Cực Võ

Chương 523: Chương 523: Long Vương ???




Thăng Long Hội hiện tại thực sự rất khó sống, nếu không phải còn có Xà Vương giúp một tay chỉ sợ đã sớm bị diệt, cùng vì việc này mà những năm qua Khinh Huyền chạy đôn chạy đáo, bản thân nàng thậm chí như muốn liều cả mạng vậy nhưng tất cả chỉ là dã tràng xe cát.

Điều đáng nói nhất là Khinh Huyền cố gắng như vậy, bất chấp tất cả lao đầu vào công việc giúp Thăng Long Hội phát triển cũng không phải vì nàng muốn phục hồi Thiên Long Giáo mà là nàng chỉ không muốn tâm huyết của Vô Song tan thành tro bụi mà thôi.

Vô Song thực sự chưa từng bỏ bao nhiêu công sức vào Thăng Long Hội nhưng nàng vẫn một mực coi đây là ước vọng của Vô Song, thậm chí Khinh Huyền còn nghĩ Vô Song muốn xây dựng Thăng Long Hội trở thành một Thiên Long Giáo khác, vượt qua Thiên Long Giáo.

Không thể không nói nếu Thăng Long Hội có thể một mực phát triển nó sẽ trở thành con đường tơ lụa, một con đường tơ lụa có thể làm cho Tây Vực phồn thịnh.

Thăng Long Hội về một mặt nào đó đã khác biệt với Thiên Long Giáo, Thiên Long Giáo lấy ý niệm thế giới đại đồng, xây dựng một Đại Quốc Gia Tây Vực, ý niệm của Thiên Vương cực lớn cũng cực vĩ đại nhưng mà để hoàn thành Đại Quốc Gia trong mộng của Thiên Long Giáo bọn họ liề phải bắt đầu một tràng chiến tranh, lấy chiến ngưng chiến, mang chiến tranh phủ kín toàn bộ Tây Vực Bách Quốc.

Thăng Long Hội thì khác, nó không có ý niệm đại đồng, cũng không có Đại Quốc Gia nhưng mà nó lại như một mảng lưới khổng lồ gắn kết tất cả các dân tộc Tây Vực với nhau, dần dần mở ra sự ngăn cản của từng quốc gia, nối tiến toàn bộ Tây Vực Bách Quốc, dùng thương nghiệp phát triển toàn bộ Tây Vực thậm chí đỉnh cao của nó sẽ tạo ra một cái Tây Vực Liên Minh.

Đây chính là ý niệm của Vô Song khi đó, cũng là mục tiêu của Khinh Huyền.

Vô Song thừa hiểu Thiên Long Giáo là đệ nhất giáo phái tại Tây Vực nhưng mà muốn thống nhất Tây Vực phải trải qua những việc gì, thống nhất Tây Vực nếu chỉ dùng cái tư tưởng Thế Giới Đại Đồng cùng Đại Quốc Gia như Thiên Vương nói thì rất khó, rất rất khó.

Vô Song không nói là Thiên Vương không làm được nhưng đây là một quá trình cực dài, trải qua không biết bao nhiêu binh đao khói lửa, cũng chẳng phải nói đâu xa năm đó tấn công Thiên Long Sơn Mạch ngoại trừ thế lực nhà Thanh ra thì bản thân Mani Giáo cũng góp công góp sức hăng hái nhất, từ tận Ba Tư đánh tới.

Chỉ có dùng kinh tế, dùng thương nghiệp nới lỏng phòng tuyến giữa các quốc gia, chỉ có như vậy mới bắt đầu kéo gần các quốc gia lại với nhau, dùng lợi ích làm mồi nhử, lấy quân sự uy hiếp, dần dần thôn phệ từng tiểu quốc một lại, sau đó từng bước từng tích lực lượng, trở thành một đại quốc của Tây Vực.

Chỉ có thế mới có hy vọng đặt chân ở Tây Vực, mới có thể giảm thiểu thương vong chiến tranh.

Bản thân Vô Song chung quy cũng không phải là Thiên Vương, không thể mang theo cái Thế Giới Đại Đồng của Thiên Vương trong tâm khảm, những gì phụ thân hắn trải qua ở Tây Vực, nhìn thấy ở Tây Vực, Vô Song căn bản chưa từng thấy cũng chưa từng cảm nhận, hắn rất khó có thể hiểu, có thể chấp nhận, có thể có cùng mộng tưởng với Thiên Vương.

Đến cả bản thân Vô Song lúc này còn mông lung, hắn không biết nhiệm vụ của mình tại thế giới này là gì.

Hắn hiện tại đã sớm biết việc mình xuyên không chắc chắn không phải là việc ngẫu nhiên, hắn đến thế giới này cũng chẳng phải ngẫu nhiên bất quá ẩn sau đó còn một tấm màn bóng tối, một tấm màn che kín đi toàn bộ ký ức của hắn, ký ức của hắn trở nên mơ mơ hồ hồ.

Hắn phải đi đâu?, hắn phải làm gì?.

Cái gọi là quyền lực bản thân Vô Song chưa hẳn đã muốn, ít nhất hắn không có hứng thú làm hoàng đế, Vô Song cảm thấy trở thành Cung Chủ Linh Thứu Cung còn thoải mái hơn hoàng đế gấp ngàn lần, vạn lần.

Làm hoàng đế không khó nhưng làm đấng minh quân thì rất khó, Vô Song có thể nguyện ý trở thành Mông Cổ Thái Sư trợ giúp Thiết Mộc Chân nhưng nếu bảo hắn thay thế Thiết Mộc Chân làm hoàng đế Đại Nguyên chỉ sợ hắn sẽ từ chối.

Về phần võ học hay tiền tài Vô Song lại càng chưa từng để tâm, nói về tiền tài hắn thân là người xuyên không sao có thể không biết Tứ Thập Nhị Chân Kinh, sao có thể không biết kho báu lớn nhất Đại Thanh ở đâu?, bằng số tiền này hắn thừa sức ăn sung mặc sướng cả đời thậm chí vài đời.

Về võ công, thú thật Vô Song tin tưởng cho hắn thêm 2 năm, chỉ cần thêm 2 năm nữa thôi hắn có thể đạp vào đế vị.

Cuối cùng là Đế Thích Thiên, Vô Song biết kẻ này trốn từ âm giới lên dương giới, hắn thậm chí mơ hồ cảm thấy hắn cũng có quen biết với kẻ này như đã từng quen biết với Độc Cô.

Đế Thích Thiên là tội đồ của âm giới cái này có thể đúng, có thể chính xác nhưng mà liên quan gì tới Vô Song đâu?, cũng như Thiên Đạo tại thế giới kia, nếu nó không nhất quyết muốn ép Vô Song thần phục nó... Vô Song nhất định cũng vẫn sẽ lựa chọn giúp đỡ nó tiêu diệt Hạng Vũ, tiêu diệt Ma Vật nơi Ma Sơn rồi trở về bình thường.

Cái gọi mà mục đích hay lý tưởng sống tại thời điểm này Vô Song thực sự chưa có, đến cả sự tồn tại của bản thân mình hắn đôi khi còn cảm thấy rất mông lung.

Hắn vốn là từ đâu đến?, hắn đến đây để làm gì?, quá khứ của hắn ra sao?, tương lai của hắn còn có cái gì chờ đợi mình?.

Vô Song chỉ có thể không ngừng làm mình mạnh lên mà chuẩn bị cho tương lai, hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Như chính bản thân Vô Song nói, hắn chỉ muốn bảo vệ phần đất sau lưng, không cho những người đi theo mình gặp nguy hiểm, hắn vốn cầu một đời này bình an chứ không phải chém chém giết giết, đoạt thiên hạ phong vân.

Hắn như mũi kiếm sắc nhọn những múi kiếm này không dùng để đồ sát thiên hạ mà là để bảo vệ những thứ quý giá nhất sau lưng.

Trong những thứ quý giá nhất đó đương nhiên bao gồm Khinh Huyền.

Khinh Huyền cũng như Vô Song, nhưng mà nàng lại không hiểu hắn, nàng với hắn vốn là người hai thế giới khác nhau, bản thân Khinh Huyền nàng liền coi Thăng Long Hội là mộng tưởng cả đời của Vô Song.

Nàng một mực bôn ba vì Thăng Long Hội thậm chí mấy năm này Mạc Ly có thể thấy Khinh Huyền một mực xanh xao, có đôi khi một ngày Khinh Huyền chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ, chợp mắt chút rồi lại tỉnh, nàng muốn dành toàn tâm toàn ý phát triển Thăng Long Hội nhưng sâu trong thâm tâm nàng... nàng cảm thấy nàng là người có tội với Vô Song.

Cái vấn đề này mới là vấn đề tiên quyết.

_ _ _ _ __ _ _ __ _

Khinh Huyền thực sự rất giống một người... nàng rất giống Lý Thu Thủy nhưng mà lại chưa triệt để như Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy yêu đến chết đi sống lại nhưng hận lại hận cả ngàn năm.

Mạc Sầu cũng giống Lý Thu Thủy nhưng ngay từ tố chất suy nghĩ của hai người khác nhau, Mạc Sầu có thể coi là nhẫn tâm nhưng mà Lý Thu Thủy lại ác hơn nhiều, nàng có thể làm ra những việc không ai làm được, giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, Lý Thu Thủy còn có thể làm được nhiều việc vượt xa hai chữ ‘giết người’ kia nhiều đặc biệt Mạc Sầu si vì tình, chấp vì tình còn Lý Thu Thủy nàng cho hận ai, cho dù căm thù ai nàng vẫn có thể giữ cho đầu mình tỉnh táo, đây là điểm Mạc Sầu không cách nào so sánh với Lý Thu Thủy.

Khinh Huyền cũng là loại người như Lý Thu Thủy bất quá nàng vẫn chưa trải qua những việc Lý Thu Thủy trải qua, nàng vẫn đang trong gian đoạn yêu đến chết đi sống lại, nàng vẫn chưa từ yêu thành hận.

Khinh Huyền một đời chưa từng yêu ai, nói ra cũng nực cười tình đầu của nàng lại là một đứa bé... chỉ đáng tuổi con nàng.

Nam nhân đầu tiên làm Khinh Huyền động lòng chính là Thiên vương bất quá nàng đối với Thiên Vương là cảm giác ngưỡng vọng, năm đó nàng mới 16, Thiên Vương đã cao tận trời, thứ cảm giác khi đó của nàng với Thiên Vương vốn không phải là tình yêu, nó vốn là sự ngưỡng mộ, là chút rung động của thiếu nữ.

Nàng là Dạ Xoa của Bát Bộ Thiên Long, là một trong bát đại hộ pháp của Thiên Long Giáo, trời sinh băng cơ ngọc cốt, trời sinh yêu mị hơn người, nàng thiên sinh lệ chất, xinh đẹp tuyệt trần bất quá... cho dù tất cả các đặc điểm trên đều không thể nào khỏa lấp được việc nàng yếu.

Nàng được gửi tới Thiên Long Giáo ban đầu vốn là một cuộc giao dịch, là sự bắt tay của Miêu Cương với Thiên Long Sơn Mạch, vì cái giao dịch ngầm này Ngũ Độc Bảo Điển của nàng không có cách nào luyện đến đại thành, võ công của nàng một đời bị đình trệ, một đời này cho dù thiên tư nàng cao như nào nàng cũng không đột phá lên nổi ngũ tuyệt cảnh giới.

Nàng là người yếu, thân là người yếu bản thân Khinh Huyền lấy gì để tồn tại?, đầu tiên là độc công của nàng, là khả năng dùng độc của nàng nhưng quan trọng nhất là vẻ bề ngoài chính nàng tạo ra cho mình.

Nàng tự biến mình thành hồ ly tinh, biến thành sinh vật dùng sắc đẹp mị hoặc nhân gian, trở thành bông hoa hồng có gai, kiều diễm vô hạn nhưng lại không ai dám đụng vào.

Cuộc đời của nàng cứ như vậy cho đến khi nàng gặp Vô Song.

Khinh Huyền bản thân cũng không biết mình thích Vô Song ở cái điểm gì nữa, đối với nàng... thích thì thích thôi.

Ban đầu Khinh Huyền có thể cảm thấy một Thiên Vương khác trên người Vô Song, một Thiên Vương rất gần rất gần mình chứ không phải cao không thể chạm, cho đến khi dung mạo Vô Song hoàn toàn thay đổi, lúc đó nàng mới biết mình thích ‘tiểu tử’ kia vốn không phải vì dung mạo giống Thiên Vương, lại càng không phải vì hắn mà máu mủ của Thiên Vương.

Đối với một nữ nhân như Khinh Huyền mà nói... nàng mang theo sự táo bạo của nữ tử người Miêu nhưng bản thân nàng lại chưa hề có kinh nghiệm tiếp xúc với nam nhân, nam nhân bình thường thấy nàng như thấy độc xà, nam nhân không sợ nàng thì đều dùng ánh mắt dâm dục nhìn nàng, muốn chiếm đoạt nàng, muốn khống chế nàng... đối với Khinh Huyền mà nói trên đời chỉ có duy nhất hai loại nam nhân này.

Đến khi gặp Vô Song, thiên hạ xuất hiện loại nam nhân thứ ba gọi là ‘nam nhân mà Cơ Khinh Huyền thích” bất quá nàng năm đó đã gần 30, ẩn sau cái vẻ mị hoặc mà kiều diễm vô hạn kia thật ra da mặt nàng rất mỏng, nàng thậm chí nói thành tiếng việc này cũng trở nên khó khăn vô cùng, Vô Song thật sự chỉ đáng tuổi con nàng.

Với nữ tử cổ đại khi mà 13-14 tuổi đã kết hôn, đến năm 30 tuổi chỉ sợ con đầu lòng cũng chẳng nhỏ hơn Vô Song là bao, nàng là Cơ Khinh Huyền là Dạ Xoa của Thiên Long Giáo, cái việc xấu hổ này cho dù nàng ngàn muốn vạn muốn cũng không thể nói ra.

Nàng rốt cuộc lựa chọn như bình thường đối đãi Vô Song, người bên ngoài nhìn vào nàng vẫn là Dạ Xoa, vẫn thích trêu đùa nam nhân, mị hoặc chúng sinh, chỉ có nàng cùng Vô Song tự hiểu lấy nhau, hai người không nói vẫn có thể cảm nhận được tâm ý của nhau.

Việc Vô Song đến Thiên Ý Thành, Khinh Huyền dĩ nhiên biết, nếu không biết năm đó nàng sao có thể gửi thư cho Vô Song nhưng... chết tiệt nhất là bức thư đó Vô Song chưa gửi hồi âm cho nàng.

Vô Song ngày đó tiến xuống Hắc Địa, hắn vẫn chưa có thời gian hồi âm cho Khinh Huyền, cho Thiên Long Giáo.

Việc đó vốn không phải đại sự gì dù sao Vô Song nhất định cũng sẽ gửi thư hồi âm nhưng ai mà ngờ được hắn một mạch rời đi 4 năm?.

Cũng như Tương Vân, Khinh Huyền cũng tìm mọi cách thăm dò tung tích của Vô Song thậm chí nàng mạo hiểm mất mạng, mạo hiểm bị người Miêu trói vào cột gỗ thiêu sống, nàng bất chấp tất cả trở về Miêu Cương gặp sư phụ, nàng cầu sư phụ trợ giúp mình một lần.

Nếu Thần Nông Cốc Chủ có thể tiến vào Thiên Ý Thành thì Ngũ Độc Lão Tổ – Lam Giác đương nhiên có thể.

Lam Giác đối với Khinh Huyền khi đó cũng chỉ thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn chấp nhận thỉnh cầu của nàng, mang Khinh Huyền đến Thiên Ý Thành.

Sự việc này là khoảng 3 năm về trước.

Kết quả tiếp theo cũng không khó nói, cũng như Tương Vân đối với cái chết của Vô Song, Khinh Huyền như sụp đổ.

Nàng sụp đổ nhưng mà càng trong hoàn cảnh này nàng lại càng tỉnh táo.

Nàng không giống như Tương Vân, không tự nhốt tất cả cảm xúc của mình trong trái tim, không tự cô lập chính mình.

Nàng là Khinh Huyền, nàng khi đó liền coi Thăng Long Hội... là vật cuối cùng Vô Song để lại, nàng liền muốn phát triển Thăng Long Hội.

Năm đó... Vô Song đã nói đợi hắn lớn lên hắn liền tiếp quản Thăng Long Hội, nàng... không đợi được hắn đến tìm nàng nhưng nàng... có thể tìm hắn.

Nàng chỉ cầu đến khi có thể gặp hắn dưới cửu tuyền, nàng có thể mỉm cười vỗ ngực tự hào mà nói... nàng không làm hỏng mộng tưởng của hắn, nàng quản lý Thăng Long Hội rất tốt.

Khinh Huyền rất cố gắng, Thăng Long Hội phát triển càng ngày càng mạnh nhưng rồi sao?, rốt cuộc Thăng Long Hội trong tay nàng vẫn bị đả kích, đả kích mang tính hủy diệt.

Nàng so với Lý Thu Thủy còn non lắm, nàng so với Lý Thu Thủy chung quy vẫn chưa đủ độc, chưa đủ khôn khéo lại càng chưa đủ nhẫn tâm.

Hai năm trước, Tây Hạ Nhất Phẩm Đường thành công thanh thế Thăng Long Hội, bọn họ mở Tây Hạ Thương Hành Hội, độc chiếm con đường tơ lụa giữa Trung Nguyên cùng Tây Vực.

Hai năm qua, Mạc Ly là người ở gần Khinh Huyền nhất, nàng có thể thấy Khinh Huyền điên cuồng như thế nào, cố gắng như thế nào nhưng mọi thứ nàng nhận được chỉ là sự bất lực, một khi Ngô Tam Quế đã đưa tay ra trợ giúp Lý Thu Thủy, Thăng Long Hội lấy cái gì đấu lại?, đừng nói Thăng Long Hội cho dù Thiên Long Giáo tại thời điểm cực thịnh cũng chưa chắc đọ nổi, đừng quên Ngô Tam Quế là một trong Thiên Hạ Tứ Vương.

Rốt cuộc Khinh Huyền cũng suy sụp, nhưng Mạc Ly biết Khinh Huyền ngay cả yếu ớt, ngay cả suy sụp cũng chưa dám buông Thăng Long Hội một ngày.

Nàng có thể sống một ngày liền không để Thăng Long Hội diệt trong tay mình.

Mạc Ly thậm chí đã làm hết cách, đã khuyên hết lời cũng không thể thay đổi được Khinh Huyền, nàng chỉ có thể cắn răng một mực giúp Khinh Huyền, một mực chấp mê cùng nàng, điên cuồng cùng nàng nhưng mà là điên cuồng trong vô vọng.

_ _ _ __ _ _ _ _

Mạc Ly miệng thao thao bất tuyệt, Vô Sogn thì lại chỉ có thể lặng im mà đứng.

Đến khi Mạc Ly một lần nữa ngửa mặt lên nhìn Vô Song, nàng rốt cuộc hỏi hắn.

“Một quyền kia là ta đánh thay cho nàng”.

Vô Song nghe vậy, đầu của hắn hơi cúi xuống.

Bốn năm qua hắn đạt được rất nhiều nhưng để hắn đạt được như vậy... có người phải bỏ qua rất nhiều thứ khác.

“Một quyền kia, quá nhẹ”.

Đây chính là lời của Vô Song.

Mạc Ly nhìn hắn, nàng rốt cuộc cũng chỉ thở dài.

“Về Tây Vực đi, về gặp Khinh Huyền thôi... nếu ngươi trở lại chậm thêm một chút... nàng chỉ sợ không chịu nổi, Khinh Huyền lúc này rất yếu”.

Vô Song nhắm mắt lại.

Cuộc đời hắn có rất nhiều việc mà hắn không tính được, có rất nhiều kế hoạch biến đổi không kịp so với thực tế ập tới.

Hắn có thể trả lời Mạc Ly thế nào?, trước câu nói này hắn có thể lắc đầu sao? thậm chí vì Khinh Huyền... bữa tiệc Hành Dương Thành này... hắn có thể nguyện ý từ bỏ.

Có nhiều việc rất khó lựa chọn nhưng Vô Song là vậy, khi hai lựa chọn song song tồn tại hắn sẽ chọn thứ làm hắn nghĩ đến đầu tiên.

Nói nhẫn tâm một chút... cho dù toàn bộ nhân vật trong Tiếu Ngạo Giang Hồ chết hết cũng không đổi được Khinh Huyền.

Vô Song cúi đầu, đè nén lại cảm xúc của bản thân, ánh mắt của hắn rốt cuộc trở về thanh tỉnh như cũ, hắn hướng về Mạc Ly khẽ hỏi.

“Lúc trước tỷ tưởng ta là Mộ Dung Phục, nghe ta hỏi về Thăng Long Hội liền nổi lên sát khí sau đó dãn ta tới Thiên Ưng Trại, không ngại dốc toàn lực giết ta... có phải Ngô Tam Quế bắt đầu tấn công Thăng Long Hội? “.

Mạc Ly nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, nàng nặg nề gật đầu.

“Ngô Tam Quế muốn thôn phệ Thăng Long Hội, nói đúng hơn hắn ngỏ ý muốn tiếp nhận toàn bộ tàn dư của Thiên Long Giáo, muốn thâu tóm Thiên Long Giáo”.

Vô Song dần dần ngồi xuống, đối diện với Mạc Ly.

“Vậy ý tứ của Thiên Long Giáo thế nào? “.

Vô Song vốn tưởng Mạc Ly sẽ lập tức trả lời nhưng trái lại nàng lựa chọn im lặng, rốt cuộc đợi một lúc nàng mới lấy ra một tấm ngọc phù.

Tấm ngọc phù này rất đặc biệt, đây là một ngọc phù thuần màu đen hơn nữa hình dáng của nó rõ ràng giống với hình dấu ấn hơn là một khối ngọc, loại ấn ký của quan lại địa phương tại mỗi văn bản, đương nhiên cũng nhỏ hơn nhiều, tinh xảo hơn nhiều.

Mạc Ly đưa vật này cho Vô Song, nàng thản nhiên nói.

“Đưa nội lực vào thử đi”.

Vô Song không nghĩ gì, cầm lấy hắc ngọc sau đó khẽ truyền nội lực vào bên trong, rất nhanh sắc mặt hắn hơi nhíu lại.

“Nghe thấy tiếng long ngâm đúng không? “.

Vô Song đối với câu hỏi của Mạc Ly không thể không gật đầu.

“Phải, là tiếng long ngâm, khối ngọc này cũng thật sự rất đặc biệt”.

Mạc Ly lại đưa tay ra tiếp lấy khối hắc ngọc, sắc mặt đầy lo âu.

“Đây là Hắc Long Vương Ấn, là ngọc bội của Long Vương, chú ruột của ngươi”.

“Vật này, người của Ngô Tam Quế đưa cho Ca Lâu La, sau đó chúng ta liền tập trung lại đây, vật này chưa bao giờ rời xa người Long Vương, nay lại xuất hiện trong tay Ngô Tam Quế... thực sự làm ta bất ngờ”.

“Nói thật nếu ngươi là Mộ Dung Phục ta cũng chưa dám giết ngươi, chỉ đánh một trận thừa sống thiếu chết mà thôi, không biết được trạng thái của Long Vương... ta còn không dám ra tay “.

Vật này vừa đưa ra, Vô Song thực sự thấy lòng hắn nặng lại.

Long Vương?, cái tên này thật sự đã lâu không nghe,

Đế vị cao thủ Lệ Thương Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.