Rời khỏi Tử Ngọc Sơn, Vô Song một thân một mình đứng giữa ngã tư đường.
Cho dù Vô Song có Đại Địa Đồ trong tay nhưng thứ này quá lớn, căn bản không thể mang theo bên người, hơn nữa Đại Địa Đồ cũng không thể nào chi tiết đến mức thông báo từng cái ngã tư được.
Vô Song 10 tuổi, đây có thể coi là lần đầu tiên hắn đi xa, lần đầu tiên hắn tiến vào giang hồ.
Với những đứa trẻ 10 tuổi khác, độ tuổi này còn quá sớm nhưng đối với Vô Song liền trở thành bình thường, dù sao với thực lực của hắn hiện nay, cho dù là Tiềm Long Bảng đệ nhất thiên tài Viên Tĩnh cũng chỉ ngang ngửa hắn mà thôi, càng không nói đám người Tống Thanh Thư cùng Tô Xán.
Thứ làm Vô Song suy nghĩ là hiện tại hắn nên đi đâu.
Vô Song hiện tại thật sự háo hức, hắn hiện nay có thể đi đến bất cứ nơi nào trong thiên hạ, có thể chính thức ngao du giang hồ, không sợ đi lạc cũng không sợ phải quay về cho kịp thời gian.
Cái cảm giác háo hức này, kiếp trước Vô Song không có, kiếp này hắn lại được trải nghiệm.
Vô Song cuối cùng cũng quyết định, đứng giữa ngã tư đường, hắn cầm lấy một cành cây khô sau đó ném lên trời.
“Ừ để vận khí quyết định đi”.
Vô Song từ từ mở mắt ra, quan sát hướng mà cành cây chỉ về, ánh mắt chớp động, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười.
“Tốt, ta liền đi thẳng”.
Nói xong Vô Song thản nhiên đi về phía trước, hắn bắt đầu con đường giang hồ của chính mình.
Lúc này Vô Song một thân bạch y, đội một chiếc mũ trùm đầu che đi mái tóc màu trắng, khuôn mặt của hắn cũng đang đeo một chiếc mặt nạ hở nửa miệng dưới, Vô Sogn chính là muốn che đi những nét đáng chú ý nhất trên người mình.
Hông đeo bội kiếm, trong ống tay áo là nguyên bộ kim châm, bên hông dắt theo một thanh chùy thủ sắc nhọn, trên vai là bọc hành lý, đây là tất cả hành trang của Vô Song lúc này.
Vì hắn hiện nay mới 10 tuổi, thân hình tương đối thấp bé vì vậy tốc độ di chuyển cũng không tính là nhanh, hơn nữa Vô Song bước đi với tinh thần ‘cưỡi ngựa xem hoa’, hắn căn bản cũng không vội, hắn hiện nay còn không biết mình muốn đi đâu nhất.
Dọc theo con đường này, Vô Song có thể tự do ngắm cảnh, ngắm người đi đường, nhìn thấy rất nhiều thứ.
Hắn đi một mạch từ rạng sáng đến lúc chiều tà, đôi chân mới bắt đầu cảm thấy mỏi.
Trên tay Vô Song hiện lay là xiên hồ lô kẹo đường, hắn vừa nhấm nháp vị ngọt trên tay lại vừa quan sát xung quanh một chút.
Thứ gọi là kẹo hồ lô đường này Vô Song không thể không thừa nhận, ăn rất ngon. Ít nhất hắn cảm giác kẹo này còn ngon hơn cả kẹo bông của kiếp trước.
Trên TV bản thân Vô Song đã rất nhiều lần thấy kẹo hồ lô đường nhưng suốt 10 năm đặt chân đến thế giới này hắn mới có dịp mua thử 2 xiên, quả nhiên ăn rất ngon.
Giải quyết xong 2 xiên kẹo, Vô Song ánh mắt dần dần trở nên tập trung hơn, lúc này đã là chiều tà, hắn thật sự phải chuẩn bị tìm chỗ ngủ, Vô Song hắn không quá nguyện ý ngủ lại ngoài trời, hắn rất sợ muỗi.
Vô Song cũng không biết mình đang đứng ở đâu nữa, cũng may người đi lại trên đường dù vắng nhưng thỉnh thoảng vẫn có 1,2 người đi lại.
Vô Song liền trực tiếp quyết định chọn một tảng đá tướng đối bằng phẳng ngồi xuống, hắn liền ngồi đậy đợi sung rụng, ngồi đây đợi người đi qua để hỏi đường, hắn liền không tiếp tục đi nữa.
Ở thế giới này, mẫu mã giày dép thật sự quá tệ trong mắt Vô Song, thật sự rất tệ, với một người xuyên việt như Vô Song mà nói, giày dép thế giới này xấu không chịu được, vì vậy hắn tự mình thiết kế cho mình một đôi giày, cũng may giày dép thủ công thế giới này vẫn có thể làm được, thậm chí hóa văn còn có thể tự tay thêu vào, chỉ cần bỏ ra chút tiền liền thật sự có thể tạo ra một đôi giày mẫu mã tương đối giống thời hiện đại của Vô Song.
Đôi giày Vô Song đang đi là một đôi giày màu trắng, cổ cao, viền màu đen, hoa văn là những hình xăm kì dị cũng màu đen, bên trong lót một lớp vải mềm, được cố định, đế giày dùng nguyên liệu chính là da trâu, giống một mặt trống kéo căng ra vậy.
Tất nhiên đi giày kiểu này sẽ không có cảm giác giống với hậu thể bởi hiện tại Vô Song vẫn chưa nhìn thấy thứ gọi là ‘cao su’, Vô Song từng nhìn thấy câu cao su ở hậu thế nhưng cũng sẽ không biết chiết xuất nhựa cây để tổng hợp thành loại nguyên liệu này, vì vậy hắn hoàn toàn từ bỏ việc tìm kiếm cao su trên thế giới này.
Chậm rã cởi bỏ dây giày, Vô Song rút đôi chân nhỏ nhắn ra, hắn bắt đầu nhẹ nhàng đấm bóp, lưng hơi dựa về phía sau, ánh mắt thản nhiên nhìn xung quanh.
Vô Song không biết là, hắn cho dù che đi mái tóc, cho dù che đi khuôn mặt thì hình dáng của hắn cũng có một cỗ ma mị nhất định, đặc biệt là đôi chân nhỏ bé trắng ngần không tì vết kia, thật sự có thể khiến rất nhiều nam nhân sôi máu.
Vô Song hắn chưa từng tận lực quyến rũ ai nhưng trong người hắn luôn có một cỗ mị lực như có như không... cực kỳ yêu dị.
.........
Thời gian dần qua, không bao lâu sau, mắt Vô Song sáng lên, hắn thấy một đoàn xe ngựa đang từ hướng ngược lại đi đến.
Đoàn xe này thoạt nhìn giống một đoàn xe thương nhân, có 7 con ngựa kéo xe, 4 xe thồ hàng còn 3 xe để chở người, bên cạnh đó, thương đội này còn có... vũ khí.
Vô Song ánh mắt rất tốt, ngay từ khi hai bên còn cách xa nhau, Vô Song đã nhìn ra đám hộ vệ xung quanh thương đội đều được trang bị vũ khí.
Tất nhiên Vô Song sẽ không vì mấy việc này mà quan tâm, khi đoàn xe ngựa càng ngày càng đến gần, Vô Song lập tức đứng ra chặn đường.
Thân hình hắn nhỏ nhắn lại có chút xinh xắn, hắn cũng đang quên luôn đôi giày cách đó không xa, để đôi chân trần trắng bóc lộ ra ngoài.
Thấy Vô Song chặn đường, đoàn xe chậm rãi dừng lại, sau đó có một con ngựa lại gần đến chỗ Vô Song.
Người cưỡi trên ngựa thân hình cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, ở giữa mặt còn có một vết sẹo lớn, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, sau lưng thành một thanh đao lớn, đao thậm chí còn không nhét trong vỏ.
Người này nhìn Vô Song từ đầu đến đuôi, Vô Song thật sự rất quái dị.
Ít nhất chỉ cần nhìn bộ dạng bịt mặt của Vô Song đã khiến người này nghi ngờ, bất quá Vô Song lại rất nhỏ, giống một cái đứa bé vậy, vì thế mới làm người này cảm thấy ngạc nhiên.
Nhìn xuống đôi chân của Vô Song rồi lại nhìn lên khuôn mặt bị che đi của hắn, nam tử kia cũng không cách nào xác định được giới tính của Vô Song, sắc mặt của hắn có chút khó coi.
“Có việc gì, dám chặn xe của Phúc Uy Tiêu Cục?”.
Vô Song nghe thấy bốn chữ Phúc Uy Tiêu Cục, ánh mắt liền khẽ xuất hiện một tia dị sắc, Phúc Uy Tiêu Tục quả thật như sấm bên tai.
Dị sắc trong mắt cũng rất nhanh thu lại toàn bộ, Vô Song liếc nhìn người nam tử trước mặt, sau đó khẽ gãi đầu.
“Ta chỉ muốn hỏi đường một chút.... cũng không có việc gì”.
Nam tử kia nghe vậy, sắc mặt liền hòa hoãn hơn rất nhiều, dù sao Vô Song thật sự quá nhỏ nhắn, giọng nói lại trong suốt lanh lảnh, căn bản giống một đứa trẻ con, tương đối dễ tạo lòng tin với người khác.
“Hỏi đường?, ngươi là muốn đi đâu?”.
Vô Song sắc mặt hơi hơi đỏ lên, hắn thật sự cũng không biết phải đi đâu mới đúng, ánh mắt liền khẽ chớp động.
“Trời sắp tối, ta liền muốn tìm một chỗ ngủ lại, vị thúc thúc này xin hỏi xung quanh đây có thành trấn nào không?”.
Nam tử mặt sẹo nghe vậy, ánh mắt một lần nữa hơi hơi dãn ra.
“30 dặm nơi đây không có thành trấn nào, chỉ sợ.... chỉ sợ ngươi đêm nay phải ngủ ngoài trời rồi. ”
Nam tử mặt sẹo đến giờ phút này còn không biết Vô Song là nam hay nữ, hắn nhìn Vô Song càng ngày càng kì dị.
Vô Song nghe thấy lời này, liền cảm thấy đen đủi không thôi, có điều hắn cũng sẽ không tiếp tục làm phiền đối phương.
Tất nhiên nghe đến 4 chữ Phúc Uy Tiêu Cục bản thân Vô Song liền cảm thấy cực kỳ bất ngờ, Phúc Uy Tiêu Cục ở trong Tiếu Ngạo Giang Hồ liền cực kỳ nổi tiếng, nếu được cho phép Vô Song quả thật cũng muốn đi lên đoàn xe chở hàng này chỉ là... không được.
Phúc Uy Tiêu Cục đại bản doanh đặt ở Phúc Châu hay còn gọi là Phúc Kiến.
Phúc Kiến nằm ở gần phạm vi Nam Thiêu Lâm, mà Nam Thiếu Lâm lại ở tận phương nam xa xôi.
Vô Song vẫn còn biết được Tử Ngọc Sơn ở phương bắc, hắn mới rời khỏi Tử Ngọc Sơn 1 ngày, căn bản có đi xa cũng chẳng xa được đến đâu, căn bản không thể nào trong một ngày xuất hiện ở phương nam được, đoàn xe trước mặt chỉ sợ là một đội áp tiêu của Phúc Uy Tiêu Cục mà thôi.
“Thúc thúc, vậy nếu ra ngoài 10 dặm thì thế nào?”.
Nam tử mặt sẹo nghe Vô Song hỏi vậy, gãi gãi đầu một chút sau đó trầm ngâm.
“Khoảng 30 dặm về phía Nam có một khách điếm, chúng ta sáng hôm nay vừa từ khách điếm đó xuất phát”.
Vô Song nghe vậy sắc mặt liền sáng lên.
Cùng là khái niệm về ‘dặm’ nhưng 1 dặm phương tây cùng 1 dặm phương đông rất khác nhau.
1 dặm phương tây bằng khoảng 1600 m còn 1 dặm phương đông chỉ có 500 m.
Theo lời nam tử kia, khoảng 30 dặm cũng chỉ có thể coi là hơn 15 km, khoảng cách này nếu tính với vận tốc đi bộ bình thường sẽ mất 3-4 tiếng bất quá với Vô Song mà nói cũng sẽ không mất thời gian đến vậy, ít nhất.... nếu hắn vận toàn bộ thân pháp, 30 dặm lộ trình chỉ tốn từ 1 đến 2 giờ mà thôi.
Nghĩ đến đây Vô Song liền gật đầu hữu hảo với nam tử mặt sẹo.
“Đa tạ đại thúc”.
Sau đó hắn lập tức quay đầu chạy về tảng đá cũ, hai tay cầm lấy đối giày của mình, chậm rãi xỏ vào, rồi cầm lấy bọc hành lý, tiếp tục đi về phía trước.
Tất nhiên đây có thể coi là một kỷ niệm chẳng có gì đáng nhớ với Vô Song, một cuộc gặp mặt bình thường như bao cuộc gặp mắt khác, chỉ là hai người lạ hỏi đường mà thôi, cần gì phải nhớ?.
Điều duy nhất hắn không ngờ là, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.
Vô Song không biết là hắn sống thế nào, dĩ nhiên vừa mới xuất hành đã gặp phải chuyện này....
NGay khi hắn vừa bước về phía đoàn xe ngựa, chuẩn bị đi qua đoàn thương đội này, sống lưng Vô Song liền run lên.
Sau đó có một âm thanh vô cùng kỳ dị, thậm chí là chói tai xuất hiện.
Chỉ thấy nam tử mặt sẹo lập tức hét lớn một tiếng, giọng nói phi thường sợ hãi.
“Mọi người cẩn thận, đây là Huyết Chích Tử “.
Vô Song nghi hoặc, khuôn mặt nghệt ra.
“Huyết.... Huyết Chích Tử là cái khỉ gì?”.
Đáp lại Vô Song, hắn nhìn thấy một cái cưa, một cái cưa đang xoay tròn với tốc độ đáng sợ lao thẳng về phía đoàn xe ngựa.
Tất nhiên vì Vô Song đang đứng gần đó, hắn cũng nằm trong phạm vi công kích của cái cưa kia.
Đáng nói hơn nữa là.... không chỉ có một cái cưa lao tới, có đến hàng chục cái cưa.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây không hẳn là cưa mà là một phi tiêu bằng sắt rất lớn có bốn cạnh nhọc hoắt, ở giữa là hình tròn xung quanh có bánh răng, vật này được buộc một đầu với dây xích.
Đám người kia... dĩ nhiên trốn dưới đất thậm chí cách chỗ Vô Song ngồi lúc nãy không xa mà Vô Song không cách nào phát hiện ra.
Không có thời gian nghĩ nhiều, quỷ ảnh thân pháp vận dụng đến mức tận cùng, Vô Song liên tục lướt qua những nhát đao đoạt mạng kia, cũng may thân hình của hắn nhỏ nhắn, muốn né tránh liền dễ dàng rất nhiều.
Về phần những người khác, tất nhiên không có dễ dàng như Vô Song.
Một đợt công kích là đủ để đoàn thương đội bị phá hủy hoàn toàn, xe ngựa nổ tung, thậm chí từng thớt ngựa bị cắt xuyên qua đầu, nhìn thảm trạng cực kỳ ghê người.
Vô Song lúc này cũng bất chấp tất cả, hắn trực tiếp muốn bỏ chạy.
Hắn không phải là chúa cứu thế, không dỗi hơi gặp ai cũng phải liều mình ra cứu giúp, hắn rất tự tin vào trực giác của mình, cái gọi là Huyết Chích Tử kia tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
Đoàn thương đội chỉ sau một đòn tấn công liền gần như không thể gượng dậy nổi.
Đây chắc chắn không phải là đoạt bảo, bảo vật nào tồn tại được khi bị thứ vũ khí kia cắt qua?. Đây tuyệt đối là giết người.
Huyết Chích Tử chủ nhân cũng rất nhanh hiện thân, đám người này đội mũ đỏ, đeo khăn đen che mặt, áo ngực màu tím, quần màu đen, giáp tay màu đỏ, sau lưng có một thanh bội kiếm cùng một bộ áo choàng màu đen tương đối lớn.
Có khoảng 15 Huyết Chích Tử ở đây, đồng phục thuần một sắc.
Đáng sợ nhất là ánh mắt, ánh mắt đám người này chỉ có một màu đỏ, đỏ như máu, ánh mắt mang theo sát khí ngùn ngụt.
“Phong tỏa trận hình”.
Vô Song đang muốn bỏ chạy liền mạnh mẽ bị đẩy lùi về chỉ bởi thứ âm thanh kia lại xuất hiện.
Đám Huyết Chích Tử dùng một tay kéo sợi dây xích lại, mấy lưỡi cưa kia lại cắt ngược lại về phía sau, chặn luôn đường chạy của Vô Song, để rồi đám Huyết Chích Tử lập tức dàn trận.
Huyết Chích Tử trên người có sát khí rất nồng, ánh mắt hung lệ, 15 người toàn bộ bao vây đoàn thương đội bị tàn phá kia, trong đó liền có Vô Song.
“Từ số 7 đến số 15 – hãm trận”.
“Số 2 đến số 6 theo ta – nhập trận”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đám người kia lại lần nữa biến trận, trong số 15 người có 6 người lao thẳng về phía Vô Song.
“Ax... hiểu nhầm, hiểu nhầm a”
Vô Song nói vậy tất nhiên sẽ không ai tin, dù sao Huyết Chích Tử xuất hiện, sẽ không cho Vô Song cơ hội giải thích, bọn họ chỉ quan tâm chém giết toàn bộ các mục tiêu sống mà thôi, trong mắt đám người này chỉ có sống cùng chết, đơn giản mà hiệu quả.
Sau tên nhập trận có hai người lao về chỗ Vô Song, thứ vũ khí kỳ dị kia nhè nhẹ xoay tròn, về phần bốn người còn lại lao thẳng về đám hộ vệ vẫn còn sống sau một đợt tấn công.
Vô Song không biết làm thế nào, chỉ có thể khe khẽ thở dài, ánh mắt hắn từ từ lạnh lại.
.........