Để hóa trang thành một người không phải là việc khó với Vô Song, bất kể là dùng phương pháp vẽ mặt hay là dịch dung đơn thuần thì Vô Song đều làm tốt, bản thân Vô Song ngoại trừ thuật dịch dung ra hắn còn có thể nói tiếng bụng, có thể thay đổi giọng nói của bản thân thậm chí hắn còn có súc cốt công có thể thay đổi một chút cấu chúc xương của cơ thể, hắn đã chuẩn bị rất nhiều cho một cái thân phận khác để không ai nhận ra dẫu sao Vô Song từ lâu đã xác định sống với nhiều thân phận chứ không chỉ một thân phận như bình thường.
Với khả năng dịch dung thuật của bản thân mình đáng lẽ ra Vô Song phải cực kỳ tự tin có điều người hắn cần qua mặt lúc này là Hoàng Dung, đây quả thực là một thử thách tương đối lớn với Vô Song, nếu là Hoàng Dung của những ngày mới gặp nhau thì không có gì để nói nhưng nếu là Hoàng Dung của hiện tại thì rất khác, với khả năng quan sát hết sức tinh tế của mình bản thân Hoàng Dung hiện nay thật sự rất thân thuộc với Vô Song, chỉ cần hắn không cẩn thận nhất định sẽ lộ ngay đuôi ra.
Lần này tham gia tỷ võ chiêu thân Vô Song thật sự suy nghĩ rất nhanh bởi thời gian không cho phép hắn do dự, nếu thật sự cho Vô Song ngồi lại suy nghĩ thì chưa hẳn hắn đã chấp nhận lên đài tỷ võ lần này.
Vô Song đương nhiên không lo ngại Mục Niệm Từ, cho dù hắn không sử dụng tay mà chỉ xài chân thì Niệm Từ cũng tuyệt không phải đối thủ của hắn, hắn cũng không lo ngại việc mình không so nổi với Dương Khang dù sao hắn cũng có tự tin cùng cao ngạo của chính mình, cái mà Vô Song không tự tin trái lại là việc sau này.
Tỷ võ chiêu thân chính là kén rể của một người cha cho con gái mình dựa theo võ công, nếu hắn thật sự đánh bại Mục Niệm Từ đồng nghĩa với hắn đã là phu quân của Mục Niệm Từ cho dù chỉ là trên danh nghĩa, nếu Mục Niệm Từ trở thành thê tử của hắn thì hắn phải làm gì?.
Có một nữ nhân như Mục Niệm Từ làm vợ tất nhiên Vô Song chẳng có gì để từ chối nhưng hắn đối mặt thế nào với Hoàng Dung?, hắn lại càng không thể bỏ rơi Mục Niệm Từ như cái cách mà Dương Khang làm, nếu như vậy thì hắn khác gì Dương Khang?, nếu như vậy thì hắn lên đài làm gì?.
Có rất nhiều việc biết là không đúng nhưng không thể không làm chỉ bởi không làm thì sẽ hối tiếc rất nhiều rất nhiều.
Nếu không biết đi theo con đường nào, Vô Song sẽ chọn con đường đầu tiên nghĩ đến trong đầu, đúng sai thế nào hắn đều chấp nhận bởi con đường đầu tiên mà hắn nghĩ đến vẫn luôn là con đường làm hắn thấy ít nuối tiếc nhất.
.......
Việc dịch dung cũng không có bất cứ vấn đề gì rắc rối tuy nhiên vấn đề cuối cùng ở chỗ Vô Song không có quần áo thích hợp, quần áo của hắn đa phần Hoàng Dung đều đã nhìn thấy, trong hành trang của Vô Song còn có vài bộ trang phục hoa lệ do Lý Thu Thủy chuẩn bị sẵn cho cái thân phận Đại Liêu vương tử bất quá mấy cái trang phục này hiện nay cũng không thể dùng dù sao hắn còn phải đụng mặt Dương Khang.
Vấn đề trang phục tất nhiên phải giải quyết một cách nhanh chóng, Vô Song không thể nào suy nghĩ quá lâu vì vậy hắn trực tiếp mang dung mạo mới một chân đạp vào bục cửa sổ sau đó lướt ra ngoài, quần áo không thích hợp cũng không sao, cùng lắm... đi đoạt.
Yến Kinh là một đại thành của người Kim, đã là đại thành thì cũng không thiếu những kẻ đại phú đại quý, mục tiêu của Vô Song chính là những người này về phần làm sao biết ai đại phú đại quý thì cũng cực kỳ dễ dàng, nhìn vào trạch viện không phải là đã rõ sao?.
Giữa ban ngày ban mặt đi ăn trộm thì cũng tuyệt không tốt đẹp cho lắm nhưng băng vào thân pháp của Vô Song thì ai có thể nhìn thấy? lại thêm vào việc hắn dùng một tấm khăn đen che mặt thì lại càng không sợ người khác nhận ra dung mạo.
Một đường lướt đi trên những mái nhà tại thành Yến Kinh, rốt cuộc Vô Song cũng nhìn thấy một đại trạch viện được coi là vừa mắt, cái đại trạch viện này cũng không phải là quá mức rộng lớn cũng không có cái vẻ hào nhoáng bên ngoài, cái làm Vô Song thấy hợp mắt là bày biện và sắp xếp cảnh vật xung quanh mơ hồ cho người ta một loại cảm giác thư thái, đối với Vô Song mà nói hắn thậm chí còn nhìn ra đây là một loại trận pháp theo đạo gia.
Thân hình lướt nhẹ vào bên trong trạch viện, hắn như một u linh tồn tại giữa ban ngày vậy, trực tiếp lướt qua toàn bộ đám hạ nhân bên trong trạch viện đồng thời Vô Song cũng nhận ra một điều thú vị, hạ nhân trong trạch viện này vậy mà đều là người Hán, ở Yến Kinh này mà nói một trạch viện dùng toàn người Hán làm hạ nhân thì có tỷ lệ rất lớn chủ nhân của trạch viện cũng là người Hán đồng thời khi nhìn vào cách bày trí cảnh vật thì cái suy nghĩ này của Vô Song càng thêm chắc chắn.
Chủ nhân của trạch viện này là người Hán hơn nữa lại còn đi lại rất gần với đạo gia hoặc ít nhất phải có phong thủy đại sư chỉ điểm, thân là người Hán lại có một trạch viện lớn ở thành Yến Kinh thì thân phận tuyệt đối cũng không bình thường.
MỘt đường không gặp bất cứ ai ngăn cản bất quá Vô Song rất nhanh dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào phía ngự thư phòng, theo cảm giác của hắn ở bên trong ngự thư phòng rõ ràng đang có người bên trong hơn nữa đối phương... còn là cao thủ.
Người trong thư phòng kia rõ ràng không phát hiện ra Vô Song, Vô Song thì lại không có nhiều thời gian suy tính hắn trực tiếp đưa hai tay ra đẩy cửa ngự thư phòng sau đó cũng rất nhanh đóng lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Người bên trong ngự thư phòng cảm nhận được có người mở cửa lập tức nhíu mày, bản thân hắn không thích ồn ào, khi hắn đang viết thư pháp thì ghét nhất có hạ nhân quấy rầy, người này khẽ ngẩng đầu lên lông mày thì nhíu chặt mang theo chút tức giận, lập tức lên giọng.
“Có việc gì?, không phải ta đã nói... “.
Người này vừa mới nói đến đây liền nuốt câu nói lại vào trong cổ họng bởi trước yết hầu hắn lúc này là một cây kim nhọn hoắt, chỉ cần thêm một bước nữa thôi sẽ trực tiếp xuyên thủng cổ họng của hắn.
Chủ nhân trạch viện này đúng là cao thủ nhưng chỉ là coa thủ tông sư cảnh giới, cùng lắm chỉ là tông sư đỉnh phong mà thôi, loại cường giả này còn chưa có sức uy hiếp đối với Vô Song, trước khi hắn đi đến thế giới này hắn có lẽ còn lo lắng một hai nhưng hiện tại tông sư đỉnh phong gặp Vô Song đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Vô Song vốn chỉ muốn khống chế đối phương nhanh nhất có thể mà thôi cũng chẳng có thời gian quan sát dung mạo của người này, đến khi hắn áp sát được đối phương thì trong ánh mắt mới xuất hiện một tia bất ngờ, người này dĩ nhiên lại mặc trang phục của Toàn Chân Giáo.
Đây là một trung niên nhân, tuổi tác cũng không đến mức quá cao nhưng lại cho người ta một loại cảm giác đạo mạo với bộ râu màu đen cùng hai bên tóc mai tương đối dài, người này có khuôn mặt tương đối nghiêm nghị, vầng thái dương cao cùng ánh mắt cực kỳ sáng, thân hình cao khoảng 1m75, không phải quá cao lớn cũng không quá thấp bé, khi kết hợp cùng trang phục Toàn Chân Giáo trên người cùng khí khái bản thân thì đúng là rất cho người khác phong thái của tiền bối cao thủ.
Người này cũng có thể coi là một cái nhân vật, cho dù bị Vô Song kề cây ngân châm ngay sát cổ nhưng chỉ thoáng rùng mình một chút mà thôi, trong mắt vẫn có được sự bình tĩnh hiếm có, chỉ nhìn vào một điểm này có lẽ đây cũng không phải là một nhân vật tầm thường.
“Không biết là cao nhân phương nào đến ghé thăm trạch viện của Khâu mỗ?, không biết có gì muốn chỉ giáo Khâu mỗ?”.
Dưới lớp vải đen kia khóe miệng của Vô Song khẽ giật giật, hắn rốt cuộc cũng đoán ra đây là ai rồi hơn nữa hắn cảm thấy từ khi hắn đến thành Yến Kinh này mọi việc đều quá mức trùng hợp, đầu tiên là vô tình gặp Mã Ngọc rồi lại gặp Vương Trùng Dương, đến hôm nay lại gặp thêm một đại nhân vật của Toàn Chân Giáo – Trường Xuân Tử - Khâu Xử Cơ.
Một người họ Khâu xuất thân ở Toàn Chân Giáo lại có địa vị không tầm thường tại thành Yến Kinh thì ngoại trừ sư phụ Dương Khang – Khâu Xử Cơ ra thì còn có thể là ai nữa?.
Khâu Xử Cơ là một nhân vật đặc biệt trong Kim Dung, ông ta đặc biệt bởi bản thân ông ta là nhân vật đại diện cho sự đối lập giữa lý trí cùng con tim, là một nhân vật đại diện cho thay đổi để tồn tại hay quyết tâm bảo vệ những lý tưởng từ những ngày đầu tiên.
Toàn Chân Giáo vốn được Vương Trùng Dương lập nên để chống lại người Kim nhưng Khâu Xử Cơ lại là người mở đầu cho mối quan hệ giữa Đại Kim cùng Toàn Chân Giáo, không phải ngẫu nhiên mà võ công Toàn Chân Thất Tử cho dù tầm thường nhưng trong rất nhiều sách cổ ghi lại bọn họ đều được hoàng đế nhà Kim truy phong danh hiệu.
Sau khi Vương Trùng Dương chết, Chu Bá Thông thì bị giam ở Đào Hoa Đảo, bản thân Toàn Chân Giáo chỉ còn lại cái danh hão, bằng cái danh hão ấy Toàn Chân Giáo không thể nào tiếp tục độc tôn võ lâm như trước, bọn họ phải chọn giữa việc đi theo con đường ‘thân Kim’ hay chết trong danh dự mà tổ sư để lại.
Công bằng mà nói, Vô Song không trách Khâu Xử Cơ ít nhất Toàn Chân Giáo sau thời Vương Trùng Dương liền bắt đầu có ảnh hưởng lớn hơn nhiều chứ không còn gói gọn trong hai chữ giang hồ, chỉ một điểm này đủ nói lên Khâu Xử Cơ có lý do để thân với người Kim.
Biết đối phương là Khâu Xử Cơ, Vô Song chỉ có thể cảm thán thế gian trêu người, mọi thứ đều quá trùng hợp sau đó chẳng để Khâu Xử Cơ kịp phản ứng đã thấy thân hình Vô Song lóe lên, một trọng quyền nện thẳng vào đan điền Khâu Xử Cơ đồng thời cổ tay hắn chuyển động, lấy hai đầu ngón tay nắm lấy châm bạc nhẹ thi châm, cây ngân châm xuyên qua phần gáy của Khâu Xử Cơ khiến vị tông sư cao thủ này đến một âm thanh còn không thể phát ra, cứ thể mà gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Tranh thủ tận dụng thời gian, sau khi Khâu Xử Cơ ngất xỉu đương nhiên Vô Song sẽ lột đồ ông ta, hắn vốn muốn mang theo thân phận Toàn Chân Giáo thì hiện nay thân phận đó lại càng chân thật, ánh mắt đảo qua một chút ngự thư phòng đập vào mắt Vô Song là vài thanh bội kiếm được gắn trên tường như đồ vật trang trí, Vô Song cũng chẳng ngại tiện tay lấy một thanh bội kiếm sau đó thân hình lại chậm rãi lui ra ngoài, biến mất dần dần nơi cuối hành lang trạch viện.
Vô Song không có ghét Khâu Xử Cơ, có trách chỉ trách vị Khâu Xử Cơ này quá đen đủi mà thôi.
.........
Mặt trời hiện nay đã dần dần lên cao tuy nhiên vẫn chưa đến giữa trưa, lúc này ở lôi đài tỷ võ liên tục vang lên những tiếng hoan hô cùng cổ vũ ngất trời chỉ thấy trên đài có một cái nam nhân to lớn thân cao phải đến 1m8, khuôn mặt mang theo vài phần thô lỗ cùng bạo ngược đang từng bước lao về nữ tử nhỏ nhắn trước mặt.
Nam tử này khí lực rất lớn, theo mỗi bước chân của hắn gần như làm sàn gỗ của sân đấu võ rung lên, nội công của người này không cao nhưng một thân ngoại công quả thực không thể coi thường, từng quyền từng quyền đánh ra đều mang theo tiếng gió rít ghê người.
Đối thủ của nam nhân này đương nhiên là Mục Niệm Từ, nàng hiện tại trên khuôn mặt xinh đẹp đã lấm tấm mồ hôi, từ sáng đến giờ nàng đã đánh bại đến 6 người muốn lên tỷ võ chiêu thân tuy rằng đám người này cũng chỉ là hạng tam lưu cao thủ nhưng thể lực của Mục Niệm Từ cũng bị ảnh hưởng rất nhiều để rồi đến khi kẻ thứ 7 này lên sàn thì Mục Niệm Từ bắt đầu cảm thấy có chút vất vả.
Kẻ kia bộ pháp cực kỳ lung tung gần như chỉ biết lấy man lực cậy mạnh nhưng chính vì vậy Mục Niệm Từ cũng không biết đánh bại hắn thế nào, người này từ đầu đến cuối chưa có đánh trúng cơ thể của Mục Niệm Từ trái lại ăn không ít đòn của nàng tuy nhiên đối phương cứ như một đầu trâu điên vậy cho dù đánh thế nào cũng không có gục xuống, quyền cước của Mục Niệm Từ gần như không thể gây ra sát thương thực chất cho đối phương nhưng nếu đối phương chỉ cần đánh trúng nàng một lần thôi chỉ sợ nàng rất khó có thể đứng lên.
Bên dưới đám đông đang điên cuồng hò hét cứ như tham dự một show ca nhạc của hậu thế vậy, tiếng ồn ào cùng hơi nóng mà ánh mặt trời mang lại khiến không khí ở đây càng thêm cuồng nhiệt khiến đòn thế của nam tử kia lại càng thêm hung mãnh.
Bên trong đám đông lúc này tất nhiên cũng có Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh, Quách Tĩnh hiện nay ánh mắt mang theo một tia lo lắng rồi quay lại nhìn Hoàng Dung.
“Dung muội, cô nương trên đài rõ ràng thể lực đã giảm xuống chỉ sợ không phải là đối thủ của kẻ kia, thực sự rất có khả năng sẽ thua”.
Hoàng Dung nghe Quách Tĩnh nói vậy liền bật cười khúc khích.
“Ngươi lo lắng cho cô nương xinh đẹp đó sao?, cô nương đó võ công thực sự rất khá thoạt nhìn như đang yếu thế nhưng trái lại bước chân vô cùng uyển chuyển, tiến lui có thứ tự không hề gấp gáp gần như mỗi bước chân đều có tính toán, kẻ kia cho dù man lực đáng sợ nhưng lại chỉ biết cậy mạnh, không sớm thì muộn cũng thua mà thôi”.
Hoàng Dung nói đến đây lại nhìn Quách Tĩnh từ đầu đến chân có chút thần bí mỉm cười.
“Tĩnh ca ca, cô nương đó xinh đẹp như vậy hay ngươi lên đài đi, võ công của ngươi hiện tại chưa hẳn đã mạnh hơn cô nương đó nhưng hạ bàn của Tĩnh ca ca ngươi cũng rất tốt, chỉ cần không ham tấn công tập trung phòng ngự rồi đợi cô nương kia lộ ra sơ hở lập tức chuyển thủ thành công liền có thể lấy được mỹ nhân rồi”.
“Cô nương kia có thắng trận này nội lực hay cơ thể đều vô cùng mệt mỏi, chỉ cần Tĩnh ca ca nghe theo muội nó nhất định sẽ thắng hơn nữa nếu huynh không thắng được thì Dung nhi cũng sẽ giúp huynh thắng nha”.
Nói đến đây trong tay Hoàng Dung vậy mà xuất hiện một hòn đá nhỏ, Hoàng Dung bản thân nội lực không cao, nàng cũng chẳng ham mê võ công tuy nhiên thân là con gái Hoàng Dược Sư nàng cũng biết cài chiêu võ phòng thân trong đó cũng có tuyệt học Đạn Chỉ Thần Công của Hoàng Dược Sư.
Đạn Chỉ Thần Công của nàng tất nhiên không thể nào so sánh được với phụ thân tuy nhiên cũng có thể sử dụng làm ám khí phòng thân, nếu Quách Tĩnh lên đài mà thua trận nàng cũng chẳng ngại vì vị bằng hữu ngốc này mà ám toán Mục Niệm Từ một chút.
Quách Tĩnh nghe Hoàng Dung nói lập tức liên tục lắc đầu cười khổ.
“Dung nhi, ta không lên võ đài đâu, ta đã có hôn phối rồi không thể nào lại lên đài tỷ võ được”.
Quách Tĩnh nói đến đây làm Hoàng Dung có chút tò mò, nàng muốn hỏi Quách Tĩnh xem vị nương tử trong tương lai của Quách Tĩnh là ai thì đột nhiên toàn bộ mọi người xung quanh đều ồ lên, tiếng ồ này lập tức kéo lại sự chú ý của Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung.
Trên đài lúc này vốn nam tử kia thế công như vũ bão nhưng không hiểu sao đột nhiên khựng lại sau đó chỉ thấy thân ảnh Mục Niệm Từ lóe lên, một chân đạp thẳng vào cẳng chân đối phương đồng thời tay đẹp đưa ra một chưởng, một chưởng này gần như dùng toàn bộ nội lực trong người Niệm Từ, nàng lập tức đánh bay nam tử to lớn này xuống đài.
Ở đây cũng chẳng có mấy người được gọi là cao thủ tất nhiên không nhìn ra Mục Niệm Từ vì sao thủ thắng, người duy nhất có thể lờ mờ nhận ra chính là Hoàng Dung, nàng nhìn thấy bộ pháp mà Mục Niệm Từ vừa sử dụng cực kỳ cao minh, cao minh đến mức gần như không thua kém là mấy so với thân pháp của mấy vị đệ tử của cha.
Nhìn thấy bộ pháp của Niệm Từ bản thân Hoàng Dung liền có chút sững lại.
“Nhìn nhầm rồi, nàng cũng không phải là giang hồ tán nhân, nàng cũng có danh sư chỉ điểm”.
Ở trên đài Mục Niệm Từ khẽ thở hổn hển, bộ ngực sữa phập phồng theo mỗi lần hô hấp của nàng, nàng thực sự đang cảm thấy quá sức, dùng võ công của phụ thuân căn bản đã rất khó đánh tiếp tất nhiên Mục Niệm Từ vẫn còn một con bài chưa lật, nàng vài năm trước có gặp một lão tiền bối được vị tiền bối này chỉ điểm võ công trong ba ngày từ đó võ công tăng mạnh, bằng vào Tiêu Dao Du cùng Thái Tố Trường Quyền mà vị tiền bối này truyền thụ thì Mục Niệm Từ trong hàng ngũ nhất lưu cao thủ cũng coi là nổi bật.
Ở ngay sau lưng Mục Niệm Từ lúc này một nam nhân mặc áo da hổ tiến lên, người này tuổi tác đã vào trung niên thân hình tương đối cường tránh, từ cách ăn mặc có thể coi giống với những thợ săn khu vực xung quanh, đây chính là nghĩa phụ của Mục Niệm Từ - Dương Thiết Tâm.
Dương Thiết Tâm cũng là người luyện võ, ông cũng cảm thấy Mục Niệm Từ đang mệt mỏi liền bước lên trên sàn đấu, một tay cầm cái chiêng một tay cầm dùi trống lập tức gõ mạnh đồng thời giọng nói của ông ồm ồm như tiếng sấm vang lên.
“Thưa các vị hương thân phụ lão, nữ nhi của ta đã đánh liền 7 trận bắt đầu có chút mệt mỏi, nhưng số 7 không phải là số đẹp nên hai cha con chúng ta chỉ nhận thêm một người nữa lên tràng tỷ võ, sau trận thứ 8 bất kể kết quả ra sao thì tràng tỷ võ ngày hôm nay cũng kết thúc, hẹn các vị hương thân phụ lão ngày mai quay lại”.
Thông báo mà Dương Thiết Tâm đưa ra đương nhiên khiến nhiều người hụt hẫng nhưng bọn họ thân là nam tử chẳng lẽ muốn dùng xa luân chiến với nữ nhân?, việc này quả thật cũng có chút mất mặt mũi.
Mục Niệm Từ từ sáng đến giờ đã thắng liền 7 trận, ở đây rất nhiều nam tử muốn lên thử sức nhưng lại ngại mình không phải là đối thủ của nàng vì vậy cũng không dám bước lên đài đồng thời trong suy nghĩ của rất nhiều người thì trận cuối cùng trong ngày có khả năng rất lớn Mục Niệm Từ cũng thắng, ai bảo nàng võ công cao như vậy?.
Thấy đám đông có chút yên tĩnh người nhìn ta, ta nhìn người khiến Dương Thiết Tâm thở ra một hơi, theo bản ý của Dương Thiết Tâm nếu tiếp tục không có ai dám lên tỷ võ cùng nữ nhi liền bắt đầu có thể dẹp sàn nhưng ngay lúc này một tiếng cười vang lên.
Tiếng cười này cực kỳ cuồng ngạo lại có chút ngang tàng, chủ nhân của tiếng cười lập tức là trung tâm của rất nhiều ánh mắt.
Người này một thân sắc phục cực kỳ hoa lệ mang theo hai màu vàng trắng chủ đạo, tóc đen búi cao lộ ra khuôn mặt trắng nõn nhưng cực kỳ nam tính, đôi mắt như một hắc động không đáy trực tiếp muốn câu hồn nữ nhân khác vậy thêm vào người này có một loại khí chất thượng vị giả trời sinh, một loại hấp dẫn khó nói nên lời với bất cứ nữ nhân nào, nam tử này tuyệt đối đủ sức xưng là mỹ nam tử.
“Ha ha, không ngờ thành Yến Kinh hôm nay còn có trò vui này, nếu đã là trận cuối thì để Hoàn Nhan Khang ta tiếp vị cô nương này đi”.
Hoàn Nhan Khang nói xong đám hậu vệ sau lưng hắn cũng lập tức cười lớn rồi cực kỳ hùng hổ vì Hoàn Nhan Khang mở đường, lúc này có rất nhiều người dân Yến Kinh đều biến sắc bởi bọn họ cũng nhận ra thân phận của người này, Hoàn Nhan Khang con trai của Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt vị thành chủ của Yến Kinh.
Mục Niệm Từ đang đứng trên đài, nàng quả thực bị Hoàn Nhan Khang làm cho rung động tất nhiên đây không phải rung động vì tình yêu mà là rung động vì dung mạo của đối phương, cả đời nàng còn chưa từng nhìn thấy nam tử nào đẹp trai như vậy, một vẻ đẹp cực kỳ tà dị.
Tốc độ của Hoàn Nhan Khang cũng không quá nhanh, hắn dẫu sao cũng là vương tử không thể như đám võ phu một bước lao lên đài được, có đám hậu vệ mở đường hắn chỉ chậm rãi từng bước từng bước đi về phía trước.
Rất nhiều người ở thành Yến Kinh đều không biết việc tiểu vương tử có võ công, ở đây chỉ có đám hộ vệ đi theo Hoàn NHan Khang biết công tử nhà mình mạnh thế nào đương nhiên Hoàng Dung trong đám đông cũng nhận ra võ công của Hoàn Nhan Khang rất cao, ít nhất phải cao gấp đôi so với Mục Niệm Từ cùng Quách Tĩnh.
Hoàn Nhan Khang hai tay chắp về phía sau lại càng thể hiện khí thế vương giả tuy nhiên ngay lúc này dị biến xảy ra, vậy mà có một thân ảnh đạp lên lôi đài trước Hoàn Nhan Khang, thân ảnh này đương nhiên là Vô Song.
Vô Song một đường chạy một mạch đến đây, quả thực cũng cảm thấy cực kỳ may mắn, hắn vậy mà chỉ nhanh hơn Hoàn Nhan Khang một bước chân đồng thời khi Vô Song vừa đặt chân lên sàn đấu hắn cũng lập tức phải đóng nốt vai diễn của mình.
Quần áo của Vô Song hiện nay tương đối đặc biệt, bộ áo dài bên ngoài của Toàn Chân Giáo bị hắn dùng kếm cắt đi gần một nửa sau đó trực tiếp biến thành dạng áo khóa của hậu thế, trên người hắn cũng mặc một bộ trang phục màu trắng tinh chỉ có áo khoác ngoài là màu tím, so với tông màu chủ đạo vàng trắng của Hoàn Nhan Khang thì lại càng thêm vài phần bắt mắt.
Khi bước lên đài thì vai diễn của Vô Song cũng bắt đầu, hắn trực tiếp cả người ngửa về phía sau lưng dựa vào thành võ đài, trong ánh mắt mang theo một tia cuồng ngạo đồng thời trên tay hắn còn có một bình Nữ Nhi Hồng mở sẵn thơm mùi rượu.
“Bình rượu này lúc nãy uống vốn rất có hương vị nhưng khi nhìn thấy nàng thì nó liền trở nên vô vị rồi, tiểu nương tử không cần chống cự nữa, đi theo ta đi thôi”.
So với vẻ cuồng ngạo của Hoàn Nhan Khang thì lời nói của Vô Song quả thực trực tiếp hơn nhiều mà cũng vô sỉ hơn nhiều đặc biệt vậy mà hắn dám tranh vai diễn của Hoàn Nhan Khang?, dám lên đài trước Hoàn Nhan Khang?.
Hoàn Nhan Khang trên khuôn mặt điển trai liền khẽ nhíu mày sau đó giọng nói mang theo vài phần tức giận.
“Ta còn chưa lên đài vậy mà ngươi dám lên đài, muốn chết?”.
Vô Song trực tiếp dùng tay bóp nát bình Nữ Nhi Hồng trên tay, hắn lười biếng quay đầu lại nhìn Hoàn Nhan Khang, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười đầy khinh thường.
“Cút”.
.......
Toàn bộ những người xung quanh bao gồm cả Hoàng Dung hay Mục Niệm Từ lúc này đều cảm thấy cực kỳ bất ngờ xen lẫn rung động, chỉ trong ít phút không ngờ xuất hiện hai nam tử tranh nhau lên võ đài, một người là tiểu vương gia của Hoàn Nhan Phủ còn một người lại thần bí không biết xuất thân từ đâu bất quá cả hai có một điểm trung... đều phi thường đẹp trai.
Vẻ đẹp trai của Hoàn Nhan Khang đến từ dung mạo, là dạng đẹp trai giống với thư sinh vương tử.
Vẻ đẹp trai của Vô Song lúc này giống với vẻ đẹp trai của nam nhân chân chính, vẻ đẹp của sự mạnh mẽ cùng bá đạo, khuôn mặt trưởng thành đầy mạnh mẽ cùng hấp dẫn.
Hoàn Nhan Khang thật sự không ngờ thế gian có nam tử có thể so sánh dung mạo với chính bản thân mình lại thêm việc đây là địa bàn của hắn dĩ nhiên có người dám nói như vậy, Hoàn Nhan Khang trong mắt liền có sát khí.
“Đánh gãy chân hắn cho ta”.
Một lệnh của tiểu vương gia đương nhiên đám hộ vệ lập tức lao lên tuy nhiên trong mắt Vô Song đám hộ vệ này cũng chẳng khác gì bù nhìn rơm là mấy, Vô Song còn chẳng thèm nhìn đám bù nhìn này chạy lên, hắn thân pháp cực nhanh vậy mà xuất hiện ngay sau lưng Mục Niệm Từ, nhanh đến mức Mục Niệm Từ căn bản không kịp phản ứng.
Một tay Vô Song ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Niệm Từ, cằm của hắn khẽ đặt lên vai của nàng đồng thời giọng nói đầy nam tính vang lên phả cái hơi nóng của nam nhân vào vành tai nhỏ nhắn khiến khuôn mặt Mục Niệm Từ khẽ đỏ lên.
Một tay ôm lấy eo Niệm Từ, một tay chỉ về phía mặt trời chói chang kia, giọng nói của Vô Song khẽ vang lên mười phần hữu lực.
“Nhật Xuất Đông Phương, Duy Ta Bất Bại, ta gọi là Đông Phương Bất Bại tuy nhiên ta cho phép nàng gọi ta là Đông Phương Bạch”.
Nếu đã muốn gây ấn tượng cho Mục Niệm Từ thì nhất định phải khiến cho nàng không thể quên được, Vô Song cũng không nghĩ ra cái danh hiệu nào nghe bá đạo hơn bốn chữ Đông Phương Bất Bại đồng thời hắn cảm thấy khẩu hiệu của vị Đông Phương Bất Bại này cũng cực kỳ bá khí chỉ tiếc Đông Phương Bất Bại cũng không tính là nam nhân mà thôi.
Thế giới này không có Quỳ Hoa Bảo Điển cũng chẳng có Hắc Mộc Nhai – Đông Phương Giáo Chủ vì vậy Vô Song cũng xin phép đạo câu khẩu hiệu này một chút, dù sao cũng là không ai biết.
........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.