Hoàng Dược Sư hiện tại tuyệt đối cảm thấy lạ vô cùng, ít lâu trước vừa mang Quách phu nhân từ thư phòng ra ngoài đảo, ít lâu sau lại mang theo... Hoàng Dung từ trong thư phòng ra ngoài đảo, chính ông hiện tại còn không quá hiểu chuyện gì xảy ra nhưng mà tính tình Hoàng Dược Sư là vậy, bản thân ông rốt cuộc chịu thua Hoàng Dung, liền không tính toán gì nữa, mặc sức “đóng kịch” cùng Hoàng Dung.
Đến tận thời điểm này, Hoàng Dược Sư đương nhiên vẫn không thể nghĩ Hoàng Dung là con gái mình nhưng mà Hoàng Dược Sư đã rất khó thù ghét Hoàng Dung, đừng nói là muốn ra tay với nàng cho dù muốn tức giận với Hoàng Dung thì ông cũng nhận ra mình làm không được.
Vì Hoàng Dược Sư phải mang Hoàng Dung ra ngoài Đào Hoa Đảo, khinh công của ông có cao gấp mấy lần đi chăng nữa thì cũng không dám đạp sóng biển mà đi, đây thuần túy là muốn chết, hai người liền lên một chiếc thuyền nhỏ mà ra biển.
Hoàng Dược Sư cũng không để Hoàng Dung chèo thuyền, ông cũng không mang theo mái trèo, chỉ thấy con thuyền nhỏ không buồm mà cứ chậm rãi di chuyển theo hướng Hoàng Dung chỉ, rất nhanh hai người liền rời khỏi phạm vi hải trận của Đào Hoa Đảo.
Hoàng Dung có thể vượt qua Đào Hoa Trận thì việc nàng dễ dàng phá hải trận cũng dễ hiểu vô cùng, Hoàng Dược Sư một bên điều khiển thuyền, một bên theo đường Hoàng Dung chỉ, mặc nhiên không suy nghĩ hay tò mò gì cả với việc này, cái mà ông quan tâm là Hoàng Dung rốt cuộc muốn ông gặp ai?.
Sau đó không lâu lắm Hoàng Dược Sư liền nhìn thấy một con thuyền nhỏ ở ngoài hải vực Đào Hoa Đảo.
Nói là thuyền nhỏ nhưng cũng phải lớn gấp 5 lần con thuyền hiện tại của Hoàng Dược Sư, trên con thuyền có cả cánh buồm di chuyển, giống với một con thuyền của ngư dân mang ra đánh cá vậy.
“Người ngươi muốn lão phu gặp ở trên đó? “.
Hoàng Dung nghe vậy ngọt ngào cười.
“Vâng thưa phụ thân “.
Hoàng Dược Sư cũng không nói gì nữa, một tay đưa ra lại ôm lấy eo Hoàng Dung, cho dù khoảng cách giữa hai con thuyền vẫn tương đối xa nhưng mà khoảng cách này với Hoàng Dược Sư là đủ rồi, thân ảnh lướt ra khỏi thuyền, đạp lên sóng biển mà phi thân về phía con thuyền trước mặt.
Trên thuyền lúc này có ai?, đương nhiên là có Nhược Hoa.
Nàng không rõ Vô Song cùng Hoàng Dung khi nào trở về vị vậy trực tiếp lựa chọn khoanh chân luyện công, dù sao nàng cũng không có việc gì làm.
Đang vận chuyển Cửu Âm Chân Kinh, Nhược Hoa đột nhiên cảm giác gió biển gào thét, cảm giác có một luồng khí tức rất nhanh tiếp cận con thuyền, nàng liền mở mắt nhìn về phía trước... sau đó toàn thân nàng run rẩy.
Lúc này Hoàng Dược Sư cũng đạp chân lên thành thuyền rồi hạ xuống khoang thuyền, trước mặt Hoàng Dược Sư cũng chỉ có Mai Nhược Hoa đứng đó.
Giống như Vô Song cùng Hoàng Dung, nàng cũng đeo mặt nạ, trên người mặc một bộ đồ bó sát người màu đen, mái tóc buông xõa ra mặc cho gió biển thét gào, nàng đứng đó nhìn Hoàng Dược Sư mang theo Hoàng Dung xuất hiện, cả người run lên.
Hoàng Dược Sư nhìn thấy Nhược Hoa, vì nàng đeo mặt nạ nên ông không có cách nào nhìn ra dung mạo của nàng bất quá Hoàng Dược Sư lại nhận ra võ công mà Nhược Hoa tu luyện, dù gì khi nàng còn chưa phát hiện ra Hoàng Dược Sư tiến tới thì ông đã phát hiện ra nàng đang khoanh chân luyện công.
“Cửu Âm Chân Kinh?, nữ tử trước mặt dĩ nhiên tu luyện Cửu Âm Chân Kinh? “.
Tại thế giới này Cửu Âm Chân Kinh là một cấm kỵ, một cấm kỵ mà không phải ai cũng có thể luyện.
Cửu Âm Chân Kinh là một môn tuyệt học thần bí vô cùng, một môn tuyệt học có thể biến bất cứ ai thành cao thủ đương thời, cho dù kẻ ngu ngốc đến đâu cũng có thể học được thậm chí bắt đầu thuế biến, bắt đầu lột xác vê mặt võ đạo tuy nhiên không phải ai cũng có tư cách được học, kẻ muốn học Cửu Âm Chân Kinh nhất định phải được Hoàng Thái Sư đồng ý.
Hoàng Dược Sư nhìn nữ tử trước mặt, sau đó nói với Hoàng Dung.
“Nàng là người ngươi muốn lão phu gặp? “.
Hoàng Dược Sư vừa nói xong ông đã thấy Nhược Hoa run rẩy quỳ xuống, nàng thậm chí còn không ngửa đầu lên, giọng nói đầy nghẹn ngào.
“Phản đồ Mai Siêu Phong... gặp qua ân sư“.
Hoàng Dược Sư chỉ cảm thấy run bắn cả người, đến cả bàn tay đang ôm Hoàng Dung cũng buông lỏng ra, ánh mắt gắt gao nhìn vào thân ảnh Nhược Hoa.
Nhược Hoa còn không dám ngẩng đầu lên, cứ thế quỳ xuống trước mặt Hoàng Dược Sư tuy nhiên nàng không biết chính nàng còn đang dọa sợ Hoàng Dược Sư.
Mai Siêu Phong?, nếu đúng là Mai Siêu Phong đương nhiên có tu luyện qua Cửu Âm Chân Kinh nhưng mà Mai Siêu Phong hiện tại đã là một nắm xương trắng, mộ phần của Mai Siêu Phong vẫn còn trên Đào Hoa Đảo.
Nữ tử trước mặt dám nhận là Mai Siêu Phong chẳng nhẽ là oán hồn hiện về?.
Nếu là trước đây Hoàng Dược Sư có lẽ một chưởng đánh chết Mai Nhược Hoa ngay lập tức, đến cả người chết còn muốn giả mạo?, bất quá hiện tại cũng không phải là trước đây, Hoàng Dược Sư lúc này không nói lấy nửa câu, ánh mắt khẽ run lên nhìn sang phía Hoàng Dung.
Hoàng Dung hiểu rõ phụ thân vô cùng, nàng nhẹ lùi lại một bước sau đó hướng mắt về phía phụ thân, kiên định mà gật đầu.
Hoàng Dược Sư hít vào một hơi khí biển, rốt cuộc lên tiếng.
“Ngươi bỏ mặt nạ cho lão phu xem “.
Nhược Hoa nghe vậy, nàng vẫn giữ tư thế quỳ, hai đầu gối bám chặt khoang thuyền, cả người dưng lên, những ngón tay thon dài đặt lên chiếc mặt nạ rồi chậm rãi hạ mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt từ lâu đã phải biến mất trên thế gian này.
Hoàng Dược Sư lặng im nhìn Nhược Hoa, không giống Hoàng Dung bản thân dung mạo của Mai Nhược Hoa vừa lạ lại vừa quen.
Dung mạo của Mai Nhược Hoa hiện tại đẹp hơn Mai Siêu Phong rất nhiều, dù sao ám tật đã trừ, hy vọng sống cũng tìm được, Cửu Âm cũng tu luyện, ngay cả đôi mắt cũng chữa tốt, nàng đương nhiên đã không giống với Mai Siêu Phong khi trước nhưng mà trong mắt Hoàng Dược Sư thì ông vẫn lập tức nhận ra dung mạo đệ tử của mình.
Nhìn dung mạo quen thuộc kia rồi lại nhìn Hoàng Dung sau lưng, Hoàng Dược Sư cảm giác trời đất quay cuồng, miệng đắng lưỡi khô.
“Dung nhi...: là con thật sao? “
Hai chữ này từ miệng của Hoàng Dược Sư khiến Hoàng Dung cúi đầu, nước mắt của nàng lại trào ra, nàng cố mạnh mẽ, cố không khóc nữa nhưng mà nàng cố không được.
Dung nhi hướng về phía phụ thân, bàn tay trắng nắm lấy tay Hoàng Dược Sư, nàng nghẹn ngào nói.
“Phụ thân, người theo Dung nhi xuống khoang thuyền đi, Dung nhi kể hết với người“.
Con gái Hoàng Dung của Hoàng Dược Sư đương nhiên còn sống, còn sống rất tốt, còn trở thành Nữ Gia Cát được toàn thiên hạ kính trọng ấy vậy mà ngày hôm nay lại có một Hoàng Dung khác xuất hiện... việc này vốn không thể có cách nào để tin tưởng nhưng mà hôm nay Hoàng Dược Sư có lẽ nguyện ý tin một chút.
Lý trí có thể không tin nhưng cảm xúc thì sao có thể là giả?.
Hoàng Dung nắm tay phụ thân, nàng đương nhiên không quên Nhược Hoa tỷ tỷ, vì vậy nàng nói.
“Nhược Hoa tỷ tỷ, theo muội vào trong khoang thuyền đi “.
Mai Nhược Hoa nghe vậy cũng không dám động, ánh mắt lại hướng về phía sư phụ.
Hoàng Dược Sư thấy thế cũng chỉ có thể thở dài mà nói.
“Nhược Hoa, ngươi cũng đứng lên đi theo vi sư đi “.
Một câu nói mà thôi, một câu nói lại khiến cho Nhược Hoa cảm thấy khóe mắt ướt ướt để rồi hai hàng lệ tuôn trào.
Nàng vốn nghĩ đôi mắt này cạn khô rồi, nàng vốn nghĩ cả đời này nàng không bao giờ đổ lệ nữa nhưng mà một câu nói của sư phụ lại như một vụ nổ vậy, cảm xúc của Nhược Hoa như bị nổ tung, bao nhiêu hổ thẹn, bao nhiêu tội lỗi, bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu ước vọng đều theo hai tiếng vi sư mà tan biến.
Ở thế giới kia nàng không có được sự giải thoát.
Ở thế giới này... một Mai Siêu Phong khác có được sự giải thoát nhưng khi đó nàng cũng không còn trên thế giới này nữa.
Ở thế giới này, tại thời điểm này Mai Nhược Hoa thật sự được giải thoát, thật sự tìm được thăng hoa, phần Mai Siêu Phong theo một câu nói liền tan theo gió biển, có chăng chỉ còn một Nhược Hoa.
Nàng cứ như vậy quỳ trên khoang thuyền, hai mắt đẫm lệ nhìn ân sư sau đó khí tức của nàng thay đổi, khí tức làm cho Hoàng Dược Sư ngây người, Hoàng Dung cũng ngây người, cho dù Vô Song ở đây thì cũng sẽ ngây người.
Mai Nhược Hoa đột phá, nàng rốt cuộc chạm đến cảnh giới tiên thiên, bước vào cái vị trí mà thiên hạ gọi nhau là ngũ tuyệt.
Nàng vốn rất mạnh rồi, vốn có thể bất cứ lúc nào đột phá nhưng mà có một đạo gông xiêng mạnh mẽ ngăn cản nàng, mạnh mẽ khóa chặt nàng khiến nàng cả đời chỉ hãm ở đại tông sư.
Lúc này nàng được giải thoát, tìm được sự thăng hoa, rốt cuộc bước vào cảnh giới kia hơn nữa trong mắt Hoàng Dược Sư thì khí tức của Nhược Hoa càng ngày càng mạnh,
Nàng một đường đột phá, chạm tới ngũ tuyệt sơ kỳ, chiến lực dần dần tăng lên, nhất tinh, nhị tinh, tam tinh... sau đó đạt tới tứ tinh.
Nàng từ ngũ tuyệt sơ kỳ đột phá lên trung kỳ, chiến lực lại từ tứ tinh lên đến ngũ tinh, lục tinh thậm chí một đường kéo thẳng đến thất tinh.
Mai Nhược Hoa vậy mà có thể đột phá thẳng từ đại tông sư lên hàng ngũ tuyệt trung kỳ.
So về tuổi tác, Mai Nhược Hoa hiện tại tuổi tác cũng chẳng kém Quách phu nhân là bao, ở tuổi này mới là ngũ tuyệt trung kỳ thì cũng bình thường nhưng mà chỉ có người tận mắt thấy nàng đột phá thì mới biết nàng vừa làm ra sự tình kinh khủng ra sao.
Mai Nhược Hoa có tích lũy rất dày, ngay thời điểm ở đại mạc gặp mặt Quách Tĩnh chỉ sợ nàng đã là đại tông sư, sau này khi Vô Song gặp nàng nơi Hoàn Nhan Vương Phủ bản thân nàng còn bị yếu đi, cảnh giới còn bị đẩy lùi.
Tiếp theo Vô Song chữa trị cho nàng, cảnh giới của Nhược Hoa một đường lại trở về như cũ đồng thời lại bắt đầu chuyên tu Cửu Âm Chân Kinh nguyên bản, việc nàng đột phá ngũ tuyệt vốn là chắc chắn.
Tất nhiên hiện tại đã không thể dùng võ công đến tính toán nữa rồi, đây là một loại cơ duyên, cơ duyên của chính Nhược Hoa, là sự thăng hoa của cuộc đời nàng, nó không còn liên quan tới tích lũy hay võ công đơn thuần nữa rồi.