Cực Võ

Chương 934: Chương 934: Thiên Xu Tham Lang Kiếm




Dương Quá ngộ được uy thế, đây tuyệt đối được coi là thiên đại tạo hóa của Dương Quá nhưng mà lúc này Vô Song cũng trực tiếp dừng lại điệu múa mà ngồi xuống nền đá, lưng dựa vào tường, sắc mặt tái đi.

Nhìn Dương Quá vẫn đang bịt mắt lại, Vô Song khẽ thở ra một hơi nhọc khí, bàn tay run rẩy nắm lấy tấm băng trắng rồi buộc lại đôi mắt của chính mình sau đó mới mở miệng với Dương Quá.

“Dương Quá, đệ bỏ tấm bịt mắt được rồi “.

Dương Quá nghe Vô Song nói liền đưa hai tay về phía sau mà tháo miếng băng mắt ra sau đó ánh mắt Dương Quá lập tức lộ ra vẻ hốt hoảng.

Dương Quá thấy Vô Song ngồi trên một phiến đá, cả người uể oải vô cùng vội đứng lên mà nói.

“Cơ tỷ tỷ, tỷ có sao không “.

Chưa đợi Dương Quá đến gần bản thân Vô Song đã đưa tay ra cản lại.

“Đừng lại gần tỷ tỷ lúc này “.

Vô Song thật sự rất mệt, phi thường mệt, bản thân cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ gục xuống vậy tuy nhiên có một số viẹc nên làm thì vẫn phải làm.

“Dương Quá, nghe tỷ tỷ nói cho thật kỹ, lúc nãy tỷ tỷ giúp đệ ngộ uy, nay tỷ tỷ dạy đệ một chiếu kiếm pháp tối cao của Toàn Chân Giáo, gọi là Trùng Dương Thất Tinh Kiếm“.

“Kiếm pháp này có tổng cộng 7 chiêu kiếm nhưng mà nội lực của đệ có hạn, dùng hết sức lực cũng chỉ có thể thi triển chiêu kiếm đầu tiên cũng là chiêu mà tỷ tỷ muốn đệ thi triển trong ngày hôm nay, tên của nó là Thiên Xu Tham Lang Kiếm “.

Vô Song nói một hồi, giọng nói của nàng càng ngày càng giống như đang thều thào vậy, đến mức nàng phải vẫy tay gọi Dương Quá ngồi xuống sau đó bắt đầu đọc khẩu quyết của Thiên Xu Tham Lang Kiếm cho Dương Quá.

Dương Quá ở một bên phi thường dụng tâm mà nghe bất quá nghe là một việc, nhớ là một việc nhưng Dương Quá sẽ không hiểu gì cả, đây cũng là vấn đề đương nhiên.

Vô Song thì lại không để ý lắm, tiếp tục vì Dương Quá giảng giải.

“Thiên Xu Tham Lang Kiếm – là cực dương kiếm, kiếm chiêu mở đầu của Trùng Dương Thất Tinh Kiếm, khí thốn thiên hà, lấy uy nhập kiếm, dùng kiếm uy tạo thành hư kiếm, hư hư thực thực hòa vào làm một, uy lực không cùng “.

“Lúc nãy đệ đã cảm nhận được uy, vậy trước tỷ thể hiện Thiên Xu Tham Lang Kiếm cho đệ, đầu tiên bắt trước động tác của tỷ“.

Cơ thể Vô Song sau một bài Khuy Thiên Vũ căn bản đã đến giới hạn, đừng nói múa kiếm mà cho dù đi lại cũng là một vấn đề, để có thể dạy Dương Quá cách sử dụng Thiên Xu Tham Lang Kiếm thì Vô Song trực tiếp lấy ra ba cây ngân châm, trong ánh mắt sợ hãi của Dương Quá bản thân Vô Song đâm luôn ba cây ngân châm vào đỉnh.

Phượng Hoàng Châm, thứ này đã không ít lần cứu Vô Song bất quá chính Vô Song cũng khó tưởng tượng sau khi mình trở thành Vũ Sư thì không bao lâu sau lại phải dùng đến nó.

Mượn Phượng Hoàng Châm, sắc mặt của Vô Song dần dần có khí sắc, cầm lấy một cành cây bên cạnh, vì Dương Quá thể hiện Thiên Xu Tham Lang Kiếm.

Vô Song không có nội lực, sẽ không thể sử dụng Thiên Xu Tham Lang Kiếm, kiếm này trong tay nàng chỉ là cái xác không hơn nhưng mà trước hết để Dương Quá nắm được cái xác cũng là tốt rồi.

Dương Quá dùng ánh mắt đầy cảm động nhìn Vô Song, Dương Quá tuy còn bé, tuy có nhiều điều chưa rõ nhưng mà Dương Quá biết bản thân “Cơ tỷ tỷ” vì mình bỏ ra một cái giá rất lớn.

Dương Quá trong lòng lại càng thêm quyết tâm, bắt đầu theo Vô Song mà diễn luyện Thiên Xu Tham Lang Kiếm.

Thiên Xu Tham Lang Kiếm chỉ là một chiêu, độ khó của nó toàn bộ nằm ở việc ngộ uy thế, rồi mang uy thế dung nhập vào trong chiêu thức, nếu bỏ qua cái này thì Thiên Xu Tham Lang Kiếm đơn giản chỉ là một chiêu đâm thẳng về phía địch nhân.

Dương Quá rất nhanh có thể mô phỏng được động tác của Vô Song bất quá Dương Quá trong lòng cũng không hiểu ra sao bởi một chiêu kiếm này không thấy uy lực đâu mà còn đơn giản vô cùng, đơn giản hơn cả Toàn Chân Kiếm Pháp.

Trong lúc Dương Quá đang hoài nghi thì đột nhiên thấy Vô Song lấy một cây châm đâm vào ngực mình, sau đó Vô Song gần như liên tục xuất châm, theo đường châm của Vô Song hạ xuống thì Vô Song bắt đầu tạo nên một con đường vận khí chạy dọc từ đan điền Dương Quá đi qua ngực rồi đi tới tay cầm kiếm của chính Dương Quá.

“Trước hết, đệ đã đạt tới cảnh giới Nhất Dương, vậy bắt đầu vận Nhất Dương đi theo lộ tuyến này, khi đó Thiên Xu Tham Lang Kiếm sẽ sản sinh ra uy lực, chỉ tính về uy lực đơn thuần của nó vượt xa bất cứ chiêu kiếm nào trong Toàn Chân Kiếm Pháp “.

Dương Quá nghe vậy vội vận công theo lộ tuyến Vô Song chỉ, theo chân khí của Dương Quá đến đâu thì ngân châm trực tiếp rơi xuống đến đó, rốt cuộc khi cây ngân châm cuối cùng rơi xuống thì Dương Quá cảm giác thanh bội kiếm của mình như phát nhiệt vậy, nhiệt độ lớn đến mức ngay cả Dương Quá cũng thấy bàn tay mình nóng rát.

Vô Song thấy vậy, lại lấy ra một bộ ngân châm khác, tiếp tục vì Dương Quá vẻ một lộ tuyến mới.

“Di chuyển nội lực theo đường này, liền mang Nhất Dương trở lại đan điền, dù sao nội lực của đệ còn yếu, giỏi lắm chỉ có thể sử dụng hai lần Thiên Xu Tham Lang Kiếm thậm chí có khi chỉ một lần, không nên tiêu tốn “.

Dương Quá rất nhanh gật đầu, lại di chuyển nội lực theo lộ tuyến Vô Song chỉ, mang Nhất Dương trở lại với đan điền đồng thời cũng đang cố gắng nhớ kỹ cả lộ tuyên đi và về.

Thấy Dương Quá thành công thu nội lực về đan điền, Vô Song mới mở miệng nói tiếp.

“Làm thêm vài lần đi, ít nhất đệ cũng phải quen thuộc cách sử vận lực cơ bản của Thiên Xu Tham Lang Kiếm “.

Vô Song nói dứt câu trực tiếp lại ngồi xuống bệ đá rồi rút ba cây ngân châm trên đỉnh đầu ra, ánh mắt không khỏi cau lại, sống lưng dựa vào thạch động, ánh mắt hơi khép hờ, nàng biết nếu không có Phượng Hoàng Châm thì bản thân nàng hiện tại đến chút sức lực cũng không có bất quá càng dùng Phượng Hoàng Châm lâu thì Vô Song sẽ chịu phản phệ càng nặng, thân thể vốn đã không xong sẽ lại càng thảm, không bằng trực tiếp rút thứ này ra, dù sao nàng cũng cảm thấy cái gì cần dạy đều dạy hết cho Dương Quá rồi.

Dương Quá nhìn thấy sự mệt mỏi của Vô Song, trong lòng không khỏi thấy đau đớn, dù sao Vô Song thành ra hiện tay cũng là vì Dương Quá, Dương Quá hiện tại cũng không thể làm gì, chỉ có thể cố gắng học xong Thiên Xu Tham Lang Kiếm.

Dương Quá dựa theo hai đường lộ tuyến mà Vô Song chỉ dạy bắt đầu tập đi tập lại, cơ hồ phải đến hai mươi lần thì giọng nói của Vô Song mới vang lên.

“Được rồi, Thiên Xu Tham Lang Kiếm cũng không khó học, đệ nắm vững thủ pháp vận chuyển nội lực của nó là đủ “.

Vô Song lưng dựa vào tường, cái cổ ngửa ra phía sau, cả người buông lỏng nhưng vẫn có thể quan sát được Dương Quá, Thiên Xu Tham Lang Kiếm thực sự không khó, khó chỉ là làm sao mang uy thế của nó nhập vào kiếm đạo.

“Trước tiên ngồi xuống, nghĩ lại khung cảnh trước kia, gọi ra uy của chính mình... sau đó chỉ cần đệ có thể đưa được uy vào Thiên Xu Tham Lang Kiếm tức là thành công. Thiên Xu Tham Lang Kiếm sẽ có được uy lực chân chính của nó “.

Cũng không rõ có phải trùng hợp không, uy của Dương Quá là một đầu sói trong khi kiếm chiêu lại lấy Tham Lang làm tên, uy của Dương Quá có lẽ cực thích hợp để phối hợp cùng Thiên Xu Tham Lang Kiếm.

Dương Quá nghe Vô Song nói vội đưa kiếm vào vỏ, bắt đầu khoanh chân mà nhớ lại những gì mình cảm nhận lúc trước.

Đương nhiên Vô Song không nói thì Dương Quá vẫn hiểu bản thân Cơ tỷ tỷ muốn mình làm gì, muốn mình cảm nhận lại cái gì.

Khi chưa tạo ra uy thì uy như một loại cảnh giới không thể chạm đến, xa vô cùng.

Khi đã gọi ra uy thì bản thân uy trở thành một phần của cơ thể, nó như hòa vào xương cốt, hòa vào khí thế, hòa vào bản năng vậy.

Rất nhanh, Dương Quá có thể tìm thấy thứ cần tìm, sau lưng Dương Quá xuất hiện một hư ảnh đầu sói mờ mờ ảo ảo, tuy Dương Quá không nhìn thấy, người khác cũng không nhìn thấy cái hư ảnh này nhưng mà Dương Quá có thể cảm nhận được, đây là một loại cảm giác rất thần kỳ.

Dương Quá có thể cảm nhận uy của mình tồn tại nhưng mà làm sao đưa uy nhập vào chiêu thức?, cái này Dương Quá không biết, vì không biết Dương Quá liền hướng mắt về phía Vô Song... nhưng mà lúc này trong mắt Dương Quá bản thân Vô Song cứ như đang ngủ vậy.

Nhìn vẻ tĩnh lặng xen lẫn mệt mỏi trên khuôn mặt Vô Song, Dương Quá cũng không dám lên tiếng, Dương Quá thực sự không muốn quấy rầy “Cơ tỷ tỷ” của mình nghỉ ngơi.

Dương Quá lại ngồi xuống, bắt đầu ngẫm nghĩ.

Dương Quá thực sự không rõ uy là cái gì, nếu không phải Vô Song nói thì Dương Quá còn chẳng biết từ này tồn tại, dùng uy ra sao, sử dụng thế nào?, tất cả đều là chân trời mới với Dương Quá, một chân trời mới mà không có ai giải thích, không có ai hướng dẫn.

Dương Quá một mực nhắm mắt, một mực suy nghĩ sau đó bất giác nhớ lại....

“Nhiều năm trước... ta hình như cũng thấy được thứ tương tự “.

“Đúng rồi... là Cáp Mô Công của nghĩa phụ, là Cáp Mô Công của nghĩa phụ truyền thụ cho ta“.

Dương Quá nói xong sắc mặt liền hiện ra vẻ vui mừng.

Dương Quá hiện tại đối với Cáp Mô Công thật ra cũng chẳng nắm được, lời nghĩa phụ nói Dương Quá cũng chẳng nhớ được bao nhiêu nhưng mà Dương Quá còn nhớ năm xưa nghĩa phụ thi triển Cáp Mô Công thì sau lưng nghĩa phụ có một hư ảnh mờ mờ ảo ảo, một hư ảnh hình con cóc khổng lồ.

Dương Quá cảm thấy con sói của mình cùng con cóc của nghĩa phụ thật ra cũng giống nhau, theo như Vô Song nói thì nó gọi là “uy“.

Dương Quá nghĩ tới đây lập tức đổi tư thế, bắt đầu vận hành Cáp Mô Công.

Dương Quá hiện tại khác xa với nguyên tác dù sao kiến thức võ đạo của Dương Quá cũng vượt xa nguyên tác ở cùng thời điểm.

Làn trên Đào Hoa Đảo bản thân Dương Quá đánh bậy đánh bạ ra được Cáp Mô Công, Dương Quá liền muốn nhớ lại cảm giác này, nhớ lại Cáp Mô Công dùng ra sao.

Trong sơn động, tư thế của Dương Quá phi thường kỳ quái, phi thường xấu xí, hai tay hai chân trống đất, cái mông cong lên, hai chân sau kéo sát lại, nhìn như một con cóc vậy tuy nhiên Dương Quá cũng không ngại.

Dương Quá liên tục diễn luyện, liên tục nhớ lại nhưng cũng liên tục thất bại.

Một lần, hai lần ... mười lần... mười lăm lần.

Dương Quá một mực giữ hình dạng xấu xí kia mà tập Cáp Mô Công, từ sáng cho đến trưa rồi đến xế chiều, chính Dương Quá cũng không nhớ mình thất bại bao nhiêu lần nữa nhưng mà lúc này đột nhiên Dương Quá cảm thấy một luồng sức mạnh từ dưới mặt đất bao phủ lấy mình, quấn quanh mình thành một khí tràng, tiếp theo rất nhanh Dương Quá liền nhận ra... sau lưng mình quả thật xuất hiện một hư ảnh con cóc bất quá so với Âu Dương Phong thì vẫn thua kém mười vạn tám ngàn dặm.

Cáp Mô Công cũng như Hàng Long, đều là võ công có thể mượn uy, nó sẽ không bắt con người ngộ ra uy, chỉ cần có thể biết Cáp Mô Công cùng Hàng Long thì đều có thể sinh uy hơn nữa uy tự đi theo võ công, tự động nhập vào võ công.

Dương Quá sau không biết bao nhiêu lần thất bại rốt cuộc có thể nhớ ra Cáp Mô Công lập tức cảm thấy vui mừng quá đỗi, nếu không phải “Cơ tỷ tỷ” còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Dương Quá đã sớm nhảy cẫng lên.

Nhớ lại Cáp Mô Công, nhớ lại cảm giác uy thế nhập vào võ công, Dương Quá vội điều chỉnh khí tức sau đó vận uy thế của mình, cố gáng đưa uy của chính mình vào Thiên Xu Tham Lang Kiếm.

Tất nhiên Dương Quá không thành công, Dương Quá lại tiếp tục dùng Cáp Mô Công, cảm nhận Cáp Mô Công rồi tiếp tục thử lại với Thiên Xu Tham Lang Kiếm, cứ thế cứ thế, Dương Quá thử thêm 10 lần rốt cuộc cũng khiến đầu sói của mình hoàn toàn dung nhập với Thiên Xu Tham Lang Kiếm.

Một tay cầm kiếm, Dương Quá như cảm nhận được kiếm cùng cơ thể hóa thành một thể, cảm nhận cảm xúc của kiếm, cả người Dương Quá như sôi trào, chính Dương Quá cũng không nhịn được mà xuất ra một kiếm.

“Thiên Xu Tham Lang Kiếm “.

Dương Quá lúc này còn rất yếu, cơ hồ xuất ra một kiếm liền khiến toàn thân hao lực dù sao nguyên ngày hôm nay Dương Quá cũng hành hạ mình quá nhiều tuy nhiên ánh mắt của Dương Quá thì vẫn mở trừng trừng nhìn về phía một chiêu mình chém ra.

Dương Quá vậy mà chém ra kiếm khí, kiếm khí màu tím, kiếm khí cắt thẳng lên vách sơn động tạo ra một vết chém sâu hoắm, nế kiếm này chém lên nhục thể thì không biết ra sao dây?.

Dương Quá khó khăn đứng lên, cơ hồ không tin được đây là kiếm do mình chém ra, bàn tay phải vẫn đang run rẩy liền tục bởi dư chấn từ kiếm kia sinh ra đồng thời lúc này Vô Song vẫn tựa đầu vào vách đá bỗng mở miệng.

“Chúc mừng đệ lĩnh ngộ Thiên Xu Tham Lang Kiếm, 7 ngày đặc huấn rốt cuộc cũng kết thúc“.

Nói ra câu này, chính Vô Song cũng thấy nhẹ cả người.

........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.