“Đứng lại, đứng lại”.
Trong một con đường nhỏ tương đối hoang vắng vang lên dồn dập những tiếng ngựa hí, dựa theo âm thanh của tiếng chân ngựa vọng lại có thể thấy được tốc độ chạy của chúng thế nào, lúc này là giữa trưa ánh mặt trời nắng gắt chiếu thẳng xuống làm chủ nhân con ngựa đang lao trên đường nhỏ này tuyệt đối chẳng dễ chịu chút nào.
Đây là một con ngựa toàn thân màu hồng cực đẹp, thân hình to lớn toát lên vẻ mạnh mẽ, lông bờm màu trắng kéo dài dọc sống lưng, trên thân ngựa còn có lốm đốm những vết hoa ban màu trắng, đây là một con ngựa tuyệt đẹp.
Trên thân con ngựa này là một nam tử trẻ tuổi, đầu đôi mũ lông, trên người cũng khoác quần áo bằng vải lông ấm áp, trong cái tiết trời se lạnh cùng những làn gió nhè nhẹ thổi này mà nói, bộ quần áo này có thể hoàn toàn giữ ấm cho bản thân bất quá nếu dùng mắt mà đánh giá, đây có lẽ không giống trang phục của Trung Nguyên, từ trên xuống dưới nam tử này thoạt nhìn giống với nam nhân nơi biên ải hơn, mang chút hơi hướng của người Hán lai với người Mông Cổ.
Thớt ngựa của nam nhân này không những đẹp mà còn có thể coi là tuyệt thể bảo mã, một đường phi như bay vậy bỏ lại sau lưng của nó là vài thân ảnh đang điên cuồng bám theo.
Sau lưng nam tử này có khoảng 4- 5 con ngựa khác màu đen tuyền đang cố sức đuổi theo nhưng thủy chung không cách nào kéo dài được khoảng cách thậm chí càng chạy lại càng bị bỏ xa, những âm thanh hô hào vang lên kia chính là của đám người này.
Đáng nói nhất, bọn họ là nữ tử, là những nữ tử ăn mặc tương đối dị dạng.
Có 4 nữ nhân đang đuổi theo nam nhân kia, trên người chỉ mặc áo lụa mỏng, dưới áo lụa mỏng kia chỉ là chiếc quần ngắn cũn lộ ra những đôi chân trần dài miên man lại có chút trắng mịn yêu kiều, những nữ nhân này toàn bộ đều đi chân trần, nửa thân trên cũng là áo ngắn xẻ ngực ở giữa, vừa khoe ra vòng eo tinh tế cùng cái bụng trắng mịn lại vừa khoe bộ ngực no đủ như muốn phá áo mà ra.
Nếu trên mặt không phải là vải mỏng che đi thì có thể gần như khẳng định chắc chắn bốn nữ nhân này toàn bộ đều là mỹ nữ, hơn nữa từ việc bất kể trời đang vào đông mà vẫn ăn mặc như vậy cưỡi ngựa phi như bay cũng có thể thấy bọn họ có nội lực không tệ.
Một đường vừa đuổi vừa chạy đáng tiếc cho dù mấy con ngựa màu đen kia cũng thuộc hàng bảo mã nhưng không có cách nào truy đuôi được thớt ngựa màu phấn hồng, nam tử kia võ công không cao nhưng con ngựa của hắn chỉ sợ là hãn thế bảo mã, cộng thêm với trang phục bên ngoài của hắn thì có thể dễ dàng suy đoán ra, có lẽ đây là Hãn Huyết Bảo Mã của thảo nguyên phương bắc, ngay cả trong cùng loài Hãn Huyết Bảo Mã thì có lẽ nó cũng được coi là đặc biệt nổi trội, gọi con ngựa này là thần mã cũng không sai biệt lắm.
Nam tử này nếu ở lại đánh đánh giết giết thì căn bản không thể nào là đối thủ của bốn nữ nhân kia nhưng với thớt bảo mã của mình, hắn quả thực không sợ bị đuổi kịp, chỉ cần một đường chạy thẳng liền có thể an tâm cắt đuôi đối phương.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là không có cái gì xuất hiện ngoài ý muốn.
.......
Hôm nay là một ngày rất lạ, rõ ràng trời đang vào đông, rõ ràng nhiệt độ tương đối lạnh nhưng không hiểu tại sao vào giữa trưa lại xuất hiện ánh sáng mặt trời, không khí bắt đầu trở nên nắng nóng một cách bất thường.
Việc thay đổi thời tiết thì không ai thắc mắc cả dù sao việc này có gì để mà thắc mắc?, quan trọng chỉ là rõ ràng chỉ ít phút trước thôi mặt trời còn bị mây che đi, nhiệt độ vẫn còn lạnh vô cùng cớ sao chỉ vài phút đi qua toàn bộ đã thay đổi 180 độ?, đây rõ ràng là mùa đông nhưng không ngờ nhiệt độ lại chẳng khác gì mùa hè.
Đương nhiên cũng sẽ không có mấy người quan tâm đến việc này, thời tiết là việc của thời tiết, người là việc của người, lúc này bốn nữ tử ăn mặc có chút giống nữ nhân tây vực kia rốt cuộc cũng dừng ngực lại, bốn con ngựa màu đen của bọn họ đang thở ra từng đợt nhọc khí, bốn chân thậm chí còn run run.
Bốn nữ nhân xinh đẹp này nhìn nhau sau đó lặng lẽ lắc đầu, trong mắt chỉ còn sự tức giận.
“Đáng chết, con ngựa kia sao có thể chạy nhanh như vậy chứ, căn bản không có cách nào đuổi được”.
Một nữ tử vừa dứt lời thì lại có âm thanh của một nữ tử khác vang lên.
“Nói thừa, nếu không phải nhìn thấy con ngựa kia là Long Mã trong truyền thuyết thì công tử sao có thể để chúng ta đuổi theo chứ, Long Mã quả không hổ là Long Mã, tốc độ của nó quá mức kinh khủng”.
Người này vừa nói khuôn mặt vừa hiện lên một tia ao ước, nếu có Long Mã bên người thì cho dù đại tông sư cao thủ truy sát vẫn có thể bảo đảm tính mạng an toàn, giá trị của Long Mã tuyệt đối là ngàn vàng khó mua.
“Làm sao bây giờ, chúng ta truy đuổi nửa ngày vẫn không bắt được Long Mã, để công tử biết thì công tử đánh chết chúng ta mất”.
Nữ nhân thứ ba lên tiếng, bản thân nàng cũng không quan lâm cái gì là Long Mã, nàng chỉ biết nếu không thể bắt được thứ kia mang về cho công tử tuyệt đối sẽ bị công tử trách phạt, công tử trách phạt chưa bao giờ nhẹ cả.
Giọng của nàng vang lên làm cả bốn nữ nhân đều trầm mặc lại, bọn họ nhận nhiệm vụ của công tử, chưa thành công mà đã quay về, nghĩ đến công tử trách phạt cả bốn người thân hình khẽ run lên.
Lúc này bốn nữ nhân đều rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, thực lực của bọn họ đương nhiên cao hơn nam tử Mông Cổ kia bất quá cao hơn thì sao?, người ta có Long Mã, Long Mã một khi dồn sức mà chạy cho dù đại tông sư cao thủ trong truyền thuyết cũng không đuổi được huống gì mấy nữ nhân chỉ biết vài chiêu vài thức?.
Bọn họ không muốn quay về nhưng đuổi tiếp cũng đã không được, bốn đầu ngựa của bọn họ cũng tính là bảo mã, đây là Tây Vực Hắc Vân Mã, là một loại bảo mã ngày đi trăm dặm, cước lực cùng tốc độ phóng mắt khắp thiên hạ đều là nhất lưu, đáng tiếc nếu muốn bảo mã đuổi kịp thần mã chỉ là việc trong truyền thuyết mà thôi.
Đang lúc không biết làm sao mới tốt đột nhiên một trong bốn nữ nhân khuôn mặt biến sắc, nàng la thất thanh chỉ lên trời.
“Mọi người, nhìn kìa “.
Lúc này ba người còn lại cũng giật mình, dựa theo ngón tay nữ nhân kia chỉ mà cùng hướng lên bàu trời, đang là giữa trưa nhưng bầu trời tối sầm lại, sau đó... mặt trời bị ăn mất.
Không ai ngờ lúc này lại xảy ra hiện tượng nhật thực toàn phần, trời đất tối sầm lại cứ như thiên địa đến hồi tận thế vậy.
Đây không phải là những năm cuối thế kỷ 20 hay đầu thế kỷ 21, đây là thời kỳ cổ đại, vào thời kỳ này mà nói nhật thực không cách nào giải thích, ở thời đại này nhật thực là một hiện tượng siêu nhiên, khi mà nhật thực diễn ra thường báo hiệu cho sự tận thế, cho ma quỷ, cho sự diệt vong.
Chỉ cần nhìn vào một điểm này có thể dễ dàng hiểu được sự khủng hoảng của những nữ nhân kia, không chỉ là con người mà những sinh vật sống cũng cảm nhận được một sự khủng hoảng tương tự, bốn đầu bảo mã bên dưới lúc này liên tục hí dài, cơ thể không ngừng nhồng lên như muốn quay đầu bỏ chạy thật xa thật xa vậy.
VÌ bầu trời toàn bộ chuyển sang màu đen, cũng không ai biết trên không trung có một thân ảnh phá không mà đến giống như một ngôi sao chổi lướt qua hư không vậy có điều ngôi sao chổi này... màu đen.
........
“Tiểu Hồng, đừng sợ, đừng sợ, không có gì đâu, đừng sợ”.
Cách bốn nữa nhân Tây Vực kia không quá xa chính là nam tử Mông Cổ, lúc này nam tử trẻ tuổi đang dùng cả hai tay cùng hai chân bám lấy con ngựa được gọi là ‘Tiểu Hồng’ của mình, vẻ mặt của hắn cũng mang vài phần sợ hãi.
Tại thời đại này con người rất tin quỷ thần, bất kể là nam hay nữ đều có một loại tin tưởng vô điều kiện với những sự vật sự việc thần bí, dẫn đến chính nam tử này hiện nay cũng lo lắng vô cùng, đừng nói là hắn mà cho dù là Long Mã của hắn dưới cái uy áp của nhật thực cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh, Tiểu Hồng đang điên cuồng hí vang, cả người như muốn hất bay chủ nhân của mình mà bỏ chạy vậy.
Cũng may nam tử này là người Mông Cổ, hắn sinh ra và lớn lên trên lưng ngựa, võ công không cao nhưng kỹ thuật khống ngực có thể coi là nhất lưu lại thêm biết chút võ công vì thế cũng chưa có bị Tiểu Hồng hất bay.
Cố gắng giữ vững nhịp thở, cố gắng ghì chặt yên cương cùng dây ngựa, nam tử này như dùng hết sức bú sữa mẹ bám lấy Tiểu Hồng vậy, đúng lúc này nam tử đột nhiên cảm thấy một loại áp lực lao thẳng về phía mình, sau đó chỉ nghe ‘rầm’ một cái, cả hắn cùng Tiểu Hồng đều bị đánh bay đi.
Nam nhân kêu thảm một tiếng, va chạm này làm hắn phun ra một ngụm máu tươi, xương ngực nứt vỡ, thậm chí trong giây phút này nam nhân kia còn bắt đầu tưởng tượng, diệt thế bắt đầu.
Cũng may cho hắn chỗ này không có cái vực nào, nếu không thế gian lại mất đi một con Long Mã, lại có một người mẹ mất đi con trai.
.......
Nhật thực đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, sau vô tận bóng tối lại là ánh sáng của bình minh, khi nhật thực tán đi toàn bộ thế gian lại trở thành bình thường chỉ có nam tử Mông Cổ kia thì không có cách nào trở thành bình thường nổi.
Nam tử lúc này nằm trên mặt đất, cơ thể ê ẩm vô cùng đến mức một đầu ngón tay cũng không thể nhấc lên, từng khớp xương như nát vụn chưa kể không hiểu tại hắn xui xẻo thế nào mà còn bị Tiểu Hồng đè lên, hắn hiện tại căn bản không cách nào nhúc nhích, ngoại trừ mở mắt ra nhìn một chút cùng cổ họng xuất hiện những âm thanh rên rỉ đau đớn ra, hắn không cách nào làm được việc gì khác.
Trong mắt nam tử Mông Cổ này, đầu tiên hắn liền nhìn thấy ánh sáng mặt trời... thứ ánh sáng mặt trời màu bạc.
Cố gắng mở to mắt lần nữa, hắn rốt cuộc cũng nhìn rõ hơn một chút, hắn nhìn thấy một cái nữ tử, một nữ tử đang ngồi lên Tiểu Hồng, một nữ tử tóc trắng cắt ngắn ngang cổ đầy ma mị.
Cho dù chỉ nhìn thấy một nửa dung mạo của nữ tử thôi nhưng cũng đủ để nam nhân Mông Cổ này hít thở không thông, đây tuyệt đối là nữ tử đẹp nhất mà hắn nhìn thấy trong 20 năm sống trên đời, nàng còn đẹp hơn cả thanh mai trúc mã của hắn.
Nhật thực tan đi, gió lạnh lại thổi, những cơn gió từ phương Bắc thổi tới, đây mới chính là cái lạnh của mùa đông, mọi thứ hình như... bắt đầu trở lại như bình thường.
.............
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.