Cực Võ

Chương 186: Chương 186: Ma Văn (3)




Những người phụ trách dò đường trong Hắc Địa bản thân không có nơi để về, bọn họ như những kẻ du mục lang thang muốn đi tìm chân trời mới, đây là sứ mạng của kẻ dò đường.

Ở trong Hắc Địa cứ vào tháng cô hồn hàng năm sẽ có biến động kinh thiên động địa cũng là lúc rất nhiều cao thủ của Thiên Ý Thành quay về nơi này, không phải ngẫu nhiên Kiếm Hộ Pháp, Xà Hộ Pháp đều quay về Vương Bản Sơn, cũng chẳng phải ngẫu nhiên Đông Phương Bất Bại lại rời khỏi Hắc Mộc Nhai để đến Vương Bản Sơn, trên đời này vốn không có cái gọi là ngẫu nhiên.

Nếu không phải Viên Thừa Chí trên đường gặp quá nhiều truy sát của triều đình, nếu không phải Trương Y bất ngờ nhìn thấy Vô Song chỉ sợ trong cái tháng cô hồn này có đến 6 cao thủ cấp bậc ngũ tuyệt của Thiên Ý Thành sẽ tiến tới Hắc Địa, nếu cần thiết bản thân Vương Bản Sơn có thể điều động đến 10 cao thủ cấp bậc ngũ tuyệt.

Thiên Ý Thành có mất hay không có rất nhiều người không để ý, giả sử một ngày Thiên Ý Thành bị triều đình giết sạch chỉ sợ cũng không có mấy người đưa tay ra cứu nhưng nếu là Hắc Địa cùng Quỷ Khu thì khác, đây là nơi bất cứ cao thủ nào trong thiên hạ đều không muốn bị mất.

Bao nhiêu năm qua Thiên Ý Thành đắc tội toàn bộ phương nam thậm chí toàn bộ phương bắc, Độc Cô Cầu Bại đã chết không biết bao nhiêu năm, vì cái gì đến tận bây giờ vẫn không có cao thủ cấp bậc ngũ đế nào đến diệt đi Thiên Ý Thành?, đơn giản chỉ vì nhiệm vụ của Thiên Ý Thành.

Thiên Ý Thành có thể bị diệt chỉ cần... có một thứ lực khác xuất hiện, một thế lực đủ sức nhận cái nhiệm vụ mà Thiên Ý Thành nhận, vậy là đủ rồi.

Lại nói tiếp về lực lương dò đường của Hắc Ma, vào tháng cô hồn hàng năm sẽ có một số lượng quái vật khổng lồ tràn ra ngoài Cửu Đầu Xà, đây cũng là lúc toàn bộ lực lượng của Hắc Ma đều tập hợp lại, tất nhiên đây không phải là công việc của một mình Hắc Ma, bên trong trận chiến này Vương Bản Sơn đều đón tiếp vài vị khách đặc biệt, ví dụ như năm nay là trường hợp của Đông Phương Bạch.

Mỗi năm tại Vương Bản Sơn đều có hai vị ngũ đế cao thủ xuất hiện giữ ải, cho dù là Đông Phương Bạch năm nay cũng đã có thể coi là ngũ đế cường giả, bằng vào thực lực của hắn trấn ải thừa sức.

Sau trận chiến mở đầu của Hắc Địa thì mới đến việc của Hắc Ma, lúc này Hắc Ma phải tiến vào bên trong Hắc Địa, tiến vào bên trong Cửu Đầu Xà giết nốt chỗ ác quỷ còn lại, thông thường hàng năm sẽ chỉ có đầu trâu mặt ngựa xuất hiện còn quỷ vương ở sâu nhất trong bóng tối sẽ không hiện thân, bằng vào 2 vị ngũ đế cao thủ lại thêm 4 vị ngũ tuyệt rồi hơn chục vị đại tông sư cùng tham chiến tuyệt đối sẽ chiếm thượng phong hoàn toàn trong cuộc chiến này dù sao đám quỷ binh của Hắc Địa chủ yếu là màu tím, trừ số lượng ra thì không có gì cả.

Số lượng nhiều khi không giải quyết được gì, trước thực lực tuyệt đối của ngũ đế thì đến bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu bất quá cái làm người ta cảm thấy lạ là ngũ đế gần như không bao giờ đi vào bên trong Cửu Đầu Xà, gần như không tiến thêm vào sâu hơn bên trong Hắc Địa.

Từ trước đến nay chỉ có duy nhất Độc Cô Cầu Bại dám đi đến nơi tận cùng của Hắc Địa cũng chỉ có Độc Cô Cầu Bại là người duy nhất mang thông tin về nơi tận cùng Hắc Địa đi ra ngoài.

Không ai biết bên trong Hắc Địa có cái gì dù sao Độc Cô Cầu Bại cũng không nói một lời với ai nhưng có một việc duy nhất mà Độc Cô Cầu Bại tiết lộ, ở nơi tận cùng Hắc Địa có thứ giết được ngũ đế cao thủ.

Trên thế gian này ngoại trừ thời gian ra căn bản không có gì giết nổi ngũ đế cao thủ trừ khi một vị ngũ đế cố tình muốn chết.

Từ trước đến nay chỉ có duy nhất Độc Cô Cầu Bại có thể giết được ngũ đế cấp nhân vật, đây chính là thứ khiến danh hiệu Độc Cô Cầu Bại bao nhiêu năm qua vẫn trường tồn với thế gian.

Để một kẻ từng giết ngũ đế nói ra một câu kia, thiên hạ này ai không kinh, ai không sợ?.

Độc Cô Cầu Bại quả thật đã chết đi, chỉ chưa đến 7 ngày sau khi hắn đi thông Hắc Địa hắn liền chết đi, từ đó lại càng không có vị ngũ đế nào muốn tìm kiếm bí mật của Hắc Địa.

Ngũ đế là chí cao vô thượng tại thế giới này, đã là cường giả đến cảnh giới này thì không ai muốn chết, lại càng không ai đủ khả năng phán xét việc mà họ làm, trên đời không có đúng và sai chỉ có đáng hay không.

Ngoại trừ Độc Cô Cầu Bại ra vẫn chưa có một ai đi đến điểm cuối của Hắc Địa vì vậy cái chu kỳ xuất hiện của đám quái vật kia cứ như một vòng tuần hoàn bất tận, bao nhiêu năm nay bao nhiêu thế hệ Hắc Ma cố gắng tiêu diệt đám quái vật tàn dư, cố gắng khám phá ra điểm cuối của Hắc Địa đáng tiếc Hắc Ma không đủ lực, bao nhiêu năm qua cho dù bọn họ đã đi rất xa rất xa chỉ là chưa đủ mà thôi.

........

Thân là một người trong đội do thám, Vô Song không có nhà để về, đội ngũ của bọn họ không ở trở về thành phố đá mà chỉ ở lại trên bình nguyên đen, trong một ngôi nhà đá nằm trên bình nguyên, ở nơi này quả thực có chút gần Cửu Đầu Xà bất quá xung quanh cũng có không ít Hắc Ma, quan trọng hơn nữa ở đây là đại bản doanh của binh đoàn Hắc Ma số 9, nơi mà rất nhiều người tập hợp lại thì căn bản không có việc gì phải sợ hãi đám quái vật kia tập kích.

Con đường số 9 đã từng bị phá hủy, nguyên một đội Hắc Ma lên đến cả trăm người bị giết sạch không còn một ai chính vì vậy hiện nay con đường này lại càng an toàn, bản thân Kim Hộ Pháp thậm chí đã chuyển đến đây để trấn thủ tại đại bản doanh, có một vị cường giả cấp bậc ngũ tuyệt thì có gì phải sợ?.

Số lượng nhà đá là có hạn và căn bản cũng không cách nào xây dựng một thành phố đá nữa ở ngay cổng ra vào của Cửu Đầu Xà chính vì vậy Hắc Ma lựa chọn tự lập lên một ngôi lều cho mình, mỗi người ở trong một cái lều nhỏ, Vô Song dĩ nhiên cũng vậy.

Vô Song rất nhanh trở về lều nhỏ của mình, vẻ mặt của hắn hiện nay bắt đầu trở nên nghiêm túc, thản nhiên ngồi xuống một tấm nệm da bên dưới, đây cũng là ‘sàn nhà’ của Vô Song, lồng ngực thở ra một hơi nhọc khí, Vô Song lúc này mới bắt đầu tháo bỏ lớp hắc giáp của mình ra.

Bộ giáp của Vô Song thậm chí đã được coi là hàng đặc chế, ít nhất so sánh với hắc giáp bình thường thì nhẹ hơn nhiều và cũng dễ cử động hơn nhiều nhưng dù là thế thì vẫn rất khó chịu với Vô Song, ngoại trừ thời gian đi làm nhiệm vụ ra thì Vô Song không có hứng thú mặc giáp cho hắn.

Cởi bỏ nửa phần trân của hắc giáp ra, tháo luôn cả hai phần giáp tay, Vô Song đến tận bây giờ vẫn cảm thấy cánh tay phải vô cùng nhức nhối, đây là thứ khiến Vô Song vội chạy về lều lớn.

Trận chiến với con quái vật kia tuy vất vả nhưng không tính là nguy hiểm chí ít Vô Song còn chưa bị đẩy vào bước đường sinh tử nhưng hắn cũng biết bản thân mình bị rạn vài cái xương bất quá cảm giác đau cảu rạn xương rất khác cái cảm giác nhức nhối này, với một người thường xuyên ăn đòn cũng thường xuyên bị thương như Vô Song thì cảm giác đau là thứ hắn quá quen thuộc.

Quan trọng nhất là vị trí của cơn đau, đây là tay phải, đây là nơi vết bớt chết tiệt kia hiện ra.

Cái vết bớt này nếu là kiếp trước Vô Song sẽ không để ý nhưng kiếp này thì khác, hắn thậm chí tin tưởng chắc chắn rằng lý do hắn xuyên không nằm ở vết bớt này hoặc ít nhất cũng có liên quan đến vết bớt này.

Làm gì có chuyện vết bớt tự nhiên xuất hiện?, cũng làm gì có chuyện cho dù đã đổi thân xác mà vết bớt vẫn bám theo hắn đến tận đây.

Không xắn tay áo lên thì thôi, khi xắn lên cơ thể Vô Song liền rung lên bần bật, Vô Song nhìn thấy... cái vết bớt thay đổi.

Vô Song làm bạn với thứ này 30 năm, hắn căn bản không thể quên hình dáng của nói, vậy mà lúc này nó rốt cuộc cũng thay đổi rồi.

Vô Song không cách nào nhìn thấy những dòng chữ cổ mà chẳng ai hiểu nữa rồi, hắn đang thấy... những bóng ma.

Nuốt một ngụm nước miếng, các ngón tay của Vô Song bắt đầu run run, hắn nhìn thấy vết bớt bắt đầu thay đổi, bắt đầu di chuyển, nó trở thành một hình xăm bao phủ nửa dưới cánh tay của Vô Song, điều đáng sợ nhất là thứ này đang có dấu hiệu biến lớn hơn.

Vô Song kiếp trước hay kiếp này đều đã thử đo độ dài của vết bớt, lúc đầu vết bớt chỉ dài không đến 10 cm nhưng hiện nay thậm chí đã dài lên tới 15 cm, nó cũng không còn là những dòng chữ kia nữa, nó đã trở thành hình một ngọn lửa đen, một ngọn lửa đen đang muốn... lan ra.

Vô Song không hiểu việc gì xảy ra nhưng hắn có thể cảm nhận được sự hoang mang trong người mình, trong đầu hắn chỉ có một câu hỏi mà chính hắn cũng không muốn biết đáp án.

Nếu cái vết bớt này có thể lan ra... vậy nếu nó lan ra khắp cơ thể Vô Song gì cái gì xảy ra?, Vô Song thực sự sẽ không muốn biết cái đáp án này.

Cố gắng bình ổn lại tâm tình, Vô Song càng ngày càng bị cái vết bớt này làm cho hoang mang hơn, hắn không rõ lý do vết bớt này xuất hiện thì thôi đi nhưng đến lúc này ngay cả lý do vết bớt biến đổi Vô Song cũng không biết, điều này thực sự không tốt.

Nhắm mắt lại, Vô Song cố gắng bình tâm lại, hai chân bắt đầu khoanh tròn trên mặt đất, hắn bắt đầu cố gắng suy nghĩ.

Cái vết bớt này xuất hiện khi Vô Song lần đầu đặt chân đến phạm vi địa lý của Quỷ Khu.

Cái vết bớt này lần đầu tiên biến đổi khi Vô Song lần đầu tiên chiến đấu ở bên trong Hắc Địa.

Vô Song từng giết quỷ tím bất quá cái vết bớt này cũng không hề thay đổi, nghĩ đến đây trong đầu Vô Song hiện lên một hình ảnh, một hình ảnh mà hắn không cách nào đuổi ra khỏi suy nghĩ trong đầu.

‘Quỷ đỏ’.

Đây là thứ duy nhất mà Vô Song nghĩ đến.

Con người là một sinh vật khó hiểu, càng sợ hãi thì càng tò mò, càng không muốn biết thì lại càng tò mò.

Tò mò là thứ hại chết người, việc này Vô Song tất nhiên biết, tại thế giới trước kia của hắn con người chỉ nên biết đủ là được, đừng có biết quá nhiều, biết càng nhiều có thể đưa đến địa vị càng cao nhưng địa vị càng cao thì áp lực càng lớn, chết cũng càng thảm.

Biết là một việc nhưng Vô Song vẫn là con người, hắn vẫn thực sự muốn kiểm chứng... kiểm chứng bên trong Hắc Địa có cái gì làm ảnh hưởng đến vết bớt của hắn, có đúng là tại quỷ đỏ hay không?.

Chậm rãi nắm bàn tay của mình lại, ở Hắc Địa không có ngày có đêm, thời gian đều được tính bằng một cái đồng hồ cát cỡ vừa, cho dù không quá chính xác nhưng cũng có thể dùng đồng hồ cát phán định thời gian, tất nhiên đây không phải là đồ dùng của trung nguyên, đây là một loại hàng hóa xa xỉ đến từ Tây Vực, ở một đại bản doanh của Hắc Ma đều chỉ có vài cái mà thôi.

Dựa vào đồng hồ cát mà phân chia công việc, phân chia từng nhóm hành động thậm chí phân chia nghỉ ngơi, theo lịch mà nói nhóm Vô Song phải đến 3 ngày sau mới lại phải tiến vào bên trong Cửu Đầu Xà hơn nữa do nhóm bọn họ vừa gặp quỷ tập kích, thời gian của nhiệm vụ tiếp theo có thể kéo thêm càng xa.

Vô Song cũng không biết bao nhiêu lâu nữa hắn mới được tiến vào Hắc Địa lần thứ hai, ở Hắc Địa lấy lệnh của cấp trên là cao nhất, sẽ không có chuyện Vô Song có thể tự mình tiến vào Hắc Địa hơn nữa Vô Song cho dù có tò mò hơn nữa, hắn cũng phải biết một việc, hắn quá yếu.

Vô Song biết nếu hắn thật sự một mình gặp phải ‘đỏ’ thì hắn chết chắc, cái hắn cần chính là làm mình tiếp tục mạnh lên, cho đến khi có nhiệm vụ tiếp theo bên trong Hắc Địa, Vô Song nhất định phải cải thiện chiến lực của mình.

Muốn cải thiện chiến lực... ở Hắc Địa này ngoại trừ việc liên tục luyện tập với địa lực từ trường ra không còn cách nào khác, dù sao ở đây nội lực cũng là thứ không cách nào sử dụng một cách phung phí, dùng bao nhiêu mất bấy nhiêu, kể cả có đan dược của Tương Vân trợ giúp, Vô Song cũng không thể nào chịu nổi loại tiêu tốn này.

........

Thời gian cứ thế trôi qua, lại là một tuần nữa của Vô Song ở Hắc Địa.

Sau một tuần nhóm của Vô Song vẫn chưa hề được điều động vì vậy hắn cũng chỉ có thể cố gắng luyện tập, cố gắng làm cho mình mạnh lên một chút, từng ngày từng ngày mà thôi.

Lúc này Vô Song đang luyện quyền, ở hai tay cùng hai chân của hắn là nguyên một bộ giáp làm bằng hắc thiết.

Để luyện thể thì dùng hắc thiết là thích hợp nhất, không quá lớn nhưng lại nặng vô cùng, bản thân Vô Song rõ ràng đang tập lại những động tác mà Mục Nhân Thanh dạy hắn trong 2 tháng đi tới Vương Bản Sơn này.

Từng quyền từng quyền đánh ra, hai chân đứng theo thế trung bình tấn, từng giây từng phút trôi qua đều làm Vô Song cảm thấy đau đớn vô cùng, hắc thiết thậm chí còn đáng sợ hơn loại còng đá mà Mục Nhân Thanh cho Vô Song sử dụng rất nhiều.

Mỗi quyền đều là lao lực, mỗi quyền đều khiến hắn phải vận lên toàn bộ sức mạnh của bản thân có điều kết quả sẽ không làm Vô Song thất vọng.

Bản thân Vô Song 7 ngày trước kể từ lần đầu giết chết quỷ đỏ hắn chỉ có thể tung ra 7 quyền một lần sau đó sẽ không nâng nổi cánh tay lên nữa nhưng hiện nay hắn đã có thể một hơi đánh ra 13 quyền mới kiệt sức, thành quả tất nhiên là không tệ.

Thu quyền, nhắm mắt điều khí, Vô Song lại thở ra một hơi.

Chậm rãi bỏ đám hắc thiết ra khỏi hai tay hai chân, Vô Song lấy từ bên hông ra một bình rượu cỡ vừa rồi chậm rãi dùng rượu thoa lên cổ tay cùng cổ chân của chính mình, mỗi lần luyện quyền Vô Song đều phải dùng đến rượu thuốc xoa bóp hai tay hai chân nếu không cho dù là Tiên Thiên Chí Âm Thể cũng sẽ không đủ để chịu được cường độ luyện tập này.

“Bên trong không ngờ có cả Cam Nguyên Thảo, vị tiểu huynh đệ này quả thực có tiền, chỉ tính riêng Cam Nguyên Thảo ở ngoài kia đã đủ để một gia đình bình thường ăn trong vòng 1 tuần, tính ra riêng điểm cống hiến của Hắc Thị cũng lên đến vài trăm điểm, tiểu huynh đệ ngươi quả thực làm ta mở rộng tầm mắt”.

Vô Song giật mình quay đầu lại, hắn thật sự không ngờ nơi đây lại có người.

Ở bình nguyên đen rộng lớn này việc có người xuất hiện cũng chẳng xa lạ gì bất quá phải biết Vô Song đã mất rất nhiều công sức chọn chỗ hoang vắng này để luyện quyền, nơi này vậy mà thật sự có người tìm đến được?.

Quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng, Vô Song ánh mắt liền híp lại.

Hắn cảm thấy... người này rất đặc biệt.

Tóc đen tương đối ngắn, đây thậm chí không giống cách để tóc của người trong thế giới này, ít nhất trong mắt Vô Song đây là một kiểu tóc đặc biệt, kiểu tóc ngắn của người hiện đại thì đúng hơn.

Tiếp theo là quần áo, người này từ đầu đến cuối một thân quần áo trắng tinh không nhiễm lấy một hạt bụi, bên hông treo một cái ngọc giản màu xanh, từ trên xuống dưới đều khiến cho người ta cảm nhận được sự bất phàm.

Tại Hắc Địa này rất ít người dám chọn đồ trắng.

Kẻ dám mặt đồ trắng ở Hắc Địa chỉ sợ rất dễ trở thành mục tiêu sống của đám quỷ dưới kia, nếu không muốn chết tốt nhất không nên mặc đồ nổi bật hẳn lên so với môi trường xung quanh.

Tất nhiên nếu là siêu nhân như dạng Kim Hộ Pháp thì khác, dù sao thực lực đã tới một ngưỡng nào đó thì ai quan tâm đến mấy thứ khác?.

Nhìn kiểu nào Vô Song cũng không thấy nam tử xuất hiện ở đây giống kẻ muốn chết.

Trong cái Hắc Địa đầm rồng hang hổ này không thiếu cao thủ, dù sao mỗi thống lĩnh một doanh của Hắc Ma cũng là đại tông sư cường giả, loại nhân vật cấp bậc này Hắc Địa không thiếu.

Chậm rãi đứng lên, xoay đầu lại với nam nhân trẻ tuổi kia, đầu hơi hơi cúi xuống.

“Hắc Ma Vệ quân đoàn số 9, Phong gặp qua tiền bối, không biết tiền bối là?”.

Nam tử áo trắng thấy Vô Song xưng hô liền đầy thú vị nhìn hắn.

“Nga, tiểu huynh đệ ngươi gọi ta là tiền bối?, ta thật sự già như vậy sao?”.

Vô Song không hiểu lắm nhìn nam nhân này sau đó cũng đành thở dài đổi giọng.

“Vậy Phong gặp qua vị đại ca này, không biết ngươi là?”.

Nam tử kia lần này tiếp tục nhìn Vô Song, ánh mắt vẫn đầy thú vị quan sát hắn.

“Nga, tiểu huynh đệ ngươi gọi ta là đại ca?, ngươi gặp qua ta sao?”.

Vô Song triệt để cảm thấy khó hiểu với cái nam nhân này, thậm chí hắn còn cảm thấy người này rõ ràng là đến đây gây sự với mình, dù sao làm gì có ai dở hơi đi hỏi mấy câu như vậy?.

“Không phải gặp qua rồi sao?, ngươi gọi ta là tiểu huyn đệ ta gọi ngươi là đại ca có gì sai?, hay gọi ngươi là đại huynh đệ?”.

Nam tử áo trắng vẻ mặt lần này biến thành vui vẻ, hắn nhìn Vô Song mà tươi cười.

“Đại huynh đệ?, danh xưng này không tệ, có vài phần thú vị. “.

“Được rồi Phong tiểu huynh đệ, ta gọi là Trương Quân Bảo, lâu lắm rồi ta không đặt chân đến nơi này, không biết ngươi có thể dẫn ta đến gặp vài người quan hay không?”.

Người này vừa nói xong Vô Song triệt để run cả người... Trương Quân Bảo?, đây không phải là tên thật của Trương Tam Phong sao?.

Chỉ là... Vô Song không cách nào liên hệ Trương Tam Phong trong tưởng tượng với nam tử trẻ tuổi trước mặt, rốt cuộc là tên giống nhau hay là một người?.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.