Cực Võ

Chương 507: Chương 507: Hành dương thành – bán nghệ không bán thân?




Người Hán cùng người Mãn khác nhau chỗ nào?, đây thực sự là câu hỏi khó.

Vô Song một đời này cũng chưa phải không từng nhìn thấy người Mãn, nói thật ra người Mãn cùng người Hán căn bản nhìn không thấy bao nhiêu điểm khác nhau, hiện giờ Vi Tiểu Bảo chỉ cần kết tóc bím của người Mãn, nói hắn là người Mãn có lẽ không ai không tin, dù sao quá khó phân biệt.

Cách duy nhất để phân biệt giữa người Mãn cùng người Hán chính là người Mãn thì có tóc bím, người Hán thì không.

Tại thế giới này cũng không có luật lệ người người nhà nhà đều phải tết tóc bím mà trái lại chỉ có quý tộc Mãn Châu mới để loại tóc này, nói đây là kiểu tóc quý tộc cũng không phải là nói quá.

Lại nói Vi Tiểu Bảo hiện tại, trong lòng vẫn đang cực độ bàng hoàng bất quá đứa nhỏ này tính cách vẫn rất cứng, đối với lời nói của Vô Song cũng không phục.

“Ta mới không tin ta là hỗn huyết, mẹ ta là người Hán, ta nhất định là người Hán”.

Vô Song phá lên cười, cũng không có ý định phản bác Vi Tiểu Bảo, lần này hắn đến cũng chính là nói một câu này mà thôi.

Nhìn Vi Tiểu Bảo kích động, Vô Song thản nhiên giải thích.

“Cũng không cần kích động như vậy, người Mãn thì sao mà người Hán thì sao?, quan trọng không phải là huyết thống”.

“Trong một nhà đến anh em ruột thịt còn có lúc phản bội lẫn nhau huống gì người cùng một dân tộc?, ví như nữ nhân Mộng Oánh kia, vừa nhìn đã thấy không thích mẹ con các ngươi:.

Vi Tiểu Bảo nghe đến đây thầm cho là có lý, liền hỏi lại Vô Song.

“Vậy cái gì mới quan trọng nhất?, dù sao theo lời đại ca nói ta cũng cảm thấy cùng là người Hán với nhau chắc gì đã tin tưởng lẫn nhau “.

Sống ở cái nơi như Kỹ Viện, Vi Tiểu Bảo thật ra nhìn thấy rất nhiều mặt của xã hội này, người Hán tự giết người Hán đâu phải việc gì hiếm lạ?, chỉ cần có một chút rượu trong người liền tự đâm chém nhau, ấy là chưa nói đến vàng ròng bạc trắng đưa tới trước mặt, giết nhau cũng chẳng phải là không thể.

Vô Song nhìn Vi Tiểu Bảo một chút, lại lấy từ trong ngực ra một tấm chi phiếu.

Tấm chi phiếu này vừa đặt lên bàn, ánh mắt Vi Tiểu Bảo liền không cách nào trở thành bình tĩnh.

Hắn không biết tấm chi phiếu này giá trị bao nhiêu bởi hắn không biết chữ nhưng mà Vi Tiểu Bảo nhìn thấy con dấu của tiền trang Đại Thanh.

Chi phiếu vốn là một tờ giấy không hơn không kém, nó chỉ có giá trị khi được chính triều đình Đại Thanh đóng dấu lên.

Một tấm chi phiếu giá trị thấp nhất luôn là 100 lượng bạc trắng.

Vô Song lần này khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Tấm chi phiếu này giá trị ngàn lượng bạc “.

“Lúc trước ta cho tiểu tử ngươi 50 lượng, nhìn ánh mắt của Mộng Oánh đã trở nên nóng rực, nếu ta cho ngươi một ngàn lượng bạc, ngươi nghĩ nàng ta biết được sẽ làm gì?”.

Vi Tiểu Bảo nghe đến ngàn lượng bạc liền đã thấy sợ, nghe xong câu thứ hai lại càng sợ.

Ngàn lượng bạc trắng thật ra... đủ mua mạng người rồi.

Tất nhiên Vi Tiểu Bảo rất thông minh, hắn rất nhanh lại hiểu ra vài việc.

“Theo ý đại ca ngươi nói, phải chăng ngân lượng là quan trọng nhất?”.

Vô Song cười cười, vừa gật vừa lắc đầu với Vi Tiểu Bảo.

“Gần đúng, thật ra quan trọng nhất với một người là gì?, cái này liền phải xem người đó suy nghĩ thế nào nhưng mà cho dù bất cứ ai đi chăng nữa, làm việc vẫn phải nhìn vào lợi ích “.

“Giống như một thần y trị bệnh cứu người, người này không mang danh lợi, chỉ cầu có thể cứu bệnh nhân, cho dù chính bản thân người này cũng không cầu được biết đến, không cầu được hồi đáp bất quá vị thần y này sau khi cứu người liền thấy lòng thanh thản, thâm thần khoan khoái, đây cũng là lợi ích”.

“Lại ví dụ như các cô nương trong Lệ Xuân Viện này, người nào làm việc vì sở thích?, vốn tất cả đều là miếng cơm manh áo, đó cũng là lợi ích”.

“Cái gọi là Phản Thanh Phục Minh vốn cũng là lợi ích, căn bản không phải hành hiệp trượng nghĩa”.

“Trần Gia Lạc hay Trần Cận Nam, bất kể là ai trong hai người nếu có thể lật đổ nhà Thanh, ấy không phải công lao truyền thế?, sau này triều đình mới xuất hiện thay thế nhà Thanh, hai người bọn họ liền là khai cuốc công thần “.

“Trần Gia Lạc năm nay bao nhiêu tuổi?, Trần Cận Nam năm nay bao nhiêu tuổi?, nhà Thanh chiếm Trung Nguyên đã bao nhiêu năm?, bọn họ làm gì được trải qua thời đại nhà Minh, bọn họ làm sao biết được những năm cuối đời nhà Minh thối nát ra sao? “.

“Phản Thanh thì ta không rõ đúng hay sai nhưng Phục Minh thì chắc chắn không, phản Thanh xong chỉ cần là người Hán lên ngôi vậy mọi chuyện đều hợp tình hợp lý “.

“Trần Cận Nam cùng Trần Gia Lạc làm việc không phải vì lý tưởng, bọn họ làm là vì lợi ích, khẩu hiệu Phản Thanh Phục Minh đưa ra vốn chỉ để mê hoặc giới sĩ phu nho giáo đương thời, mang cái tư tưởng trung quân ái quốc, cái tư tưởng bài ngoại tộc để đẩy lòng căm phẫn lân, hướng về một ngọn cờ, đây chính là Phản Thanh Phục Minh”.

Đương nhiên những lời này Vô Song nói ra cũng biết chưa chắc đúng, đơn cử nhất là việc ‘Phục Minh’.

Tại thế giới này bao hàm cả cốt truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký, tại cái thời đại này có một nhân vật tên Chu Nguyên Chương.

Minh Thái Tổ tại thế giới này tên là gì?, Vô Song không quá quan tâm nhưng tuyệt đối không phải tên Chu Nguyên Chương.

Chu Nguyên Chương người này vẫn cứ là một vấn đề đè trong tâm khảm Vô Song, tại thời đại này ngoài những nhân vật chính mang theo ‘quầng sáng’ của chính mình thì còn hai người Vô Song đặc biệt kiêng kỵ.

Một là Thiết Mộc Chân, hai là Chu Nguyên Chương.

Thiết Mộc Chân năm nay nghe đồn đã gần trăm tuổi, nếu là trong lịch sử vốn đã sớm chết nhưng tại thế giới này Thiết Mộc Chân chỉ sợ còn lâu mới chết, ông ta sống thêm chục năm vẫn là thừa sức.

Về phần Chu Nguyên Chương hiện tại vẫn còn không biết ở nơi nào, ở cái góc nào trong Minh Giáo nhưng mà tương lai của hắn còn rất dài rất dài.

Hai người này đều có thể sáng tạo Đế Đạo Võ Học của riêng mình.

Vô Song đã ở bên cạnh Thiết Mộc Chân tại thế giới kia, hắn đủ hiểu Thiết Mộc Chân là nhân vật như nào, đây tuyệt đối là người cực kỳ đáng sợ.

Không bàn về khả năng chính trị, quân sự chỉ nói về thiên tư võ học, thiên tư võ học của Thiết Mộc Chân có thể dùng từ kinh khủng khiếp để hình dung.

Một năm kia khi hắn hấp thụ Ngũ Trảo Kim Long nơi Hắc Địa, Vô Song khi nhìn vào bóng lưng của Thiết Mộc Chân luôn cảm nhận được một đầu lang không lổ, một đầu lang muốn thôn thiên nuốt địa.

Khoảng thời gian đó Đế Đạo của Thiết Mộc Chân dĩ nhiên chưa thành, Đế Đạo chưa thành đã bá đạo như vậy, đợi nó đại thành thì còn đến mức nào.

Tương tự với trường hợp Chu Nguyên Chương.

Vô Song chưa từng gặp người này nhưng đại khái có thể nắm được thân phận hắn, chỉ sợ là trực hệ nhà Minh chạy trốn được ra ngoài, nhà Minh có Chu Nguyên Chương, có Đài Loan Trịnh gia, có Thiên Địa Hội, Hồng Hoa Hội cùng cả Minh Giáo, cơ hội đông sơn tái khởi đúng là vẫn còn.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Trong lúc Vô Song đang miên man nghĩ về Chu Nguyên Chương thì Vi Tiểu Bảo ngồi đối diện cũng lặng im, đứa bé này hiện tại vẫn đang yên lặng suy nghĩ về từng lời Vô Song nói.

Cũng chẳng biết suy nghĩ qua bao lâu, Vi Tiểu Bảo mới lại ngước nhìn Vô Song.

“Vậy theo đại ca ngươi, thế nào gọi là anh hùng?”.

Vô Song suy nghĩ một chút rồi đưa ngón tay ra chỉ thẳng về phía Vi Tiểu Bảo.

“Như ngươi liền là anh hùng “.

Vi Tiểu Bảo lập tức lắc đầu không hiểu.

“Ta?, ta sao có thể gọi là anh hùng? “.

Vô Song chỉ cười sau đó thản nhiên đáp.

“Trong mắt mẫu thân ngươi, ngươi chính là tiểu anh hùng, là niềm vui sống duy nhất”.

“Mới 11 tuổi, vì tránh để cho mẫu thân phải tiếp khách không phải liều mạng kiếm bạc sao? “.

“Trần Cận Nam có thể làm gì?, đứa bé như ngươi không làm được, Trần Cận Nam không thể làm gì?, đứa bé như ngươi chưa chắc đã không làm được”.

“Nếu cho mẫu thân ngươi chọn lựa, nói xem Trần Cận Nam là anh hùng hay ngươi là anh hùng? “.

Thấy Vi Tiểu Bảo một mặt mờ mịt nhưng vẫn vô thức gật đầu, Vô Song đứng lên, có chút đưa tay ra xoa đầu hắn.

Đầu tiểu tử này thực sự vẫn rất tròn.

“Anh hùng trong mắt ta rất đơn giản, anh hùng không cần hô phong hoán vũ, không cần cái gì đầu đội trời chân đạp đất, cũng không cần chém giết ngàn vạn địch nhân, anh hùng chỉ cần thủ vững phía sau lưng mình là được, đừng để một mực đi về phía trước, đến khi quay lại sau lưng chỉ còn một mảnh chiến trường”.

Những lời này Vi Tiểu Bảo thực sự không hiểu nhưng mà hắn giờ phút này cảm thấy cực kỳ thâm ảo, thậm chí bắt đầu ghi nhớ xuống.

Vô Song rốt cuộc cũng không tiếp tục lên tiếng nữa, hắn một lần nữa lại xoa đầu Tiểu Bảo, khuôn mặt lần này hướng về phía ngoài.

Hắn một tay trực tiếp lấy ngàn lượng ngân phiếu nhét vào áo ngực của Vi Tiểu Bảo, động tác này làm Vi Tiểu Bảo giật nảy cả mình, ánh mắt từ trong suy tư liền trở về bình thường.

“Đại ca... thứ này là? “.

Vô Song thản nhiên nói.

“Chuộc thân cho mẹ ngươi đi, hai mẹ con sau này rời khỏi Lệ Xuân Viện đi thôi, một đứa trẻ như ngươi ở nơi này cũng không tốt”.

Vi Tiểu Bảo đương nhiên muốn rời khỏi Lệ Xuân Viện, thú thật có đứa trẻ nào lại muốn nhìn mẹ mình làm kỹ nữ... bất quá Vi Tiểu Bảo muốn là một chuyện, Vi Xuân Hoa có muốn không lại là chuyện khác.

Vi Xuân Hoa từ khi còn trẻ đã ở bên trong Lệ Xuân Viện, sống bằng nghề buôn bán xác thịt, nay rời ra ngoài nàng có thể làm gì?.

Một số người bằng tuổi Vi Xuân Hoa sau khi ‘giải nghệ’ liền trở về quê, mang theo một số tiền sau đó cưới chồng sinh con, ấy cũng coi là đi hết một kiếp nhân sinh nhưng mà Vi Xuân Hoa có Vi Tiểu Bảo, ai còn có thể cưới nàng?.

Vi Xuân Hoa một đời này rất khó rời khỏi Lệ Xuân Viện hoặc ít nhất phải đợi, đợi đến khi Vi Tiểu Bảo trưởng thành, có thể nuôi lấy mẫu thân.

Việc này Vô Song hiểu, đáng tiếc Vi Tiểu Bảo không hiểu, bàn tay nhỏ đưa ra lập tức chạm vào ngực mình, như muốn xác nhận ngân phiếu vẫn ở trong ngực áo vậy, thậm chí Vô Song có thể nghe thấy tiếng tim đập của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo thực sự không hổ là người mang hào quang nhân vật chính, đứa trẻ này cũng rất nhanh đè xuống kích động mà nhìn Vô Song.

“Đại ca, ngươi đã nói người nào làm gì đều có mục đích, đều có lợi ích, vậy ngươi tại sao phải giúp mẹ con ta?”.

Cầm trong tay ngàn lượng bạc mà vẫn có thể bình tĩnh hỏi ra câu này, Vi Tiểu Bảo quả thật khác xa những đứa trẻ cùng tuổi nhiều lắm.

“Vì tiểu tử ngươi đáng giá chỗ bạc này, không được sao? “.

Nói rồi Vô Song thản nhiên mở cửa đi ra ngoài, để mặc Vi Tiểu Bảo đứng lặng một chỗ không hiểu gì bất quá rất nhanh tiểu tử này chạy theo Vô Song, bàn tay nhỏ đưa ra kéo lấy vạt áo của hắn, một mặt đường đường chính chính mà lên tiếng.

“Đại ca, ta bán nghệ chứ không bán thân, ngươi... ngươi tuyệt đối không được có chủ ý xấu với ta “.

Lần này Vô Song triệt để phá lên cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.