Cơn đau đầu kia đến cũng nhanh mà đi lại càng nhanh, những hình ảnh trong giấc mơ kia cũng hoàn toàn biến mất trong trí nhớ Vô Song, có chăng chỉ còn lại những mảnh ghép mơ hồ không hơn không kém.
Vô Song một tay nắm lấy cổ tay của Tuyết, hắn thật sự không muốn làm phiền Tương Vân, Tương Vân một ngày hôm qua đã quá mệt mỏi, tốt nhất liền để Tương Vân nghỉ ngơi nhiều một chút, cô bé này hôm qua vì hắn đã quá lao lực.
Chữa bệnh là một việc nhưng chữa bệnh cần thời gian, nếu chỉ sử dụng phương pháp bình thường thì với vết thương của mọi người căn bản không có cách nào bình phục thậm chí phải mất vài tuần hoặc vài tháng.
Muốn chữa trị vết thương nhanh đầu tiên là phải có ‘dược’, dược ở đây có thể hiểu là thuốc ví dụ như Thiên Hương Ngọc Lộ Hoàn hay Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao đều tính là dược, đáng tiếc đám người Vô Song không có.
Nếu đã không có dược thì cần một đại cao thủ nắm giữ kinh người nội công đặc biệt là nội công còn phải mang theo trị liệu thuộc tính ví dụ như Trường Sinh Quyết của Võ Đang hay Tử Hà Thần Công của Hoa Sơn, đương nhiên cao thủ bậc này căn bản sẽ không xuất hiện ở đây.
Nếu cả hai cái trên đều đã không có liền phải xem thực lực của y sư. Bản thân Tương Vân là một y sư hàng thật giá thật, so với một kẻ tay ngang vào nghề chỉ biết châm cứu như Vô Song thì cao hơn nhiều lắm nhưng để nàng so sánh với những thần y trong thiên hạ thì vốn là điều không thể, nàng còn quá trẻ còn quá nhiều không gian để phát triển, tay nghề của Tương Vân đúng là không đủ để làm một bước này.
May mắn là Tương Vân có Thần Nông Dược Thể, nắm giữ Thần Nông Dược Khí, bằng vào Thần Nông Dược Khí nàng có thể thổi vào bên trong cơ thể bệnh nhân một loại sinh mệnh lực đặc thù, bằng vào Thần Nông Dược Khí bản thân Tương Vân có thể kích thích sinh cơ trong cơ thể bệnh nhân, dẫn tới đề mạnh khả năng tự hồi phục vết thương của bản thân.
Thần Nông Dược Thể không mạnh trong chiến đấu nhưng công dụng của nó cực kỳ đáng sợ bất quá chính vì sử dụng quá nhiền Thần Nông Dược Khí, Tương Vân rất mệt, nàng phi thường mệt mỏi, nàng căn bản cần nghỉ ngơi.
Đứng trên núi, Vô Song ánh mắt chậm rãi cau lại, hắn nhìn thấy một đội ngũ của Thiên Ý Thành, đang truy đuổi một đội ngũ khác, một đội ngũ thí sinh tham dự Tu La Thí Luyện.
Ngày thứ tư có lẽ không giống ngày thứ ba, ít nhất mới sáng sớm Vô Song đã nhìn thấy hai cái đội ngũ việc mà ngày thứ ba hắn tìm mỏi mắt không ra.
Cũng nhờ vào việc Tương Vân mang thêm 3 siêu nhất lưu cao thủ đến đây mà Vô Song cũng biết đại khái tình hình của Tu La Thí Luyện năm này, chính vì biết hắn trong lòng lại càng thêm không mấy vui vẻ.
Một lần Tu La Thí Luyện dĩ nhiên phái ra 16 Tông Sư cảnh cao thủ, nếu loại trừ đám người Cự Môn đều bị Vô Song giết ra thì còn đến 12 Tông Sư cường giả đang có mặt ngoài kia, không cần biết mạnh yếu thế nào nhưng Tông Sư cường giả tồn tại đều cho Vô Song một loại áp lực.
Đứng trên núi cao, hắn lại nhớ tới lời Mục Nhân Thanh nói về Quỳ Hoa Lão Tổ.
Vô Song học võ cũng không phải là vì để mình trở thành kẻ mạnh nhất thiên hạ, hắn học võ vốn chỉ vì thích, sau đó một đường đi đến tận đây.
Hắn không mang theo suy nghĩ của thời đại này, không mang theo cảm giác của con người thời đại này, cái thời đại này thủy chung không phải nhà của hắn.
Có lẽ lúc này, Vô Song mới cảm thấy hắn cùng Quỳ Hoa Lão Tổ rất có duyên, cũng như Quỳ Hoa Lão Tổ, tầm mắt của Vô Song thật ra rất nhỏ, chỉ giữ vững ba phần đất sau lưng, chỉ cầu bảo vệ người thân của mình liền đủ.
Đường phía trước rất dài rất dài, hắn hiện nay mới là nhất lưu cao thủ thì bao lâu nữa hắn đột phá tông sư?, lại bao lâu nữa đột phá đại tông sư?, sau đại tông sư còn là ngũ tuyệt, còn là ngũ đế, trên ngũ đế còn cái gì không? ai biết được.
Quỳ Hoa Lão Tổ năm đó một mạch đi về phía trước, hắn rốt cuộc đạt đến ngũ đế cấp bậc cao thủ, là chí cường giả của thế gian nhưng hắn chưa bao giờ có dục vọng mở rộng con đường của chính mình, hắn vốn chỉ cầu giữ vững sau lưng.
Tầm mắt của thiên hạ luôn hướng về phía trước, nhưng hắn chỉ một mực nhìn sau lưng, nhìn về ba thước đất sau lưng, nhìn về nhà của hắn.
Vô Song lúc trước không hiểu Quỳ Hoa Lão Tổ suy nghĩ, nhưng lúc này đứng trên núi cao, hắn lại hiểu.
Chiến đấu liền có mất mát, chiến đấu liền có hy sinh nhưng Vô Song hắn làm không được, ít nhất hắn không nhìn được những người thân quen của mình lần lượt ngã xuống, hắn không dám.
“Lão tổ năm đó vì không dám nên không thể lùi lại, không lùi lại liền chỉ có thể tiến lên, lão tổ giống mũi kiếm cường đại, không cầu chém địch chỉ cầu chắn cho thanh kiếm toàn bộ phong mang”.
“Lão tổ năm đó có lẽ cũng giống như ta, chính là vì không dám. Có đôi khi nhiệt huyết một đời người cũng bắt đầu từ hai chữ không dám”.
“Không dám lùi nên phải tiến lên, không dám mất nên phải giữ, không dám thử nên phải một mực liều mạng, không dám trải qua liền phải một đường hát vang”.
Ở bên cạnh Vô Song, Tây Môn Tuyết không nghe rõ hắn đang nói cái gì, nhưng lúc này Vô Song lần đầu tiên cho nàng cảm giác mị lực, một cái mị lực của nam nhân chân chính.
Nam nhân hấp dẫn nhất là khi đối với nữ nhân mình thích, nói ra chấp niệm của mình.
Nam nhân trưởng thành nhất là khi đối với bản thân mình, gánh lên hai chữ trách nhiệm.
Sáng sớm, sương muối còn chưa tan, thân hình Vô Song đã biến mất.
Cuộc chiến hôm qua làm hắn ngộ ra vài điều, ít nhất tâm cảnh của hắn một lần nữa trưởng thành, hắn hiểu cái gì mình cần làm, cái gì mình cần vượt qua.
Bất tri bất giác, Vô Song hắn... lại lớn hơn một chút, trên đôi vai gầy yếu kia có thêm hai chữ trách nhiệm.
.........
Trong khu rừng của Vương Bản Sơn, sáng sớm vần còn tràn ngập sương muối.
Lúc này có một đội ngũ đang bỏ chạy, đội ngũ này rõ ràng là thí sinh tham dự Tu La Thí Luyện, có điều nhân số cũng không được tốt lắm, chỉ có vèn vẹn ba người.
Một đội ngũ ban đầu sẽ có 10 người, nếu lúc này chỉ còn lại 3 người thì một là đội ngũ gặp phải tấn công mang tính ‘chí mạng’, nếu không thì liền là lạc đàn.
Ba người này có hai nam cùng một nữ, từ vẻ mặt có thể nhìn ra cả ba người đang cực kỳ sợ hãi, hô hấp tán loạn, sắc mặt trắng bệch.
Sau lưng ba người này là bốn thân ảnh, toàn bộ đều là Thiên Ý Thành sát thủ, tất nhiên đây không phải là một cái tông sư đội ngũ, bốn người ở đây thực lực cũng chỉ khoảng siêu nhất lưu cao thủ.
Siêu nhất lưu cao thủ ở đâu thì không biết nhưng ở Thiên Ý Thành căn bản không có chỗ đứng, cũng chẳng có thực quyền, trừ khi nằm trong top 5 cường giả tại Hoàng Bảng may ra còn được người khác ghé mắt nhìn một chút.
Hiển nhiên bốn người này không nằm trong Hoàng Bảng, dù sao muốn ra nhập Hoàng Bảng chủ yếu là thiên tài, thiên tài cỡ đó sẽ không ai bị phái đến Tu La Thí Luyện.
Trong Thiên Ý Thành, loại cường giả như vậy căn bản chỉ là pháo hôi, tốt hơn một chút có lẽ được gọi là tạp dịch, chỉ có trong Tu La Thí Luyện mới có chút thực quyền, chính vì vậy bọn họ cực kỳ thích thú tấn công các tân sinh hàng năm.
Đây là một loại ‘ma cũ bắt nạt ma mới’, tất nhiên nếu chiến đấu nổ ra thường thường sẽ có nhân mạng nằm xuống, Thiên Ý Thành bản thân là một tổ chức sát thủ, đương nhiên phi thường cổ động giết người.
Bốn siêu nhất lưu cao thủ truy đuổi ba người trẻ tuổi, cả ba người dĩ nhiên không một ai là nhất lưu cao thủ, thông thường mà nói căn bản sẽ không để ba người trẻ tuổi này bỏ chạy, có lẽ đây chỉ là... mèo vờn chuột đi.
Vô Song quan sát tất cả, hắn không quan tâm lắm cái gì là mèo vờn chuột, hắn chỉ quan tâm, nếu đám người này tiến thêm vài bước, sẽ gặp ngọn núi nơi đám người Vô Song ở, nếu mượn đường mòn lên núi thì đối với Vô Song liền tính là phiền phức.
Hắn không thích phiền phức, đối với hắn phiền phức ngày hôm qua là quá đủ rồi.
.......
“Nhanh... nhanh một chút, chỉ cần gặp được một cái đội ngũ nào khác chúng ta an có thể không lo rồi”.
Đây là một giọng nam nhân, một nam nhân tương đối trẻ tuổi.
“Hộc hộc, lão tử đã bảo ngươi rồi, mang theo cô ta làm gì?, cô ta chính là một cái tai tinh, bình bình an an không muốn lại muốn dẫn cái tai tinh này theo?”.
Đây là một giọng nam nhân khác, kẻ này từ thân thể hình dáng mà nhìn thì tương đối cao lớn, có lẽ thuộc dạng người thích dừng sức lực.
Cuối cùng là một cái nữ tử, nữ tử cũng là che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài, đôi mắt của nàng rất trong, cũng rất đẹp.
Nữ tử này thực lực không cao, chỉ là nhị lưu cao thủ hơn nữa còn là nhị lưu cao thủ tầng dưới đáy, căn bản sẽ không có bao nhiêu chiến lực.
Nàng đối với đám siêu nhất lưu cao thủ sau lưng truy sát một mực không nói gì.
Nàng đối với lời nói của nam nhân kia cũng một mực không nói gì.
Đây là một nữ tử kỳ lạ, nàng chỉ biết một mạch chạy về phía trước, nàng chỉ cầu.... không chết, trong đôi mắt kia có một luồng ý chí cầu sinh rất lớn, vượt quá cả khả năng của chính nàng.
Bằng vào cái ý chí cầu sinh này, nàng đã ba lần thoát chết.
Đây là đội ngũ thứ hai của nàng, đội ngũ trước cũng là bị toàn diệt nhưng nàng chạy ra được, nàng may mắn sống sót được.
Đội ngũ thứ hai của nàng cũng bị tập kích, cũng bị toàn diệt, chỉ còn lại hai nam nhân kia cùng nàng.
Khí tức phù phiếm, hô hấp khó khăn, thân hình kia vừa chạy vừa run rẩy, thể lực nàng đã đến giới hạn rồi, căn bản cũng không có cách nào chạy tiếp, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm.
Nam tử trẻ tuổi kia một đường bỏ chạy, phải nói thân pháp kẻ này rất tốt, vượt xa nhất lưu cao thủ bình thường, hắn lúc này nghe thấy nam nhân còn lại lên tiếng, ánh mắt liền cau lại.
Thật sự mà nói thân phận hắn rất cao, là người Mộ Dung thế gia, hắn gọi là Mộ Dung Võ.
Năm nay vừa tròn 13 tuổi đã là nhị lưu cao thủ, thiên phú cũng không tệ, quan trọng hơn, Mộ Dung Võ từ năm 10 tuổi đã đi theo công tử Mộ Dung Phục, đến giờ cũng đã có ba năm.
Bằng vào thiên phú của hắn, đáng nhẽ hiện tại đã sớm là nhất lưu cao thủ nhưng chính vì làm thư đồng đi theo công tử Mộ Dung Phục dẫn đến võ công bị trì trệ, mãi đến 2 tháng trước, Mộ Dung Phục mới để hắn rời đi, tiến vào Thiên Ý Thành.
Mỗi lần Thiên Ý Thành thu sát thủ, Cô Tô Mộ Dung Thế Gia đều phái không ít con cháu trong nhà tham dự, Thiên Ý Thành không chỉ có quan hệ thân mật với Đường Môn mà còn có cả quan hệ cùng cả Mộ Dung Gia.
Mộ Dung Võ tiến vào Thiên Ý Thành, cho dù thực lực của hắn chỉ là nhị lưu cao thủ nhưng nhất lưu cao thủ còn chưa làm gì được hắn, kể cả siêu nhất lưu cao thủ hắn cũng có gan đánh một trận bởi hắn học được vài phân Đấu Chuyển Tinh Di của công tử, bằng vào Đấu Chuyển Tinh Di hắn căn bản không sợ Hoàng Cấp sát thủ của Thiên Ý Thành.
Tất nhiên.... nếu chỉ là một siêu nhất lưu cao thủ thì hắn sẽ không sợ nhưng ai bảo ở đây có đến bốn người?, hắn nhất định phải chạy. Đội ngũ của bọn hắn không ngờ đen đủi đến mức gặp hai đội sát thủ của Thiên Ý Thành hợp công, nếu không phải hắn võ công cao cường đã sớm mất mạng.
Hắn thật sự cũng cảm thấy nữ nhân bên cạnh quá mức ám quẻ, một lần bị Thiên Ý Thành sát thủ tập kích thì cũng thôi đi, đằng này vậy mà có đến hai lần?.
Phải biết lần trước chính đội ngũ của Mộ Dung Võ đã ra tay cứu nữ nhân này, đội ngũ của nữ nhân này bị Thiên Ý Thành sát thủ toàn diệt.
Mộ Dung Võ ánh mắt từ từ lạnh lại, tuy nhiên hắn đi theo Mộ Dung Phục lâu năm, cũng nhiễm một chút tính cách của Mộ Dung Phục, cho dù bất cứ việc gì xảy ra nhất định phải giữ được hình tượng bên ngoài.
Mộ Dung Võ lập tức quay đầu về phía nam tử còn lại.
“ Trần Lượng, ngươi bớt nói nhảm, chạy còn không lo xong, nói nhảm cái gì?, Gia Bình cô nương nơi nào giống tai tinh?, trong Tu La Thí Luyện căn bản không thể thoát được việc bị tập kích?
Nam nhân kia gọi là Trần Lượng, về phần nữ nhân gọi là Gia Bình.
Gia Bình đang chạy, nàng có thể không quan tâm đến âm thanh của Trần Lượng nhưng lời nói của Mộ Dung Võ truyền đến thì nàng phải quan tâm, ánh mắt vẫn là hơi hơi cảm kích nhìn đối phương, nếu không phải nàng quá mệt, nhất định sẽ nói một tiếng cảm ơn.
Mộ Dung Võ vừa dứt lời, như để chứng minh Gia Bình là tai tinh, một tâm thanh xé gió mà đến.
Không ngờ lại là một mũi tên, một mũi tên xuyên qua bắp chân non mềm của Gia Bình, nàng lập tức kêu thảm một tiếng, cả người khụy xuống.
Mũi tên này là do Thiên Ý Thành sát thủ bắn ra, không ngờ trong đám siêu nhất lưu cao thủ kia lại có cao thủ dùng cung tên, hơn nữa theo thời gian khi mà sương mù tan dần, Mộ Dung Võ có thể loáng thoáng nhìn đội ngũ thứ hai đang đuổi đến.
Gia Bình ngã trên thảm cỏ xanh, thân thể run lên liên tục, nhìn mũi tên xuyên thủng chân của mình, Gia Bình có vài phần sợ hãi.
Đâu chỉ Gia Bình sợ hãi, Mộ Dung Võ cũng là sợ hãi vô cùng, bởi mũi tên thứ hai bắn tới, tiếng xé gió nghe mà ghê người, tiếng xé gió kia.... khiến cho Mộ Dung Võ cảm thấy bất lực vô cùng.
Người bắn tên, chỉ sợ.... là một kinh người nhân vật, lực tên có thể khiến tông sư cao thủ cũng biến sắc.
Mộ Dung Võ hiện tại nào còn quan tâm đến mặt mũi, trong ánh mắt kinh ngạc của Gia Bình, chỉ thấy Mộ Dung Võ một tay nắm lấy đai lưng của nàng, sau đó phi thường thuần thục dùng Đấu Chủy Tinh Di ném nàng lên trời, vừa vặn giúp hắn né một mũi tên kia.
Mũi tên mang theo lực sát thương kinh người nhưng không có xuyên thủng luôn ngực Gia Bình như Mộ Dung Võ suy nghĩ, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, cả người Gia Bình bị sung lực bắn bật ra, miệng phun máu tươi.
Kẻ ngu cũng biết, Gia Bình sẽ không chết nhưng nàng lúc này ở quá xa tầm tay Mộ Dung Võ, lập tức Mộ Dung Võ liền biến chiêu.
Ở ngay bên cạnh hắn Trần Lượng căn bản còn chưa kịp phản ứng đã thấy một chưởng lực ấn thẳng vào người mình, một chiêu này không mạnh nhưng mang theo Đấu Chuyển Tinh Di thì lại khác, vừa vặn đẩy ngã Trần Lượng hơn mười bước cahan mới có thể ổn định.
Sau đó cũng không khó đoán, Trần Lượng liền bị một mũi tên từ phía sau xuyên qua bụng, máu huyết của hắn phun ra, ánh mắt trợn ngược lên nhìn Mộ Dung Võ, đã thấy Mộ Dung Võ chân đạp mặt đất cả người lướt đi.
Mộ Dung Võ thấy được.... từ vị trí của hắn thấy được ở trên núi có bóng ảnh, có một người đang ngồi đó, vì khoảng cách quá xa Mộ Dung Võ cũng không nhìn ra thực lực của Tây Môn Tuyết nhưng hắn nào thèm quan tâm thực lực Tuyết là gì, có người chết thay cho hắn là được.
Nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Võ bỏ chạy, ánh mắt của Trần Lượng cùng Gia Bình biến thành tuyệt vọng, bởi siêu nhất lưu cao thủ của Thiên Ý Thành, đuổi đến rồi.
.......
“Đại ca, tiểu tử kia vẫn là chạy được kìa, nhìn động tác của hắn có vài phần giống Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung Gia”.
Người lên tiếng gọi là Thiên Khuyển, chỉ từ xưng hô đã đủ nói lên kẻ này là cao thủ truy trung.
Đội ngũ siêu nhất lưu cao thủ này lấy một nam tử cao gầy làm đầu, nam tử này gọi là Ưng Mục, hắn xếp thứ 7 trong Hoàng Bảng, là một nhân vật trong thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành.
Tay cầm trường cung, ánh mắt Ưng Mục khẽ nhíu lại, hắn nhìn về hướng chân trời xa xa.
Ánh mắt của Ưng Mục cực kỳ tốt nếu không hắn đã không gọi bằng danh hiệu này.
“Tiểu tử kia là người Mộ Dung Gia, chỉ sợ có quan hệ với Thần tỷ, nếu là người của Thần tỷ thì không tiện đụng đến, tha cho hắn cũng được bất quá trên kia có người, có lẽ lại có thêm một cái đội ngũ nữa”.
Ưng Mục nhìn thấy, đương nhiên là Tây Môn Tuyết.
Tây Môn Tuyết vẫn ngồi đó, nàng không có rời đi, chỉ hướng ánh mắt quan sát mấy người bên dưới.
Nàng ở lại vốn chỉ để cho người khác quan sát, vốn là hành động ngu xuẩn nhưng nàng vẫn cứ ngồi lại nơi đây, bởi nàng tin tưởng có bóng hình kia thì nàng căn bản không phải rời khỏi.
Hắn lúc rời đi chỉ nhẹ vỗ vai nàng.
Hắn nói rất đơn giản.
“Đừng kinh động mọi người, mình ta là đủ”.
Hắn nói như vậy, nàng liền tin tưởng. Trong mắt nàng đội trưởng tuyệt đối là quái vật trong quái vật.
.......
Mộ Dung Võ một đường bỏ chạy, ánh mắt hắn hiện nay cũng mang theo chút mệt mỏi nhưng hắn biết chỉ cần lên đến ngọn núi kia, tất cả đều an toàn, chí ít bằng vào tốc độ của hắn chỉ cần thêm vài tấm đệm lưng hắn liền an toàn rời đi.
Mộ Dung Võ nghĩ rất đẹp, tuy nhiên khuôn mặt của hắn rất nhanh biến thành trắng bệch, hắn nhìn thấy ở phía trước mặt có một cái bóng lóe lên.
Mộ Dung Võ thậm chí cảm giác mình gặp phải yêu quái, hắn chỉ thấy một đạo tàn ảnh hiện lên, sau đó.... cũng không có sau đó, ánh mắt trợn lớn chết cũng không hiểu nổi, vì sao có kẻ nhanh đến mức này.
Cổ học của Mộ Dung Võ bị một cái châm vàng xuyên qua, sau đó Vô Song nhẹ rút châm vàng, máu bắn tung tóe lên người hắn, đương nhiên Vô Song cũng không sợ mùi máu này, suốt từ đêm hôm qua trên người hắn chưa bao giờ bớt đi cái mùi đáng sợ này.
“Xin lỗi, trên núi không thông”.
Nhẹ lau vết máu trên cây châm vàng, Vô Song bản thân đúng là chỉ có một cây châm này, hắn có chút quý trọng, có chút cẩn thận.
........
Ở bên dưới, có bốn siêu nhất lưu cao thủ đang chờ Vô Song.
Đứng đầu là Ưng Mục sau đó là Thiên Khuyển, Bạch Hạc cùng Cuồng Đao.
Ưng Mục nhìn thấy Tây Môn Tuyết nơi phương xa, khóe miệng hắn cong lên, tất nhiên từ vị trí này hắn không bắn trúng Tây Môn Tuyết được, lực tay của nhắn không đủ.
Đối với ba người đồng đội của mình, Ưng Mục chỉ mỉm cười.
“Giải quyết hai người này đi rồi săn con mồi mới”.
Ưng Mục vừa dứt lời, Cuồng Đao liền cực kỳ vô tình bổ xuống một đao, đao ra đầu rơi, Trần Lượng thân hình cứ như vậy không còn cử động, cái đầu của hắn lăn lông lốc theo thảm có xuống phía dưới, có chút giống một quả bóng vậy.
Về phần Gia Bình, nàng một chân bị phế, lại nhìn thấy quang cảnh máu tươi vừa rồi, khuôn mặt liền trắng bệch, nàng không muốn chết, nàng còn có việc phải làm, nhất định phải còn sống để làm.
Liên tục dùng hai tay cố gắng lùi lại trên thảm cỏ, ánh mắt sợ hãi vô cùng.
“Xin... xin các ngươi”.
Nhìn về phía Gia Bình, Ưng Mục rõ ràng có chút hứng thú, hắn liền tiến về phía nàng, một tay kéo xuống khăn che mặt nàng.
Không kéo xuống thì thôi, kéo xuống xong cho dù là Ưng Mục cũng bị kinh động không nhẹ.
“Ồ, dị vực mỹ nữ?”.
Gia Bình khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp hơn nữa mặt nàng có chút tròn, ánh mắt to ngập nước, đây là một nữ tử cực kỳ dễ thương, thậm chí mang theo vài phần ngây thơ, nàng không mang theo vẻ xinh đẹp hay hấp dẫn chết người như những nữ nhân khác bất quá cũng là một loại phong vị riêng biệt.
“Đại ca, nữ nhân này không ngờ lại vào hàng cực phẩm... khặc khặc, chúng ta cũng không nhất thiết phải giết người đúng không, cho nàng một đường sống thế nào?, không thấy người ta đang khóc sao”.
Người lên tiếng là Bạch Hạc, hắn là một nam tử cao trên 1m8, thân hình gầy còm thoạt nhìn không khác gì cây cột cả.
Bạch Hạc nói làm cả đám phá lên cười, bởi ai cũng có thể nhìn ra một tia sắc mị trong mắt Bạch Hặc.
Về phần Ưng Mục, bản thân hắn cũng không cho rằng việc này có gì sai trái, chỉ là hắn đưa một tay vào trong áo của Gia Bình, rất nhanh lấy ra một vật.
Một tấm lệnh bài màu vàng hơn nữa toàn bộ đều làm bằng hoàng kim.
Ký hiệu trên đó Ưng Mục không hiểu nhưng hắn biết tấm hoàng kim lệnh bài này là vật cứu mạng Gia Bình lúc nãy, bên trên lệnh bài còn có dấu hiệu bị mũi tên đụng mạnh vào.
“Ồ, hình như thật sự bắt được con cá lớn rồi”.
Ưng Mục nói đến đây, hắn vậy mà trực tiếp nhét tấm lệnh bài vào ngực mình.
Kẻ thắng thu chiến lợi phẩm của kẻ thua cũng là thiên kinh địa nghĩa chỉ là không biết lấy đâu ra sức lực, Gia Bình cố hết sức đưa hai tay ra, khuôn mặt vẫn đầy sợ hãi nhưng... có những thứ còn vượt qua nỗi sợ.
“Đừng lấy cái đó của ta, trả cho ta đi, ta van xin ngươi đấy”.
Không ai ngờ Gia Bình dám tranh đồ của Ưng Hạc, Ưng Hạc lập tức nhếch miệng, vung tay một tát, một cái tát khiến khuôn mặt xinh đẹp của Gia Bình hằn một dấu tay đỏ chót.
“Tiện nhân, còn dám ý kiến? “.
“Bạch Hạc, ngươi điểm huyệt cô ta, sau đó mang trói lại, đừng để đám người phía sau nhìn thấy, chúng ta lên núi chém giết vài con mồi”.
Đám người phía sau đương nhiên là một đội ngũ sát thủ khác của Thiên Ý Thành.
Ưng Mục căn bản không muốn chia sẽ con mồi, cũng không muốn chia sẽ quân công.
Ở bên cạnh hắn, Thiên Khuyển đã rất nhanh lục người Trần Lượng, hắn tìm được tổng cộng 3 tấm hắc lệnh.
Cái thí sinh cần hắc lệnh, thì sát thủ Thiên Ý Thành cũng cần hắc lệnh.
Ưng Mục đơn giản mỉm cười, ánh mắt hướng về phía ngọn núi trên cao.
“Thu hoạch không tệ, tiếp tục săn mồi, tiểu tử Mộ Dung thế gia có thể không đụng đến, còn đám người trên núi kia, giết sạch”.
Cuồng Đao cùng Thiên Khuyển lập tức cười lạnh, về phần Bạch Hạc đã sớm tiến đến, muốn mang Gia Bình đi, chỉ là lúc này... một cơn gió lạnh thổi qua.
Ưng Mục cùng toàn bộ đội ngũ của hắn đều dừng lại.
Nơi đó, có một thân ảnh xuất hiện.
Thân ảnh này đang mang theo một xác người.
Hắn nhẹ ném cái xác kia xuống, như ném con chó con mèo vậy.
Đồng thời hắn ném ra một cái bọc màu trắng, bên trong cái bọc này dĩ nhiên có đến vài chục tấm hắc lệnh rơi ra trên mặt đất, nhìn mà mê người.
Hắn bạch y như tuyết nhưng bạch y đã bị nhuộm đỏ thành huyết y.
Hắn mái tóc trắng phiêu bồng, nhưng mái tóc của hắn cũng sớm bị máu huyết làm bẩn.
Hắn đối với đám người Ưng Mục, chỉ là cười lạnh.
“Đường trên núi không thông, không muốn chết thì cút”.
.........