Vừa chiến đấu với Lam Phật, Vô Song bắt đầu nhanh chóng động não, đầu tiên Vô Song liễn nghĩ tới Thải Tổ Trường Quyền.
Cơ Vô Song đương nhiên có thể sử dụng Thái Tổ Trường Quyền, bằng vào môn đế cấp võ học này Vô Song thậm chí có thể đánh chết Lam Phật trong vòng 100 chiêu có khi còn ngắn hơn tuy nhiên đối với một người đã chết, đối với một trận đấu chắc chắn sẽ thắng, Vô Song sẽ không nghĩ tới việc vận dụng Thái Tổ Trường Quyền, cái mà Vô Song quan tâm là “ý“.
Câu thông thiên địa, mượn thiên địa nhập thân mà thành ý, lấy ý ngưng quyền, quyền này là Thiên Địa Uy.
Khác với quyền ý bình thường bởi quyền ý vốn là từ nhân thể bắt đầu, lấy ý mà xuất quyền, kết hợp với “khí” vậy liền sinh ra lĩnh vực, đây là cảnh giới vốn có của Vương Trùng Dương, lấy ý nhập quyền, dùng quyền ngưng vực lại kết hợp với thiên địa đại thế liền có thể đăng phong đế vị.
Vô Song có thể đi theo con đường của Vương Trùng Dương không?, đáng tiếc là không thể.
Vô Song có thể ngưng ra quyền ý, với trình độ cùng đẳng cấp của Vô Song việc này không khó nhưng “quyền khí” thì Vô Song không có.
Cái này giống với kiếm, bản thân Vô Song được chính Độc Cô Cầu Bại dạy Độc Cô Cửu Kiếm nhưng vì sao cả bản thể cùng chân thân của Vô Song không dùng?.
Bản thể của Vô Song tạm không tính dù gì bản thể có cả trăm thủ đoạn khác nhau nhưng phân thân tại sao lại không dùng?, nên biết Lệnh Hồ Xung cho dù không có chút nội lực nào, bản thân đã nửa bước hướng tới âm tào địa phủ vậy mà vẫn có thể sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm, vẫn có thể xuất ra sức mạnh của Độc Cô Cửu Kiếm, chín thức trong Độc Cô Cửu Kiếm ngoại trừ Phá Khí Thức ra thì đúng là không yêu cầu nội lực.
Đáng tiếc Độc Cô Cửu Kiếm với Lệnh Hồ Xung là trân bảo nhưng với Vô Song lại có chút giống gân gà.
Không phải Độc Cô Cửu Kiếm yếu chỉ là Vô Song thực sự không cần, Độc Cô Cửu Kiếm có giá trị rất lớn để tham khảo, để dẫn đường chứ không có ý nghĩa thực tế trong việc sử dụng.
Vô Song lúc này càng nghĩ càng xa, thậm chí trong chiến đấu bắt đầu lộ ra trạng thái hạ phong với Lam Phật, bất quá Vô Song cũng không quan tâm nữa, Vô Song như đang bắt được một thứ gì đó.
Độc Cô Cửu Kiếm tại sao lại không có tác dụng?, đầu tiên phải nới tới di ngôn của Độc Cô Cầu Bại mà Dương Quá thấy được, đầu tiên Độc Cô Cầu Bại sử dụng kiếm, sau đó đổi thành trọng kiếm, mộc kiếm đến cuối đời liền ngộ vô kiếm.
Độc Cô Cầu Bại trong nguyên tác đương nhiên không giống Độc Cô Cầu Bại mà Vô Song biết nhưng Độc Cô Cửu Kiếm chẳng khác gì nhau, Độc Cô Cửu Kiếm được phân chia cũng dựa vào đoạn tự bạch này của Độc Cô Cầu Bại.
Cảnh giới đầu tiên gọi là Kiếm, cảnh giới thứ hai gọi là Lực, cảnh giới thứ ba là Ngự, cảnh giới cuối cùng là Vô.
Kiếm Cảnh chính là những gì Phong Thanh Dương dạy Lệnh Hồ Xung.
Kiếm cảnh có chín thức, có thể nói thẳng một cách đơn giản nhất giống với trong lớp có 9 học sinh giải 9 bài toán khác nhau vậy, bọn họ đương nhiên làm được, làm rất tốt nhưng lại chưa đủ.
Có ai từng hỏi, lấy Phá Kiếm Thức đi sử dụng cho đối thủ dùng trường thương thì kết quả ra sao?, có phá được không?, đây liền là một vấn đề rất lớn.
Bất kể Cương Kiếm hay Nhuyễn Kiếm của Độc Cô Cầu Bại chung quy vẫn cứ là kiếm, Độc Cô Cửu Kiếm cũng chỉ là kiếm, là kiếm chiêu không hơn không kém.
Đến cảnh giới gọi là Lực liền là một vấn đề khác, như một vị giáo sư toán học ngồi giải cả 9 bài toán vậy, đây chính là hình ảnh của Dương Quá, tối giản mọi thứ quy về lực lượng, quy về đơn giản nhất, quy về chém ngang bổ dọc, đâm thẳng, hóa phồn vi giản, bất kể đối phương ra tay thế nào, bất kể chiêu thức gì thì cũng chỉ cần chém ngang bổ dọc cùng với lực lượng như bài sơn đảo hải ập tới, đối thủ liền bị lực lượng nghiền nát.
Cảnh giới thứ ba gọi là Ngự tức một kiếm của Độc Cô Cầu Bại khi đó.
Trong Kiếm là thần binh lợi khí, nó có tác dụng khuếch đại lực lượng của con người, cũng đủ rắn chắc, đủ mạnh mẽ để chịu đựng lực lượng truyền vào nhưng con người cũng chỉ là một sinh mệnh, lực lượng có thể lớn đến thế nào?, thân thể có thể đẩy đi xa đương bao nhiêu?, thời gian trôi qua liệu có thể một mực vung vẩy trọng kiếm?, nếu không có trọng kiếm thì phải làm gì?.
Những câu hỏi này đều được giải quyết trong một chữ “Ngự“.
Ngự đã không còn dùng lực mà dùng khí, đây là lúc Độc Cô Cầu Bại nuôi dưỡng kiếm khí, ngưng tụ kiếm khí chuẩn bị mà khiến nó thuế biến thành “vực“.
Lực lượng con người là có hạn nhưng khí là thứ câu thông với thiên địa.
Tu luyện võ học ngưng tụ ra khí hay còn gọi là nội lực, tu luyện kiếm thuật cũng ra khí gọi là kiếm khí, về bản chất nội lực cùng kiếm khí không khác gì nhau nhưng nội lực có thể đi vào trong cơ thể người còn kiếm khí phải cần vật dẫn, vật dẫn ở đây chính là mộc kiếm, là cỏ cây xung quanh hay bất cứ thứ gì.
Cảnh giới cuối cùng của Độc Cô Cửu Kiếm chính là Vô Kiếm, là Kiếm Vực mà bất cứ ai cũng muốn hướng tới.
Trong tay không kiếm, kiếm tại trong lòng.
Trong lòng không kiếm liền lấy thiên địa làm kiếm.
Thiên địa không có kiếm, ta liền tự tạo ra thiên địa có kiếm của riêng ta.
Đây là bản chất của kiếm vực, cũng là thứ mà bản thể Vô Song ngộ ra dựa trên Độc Cô Cửu Kiếm, loại kiếm pháp duy nhất trong thiên hạ hướng con người tới Kiếm Vực thậm chí là Kiếm Giới.
Bản thể của Vô Song không cần Độc Cô Cửu Kiếm nhưng lại nhờ Vô Kiếm mà tiến vào cảnh giới mới, nhờ Vô Kiếm mà chạm tới Kiếm Vực.
Phân thân của Vô Song thì gần như không thể học được cái gì của Độc Cô Cửu Kiếm, từ đó cũng không đụng vào.
Đến một cảnh giới nào đó, muốn nhìn ra sơ hở trong võ học căn bản không cần Độc Cô Cửu Kiếm giúp đỡ.
Độc Cô Cửu Kiếm như một quyển sách giải vậy nhưng con người chung quy cũng đến lúc bỏ quyển sách giải xuống.
Lệnh Hồ Xung bằng Độc Cô Cửu Kiếm có thể thấy sơ hở trong đao pháp Điền Bá Quang, vậy hỏi Nhậm Ngã Hành không có Độc Cô Cửu Kiếm chẳng nhẽ không nhìn ra?.
Chung quy Độc Cô Cửu Kiếm là đúc kết cảnh giới võ học mà thành, với trình độ của Vô Song thì không có gì đáng tham chiếu.
Về phần cảnh giới “Lực” thì cũng không có gì tham chiếu, Cơ Vô Song sinh ra đã định hình con đường của mình, dùng lực phá pháp, con đường này không cần ai mở ra hơn nữa Lực của Vô Song càng hoàn mỹ, càng thực tế mà không cần mượn “ngoại lực “ như Dương Quá.
Tiếp theo là Ngự cùng Vô thì có thể bỏ qua, như đã nói thân thể Cơ Vô Song không làm được.
Đã không làm được vậy Vô Song tại sao lại nghĩ về Độc Cô Cửu Kiếm, lúc này Vô Song đột nhiên lại cảm thấy Độc Cô Cửu Kiếm giống một cái khung để Vô Song học theo vậy.
Cơ Vô Song đang ở cảnh giới “Lực” của Độc Cô Cửu Kiếm, nàng không thể dựa theo Độc Cô Cửu Kiếm để bước tiếp lên hai cảnh giới “Ngự” cùng “Vô” nhưng nếu tự tạo ra “Ngự” của nàng cùng “Vô” của nàng thì sao?.
Vô Song có kiếm ý, có quyền ý nhưng không thể sinh khí, đã không thể sinh khí Vô Song liền nghĩ tới việc mượn “Uy“.
Thái Tổ Trường Quyền dạy Vô Song thế nào là Uy.
Không Minh Quyền cùng Vương Trùng Dương dạy cho Vô Song thế nào dẫn Uy vào quyền.
Độc Cô Cầu Bại lại cho Vô Song cảm tưởng, dẫn đường cho Vô Song tìm thấy một con đường của riêng mình.
_ _ __ _ _ _ _
Vô Song nghĩ ra con đường của mình nhưng từ lý thuyết đến thực tế vẫn không phải dễ dàng bất quá càng khó tin là Vô Song vừa chiến vừa suy nghĩ phải làm thế nào.
Như đã nói, Lam Phật không là gì cả hoặc một mình Lam Phật không là gì cả, không có chiêu thức, không có võ kỹ, chỉ có lực lượng thân thể siêu cường hãn nhưng cũng chỉ ngang ngửa Vô Song, với Lam Phật thì tấm bình phong ma khí không thể công phá mới là nghịch thiên nhất nhưng đối với Vô Song thì thứ này có cũng như không, Vô Song không phải Giác Viễn.
Lam Phật có thể hoàn toàn khắc chế Giác Viễn nhưng Vô Song cũng có thể hoàn toàn khắc chế Lam Phật.
Việc Vô Song cần đợi chính là Giác Viễn dùng bao nhiêu thời gian giải quyết Tử La Lan cùng đám Bất Tử Địa Thi kia, thời gian chiến đấu với Lam Phật không bằng Vô Song nghĩ đến bản thân mình.
Trước mặt Vô Song là một cánh cửa lớn, là việc tìm ra một loại năng lượng mà Vô Song có thể sử dụng.
Vô Song có thể mượn uy hay không?, đáp án chắc chắn là có bởi Vô Song nắm giữ Thái Tổ Trường Quyền nhưng mà Vô Song cần tìm một nước đi mới, một nước đi không cần dùng Thái Tổ Trường Quyền hay bất cứ thứ gì, cứ như vậy mang thiên địa uy thế nhập thân, lấy Thiên Địa Uy hay cho “khí”, từ đó chính thức hoàn thành thuế biến.
Đây là một vấn đề không hề dễ dàng, Vô Song vẫn chỉ đang lần mò tìm đường cũng vì vậy Vô Song càng đánh càng bị Lam Phật khắc chế.
Điều này với Vô Song thì không có ý nghĩa gì nhưng với một vài người khác thì không giống, đặc biệt là Thạch Vạn San.
Thạch Vạn San cũng không đợi được nữa rồi hay nói đúng hơn là bị ép động thủ.
Ở bên kia, Tử La Lan có thể tạm coi là chưa bại nhưng 11 đầu Bất Tử Địa Thi nay chỉ còn lại 6, như vậy việc Tử La Lan thua chỉ còn là vấn đề thời gian không hơn không kém.
Ở bên này, Thạch Vạn San không thể không xuất thủ với Vô Song, không có Lam Phật thì toàn bộ Dược Vương Thôn không còn bất cứ thứ gì cản được Giác Viễn.
Lúc này lại nhìn Lam Phật hoàn toàn chiếm thượng phong với Vô Song, không ra tay lúc này thì còn ra tay lúc nào?