Cực Võ

Chương 738: Chương 738: Nhận thân (1)




Hoàng Dung ở trong thư phòng của Hoàng Dược Sư, vì Hoàng Dược Sư mà viết ra một bản Loạn Thạch Trận còn lúc này ở bên ngoài một Hoàng Dung khác đang cảm thấy rất khó chịu.

Quách phu nhân lúc này cảm thấy dễ chịu mới là lạ bởi vì hiện tại là Quách Tĩnh đến bảo vệ nàng, Quách Tĩnh che nàng ở sau lưng, hai vợ chồng căn bản cũng không thể động, không thể di chuyển bởi Vô Song đứng đó.

Vô Song mở ra Kiếm Vực, phạm vi của Kiếm Vực chưa hề bao phủ vợ chồng Quách gia nhưng mà một khi Kiếm Vực mở ra thì cái gì của Vô Song cũng được tăng cường đặc biệt là phạm vi công kích cùng lực sát thương.

Quách Tĩnh rất mạnh, ngay cả mở ra Kiếm Vực thì Vô Song cũng không chắc thắng được dù sao ai biết Quách Tĩnh còn có con bài chưa lật gì?.

Vấn đề ở đây là Quách phu nhân, Quách Tĩnh chưa chắc thua Vô Song nhưng phạm vi công kích của Kiếm Vực thì Quách Tĩnh hiểu rõ, chỉ cần Quách Tĩnh không thủ hộ phu nhân của mình bản thân Vô Song nhất định có thể công kích Quách phu nhân.

Một chuẩn đế mở ra Kiếm Vực thì mất bao nhiêu chiêu để giết chết một nhất tinh ngũ tuyệt?, đáp án chỉ cần một chiêu kiếm là đủ, Vô Song hiện tại muốn giết Quách phu nhân là việc dễ dàng vô cùng, chỉ cần Quách Tĩnh dám động thì Vô Song dám chém Quách phu nhân.

Đương nhiên Quách Tĩnh cũng có thể mang theo Quách phu nhân bỏ chạy thật xa nhưng đây vốn là hành động của kẻ ngu si, người như Quách Tĩnh sẽ không phạm vào, dù gì Quách Tĩnh đã không phải thiếu niên năm đó, dù gì Quách Tĩnh đã trải qua cả trăm trận đánh.

Quách Tĩnh ở đây một mực thủ hộ Quách phu nhân thì còn có thể khiến Quách phu nhân an toàn, nếu Quách Tĩnh vừa di chuyển vừa mang theo phu nhân của mình thì sẽ lộ ra tử huyệt, nhường toàn bộ tiên cơ cho Vô Song chưa kể chỉ cần Vô Song một mực tấn công Quách phu nhân thì Quách Tĩnh một mực phải thủ hộ, tiên cơ đã mất còn một mực bị ép vào thế phải chống đỡ, chẳng cần bao lâu tất lộ tử huyệt, lộ ra tử huyệt thì khả năng Vô Song kích thương Quách Tĩnh, chiến thắng Quách Tĩnh là cực cao, khi đó Quách phu nhân y nguyên vẫn gặp nguy hiểm.

Hai bên đã đứng ghìm chân nhau gần nửa giờ đồng hồ, Quách Tĩnh không động vậy Vô Song cũng không động, chỉ có Kiếm Vực một mực duy trì.

Rốt cuộc sau nửa giờ đồng hồ, Quách Tĩnh cũng không nhịn được mà nói.

“Các hạ rốt cuộc muốn gì?, muốn ngăn cản vợ chồng chúng ta đến bao giờ đây? “.

Vô Song nhìn Quách Tĩnh, ánh mắt lạnh như băng mà nói.

“Cho đến khi Dung nhi của ta đi ra, nàng không đi ra thì bất cứ ai cũng không được phép tiến vào “.

Quách phu nhân nghe vậy, nàng rốt cuộc không nhịn được mà nói.

“Ngươi một mực ngăn cản không cho chúng ta đi vào trong nội đảo, chẳng nhẽ muốn gây hại cho phụ thân ta? “.

Vô Song nghe nàng nói liền phá lên cười, tiếng cười khi vào tai Quách phu nhân bỗng cho nàng cảm giác chói tai vô cùng.

“Nữ Gia Cát không hổ là Nữ Gia Cát, việc này mà cũng nghĩ ra được, nếu Dung nhi của ta có thể ám hại Hoàng đảo chủ vậy cũng không cần nàng đi vào bên trong làm gì, không bằng trực tiếp để nàng ám hại Quách đại hiệp, ta cũng không mất công đứng đây với vợ chồng các người “.

Quách phu nhân lần đầu tiên gặp phải loại mỉa mai này, trong lòng dị thường khó chịu, thú thật cả đời nàng đã quen người khác sùng bái trí tuệ của chính mình chứ nào gặp phải giọng điệu này bao giờ?, nào có ai dám nói với nàng như vậy?.

Địa vị trên giang hồ của nàng rất lớn, phu quân nàng là Bắc Hiệp, nàng là bang chủ Cái Bang đời trước, cha nàng là Đông Tà Hoàng Dược Sư, sư phụ của nàng là Bắc Cái – Hồng Thất Công, nàng thậm chí có hai vị đại ca một người là Trấn Tây Nguyên Soái – Nhạc Phi một người là Thanh Long Tướng – Dương Chí, thử hỏi địa vị như thế ai dám không tôn trọng nàng?, ai dám khinh miệt nàng như vậy?.

Đáng tiếc mấy cái liên quan đến nàng thì Vô Song không biết, mà biết cũng không quan tâm, thú thật Vô Song cũng không thích vợ chồng Quách gia .

Cái này đến từ cảm xúc cá nhân, cái cảm giác này khó miêu tả bằng lời nhưng mà ai rơi vào trường hợp của Vô Song cũng cảm thấy khó mà thích được đôi vợ chồng này, đã không thích thì sao Vô Song lại cho mặt mũi?.

Dĩ nhiên viêc không thích và chán ghét thì vẫn có vài phần khác nhau, cũng như Hoàng Dược Sư sẽ không thích Quách Tĩnh nhưng chưa đến mức chán ghét thậm chí trong thâm tâm vẫn cứ bội phục võ công của con rể ngốc, đối với Vô Song cũng đại khái là vậy.

Vô Song không thể để cho vợ chồng Quách gia đi vào nội đảo là bởi hai người rất có thể sẽ ảnh hưởng tới không gian của Hoàng Dung cùng Hoàng Dược Sư, như vậy Hoàng Dung càng khó được Hoàng Dược Sư chấp nhận.

Không phải ai trên đời cũng dễ tin vào việc ma quái, việc của Hoàng Dung có thể nói là kỳ quái nhất thiên hạ, may ra nàng đi cùng Trường Sinh Chân Nhân tới đây thì mới dễ thuyết phục Hoàng Dược Sư hơn một chút.

Nhiệm vụ của Vô Song chính là thủ hộ nàng, để nàng an ổn vượt qua thử thách của chính mình, thử thách của chính Hoàng Dược Sư.

Một câu nói của Vô Song lúc nãy cũng làm hai vợ chồng Quách gia không nói gì nữa nhưng mà từ ánh mắt của Quách phu nhân thì Vô Song biết nàng đang nghĩ kế, vợ chồng nàng lúc này tám chín phần đang sử dụng truyền âm nhập mật trong Cửu Âm Chân Kinh mà bàn bạc với nhau, bàn bạc cách để một trong hai người tiến vào nội đảo.

Không nói cũng biết, Quách Tĩnh sẽ lại ngăn cản Vô Song còn Quách phu nhân sẽ nhập nội đảo, lúc đó thực sự rất phiền phức.

Đương nhiên như đã nói, có Vô Song ở đây thì ai cũng không thể tiến vào nội đảo.

_ _ _ _ __ _

Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, rốt cuộc hai vợ chồng Quách gia cũng bàn bạc xong sau đó Vô Song có thể cảm nhận được khí tức của Quách Tĩnh chậm rãi thay đổi, một loại khí tức mang theo thiên hướng đạo gia rất mạnh.

Vô Song cảm nhận được việc này nhưng mà cũng lười quan tâm, ngay khi Quách Tĩnh định động thì hắn liền rùng mình dừng lại thậm chí một tay bất giác còn nắm lấy bàn tay Quách phu nhân.

Trước mặt hai vợ chồng... Vô Song cũng thay đổi, trên đầu Vô Song dần dần hiện ra một đóa Quỳ Hoa nở rộ sau đó một hắc ảnh giống hệt Vô Song như từ trong hư không xuất hiện.

“Quách đại hiệp, ta vẫn dùng câu nói cũ, có ta ở đây, thiên vương lão tử cũng không thể nhập đảo “.

Quách Tĩnh nắm lấy tay phu nhân mình, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hắc ảnh do Vô Song tạo ra, rốt cuộc cũng chẳng thể im lặng được nữa mà nói.

“Quỳ Hoa Bảo Điển?, ngươi dĩ nhiên tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển? “.

Vô Song không muốn bạo lộ thân phận Đông Phương Bất Bại của mình nhưng đây chỉ là không muốn mà thôi, vì Dung nhi thì hắn ngại gì?, đương nhiên người sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển chưa hẳn sẽ là Đông Phương Bất Bại, về phần tại sao Quách Tĩnh lại nhận ra thì Vô Song chẳng lạ gì cho lắm.

Quách Tĩnh mạnh một cách biến thái, mạnh hơn quá nhiều so với cùng thời điểm tại nguyên tác, việc Quách Tĩnh mạnh là đương nhiên nhưng mạnh lên nhiều như vậy thì phải có lý do, khi chiến đấu với Quách Tĩnh thì Vô Song cũng đoán luôn được cái lý do kia.

Tạo nghệ Cửu Âm Chân Kinh của Quách Tĩnh cao gấp 10 lần Vô Song, bản thân Quách Tĩnh không có liên hệ với Hoàng Thường – Hoàng Thái Sư thì Vô Song không tin thậm chí Vô Song nghĩ Quách Tĩnh chính là đệ tử chân truyền của Hoàng Thái Sư, chỉ có như vậy mới giải thích được thực lực của Quách Tĩnh hiện tại.

Thân là đệ tử Hoàng Thái Sư muốn nhận ra Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không khó, dù sao ngày trước Quỳ Hoa Lão Tổ cùng Hoàng Thái Sư đều là nhân vật thủ hộ cho Đại Thanh.

Vô Song nhìn Quách Tĩnh, vốn muốn nói gì đó nhưng mà ánh mắt rất nhanh nhíu lại, Vô Song phát hiện từ trong Đào Hoa Trận có người đi ra.

Người đi ra tất nhiên là Trình Anh bất quá Vô Song cũng không nhận ra nàng.

Trái lại với Vô Song, vợ chồng Quách gia nhìn thấy Trình Anh lập tức lộ ra ý mừng, đặc biệt là Quách phu nhân ngay lập tức hỏi.

“Anh muội, sao muội lại ở đây?, phụ thân của ta thế nào? “.

Trình Anh đi ra ngoài, nàng tuyệt không ngờ được hình ảnh trước mặt, khí thế của Quách Tĩnh cùng khí thế của Vô Song đối địch với nhau, lúc này Vô Song thủ hộ Dương Quá còn Quách Tĩnh thủ hộ Quách phu nhân làm cho hai người không chịu ảnh hưởng nhưng Trình Anh xuất hiện đương nhiên không ai bảo vệ nàng, khí thế của hai bậc chuẩn đế cao thủ ép cho nàng cảm thấy như không thở nổi.

Lại một lần nữa, Vô Song cùng Quách Tĩnh như có tâm ý tương thông, đều chậm rãi thu khí thế của mình lại, vì vậy Trình Anh mới từ trong sợ hãi mà tỉnh lại, ánh mắt không khỏi tò mò nhìn về phía Vô Song.

“Kẻ kia là ai?, đáng sợ như vậy? “.

Trình Anh đương nhiên chỉ nhìn Vô Song một cái rồi quay về phía sư tỷ, tuy nàng biết tình hình hiện tại rất quỷ dị nhưng mà nàng nhận lệnh của sư phụ, cũng không nghĩ nhiều mà nói.

“Sư tỷ, sư phụ bảo muội đi ra ngoài nói với tỷ... trong vòng một ngày sư phụ không muốn gặp người, không muốn ai tiến vào trong nội đảo, ngay cả muội cũng bị đuổi ra ngoài rồi “.

Trình Anh nói xong, nàng cũng quay người lại Đào Hoa Trận, sau đó vài giây lại đi ra ngoài, còn nắm tay Quách Phù mang ra.

Trong thế giới này cũng có chút thay đổi, ít nhất Trình Anh năm nay đã 16 tuổi, lớn hơn cả Quách Phù cùng Dương Quá 3 tuổi, đương nhiên cái khác biệt này thật ra cũng không tính là gì.

Trình Anh mang Quách Phù ra, sau đó cũng không biết làm gì nữa bởi theo nàng bản thân sư phụ muốn nàng ra ngoài thì nàng đương nhiên phải đi theo sư tỷ, đến ngôi nhà nằm ngoài rìa đảo của sư tỷ cùng tỷ phu mà ở qua một ngày.

Lời nói của Trình Anh làm cho Quách phu nhân cùng Quách Tĩnh hai mắt nhìn nhau, không biết làm gì, cả hai thậm chí còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Anh muội, muội có gặp một nữ tử... một nữ tử đeo mặt nạ tiến vào hay không? “.

Quách phu nhân một lần nữa hỏi Trình Anh, nàng không hỏi lại lời nói của phụ thân vì tính cách của phụ thân nàng hiểu vô cùng, vấn đề là nàng rất muốn biết nữ tử gọi là Hoàng Dung kia hiện giờ đang ở đâu, đang làm gì.

Đáng tiếc Trình Anh nghe xong một mặt mờ mịt, mơ hồ mà lắc đầu.

“Muội từ thư phòng nghe thấy sư phụ gọi, sau đó từ thư phòng của sư phụ đi ra ngoài, một đường đi tới Đào Hoa Trận bên ngoài, trên đường thấy tiểu Phù liền mang nàng ra ngoài ... trên đường ai muội cũng không gặp “.

_ _ _ _ _ __ _

Cùng thời điểm này, Hoàng Dược Sư trong thư phòng rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa.

“Dừng lại, không cần viết nữa “.

Hoàng Dung nghe vậy, nàng ngoan ngoãn dừng bút, lại đứng nguyên một chỗ mà nhìn phụ thân.

Hoàng Dược Sư nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà Hoàng Dung đang viết.

Hoàng Dung chưa hoàn thành Thạch Trận nhưng mà Hoàng Dược Sư biết Hoàng Dung viết không sai một chữ.

Tất nhiên cái này với Hoàng Dược Sư không quan trọng, quan trọng là chữ Hoàng Dung viết, từng chữ từng nét đều giống hệt Quách phu nhân thậm chí ... còn giống Hoàng Dung hơn cả Quách phu nhân.

Câu nói này có chút khó hiểu những nếu diễn giải ra thì không phải không có lý.

Hoàng Dược Sư quen thuộc nhất với chữ viết của Hoàng Dung tại thời điểm nào?, là tại thời điểm con gái còn trên Đào Hoa Đảo, chính ông là người dạy chữ cho con gái, dạy từng nét từng nét.

Quách phu nhân tại thời điểm này là Hoàng Dung của 20 năm sau, một người trưởng thành liệu chữ viết có còn giống y hệt thời thiếu nữ?, đáp án là không.

Chữ của Quách phu nhân giống với chính chữ viết của bản thân mình năm đó tới 8 phần nhưng mà... chữ của Hoàng Dung thì giống hệt cả 10 phần.

Hoàng Dược Sư nhìn Hoàng Dung, bàn tay run run đưa ra sau đó tháo mặt nạ của Hoàng Dung xuống, tất nhiên Hoàng Dung chỉ đứng đó, không có chút chống cự nào cả.

Nhìn dung mạo ẩn dưới lớp mặt nạ kia, giọng nói của Hoàng Dược Sư run lên.

“Ngươi... ngươi cũng không cần trêu đùa lão phu, lão phu thật sự chịu thua... ngươi rốt cuộc là ai?, rốt cuộc tới Đào Hoa Đảo làm gì?... vì cái gì... lại cố gắng giả mạo Dung nhi như vậy? “.

..........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.