Vô Song trở về vương phủ quả thật cũng không làm nhiều người để ý, đến cả vài tên thủ vệ của vương phủ còn đối với Vô Song cúi đầu như không có việc gì xảy ra, điều này quả thật làm Vô Song thấy có chút khó hiểu.
Khi hắn rời đi, từ việc kỵ binh Đại Kim đuổi theo liền có thể nói náo động không đơn giản vậy mà khi chiều tà hắn quay về trong thành vẫn cực kỳ bình tĩnh, việc này tuyệt đối không bình thường.
Vô Song cũng không biết đây là Hoàn Nhan Hồng Liệt cố tình đè ép xuống, có lệnh của Hoàn Nhan Hồng Liệt áp xuống bản thân đám binh lính liền khống chế tin tức một cách tối đa, căn bản không có ai biết việc xảy ra sáng nay hay thậm chí việc này toàn bộ bị quên đi.
Đã không có ai để ý hay thắc mắc thì Vô Song đương nhiên không quan tâm mà đi giải thích, hắn liền vận cả khinh công lên, một đường đi thẳng về phía biệt viện của mình.
Hắn rời đi khi trời mới tờ mờ sáng, hắn quay lại đã là chiều tà, Vô Song liền có thể cảm thấy Dung nhi lo lắng thế nào cho hắn, việc mà vương phủ bình tĩnh như vậy thật ra cũng làm Vô Song thở ra một hơi, hắn không muốn Dung nhi thêm lo lắng.
Không hiểu có phải hắn không hợp phong thủy với Yến Kinh hay không mà từ khi đến tòa thành này gần như chẳng có ngày nào là yên ổn, trong một tuần ngắn ngủi đã có đến 3 lần Vô Song bị thương, Yến Kinh có lẽ không phải là miền đất hứa cho Vô Song.
Dừng lại phía trước cửa biệt viện, lông mày hơi nhíu một chút, đưa tay ra ngửi ngửi quần áo của bản thân thậm chí còn vuốt lại quần áo cho chỉnh tề, kiểm tra trên da thịt có dấu hiệu nào nữa không, sau khi kiểm tra thật chỉnh chu thì Vô Song mới dám đẩy cửa bước vào.
Vô Song cho dù kiếp trước hay kiếp này căn bản chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ có một ngày mình phải làm cái việc này nhưng hiện tại rất khác, hắn tương đối lo lắng Hoàng Dung sẽ phát hiện ra điều gì đó, phải biết ít phút trước hắn còn đang ôm Triệu Vương Phi mà phiên vân phúc vũ.
Vô Song sợ nhất là Hoàng Dung biết được sự việc này, với cách làm người khó nắm bắt của Tây Thi thì có trời mới biết nàng có ‘ vô tình’ để lộ cho Hoàng Dung nghe không.
Vô Song cũng đã tương đối hiểu Dung nhi của hắn, giả sử cùng là một việc hắn ngủ với nữ nhân khác bất quá nếu ngủ với Mục Niệm Từ nó khác mà ngủ với ‘Bao Tích Nhược’ nó khác.
Giả sử Vô Song quả thật ngủ với Mục Niệm Từ, hắn vẫn tương đối tự tin việc có thể khiến Dung nhi bớt giận nhưng mà nếu ngủ với một nữ nhân đã có chồng cùng cả con trai lớn như Bao Tích Nhược mà lộ ra thì hắn hoàn toàn không hoài nghi Dung Nhi sẽ bỏ hắn mà đi, một đường đi biệt tuyệt không trở lại.
Sau khi xác minh mình quả thật không có cái điểm gì bất thường, Vô Song mới chậm rãi đẩy cửa vào.
Cánh cửa phòng mở ra, đập vào mắt Vô Song chỉ là thân ảnh Hoàng Dung đang quay đầu nhìn hắn, nàng đúng là đang đợi Vô Song trở về.
Ánh mắt hiếu kỳ nhìn Vô Song từ trên xuống dưới, Hoàng Dung không khỏi có chút lo lắng.
“Ca ca, ngươi?... ngươi lại vừa quyết đấu với ai?”.
Cái này cũng không cần khả năng quan sát nhạy bén gì, Vô Song một lần song tu cùng Tây Thi có thể trừu sạch nội thương nhưng mà ngoại thương sao có thể trừ, nhìn vào vẻ ngoài của Vô Song chỉ cần chú ý một chút liền có thể nhận ra hắn vừa trải qua một trận đại chiến.
Vô Song thở ra một hơi sau đó ngồi xuống, đối với Hoàng Dung khẽ gật đầu.
“Không có gì, chỉ là luận bàn một chút mà thôi, đối phương quả thực rất đáng sợ, hiện nay ta vẫn chưa phải là đối thủ của hắn”.
Nghe Vô Song nói vậy, Hoàng Dung lập tức tò mò, trong mắt nàng thì nam nhân của mình tuyệt đối vô địch cùng thế hệ, người duy nhất có thể cho nàng cảm giác sánh được cùng Vô Song cũng chỉ có Đông Phương Bạch, ngoại trừ thân ảnh của kẻ kia ra thì Hoàng Dung cũng khó mà nghĩ ra được ai khác.
Nàng quay đầu, ánh mắt chớp chớp nhìn Vô Song.
“Vô Song ca ca, đối thủ của ca là ai?, có phải một tên đệ tử Toàn Chân Giáo?”.
Vô Song vừa nghe đến đây liền bật cười, hắn đương nhiên hiểu Dung nhi đang muốn nói đến ai vì vậy chỉ nhẹ lắc đầu.
“Nào có cái gì Toàn Chân đệ tử?, lần này ta gặp một cái nhân vật, thực sự không nghĩ đến Yến Kinh này nhỏ như vậy mà lại là nơi ngọa hổ tàng long, kẻ mà ta gặp có thể coi là một đẩu long, danh xưng Bắc Kiều Phong”.
“Bắc Kiều Phong?, là Cái Bang – Bắc Kiều Phong?”.
Lần này Hoàng Dung tiếp tục kinh ngạc sau đó lại nhìn thật kỹ Vô Song.
Bắc Kiều Phong là ai?, nàng đương nhiên không xa lạ gì, đây là một người mà mỗi khi nghĩ tới phụ thân nàng đều thở dài không thôi.
Trong mắt phụ thân nàng mà nói, ông cái gì cũng không thua Bắc Cái chỉ có đệ tử là không bằng Bắc Cái mà thôi, toàn bộ đệ tử của Đông Tà không có ai sánh nổi cùng Kiều Phong.
Kiều Phong năm nay 30 tuổi, đối ngoại thì hắn chỉ là Cái Bang – thiếu bang chủ nhưng ai cũng biết sau này hắn chắc chắn là bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang hơn nữa trong hàng ngũ đại tông sư cao thủ bản thân Kiều Phong cũng được xưng tụng thiên hạ đệ nhất nhân, Hoàng Dung đúng là không nghĩ tới Vô Song sẽ là đối thủ của Kiều Phong.
Kiều Phong năm nay đã 30 tuổi, sao có thể coi là cùng thế hệ với Vô Song?, chí ít hắn hơn Vô Song 10 năm tuổi đời, 10 năm luyện võ.
“Vô Song ca ca, người không đánh lại hắn cũng không phải là điều gì quá mức to tát, hắn năm nay đã 30 tuổi nha, từ nhỏ lên Thiếu Lâm luyện võ, năm 16 tuổi đi theo Hồng Thất Công lịch duyệt giang hồ, một thân thực lực đã vô hạn tiếp cận ngũ tuyệt hàng ngũ so với Thiết Chưởng Bang Chủ – Cửu Thiên Nhận cũng không thua kém bao nhiêu, ca ca không phải là đối thủ của Kiều Phong cũng là việc thường thấy”.
“Ca ca yên tâm, chúng ta trở về Đào Hoa Đảo, muội nhất định có cách giúp huynh thực lực bạo tăng”.
Cách của Dung nhi tất nhiên là Cửu Âm Chân Kinh bất quá đối với việc đến Đào Hoa Đảo thì Vô Song tạm thời còn không nghĩ tới, hắn một tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Hoàng Dung mà mỉm cười.
“Ta nào có như muội nghĩ chứ, ta chỉ thua hắn một chiêu nửa thức mà thôi, Kiều Phong là một đối thủ đáng coi trọng bất quá sớm hay muộn ta đều chắc chắn sẽ vượt qua hắn”.
Bất kể Kiều Phong bá đạo thế nào thì Vô Song vẫn không coi hắn thực sự là đối thủ không thể vượt qua bởi Kiều Phong vốn không hoàn hảo.
Không biết thế giới này có thay đổi gì không, không biết liệu Kiều Phong có vô duyên với Dịch Cân Kinh như trong nguyên tác không nhưng chỉ cần hắn không có cực ý công thể của riêng mình, bản thân Kiều Phong vẫn còn không hoàn hảo, nếu đều luyện võ đến mức tận cùng thì Kiều Phong chắc chắn chịu rất nhiều khắc chế.
Nói ra một câu đầy tự tin sau đó Vô Song khẽ nhếch miệng rồi lên tiếng.
“Nhược Hoa cô nương, cô nương không ra gặp ta sao?”.
Không thể không nói Mai Siêu Phong thực hiện rất tốt những gì hắn bảo, nàng vừa mới phát hiện ra có người gần cửa liền lập tức lẩn đi, lập tức che dấu sự tồn tại của mình, nữ nhân này nghe lời như vậy tất nhiên làm Vô Song cảm thấy vui vẻ.
Vô Song vừa dứt lời thân hình như u linh của Mai Siêu Phong đã hiện ra, nàng hiện nay cho dù không nhìn thấy nhưng vẫn hướng mặt về phía Vô Song, khuôn mặt có vài phần bình thản.
“Ta chỉ là không muốn gây thêm phiền phức cho tiểu sư muội mà thôi hơn nữa hai người các ngươi trò chuyện, ta vô ý tham gia”.
Nhìn Mai Siêu Phong bộ dạng lúc này Vô Song không khỏi mỉm cười.
Lời nói của Tây Thi hôm qua vẫn còn vang vọng trong đầu hắn, Tây Thi quả thực cực kỳ yêu nghiệt, nàng chỉ bằng vào một câu nói có thể khiến nhân sinh quan của con người từ từ thay đổi, chí ít lúc này Vô Song cảm thấy Mai Siêu Phong thật sự rất tốt.
Vô Song sẽ không thực sự phát điên mà nghe theo mấy lời của Tây Thi nhưng mà hiện nay ngoại trừ hắn cùng Hoàng Dược Sư ra thì người có quan hệ gần gũi nhất với Hoàng Dung trên lý thuyết chính là Mai Siêu Phong, người có khả năng trở thành người thân cận với Hoàng Dung nhất cũng là Mai Siêu Phong.
Mai Siêu Phong đối với ai tà ác thì Vô Song không biết nhưng chắc chắn không phải là đối với tiểu sư muội Hoàng Dung, từ một việc này mà xem thì Vô Song thật sự hy vọng có thể giúp đỡ Mai Siêu Phong một chút để nàng có thể một mực ở bên cạnh Dung nhi, một mực giúp Vô Song bảo vệ Hoàng Dung.
Thiên phú của Mai Siêu Phong thế nào?, cái này thì không mấy ai rõ nhưng mà nếu được Hoàng Dược Sư nhận làm đệ tử thì cũng không thể nào không có tư chất, với cách làm người của Hoàng Dược Sư ông ta ghét nhất là đám người “đầu óc không phát triển“.
Thể hiện của Mai Siêu Phong cũng là rất tốt, bên trong Thần Điêu Đại Hiệp ngoại trừ người mang nhân vật chính vầng sáng – Quách Tĩnh cùng với mấy cao thủ thế hệ trước thì đúng là không ai có thể thắng nàng, nếu Vô Song có thể chữa trị ám tật của nàng, có thể giúp nàng đổi một đôi mắt rồi lại thêm việc truyền cho nàng Cửu Âm Chân Kinh nguyên bản, Vô Song không tin không thể tạo ra một cái Mai Siêu Phong phiên bản nâng cấp.
Nghĩ đến đây, trong tay Vô Song liền xuất hiện từng cây ngân châm.
Mai Siêu Phong có thể gọi Hoàng Dung là sư muội mà Hoàng Dung lại không có ý kiến gì vậy quá đủ để chứng tỏ Mai Siêu Phong được Hoàng Dung chấp nhận, Hoàng Dung đã chấp nhận thì Vô Song liền bắt đầu ra tay.
“Nhược Hoa, như đã nói ta là một cái y sư, bản thân ngươi tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, trong quá trình tu luyện phải dùng thạch tín luyện công, độc tính bên trong nó không đủ để giết chết ngươi nhưng bệnh độc nhập thân, ám độc quá da, trong cơ thể đã tích trữ không ít độc tố “.
“Dung nhi là nữ nhân của ta, ngươi lại là sư tỷ của nàng, hai chúng ta cũng có thể coi là người một nhà, vậy ta liền vì ngươi giải độc đi”.
Mai Siêu Phong tất nhiên cũng đã biết y thuật của Vô Song cực kỳ đáng sợ, nàng hiện nay cũng không có mục tiêu sống gì rõ ràng cả, mắt nàng đã mù sao có thể tìm được kẻ giết lão công trong cả biển người?, về phần đặt chân lên Đào Hoa Đảo, về phần xin ân sư tha tội thì Mai Siêu Phong càng không dám nghĩ tới, đây tuyệt đối là việc nàng chỉ giám làm trong giấc mơ mà thôi, cho dù Hoàng Dược Sư xuất hiện nàng cũng không có mặt mũi nào đi gặp ân sư.
Mục tiêu của nàng hiện nay chỉ là chăm sóc Hoàng Dung, chỉ là thay ân sư, thay sư mẫu dưới cửu tuyền bảo vệ tiểu sư muội này, còn lại nàng không quan tâm.
Chữ trị ám độc có thể giúp cải thiện chính thân thể của nàng, nàng liền lại có thực lực bảo vệ tiểu sư muội, vì cái gì không chữa trị?.
Mai Siêu Phong cũng không nghĩ nhiều liền lập tức gật đầu với Vô Song.
“Ta biết rồi, ngươi muốn lúc nào tiến hành chữa trị?”.
Hoàng Dung ở bên cạnh với tình hình thân thể của sư tỷ cũng có vài phần lo lắng, lông mày hơi hơi nhíu lại.
“Vô Song ca ca, ám độc trong người sư tỷ có khó trị không?, có gì cần chuẩn bị không, Dung nhi liền đi chuẩn bị cho người?”.
Vô Song đối với sự quan tâm của Hoàng Dung liền khẽ mỉm cười, Dung nhi của hắn có thể đối với người khác tâm ngoan thủ lạt nhưng đối với hắn vẫn luôn chu đáo như vậy, vẫn nhất mực nhẹ nhàng.
Trong Kim Dung thế giới, nếu nói nữ nhân nào hợp làm vợ nhất ngoại trừ Hoàng Dung chỉ sợ không có ai, đáng tiếc trong một cái xã hội phong kiến lại không cho phép một nữ nhân như nàng đoạt được ánh sáng của nam nhân, nếu dặt ở hậu thế bản thân Vô Song ngàn cái tin, vạn cái tin Hoàng Dung chắc chắn là một nữ cường nhân, cường đến mức ép nam nhân không có chỗ xoay mình.
“Chỉ cần chuẩn bị cho ta nước nóng là được, độc tố trên người Nhược Hoa không khó trị nhưng lại tốn thời gian vô cùng, vừa phải dùng thi châm thuật vừa phải vì nàng sắc thuốc cộng thêm thời gian dài trị liệu mới có thể loại bỏ hết độc tính “.
“Nơi này là vương phủ lại thêm thảo dược mà ta cần cũng không phải kinh người thiên tài địa bảo, ta không tin vương phủ không thể vì ta chuẩn bị, chúng ta ở lại thành Yến Kinh thêm một tháng, sau đó lại rời đi”.
........
Một tháng thời gian là một đoạn thời gian không ngắn cũng chẳng dài.
Vô Song ở lại Yến Kinh thêm một đoạn thời gian cũng không phải hoàn toàn vì Mai Siêu Phong, một nguyên nhân quan trọng khác là vì Tây Thi.
Vô Song đã ở bên cạnh A Thanh một tháng, hấp thu tri thức võ học kinh người của nàng vậy tại sao hắn không ở bên Tây Thi một tháng, phải biết về mặt võ công Tây Thi xa xa sánh không được cùng A Thanh nhưng tạp học của Tây Thi tuyệt đối nghiền ép A Thanh thậm chí nghiền ép bất cứ ai trong thiên hạ.
Chuyển thế trùng sinh sao mà kinh người hơn nữa lại không chỉ sống lại một thế đồng thời mỗi lần nàng sống lại đều xuất hiện trong thân phận ‘diệt quốc nữ nhân’.
Dạng nữ nhân này có thể nói là tai họa cho bách tính, cho triều đại nhưng mà dạng nữ nhân này bất cứ ai cũng phải có đại trí tuệ, đại bản lĩnh, dùng thân nữ nhi diệt đi một quốc gia, diệt đi một cái triều đại dễ sao?, căn bản không dễ.
Vô Song không biết lịch sử chân thật là thế nào nhưng hắn chắc chắn biết thân là hoàng đế không thể nào toàn bộ bị mỹ sắc che mắt mà bỏ đi quốc gia, dạng nữ nhân có thể để hoàng đế... bất chấp tất cả bỏ đi giang sơn xã tắc, bỏ đi cơ nghiệp tiên tổ đều cực kỳ kinh khủng.
.......
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.