Tương Vân nghe thấy âm thanh này... nàng cảm thấy thật quen thuộc.
Nàng nhìn mái tóc trắng đặc dị kia... nàng cảm thấy thật quen thuộc.
“Ân, gặp lại hắn trong mộng... cũng không tệ lắm”.
Ba chữ ‘tiểu sư thúc’ là đặc quyền của nàng, trên đời chỉ có nàng xưng hô Vô Song như vậy bất quá nàng sẽ không thực sự coi hắn là sư thúc, đây là điều chắc chắn.
Nàng với Vô Sogn cũng không hơn kém bao nhiêu tuổi, nàng từ ban đầu gặp mặt đã chưa từng coi Vô Song là trưởng bối.
Nàng khi đó còn có chút không phục, vì cái gì lại phải gọi người bằng tuổi mình là sư thúc đây.
Nàng gọi Vô Song là sư thúc vậy chẳng nhẽ sau này gặp mặt Linh Tố tỷ tỷ cũng phải gọi là cô cô?.
Tương Vân không hiểu tại sao mình lại có mấy cái suy nghĩ linh tinh như vậy, nàng hiện tại nghĩ về những hình ảnh đầu tiên khi gặp Vô Song cùng Linh Tố tại Tử Ngọc Sơn, nàng không khỏi cười ngây ngô.
Khi đó hai người bọn họ ai cũng nghĩ bản thân nàng ngoan hiền, một mực là cô bé nghe lời nhưng mà ai biết đâu, Tương Vân chính là rất xấu bụng.
Tương Vân cứ thế hai mắt nhắm lim dim, nàng tận hưởng cái hình ảnh này, tận hưởng cái cảm giác này, tận hưởng có bàn tay nhè nhẹ xoa đầu nàng, tâm hồn nhẹ nhàng đến lạ.
Tất nhiên Tương Vân cũng sẽ không một mực bị vây vào trạng thái này, nàng rốt cuộc cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nếu là mơ?, sao có thể chân thực đến vậy?, hơn nữa nàng cũng có cảm giác mình không giống như là đang mơ dẫu sao xúc cảm từ đầu ngón tay của kẻ kia vuốt ve mái tóc nàng không nhầm được, cái này chắc chắn không giả.
Tương Vân bỗng hốt hoảng ngồi dậy, gần như là bật dậy vậy.
Nàng sau đó quay đầu nhìn kẻ kia, hai tay nắm lấy chăn mỏng che trước ngực, lập tức hét lên.
“AAAAAAAAAAA”.
Vô Song cũng bị tiếng hét của Tương Vân dọa sợ nhưng mà tiếng hét của nàng thực sự không gây ra quá nhiều người chú ý cho lắm.
Đầu tiên là nàng thích yên tĩnh, nàng chọn căn phòng đặc biệt yên tĩnh, nằm riêng một góc, không thích người ngoài đến quấy rầy.
Thứ hai, Thư Lan cùng Thư Kỳ đã sớm bị Vô Song điểm huyệt, tiến vào giấc ngủ, căn bản không thể nghe thấy.
Thứ ba là cổ họng Tương Vân bao năm nay cũng vẫn như vậy... nàng thuộc dạng có hét cháy cổ cũng không mấy ai nghe được, tiếng hét của nàng... ôn nhu vô cùng.
Tương Vân cũng không hổ là Thần Nông Cốc đệ nhất thiên tài, nàng rất nhanh cũng bình tĩnh lại.
Nàng ban đầu khi nthấy một nam nhân xa lạ xuất hiện bên cạnh giường mình lại thêm vào trạng thái bất ổn hiện tại, không hoảng sợ mới là lạ.
Nàng sau khi cố trấn an mình, hai tay giữ lấy chăn mỏng, mắt đẹp nhẹ đánh giá Vô Song.
“Ngươi... ngươi là ai? “.
Nàng hiện tại cũng chẳng biết mình đang sợ hãi hay đang tức giận nữa, nhìn nam nhân xa lạ này, nàng cảm giác có chút... kỳ quái.
Nói thế nào nhỉ?, người này có 3 phần quen thuộc, 7 phần lạ lẫm nhưng mà đây chỉ là ánh mắt đánh giá, sâu trong tâm nàng cũng có cảm giác... người này thực quen.
Màu tóc trắng kia... thực sự làm Tương Vân xuất hiện rất nhiều hồi ức, rất nhiều hình ảnh nàng cất dấu nơi sâu nhất trong trái tim lại xuất hiện nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Kẻ này màu tóc giống tiểu sư thúc nhưng khuôn mặt căn bản không giống.
Người này đẹp trai, đẹp trai hơn Bạch Phàm rất rất nhiều nhưng mà đẹp trai cũng không có tác dụng tăng điểm trên đường đến trái tim Tương Vân, ai bảo nam nhân nàng thích xinh đẹp còn hơn cả nàng?.
Hỏi xong một câu, Tương Vân bắt đầu dùng ánh mắt khóa chặt đối phương, nàng cũng không có yếu nhược như vẻ bề ngoài, nàng có rất nhiều thủ đoạn không để ai biết.
Nàng đang nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm nàng, sau đó hắn bật cười, đưa tay ra.
Tương Vân bản thân là muốn tránh, nàng sao có thể để nam nhân khác dễ dàng đụng đến mình nhưng mà nàng bi ai phát hiện ra, kẻ trước mắt rất kì dị.
Hắn đưa tay ra, nhìn như động tác đơn giản nhưng mà Tương Vân lại có cảm giác nàng vậy mà không thể né tránh, cứ như hắn vừa nâng tay lên, bàn tay đã chạm vào người nàng vậy, cực kỳ quái dị.
Nam nhân này dùng tay chạm vào mặt Tương Vân, khẽ nhéo cái mũi của nàng.
“Nha đầu, có phải bất ngờ không?”.
Một lần nữa nghe lại giọng nói này, Tương Vân có chút sững sờ, giọng nói thật quen, phi thường quen.
Nàng cố gắng lùi lại, tránh khỏi cánh tay của đối phương, khuôn mặt nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt thậm chí có sợ hãi.
“Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?, tiến vào đây làm gì? “.
Vô Song cũng không biết tâm trạng của Tương Vân đang bất ổn, hưans còn không thấy nàng khóc.
Vô Song ở trên cao, hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt hay biểu cảm chân thực của kẻ gọi là Bạch Phàm kia nhưng khi Bạch Phàm đứng dậy rời đi, Vô Song liền cảm nhận được kẻ này có ác ý với Tương Vân.
Cảm giác của Vô Song là siêu cường, Bạch Phàm thực sự khó mà vượt qua nổi cảm giác lực của Vô Song, thế là Vô Song thay vì lập tức gặp Tương Vân liền rời đi, bám theo Bạch Phàm.
Sau khi hắn quay lại, Tương Vân đã ngũ, hắn liền bối tiếp nàng một mực ngồi bên cạnh nàng.
Lúc này thấy Tương Vân biểu hiện hoảng loạn, ánh mắt sợ hãi nhìn mình, Vô Song trong lòng trái lại có chút không biết làm sao.
Dung mạo của hắn hiện tại đã thay đổi rất nhiều, giống với nam nhân chân chính, cái diện mạo này là bản phối hợp của Lệ Thương Thiên cùng khuôn mặt của Vô Song lúc trước.
Dù sao Vô Song nếu không có lần thành công đạt được Tiên Thiên Chí Âm Thể, khi hắn lớn lên hắn sẽ không khác gì Thiên Vương thứ hai.
Về sau Vô Song đạt được Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể hơn nữa cái độ tuổi của hắn khi đó cũng là tuổi phát dục, hắn trực tiếp lựa chọn đổi hết âm nhu thành dương cương, dung mạo của hắn từ siêu cấp nữ tính bắt đầu thay đổi dần dần, trở thành diện mạo hiện tại.
Tương Vân không nhận ra hắn... thật ra cũng là dễ hiểu.
Vô Song lần này thu tay lại, hắn không tiếp tục làm cho cô gái nhỏ này sợ hãi, hắn bắt đầu suy nghĩ một chút, vài giây sau khóe miệng liền cong lên.
_ _ _ _ __ _ _
“Trong thiên hạ có một nơi gọi là Tử Ngọc Sơn, tại Tử Ngọc Sơn bên trên có Vong Ưu Thôn, sau Vong Ưu Thôn có Tiêu Dao Cốc”.
“Trong Tiêu Dao Cốc có một lão già mà không kính, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngoài ra còn thích uống rượu, thích đi trêu người, tuyệt chẳng có bộ dạng cao nhân tiền bối, hơn nữa lão già này còn có cái biệt hiệu tương đối kinh người, nghe đâu lão gọi Độc Cô Cầu Hòa “.
“Ngoại trừ lão già mà không kính kia, tại Tiêu Dao Cốc còn có Vạn lão, Vạn lão thân hình cao lớn, khuôn mặt đáng sợ lại chưa bao giờ từng mở miệng nói chuyện nhưng tốt tính vô cùng, thường thường lấy giúp người làm vui”.
“Rời khỏi Tiêu Dao Cốc liền là Vong Ưu Thôn, nói là thôn nhưng mà lại không có mấy người”.
“Đầu tiên là đại sư huynh, suốt ngày uống rượu, nghe nói là lấy tưu nhập đạo nhưng mà đại sư huynh thường xuyên uống say đến mức nhận một con khỉ làm huynh đệ, với nó uống đến quên cả trời đất, ta thực sự hoài nghi không biết là lấy tửu nhập đạo hay là uống nhiều quá trực tiếp ảnh hưởng đến thần kinh hay không”.
“Dĩ nhiên đại sư huynh rất tốt, cũng rất cường đại có điều lại không tử tế cho lắm, thường xuyên bắt ta uống rượu, năm đó ta còn chưa lên 10 đâu”.
“Nhị sư huynh thì lại khác xa đại sư huynh, làm người ổn trọng thậm chí có chút cứng ngắc nhưng mà học phú năm xe, nhị sư huynh thực sự hiểu rất nhiều, bản tình trầm ổn rất đáng để người ta tin tưởng, tại Vong Ưu Thôn... cái gì không biết tốt nhất là đi hỏi nhị sư huynh, dù sao nhị sư huynh đáng tin nhất”.
“Tam sư huynh thì đặc biệt béo, suốt ngày một mặt tươi cười, nhìn từ trên xuống dưới giống hệt lão nông vậy nhưng mà y thuật thông thần, có điều tam sư huynh bản thân lại rất hay ra ngoài, nhiều khi muốn cùng tam sư huynh học y thuật thật sự rất khó khăn bất quá ta vẫn thích làm thân với tam sư huynh nhất, ai bảo nhà huynh ấy có cô con gái xinh như hoa như ngọc đây? “.
“Tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh phải nói là tuyệt phối, bọn họ...”.
Vô Song còn đang muốn nói tiếp, một bàn tay liền che miệng hắn lại, Tương Vân cả người run run nhìn hình, giọng nói của nàng triệt để run rẩy.
Nàng rút bàn tay lại, nhìn nam tử đẹp trai trước mặt, khuôn mặt này vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, thực sự làm trái tim yếu ớt của nàng đập liên hồi.
“Ta... hỏi ngươi, trận pháp Tiêu Dao Cốc... đi như thế nào”.
Vô Song đến cả nghĩ cũng không nghĩ, thản nhiên mà đáp.
“Trận pháp này được gọi là Tiêu Dao Trận, trận pháp này bắt nguồn từ Đào Hoa Đảo - Đào Hoa Trận, khi mang đến Tiêu Dao Cốc thì có biến đổi một chút nhưng trên lý thuyết vẫn là không quá khác biệt”.
“Trân pháp dựa trên bát quái, phân thành tám quẻ thứ tự lần lượt là càn, khôn, chấn, cấn, ly, khảm, đoài, tốn,, muốn vượt qua trận này liền phải bước theo lộ tuyến của tám quẻ”.
“Mỗi quẻ trong bát quái được tạo nên từ âm cùng dương, ở trong Tiêu Dao Cốc, cây liễu tượng trưng cho quẻ dương, cây trúc tượng trưng cho quẻ âm, mỗi lần ngươi dựa theo bát quái trận mà di chuyển liền khiến hoạt cảnh xung quanh thay đổi, sương mù cũng vì thế mà biến đổi theo, chỉ cần đi đúng bát quái tám quẻ mà ở bên trên liền có thể khiến trận pháp biến đổi 8 lần, sau đó liền có thể xông trận thành công”.
“Càn là dương dương dương, khôn tức âm âm âm, chấn là dương âm âm, cấn đại biểu âm âm dương, ly là dương âm dương, khảm là âm dương âm, đoài là dương dương âm, cuối cùng là tốn âm dương dương”.
“Bước đầu tiên bước ra liền là quẻ càn, nhìn về hướng quẻ càn đại biểu đi về phía tây bắc”
“Quẻ khôn là hướng là tây nam, quẻ chấn là đông, quẻ cấn là đông bắc, quẻ ly là là nam, quẻ khảm là bắc, quẻ đoài là tây, cuối cùng quẻ tốn là đông nam”.
Tương Vân nghe Vô Song trả lời, nội tâm một lần nữa run lên sau đó mấp máy môi, lại hỏi.
“Ở... Đỗ Khang Thôn... ta có một tỷ tỷ gọi là Thích Phương, tỷ tỷ phi thường xinh đẹp, tỷ tỷ ở cùng Địch Vân đại ca và phụ thân của nàng... Thích lão gia, sau đó cả nhà ba người liền bị tứ đại ác tặc tấn công... ngươi có biết tứ đại ác tặc tên gì không?”.
Vô Song cười cười nhìn nàng, thản nhiên nói.
“Nga, ta nhớ năm đó không phải đi Đỗ Khang Thôn nha mà là đi Ngưu Gia Thôn, còn có lão nhân gia đánh xe, lão nhân gia ta cũng không biết tên đâu nhưng nghe muội gọi là Trần gia gia”.
“Về bốn kẻ kia cùng lắm chỉ coi là tiểu tặc, không coi là đại ác tặc được, bốn người lấy tên dựa theo bản sự cùng hình dáng bên ngoài”.
“Kẻ thấp bé gọi là Tiểu Quái.
Kẻ to béo gọi là Bạch Tượng.
Kẻ dong dỏng cao gọi là Kim Nhạn.
Kẻ thân hình vừa phải gọi là Đổ Thần.”
Lại nhìn Tương Vân run rẩy, Vô Song tiếp tục mở miệng.
“Đây cũng là lần đầu tiên ta thất bại, cái này cũng không muốn nghĩ lại làm gì, tại Ngưu Gia Thôn lần đó thực sự là thứ ta muốn quên... có điều may mắn Tiểu Quái, Bạch Tượng, Kim Nhạn cùng Đổ Thần bốn người không phải địch nhân mà là bằng hữu, thuộc hạ của... “.
Vô Song chưa kịp nói hết lời, làn môi thơm của Tương Vân đã đưa lên chặn miệng hắn, đôi môi nhỏ đang liên tục run rẩy, nàng hôn có chút trúc trắc.
Làn môi thật mềm, làn môi mang theo làn u hương thơm ngát, làn môi mang theo cả phương tâm của thiếu nữ.