Lệnh Hồ Xung tại Túy Tiên Lâu đang làm gì?, dĩ nhiên như cốt truyện của Tiếu Ngạo Giang Hồ đây là lúc Lệnh Hồ Xung cứu Nghi Lâm ra khỏi tay của Điền Bá Quang.
Khi Vô Song lại gần bàn rượu của ba người hắn liền có thể nghe rõ Lệnh Hồ Xung lên tiếng.
“Ðứng dậy đánh nhau thì tiểu đệ không bằng Ðiền huynh nhưng ngồi đánh thì Ðiều huynh lại không phải là đối thủ của tiểu đệ“.
Nghe thấy câu nói này không chỉ có Vô Song nhíu mày mà cả Điền Bá Quang cũng nhíu mày sau đó Điền Bá Quang bật cười.
Vô Song nhíu mày bởi hắn cảm thấy thật sự quen thuộc thậm chí có chút kỳ lạ dù sao hắn có cảm giác chỉ cần nghe một câu này thì đại khái cũng biết luôn toàn bộ cuộc nói chuyện trước đây của hai người là gì, cái cảm giác này dẫu biết một người biết trước cốt truyện vẫn sẽ luôn nắm được nhưng với Vô Song mà nói cũng thật sự không phải việc bình thường gì, cái thế giới này ngay từ ban đầu đã rất ít khi đi trùng hoàn toàn lộ tuyến với tác phẩm nguyên gốc.
Về phần Điền Bá Quang hắn bật cười bởi hắn không tin Lệnh Hồ Xung thắng được mình, Điền Bá Quang sau khi nghe Lệnh Hồ Xung nói liền cười ha hả rồi đáp.
“Thế thì Lệnh Hồ huynh đệ coi thường ta quá rồi, ta thuở nhỏ liền ngồi mà luyện đao pháp vì vậy nên cách ngồi đánh nhau họ Điền ta coi như trò chơi. Vừa rồi ta biết lão mũi trâu phái Thái Sơn kia cũng là bậc cao thủ võ lâm nên không dám coi thường lão nhưng ta ngồi sử dụng đao đã quen nên chẳng thèm đứng dậy nưa x, thử hỏi như vậy thì Lệnh Hồ huynh đệ làm sao có thể thắng được? “.
Lệnh Hồ Xung trong lòng tất nhiên có toan tính của mình, lúc này Lệnh Hồ Xung lại tiếp tục muốn khích tướng cho Điền Bá Quang đồng ý thì đột nhiên thấy có người lại gần chỗ mình.
Không chỉ Lệnh Hồ Xung thấy mà Điền Bá Quang cũng thấy, Nghi Lâm vốn đang sợ hãi ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung cũng thấy, người này dĩ nhiên là Vô Song.
Vô Song cứ như vậy tiến tới thản nhiên mà ngồi đồng thời ánh mắt hơi đảo qua Nghi Lâm ở cạnh Lệnh Hồ Xung.
Lúc nãy Vô Song chỉ nhìn thoáng qua Nghi Lâm ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung nhưng hiện tại khi được nhìn kỹ dung mạo của nàng thì cũng không khỏi động lòng.
Nghi Lâm thực sự rất đẹp, khuôn mặt như dùng ngọc mà tạo thành vậy hơn nữa không chỉ xinh đẹp mà Nghi Lâm còn có một loại khí chất rất riêng, nàng không phải loại người băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần như Tiểu Long Nữ lại càng không phải dạng người diễm lệ tuyệt luân như Khinh Huyền trái lại Nghi Lâm như một đóa sen vậy, xuất hiện trong trốn hồng trần nhưng lại không nhiễm hồng trần.
Vô Song trước khi đến Túy Tiên Lâu đương nhiên cũng đã nhìn qua đám người Hoa Sơn, hắn thấy Nhạc Bất Quần, thấy Ninh Trung Tắc, thấy Lao Đức Nạp, Lục Hầu Nhi và đương nhiên không thể không có Nhạc Linh San.
Thú thật trong mắt Vô Song hiện tại Nghi Lâm còn đẹp hơn Nhạc Linh San nhiều.
Vô Song dùng ánh mắt đảo qua Nghi Lâm, hắn rất nhanh lưu giữ vẻ đẹp của nàng trong mắt sau đó thu ánh mắt lại, từ đầu đến cuối cả Lệnh Hồ Xung cùng Điền Bá Quang đều không nhận ra bất quá Nghi Lâm lại tựa hồ có chút phản ứng, khi Vô Song thu ánh mắt lại cũng là lúc Nghi Lâm dùng đôi mắt to tròn ngập nước mà nhìn về phía hắn.
Vô Song xuất hiện quá đột ngộ hơn nữa hắn cực kỳ tự nhiên mà ngồi xuống tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của cả Lệnh Hồ Xung cùng Điền Bá Quang, hai người căn bản không biết nói gì bởi cả hai đều tưởng Vô Song là bằng hữu của người còn lại.
Đến khi Vô Song ngồi xuống, Điền Bá Quang mới hướng về phía Lệnh Hồ Xung mà lên tiếng.
“Lệnh Hồ huynh đệ, vị huynh đệ này là ai?, sao còn không giới thiệu cho ta? “.
Lệnh Hồ Xung cũng sững người lại mà nhìn Vô Song, hắn nào biết Vô Song là ai?.
Vô Song lúc này cũng không dùng dung mạo thật của mình mà xuất hiện trước mặt hai người, dung mạo lúc này của Vô Song đương nhiên đã qua dịch dung, đây chính là khuôn mặt của Đông Phương Bạch.
Vô Song hiện nay phải đóng giả thân phận Đông Phương Bất Bại vậy dĩ nhiên phải dịch dung thành khuôn mặt của chính chủ bất quá cho dù Vô Song sử dụng khuôn mặt này đi lại thì cũng rất khó bị ai nhận ra bởi Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay đều xuất hiện trong chiếc mặt nạ đặc chế của riêng mình, người biết dung mạo của hắn chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay.
Lại nói tới Lệnh Hồ Xung, hắn nghe Điền Bá Quang hỏi thế không biết trả lời ra sao liền đáp.
“Ta còn tưởng là bằng hữu của Điền đại ca ngươi chứ? “.
Nói rồi Lệnh Hồ Xung không khỏi cười mà hướng về Vô Song, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng.
Lệnh Hồ Xung dĩ nhiên đánh không lại Điền Bá Quang và hắn cũng dĩ nhiên chẳng cảm nhận được chút chút thực lực nào trên người Vô Song cả, đối với một mình Nghi Lâm mà Lệnh Hồ Xung đã có cảm giác khó cứu khỏi tay Điền Bá Quang thì thêm một Vô Song hắn biết cứu thế nào?.
Tuy Lệnh Hồ Xung không quen Vô Song nhưng tuyệt chẳng muốn Vô Song trêu phải Điền Bá Quang rồi chết oan dưới đao người này như vị sư thúc phái Thái Sơn kia.
Mang theo ý tốt Lệnh Hồ Xung không khỏi hướng về Vô Song mà đáp.
“Vị huynh đệ này phải chăng ngươi ngồi nhầm bàn? “.
Thấy Lệnh Hồ Xung hỏi vậy Vô Song khẽ mỉm cười mà đáp.
“Ngươi là Lệnh Hồ Xung đúng không? “.
Lệnh Hồ Xung thấy Vô Song nói ra tên mình thì lấy làm kỳ lắm bất quá cũng không khỏi gật đầu.
“Ta chính là Lệnh Hồ Xung bất quá ta với ngươi tựa hồ không quen biết, không rõ tôn tính đại danh của huynh đệ? “.
Điền Bá Quang ở một bên thì đã hơi siết chặt cây đao của mình lại, trong lòng hắn thì Vô Song chính là người của Ngũ Nhạc Kiếm Phái dù sao không phải Vô Song nói ra được tên của Lệnh Hồ Xung sao?.
Điền Bá Quang không sợ người Ngũ Nhạc Kiếm Phái nhưng mà tâm phòng bị thì không thể không có.
Vô Song cũng phát hiện ra phản ứng của Điền Bá Quang bất quá hắn cũng chỉ cười cười, hướng về phía Lệnh Hồ Xung mà đáp.
“Ta họ Đông Phương tên một chữ Bạch, về phần tại sao ta biết ngươi?, cái này là do Nhược Hoa kể với ta, rất cảm tạ ngươi đã chiếu cố nàng trong quãng thời gian qua “.
Lệnh Hồ Xung ban đầu còn chưa rõ lắm ngay cả khi nghe hai chữ Nhược Hoa cũng chỉ ngờ ngợ nhưng rất nhanh khuôn mặt liền biến thành vui mừng khôn tả.
“Nhược Hoa?, là Nhược Hoa tỷ tỷ?, Nhược Hoa tỷ tỷ hiện tại thế nào rồi?, huynh gặp qua Nhược Hoa tỷ tỷ sao? “.
Lệnh Hồ Xung sao có thể không lo lắng cho Mai Nhược Hoa, ban đầu cũng là hắn nhờ nàng đến chiếu cố sư muội Nhạc Linh San trên đường từ Hoa Sơn đến Hành Dương.
Lệnh Hồ Xung chỉ cần nghe Lao Đức Nặc cùng Nhạc Linh San miêu tả về nữ nhân xuất hiện trong quán trọ khi đó liền chắc chắn có thể đoán ra Mai Nhược Hoa, tiếp theo khi Lệnh Hồ Xung nghe đến việc nàng đi theo Lâm Bình Chi tới Phúc Uy Tiêu Cục thì sắc mặt không khỏi khẽ biến thành trắng.
Việc Phúc Uy Tiêu Cục bị đồ sát bản thân Lệnh Hồ Xung không thể không nghe qua, Lệnh Hồ Xung biết võ công Mai Nhược Hoa cực cao cường nhưng hai chữ ‘cao cường’ của Lệnh Hồ Xung vốn rất mơ hồ bởi hắn không rõ cao cường rốt cuộc ra sao.
Trong mắt Lệnh Hồ Xung thì sư phụ chính là trời, là vô địch thiên hạ và dĩ nhiên Mai Nhược Hoa không thể bằng sư phụ của hắn, tiếp theo khi nghe tới việc cả nhà Lâm gia bị Dư Thương Hải cùng phái Thanh Thành đồ sát thì Lệnh Hồ Xung đương nhiên sẽ bị dọa sợ, đối với hắn Dư Thương Hải dù sao cũng nổi danh đã lâu, cho dù không bằng sư phụ hắn nhưng cũng không kém bao nhiêu, nếu đã thế Mai Nhược Hoa sao có thể là đối thủ?.
Vô Song cảm nhận được sự lo lắng của Lệnh Hồ Xung, trong lòng liền có chút cảm giác kỳ quái nhưng mà cũng chẳng nói ra, hắn chỉ thản nhiên gật đầu.
“Nhược Hoa tất nhiên không sao, hiện tại nàng đang ở chỗ ta, rất tốt mà cũng rất an toàn “.
“Nàng trước đây quanh năm suốt tháng ở ngoài hải đảo chưa từng nhập thế tục, mãi đến khi sư phụ để nàng đi tìm ta thì nàng mới tiến về Trung Nguyên bất quá nàng khi đó thực sự cái gì cũng không biết, cũng may được Lệnh Hồ huynh đệ giúp đỡ “.
Lệnh Hồ Xung lúc này tựa như quên luôn Điền Bá Quang đang ở bên, trong lòng ngoại trừ vui mừng cũng chỉ có vui mừng.
“Nhược Hoa tỷ không sao là tốt rồi, tiểu đệ nào dám nhận công lao gì, cái mạng của Lệnh Hồ Xung còn là nhờ Nhược Hoa tỷ tỷ cứu giúp, không có tỷ ấy chỉ sợ Lệnh Hồ Xung đã ngã tan xương nát thịt “.
Điền Bá Quang ở một bên thấy Vô Song cùng Lệnh Hồ Xung cười cười nói nói trong lòng có chút bực bội, hắn không khỏi đưa tay cầm lấy bát ruwouj trên bàn một hơi uống bằng sạch sau đó không khỏi sẵng giọng lên tiếng.
“Hai người các ngươi tựa hồ quên ta đúng không? “.
“Lệnh Hồ huynh đệ, lúc nãy ngươi nói muốn ngồi đấu bây giờ ta liền đáp ứng, chúng ta ngồi đấu xem ai cao ai thấp “.
Lệnh Hồ Xung vốn đang vui vẻ thì nghe giọng Điền Bá Quang mới giật mình, hắn vậy mà quên mất còn đang dính vào việc của Nghi Lâm.
Lệnh Hồ Xung cũng nắm lấy bội kiếm của mình chuẩn bị tỷ đấu cùng Điền Bá Quang nào ngờ Vô Song một bên trực tiếp lên tiếng.
“Tiểu nhị, cho mười cân rượu loại đắt nhân, mang thêm năm cân thịt bò “
Vô Song nói giọng rất lớn một lần nữa làm lệch luôn trọng tâm cuộc chiến giữa Điền Bá Quang cùng Lệnh Hồ Xung, hai người đang chuẩn bị động thủ nhưng bị chen ngang đương nhiên khí thể giảm mạnh, chiến ý cũng tự động tan đi.
Lệnh Hồ Xung thì không sao nhưng Điền Bá Quang thì khó chịu lắm bất quá hắn còn chưa kịp lên tiếng Vô Song đã chặn họng kẻ này.
“Điền Bá Quang, nếu ta là ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt “.
Điền Bá Quang vốn không thích Vô Song giờ lại nghe Vô Song nói vậy khuôn mặt liền tức giận, hắn nắm khoái đao của mình mà cười gằn.
“Hay, thật hay, rời khỏi đây càng sớm càng tốt?, vậy theo ngươi ta không rời đi sẽ có việc gì xảy ra? “.
Vô Song dĩ nhiên sẽ không ra tay với người này, hắn còn chưa quên tình cảnh Điền Bá Quang liều chết cứu Uyển Thanh 5 năm về trước vì vậy Vô Song chỉ thản nhiên mà đáp.
“Ta cùng Lam tộc trưởng là bằng hữu, lúc này Lam tộc trưởng cũng đang ở trong thành Hành Dương, ngươi nói xem thế nào? “.
Điền Bá Quang nghe vậy kinh hãi gần chết, hắn đương nhiên biết Lam tộc trưởng trong miệng Vô Song là ai hơn nữa lại càng không cho là Vô Song nói dối.
Trên đời này người biết việc hắn sợ Lam Phượng Hoàng như sợ cọp cũng không nhiều.
“Ngươi nói thật? “.
Vô Song đương nhiên gật đầu.
“Thiên chân vạn xác, Lâm tộc trưởng lần này muốn đến Lưu phủ, việc của Lưu phủ ngươi không phải không biết? “.
Điền Bá Quang nghe vậy nào còn dám đánh nhau tại nơi đây, chỉ cần lộ chút thông tin mà để Lam Phượng Hoàng bắt được hắn liền thảm, thế là lập tức đứng lên ôm quyền với Vô Song.
“Đa tạ huynh đệ nhắc nhở “.
Điền Bá Quang nói xong lại nhìn Nghi Lâm cùng Lệnh Hồ Xung, hắn đương nhiên thèm nhỏ giãi sắc đẹp của Nghi Lâm nhưng mà hắn còn sợ Lam Phượng Hoàng hơn nhiều, rốt cuộc không khỏi ôm quyền hướng về Lệnh Hồ Xung.
“Lệnh Hồ huynh đệ, họ Điền ta với huynh đệ vừa gặp đã thân thực sự rất muốn kết giao với ngươi bất quá bây giờ không phải lúc, ta có việc phải rời đi, vị tiểu ni cô này đành để huynh đệ mang đi vậy, khi khác chúng ta có dịp gặp lại “.
Điền Bá Quang nói xong mới xoay người lập tức chạy đi, tốc độ quả thực nhanh hơn đại tông sư bình thường rất nhiều.
Thấy Điền Bá Quang dùng hết sức bỏ chạy nhưng còn chưa quên đầy mồm nghĩa khí, Vô Song quả thực có chút buồn cười.
Với Vô Song mà nói việc của Lam Phượng Hoàng cùng Điền Bá Quang đúng là nghiệt duyên.
Tại nguyên tác vốn không có mấy thứ này nhưng không hiểu cái thể giới này bị làm sao lại càng không hiểu Điền Bá Quang có gì hấp dẫn vị Phượng Hoàng miêu cương kia vậy mà có thể khiến Lam Phượng Hoàng một mực đuổi theo, chỉ riêng việc này cũng đủ để làm Điền Bá Quang tự hào.
Vô Song đã gặp qua Lam Phượng Hoàng cũng cực kỳ ấn tượng với nàng bất quá tình cảm... dù sao cũng không phải là thứ có thể dùng lẽ thường mà giải thích, Vô Song cũng chỉ có thể dùng hai chữ “nghiệt duyên” mà đánh giá cái việc này.