Cực Võ

Chương 647: Chương 647: Lưu Phủ Phong Vân (1)




Lệnh Hồ Xung bàn về yêu rượu, bàn về hiểu rượu thì không thua ai nhưng mà bàn về uống rượu thì còn kém một chút.

Nói về tửu lượng thú thật Vô Song còn có chút sợ Kiều Phong, rượu rơi vào người Kiều Phong cứ như nước đổ xuống biển vậy, bao nhiêu cũng không đủ hơn nữa Kiều Phong càng uống Vô Song càng có cảm giác nội lực Kiều Phong đang tang lên bất quá việc nội lực tang lên cũng không tính là nhanh nhưng chắc chắn là có tang.

Kiều Phong gần như không cần luyện công chỉ cần uống rượu, sống với rượu thì tốc độ tăng cườn nội lực của hắn chỉ sợ còn nhanh hơn cả Mộ Dung Phục chăm chỉ luyện công cả ngày, đây chính là sự bá đạo của Thần Võ, đương nhiên cũng có thể nói đây là Tiên Thiên Thiên Phú của Kiều Phong.

Về phần Vô Song, Vô Song nếu so tửu lượng bình thường thì rất khó so được với con quái vật như Kiều Phong bất quá Vô Song trong người lại có Cửu Âm Chân Kinh, bản thân Cửu Âm Chân Kinh, tuy không giống Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự nhưng Cửu Âm Chân Kinh về một mặt nào đó vẫn luôn bảo vệ cho Vô Song, luôn điều hòa cơ thể hắn, chỉ cần tu luyện Cửu Âm Chân Kinh đến cảnh giới nhất định thì Cửu Âm Chân Khí sẽ tự động sinh ra bảo hộ tâm mặt, liên tục triệt tiêu các hiệu ứng xấu mà cơ thể Vô Song gặp phải, tất nhiên tốc độ của nó cũng không hẳn là nhanh.

Ba huynh đệ uống rượu đến trưa, lúc này Lệnh Hồ Xung đã không uống được nữa mà gục xuống bàn cùng Nghi Lâm, cũng chỉ còn Vô Song cùng Kiều Phong tiếp tục đấu rượu với nhau nhưng mà tửu lượng của Kiều Phong quả thật quá khủng khiếp, đến khi Vô Song cảm thấy có chút choáng thì Kiều Phong vẫn hồ hởi vô cùng.

Kiều Phong lúc này trong long cũng cảm thấy thống khoái khó nói ra lời, trên đời hắn uống rượu với rất nhiều người nhưng gặp người có tửu lượng như Vô Song vô cùng hiếm gặp, có thể uống với hắn vài giờ đồng hồ vẫn chưa gục, bỏ vào bụng cả chục cân rượu vẫn tỏ ra như không, trong mắt Kiều Phong thì Vô Song tất là bậc đại hiệp.

Tại cái thời đại này đúng là cũng rất buồn cười, chỉ cần uống được rượu, chỉ cần tửu lượng lớn liền được coi là anh hung hảo hán, dĩ nhiên Vô Song thì không nhận hai chữ ‘hảo hán’ kia làm gì.

Trên bàn vò rượu lăn lốc, Kiều Phong lại vì Vô Song rót một chén nữa, miệng cười lớn.

“Đông Phương huynh đệ, lại tiếp một chén nữa, uống hết chén này ta liền gọi thêm vài cân rượu, chúng ta cùng uống thống khoái “.

Vô Song đương nhiên có thể uống được chén rượu này nhưng mà hắn lựa chọn đưa tay ngăn Kiều Phong lại, không khỏi lắc đầu.

“Kiều huynh đệ, hôm nay thôi đi thôi, có dịp sau này chúng ta lại uống, trưa hôm nay là lúc Lưu đại hiệp – Lưu Chính Phong thiết yến đãi khách, cho dù muốn cũng không thể tận hứng cùng Kiều huynh đệ “.

Kiều Phong nghe vậy mới vỗ vào đầu mình một cái, hắn vậy mà quên việc này.

“Trời ạ, ta thực sự quên mất việc này, hôm nay gặp bằng hữu uống rượu đến cả thời gian còn không chú ý, ta cũng đang định tới Lưu phủ của Lưu Đại Hiệp một chuyến “.

Vô Song có chút bầ ngờ vì Kiều Phong cũng đến Lưu phủ tuy nhiên rất nhanh đè cái tò mò của mình xuống, Vô Song lại nhìn Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm vẫn còn chưa tỉnh, hắn không khỏi cười khổ.

“Lệnh Hồ tiểu huynh đệ lần này thực sự đủ thảm, sư phụ hắn là Quân Tử Kiếm – Nhạc Bất Quần, ngày hôm nay là ngày trọng đại liên quan tới mặt mũi của Ngũ Nhạc Kiếm Phái mà cả người hắn đầy mùi rượu thế này nhất định sẽ bị sư phụ hắn trách phạt “.

Kiều Phong cũng không quá quen thuộc Nhạc Bất Quần nhưng mà Hoa Sơn Phái lại là đại phái trong thiên hạ, cho dù nó càng ngày càng xuống cấp thì trong quá khứ thậm chí còn từng truy thẳng Cái Bang, Thiếu Lâm cùng Võ Đang, đứng đầu Ngũ Nhạc Kiếm Phái, danh tiếng cực thịnh vì vậy một số thông tin liên quan tới Hoa Sơn Phái thì Kiều Phong cũng phải biết.

Kiều Phong là bang chủ Cái Bang còn Nhạc Bất Quần là chưởng môn Hoa Sơn Khí Tông, hai người không quá quen thuộc nhưng cũng có gặp qua vài lần, Kiều Phong nhìn Lệnh Hồ Xung còn đang trong cơn say một chút sau đó nghĩa khí mà vỗ ngực.

“Lần này là Kiều Phong lôi Lệnh Hồ huynh đệ xuống nước, việc này để Kiều Phong nói với Nhạc chưởng môn, thiết nghĩ Nhạc chưởng môn vẫn bán cho Kiều Phong chút mặt mũi “.

Vô Song nghe vậy cười cười liền đứng lên, hắn đặt một tay sau lưng Lệnh Hồ Xung, tay còn lại đặt lên sau lưng Nghi Lâm, hai tay Vô Song xuất hiện một luồng hàn khí nhè nhẹ nhập thể hai người, cái lạnh của hàn khí xuất ra từ tay Vô Song rất nhanh làm cơ thể Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm khẽ run lên.

Tiếp theo Kiều Phong lại thấy Vô Song khẽ biến chiêu, từ lưng chuyển sang đỉnh đầu, Kiều Phong có thể cảm nhận được trên hai bàn tay của Vô Song xuất hiện hấp lực sau đó một đoàn khí trên cơ thể Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm đều bị hút ra.

Kiều Phong không rõ Vô Song làm thế nào nhưng hắn có thể thấy rõ Vô Song vậy mà đang hút hơi rượu ra khỏi người Nghi Lâm cùng Lệnh Hồ Xung, nhìn thấy thủ đoạn này của hắn Kiều Phong không khỏi âm thầm bội phục.

“Đông Phương huynh đệ võ nghệ quả thật cao cường, thủ đoạn của ngươi Kiều Phong bội phục “.

Vô Song nghe vậy cười cười, hắn cũng tiện đáp lại.

“Cũng không phải cái gì cao cường, Kiều huynh đệ không cần khen ta, đây chẳng qua là thủ đoạn gia sư truyền lại mà thôi “.

Vô Song thật ra là sử dụng Bắc Minh Thần Công bất quá mấy cái này không nói thì tốt hơn, có gì cứ đổ hết lên người Hoàng Dược Sư, bản thân Hoàng Dược Sư tạp học vô số, kỳ thuật cũng vô số, trên người Hoàng Dược Sư xuất hiện vài thứ vượt khỏi suy nghĩ của mọi người vốn là việc dễ hiểu vô cùng.

Quả nhiên nghe đến Hoàng Dược Sư thì Kiều Phong liền lập tức gật đầu.

“Kiều Phong ta chưa có cơ hội gặp mặt Hoàng đảo chủ bất quá sự thần diệu của đảo chủ thì như sấm bên tai, quả thật rất mong được một lần diện kiến Hoàng đảo chủ “.

“Đúng rồi, Đông Phương huynh đệ nói... phu nhân của huynh đệ là nghĩa nữ của Hoàng đảo chủ?, Kiều Phong có chút tò mò không biết có cơ hội gặp mặt nàng hay không, dù thế nào Kiều Phong cũng muốn gặp tân vương của Tiềm Long Đại Hội năm nay “.

Để Kiều Phong gặp Hoàng Dung?, cái này đương nhiên chẳng có gì cả, Kiều Phong là người quá hiểu rõ vị Quách phu nhân kia, để Kiều Phong gặp mặt Hoàng Dung thì đương nhiên sẽ có một số quái sự xuất hiện bất quá thế thì như thế nào?, Vô Song cũng không thể để Hoàng Dung một mực biến mất khỏi tầm mắt thiên hạ, hắn muốn nàng đường đường chính chính xuất hiện, nếu muốn hợp pháp hóa thân phận của Hoàng Dung thì cửa Kiều Phong nhất định phải qua.

“Đương nhiên là có thể, phu nhân của ta cũng rất muốn gặp mặt Kiều huynh đệ “.

Khi hai người nói chuyện thì Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm rốt cuộc cũng tỉnh lại, Nghi Lâm như một con mèo mới ngủ dậy, nàng mở to đôi mắt nhìn xung quanh, hai ngón tay còn không quên đưa lên di di hai vầng thái dương, nhìn thực sự cực kỳ dễ thương.

Khác với Nghi Lâm thì Lệnh Hồ Xung lại có chút thần thanh khí sảng, khi hắn bắt đầu lấy lại chút tỉnh táo, khi hắn thấy Kiều Phong cùng Vô Song đều đang nhìn mình thì không khỏi cười khổ.

“Thực sự núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay Lệnh Hồ Xung liền được mở rộng tầm mắt, tửu lượng hai vị đại ca Lệnh Hồ Xung căn bản không có khả năng so sánh “.

Vô Song cùng Kiều Phong nghe vậy liền bật cười, sau đó Vô Song liền đáp.

“Lệnh Hồ huynh đệ, bây giờ không phải là lúc nói mấy lời này, chẳng nhẽ huynh đệ quên mất chỉ một lúc nữa thôi thời điểm Chậu Vàng Rửa Tay liền bắt đầu sao? “.

Lệnh Hồ Xung đang tươi cười liền như chợt tỉnh cơ mê bất quá biểu hiện rõ nhất lại là Nghi Lâm.

Cô nàng lập tức ngồi bật dạy, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp đầy lo lắng.

“Không được rồi, không được rồi, ta về muộn mất rồi, sư phụ cùng các sư tỷ nhất định sẽ lo lắng, Nghi Lâm nhất định sẽ bị trách phạt, làm sao bây giờ? “.

Thấy Nghi Lâm hoảng sợ như vậy Kiều Phong đương nhiên lên tiếng che chở nàng.

“Nghi Lâm cô nương, lần này là ba huynh đệ ta liên lụy tới cô nương, Kiều Phong đối với Định Dật sư thái cũng có chút quen biết, yên tâm Kiều Phong liền nói giúp cô nương vài lời, tội trạng gì cứ để Kiều Phong chịu hết “.

Nghi Lâm nhìn nhìn Kiều Phong không chớp mắt, thú thật... nàng còn không biết Kiều Phong là ai.

“Kiều đại ca... sư phụ ta rất nghiêm khắc... đại ca cứ để Nghi Lâm chịu tội là được, đại ca không cần chịu giúp Nghi Lâm “.

Nghe lời nàng nói cả ba người Lệnh Hồ Xung, Vô Song, Kiều Phong đều nhìn nhau rồi phá lên cười.

“Nghi Lâm sư muội, Đông Phương đại ca là bậc kỳ nhân còn Kiều đại ca là bậc đại hiệp trên giang hồ, danh tiếng rất lớn, Định Dật sư thái sẽ không làm gì Kiều đại ca đâu “.

Lệnh Hồ Xung ở một bên không thể không lên tiếng giải tỏa cơn mê cho Nghi Lâm.

Nghi Lâm nghi hoặc nhìn Kiều Phong rồi lại nhìn Vô Song cùng Lệnh Hồ Xung như muốn xác nhận cái gì đó, nhìn biểu cảm của nàng cả ba người không khỏi tiếp tục cười lớn, cô bé này thực sự có chút ngốc, ngốc đến dễ thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.