Vô Song rời khỏi Dược Điền, tay mang theo Tâm Giới quả thật cảm thấy có chút vướng víu vì vậy nàng lập tức đi thăm dò xung quanh, muốn tìm một vài đồ vật.
Vô Song muốn tìm cái gì?, đương nhiên là nơi sống của Tử La Lan cùng Thạch Vạn San, hai người này vẫn là phàm nhân, cần ăn cần ngủ, làm gì có chuyện hít thở chướng khí mà sống được?, thời gian ở lại Dược Điền nhất định phải tạm xây một nơi ẩn thân, nơi này chỉ sợ sẽ có một chút đồ đạc cần thiết.
Vô Song dĩ nhiên cũng không ngây thơ cho rằng Thạch Vạn San cùng Tử La Lan chỉ có một bộ quần áo đồng thời không có chút đồ dùng cá nhân nào, việc này là không thể.
Đương nhiên... nhớ tới bộ dạng lõa thể của Tử La Lan bản thân Vô Song hoài nghi nữ tử này cũng không cần mặc quần áo.
Nghĩ linh tinh một hồi lại tìm kiếm một hồi, rốt cuộc Vô Song cũng tìm thấy thứ cần tìm, hơn nữa đây còn là một ngôi nhà tương đối lớn.
Ngôi nhà này chắc chắn không phải do Tử La Lan cùng Thạch Vạn San xây dựng, nếu Vô Song đoán không nhầm đây là nơi cất chứa nông cụ cùng đồ dùng cần thiết của những thôn dân làm việc nơi Dược Điền, cái này cũng giống hậu thế tại nhiều cánh vườn đều tồn tại một nơi thế này, chuyên cất chứa nông cụ cùng những vật không thể tự mang về gia đình.
Cũng không có bất cứ thứ gì lo lắng, Vô Song đẩy cửa mà vào, trong tầm mắt của Vô Song có thể thấy rõ rất nhiều nông cụ trong căn phòng này, thoạt nhìn phán đoán của Vô Song không có sai, tiếp theo Vô Song liền phát hiện hai cái giường nằm được tạo nên từ rơm nằm ở hai nơi khác nhau.
Cũng không cần đoán Vô Song biết đây là nơi Thạch Vạn San cùng Tử La Lan ngủ lại, hướng thẳng về hai cái giường mà đi, tới cái giường gần nhất vậy mà có nguyên một cái rương chứa đồ, cái rương này to không kém gì cái rương mà Đông Phương Bất Bại tặng cho chân thân của Vô Song.
Chân thân của Vô Song sở hữu một cái rương của Đông Phương Bất Bại đương nhiên biết có một số cái rương nếu người mở không biết cách liền có cơ quan bẫy rập xuất hiện.
Vô Song quả nhiên không lo thừa, khi Vô Song mở rương ra liền có một thứ gì đó bắn thẳng về phía Vô Song, đương nhiên tốc độ của nó xa xa không vượt qua được tốc độ phản ứng của Vô Song, nó nhanh nhưng Vô Song còn nhanh hơn, thản nhiên lấy hai tay kẹp chặt vật nhỏ này.
Hai ngón tay giữ lấy vật nhỏ, Vô Song có thể thấy rõ đây là thứ gì, trong tay nàng là một con rết lớn bằng hai đốt ngón tay, dài khoảng 9 cm, so với thân thể của chính mình thì con rết này ngắn một cách vô lý, đương nhiên cũng không vì thế mà người khác sẽ coi thường nó, đây là một con rết 8 máu, người Miêu Cương sẽ gọi nó là Bát Thải Ngô Công.
Loại rết này độc chết ngũ tuyệt cường giả cũng không phải là không thể, độc tính rất mạnh.
Vô Song ban đầu không rõ cái rương này của ai nhưng hiện tại liền có thể chắc chắn thuộc về Thạch Vạn San, dù sao Tử La Lan cũng sẽ không chơi cái trò này.
Vô Song dù sao cũng không phải là dạng người sẽ sợ hãi mấy con vật này, đối với cổ trùng độc vật tuy không nuôi nhưng Vô Song quen thuộc vô cùng, nắm trong tay một đầu Bát Thải Ngô Công đương nhiên không có gì đáng sợ, nhìn con vật này Vô Song cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng vẫn sẽ phải giết nó.
Nuôi cổ trùng là một nghệ thuật, kẻ nuôi cổ cũng là một nghệ sĩ, nuôi cổ trùng không phải chỉ cầu cho vật này trở nên càng ngày càng mạnh, tiến hóa càng ngày càng cao mà còn phải có bí pháp để nó nghe lời, để nó không cắn chủ nhân, không phản bội chủ nhân, sau đó thậm chí phối hợp càng ngày càng nhuần nhuyễn với chủ nhân.
Cổ trùng có thể hiểu dưới dạng “pet” chiến đấu trong game bất quá thuần hóa nó khó hơn thuần hóa đám thú vật bình thường nhiều, người Miêu Cương khống cổ phải bỏ ra rất nhiều tâm lực nhưng mà cũng vì thế cổ trùng khó phản bội hơn nhiều.
Vô Song biết ở nam phương có một nơi gọi là Vạn Thú Sơn Trang, là một đại thế lực chuyên thuần hóa dã thú nhưng mà dã thú chung quy có linh trí còn cổ trùng thậm chí còn phải khai trí cho nó, đây là công việc cần rất nhiều thời gian đồng thời rất mệt mỏi, đây là nguyên nhân chính khiến Vô Song cho dù hiểu nhưng cũng không đi quá sâu vào con đường này.
Bát Thải Ngô Công không dễ nuôi, không dễ để tồn tại đến giờ nhưng mà Vô Song nhất định vẫn phải giết nó, dù gì con sinh vật này sẽ không phản bội chủ nhân, sẽ không phản bội Thạch Vạn San.
Vô Song rốt cuộc đè lực lên hai ngón tay bất quá rất nhanh liền ngưng lực lại, Vô Song đột nhiên phát hiện một điểm không đúng.
Trong lòng Vô Song vậy mà xuất hiện một cảm giác rất vô lý, phi thường vô lý, Vô Song cứ như hiểu con rết này đang nghĩ gì vậy, trong đầu con rết chỉ có hai loại suy nghĩ, thứ nhất là nó không muốn chết, thứ hai là nó thích Vô Song?.
Cái thứ nhất thì ai cũng hiểu, là sinh mệnh thì làm gì có ai muốn chết?, ngay cả loại rết bình thường cũng sẽ không tự nhiên đi tìm chết huống gì dị vật đã khai linh bất quá cái suy nghĩ thứ hai là con khỉ gì?.
Vô Song híp mắt lại, vì nàng không sợ độc tố nên đối với Vô Song con rết này cũng không thể gây nguy hiểm bở vậy liền buông lỏng ngón tay, nàng muốn xem con rết này rốt cuộc sẽ làm gì?.
Vô Song lúc đầu không quá để ý hơn nữa thời điểm đầu tiên con rết này quả thật công kích Vô Song bị Vô Song ngăn lại nhưng mà sau đó từ đầu đến cuối nó cũng không cắn Vô Song, phải biết Vô Song kẹp là kẹp vào thân rất, cái miệng của nó đương nhiên có thể tấn công Vô Song.
Nàng cậy thể chất của mình đối với con rết này chỉ ứng đối cho có bất quá hiện tại mới phát hiện được dị tượng này, làm gì có con cổ trùng nào trong trường hợp đó không cắn người?.
Sau khi thả con rết này ra, nó dĩ nhiên bám trên bàn tay Vô Song, nhè nhẹ bò trên lớp da của nàng, tiếp theo tốc độ không hề chậm bò thẳng lên vai Vô Song sau đó lằng lặng nằm đó.
Lúc này Vô Song lại cảm thấy suy nghĩ của con rết thay đổi, nó cảm thấy... vui thích cùng thoải mái.
Đây là cái khỉ gì?.
Vô Song khóe miệng giật giật, việc này thực sự quá ảo diệu, Vô Song chưa từng nghĩ ra cái trường hợp này tuy nhiên vì bản thân nàng cảm thấy nó cũng chẳng thể làm gì mình rốt cuộc liền để nó ở trên vai, cũng không một ngón tay di chết nó, Bát Thải Ngô Công tuyệt đối là bảo vât, cho dù Vô Song cũng không nỡ giết.
Vô Song không rõ việc này cũng là đương nhiên dù sao nàng không biết nàng hiện tại có thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ, loại thiên phú đứng thứ hai trong thập đại dung mạo thiên phú thậm chí diệu dụng của nó xứng đáng để đứng đầu tiên.
Cũng không phải thiên phú hạng nhất sẽ mạnh hơn thiên phú hạng hai, ví dụ Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể chỉ xếp hạng ba nhưng liệu sẽ thua kém Tiên Thiên Minh Tâm Thể sao?, Tiên Thiên Minh Tâm Thể xếp hạng hai liệu có thua kém Tiên Thiên Bách Mệnh Thể?, chung quy các loại thể chất xếp đầu tiên rất khó chân chính phân ra thắng thua, rất khó phân ra uy lực, bảng thiên phú sắp xêp càng lên cao càng khó, rốt cuộc phải dựa vào tác dụng thực tế để mà bình phán.
Ý Loạn Tình Mê được xếp hạng đầu trong số các thiên phú dung mạo bởi vì nó có tác động khủng khiếp đến con người, khuynh quốc khuynh thành chính là bốn tử đề miêu tả loại thiên phú này, mê đảo hoàng đế, đảo điên càn khôn, diệt quốc mỹ nhân... đây chính là sức mạnh kinh khủng của Ý Loạn Tình Mê.
Thương Thiên Thủ Hộ thì lại là thương thiên sủng nhi, loại thể chất này yếu tồ đầu tiên là phải đẹp, đẹp đến mức thương thiên cũng phải nuối tiếc, yếu tố thứ hai chính là có đại vận để có thể thuế biến, đầu tiên là khí chất thuế biến sau đó là mùi hương thuế biến, chủ nhân của thiên phú này sẽ có khí chất làm tất cả sinh vật trên thế gian đều cảm thấy thương tiếc, sẽ có một mùi hương làm tất cả sinh vật trên thế gian đều cảm thấy yêu thích hơn nữa vì được “thương thiên chiếu cố” từ đó sẽ sinh ra một loại dị năng cho phép chủ nhân thể chất này có thể kết nối linh hồn với vạn vật, có thể đại khái hiểu được cảm giác của vạn vật..
Tại sao thương thiên thủ hộ rốt cuộc không bằng ý loạn tình mê?, đáp án nằm ở con người, con người là sinh vật cao cấp, có ý chí cực kỳ mạnh, ý chí được rèn luyện trong cuộc sống, trong công việc, ý chí được rèn luyện cả đời, sinh vật cao cấp có ý chí mạnh mẽ đương nhiên cũng cảm thấy thương tiếc nhưng mà sẽ không vì thế thay đổi chủ kiến, không vì thế mà làm ra những hành động không thể tưởng tượng, vì vậy thương thiên thủ hộ đành ngậm ngùi xếp thứ hai.
Bát Thải Ngô Công tuy đã khai linh bất quá chung quy cũng không thể nào quá mức thông minh, nó vẫn là sinh vật sống theo bản năng, có thể nếu có chủ nhân của nó ở đây, dưới bí pháp của chủ nhân nó sẽ bất chấp tất cả nhưng chỗ này cũng không có chủ nhân của nó, nó “đổ” Vô Song là việc hoàn toàn dễ hiểu thậm chí nếu Thạch Vạn San mà chết... sinh vật này có lẽ chuẩn bị đổi chủ đến nơi, dù sao thế gian làm gì còn ai ra lệnh được cho nó?, có chăng chỉ có Vô Song.
Đương nhiên hiện tại Vô Song vẫn chưa biết mình đang “kinh khủng” như thế nào, Vô Song bắt đầu tìm kiếm xem Thạch Vạn San rốt cuộc cất chứa cái gì trong hòm.
Trong hòm ngoại trừ một chút quần áo, một chút lương khô thì có rất nhiều sách, đại đa số đều là sách y dược cùng cổ trùng, Thạch Vạn San người này nhân cách không được nhưng tài năng hơn người đồng thời chỉ cần nhìn chỗ sách này là Vô Song biết Thạch Vạn San cố gắng thế nào trên cái con đường này, chí ít nếu là Vô Song đi xa... sẽ không mang theo cả hòm sách.
Ngoại trừ những vật này ra thì còn có một cái rương tương đối lớn, cái rương này cao khoảng 10 cm, chiều dài khoảng 30 cm đồng thời còn có khóa tương đối cẩn thận.
Dĩ nhiên khóa nào ngă được Vô Song, Vô Song trực tiếp bẻ nát khóa mà mở ra bất quá như một lẽ dĩ nhiên, Vô Song lại bị công kích, trong cái hòm nhỏ này cũng có cổ trùng thủ hộ hơn nữa không chỉ một con mà là hai con.
Hai con cổ trùng này rất nhanh nhưng đương nhiên vẫn như con đầu tiên, không có gì là khó khăn với Vô Song bất quá rất nhanh Vô Song lại cười khổ.
Thạch Vạn San hình như rất thích nuôi rết, cả ba con cổ trùng có hai con là Bát Thải Ngô Công, về phần con cuối cùng là Niết Hạt (bọ cạp), một con bọ cạp chỉ độc một màu đỏ.
Con Bát Thải Ngô Công thứ hai bị Vô Song dùng tay kẹp lại sau đó rất nhanh “cởi giáp xin hàng” như con đầu tiên, về phần con bọ cạp màu đỏ thì... cũng không khác gì.
Tay phải Vô Song dùng để mở hộp đương nhiên tay phải chịu công kích, con bọ cạp này dùng đuôi đâm thẳng vào tay Vô Song, nó nhanh nhưng Vô Song còn nhanh hơn, trực tiếp biến đổi thủ thế bắt lấy cái đuôi của nó để rồi rất nhanh toàn thân nó ỉu xìu, đôi càng vòng qua tay Vô Song, khẽ dùng càng cọ nhẹ vào tay Vô Song nhưng dĩ nhiên không kẹp xuống, cứ như kiểu lấy lòng vậy.
Vô Song hiện tại chỉ biết gãi đầu, nàng cảm thấy Thạch Vạn San nuôi cổ trùng cũng quá mức kỳ hoa, vì cái gì con nào con nấy đều thích phản bội chủ nhân?.
Thở ra một hơi, Vô Song cũng thả tay ra, thế là con bọ cạp rất nhanh di chuyển, nó cũng cố gắng bò lên vai nàng, tốc độ còn rất nhanh cứ như muốn tranh chỗ với hai con rết còn lại vậy.
Con bọ cạp đương nhiên cũng có tên, nó gọi là Huyết Sa Hạt chỉ tồn tại ở vùng hoang mạc, Huyết Sa Hạt vừa sinh ra đã là thất phẩm độc trùng, đương nhiên con Huyết Sa Hạt này chắc chắn phải là bát phẩm, nếu chỉ là thất phẩm sẽ không có khả năng sống khi ở chung với một đầu bát phẩm khác.
Tự nhiên thu được ba đầu bát phẩm cổ trùng, Vô Song cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể yên lặng mà mở cái hộp này ra, bên trong có tổng cộng 7 cái lọ bịt kín đồng thời là một bộ ngân châm có ngắn có dài thậm chí có cả dao mổ, trong cái hộp này có toàn bộ dụng cụ mà y sư cần tuy nhiên 7 cái lọ bịt kín kia là gì thì Vô Song không biết, muốn biết thì còn phải tìm hiểu sơ qua.
Trực tiếp tháo hết đồ trong hộp, sau đó Vô Song để luôn Tâm Giới vào bên trong rồi đóng hộp lại, mang theo một cái hộp gỗ lớn dù sao cũng đỡ kỳ dị hơn là mang theo Tâm Giới.
Giải quyết xong cái rương của Thạch Vạn San, Vô Song liền tiến về phía giường ngủ của Tử La Lan.
Trên giường ngủ này chỉ có một cái bọc, bất quá may mắn bên trong đều có quần áo, điều không may là Tử La Lan không dùng gương vì vậy Vô Song sẽ không nhìn ra sự thay đổi trong đôi mắt của chính nàng.
Tử La Lan không dùng gương cũng dễ hiểu, nữ tử này nếu ngày ngày soi gương chỉ sợ sẽ gặp ác mộng, nàng lấy một cái gương về làm gì?.
Đồ dùng của Tử La Lan thật sự không có gì đáng nói bất quá Vô Song chú ý tới một quyển sách, quyển sách này... viết gì Vô Song cũng không hiểu bất quá từ lúc Vô Song nhìn thấy vũ điệu của Tử La Lan liền biết nàng đến từ ngoại vực vì vậy Vô Song liền nghĩ đây là “bí tịch võ công” của Tử La Lan đương nhiên cũng thu vào trong tay, sẽ không để lại.
Tìm kiếm khắp nơi thêm một vòng sau khi không phát hiện ra cái gì nữa Vô Song liền trở lại cái giường của Tử La Lan, bắt đầu thay quần áo.
Vô Song giải quyết xong vấn đề Tâm Giới thực sự quá dễ dàng, dễ hơn Vô Song tưởng rất nhiều vì vậy nàng hiện tại có chút muốn đến luôn Dược Vương Cốc.
Muốn đến Dược Vương Cốc thì phải làm một cố chuyện, đầu tiên Vô Song cởi áo của mình lộ ra thân thể hoàn mỹ cùng bộ ngực no đủ, Vô Song trực tiếp xé quần áo của Tử La Lan, xé ra một mảnh vải lớn rồi bắt đầu quấn quanh ngực mình, ép bộ ngực lại.
Cảm thấy có chút tức ngực nhưng mà cũng không sao, mặc lại quần áo, sờ sờ phần ngực của mình cảm thấy “không lộ” ra ngoài, Vô Song liền gật đầu.
Tuy không có gương nhưng mà Vô Song cũng biết hiện tại hình dạng của mình vẫn tương đối ổn.
Vô Song hiện tại dung mạo không khác quá nhiều so với nhiều năm trước tại Tử Ngọc Sơn, xinh đẹp thì đương nhiên xinh đẹp hơn nhưng mà nét xưa vẫn sẽ còn, chỉ cần ép bộ ngực lại sau đó trở về gặp ông ngoại có lẽ cũng không có việc gì xảy ra, thú thật Vô Song còn chưa biết giải thích với ông ngoại thế nào về việc này, sự tình xảy ra trên người nàng quá mức đặc biệt, có lẽ... chỉ có cô bé ngốc Tương Vân có thể thoải mái chấp nhận, tin tưởng không nghi ngờ.