Chướng khí có thể làm khó Giác Viễn nhưng không thể làm khó Vô Song bởi thứ chướng khí này chung quy cũng chỉ là ma khí.
Vô Song đã trải qua trận chiến kia, Vô Song hiểu về ma khí vượt xa Giác Viễn, trước khi tiến vào Dược Vương Thôn bản thân Vô Song đưa tay vào chính là để xác nhận lại một lần nữa, đáp án không làm nàng thất vọng, ma khí ở Dược Vương Thôn căn bản không là gì với Vô Song.
Nếu là chân thân của Vô Song đến đây thậm chí có thể hấp thụ ma khí tại thân mà một lần nữa đúc ra hắc long bởi Vô Song có khả năng thôn phệ ma khí độc nhất vô nhị.
Cơ Vô Song thì không làm được việc này nhưng bản thân Cơ Vô Song vốn được đúc lên từ Tiên Thiên Liễn Ngẫu, là hàng tiên phẩm, thân thể của nàng là thứ mà ma khí không thể xâm nhập, không thể tiến vào, đừng nói là ma khí cho dù là kịch độc trong thiên hạ cũng không có cách nào hạ độc được Cơ Vô Song.
Cơ Vô Song đương nhiên có thể bị chết do chém giết nhưng muốn dùng các yếu tố phụ bên ngoài để giết nàng thì rất khó, chí ít cơ thể được đúc từ tiên phẩm Liên Ngẫu có thể bỏ qua tất cả hiệu ứng phụ từ bên ngoài.
Bằng vào khối thân thể này Cơ Vô Song có thể tự tin tiến vào Dược Vương Thôn.
Không như Giác Viễn, khi tiến vào Dược Vương Thôn bản thân nàng cũng không chịu giới hạn về thị giác hay thính giác quá khủng khiếp, chướng khí quả thật có thể cản trở tầm nhìn, có thể ngăn cách âm thanh nhưng với nàng mà nói thì thị giác cùng thính giác ngay cả khi giảm đi cũng không khác người bình thường là bao.
Nhờ việc này mà Vô Song có thể quan sát Dược Vương Thôn, đất đai của Dược Vương Thôn toàn bộ đều chuyển sang một màu xám, một màu xám tiêu điều mà chết chóc, đặc biệt mặt đất nứt toác cả ra, có vô số vết chân chim xuất hiện cứ như khu vực này đã chịu hạn hán nhiều năm vậy.
Dược Vương Thôn trước mặt Vô Song chỉ còn là một vùng đất chết, đến cả những âm thanh sinh mệnh bình thường nhất Vô Song cũng không cảm nhận được, điều duy nhất còn lại để chứng minh nơi này từng có người sống chính là kiến trúc.
Vô Song sau khi đi sâu vào trong khu vực chướng khí thì có thể nhìn thấy kiến trúc của Dược Vương Thôn, đầu tiên chính là cổng thôn, một cái cổng phi thường cao thoạt nhìn có chút bá khí, trên hai thanh cột lớn là tấm bảng “Dược Vương Thôn“.
Tất nhiên trong cái không gian này thì cổng thôn lại trở nên tiêu điều vô cùng.
Đi vào trong thôn, Vô Song có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà, chủ yếu lầu là nhà tranh, những ngôi nhà rất bình dị của thôn dân nơi đây. Dược Vương Thôn cũng không quá lớn nhưng số lượng người lại không ít vì thế các công trình được xây dựng sát nhau tuy nhiên tại thời điểm hiện tại khi mà cửa nhà nào trong thôn cũng bị mở toang ra, bên trong đến một bóng người cũng chẳng có thì nó lại mang theo một cảm giác ghê rợn.
Vô Song lựa chọn một ngôi nhà trong Dược Vương Thôn mà tiến vào, ánh mắt của Vô Song có thể thấy rất nhiều đồ dùng trong nhà đều bị đổ vỡ nhưng mà cái đổ vỡ này cũng có chút đặc biệt.
Đồ dùng trong ngôi nhà này không có dấu hiệu bị lục quá, không có dấu hiệu như có ai muốn tìm kiếm thứ gì, đây đơn giản chỉ là đơn phương đập phá đồ đạc... gần giống như có một ai đó trở nên điên loạn không cách nào ức chế được bản thân liền bắt đầu đập phá mọi đồ trong nhà.
Vô Song sau khi không tìm được thứ gì đáng lưu ý liền lại rời đi, sau đó nàng kiểm tra rất nhiều ngôi nhà, tuy có chút khác nhau nhưng rõ ràng đều chung một tình trạng, đồ vật trong nhà đều có dấu hiệu bị đập phá, không có đến nổi một ngôi nhà nguyên vẹn.
Một lần nữa không tìm được gì, Vô Song bắt đầu thu tay lại, trong lúc này nàng nghĩ tới nguồn nước.
Bất kể thế nào nguồn nước cũng phải kiểm tra, nguồn nước là nơi bắt đầu của dịch bệnh cũng là nơi tốt nhất để hạ độc.
Dược Vương Thôn nằm ở phía ngoài Dược Vương Cốc, người dân trong thôn chủ yếu sống vào việc cầy cấy cùng trồng dược liệu, lương thực một phần lớn cung cấp sinh hoạt cho thôn dân gần như sẽ không bán ra ngoài, về phần dược liệu thì cung cấp cho Dược Vương Cốc đổi lấy ngân lượng.
Trên đường đến Nam Thiếu Lâm bản thân Vô Song đã hỏi Tương Vân rất nhiều việc về Dược Vương Thôn, Dược Vương Thôn thật sự rất yên bình, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài cứ như một thế ngoại đào nguyên vậy, đến cả những nhu yếu phẩm đều để cuối mỗi tháng tổng kết lại rồi gửi danh sách cho Nam Thiếu Lâm, sẽ có tăng nhân của Nam Thiếu Lâm phụ trách vào thành trấn mua sắm.
Cả Dược Vương Thôn có hơn ngàn nhân khẩu nhưng số lượng người đi ra ngoài thành trấn có lẽ chỉ khoảng 20-30 người.
Dược Vương Thôn cũng có thể coi là thánh địa nuôi trồng thảo dược nhưng chỉ cung cấp cho Dược Vương Cốc cùng Nam Thiếu Lâm, chỉ có người trong “ngành” mới tương đối hiểu được Dược Vương Thôn không tầm thường đến mức nào nhưng với người trong giang hồ thì Dược Vương Thôn lại có rất ít danh tiếng vì vậy trong mắt thế nhân Dược Vương Thôn kém Thần Nông Cốc rất xa, rấ xa.
Đương nhiên Dược Vương là người không quan tâm cái danh tiếng này, Dược Vương Thôn được tạo nên chỉ để phục vụ Dược Vương, toàn bộ Dược Vương Thôn là một hệ sinh thái khép kín với thế giới bên ngoài, điều này cũng hạn chế tối đa khả năng mầm bệnh từ bên ngoài xâm nhập vào trong thôn cũng như khiến Dược Vương Thôn tránh xa ánh mắt trần thế.
Tỷ lệ có người mang theo mầm bệnh đến Dược Vương Thôn cơ hồ là con số 0, vì vậy nếu có vấn đề trên diện rộng nhất định phải bắt đầu từ nguồn nước.
Vô Song hiện tại tuy có thể nhìn rõ đại khái sự vật xung quanh nhưng thực sự không cách nào phân biệt được Đông – Tây – Nam – Bắc trong cái môi trường này, không phân biệt được phương hướng thì gần như rất khó đi tìm nguồn nước ở Dược Vương Thôn vì vậy Vô Song lựa chọn đi tìm giếng ngầm.
Dược Vương Thôn đương nhiên có nguồn nước riêng của mình thậm chí chất lượng nước của Dược Vương Thôn phải dùng từ cực kỳ xuất sắc để hình dung, về mặt nào đó còn vượt qua cả Thần Nông Cốc, đương nhiên nước này rất ít được mang về sinh họa mà chỉ sử dụng cho tưới tiêu.
Nước sinh hoạt trong thôn chủ yếu đến từ các giếng nước ngầm và đương nhiên việc tìm giếng nước ngầm trong thôn cũng không phải vấn đề khó bởi Vô Song biết trong thôn có cả ngàn người thì chắc chắn không chỉ có một cái giếng ngầm được đào.
Không lâu lắm Vô Song rốt cuộc tìm được mụa tiêu của mình tuy nhiên khi Vô Song đưa đầu vào quan sát đôi lông mày đẹp không khỏi nhíu lại, giếng nước vậy mà cạn khô.
Nước ở Dược Vương Thôn không thể cạn khô mói đúng, một thánh địa về dược liệu như Dược Vương Thôn mà mạch nước ngầm lại cạn khô thì căn bản không ai tin.
Lại mất công di chuyển thêm vài lần, Vô Song tổng cộng tìm thấy 3 cái giếng ngầm nhưng toàn bộ dĩ nhiên đều cạn khô.
Lúc này Vô Song thực sự cau mày lại mà suy nghĩ.
Vô Song biết chướng khí này là ma khí, ma khí nhập thể thì cao thủ võ cũng chết chứ đừng nói phàm nhân nhưng mà cho dù ma khí khủng khiếp như Phật Sơn trước kia cũng không có chuyện không ai chạy thoát ra ngoài được.
Ma khí là thứ rất kinh khủng nhưng nó chẳng phải vô hình, người Dược Vương Thôn quanh năm làm bạn với thảo dược hơn nữa trong thôn cũng có một chữ “Dược”, Vô Song không tin trong thôn không có dược sư hay y sư, thân là dược sư hay y sư chẳng nhẽ không phát hiện được tác hại của ma khí?, không phát hiện được ma khí kinh khủng ra sao?, đấy là chưa kể ngay sau Dược Vương Thôn là Dược Vương Cốc, lui một vạn bước mà nói cho dù người trong thôn không phát hiện ra thì chẳng nhẽ ông ngoại Vô Song không phát hiện ra?.
Vô Song sau khi phát hiện ra ma khí thì suy nghĩ đầu tiên chính là có người hạ độc trong nguồn nước, chỉ khi toàn thôn hơn ngàn người dính độc thì mới có chuyện không ai chạy ra ngoài được hơn nữa đây còn là một loại độc kinh khủng có tốc độ lây lan đáng sợ.
Trong phúc chốc Vô Song đột nhiên nghĩ tới bệnh dịch hạch, nghĩ tới cái chết đen.
Nghĩ tới đây Vô Song hơi hơi rùng mình, tuy thân thể này bách độc bất xâm nhưng sợ thì vẫn cứ sợ, dịch hạch vốn là do virus mang lại cũng không phải độc tố, chính Vô Song cũng chẳng rõ mình có miễn nhiễm hay không.
Theo giả thuyết của Vô Song, lúc đầu ma khí xuất hiện chưa nhiều cũng sẽ là lúc mầm bệnh được phát tán, bằng tốc độ kinh hoàng lan sang cho thôn dân Dược Vương Cốc, tiếp theo đợi ma khí càng ngày càng nhiều thì tất cả đã muộn, khi má khí càng ngày càng nhiều là lúc người Nam Thiếu Lâm phát hiện ra không đúng nhưng đã chẳng thể làm gì.
Suy nghĩ về cơ bản là như vậy nhưng tất cả chỉ là đoán, Vô Song chưa có gì dám chắc chắn hơn nữa dịch hạch thì liên quan gì tới nguồn nước cạn khô?, đến cả Phật Sơn nơi có ma khí gấp trăm gấp ngàn nơi này cũng chẳng làm được nguồn nước cạn khô.
Nguồn nước cạn khô, mặt đất nứt nẻ tiêu điều, xung quanh không có dấu hiệu sinh mạng, toàn bộ thôn dân mất tích không ai có thể đi ra ngoài, toàn bộ dụng cụ trong nhà đều bị đập phá điên loạn, nơi này giống như một cái thôn ma vậy.
Vô Song khẽ nhếch miệng, cũng chẳng phải dùng từ “giống” nữa, nơi này thực sự là một cái thôn ma.
Vô Song rốt cuộc lại di chuyển, lần này Vô Song cố gắng muốn ra khỏi Dược Vương Thôn bởi Vô Song biết ở ngoài Dược Vương Thôn vốn có hai khu vực, thứ nhất là Dược Điền thứ hai là Dược Vương Cốc.
Theo Vô Song thì Dược Điền cũng sẽ chẳng khác mấy so với Dược Vương Thôn nhưng nếu đến được thì cũng tốt, biết đâu lại tìm ra manh mối?.
Về phần Dược Vương Cốc thì càng không phải nói, đây là nơi Vô Song nhất định phải tìm thấy, nhất định phải xem xét tình hình.
Giả sử người trong thôn không thể chạy ra ngoài vậy bọn họ nếu chạy được sẽ chạy đi đâu?, chỉ có thể chạy về Dược Vương Cốc.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thôn dân không thể bốc hơi hoàn toàn như vậy được, Vô Song còn chẳng tin có người vì thôn dân chôn cất bởi cái không khí nơi này kinh khủng đến mức Giác Viễn còn phải cẩn thận vạn phần thì ai dám đứng ở đây chôn cất cho cả ngàn người?.
Vô Song không thể xác định phương hướng rõ ràng cũng chưa từng đến Dược Vương Thôn vì vậy chỉ có thể cầu vận khí xem mình đến Dược Vương Cốc trước hay Dược Điền trước, ngoài ra Vô Song cũng bắt đầu thấy lạ, Vô Song vẫn chưa gặp “thứ” tấn công Giác Viễn.
Vô Song đã đi một đoạn đường khá dài, đã tiến vào đây tương đối lâu vậy mà thứ kia vẫn chưa xuất hiện trong khi Giác Viễn 3 lần muốn thăm dò tình hình Dược Vương Thôn đều bị vật kia đánh bật ra ngoài, Vô Song cùng Giác Viễn quả thật có khác biệt rất lớn.
Nếu lúc này Vô Song gặp được vật kia có lẽ sẽ dễ tìm ra đáp án hơn hoặc ít nhất cũng có thể thu được manh mối.
_ _ __ _ _ _ _