Cực Võ

Chương 720: Chương 720: Ngoại chương – Dương gia tướng




Đông Độ Khẩu đêm nay thật sự rất náo nhiệt, cũng không phải có một mình Vô Song muốn hành động, tại Đông Độ Khẩu đêm nay cũng có một nam tử trắng đêm không ngủ.

Kẻ này tuổi tác có lẽ cũng phải ngoài 40 nhưng không phải dạng người như Diêm Kim, Diêm Thiết có thể so sánh.

Người này rất đẹp trai, khuôn mặt rõ nét từng góc cạnh đồng thời ánh mắt sắc bén lạ thường, người này có một mái tóc dài đen mượt xõa xuống đến chấm lưng, một mài tóc có thể khiến rất nhiều nữ tử ghen tị, rất nhiều nữ tử ước ao.

Nam tử này một mình tự rót rượu tự uống, ánh mắt nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm, cũng không biết vô tình hay cố ý, phương trời hắn nhìn chính là phía tửu điếm của Vô Song.

Nhìn về phương hướng đó, hai hàng lông mày của người này khẽ nhíu nhưng rốt cuộc lại dãn ra, cũng chẳng biết đang nghĩ gì nhưng mà chắc chắn đêm nay hắn không muốn rời khỏi tửu điếm này.

Hiện tại đang là ban đêm, cửa phòng chẳng hiểu sao lại mở ra, đi vào là một nam tử khác, tuổi tác trẻ hơn nhiều, còn chưa đến 30, nam tử vừa bước vào lập tức cung kính quỳ xuống.

“Tướng quân, người đã tới “.

Nam tử tóc dài nhẹ gật đầu, vuốt vuốt mái tóc của chính mình, uống nốt ly rượu trên tay rồi mở miệng.

“Để bọn họ vào đi “.

Nam tử này ngày hôm nay có hẹn gặp khách, nếu mà Vô Song có mặt ở đây thì sẽ cực kỳ ngạc nhiên bởi khách của người này Vô Song đúng là nhận ra, ít nhất khuôn mặt của cả hai người Vô Song đều thấy quen thuộc.

Hai người này chính là Trương Tam – Lý Tứ của Hiệp Khách Đảo.

Một kẻ áo xanh lá thân hình béo mập vẻ mặt hiền hòa, một kẻ dong dỏng cao mặc sắc phục màu tím khuôn mặt lúc nào cũng như kẻ khác thiếu tiền hắn vậy.

Hai người bước vào, thấy nam tử tóc dài đứng đó, hai bên lằng lặng mà nhìn nhau, rốt cuộc Trương Tam lên tiếng.

“Thiện Ác Sứ Giả chúng ta đi đâu cũng bị tránh như tránh tà, cũng không ngờ hôm nay lại được mời khách, hơn nữa còn là đại nhân vật mời khách “.

Nam tử kia động cũng không động, chân tâm của hắn lười quan tâm hai kẻ trước mặt, loại lục lâm giang hồ này có rất ít người có thể làm hắn quan tâm.

“Nghe nói Hiệp Khách Đảo có một loại tửu gọi là Hàn Băng Bích Hỏa Tửu?, hai người các ngươi có mang tới? “.

Trương Tam cùng Lý Tứ nhìn nhau một chút, rốt cuộc Trương Tam là người gật đầu, cả hai đều từ trong tay áo lấy ra một hồ lô rượu, bàn tay phát lực một chút liền hướng thẳng về phía nam tử kia mà tới.

Nam tử trực tiếp đưa tay ra, bắt lấy bình rượu của Lý Tứ, một tay khác khẽ phẩy, bình rượu của Trương Tam liền bị bắn ngược lại, kẻ này uống Hàn Băng Bích Hỏa Tửu ấy vậy mà chỉ uống một nửa, chỉ nhận Hàn Băng Tửu về phần Bích Hỏa căn bản không bận tâm.

Nhìn thấy một động tác này của hắn, Trương Tam cùng Lý Tứ đều âm thầm bội phục, cả hai cũng không nghĩ phải lên tiếng nhắc nhở người này bởi hắn thật sự là một đại nhân vật, một kẻ có tư cách mời Thiện Ác Sứ Giả đến nói chuyện, một kẻ có tư cách làm hai người khó mà từ chối.

Thiên hạ rộng lớn vô cùng, nước sâu không thấy đáy, rất nhiều thế lực mạnh vượt quá tưởng tượng của nhân sĩ võ lâm, bọn họ không nằm trong võ lâm nhưng có tư cách khinh thường đại đa số thế lực trong võ lâm.

Đây cũng không phải chuyện lạ gì, đơn cử như Tô Châu – Ngô Vương Phủ, Đài Loan – Trịnh Vương Phủ, hai thế lực này chẳng nhẽ không có tư cách ngạo thị thiên hạ?.

Nam tử này họ Dương, đến từ Dương gia, hiện tại có thể nói là người gần với vị trí gia chủ của Dương gia nhất.

Dương gia ở đây cũng chính là dòng họ của Dương Thiết Tâm, Dương Khang cùng Dương Quá tuy nhiên khác biệt như trời với đất.

Hai bên cùng một họ thậm chí hoàn toàn có thể nói là cùng một gốc nhưng mà lại khác bàng chi, khi mà chi của Dương Thiết Tâm ngày càng xuống dốc thì một chi khác liên tục phát triển, rốt cuộc đến thời đại này đã trở thành một siêu gia tộc tại Đại Thanh.

Dương gia bắt nguồn từ thời Bắc Tống, tại thế giới này sau thời Bắc Tống chính là thời nhà Minh, sau thời nhà Minh là thời đại Mãn Thanh.

Dương thị khởi nguồn từ thời Bắc Tống, nắm giữ đại quyền lực, là binh doanh thế gia, có thể nói dậm chân một cái cũng đủ làm thiên hạ run lên 3 lần.

Bắc Tống bị diệt, thời đại nhà Minh thay thế, những năm đầu Dương gia cũng chịu rất nhiều tai ương, tan đàn xẻ nghé vì vậy mới có chuyện rất nhiều bàng chi biến mất trong lịch sử, trong đó đương nhiên cũng phải kể đến bàng chi của cả nhà Dương Thiết Tâm.

Trải qua những năm đầu Minh trị, Dương gia vốn rất khó sống nhưng mà dòng họ này thực sự đủ nghịch thiên, rốt cuộc sau hơn 50 năm lại có thể đông sơn tái khởi, có thể chen chân vào bộ máy trung tâm quyền lực của Minh triều, có thể lại trở về làm binh doanh thế gia.

Dương gia phong quang hơn trăm năm, lần thứ ba gặp biến cố chính là cuối thời nhà Minh, vào thời đại này Dương gia gần như ảm đạm rời khỏi vũ đài lịch sử, đương nhiên không phải vì Dương gia không đủ mạnh mẽ mà là vì bọn họ đứng sai đường, đầu tư sai người, là kẻ thất bại trong trò chơi vương quyền.

Với tư cách là kẻ thất bại, Dương gia dần dần rời khỏi bộ máy quyền lực trung tâm của nhà Minh tuy nhiên vì nó vẫn cứ là một con quái vật, Sùng Trinh Hoàng Đế cũng không thể làm gì Dương gia hoặc ít nhất lúc đó còn không thể.

Lại qua mấy năm, Sùng Trinh đến cả ngôi vị cũng không ngồi vững được, bị Lý Tự Thành đá ra khỏi ngôi vị, Lý Tự Thành khi đó cũng từng mong Dương gia hạ sơn giúp sức tuy nhiên bị Dương gia từ chối, với bản tính của Lý Tự Thành đương nhiên không thể chấp nhận việc này, Dương gia tiếp tục gặp tai ương bất quá Lý Tự Thành chung quy sống không bao lâu, Đại Thanh liền nhập Trung Nguyên.

Cũng không biết Thuận Trị năm đó làm cái gì, vậy mà có thể thuyết phục Dương gia rời núi.

Dương gia theo Thuận Trị nhưng cũng không có đất diễn, lúc này phân hóa Mãn – Hán vẫn cực kỳ khủng khiếp, mãi đến những năm cuối Thuận Trị thì Dương gia mới bắt đầu chân chính khôi phục nguyên khí, chân chính bước trên con đường phát triển thần tốc, đến hiện tại vào thời Khang Hy thì Dương gia một lần nữa trở thành binh doanh thế gia.

Nam tử đang ngồi đây gọ Dương, tên Chí, năm nay 42 tuổi, là Thanh Diện Hầu của Đại Thanh, trưởng quản Thanh Long Binh Đoàn, là binh đoàn trấn thủ phụ cận Tương Dương, cũng là người phụ trách phòng tuyến cuối cùng ngăn đại quân Mông Cổ nhập Trung Nguyên.

Một người như Thanh Diện Hầu tại sao lại tới đây?, Thanh Diện Hầu cũng muốn ra biển, cũng muốn tới Đào Hoa Đảo bởi hắn chịu Quách Tĩnh nhờ vả.

Về mặt phẩm cấp Quách Tĩnh thua xa Dương Chí, binh quyền cũng không bằng nhưng mà Quách Tĩnh cùng Dương Chí lại có thể xưng huynh gọi đệ với nhau bởi cả hai đều có chung một vị đại ca, đại ca của hai người chính là Trấn Tây Nguyên Soái – Nhạc Phi.

Dương Chí đối với Quách Tĩnh có thể coi là huynh đệ chân chính, hắn được Quác Tĩnh mời lên Đào Hoa Đảo bởi trên Đào Hoa Đảo có một tiểu tử gọi là Dương Quá.

Việc của Dương Khang bản thân Dương Chí cũng biết, trong lòng cảm thấy cũng không có gì chán ghét, dù sao rốt cuộc chỉ là đấu tranh chính trị, năm đó Dương Khang đứng về phía nhà Kim vậy khác gì Dương gia đứng về phía nhà Thanh?, vấn đề chỉ là nhà Thanh thắng, nhà Kim bị Mông Cổ tận diệt, đáp án đơn giản chỉ là thế.

Đến cái địa vị của Dương Chí, nào thèm quan tâm đúng sai?, việc năm đó trong mắt Dương Chí bản thân Dương Khang không sai, sai chỉ là chọn sai nơi đứng, đặt cược sai người.

Dương Chí tới Đào Hoa Đảo theo lời mời của Quách Tĩnh bởi Quách Tĩnh muốn cầu Dương Chí thu nhận Dương Quá vào trong quân đội.

Dương Quá là người Dương gia, trơ về Dương gia là không sai hơn nữa lại còn là Quách Tĩnh nhờ vả, Dương Chí rốt cuộc cũng bán cái mặt mũi này mà chuẩn bị tới Đào Hoa Đảo nhìn Dương Quá.

Nếu Dương Quá đủ xuất sắc vậy Dương gia nhất định sẽ tài bồi hắn, năm xưa Nhạc Phi nguyên soái còn không có chút huyết thống của Dương gia nào nhưng mà vì tài năng xuất chúng lại có thể đổi lấy Dương gia toàn diện giúp đỡ, không có Dương gia thú thật sẽ không có Trấn Tây Nguyên Soái ngày hôm nay.

Đương nhiên Dương Chí cũng không tin Dương Quá xuất sắc được như “đại ca” Nhạc Phi, trong mắt Dương Chí thì Dương Quá chỉ cần có chút tài năng là được, nể mặt Quách Tĩnh hắn vẫn sẽ thu.

Việc ra biển tới Đào Hoa Đảo đã là định cục, với thân phận của Dương Chí hoàn toàn có thể mang đại thuyền vượt biển, cũng không cần tính toán nhiều như Vô Song, lại càng không cần đi từ phương Bắc xa xôi tới Đông Độ Khẩu nhưng mà Dương Chí vẫn tới bởi hắn có nhiệm vụ trong người.

Dương Chí tới phương nam liền báo hiệu cho việc triều đình phương Bắc bắt đầu muốn động thủ với phương nam, lúc này Dương Chí tu ừng ực Huyền Băng Tửu, một mình hắn uống hết nửa bình Huyền Băng Tửu mới dừng lại, lấy tay lau đi khóe miệng, ánh mắt rốt cuộc dãn ra.

“Bản tướng không thích dài dòng, bản tướng nghe nói các ngươi có thứ gì đó gọi là Thưởng Thiện Phạt Ác Lệnh?, mang đến cho Trường Lạc Bang một cái “.

Trương Tam cùng Lý Tứ nhìn nhau, trong đầu hai người đồng loạt hiện ra cái tên Bối Hải Thạch.

Theo nguyên bản hai người không tính toán để Trường Lạc Bang vào mắt dù sao Trường Lạc Bang quá nhỏ nhưng Bối Hải Thạch quả thật cũng có tư cách lên Hiệp Khách Đảo.

Hai người suy nghĩ một chút, rốt cuộc lạ là Trương Tam lên tiếng.

“Dương đại nhân, việc này dễ làm dễ làm “.

Trương Tam vẫn là một bộ dạng hóa ái cười hì hì, Lý Tứ thì một mặt lạnh như tiền, căn bản sẽ không cho ai mặt mũi.

Dương Chí nhìn tổ hợp quái lạ này, rốt cuộc đẩy bình Huyền Băng Tủu về phía Lý Tứ, tay còn lại liền ra lệnh trục khách.

“Đi về đi thôi, nhớ kỹ ngày hôm nay các ngươi chưa gặp qua bản tướng “.

Trương Tam cùng Lý Tứ lại nhìn nhau, sau đó hai người không nói câu nào trực tiếp đi ra ngoài, biến mất trong màn đêm.

Hai người rời đi, Dương Chí mới lại gần cửa sổ, lại nhìn cảnh sắc về đêm ở Đông Độ Khẩu mà liếm khóe môi, trong mắt có một tia thị huyết như có như không hiện lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.