Cực Võ

Chương 673: Chương 673: Hướng Về Hải Ngoại (1)




Vô Song rời khỏi đỉnh Hành Sơn, đến khi không cảm nhận được có ai đi theo mình nữa Vô Song mới thở ra một hơi, lần này thú thật mọi việc trở nên dễ hơn quá nhiều so với Vô Song tưởng tượng, tiếp theo hắn lại lập tức di chuyển, hướng về một phương khác mà đi.

Vô Song lần này đi tới điểm hẹn của hắn cùng Lâm Viễn Đồ.

Kế hoạch của Vô Song lần này không có đến lượt Lâm Viễn Đồ ra tay bởi lý thuyết theo không kịp diễn biến thực tế.

Lâm Viễn Đồ tại Hành Dương có nhiệm vụ gì?, nhiệm vụ của Lâm Viễn Đồ chính là trợ giúp Vô Song đối địch, nếu Vô Song rơi vào khổ chiến liền di chuyển đến điểm hẹn với Lâm Viễn Đồ, bằng vào thực lực của hai người không phải là không đẩy lùi được một đế vị cao thủ.

Vô Song không phải là người tốt lành gì, hắn thậm chí đã tính nếu trường hợp xấu nhất liền để Lâm Viễn Đồ đi chịu chết, ở lại cản đường địch còn Vô Song bằng vào tuyệt thế thân pháp cao chạy xa bay, cũng may mọi việc vẫn chưa đến cái tình trạng này.

Vô Song một thân một mình tìm đến điểm hẹn Lâm Viễn Đồ, điểm hẹn là một cánh rừng lớn trên núi Hành Sơn, cũng chính là cánh rừng nơi Trương Tam Phong ở lại trước khi rời đi.

Tiến đến cánh rừng, Vô Song ánh mắt không khỏi híp lại, hắn vậy mà không cảm nhận được Lâm Viễn Đồ ở đâu.

Lâm Viễn Đồ thực lực rất mạnh, bằng vào thực lực của mình Lâm Viễn Đồ hoàn toàn có thể coi là ngũ tuyệt đỉnh phong bất quá cái đáng sợ nhất của Lâm Viễn Đồ lại nằm ở khả năng ám sát, Thiên Ý Thành Chủ lại càng chẳng phải loại hữu danh vô thực.

Muốn trở thành sát thủ thì yêu cầu lớn nhất là gì?, yêu cầu lớn nhất là cảm quan không gian, thân là Thiên Ý Thành Chủ thì cảm quan của Lâm Viễn Đồ cực kỳ khủng khiếp, kẻ có cảm quan không gian khủng khiếp như vậy một khi đã quyết định ẩn mình vào trong bóng tối thì rất khó để nhận ra.

Lúc trước Lâm Viễn Đồ gần như bị rơi vào hoàn cảnh chiếu tướng, thân là đỉnh cấp sát thủ trong thiên hạ vậy mà lại quang minh chính đại lộ diện sau đó bị Vô Song cùng Trường Thanh Tử uy hiếp mới phải tham gia kế hoạch này, bằng không dựa vào Tịch Tà Kiếm Phổ lại thêm khả năng ẩn mình của hắn cho dù Vô Song cùng Trường Thanh Tử hợp lực cũng khó mà bắt nổi Lâm Viễn Đồ.

Không phát hiện ra Lâm Viễn Đồ thì Vô Song phải làm gì?, hắn tương đối thản nhiên bước vào trong rừng, thoạt nhìn cũng chẳng có gì phòng bị, tự tìm một thân cây sau đó dựa lưng vào, ánh mắt bắt đầu nhìn xung quanh.

Vô Song cứ đứng lặng im như thế một lúc, đến khi cảm nhận được một loại khí tức tồn tại Vô Song mới ngẩng đầu lên.

Trên cành cây lúc này chính là thân ảnh Lâm Viễn Đồ, kẻ này cũng đang nhìn chằm chằm vào Vô Song.

“Không có ai tới? “.

Lâm Viễn Đồ lên tiếng.

Vô Song ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi đáp.

“Đúng, không có ai tới“.

Lâm Viễn Đồ nheo mắt lại, hắn căn bản không quan tâm lý do tại sao kế hoạch thay đổi, hắn chỉ cần biết mình có thể thu tay là được.

“Sau này tốt nhất đừng tìm ta, ân oán giữa ta và ngươi cũng coi như có một dấu chấm tròn“.

Lâm Viễn Đồ nói xong lập tức định rời đi, đối với hắn giao dịch đã hoàn thành.

Hắn đã tới đây trợ giúp Vô Song, nếu cần chiến đương nhiên sẽ chiến, nếu không cần chiến coi như giao dịch hoàn thành, hợp tác giữa hai bên kết thúc, cũng chẳng cần dài dòng gì.

Thấy Lâm Viễn Đồ tính rời đi, Vô Song liền lên tiếng giữ hắn lại.

“Cũng không cần rời đi vội, bản nhân quả thực có việc cần nhờ thành chủ“.

Lâm Viễn Đồ híp mắt lại, “Thành Chủ” trong miệng Vô Song đương nhiên là Thiên Ý Thành Chủ.

Nếu dùng danh nghĩa Lâm Viễn Đồ vậy đây là việc tư, nếu là Thiên Ý Thành Chủ thì đây là việc công, hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.

Lâm Viễn Đồ rốt cuộc lại đứng im trên thân cây mà đáp.

“Có giao dịch gì?, bất quá ta nói trước Thiên Ý Thành từ trước tới nay chưa bao giờ làm ăn miễn phí“.

Vô Song cười cười, sau đó đáp.

“Tiền là thứ bản nhân không thiếu, phiền thành chủ giúp bản nhân tìm một người, tìm được tung tích người này liền báo cho bản nhân “.

Vô Song có tiền không?, thực sự Vô Song lúc này không có mà cho dù có cũng không đủ, phải biết một cọc làm ăn để Thiên Ý Thành toàn tâm toàn ý ra tay thì số ngân lượng phải đạt đến một mức độ dọa người.

Đương nhiên Vô Song dùng thân phận Đông Phương Bất Bại thì lại khác, cái thân phận này đủ “uy tín” để Thiên Ý Thành chấp nhận làm việc trước trả thù lao sau.

_ _ _ __ _ _ _ _

Vô Song cùng Lâm Viễn Đồ nói chuyện tương đối lâu sau đó Lâm Viễn Đồ lại rời đi, tiếp theo Vô Song liền hướng về một đỉnh núi khác nơi Hành Sơn, đây là điểm hẹn của Vô Song đối với Trường Thanh Tử.

Vô Song muốn tìm người, vậy hắn tìm ai?, người này đương nhiên là Lý Thu Thủy, là nữ nhân của Vô Song chứ không phải Lý Thu Thủy tại thế giới này.

Nói về tìm người thì Thiên Địa Hội, Hồng Hoa Hội đã mạnh hơn Thiên Ý Thành chứ đừng nói là Cái Bang bất quá có một thứ Thiên Ý Thành viễn siêu ba tổ chức này, Thiên Ý Thành có độ bảo mật tuyệt đối, thứ mà trên giang hồ không tổ chức nào bằng nổi.

Thú thật ngay cả Vô Song cũng cảm thấy hâm mộ Lâm Viễn Đồ, kẻ này nắm trong tay tổ chức sát thủ lớn nhất thiên hạ đồng thời cũng là tổ chức trung thành nhất. Nhật Nguyệt Thần Giáo có thể có phản đồ nhưng Thiên Ý Thành thì không, cho dù thật sự có phản đồ thì đám này cũng tuyệt chẳng thể ảnh hưởng mảy may tới Thiên Ý Thành, đây mới là điểm làm Vô Song hâm mộ không thôi.

Thân pháp Vô Song rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới điểm hẹn với Trường Thanh Tử.

Điểm hẹn với Trường Thanh Tử có mục đích gì?, đây là nơi Trường Thanh Tử đưa Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong tới.

Trường Thanh Tử rời khỏi thành cùng Phúc Kiến An, bằng vào quyền lực của Phúc Kiến An thì Vô Song quả thật không nghĩ tới việc Trường Thanh Tử gặp bất chắc gì trên đường có điều khi hắn đến nơi còn chưa nhìn thấy hình dáng của Trường Thanh Tử đâu.

Đương nhiên Vô Song sẽ không nghĩ đến sự tình xấu gì có thể xảy ra, Phúc Kiến An nếu không thể bảo đảm Trường Thanh Tử tới đây an toàn thì... kẻ này cũng không có tư cách trở thành Thiên Hạ Tứ Vương.

Vô Song đến sớm rốt cuộc lựa chọn ngồi xuống đả tọa, trải qua một trận đại chiến chính Vô Song cũng cảm thấy thấm mệt.

Trận chiến này thú thật độ khó tương đối lớn vấn đề đặt rất nặng vào hai chữ “thời gian”, ai có thể tận dụng thời gian tốt hơn, lần hành động này không bắt Vô Song phải sinh tử chiến nhưng cũng khiến Vô Song phải vận dụng hết tâm lực gần như không giữ lại chút nào, ngoài ra lần này nếu không có Hoàng Dung thì Vô Song cũng khó có thể giải quyết mọi việc êm đẹp như vậy.

Đả tọa một khoảng thời gian, rốt cuộc Vô Song lại mở mắt ra, hắn nhìn thấy một đoàn người ngựa đang tiến gần lên đỉnh núi, đoàn người ngựa này... vậy mà có hơn trăm người.

Hơn trăm người này đều cưỡi chiến mã màu trắng, ăn mặc phục sức của Bát Kỳ Quân nhà Thanh, trăm người cùng bảo vệ một chiếc xe ngựa lớn, tuy đường núi khó đi nhưng trận hình căn bản không lộ ra bất cứ sự rời rạc nào, quân kỷ nghiêm minh vô cùng, vừa nhìn đã thấy đây là một nhánh tinh binh cực kỳ không tầm thường.

Đám tinh binh này cũng nhìn thấy thân ảnh Vô Song bất quá như được lập trình sẵn, căn bản không có phản ứng gì, cứ như thế chậm rãi bảo vệ chiếc xe ngựa lớn tiến lên đỉnh núi, tiến đến gần chô Vô Song.

Tiếp theo mọi việc cũng không khó đoán, khi xe ngựa thành công lên đỉnh núi, chỉ nghe đầu lĩnh mở miệng hô lớn, trong miệng hắn nói một thứ ngôn ngữ mà Vô Song căn bản không hiểu gì, sau đó đám kỵ binh đồng loạt xoay người, trận hình nghiêm cẩn mà hướng xuống núi.

Thứ ngôn ngữ kia Vô Song không hiểu gì nhưng hắn lại biết đây là tiếng Mãn Châu, là dạng ngôn ngữ chỉ dành riêng cho tộc Mãn Châu, cho con em Bát Kỳ Quân.

Người Mãn muốn chiếm lấy Trung Nguyên, muốn cai trị người Hán đương nhiên phải biết tiếng Hán, cũng không thể bắt toàn bộ người Hán đi học tiếng Mãn, vì vậy thời gian qua đi thứ ngôn ngữ Mãn Châu đã rất ít xuất hiện bất quá không phải nó không tồn tại chỉ là nó không phổ biến ra ngoài, ngôn ngữ này chỉ còn thông dụng trong Bát Kỳ Quân, còn lại đã rất ít được sử dụng.

Đoàn kỵ binh chỉnh tề rời đi thì rèm xe ngựa mới mở ra, Vô Song có thể dễ dàng nhìn thấy Trường Thanh Tử bên trong, trong xe đương nhiên có Khúc Dương – Lưu Chính Phong... thậm chí có cả Phi Yến.

Vô Song nhìn thấy Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong thì cũng không nghĩ nhiều bởi đây là lẽ dĩ nhiên nhưng thấy Phi Yến thì không khỏi khẽ thở ra một hơi, hắn rất sợ cô bé có mệnh hệ gì.

Khi đối mặt với Bách Tổn thú thật Vô Song rất muốn hỏi Bách Tổn về Phi Yến nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, hắn đang đóng giả Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại từ bao giờ quan tâm đến sinh tử của một cô bé?.

Trên xe có bốn người thì trừ Trường Thanh Tử ra thì cả ba đều chưa tỉnh lại, lúc này Trường Thanh Tử xuống xe, hướng về phía Vô Song cung kính cúi đầu.

“Công tử“.

Vô Song nhìn hắn, bản thân cũng không trách gì Trường Thanh Tử dù sao nếu gặp phải kẻ như Phúc Kiến An thì trên đời chẳng mấy ai chống cự được, hai lão nhân bên cạnh Phúc Kiến An chỉ sợ ít nhất cũng là chuẩn đế, thực lực cỡ Trường Thanh Tử gặp phải một chuẩn đế đã khó sống huống gì hai người?.

“Sao Phi Yến lại ở đây?, là ngươi cứu cô bé? “.

Trường Thanh Tử nghe vậy lập tức đáp.

“Vâng thưa công tử, là lão cứu cô bé “.

“Sau khi cô bé này vừa ra khỏi thành Hành Dương thì lão liền đánh ngất cô bé sau đó mang theo bất quá cái này cũng là bất đắc dĩ “.

Tiếp theo Trường Thanh Tử liền kể lại đại khái diễn biến sự kiện lúc đó cho Vô Song nghe.

Theo kế hoạch thì Trường Thanh Tử phải bám theo Phi Yến đến chỗ Khúc Dương sau đó mang cả hai người an toàn rời đi, về phần Lưu Chính Phong thì để Vô Song cứu.

Trường Thanh Tử cũng không biết Khúc Dương ở đâu vì vậy cách hữu hiện nhất là bám theo Khúc Phi Yến, chuyện sẽ không có gì nếu Trường Thanh Tử không gặp Ngọc Huyền, là Ngọc Huyền khi đó cản Trường Thanh Tử lại.

Ngọc Huyền có mặt ở Hành Dương thì Vô Song cũng biết nên nhớ kế hoạch để Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương dưới mật thất Lệ Xuân Viện cũng là cô gái này gợi ý, dù gì mật thất kia không có nàng nói Trường Thanh Tử làm sao có thể biết.

Ngọc Huyền đi theo Quỳnh Hương, việc nàng biết Khúc Dương gặp nguy hiểm cũng chẳng có gì là lạ, Vô Song lại càng không đi hỏi, thú thật Ngọc Huyền gần như chỉ giao tiếp với Trường Thanh Tử, nàng còn chưa gặp mặt Vô Song hay nói đúng hơn là Vô Song cố muốn tránh mặt nàng.

Ngọc Huyền đã thấy chân thân của Vô Song hơn nữa nàng với Quỳnh Hương lại thân thiết vô cùng, ai biết nàng có hiểu rõ Đông Phương Bất Bại không?, Vô Song cũng không muốn lộ ra sai lầm gì.

Kế hoạch giải cứu Khúc Dương thì nàng biết chỉ là nàng sẽ không biết toàn bộ mà thôi.

Lại nói tới Ngọc Huyền, nàng ngăn cản Trường Thanh Tử sau đó...liền để cho Trường Thanh Tử biết Khúc Dương lúc này gặp phải đế vị cao thủ truy sát, căn bản không thể để Phi Yến đến chỗ Khúc Dương nếu không Phi Yến chắc chắn phải chết.

Trường Thanh Tử vốn bán tín bán nghi nhưng khi... hai lão nhân bên cạnh Phúc Kiến An xuất hiện thì Trường Thanh Tử không tin cũng phải tin, sau khi Trường Thanh Tử đuổi theo đánh ngất Phi Yến liền bị hai lão nhân “áp tải” tới Lệ Xuân Viện, về phần sự kiện tiếp theo thì không cần nói.

_ _ __ _ _ __ _

Vô Song nghe câu chuyện từ đầu đến cuối, sau đó hỏi.

“Ngọc Huyền?, thân phận của nữ nhân này là gì? “.

Trường Thanh Tử nghe Vô Song hỏi chỉ có thể cười khổ mà lắc đầu.

“Bẩm công tử, lão thật sự không biết, sự xuất hiện của nàng phi thường thần bí bất quá nàng với tiểu thư không khác gì tỷ muội, thiết nghĩ cũng sẽ không làm chuyện có hại cho bản giáo“.

Vô Song cười cười, hắn cũng không cho rằng Ngọc Huyền sẽ không gây hại gì cho Nhật Nguyệt Thần Giáo bất quá cũng chẳng nói ra miệng, hắn rốt cuộc đứng lên đi về phía xe ngựa, kiểm tra tình hình cả ba người.

Lưu Chính Phong cùng Phi Yến quả thật không hề nghiêm trọng, Phi Yến cũng chỉ tạm thời ngất đi mà thôi.

Tiếp theo kiểm tra Khúc Dương, lần này Vô Song lại có chút bất ngờ.

Không biết Phúc Kiến An cùng thủ hạ làm gì mà mạch đập của Khúc Dương đã ổn định hơn nhiều,ít nhất tình hình tạm coi là có tiến triển tuy nhiên tính mạng Khúc Dương vẫn cực nguy hiểm, chí ít kẻ này vẫn có 8 thành phải chết.

Đương nhiên đấy là người khác, Vô Song thì không cho là thế, hắn có Cửu Dương Chân Kinh, tuy chẳng đủ cứu trị Khúc Dương nhưng để hắn sống lay lắt thêm dăm bữa nửa tháng thì vẫn làm được.

Lúc trước tình hình không cho phép, Vô Song còn phải nghĩ cách làm sao cứu được Khúc Dương nhưng hiện tại sau khi giải quyết xong mọi việc thì quả thật lại có chút đơn giản, đường sống của Khúc Dương có thể coi là rộng mở.

Vô Song đương nhiên sẽ không có thời gian đi cứu Khúc Dương nhưng nếu để Phi Yến cùng Khúc Dương đến Nam Thiếu Lâm thì rất khác, Giác Viễn thừa sức cứu tính mạng vị trưởng lão ma giáo này.

Ở Nam Thiếu Lâm còn có phân thân của Vô Song, bằng vào phân thân ở đó Giác Viễn đương nhiên sẽ nể nang vài phần mà ra tay.

Vô Song rốt cuộc thu tay lại, trên miệng khẽ mỉm cười.

Hắn rốt cuộc cũng có thể nghĩ tới chuyến đi tiếp theo nơi hải ngoại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.