Cực Võ

Chương 387: Chương 387: Sát Quỷ (3)




Thần thông là đặc điểm của quỷ tộc mà quỷ tộc không phải là nhân tộc, tất nhiên sẽ không thể dùng kiến thức nhân tộc để mà giải thích cho quỷ tộc.

Lúc này Lý Thu Thủy thực sự không phải là đối thủ của Quỷ Vương, bản thân Vô Diện Nhân là một trong những Quỷ Vương thích cận chiến nhất, một khi nó đã thành công giăng bãy kẻ thù nhất định sẽ không cho con mồi chạy thoát.

Lúc này nó đấu với Lý Thu Thủy mới chỉ phát động 3 loại thần thông hơn nữa cũng chưa chắc tác dụng của 3 loại thần thông kia đã thể hiện hết ra vậy mà nó có thể bắt được Lý Thu Thủy trên tay đủ để nói thần thông của Quỷ Tộc vừa quái dị vừa mạnh mẽ.

Lý Thu Thủy lại cố gắng chống đỡ đối phương thêm vài chiêu có điều nàng rốt cuộc cảm thấy quá sức, hai cặp sừng trên tay Vô Diện Nhân hiện ra, nó đâm thẳng về phía nàng khiến Lý Thu Thủy chỉ có thể né tránh, căn bản không thể chính diện đón đỡ mà nàng càng né tránh thì càng biết không ổn.

Vô Diện Nhân không biết làm gì cơ thể nàng nhưng Lý Thu Thủy cũng biết vận dụng thân thể càng ngày càng khó khăn, nàng khi dùng Lăng Ba Vi Bộ có rất nhiều lúc cảm nhận được bắp chân đau đớn, đến cả vận dụng Lăng Ba Vi Bộ cũng bắt đầu càng ngày càng gặp trắc trở.

LÝ Thu Thủy tốt cuộc lựa chọn bỏ chạy.

Nàng cổ tay khẽ xoay một cái, dùng hết sức lực bắn ra một viên sáp tròn về phía Nhất Đăng sau đó chân lui về phía sau, toàn lực mà bỏ chạy.

Hành động này mới đúng với Lý Thu Thủy, đánh không lại tất nhiên là chạy, bản lĩnh chạy trốn của nàng cũng là tốt vô cùng.

SO với trước đây, nàng để lại thuốc giải Bì Tô Thanh Phong cho Nam Đế đã tính là một bước thay đổi lớn bởi nếu nàng không để lại thuốc giải, bằng thực lực Nam Đế hiện tại căn bản không thể chạy thoát đối phương được, nếu nàng chạy đi thì Nam Đế nhất định sẽ bị Vô Diện Nhân giết chết.

Lý Thu Thủy tay bắn ra viên sáp, thân thể liền xoay đi, dùng toàn lực bỏ chạy nhưng mà nàng có chút quá coi thường Vô Diện Nhân rồi.

Vô Diện Nhân lòng bàn tay trái mở ra, trức tiếp bắn ra một chiếc sừng, chiếc sừng kia vậy mà còn có thể dùng như ám khí, nó cường lực bắn nát viên sáp mà Lý Thu Thủy phóng ra sau đó găm xuyên vào một vách đá gần đó.

Tiếp theo Vô Diện Nhân mở tay phải, cũng lại bắn chiếc sừng này về phía Lý Thu Thủy đang bỏ chạy.

Lý Thu Thủy nghe thấy tiếng xé gió liền run lên, cả người như hoàng yến bay ngược về phía sau tránh lấy sát chiêu của đối phương tuy nhiên ngay giây phút mà nàng vừa nhảy lên thì Vô Diện Nhân đã lại dùng thần thông lướt đến.

Nó bay thẳng lên trên Lý Thu Thủy, một cước đạp xuống, cả người Lý Thu Thủy bắn ngược xuống dưới, sau đó tấm màn đen kia lại hiện ra, Lý Thu Thủy đang bay tự do xuống dưới liền bị chặn lại, nàng lập tức mở to mắt sau đó nàng liền nhìn thấy Vô Diện Nhân song thủ nắm lại thành quyền, hai quyền nện xuống.

Lý Thu Thủy kinh hãi thất sắc, đưa hai cánh tay ra đón đỡ sau đó nàng chỉ cảm nhận một luồng kinh người lực lượng đè xuống, hai cánh tay nàng như nát vụn, không khỏi hét thảm một tiếng.

Vô Diện Nhân tung ra hai quyền, tấm màn hắc ám cũng tan đi, cả người hắn lộn về phía sau, vui vẻ nhìn Lý Thu Thủy nằm trên mặt đất.

Lý Thu Thủy lần này thực sự bị thương nặng, nàng vốn không phỉa người giỏi chịu đựng sát thương gì lại càng không phải cường giả luyện thể, dính liên tục vài trọng quyền của đối phương nàng tất nhiên đã không chịu được.

Vô Diện Nhân lần này cũng không động, nó thản nhiên nhìn Lý Thu Thủy nằm đó như đang chờ đợi nàng làm ra dãy dụa cuối cùng vậy.

Đối mặt với Vô Diện Nhân gần như không thể chạy trốn, nó có thể rất nhanh áp sát đối phương sau đó lại thả ra tấm màn đen huyền bí kia, gần như không thể bứt ra được khỏi Vô Diện Nhân mà chạy.

Tấm màn đen kia không thể phá hủy bằng sức thường, ít nhất Lý Thu Thủy làm không được, cũng may nó chỉ có thể tồn tại trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi nhưng kể cả như thế Lăng Ba Vi Bộ tuyệt đối gặp phải khắc tinh.

Lăng Ba Vi Bộ bị khắc chế, nội lực bị khóa chặt, thân thể còn không cử động được như ý muốn, sức mạnh thân thể thua xa đối phương, còn có thể đánh sao?.

Cũng may cho Lý Thu Thủy, nàng không phải con mồi duy nhất của Vô Diện Nhân.

Vô Diện Nhân lúc này quay lại nhìn Nhất Đăng, miệng của nó xuất hiện một nụ cười gằn.

Không cần nói cũng biết, nó đang coi thường Nhất Đăng.

Nhất Đăng hiện tại cũng không ngồi ở vị trí cũ mà đang chạy đến đây, ông ta đương nhiên muốn cứu Lý Thu Thủy nhưng khi nhìn thấy Vô Diện Nhân quay lại nhìn mình, Nhất Đăng liền cười khổ.

Nhất Đăng đã đến tuổi này cũng sớm không sợ tử vong, lo lắng duy nhất của Nhất Đăng hiện tại cũng chỉ có Đoàn Dự.

Nhất Đăng lúc này chưa muốn chết nhưng cũng không sợ chết có điều chết như thế này quá mức không còn gì để nói.

Nếu là Nhất Đăng đỉnh phong, ông biết mình cũng không mạnh hơn Lý Thu Thủy hiện nay nhưng cũng chắc chắn có lực đánh với Vô Diện Nhân một trận.

Lúc trước Lý Thu Thủy hoàn toàn an ổn ép Vô Diện Nhân thì Nhất Đăng đương nhiên cũng làm được chỉ là ông đến giờ vẫn không hiểu tại sao Lý Thu Thủy lại thua thảm như vậy, thua nhanh như vậy mà thôi, bản ý của Nhât Đăng hiện tại, nếu thực lực khôi phục thì chỉ cần cẩn thận một chút tất nhiên không lo lắng Vô Diện Nhân.

Dĩ nhiên Nhất Đăng hiện tại cũng tự mình biết mình, không có nội lực ông có thể làm gì?, có thể làm đối thủ của Vô Diện Nhân sao?.

Nhất Đăng công phu quyền cước cũng không hề tệ, sở học của ông không chỉ có Nhất Dương Chỉ đồng thời quanh năm suốt tháng luyện Tiên Thiên Công, Nhất Đăng thậm chí không cần nội lực vẫn có thể đánh hòa đám người Đàm Công – Đàm Bà thậm chí là đánh thắng bất cứ ai trong hai người tuy nhiên Đàm Công – Đàm Bà so sao được cùng Vô Diện Nhân?.

Nhất Đăng cũng không thể dùng truyền công nhập mật để lên tiếng dù sao ông cũng không còn nội lực, cũng chỉ đành mở miệng nói trực tiếp với Lý Thu Thủy.

“Lý thí chủ, người rời khỏi đây trước đi, lão nạp ở lại ngăn cản ma vật này, ở ngoài kia lão nạp có một đứa cháu gọi là Đoàn Dự, nếu Lý thí chủ có tin tức gì hay gặp qua xin chiếu cố nó một hai”

Lý Thu Thủy thực sự có cảm giác dùng đá đập vào chân mình, lúc này nàng cũng biết Nhất Đăng không phải là đối thủ Vô Diện Nhân này, đồng thời trong lòng Lý Thu Thủy xuất hiện những cảm giác không đúng.

Là chính nàng làm đối phương không còn nội lực, lại chính nàng phải nhờ đối phương dùng tính mạng trợ giúp, đây là lần đầu Lý Thu Thủy gặp tình cảnh này.

Nàng dùng một tia kính ý hướng về Nhất Đăng sau đó lập tức vận toàn lực muốn bỏ chạy.

Lý Thu Thủy vừa của động nào ngờ một cái bóng đã ập đến, lại một quyền nện vào bụng nàng, sau đó nó nâng cả người Lý Thu Thủy lên mà ném xuống đất.

Với kỹ năng thiên phú Di Hình của Vô Diện Nhân, Lý Thu Thủy sao có thể chạy?.

Vô Diện Nhân hướng về Lý Thu Thủy cùng Nhất Đăng mà cười gằn, ở lòng bàn tay của nó bắt đầu xuất hiện một vật, dĩ nhiên là một cái sừng khác đang muôn chui ra.

Vô Diện Nhân lấy một chân đạp lên ngực Lý Thu Thủy, tay phải bắn thẳng chiếc sừng mới mọc vào người nàng.

Lý Thu Thủy hét thảm một tiếng, chiếc sừng đâm xuyên qua bụng nàng, găm thẳng xuống đất, cũng may cho Lý Thu Thủy rõ ràng Vô Diện Nhân muốn chơi ‘mèo vờn chuột’, nó lúc này còn chưa muốn giết nàng.

Sau khi khóa định Lý Thu Thủy trên mặt đất, Vô Diện Nhân lướt về phía Nhất Đăng.

Nhất Đăng rất muốn cúu Lý Thu Thủy nhưng nội lực không có, ông ta làm được gì?.

Thấy Vô Diện Nhân lao tới, Nhất Đăng cũng chỉ cắn răng mà ngăn cản đối phương, dù sao bản thân Nhất Đăng không có thiên hướng ngoại công.

Trong Võ Lâm cũng có phân chia đặc điểm, ví dụ đạo gia trọng nhất nội công thì Phật gia trọng nhất ngoại công, cao thủ Phật Môn ai ai cũng là cường giả có thân thể không khác gì thép nguội tuy nhiên người THiên Long Tự thì không phải.

Thiên Long Tự so ra vẫn khác biệt rất nhiều với Mật Tông cùng Thiếu Lâm, so về độ dày của võ học thì rõ ràng Thiên Long Tự còn kém hơn nhiều, toàn bộ Thiên Long Tự cũng chỉ có một bộ Nhất Dương Chỉ có thể coi là võ học hàng đầu võ lâm cùng Lục Mạch Thần Kiếm được coi là tuyệt học nhân gian.

Nhất Đăng đối quyền cùng Vô Diện Nhân đương nhiên thua thiệt rất lớn nhưng mà ông ta vẫn khá hơn Lý Thu Thủy lúc nãy, mỗi quyền của Vô Diện Nhân đánh tới làm cánh tay Nhất Đăng tái cả đi nhưng chưa đến mức không thể ngăn cản.

Vô Diện Nhân càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hứng thú càng tăng, nó đối với Nhất Đăng thậm chí còn không sử dụng thần thông, cứ từng quyền mà đánh, quyền kình như bão tố, quyền ảnh liên miên bất tuyệt, lực quyền tựa như vạn cân.

Sau 30 chiêu, Nhất Đăng đã cảm thấy không thể đỡ nổi.

Sau 50 chiêu, ngực Nhất Đăng gãy nát.

Sau 70 chiêu, Nhất Đăng trực tiếp bị Vô Diện Nhân đạp xuống, đè lên đất mà đánh, một cái dẫm chân này Nhất Đăng không thể cục cựa nổi.

Vô Diện Nhân tiếp tục cười gằn, hai cánh tay của nó bắt đầu xuất hiện hai chiếc sừng nhọn, nó bắt đầu cảm thấy chơi chán, chuẩn bị hướng về Nhất Đăng cùng Lý Thu Thủy ra tay.

Trận đấu này bất kể thế nào cũng có thể nhìn thấy một trong Thất Quỷ Vương là tồn tại cường đại thế nào, thậm chí Vô Diện Nhân còn chưa đánh hết sức, tất nhiên cũng vì Vô Diện Nhân chưa gặp đỉnh cấp cao thủ của nhân loại.

Vô Diện Nhân ngay lúc muốn xuống tay bỗng dừng lại, nó hướng mắt lên phía trên núi, cho dù nó không có mặt mũi gì thì vẫn cảm thấy được nó đang nghi hoặc.

Tiếp theo Vô Diện Nhân mở miệng, trong miệng toàn là quỷ ngữ.

Ở phía bên kia cũng không có ai đáp lại nhưng nhìn Vô Diện Nhân thì nó có vẻ như có thể tiếp nhận thông tin.

Vô Diện Nhân ánh mắt lập tức hướng ra ngoài sau đó nhấc Nam Đế lên ném về phía Lý Thu Thủy.

Khi Nam Đế vừa chạm xuống đất nó liền lướt tới, lại dùng một cây sừng đâm xuyên bụng Nam Đế sau đó khuôn mặt hướng về phương xa.

Nó nhận được thông tin, một thông tin làm nó cảm nhận được nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.