Cực Võ

Chương 470: Chương 470: Ngọc Diện Tu La – Lý Thu Thủy (2)




Lý Thu Thủy vừa biến mất, ánh mắt Lý Văn Tú dần dần trong trẻo trở lại, sau đó ở bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, thì ra là Kế lão.

Kế lão xuống đây muốn mang một bát sữa nóng cho nàng nào ngờ Lý Văn Tú đột nhiên hạ giọng nói.

“Cháu không uống đâu, cháu đi thay quần áo, giả làm một thanh niên Cáp Tát Khắc đến nhà xin tránh mưa, ông đừng để lộ ra nhé “

Không đợi Kế lão trả lời, nàng lẻn qua cửa sau dắt con ngựa trắng, xông vào trong trận bão đang mịt mù trời đất, lặng lẽ đi thật xa.

Nàng đi một mạch đến hơn một dặm, mới nhảy lên lưng ngựa chạy một vòng rồi tiến về phía cửa trước. Cơn bão rất to, tưởng như mây đen trên trời như sắp ép xuống đầu, di chuyển ngoài thời tiết này thực sự cực kỳ đáng sợ,

Nàng sống nơi Hồi Cương mười hai năm, chưa bao giờ thấy trời đất lại quái lạ đến thế, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội giục ngựa chạy thẳng đến cửa nhà giơ tay gõ, nói tiếng Cáp Tát Khắc:

“Làm ơn cho vào! Làm ơn cho vào! “

Kế lão mở cửa, cũng dùng tiếng Cáp Tát Khắc hỏi lại

“Huynh đệ, cái gì thế?”

Lý Văn Tú nói:

“Trận bão này lớn quá thể đi được, lão trượng, làm ơn cho tôi tránh gió tuyết ở trong nhà một lát.”

Kế lão đáp nhìn nhìn Lý Văn Tú nam trang từ đầu đến chân sau đó gật đầu mà nói.

“ Được chứ, được chứ! Có ai đi ra ngoài mà mang theo nhà mình được đâu. Đã có hai người bạn khác cũng đang tránh tuyết trong này rồi. Mời ngươi vào đây.”

Nói xong nhường cho Lý Văn Tú tiến vào, lại hỏi.

“Thanh niên, ngươi là muốn đi đâu đây? “

Lý Văn Tú nghĩ một chút cũng rất nhanh đáp lại

“Cháu định đi lên vùng Hắc Thạch, không biết còn bao xa? “

Lý Văn Tú nói xong, trong bụng không khỏi nghĩ thầm: “Kế gia gia đóng kịch giỏi lắm, không có chút sơ hở nào”.

Kế lão cũng cực kỳ phối hợp, ông giả vờ kinh ngạc nói:

“ Ôi chao, nếu muốn đi Hắc Thạch ư? Thời tiết xấu thế này, hôm nay không thể nào đến được đâu, chi bằng nghỉ lại đây một đêm, sáng mai hãy đi. Chứ không nếu lạc đường thì thật khổ “

Lý Văn Tú đương nhiên là đồng ý.

“Vậy đa tạ lão gia gia rồi”

Nàng đi vào trong nhà, phủi sạch tuyết bám trên người. Tô Phổ và A Mạn hai người ngồi sánh vai bên một lò sưởi. Tô Phổ cười nói:

“Huynh đệ, chúng tôi cũng đang tránh tuyết đây, mời lại sưởi chút cho ấm “

Lý Văn Tú bản thân có chút không quen nhưng cũng gật đầu.

“Ân, cám ơn ngươi “.

_ _ _ __ _ _ _ _

Nhìn Lý Văn Tú giả nam trang, nhìn nàng cùng Kế lão đóng kịch, Lý Thu Thủy có chút buồn cười, sau đó nàng liền cộng điểm cho Lý Văn Tú, có thể đóng kịch không phải là một loại ‘đa tài đa nghệ sao ‘.

Nàng muốn tiếp tục nghe xem Lý Văn Tú cùng Tô Phổ sẽ nói cái gì, xem biểu hiện của Lý Văn Tú ra sao nào ngờ con mắt nàng dần dần híp lại, cảm giác lực của Lý Thu Thủy cực kỳ cường đại, nàng có thể nhận biết được có người sắp đến.

Lý Thu Thủy thậm chí cảm giác được mùi huyết tinh nhàn nhạt ở trên người này, trong lòng âm thầm lấy làm lạ, Lý Thu Thủy hướng ánh mắt ra xa, trong mắt có sát khí.

“Không biết người đến là ai, tốt nhất an phận để im cho bản tọa xem kịch vui, nếu không..”.

Lý Thu Thủy hừ lạnh một cái, cả người lại như hòa vào thiên địa.

_ _ _ _ _ __ _

Lý Thu Thủy hoàn toàn ẩn thân, một lúc sau khi mà ba người Lý Văn Tú – Tô Phổ – A Mạn đang trò chuyện thì đột nhiên có tiếng ngựa vang lên.

Ở bên ngoài lúc này một người đang cưỡi ngựa chạy về hướng căn nhà. Thảo nguyên tuyết đóng đã nhiều, mỗi bước chân ngựa mất rất nhiều hơi sức nên chạy không thể nào nhanh được. Tiếng chân ngựa càng lúc càng gần, Kế lão cũng đã nghe thấy, lẩm bẩm nói:

“Lại có một người đến tránh bão nữa đây.”

Tô Phổ và A Mạn hoặc chưa nghe thấy, hoặc nghe thấy mà không để ý, hai người vẫn nắm tay nhau, nói chuyện rù rì.

Một lúc sau, người cưỡi ngựa đã đến trước cửa, tiếp đến là tiếng đập cửa bình bình bình. Tiếng đập thật là thô bạo, không lễ độ như kẻ đến xin trú ẩn.

Kế lão nhíu mày, đi ra mở cửa. Chỉ thấy một gã cao to mặc áo da cừu, mặt đầy râu ria, bên hông đeo một thanh trường kiếm, lớn tiếng nói.

“Bên ngoài gió tuyết lớn quá, ngựa chạy không nổi.”

Giọng nói tiếng Cáp Tát Khắc chưa sõi, mắt gườm gườm, nhìn những người trong nhà như dò xét. Kế lão nghi hoặc nhìn người này một chút, nội tâm cảm thấy không vui nhưng vẫn là nói.

“Mời vào trong uống một chén rượu.”

Nói xong bưng một chén rượu đưa cho y, người này uống một hơi cạn sạch, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cởi áo ngoài ra, thấy hai bên hông đeo hai thanh đoản kiếm sáng lấp loáng. Một thanh kiếm cán màu vàng, một thanh kiếm cán màu bạc.

Lý Văn Tú vừa nhìn thấy hai thanh tiểu kiếm trong lòng chấn động, cổ họng dường như có vật gì chặn lại, mắt hoa lên, nghĩ thầm: “Đây là song kiếm của mẹ ta”.

Khi Kim Ngân tiểu kiếm Tam Nương Tử chết đi, Lý Văn Tú tuy còn nhỏ, nhưng đôi kiếm này nhận biết ngay, không thể nào lầm được.

Nàng đưa mắt liếc nhìn gã kia, trong lòng run lên, nàng lập tức nhận ra người này., hắn chính là một trong ba người thủ lãnh năm xưa chỉ huy đám người đuổi theo truy sát cha mẹ nàng.

Hiện tại đã mười hai năm qua, tướng mạo nàng đã hoàn toàn đổi hẳn nhưng một gã hơn ba mươi tuổi có thêm mười hai năm cũng chẳng thay đổi bao nhiêu.

Nàng sợ y nhận ra mình, không dám nhìn y lâu, nghĩ thầm: “Nếu không phải vì cơn bão tuyết này thì ta đâu có gặp lại Tô Phổ, cũng đâu có gặp lại gã ác tặc này”.

Kế lão đối với nam nhân mới đến kia cũng dùng câu hỏi y như với Lý Văn Tú lúc trước.

“ Khách nhân từ đâu đến đây? Có đi đến nơi nào xa không?”

Gã kia ậm ừ, tự mình rót uống một chén rượu nữa. Khi đó bên đống lửa ngồi năm người, Tô Phổ không còn có thể nói chuyện riêng với A Mạn được, y nhìn Kế lão chăm chăm rồi nói.

“Lão bá bá, tôi muốn hỏi thăm một người.”

Kế lão nghe vậy liền hỏi lại.

“Ai thế? “

Tô Phổ đáp:

“ Là người hồi bé hay cùng tôi chơi đùa, là một cô bé người Hán...”

Y nói đến đây, tim Lý Văn Tú bỗng thót lên, vội quay đầu nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào y.

Tô Phổ cũng không để ý đến Lý Văn Tú ăn mặc nam trang, chậm rãi mà nói tiếp:

“ Nàng ta tên là A Tú, về sau qua bảy tám năm, không còn gặp nàng ta nữa. Ta nghe nói nàng ở chung với một ông già người Hán, chắc là ông phải không? “

Kế lão im lặng một chút, nhìn mặt Lý Văn Tú để hỏi xem ý thế nào, đáng tiếc Lý Văn Tú đã sớm quay đầu sang chỗ khác, ông ta không biết phải trả lời sao cho phải, chỉ ậm ừ.

Tô Phổ người này cũng không cảm nhận được có gì khác biệt, tiếp tục nói.

“Nàng hát thật là hay, người ta bảo rằng cô ta hát còn hay hơn tiếng chim Thiên Linh hót nữa. Thế nhưng mấy năm qua, tôi không còn được nghe nàng hát nữa. Nàng có còn ở đây nữa không?

Kế lão ngập ngừng, ấp úng không biết trả lời ra sao, cuối cùng đành nói.

“Không, không, cô bé không... không có ở đây...”

Lý Văn Tú lập tức cũng xen vào:

“ Ngươi hỏi cô gái người Hán, ta biết rồi. Cô ta chết đã mấy năm nay.”

Tô Phổ giật mình kinh hãi hỏi

“A, Nàng ta sao có thể chết?, nàng ta vì sao mà chết? “.

Kế lão nhìn Lý Văn Tú, lão căn bản không hiểu gì nhưng linh cơ khẽ động, vội nói:

“Bị bệnh... bệnh... “

Tô Phổ hơi thừ người ra, trong mắt có một tia thương tiếc mà nói

“ Ta khi còn bé thường hay cùng nàng chơi chăn cừu, nàng hát cho tôi nghe nhiều bài lắm, cũng kể cho tôi nghe nhiều chuyện cổ. Mấy năm không gặp, nào ngờ người xưa cũng đã không còn, nàng dĩ nhiên đã chết rồi “

Kế lão ở một bên cũng thở dài.

“Con bé thật sự rất tội nghiệp”

Tô Phổ nhìn ngọn lửa, lặng thinh xuất thần, nói tiếp:

“Nàng nói cha mẹ đều bị bọn ăn cướp giết chết, lênh đênh cô khổ lạc loài đến đây...”

A Mạn ở bên cạnh hỏi:

“ Thế cô đó có xinh đẹp không? “

Tô Phổ đáp:

“Khi đó ta còn nhỏ, không nhớ nữa. Chỉ còn nhớ cô ta hát thật hay mà kể chuyện cũng thật hay...”

Gã đàn ông lưng đeo hai thanh tiểu kiếm trong mắt hiện ra linh quang đột nhiên nói:

“Ngươi nói là một cô gái người Hán? Cha mẹ cô ta bị hại, chỉ có một mình đến đây? “

Tô Phổ nghe vậy liền đáp.

“Đúng vậy, ông có biết cô ta không? “

Gã kia không đáp, lại hỏi tiếp.

“Có phải cô ta cưỡi một con ngựa trắng, đúng không?”

Tô Phổ đáp:

“ Đúng rồi, ông có gặp cô ta rồi sao?”

Gã đàn ông đột nhiên đứng dậy, hầm hầm nhìn Kế lão gằn giọng hỏi:

“ Nàng ta chết nơi đâu? “

Kế lão nói ấm ớ mấy câu, gã kia liền hỏi:

“ Cô ta có để lại cái gì không? Mọi thứ ngươi giữ hết phải không? “

Kế lão liếc y một cái, lạ lùng hỏi:

“Cái đó có can hệ gì đến ngươi đâu?”

Gã kia đáp:

“ Ta có một vật rất quan trọng bị con bé đó ăn cắp mất. Ta đi kiếm mãi mà không ra, đâu có ngờ nó đã chết rồi... “

Tô Phổ đứng vùng dậy, lớn tiếng nói:

“Ngươi đừng có nói năng láo lếu, A Tú đời nào đi ăn cắp đồ gì của ngươi?”

Gã kia đáp:

“ Ngươi biết gì mà nói? “

Tô Phổ đáp:

“A Tú từ bé chơi với ta, nàng là một cô gái rất lương thiện, quyết không bao giờ lấy của ai cái gì. “

Gã kia bĩu môi lộ vẻ khinh miệt, nói:

“ Vậy mà nó ăn cắp đồ của ta đó.”

Tô Phổ đưa tay cầm cán đao đang đeo nơi hông, quát lớn:

“Ngươi tên là gì? Ta xem ngươi không phải người Cáp Tát Khắc, không chừng là bọn cướp người Hán “

Gã kia đi đến bên cửa, mở rộng cửa nhìn ra ngoài. Cửa vừa mở ra, một trận gió thổi ùa vào cuốn theo bao nhiêu bông tuyết. Chỉ thấy một đồng tuyết trắng xóa, bão thổi ào ào, người ngựa không cách gì đi được.

Gã lập tức nghĩ thầm: “Bên ngoài không có ai, trong nhà chỉ có một đứa con gái, một ông già, một thanh niên ốm o gầy guộc, chỉ giơ tay là đánh ngã. Chỉ có thanh niên to khỏe này, vài chiêu liền giải quyết được”

Nghĩ thế nên y không coi vào đâu, nói:

“Là người Hán thì đã sao? Ta họ Trần, tên Đạt Hải trên giang hồ có ngoại hiệu là Thanh Mãng Kiếm, ngươi có nghe đến bao giờ chưa?”

Tô Phổ đâu có biết qui củ giang hồ của người Hán ra sao, lắc đầu nói:

“Ta chẳng nghe tới. Ngươi có phải cường đạo người Hán không? “

Trần Đạt Hải nói:

“Ta là tiêu sư, chuyên đánh ăn cướp để mưu sinh, sao lại là cường đạo được?”

Tô Phổ nghe thấy không phải là ăn cướp, nét mặt liền dịu hẳn xuống, nói:

“Không phải ăn cướp người Hán thì không sao. Ta đã nói trong số người Hán cũng có người tốt, nhưng cha ta nhất định không tin. Từ giờ ngươi không được nói A Tú lấy đồ của ngươi nữa.”

Trần Đạt Hải cười nhạt

“Cô gái đó chết rồi, sao ngươi còn nhớ đến là sao?”

Tô Phổ đáp

“ Khi nàng còn sống là bạn của ta, chết đi rồi cũng vẫn là bạn. Ta không để cho ai nói xấu nàng cả. “

Trần Đạt Hải không lòng dạ nào tranh biện với y, quay sang hỏi Kế lão:

“Những gì của cô đó để lại nay ở đâu? “

Lý Văn Tú nghe thấy Tô Phổ biện hộ cho mình, trong lòng cực kỳ kích động: “Y không hề quên ta, không hề quên ta! Y đối với ta thật có lòng”.

Về phần ở bên cạnh ngôi nhà, Lý Thu Thủy cũng nghe rõ mồn một, cũng không khỏi cảm thấy thú vị.

“Tiểu tử này cũng không vô tâm như kẻ kia, chỉ là có chút ngốc mà thôi, ngốc đến đáng yêu”.

Nói xong nội tâm Lý Thu Thủy cũng không biết làm sao, nàng có hảo cảm với Lý Văn Tú, đương nhiên cũng muốn Lý Văn Tú đến được với Tô Phổ nhưng mà nếu vậy Lý Văn Tú chịu theo nàng đến Trung Nguyên sao?, chịu bỏ người yêu theo nàng học võ sao?.

Ánh mắt nàng hơi lóe lên, lại nhìn A Mạn một chút, A Mạn thực sự rất đẹp, ở trong mắt Lý Thu Thủy được coi là đẹp thì chính là tuyệt thế mỹ nữ, chỉ tính dung mạo Lý Văn Tú so không được.

Lý Thu Thủy vẫn cảm thấy cái mối tình này, Tô Phổ 8-9 phần liền chọn A Mạn, nghĩ tời đây nàng cười cười, tiếp tục xem kịch hay nhưng mà ánh mắt nàng cũng có thêm một tia sát khí, nàng hiện tại lập tức phán định kẻ họ Trần này phải chết.

Lý Thu Thủy không phải mao đầu tiểu tử như Tô Phổ, tuổi thật của nàng có khi lớn hơn cả Kế lão, nàng đương nhiên nhận ra kẻ kia có sát tâm.

_ _ _ _ __ _

Ở trong nhà, A Tú nghe Trần Đạt Hải tra vấn những đồ đạc của mình để lại, không khỏi kỳ quái: “Ta làm gì có lấy của y cái gì đâu, y tìm là tìm cái gì đây?”.

Tiếp theo chỉ nghe Kế lão hỏi lại:

“ Khách quan thất lạc cái gì thế? Tiểu cô nương đó rất là thành thật, lão hán tin chắc là nó nhất quyết không lấy cái gì của ai đâu.”

Trần Đạt Hải hơi trầm ngâm, nói:

“ Đó là một bức vẽ. Đối với thường nhân thật vô dụng, nhưng vì đó là... đó là của tiên phụ chính tay vẽ, ta vẫn thường đi tìm bức họa đó. Nếu tiểu cô nương đó có ở nơi đây, không biết ngươi đã từng nhìn thấy bức tranh đó chưa? “

Kế lão đáp

“ Bức vẽ đó vẽ cái gì, vẽ sơn thủy hay vẽ người?”

Trần Đạt Hải ngập ngừng:

“ Vẽ... vẽ sơn thủy.”

Tô Phổ cười khẩy nói:

“ Tranh vẽ cái gì cũng không biết, vậy mà dám vu cho người ta ăn cắp của mình.”

Trần Đạt Hải giận quá, soẹt một tiếng rút ngay trường kiếm đeo ở lưng ra, quát lên:

“ Tiểu tặc, bộ ngươi không muốn sống hay sao? Lão gia giết người như cơm bữa, biết điều lập tức ngậm miệng lại “.

Tô Phổ cũng rút ngay đoản đao đeo ở lưng ra, lạnh lùng nói.

“Muốn giết một người Cáp Tát Khắc, e rằng không dễ dàng đâu.”

A Mạn ở bên cạnh sợ hãi mà kéo áo người yêu.

“Tô Phổ, đừng chấp y làm gì.”

Tô Phổ nghe thấy A Mạn nói thế, từ từ đút thanh đao trở vào vỏ. Trần Đạt Hải chỉ một lòng muốn lấy bức địa đồ Cao Xương mê cung, bọn chúng lang thang nơi sa mạc mười năm, đi khắp sa mạc thảo nguyên, cũng chỉ để đi tìm Lý Văn Tú, bây giờ nghe được chút manh mối, tuy y tính tình hung ác, nhưng cũng biết việc nhỏ không nhịn ắt hư chuyện lớn, nên hầm hầm trừng mắt nhìn Tô Phổ, quay sang hỏi Kế lão:

“Bức họa đó, có thể nói là một bức địa đồ, vẽ sông núi địa hình trong sa mạc “

Kế lão toàn thân hơi run rẩy, nói:

“ Sao ngươi... sao ngươi biết bức địa đồ ở trong tay cô gái đó? “

Trần Đạt Hải nói:

“ Chuyện đó chắc chắn không sai vào đâu được. Nếu ngươi đem bức địa đồ đó giao lại cho ta, thể nào ta cũng hậu tạ.”

Nói xong lấy từ trong bọc ra hai đĩnh bạc vứt lên bàn, dưới ánh lửa lấp loáng, sáng lóe lên. Kế lão trầm ngâm giây lát, chầm chậm lắc đầu nói:

“ Ta chưa từng thấy bao giờ “

Trần Đạt Hải nói:

“Ta muốn xem di vật của tiểu cô nương đó “

Kế lão nào tìm ra được cái gì là di vật, không biết nói làm sao với kẻ này:

“ Cái đó... cái đó...

Trần Đạt Hải giơ tay trái lên, rút phắt chiếc tiểu kiếm cán bạc, phập một tiếng đâm ngay xuống bàn, nói.

“ Không có lôi thôi gì hết. Để ta tự mình đi kiếm.”

Nói xong cầm ngay một cây nến bằng mỡ cừu, đẩy cửa đi vào phòng. Phòng y vào chính là phòng ngủ của Kế lão, thoạt nhìn là biết ngay, tiện tay lục tung mấy cái rương, rồi đi qua phòng của Lý Văn Tú.

Y thấy những quần áo Lý Văn Tú thay đổi ra, nói:

“Chà, nó lớn rồi mới chết nhỉ? “

Lần này y lục soát thật là kỹ lưỡng, ngay cả quần áo khi còn bé của Lý Văn Tú y cũng lật ra coi.

Quần áo khi còn nhỏ của Lý Văn Tú đều là do mẫu thân may cho, khi lớn lên mặc không còn vừa nhưng nàng vẫn cất giữ kỹ lưỡng.

Trần Đạt Hải vừa nhìn thấy những áo quần trẻ con thêu thùa sặc sỡ, nhớ lại tình cảnh mười năm xưa đuổi theo vợ chồng Lý Tam trên sa mạc, vui vẻ kêu lên:

“Đúng rồi, đúng rồi, đúng nó rồi.”

Y lục tung hết tất cả đồ đạc trong căn phòng, bao nhiêu quần áo đều xé rách ra để xem xét nhưng nào có thấy bức địa đồ ở đâu? Tô Phổ thấy y ngang ngược phá hoại di vật của Lý Văn Tú, mấy lầm nắm đao toan đứng lên, nhưng lần nào cũng bị A Mạn ngăn lại.

Kế lão thỉnh thoảng lại liếc Lý Văn Tú, thấy nàng vẫn chăm chăm nhìn ngọn lửa, đối với hành vi hung bạo của Trần Đạt Hải làm như nhìn mà không thấy.

Kế lão trong lòng băn khoăn: “Trước lưỡi dao của gã bạo khách này, không biết con bé tính sao?”.

Lý Văn Tú xem thần tình Tô Phổ, trong lòng vừa thật mênh mang, lại vừa êm ái: “Y vẫn còn nhớ đến ta, chỉ vì muốn bảo hộ di vật của ta, đã toan rút dao thí mạng với người khác”.

Thế nhưng trong lòng nàng cũng lạ lùng: “Gã ác tặc này nói ta ăn cắp địa đồ của y, không biết là bức địa đồ nào?’.

Khi mẹ nàng sắp chết có nhét một bức địa đồ vào áo nàng, lúc đó nguy cơ khẩn bách nên không kịp nói rõ cho nàng nghe, đến khi mẹ con chia tay không còn có dịp nào nhìn thấy nhau nữa.

Bọn ăn cướp Tấn Uy tiêu cuộc mười năm qua đi mòn gót chân khắp các vùng nam bắc Thiên Sơn để tìm tung tích nàng, chính Lý Văn Tú nào có hay biết gì đâu?

Trần Đạt Hải tìm kiếm hồi lâu, không thấy manh mối gì, trong lòng cực kỳ thất vọng, đột nhiên gay gắt hỏi:

“ Thế con bé đó chôn ở đâu?”

Kế lão ngơ ngẩn nói:

“ Chôn ở xa lắm, xa lắm “

Trần Đạt Hải lấy từ trên tường xuống một chiếc mai, nói:

“ Ngươi dẫn ta đi.”

Tô Phổ đứng lên, quát lớn:

“Ngươi đến đó làm gì?”

Trần Đạt Hải nói:

“ Ngươi hỏi làm gì? Ta muốn đến đào mả nó lên xem, không chừng bức địa đồ đó chôn theo nó ở trong mộ.”

Tô Phổ giơ đao chắn ngang cửa, quát:

“Ta không để cho ngươi động đến phần mộ của nàng”

Trần Đạt Hải giơ cái xẻng lên, làm như muốn đánh xuống, quát lớn:

“Cút”

Tô Phổ nghiêng qua bên trái, đao trong tay đã đâm tới.

Trần Đạt Hải lập tức vứt chiếc xẻng, rút trường kiếm nơi hông ra, nghe keng một tiếng, đao kiếm đã chạm nhau, hai người đều nhảy lùi về sau một bước, rồi lại xông lên đấu tiếp.

Cái sảnh đường của căn nhà vốn không lớn gì, khi hai bên múa may, Kế lão và A Mạn đều nép vào một bên, đứng sát bên tường, chỉ một mình Lý Văn Tú đứng ngay trước cửa sổ.

A Mạn xông tới rút thanh tiểu kiếm Trần Đạt Hải cắm trên bàn ra, toan vào giúp Tô Phổ một tay, nhưng hai người đang đấu thực sự cực kỳ căng thẳng, nàng không cách gì xen vào được.

Tô Phổ bây giờ đã được phụ thân Tô Lỗ Khắc truyền hết tài nghệ, đao pháp biến huyễn, chiêu số cực kỳ tàn độc, lúc đầu Trần Đạt Hải có hơi núng thế, trong bụng không khỏi lạ lùng: “Không ngờ thằng nhãi Cáp Tát Khắc này, võ công không kém gì hảo thủ Trung Nguyên”.

Ngay lúc này, đằng sau hơi có tiếng gió, một thanh tiểu kiếm ném tới, chính là A Mạn bất ngờ đánh lén. Trần Đạt Hải vội vàng tránh qua bên phải, nghe soẹt một tiếng, cánh tay trái đã bị đao của Tô Phổ rạch một đường.

Trần Đạt Hải cuồng nộ, vụt vụt vụt đâm luôn ba kiếm, sử dụng tuyệt kỹ thành danh là Thanh Mãng kiếm pháp. Tô Phổ chỉ thấy trước mắt mũi kiếm lấp loáng chẳng khác nào mãng xà phun nọc, không biết kiếm của y đâm về hướng nào.

Tô Phổ chưa kịp đỡ thì trường kiếm của kẻ địch đã đâm tới mặt, vội vàng nghiêng đầu né tránh, bên cổ đã bị trúng kiếm, máu chảy dầm dề. Trần Đạt Hải thắng thế đâu có nhường ai, một kiếm nữa lại đâm ngay vào cổ tay Tô Phổ, nghe choang một tiếng, đoản đao đã rơi xuống đất.

Đường kiếm thứ ba tung ra, Tô Phổ không cách gì đề ngự thế ắt chết tươi ngay, Lý Văn Tú vội tiến lên một bước, định chờ khi y đâm ra sẽ thi triển Đại Cầm Nã Thủ chộp lấy tay y, đã thấy A Mạn nhảy tới, chặn ngay trước mặt Tô Phổ, kêu lên:

“Không được giết y.”

Trần Đạt Hải thấy A Mạn mặt đẹp như hoa, nhưng khuôn mặt đầy hốt hoảng, trong lòng nghĩ lại không đâm kiếm đó ra, mũi kiếm để ngay vào ngực nàng, cười nói:

“Ngươi quan tâm cho y đến thế, tên nhãi này là tình lang của ngươi phải không?”

A Mạn đỏ mặt gật đầu. Trần Đạt Hải nói:

“Được, ngươi muốn ta tha mạng cho y cũng được, ngày mai khi gió ngớt rồi, ngươi phải đi theo ta.”

Tô Phổ giận quá, rống lên một tiếng, từ phía sau A Mạn xông ra. Trần Đạt Hải vung thanh trường kiếm xéo qua, lại để ngay yết hầu y, chân trái đá quét ngang đùi, Tô Phổ lại ngã ngay xuống đất, thanh kiếm vẫn bám theo cổ họng. Lý Văn Tú đứng một bên, theo dõi sát Trần Đạt Hải, nếu như y có ý hại Tô Phổ, nàng sẽ ra tay giải cứu ngay. Với tài nghệ nàng bây giờ, đối phó với hạng người như gã quả thật có thừa.

Thế nhưng A Mạn nào hay đại viện ở ngay bên cạnh, trong cơn gấp rút, vội nói:

“Ngươi chớ đâm, ta bằng lòng đó.”

Trần Đạt Hải mừng lắm nhưng mũi kiếm không nhích ra, nói:

“ Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi đã bằng lòng thì đừng có trở mặt “.

A Mạn nghiến răng nói:

“ Ta không trở mặt đâu, ngươi bỏ kiếm ra đi.”

Trần Đạt Hải cười ha hả, nói:

“Nếu ngươi trở mặt cũng không chạy được đâu.”

Y cho kiếm vào vỏ, rồi nhặt đoản đao của Tô Phổ lên cầm lăm lăm trong tay. Đến lúc này trong nhà chỉ còn mình y là có binh khí, nên không còn sợ ai phản kháng. Y nhìn ra cửa sổ, nói:

“Trời này chắc đi ra ngoài không được, chỉ còn nước chờ cho trời tạnh hãy ra đào mộ.”

A Mạn đỡ Tô Phổ ngồi tại một bên, thấy cổ y máu vẫn chảy ròng ròng, trong lòng bối rối, toan xé áo mình cho y buộc vết thương. Tô Phổ lấy trong túi ra một cái khăn tay lớn, nói:

“Dùng cái khăn này buộc được rồi.”

A Mạn cầm lấy chiếc khăn, buộc vết thương lại cho y, nghĩ đến mình rồi đây rơi vào tay tên cường đạo này, không biết có cơ hội thoát thân không, tủi thân nước mắt rơi lã chã. Tô Phổ hạ giọng chửi:

“Đồ ăn cướp chó má, đồ khốn nạn.”

Lúc này y đã có chủ định, nếu như tên cướp nhất định bắt A Mạn đem đi, dù biết phải chết y cũng nhất định ra tay.

Sau trận đánh vừa rồi, năm người ngồi quanh bếp lửa, ai nấy đều cực kỳ căng thẳng. Trần Đạt Hải một tay cầm đao, một tay cầm bát rượu, thỉnh thoảng lại nhìn A Mạn, rồi nhìn Tô Phổ. Bên ngoài gió bấc vẫn vù vù, cuốn theo từng mảng tuyết, đập lên tường, lên mái nhà. Chẳng ai nói một câu.

Lý Thu Thủy cũng không có ý định động thân, nàng là đang muốn xem Lý Văn Tú muốn làm gì.

Ánh mắt nàng còn chưa có mù, bằng thực lực của Lý Văn Tú hiện tại chấp 3 người như Trần Đạt Hải cũng lên vẫn có thể thắng nhẹ nhàng.

Ngoài điểm này ra, bản thân Lý Thu Thủy cũng nghi hoặc, rốt cuộc là vì cái gì khiến Trần Đạt Hải một mực muốn tìm đồ trong tay Lý Văn Tú?.

Tất nhiên với trí tuệ của Lý Thu Thủy, đoán cũng chẳng khó gì, chỉ bằng vài lời Trần Đạt Hải nói, nàng đương nhiên có thể đoán ra – bản đồ khó báu.

Nàng chỉ tò mò rốt cuộc kho báu lớn thế nào?.

Nàng biết Vô Song đang tính làm gì, Vô Song muốn lập quốc.

Lập quốc là một việc phi thường tốn sức hơn nữa cũng cần đại lương nhân lực cùng vật lực.

Nhân lực tạm thời Lý Thu Thủy không biết tìm đâu ra nhưng vật lực thì đang ở ngay trước mặt.

Lý Văn Tú vừa nhìn đã biết không tham vinh hoa phú quý, không yêu của cải châu báu, nếu đệ tử tương lai không muốn cái bảo tàng này, thân là sư phụ Lý Thu Thủy liền ‘nhận hộ’ nàng.

Nói thật bằng thực lực của Lý Thu Thủy hiện tại, bảo tàng này nếu thật sự được tìm ra, ai cũng không tranh lại nàng.

Ở trong nhà lúc này, Lý Văn Tú trong lòng nghĩ thầm: “Cứ để cho tên ác tặc này phách lối một phen, không cần giết y vội”.

Đột nhiên trong bếp một thanh củi sáng bừng lên, nghe tách một cái, ngọn lửa bùng lên soi sáng rõ mặt mọi người. Lý Văn Tú thấy chiếc khăn Tô Phổ quấn trên cổ, trong lòng chấn động, chăm chăm nhìn. Kế lão thấy ánh mắt nàng có điều khác lạ, cũng nhìn theo, hỏi:

“Tô Phổ, chiếc khăn đó ở đâu mà ngươi có được đó?”

Tô Phổ ngây người, tay vỗ lên cổ nói:

“Ông hỏi cái khăn này ư? Đó là người đã chết A Tú cho tôi đó. Hồi còn nhỏ chúng tôi đi chăn cừu, bị một con sói lớn xông tới cắn tôi chúng tôi, tôi giết chết con sói đó nhưng cũng bị nó cắn phải. A Tú dùng chiếc khăn này buộc vết thương...”

Lý Văn Tú nghe những lời đó, nàng thấy mọi vật đều mờ đi, thì ra mắt đã nhòa lệ. Kế lão vào trong phòng lấy ra một vuông vải trắng, đưa cho Tô Phổ nói:

- Ngươi dùng miếng vải này buộc vết thương, cởi cái khăn đó xuống cho ta xem nào.

Tô Phổ hỏi lại:

- Sao thế?

Trong khi Kế lão nói, Trần Đạt Hải cũng chăm chăm nhìn vào chiếc khăn nơi cổ Tô Phổ, bỗng nhiên cầm đao đứng lên, quát lớn:

“Bảo ngươi cởi cái khăn đó đưa đây.”

Tô Phổ trừng trừng nhìn y. A Mạn sợ Trần Đạt Hải làm dữ, cởi cái khăn cho Tô Phổ, đưa cho Kế lão rồi lấy miếng vải trắng buộc lại vết thương. Kế lão cầm chiếc khăn vấy máu trải lên bàn, khêu ngọn đèn cao lên rồi xem xét kỹ. Trần Đạt Hải cũng săm soi một hồi, đột nhiên vui mừng kêu lên:

“Đúng rồi, đúng rồi, đây chính là địa đồ Cao Xương mê cung “

Y giơ tay chụp lấy chiếc khăn, cười ha hả, sướng không để đâu cho hết. Kế lão tay phải nhúc nhích dường như muốn đoạt lại chiếc khăn nhưng sau cố nhịn. Ngay lúc đó, bỗng từ xa có tiếng người kêu:

“Tô Phổ, Tô Phổ...”

Lại có một người khác kêu lớn:

“ A Mạn, A Mạn ơi...”

Tô Phổ và A Mạn cùng nhảy nhổm lên, cùng kêu:

“Cha mình đang đi kiếm.”

Tô Phổ chạy ra cửa, đang định mở bỗng thấy sau gáy lạnh toát, một thanh trường kiếm đã dí vào cổ. Trần Đạt Hải lạnh lùng nói:

“Ta bảo ngồi xuống, không được động đậy.”

Tô Phổ không cách nào khác hơn đành phải ngồi xuống.

Một lúc sau, tiếng bước chân của hai người đã ngay ngoài ngõ. Có tiếng Tô Lỗ Khắc nói:

“Có phải đây là nhà tên giặc người Hán đó không? Ta không vào đâu “

Xa Nhĩ Khố đáp:

“Không vào ư? Thế đi đâu tránh bão tuyết bây giờ? Hai tai ta lạnh muốn rớt ra rồi. “

Tô Lỗ Khắc tay cầm một bầu rượu, trên đường đi uống liên tục cho khỏi lạnh, lúc này cũng đã ngà ngà say, lè nhè nói:

“ Dù có lạnh đến rơi cả đầu ta cũng không thèm vào nhà của người Hán đâu.”

Xa Nhĩ Khố đáp:

“Ngươi không vào, ở ngoài bão tuyết chết cóng cho mà xem, ta cứ vào.”

Tô Lỗ Khắc nói:

“ Con ta và con ngươi đều kiếm không ra, sao lại đi vào nhà tên Hán tặc để tránh tuyết là sao? Ngươi... ngươi chẳng có anh hùng khí khái chút nào.”

Xa Nhĩ Khố đáp:

“Trên đường chẳng thấy hai đứa đâu, chắc là chúng nó vào đây tránh tuyết rồi, đừng lo. Đừng để cho hai đứa nhỏ tìm không thấy, mà hai đứa già lại chết lạnh.”

Tô Phổ thấy Trần Đạt Hải đứng nép mình sau cánh cửa tay hờm sẵn kiếm, đợi ai vào là y đâm ngay, tình thế cực kỳ nguy cấp, kêu lên:

“ Đừng có vào.”

Trần Đạt Hải trừng mắt quát lên:

“Ngươi còn mở miệng là ta giết ngươi liền.”

Tô Phổ thấy cha ở vào cảnh nguy hiểm, gượng đứng lên cầm chiếc ghế xông thẳng vào Trần Đạt Hải. Trần Đạt Hải nghiêng qua tránh được, đâm ra trúng ngay đùi Tô Phổ. Tô Phổ kêu lên một tiếng, ngã lăn ra. Y cực kỳ nhanh nhẹn, sợ địch nhân chém thêm một kiếm nữa, liền lăn một vòng ra xa mấy thước.

Trần Đạt Hải không đuổi theo, chỉ giơ kiếm đứng sau cửa, nghĩ bụng thằng nhỏ Cáp Tát Khắc này mình sẽ tính sau, cho nó sống thêm vài khắc cũng không sao, người ở ngoài vào cần phải giết trước.

Chỉ nghe bên ngoài Tô Lỗ Khắc vẫn tiếp tục nói líu cả lưỡi:

“Ngươi mà vào nhà tên người Hán chết tiệt ấy là ta đánh ngươi đó.”

Nói xong đấm ngay một quyền trúng ngay ngực Xa Nhĩ Khố. Nếu phải lúc bình thường, Xa Nhĩ Khố thấy y sau túy lúy, dẫu có bị một đấm cũng chẳng thèm chấp, nhưng lúc này hơi rượu cũng đang bốc lên, liền thò chân khoèo một cái.

Tô Lỗ Khắc vốn đã đứng không vững, lại bị y móc chân liền ngã ngửa ra ngay, nhưng cũng thuận thế ôm ngay chân đối phương. Thế là hai người ôm nhau vật lộn trong bãi tuyết.

Tô Lỗ Khắc bốc một nắm tuyết, nhét vào mồm Xa Nhĩ Khố, Xa Nhĩ Khố liền giơ tay quờ lung tung khiến Tô Lỗ Khắc bật cười ha hả.

Xa Nhĩ Khố nhổ được nắm tuyết ra rồi, bình một tiếng, đấm ngay vào mũi Tô Lỗ Khắc, lập tức máu chảy ròng ròng. Tô Lỗ Khắc không thấy đau, mà vẫn cười như nắc nẻ, hai tay nắm chặt tóc Xa Nhĩ Khố không buông. Cả hai đều là dũng sĩ Cáp Tát Khắc cả nghìn dặm chung quanh ai cũng biết tiếng, lúc này say rượu vật nhau chẳng khác gì hai đứa trẻ đang đùa nghịch.

Tô Phổ và A Mạn trong lòng cực kỳ gấp gáp, chỉ mong Tô Lỗ Khắc thắng, để ngăn được Xa Nhĩ Khố tiến vào. Chỉ thấy bên ngoài bình bành bất tuyệt, tôi đánh anh một quyền, anh trả lại một đấm, vừa chửi rủa, vừa cười cợt, ai cũng lè nhè.

Ngay lúc đó, một tiếng ầm thật lớn, cửa mở tung ra, gió lạnh lẫn tuyết ở ngoài ùa vào, Tô Lỗ Khắc và Xa Nhĩ Khố hai người ôm nhau cũng lăn theo. Cửa ập vào ép luôn Trần Đạt Hải sau cánh cửa, khiến y không sao chém xuống được. Thế nhưng Tô Lỗ Khắc và Xa Nhĩ Khố vẫn không buông nhau ra.

Xa Nhĩ Khố nói:

“ Ngươi chẳng vào là gì đây?”

Tô Lỗ Khắc giận lắm, hai tay nắm chặt lấy cổ y, quát lớn:

“ Ra mau, ra mau.”

Hai người vẫn vật nhau dưới đất, một người kéo người kia ra, một người giữ người kia lại không cho cử động. Bỗng nhiên Tô Lỗ Khắc cất tiếng ồm ồm hát:

“Ngươi đánh không lại ta, ta là Cáp Tát Khắc dũng sĩ số một, Tô Phổ là số hai, mai này Tô Phổ sinh con thì là thứ ba... còn ngươi Xa Nhĩ Khố là hàng thứ năm...”

Trần Đạt Hải thấy hai gã say sưa, nghĩ thầm không có gì đáng sợ. Lúc đó gió nổi càng mạnh, khiến lửa trong bếp bay tung tóe, Trần Đạt Hải vội dùng sức đóng cửa lại. Tô Phổ và A Mạn thấy cha mình đang lăn vào đống lửa, vội vàng chạy tới đỡ dậy, cùng kêu lên:

- Cha ơi, cha ơi!

Thế nhưng hai người thân thể nặng nề, đỡ đâu có nổi. Tô Phổ kêu lên:

“ Cha ơi, cha ơi! Tên cường đạo người Hán đây này.”

Tô Lỗ Khắc tuy đang say mèm, nhưng mười năm qua lúc nào cũng canh cánh trong lòng mối thù với bọn cướp người Hán, vừa nghe tới “Hán nhân cường đạo”, liền tỉnh ngay mấy phần, vùng dậy kêu lên:

“Bọn cướp người Hán ở đâu?”

Tô Phổ chỉ ngay vào Trần Đạt Hải. Tô Lỗ Khắc liền thò tay vào lưng rút đao, nhưng khi y và Xa Nhĩ Khố hai người vật lộn, con dao đã rơi ở bên ngoài tuyết rồi, chỉ thấy trống không kêu lên:

“ Đao đâu, đao đâu! Ta phải giết nó.”

Trần Đạt Hải giơ thanh kiếm ra, để ngay vào cổ họng y, quát lên:

“Quì xuống.”

Tô Lỗ Khắc giận quá, vùng dậy, nhưng đang say rượu không có chút lực khí nào, chưa đến được chỗ địch nhân thì mình đã té nhào.

Trần Đạt Hải cười khẩy, vung kiếm chém xuống, đầu vai Tô Lỗ Khắc máu phun ra ngay. Tô Lỗ Khắc kêu lên thảm thiết, muốn vùng lên thí mạng, nhưng hai đùi mềm nhũn, không sao đứng lên được.

Xa Nhĩ Khố rống lên một tiếng, tung mình nhào vào Trần Đạt Hải. Trần Đạt Hải lại vung kiếm đâm ra, trúng ngay đùi y, Xa Nhĩ Khố cũng ngã lăn ra. Kế lão quay lại nhìn Lý Văn Tú, thấy nàng thần sắc trấn tĩnh, không có vẻ gì sợ hãi.

Trần Đạt Hải cười nhạt:

“Mấy con chó Cáp Tát Khắc kia, hôm nay ông làm thịt từng đứa một.”

A Mạn vội xông lên chắn trước mặt cha, run run nói:

“Ta bằng lòng đi theo ngươi, ngươi đừng giết họ.”

Xa Nhĩ Khố giận dữ nói:

“Không được, không được đi theo thằng giặc cướp chó má ấy, để nó giết ta đi còn hơn.”

Trần Đạt Hải lấy trên tường xuống một chiếc thòng lọng buộc dê, quàng vào cổ A Mạn, cười đểu giả:

“Tốt lắm, ngươi là tù binh của ta, là nô lệ của ta. Ngươi mau mau thề đi, từ nay không bao giờ phản bội ta thì ta sẽ tha cho hai con chó Cáp Tát Khắc kia.”

A Mạn nước mắt ròng ròng, nghĩ thầm nếu mình không bằng lòng, cha mình và Tô Lỗ Khắc sẽ bị y giết cả, đánh phải cất tiếng thề:

“Có Chúa Allah ở trên trời, từ nay về sau...”

Nàng còn chưa kịp thề đột nhiên một viên tuyết bắn thẳng vào cổ họng, cả người ngã nhào ra đằng sau.

Biến cố quá mức đột ngột, Trần Đạt Hải đăng đắc ý lập tức giật mình nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài một hồng y nữ tử một chân bước vào căn nhà.

Nàng cao hơn 1m7, ăn mặc phải nói là nóng bỏng mắt, một thân hồng y, làn váy bên dưới không cách nào che đi đôi chân dài trắng nón dài miên man, khuôn mặt đã che lại nhưng ánh mắt như câu hồn nam nhân.

Phần trên tuy không ‘hở hang’ như phần dưới có điều bộ ngực nàng như muốn xé áo mà ra, lại thêm trên người nàng có một loại hương khí đặc thù, tuyệt đối làm nam nhân mê muội.

Trần Đạt Hải vừa thấy nàng, tâm đều bị câu mất lập tức lớn tiếng nói.

“Đại mỹ nhân, đại mỹ nhân”.

Hắn vừa mở miệng lập tức kinh ngạc mà che miệng lại, hai tay ôm lấy miệng mình, ánh mắt trừng lớn.

Cái lưỡi của hắn... dĩ nhiên bị người khác sinh sinh cắt đi, một phần lưỡi vẫn trong tay hồng y nữ tử kia.

Nàng tiếp theo đưa ngón tay ra một điểm, nội lực thành hình bắn xuyên thủng hai đầu gối cùng hai bả vai của Trần Đạt Hải, hắn cứ như thế hai tay hai chân chống xuống dưới... như chó vậy.

Nữ tử bước vào đương nhiên là Lý Thu Thủy, nàng chậm rãi ngồi lên lưng Trần Đạt Hải, ngọc thử đưa ra nắm lấy chiếc khăn lúc nãy của Tô Phổ, ánh mắt khẽ đảo qua địa đồ vẽ trên đó.

Nàng nghe kẻ này gọi là Cao Xương Mê Cung.

Trong đầu Lý Thu Thủy liền nghĩ tới Cao Xương Quốc.

Nắm lấy tấm khăn này trong tay, Lý Thu Thủy ánh mắt nhìn về phía Lý Văn Tú, thản nhiên hỏi.

“Sao không ra tay?, ngươi giết hắn vốn không khó”.

Nàng bị hỏi, nội tâm liền run lên, nàng chưa từng gặp Lý Thu Thủy, tại sao Lý Thu Thủy lại hỏi mình như vậy?.

Lý Thu Thủy tiếp tục mở miệng, lần này liền dùng truyền âm nhập mật.

“Vì sao ngươi không ra tay?, là vì ngươi hy vọng kẻ này bắt A Mạn đi, khi đó ngươi liền có cơ hội bên cạnh tình nhân”.

“Vì sao ngươi không ra tay?, vì ngươi là người Hán, ngươi căm hận người Cáp Tát Khắc”.

“Ngươi luôn tỏ ra tốt bụng, tỏ ra muốn giúp đỡ tất cả mọi người nhưng trong lòng ngươi lại ước kẻ kia giết hết đám người Cáp Tát Khắc, giết chết cha của Tô Phổ, để ngươi không bị ngăn cản, để ngươi có thể ở cùng tình nhân “.

“Ngươi biết kẻ này năm xưa là một trong những người truy sát phụ mẫu ngươi nhưng ngươi không động, thù giết cha mẹ trong mắt ngươi cũng chưa tính là gì, ngươi vẫn muốn để hắn giúp ngươi giết hết những kẻ đáng giết, ta nói có đúng không?”.

Người bên ngoài chỉ thấy Lý Thu Thủy lặng im ngồi đó, miệng nàng lẩm bẩm nhưng lại bị khăn vải che đi, quả thực chỉ thấy bên dưới hơi động, căn bản không hiểu gì cũng không ai dám lên tiếng, chỉ có Lý Văn Tú sắc mặt càng ngày càng tái mét, càng ngày càng không ổn.

Lý Thu Thủy khẽ cười.

Đệ tử này, nàng nhận chắc.

Cao Xương Mê Cung?, Cao Xương Di Tích?, nàng cũng lấy chắc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.