường Vô Lệ cũng giải quyết xong một đoàn đội khác, chỉ là cách thức ra tay của hắn có chút hơi tàn ác mà thôi.

Đường Vô Lệ lấy tính mạng 5 đồng đội của mình, để giết chết toàn bộ đội ngũ đối phương.

Kẻ này vậy mà trực tiếp hạ độc lên đồng đội, sau đó lấy họ ra ngoài dụ một cái đội ngũ khác, kết quả đơn nhiên dễ đoán, chém giết nổ ra, năm người đồng đội của Đường Vô Lệ liền chết thảm, nhưng máu của bọn họ nhiễm độc, kết quả ra sao đương nhiên không cần nói.

Đường Vô Lệ chỉ việc đi thua hoạch đầu người mà thôi.

Đường Vô Lệ vốn theo chủ nghĩa cực đoan, để có thể đạt thành mục đích, hắn có thể làm tất cả mọi thứ, đây cũng chính là tiêu chuẩn của một sát thủ.

Hơn nữa không phải ai cũng có tư cách làm đồng đội của Đường Vô Lệ, chỉ có những người được hắn công nhận mới có thể đồng hành cùng hắn.

Không phải ngẫu nhiên đội ngũ hiện nay chỉ còn ba cái nhất lưu cao thủ còn sống, vì ba người này vừa vặn đủ yêu cầu đi theo Đường Vô Lệ.

Về phần 5 người bị hắn hy sinh, không có ai là nhất lưu cao thủ cả.

Đồng đội của hắn, phải là những người mạnh nhất.

......

Năm người nhóm Đường Vô Lệ đang tiến về phía trước, đột nhiên nhìn thấy trước mặt một bóng người đang rất nhanh lao tới, người này khí thế lại càng là nhất lưu cao thủ.

Đường Vô Lệ ánh mắt là cỡ nào đáng sợ? dù sao thân là ám khí cao thủ, ánh mắt liền cực kỳ quan trọng.

Vừa nhìn thấy bóng người ở xa xa, Đường Vô Lệ đã nhếch miệng coi thường.

“Ê phế vật, kẻ kia hình như là huynh đệ của ngươi hả?, nhìn hắn với ngươi cũng có vài phần tương đồng, ngu y như nhau”.

Câu nói này liền nói cho Hùng Đảm đang bị trói đằng sau.

Hùng Đảm lúc này đến tâm muốn chết cũng có, chỉ có điều hắn không chết được. Toàn bộ cơ thể đều có cảm giác như bị trăm ngàn con kiến bò lên, sự ngứa ngáy của nó có thể khiến người ta phát điên, nếu không phải hai tay hai chân đang bị trói, Hùng Đảm đã cào nát thân thể của mình ra rồi.

Thậm chí Hùng Đảm lúc này còn không nghe được bất cứ thanh âm gì, cũng chẳng suy nghĩ được nữa, cả người hắn liên tục co giật, cứ như bị động kinh vậy.

Thiên Đao Vạn Quả Lộ Hoàn, thứ này cực kỳ, cực kỳ đáng sợ.

Không giống với suy nghĩ của Mộ Dung Ảnh, Đường Vô Lệ hắn còn chẳng thèm truy hỏi Hùng Đảm.

Trong mắt Đường Vô Lệ, Hùng Đảm chỉ duy nhất có một cái nhiệm vụ, trở thành vật tiêu khiển cho hắn mà thôi.

Đường Vô Lệ cực kỳ tự tin với thực lực của mình, trong Tiềm Long Bảng ngoại trừ ba vị trí đầu hắn không nắm chắc ra, hắn liền không sợ bất cứ cái thiên tài nào.

Ở thí luyện lần này ba người đứng đầu Tiềm Long Bảng tất nhiên không có đến, bằng vào thực lực cùng thủ đoạn của Đường Vô Lệ, ai dám tranh phong?.

“Ta đi tiêu khiển một chút”.

Để lại mấy chữ lạnh lùng, Đường Vô Lệ tiến về phía trước.

Tốc độ của hắn không nhanh nhưng bộ pháp uyển chuyển đến đáng sợ, mỗi bước bước ra cả người đều lướt về phía trước, như một đầu mãng xà không xương đang trườn trên mặt đất vậy.

Trước mặt hắn đương nhiên là Hùng Bì.

Hùng Bì cùng Hùng Đảm là hai huynh đệ, lại xuất thân từ cùng một thế lực, thực lực cũng chỉ tương đương nhau.

Lúc này Hùng Bì đã sớm nhìn thấy Đường Vô Lệ lao tới, ánh mắt Hùng Bì liền ngập tràn sát khí.

Quyền đầu nắm lại, tay cầm đại đao Hùng Bì mạnh mẽ chém ra một đào.

“Thả huynh đệ lão tử ra “.

Một đao này khí thế như lôi đình, uy lực đúng là không tệ tuy nhiên trong mắt Đường Vô Lệ chỉ có châm biếm.

Cánh tay hắn như linh xà không xương, cả người như ma ảnh, vậy mà xuyên qua ánh đao của Hùng Bì, một tay đẩy ra đánh thẳng vào cằm dưới Hùng Bì khiến cả thân hình Hùng Bì run lên bần bật, lão đảo lùi về phía sau.

Cánh tay của Đường Vô Lệ trong phúc chốc đưa ra, hắn nắm lấy áo của Hùng Bì, mạnh mẽ kéo lại sau đó lên gối thẳng vào bụng dưới Hùng Bì.

Hùng Bì thân thể rất mạnh mẽ, một chiêu này còn lâu mới làm Hùng Bì gục ngã, chỉ thấy Hùng Bì gầm lên, hai tay như thép nguội đưa ra muốn ôm lấy người Đường Vô Lệ đè xuống.

Đáng tiếc rất nhanh Hùng Bì liền biết đẳng cấp hai bên chênh lệch đến mức nào.

Hùng Bì rất khỏe, hắn như một đầu gấu lớn đang ôm lấy Đường Vô Lệ, theo lẽ thường mà nói bằng sức mạnh của Hùng Bì, hắn muốn đẩy ngã Đường Vô Lệ là cực kỳ dễ dàng, đáng tiếc đôi tay như thép nguội kia lúc này lại mềm như bún, vậy mà buông thõng ra, không cách nào phát lực.

Đây chính là Đoạn Cốt Thủ.

Hai tay của Đường Vô Lệ vậy mà tháo rời khớp bả vai của Hùng Bì ra lúc nào không hay, hai bả vai bị bẻ lệch khớp, Hùng Bì không cách nào vận lực, cũng chẳng thể nâng nổi cánh tay lên.

Đường Vô Lệ căn bản cũng không dừng lại một tay đưa ra tóm lấy tóc của Hùng Bì rồi kéo xuống, đầu gối nện thật mạnh vào khuôn mặt Hùng Bì, một chiêu này làm trán Hùng Bì tóe máu.

Một chân dơ lên cao đạp thẳng xuống, dưới một cước này cả thân thể Hùng Bì ầm ầm đổ xuống, khuôn mặt bị vùi dưới mặt đất.

Đây là sức mạnh của cao thủ đứng thứ 7 trên Tiềm Long Bảng.

Đường Gia Tam Thiếu – Đường Vô Lệ.

Hắn không cần dùng đến sở trường của mình, cũng chẳng cần dùng độc, đối với hắn mà nói loại nhất lưu cao thủ như Hùng Bì, không đáng là gì.

Những ngón tay thon dài nhẹ chạm vào túi bên hông, cầm lấy một viên đan dược màu hồng, có mùi thơm ngọt ngào.

Đường Vô Lệ khóe miệng cong lên.

“Nào nào, để bản công tử đút cho ngươi ăn, yên tâm rất mỹ vị”.

Viên đan dược này tất nhiên không ngon lành gì, đây chính là thứ mà Hùng Đảm đã ăn, Thiên Đạo Vạn Quả Lộ Hoàn.

Đường Vô Lệ chính là thích như vậy, hành hạ con mồi đến chết.

Bất quá lúc này, một tia đao khí từ xa chém tới, dưới một đao khí này Đường Vô Lệ dĩ nhiên phải lùi lại, một đao này vừa vặn cứu Hùng Bì một mạng.

Đường Vô Lệ sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, trên ngực hắn đã xuất hiện một vết rách.

Bộ áo ngoài bị đạo khí chém ra một đường, lộ ra ánh bạc bên trong.

Trên người Đường Vô Lệ dĩ nhiên có bảo giáp, nếu không có bộ giáp này, đao khí kia chỉ sợ quả thật có thể gây tổn thương lên người Đường Vô Lệ.

Đường Vô Lệ ánh mắt cau lại, hắn nhìn về một thân ảnh đang chậm rãi đi đến.

Sau lưng thân ảnh này đương nhiên còn một đám người, nhưng Đường Vô Lệ không quan tâm, ánh mắt của Đường Vô Lệ thủy chung bị hình bóng đi đầu kia hấp dẫn.

Thông thường mà nói để đánh ra kiếm khí hay đao khí đều cần Tông Sư cảnh giới tuy nhiên những đỉnh cấp thiên tài đều có thể làm được một bước này, bọn họ có thể xuất kiếm khí ngay ở nhất lưu cảnh giới.

Hồ Phỉ là một người như vậy.

Lúc này nếu ví Đường Vô Lệ là một con trăn khổng lồ đang nhìn chằm chằm con mồi thì Hồ Phỉ giống một đầu mãnh hổ đang thị uy với thiên địa.

Đường Vô Lệ vừa nhìn thấy Hồ Phỉ, hắn liền lựa chọn lùi lại, lướt nhẹ trên mặt đất trở lại với đội ngũ của mình.

Với một kẻ có chút biến thái trong tâm lý như Đường Vô Lệ mà nói, hắn rất ít khi nhớ mặt người khác, chỉ có kẻ đáng để hắn nhớ mặt, hắn mới nhớ.

Trong lúc tập trung trước khi xuất phát, chỉ có duy nhất vài người làm Đường Vô Lệ hắn phải nhớ kỹ khuôn mặt.

Sử Văn Tiến tính là một người.

Phong Nhất Trận thính là một người.

Vô Song... tính là một người.

Hồ Phỉ đương nhiên cũng tính là một người, một người làm Đường Vô Lệ hứng thú nhất.

.......

Hồ Phỉ bước tới, hắn dùng một tay nâng Hùng Bì đang chật vật đứng lên, sau đó chỉ nhè nhẹ vỗ lên vai Hùng Bì một cái.

Thật ra Hồ Phỉ cũng cảm thấy rất nóng máu, hắn nhìn thấy Vô Song đại khai sát giới trong trận chiến với Sử Văn Tiến, liền muốn giống như Vô Song, đại khai sát giới một lần.

Hồ Phỉ không ngần ngại gì, bước thẳng về phía trước rút ra Tử Lôi Bá Vương Đao sau lưng, tay nắm chặt đại đao, hắn khí thế càng thêm mạnh mẽ, thậm trí khí thế của Hồ Phỉ trực tiếp nuốt chửng khí thế của toàn bộ đội ngũ bên Đường Vô Lệ.

Dưới cái khí thế kinh khủng kai của Hồ Phỉ, Đường Vô Lệ thân hình run lên liên tục, chỉ là hắn không có run rẩy vì sợ hãi, hắn run rẩy vì kích động.

Đường Vô Lệ là một cái sát thủ... việc làm sát thủ cảm thấy thỏa mãn nhất là giết người, đương nhiên giết người cũng không giống nhau, khoái cảm khi giết người rất khác nhau, với Đường Vô Lệ mà nói, chỉ có giết loại siêu cấp thiên tài như Hồ Phỉ, mới làm hắn tận hứng.

“Khặc khặc, khí thế thật cường, khí thế thật cường”.

“Khặc khặc, lalj đây, lại đây chém ta đi “.

Giọng nói của Đường Vô Lệ trở nên biến dạng, thậm chí có chút biến thái.

Hồ Phỉ thấy thế cũng là bật cười.

“Vậy ngươi cẩn thận một chút rồi, đao của ta vốn là vô tình đao”.

Nói xong, Hồ Phỉ động.

Hồ Phỉ động, Đường Vô Lệ cũng không chậm, hắn lập tức động.

Hồ Phỉ đưa đại đao lên cao, chém thật mạnh xuống, khí thế như lôi đình vạn quân.

Đao này khác xa đao của Hùng Bì, đao này mang theo đao khí kinh khủng, chỉ cần Đường Vô Lệ dám dùng tốc độ lao qua đao ảnh hắn liền bị chém thành một đống thịt vụn.

Đường Vô Lệ càng ngày càng cảm thấy kích thích, với một đao mang theo kinh người uy thế này, Đường Vô Lệ đưa hai cánh tay lên trên trời, mạnh mẽ đỡ lấy một đao.

‘Kengggggg”.

Một âm thanh chói tai vang lên, không ngờ thân thể Đường Vô Lệ rung lên bần bật còn Hồ Phỉ lại bị đẩy lùi ra sau.

Hai tay của Đường Vô Lệ chỉ sợ.... không bình thường.

“Khặc Khặc, thú vị, thú vị. Lại đến”.

Nói xong Đường Vô Lệ thân xé lớp áo ngoài của mình, xé luôn bộ võ phục của Đường Môn, lộ ra thân thể bên trong.

Ở giữa ngực Đường Vô Lệ có một bộ kim y bảo giáp che phủ nửa thân trên.

Ở ngoài da thịt của hắn là một lớp quần áo bó màu đen, che kín toàn bộ làn da, ở hai cánh tay cùng ống đồng dưới hai chân đều có một lớp giáp bảo vệ.

Đáng nói hơn là, sau lưng Đường Vô Lệ có một... cỗ máy.

Thứ này gọi là cơ quan khí, trong thế giới này cơ quan khí cực kỳ hiếm lạ nhưng không phải là không có, chí ít trong Tiên Âm Động là một cái cơ quan khí khổng lồ.

Lại nói đến cơ quan khí của Đường Vô Lệ, rất giống hình một cây quạt mở lớn, bên trên có những mũi đầu mũi tên nhọn hoắt hiện lên.

Đây mới là Đường Vô Lệ, đây mới là Đường Môn.

Thân là Đường Môn đệ tử, luôn luôn phải mang theo cơ quan khí.

Tất nhiên hình dáng của Đường Vô Lệ dọa được người khác, khắn không dọa nổi Hồ Phỉ.

Nắm chặt Tử Lôi Bá Vương Đao, Hồ Phỉ lại lao tới.

“Ngươi không tệ, đáng để ta dùng toàn lực”.

Mắt hổ lóe lên hung uy, khí thế của Hồ Phỉ một lần nữa bạo tăng.

Về phần Đường Vô Lệ, hắn ngửa mặt lên trời, tiếp tục cười một cách kinh dịl

“Khặc khặc, nhanh lên, nhanh lên một chút”

Tất nhiên nhìn Đường Vô Lệ khùng khùng điên điên nhưng khi chiến đấu hắn kinh khủng vô cùng.

Bả vai của Đường Vô Lệ khẽ rung lên, lập tức ba mũi cung lên phá không mà ra, mũi tên mang theo ánh bạc lóe lên giữa không trung, bắn thẳng về phía Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ tay nắm đại đao, đao thế hung hãn không thể cản nổi, một đao chém ra vậy mà chém nát toàn bộ ba mũi tên của Đường Vô Lệ, tuy nhiên Đường Vô Lệ cũng đã áp sát lại gần Hồ Phỉ, quyền đầu của hắn tung ra.

Phải nói cánh tay của Đường Vô Lệ như có ma pháp, phạm vi tấn công của hắn dài hơn nhiều so với độ dài cành tay kia, một quyền đấm ra hướng về phía khuôn mặt Hồ Phỉ tuy nhiên Hồ Phỉ căn bản không để ý, cổ tay của hắn lệch ra, đao liền xoay ngang.

“Hồ Gia Đao pháp – Lãnh Tuyền Ánh Nguyệt”.

Đao thế chém ngang, một đao này liền muốn chém ngang lưng Đường Vô Lệ.

Đường Vô Lệ cũng không có chậm, đầu gối liền nâng lên.

Đao kinh khủng kia chém vào giáp chân của Đường Vô Lệ, trực tiếp đánh hắn ra ngoài như đánh một quả bóng vậy.

Đường Vô Lệ bị hất bay lên trời, chân của hắn thậm chí còn run run, tuy nhiên rất nhanh Đường Vô Lệ xoay tròn trên không trung, cổ tay của hắn như có cái gì lóe lên.

“Đường Môn Khổng Tước Vỹ ”.

Cả người xoay tròn trên không trung, không có bất cứ điểm tựa nào vậy mà hai cánh tay của Đường Vô Lệ vẫn thoải mái hoạt động, căn bản không gặp bất cứ khó khăn gì.

“Đường Môn Khổng Tước Vỹ - Phi Tinh Bạo Vũ”.

Không biết Đườn Vô Lệ lấy từ đâu ra từng đấy mũi kim châm, chỉ thấy đầy trời kim châm từ hai cánh tay của hắn bắn ra, dùng một tốc độ không thể tin được bắn về phía Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ thấy thế, mặt không đổi sắc, đại đao xoay ngang, vận sức gầm lên.

“Hồ Gia Đao Pháp – Bát Phương Tàng Đao Thức – Thiên Hạ Bát Phương Mặc Ta Trảm”.

Đao khí tung hoành, mặt đất trực tiếp xuất hiện những vết rách khủng khiếp, phạm vi xung quanh Hồ Phỉ liền biến thành một vùng đất chết, dưới đao khí kinh khủng kia, ai vào... ai chết.

Nội lực bùng nổ, một chiêu duy nhất quét sạch cả thiên địa, thực lực của Hồ Phỉ là không cần bàn cãi.

Tuy nhiên đối thủ của Hồ Phỉ là một kẻ điên, Đường Vô Lệ chắc chắn bị điên.

Bất chấp đao khí của Hồ Phỉ vẫn còn, Đường Vô Lệ sau khi hạ thân xuống đất liền lao thẳng tới, cổ tay hắn một lần nữa lóe lên ánh sáng.

“Đường Môn Khổng Tước Vỹ - Đoạn Hồn Ma Thứ”.

Hai cánh tay cùng đánh ra, sau đó cả người Đường Vô Lệ giật ngược về phía sau, hai cánh tay hắn đều có chút run lên.

Đây không phải là võ công, đây chính là cơ quan thuật.

Đường Môn không chỉ võ công lợi hại, cơ quan thuật cũng là khinh thường thiên hạ.

Lần này là hai mũi hắc tiễn bắn thẳng về phía Hồ Phỉ, có điều tốc độ của nó, nhanh khổng thể tưởng tượng.

Hồ Phỉ vẫn nắm lấy đại đao, trong mắt đã xuất hiện một tia kinh dị, cả người rất nhanh nhảy lên không trung, vận toàn lực tiếp tục chém xuống một đao.

“Hồ Gia Đao Pháp – Xuyên Thủ Tàng Đao Thức”.

Đao này... là đao nhanh nhất của Hồ Gia Đao Pháp.

Đao này chém ra, hất bay hai mũi hắc tiễn của Đường Vô Lệ đi, tuy nhiên Hồ Phỉ sau khi hạ xuống đất cũng cảm thấy thoát lực, lảo đảo lùi lại ba bước mới có thể ổn định thân hình.

Ba bước này là đủ cho Đường Vô Lệ lần thứ ba áp sát Hồ Phỉ.

“Khặc Khặc, Khặc Khặc, chết, chết chết’.

Cũng chẳng ai biết Đường Vô Lệ đang nói cái gì, chỉ thấy hắn tung quyền, dĩ nhiên lựa chọn cận thân cách đấu.

Hồ Phỉ cùng xoay ngang đại đao, cùng Đường Vô Lên đánh thành một đoàn, ánh lửa cùng những tiếng ‘keng’ ‘keng’ liên tục vang lên.

Không rõ là loại bí pháp gì, cánh tay của Đường Vô Lệ có khả năng co dãn cực kỳ kinh khủng, hơn nữa lại như không có xương, khi cận chiến với hắn quá khó đề phòng bất quá nếu Đường Vô Lệ là khó đề phòng thì Hồ Phỉ phải dùng từ kinh khủng để hình dung.

Hồ Phỉ liên tục bị Đường Vô Lệ dồn vào thế phòng ngự nhưng hắn dĩ nhiên không có lui một bước, đao đao nối nhau không một kẽ hở, đao đao chém ra toàn bộ đều là cứng đối cứng, lực tay của Hồ Phỉ mạnh đến mức làm cho Đường Vô Lệ có chút ăn không tiêu.

Nếu Đường Vô Lệ có cơ quan thuật để tiết kiệm nội lực thì Hồ Phỉ chính là trời sinh thần lực, bằng vào lực lượng cơ thể, hắn cũng không cần nội lực.

Hai người chỉ mới giao thủ đã 40-50 chiêu đi qua, sau đó chỉ nghe Hồ Phỉ gầm lên một tiếng như hổ gầm, vang vọng toàn bộ núi rừng.

“Hồ Gia Đao Pháp – Bá Thể Vô Song – Bá Đao Đồ Thiên Hạ”.

Bá Đao vừa ra, thiên hạ khiếp sợ.

Một thức Bá Đao, chém nát hai tấm hộ giáp trên tay Đường Vô Lệ, sau đó thừa thế lao tới, đao trong tay Hồ Phỉ như muốn chặt xuống hai cánh tay Đường Vô Lệ vậy.

Đao thế kia... cực kỳ kinh người.

Nhưng càng kinh người, ánh mắt Đường Vô Lệ càng thích thú, ánh mắt hắn hiện nay như một đầu dã thú vậy.

“Khổng Tước Vỹ - Khổng Tước Vẫy Đuôi, Bạo Vũ Lê Hoa Châm”.

Đây là chiêu mạnh nhất bên trong Khổng Tước Vĩ, chỉ thấy từ sau lưng Đường Vô Lệ cái đồ vật kia mở ra toàn bộ, tổng cộng 12 lỗ tròn, sau đó cả thiên không bao phủ bởi phi tiêu của chính Đường Vô Lệ.

Nếu Hồ Phỉ dám thừa thế chém ra một đao cuối cùng trong Bá Đao lấy đi đôi cánh tay của Đường Vô Lệ, hắn liền đục trăm ngàn lỗ thủng trên người Hồ Phỉ.

Đường Vô Lệ, căn bản không sợ chết, hắn là một tên điên.

Hồ Phỉ không đành lòng thu đao, nhưng không thu đao liền không được.

Xoay ngang đại đao một lần nữa, Hồ Phỉ điên cuồng lùi lại.

“ Triền Bộ Liên Hoàn Đao – Tam Thập Tam Thiên Tật Phong Đao”.

Hồ Phỉ lần này thật sự cảm thấy áp lực của Khổng Tước Vỹ, Khổng Tước Vỹ một khi bạo nộ sức công phá liền kinh người, vô số ám khí bay ra, căn bản không cần thủ pháp khống chế cũng đủ làm bất cứ ai cũng phải biến sắc.

Đường Vô Lệ rốt cuộc thành công hạ xuống đất, hai tay của hắn chạm vào hai bên hông, lấy ra hai con dao nhỏ, trong mắt đầy âm tàn.

“Đường Môn Sát Sinh Đạo – Tu La Huyết Nhận”.

Hai con dao kia, cuối cùng ném ra khỏi tay Đường Vô Lệ.

Cùng lúc đó, Hồ Phỉ cũng gầm lên, hắn tất nhiên không muốn lùi lại nữa, vẫn là tiếng gầm kinh khủng kia, Hồ Phỉ như một đầu chúa sơn lâm bị chọc giận.

“Hồ Gia Đao Pháp – Đao Kiếm Thần Uy “.

Thực lực của Hồ Phỉ vốn là nhất lưu cao thủ, cách Tông Sư một cái cảnh giới nữa vậy mà trên người Hồ Phỉ lại xuất hiện hộ thể cương khí.

Đây là điều vô lý, điều không ai tưởng tượng được.

Hồ Phỉ thế như mãnh hổ, đao như lôi đình, mạnh mẽ xé ra một đường trực tiếp xuyên qua đám ám khí bạo tạc kia.

Tuy nhiên lúc này hai mũi dao tuyệt sát cũng đến.

Hồ Phỉ mắt nheo lại, sau đó đưa ngang đại đao ra đỡ bất quá hắn rất nhanh liền cảm nhận được, thế nào là Đường Môn.

Đao xuất ra rất khó thu lại, dao ném đi lại càng khó thu về bất quá hai mũi dao kia cứ như có sinh mệnh vậy.

Giống hệt hai đầu mãng xà, vẽ lên hai đường cong tuyệt mỹ, cắm thẳng vào thân thể Hồ Phỉ.

Máu tươi chảy xuống, một ở bả vai, một ở đùi.

Hồ Phỉ là một cái quái vật, hắn có thể học được tuyệt chiêu Đao Kiếm Thần Uy của Phi Thiên Hồ Ly năm đó, mượn đao khí hóa thành cương khí, bảo hộ cơ thể.

Nhờ một chiêu này Hồ Phỉ có thể tạm thời đạt được kinh người phòng ngự, tuy nhiên hắn không phải là Tông Sư, lớp phòng ngự ngày cũng có giới hạn.

Hai mũi dao kia đến quá nhanh, cũng quá đột nhiên, Hồ Phỉ hắn tránh không nổi.

Máu tươi chảy ra, đồng thời máu... màu đen.

Trong dao dĩ nhiên có độc.

Độc... thứ này ai cũng sợ.

Đường Vô Lệ tiếp tục cười sằng sặc, tốc độ không giảm, chỉ có tăng.

Hồ Phỉ cảm thấy, cơ thể mình dần dần trở nên... nặng nề.

Hắn biết độc đã nhập thể.

Đường Vô Lệ một tay đưa ra, tay của hắn không còn bảo giáp bảo vệ nhưng hắn không có chút sợ hãi.

Hai bàn tay cong lại thành trảo, hướng về hai bả vai Hồ Phỉ.

“Đoạn Cốt Thủ- Toái Cốt Trảo”.

Hắn muốn tháo xuống xương tay của Hồ Phỉ, chỉ cần thành công Hồ Phỉ liền trở thành cá nằm trên thớt, mặt Đường Vô Lệ thích làm gì thì làm.

Hồ Phỉ lúc này thật sự bị vây vào trạng thái cực kỳ khó khăn tuy nhiên càng khó khăn, ánh mắt Hồ Phỉ càng thêm bình tĩnh.

Hồ Phỉ một chân dẫm mạnh xuống, cả người tưởng như vô lực vậy mà trực tiếp lao tới.

Lần này chính Đường Vô Lệ... cũng là không ngờ.

Hồ Phỉ dùng vai huých thẳng vào lồng ngực Đường Vô Lệ, đương nhiên kẻ này có kim y bảo giáp, hắn sẽ không sao, chỉ có điều ánh mắt Đường Vô Lệ dĩ nhiên biến thành kinh ngạc.

Hồ Phỉ buông đao, đây là buông đao... không ai ngờ một đao khách đáng sợ như Hồ Phỉ lại là buông đao.

Chỉ có duy nhất Vô Song ở xa nhìn thấy một cánh này, hắn liền mỉm cười.

Hồ Phỉ tên này tuyệt đối là quái vật.

Như lần gặp đầu tiên của Vô Song cùng Hồ Phỉ, cũng là Hồ Phỉ không dùng đao.

Đao không ở trong tay, đao ở trong tâm.

Trong tâm có đao, liền chém tận thiên hạ.

Hai bàn tay to lớn của Hồ Phỉ mở ra.

“Bế Môn Thiết Phiến Đao”.

“Bát Phương Tàng Đao Thức ”

“ Xuyên Thủ Tàng Đao Thức’.

“Cửu Đao Xuyên Vân Thức”.

“Triền Thân Trảm Đao Thức”,

Nội lực trong người Hồ Phỉ hoàn toàn bùng nổ, hắn như núi lửa phun trào tuyệt không giữ lại cái gì, hắn trực tiếp xé nát kim tằm bảo y của Đường Vô Lệ, sau đó đao khí nhập thể, Hồ Phỉ lần này chỉ sợ muốn cắt nát Đường Vô Lệ ra.

Máu huyết bắn lên, Đường Vô Lệ lần đầu tiên chảy máu, bất quá hai cánh tay của hắn, cũng rung lên.

“Đoạn Cốt Thủ - Toái Cốt Trảo”.

Hắn dùng hai tay, đặt lên hai vai Hồ Phỉ, sau đó vận công.

Hồ Phỉ là mãnh hổ thì Đường Vô Lệ cũng là độc xà.

Hai người này có một điểm chung duy nhất, là hai tên điên.

.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.