Bạch Tự Tại đi đến, trên người ông ta có mùi máu huyết rất nồng, theo làn gió đông mà thôi qua khắp bốn phương tám hướng thậm chí trên hai bàn tay to lớn của Bạch Tự Tài còn chảy xuống từng giọt từng giọt máu đỏ, cách giết người của Bạch Tự Tại gần như phải dùng từ ‘tàn ác ‘ để hình dung.
Đương nhiên Bạch Tự Tại thích nhất sự tàn ác cùng máu me này, trong mắt ông ta thủ đoạn giết người càng lăng lệ, càng bá đạo thì lại càng tỏ rõ được sức mạnh bản thân, đây chính là cách suy nghĩ của Bạch Tự Tại.
Bản thân Bạch Tự Tại là một kẻ tự đại thậm chí là tự đại đến mức tự cuồng, ông ta là một nhân vật coi trời bằng vung, là một người luôn tự cho mình là đệ nhất thiên hạ, tất nhiên thực lực của Bạch Tự Tại cũng cực kỳ đáng sợ nếu không ông ta căn bản không có quyền hợp tác cùng Lý Thu Thủy hay Âu Dương Phong.
Một điều trùng hợp lý thú nữa là cả ba cường giả ngũ tuyệt có mặt ở đây đều không phải là cao thủ của trung nguyên võ lâm.
Lý Thu Thủy đúng là cao thủ của trung nguyên bất quá hiện nay nàng là người Tây Hạ ở Tây Vực, Âu Dương Phong thì không phải nói, ông ta đương nhiên cũng là người Tây Vực, chủ nhân Bạch Đà Sơn Trang, về phần Bạch Tự Tại làm chưởng môn của Tuyết Sơn Phái, dãy tuyết sơn thật ra cũng thuộc một phần của trung nguyên nhưng quá mức xa xôi dẫn đến cũng tự động tách thành một phương thế lực riêng.
.......
Bạch Tự Tại tiến đến cũng làm cuộc chiến giữa hai người Lý Thu Thủy cùng Âu Dương Phong lập tức đình chỉ, cả hai đều nhìn về vị Uy Đức Chân Nhân này.
Lý Thu Thủy lúc này nhoẻn miệng cười, muốn có bao nhiêu vũ mị liền có bấy nhiêu vũ mị.
“Bạch bang chủ đã ra tay thì nhân gia việc gì phải để ý đến mấy thứ này, với thần uy của Bạch bang chủ chỉ cần một chiêu nữa thức đánh ra liền kinh hãi thế tục, căn bản không có bất cứ kẻ nào dám ra tay ngăn cản nha lại càng không có kẻ nào dám phá rối nha”.
Lý Thu Thủy nói xong lập tức làm Bạch Tự Tài cười lớn, tiếng cười vang vọng cả Dã Tam Pha, bản thân Bạch Tự Tại quả thực rất thích phô diễm sức mạnh, ngay cả tiếng cười của ông ta cũng đưa vào một luồng kinh người nội lực cực kỳ đáng sợ.
Về phần Âu Dương Phong trực tiếp không cho ý kiến, Âu Dương Phong tất nhiên cũng biết Bạch Tự Tại thích nhất người khác khen ngợi mình, càng nâng ông ta lên cao thì Bạch Tự Tài càng vui vẻ bất quá muốn bảo Âu Dương Phong đi vuốt mông ngựa kẻ khác, Âu Dương Phong căn bản không làm.
Trong ống tay áo Âu Dương Phong xuất hiện một cái bình, sau đó chậm rãi bước ra một bước, mượn Xà Hành Thân Pháp trực tiếp lướt về phía hẻm núi.
Nhìn theo bóng lưng của Âu Dương Phong biết mất khuôn mặt già nua của Bạch Tự Tại có chút nhếch lên, bất quá cũng không có gây chiến với đối phương thậm chí đối với Âu Dương Phong còn có vài phần kính trọng.
“ Ha ha, Âu Dương tiên sinh vẫn ít nói như vậy căn bản không có thoải mái bằng Lý tiên tử bất quá Âu Dương tiên sinh làm việc lão phu vẫn cực kỳ tin tưởng, Tây Vực Hóa Thi Phấn xuất ra thì căn bản không có bất cứ ai nhìn ra tung tích gì”.
Bạch Tự Tại nói xong lại cười lớn, ông ta trực tiếp vận công thân hình lao vút đi trong làn gió tuyết chỉ để lại âm thanh vang vọng đằng sau.
“Lý tiên tử, việc đã thành lão phu liền đợi tiên tử ở Thái Hồ Độ”.
.........
Âu Dương Phong bỏ đi xuống sườn núi lo việc hủy thi diệt tích, Bạch Tự Tại thì lại đi thẳng về phía Thái Hồ Độ, ở đây trong phút chốc chỉ còn Lý Thu Thủy cùng hai người Hoàng Dung – Vô Song.
Đợi Bạch Tự Tại rời đi bản thân Vô Song mới dám lên tiếng, hắn nhìn về phía Bạch Tự Tại có chút kinh ngạc.
“Tiền bối, vị tiền bối đó là ai?”.
Lý Thu Thủy nghe Vô Song hỏi cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm, nàng trực tiếp quay đầu lại.
“Hắn là Tuyết Sơn chủ nhân, Uy Đức Tiên Sinh – Bạch Tự Tại bất quá ngươi tốt nhất không nên nói chuyện với hắn, bản thân hắn thích nhất vuốt mông ngựa nhưng lại khùng khùng điên điên tính khí thất thường, nếu không có thực lực tự vệ trước hắn chỉ sợ chết lúc nào cũng không hay”.
Lý Thu Thủy nói xong liền quay ra nhìn Hoàng Dung, ánh mắt cũng mang theo vài phần cảnh cáo.
“Về phần tiểu nha đầu ngươi, tốt nhất không nên nói ngươi là con gái Đông Tà, Bạch Tự Tại mà nghe được nhất định sẽ hỏi ngươi lão ta cùng Đông Tà ai mạnh hơn, khi đó ngươi muốn sống tốt nhất là nói phụ thân ngươi yếu hơn một chút, nếu không chỉ sợ Bạch Tự Tại một chưởng liền sẽ giết ngươi, khi đó đến cả ta cũng sẽ không cứu được “.
Thật ra mà nói Lý Thu Thủy bản tâm không muốn cứu Hoàng Dung, nếu không phải nàng đánh cuộc thua Vô Song thì cũng sẽ không vì Hoàng Dung mà đối đầu cùng Tây Độc, bây giờ nếu Hoàng Dung còn mang thêm cho nàng một cái phiền toái là Bạch Tự Tại, nàng không ngại tự mình diệt sát Hoàng Dung.
Hoàng Dung cảm nhận được ánh mắt băng hàn của Lý Thu Thủy liền có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt nàng vẫn cứng cỏi vô cùng.
“Tiền bối yên tâm, Dung nhi sẽ không để cho Bạch tiền bối biết phụ thân của ta là ai, tiền bối không cần vì Dung nhi mà lo lắng”.
Hoàng Dung lần này thực sự chịu rất nhiều đả kích, bình thường trong cùng thế hệ mà nói nàng chưa từng thua bất cứ ai, đây là tự tin của Hoàng Dung cũng là cao ngạo của nàng bất quá lần này sau khi rời khỏi Đào Hoa Đảo nàng liền như bị vận xui quấn thân, nàng làm bất cứ việc gì cũng không thuận, đi đâu cũng bị người hiếp đáp, có lẽ may mắn duy nhất của nàng chính là... có một bàn tay nhẹ nắm lấy mình.
Hoàng Dung khẽ quay đầu lại liền nhìn thấy Vô Song đối với mình nhẹ lắc đầu, nàng cũng nhẹ cúi đầu xuống, không có tiếp tục sinh khí với Lý Thu Thủy, Hoàng Dung đương nhiên cũng biết nàng hiện nay căn bản không có tư cách sinh khí với đối phương, nàng lấy cái gì đấu với Lý Thu Thủy.
Vô Song một tay nắm lấy tay Hoàng Dung, ánh mắt của hắn lúc này cũng xuất hiện vô vàn suy nghĩ, hắn không ngờ mình lại gặp Bạch Tự Tại ở đây.
Bạch Tự Tại cũng có thể coi là một trong những cao thủ mạnh nhất của Hiệp Khách Hành, nếu không tính Thạch Phá Thiên quá mức bá đạo ra thì thiên hạ đúng là không có mấy ai làm được đối thủ với Bạch Tự Tại, ông ta ngồi vào hàng ngũ tuyệt cao thủ vốn là việc hiển nhiên căn bản sẽ không có ai nghi hoặc, thứ làm Vô Song suy nghĩ chỉ là thân phận của Bạch Tự Tại.
Tại thế giới trước của Vô Song, Bạch Tự Tại có thể coi là huynh đệ kết nghĩa của phụ thân hắn Lệ Thương Thiên, bản thân ông ta cũng là một trong ít người dám đến cứu viện Lệ Thương Thiên năm đó, từ Đại Tuyết Sơn xa xôi mà đi thẳng đến trung nguyên chi viện chỉ đáng tiếc là nước xa không cứu được lửa gần mà thôi, chỉ cần nhìn vào hành động này Vô Song có thể cảm thấy đây cũng là một cái nhân vật chí tình.
Năm đó phụ thân của hắn Lệ Thương Thiên quen biết với rất nhiều cao thủ trong thiên hạ bất quá trận chiến trên dãy Thiên Long Sơn năm đó cũng không có bao nhiêu người dám đưa tay ra trợ Thiên Long Giáo, chỉ bằng một điểm này đã khiến Vô Song có ấn tượng phi thường không tệ với Bạch Tự Tại.
Âu Dương Phong còn ở phía sau, Bạch Tự Tại thì lại đi trước, Vô Song cũng lập tức nắm lấy tay Hoàng Dung rồi cúi đầu với Lý Thu Thủy.
“Tiền bối... không biết vãn bối có thể rời đi hay không?”.
Vô Song thật ra cảm thấy hắn có mặt ở đây căn bản là tai nạn, việc Lý Thu Thủy, Âu Dương Phong cùng Bạch Tự Tại tập hợp tại Dã Tam Pha vốn muốn chia một miếng bánh nào đó, việc này Vô Song không cách nào tham dự cũng không có tư cách tham dự vì vậy lúc này hắn chỉ cầu an toàn mang Hoàng Dung rời đi mà thôi.
Lý Thu Thủy đầy hứng thú nhìn Vô Song sau đó còn châm rãi liếm liếm đôi môi đỏ mọng, nàng đầy vũ mị mà nhìn hắn.
“Rời đi?, hì hì cái này tất nhiên là được nha bất quá Dung nhi của ngươi nếu không có ta bảo vệ ta liền không biết cái gì xảy ra với con bé này nha, nghĩ đến thủ đoạn của Tây Độc ta quả thực không rét mà run nha”.
Câu nói của Lý Thu Thủy đương nhiên là có lý, nếu không có Lý Thu Thủy ở đây thì lấy ai căn Âu Dương Phong?, chỉ cần Âu Dương Phong mạnh mẽ mang Hoàng Dung về Bạch Đà Sơn Trang thì chỉ sợ Đông Ta Hoàng Dược Sư cũng khó cứu chứ đừng nói đến Vô Song, một đoạn thời gian tiếp theo chỉ sợ Vô Song cùng Hoàng Dung nhất định phải gắn với Lý Thu Thủy, muốn rời đi cũng là không dễ.
........
Đêm về khuya, tại Tùng Hạc Lâu.
Vô Song sau khi xuống khỏi Dã Tam Pha hắn liền trở về tửu lâu sau đó lập tức bế quan trị thương, bản thân hắn trên Dã Tam Pha chịu nguyên 3 chưởng của ngũ tuyệt cấp bậc cao thủ, cho dù toàn bộ 3 chưởng này đều không phải là chí mạng nhưng cũng làm nội lực trên người hắn như tan nát, xương cốt đau như muốn nứt ra, vừa trở về phòng hắn lập tức khoanh chân tĩnh tọa.
Vô Song cũng chẳng biết mình tiến vào trạng thái nhập định bao lâu có điều khi hắn mở mắt ra thì ngửi được mùi thơm ngào ngạt của thuốc bắc, mùi thơm này lập tức làm bụng hắn nhẹ réo lên, cả ngày hôm nay Vô Song cũng tốn quá nhiều thể lực.
Quay mặt về phương hướng xuất hiện mùi thơm kia, hắn thấy Hoàng Dung từ lúc nào cũng đang đặt một cái cặp lồng lên bàn, hai tay nàng chống cằm cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, cũng chẳng biết cô nàng này đã quan sát Vô Song bao lâu rồi nữa.
Phát hiện Vô Song đang nhìn mình, Hoàng Dung lập tức quay đầu rời đi, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một rặng mây đổ thậm chí cái cổ trắng ngần của nàng cũng chậm rãi đỏ lên nhìn hấp dẫn chết người, cái vẻ mị hoặc cùng hấp dẫn này thực sự khác xa mị hoặc của Lý Thu Thủy, nó nhẹ nhàng mà bình yên hơn rất nhiều rất nhiều.
Hoàng Dung lúc này rõ ràng có thể cảm thấy Vô Song đang đầy hứng thú nhìn mình, mặt nàng thật sự càng ngày càng đỏ, nàng vốn không muốn quan sát Vô Song kỹ như vậy nhưng ai bảo Vô Song quá đẹp đây?, đẹp đến nỗi chính bản thân Hoàng Dung còn thấy vô lý, rốt cuộc phải như thế nào để khiến một nam nhân trở nên xinh đẹp thế này?, nàng cứ như vậy nhìn hắn nhập định đến mức thất thần lúc nào không hay.
“Huynh... huynh nhìn gì muội vậy?”.
Vô Song nghe Hoàng Dung nói vậy, hắn chỉ đơn giản đứng lên bật cười.
“Muội không nhìn ta sao biết ta nhìn muội?”.
Nói xong hắn trực tiếp tiến về bàn tròn giữa phòng, trên bàn là một bát gà tần hầm thuốc bắc tỏa ra ngào ngạt mùi thơm, chỉ cần nhìn màu sắc, chỉ cần cảm nhận hương thơm kia cũng đủ để Vô Song biết tay nghề của Hoàng Dung thực sự là danh bất hư truyền, hắn so với nàng chỉ sợ không hơn không kems.
“Oa, dung nhi đây là ngươi nấu sau?, thực sự là không ngờ Dung nhi có thể nấu ăn ngon như vậy, quả thật làm ta mở rộng tầm mắt”.
Hoàng Dung nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, nàng liền quay lại nhìn Vô Song có điều vẻ mặt nàng hiện nay lại cố tỏ ra vài phần nghi hoặc.
“Thật không đó?, chưa ăn sao biết là ngon, hay là huynh chỉ khen cho muội vui lòng?”.
Hoàng Dung lúc này thật sự quá mức dễ thương rồi, nàng khiến Vô Song không kìm được mà bật cười.
“Mỹ nữ như muội chịu xuống bếp làm đồ ăn, kiểu gì cũng ngon, cho dù không ngon thì ngắm nhìn dung mạo của muội cũng thành ngon”.
Hoàng Dung phì cười có chút bĩu môi đối với Vô Song.
“Xinh đẹp cũng không xinh đẹp bằng huynh, rõ ràng là nam nhân giả nữ nhân làm cái gì chứ?”.
Vô Song đang định động đũa muốn thử bát gà tần mà Hoàng Dung chuẩn bị riêng cho hắn bất quá nghe đến câu này cánh tay của Vô Song hơi hơi dừng lại sau đó hắn rất nhanh nhẹ lắc đầu.
Thật ra Vô Song cũng không muốn biết tại sao Hoàng Dung lại biết được hắn là nam nhân, việc này hắn chỉ cầu Hoàng Dung biết càng sớm càng tốt mà thôi nhưng chính bản thân hắn cũng không biết mở miệng thế nào, nay Hoàng Dung tự động mở miệng đối với Vô Song liền là thiên đại việc vui.
“Nga?, muội đóng giả nam nhân thì được sao ta không làm ngược lại được nha, làm gì có đạo lý đó với cả Dung nhi thật sự rất xinh đẹp, muội không cần hạ thấp bản thân mình”.
Hoàng Dung nhoẻn miệng cười sau đó trong ánh mắt không ngờ của Vô Song, nàng trực tiếp đứng lên sau đó ngồi sát cạnh hắn, ánh mắt lóe lên hai tia sáng rực rỡ, bản thân Vô Song thực sự đã quên mất, Hoàng Dung hồi trẻ thực sự rất ‘nghịch’, nàng rất thích trêu người.
“Vô Song ca ca, mau cho ta xem một chút”.
“Xem cái gì?”.
“ Đương nhiên là xem ca ca ngươi ngoài khuôn mặt ra còn chỗ nào giống nữ nhân hay không”.
Hoàng Dung vừa nói xong đôi tay nhỏ liền đưa ra, nàng luồn hai tay vào trong áo khoác của Vô Song, sau đó nàng vậy mà dám cởi áo ngoài của Vô Song ra.
Bản thân Vô Song có Tiên Thiên Chí Âm Thể lại thêm thực lực hắn đã sớm vượt ra khỏi tông sư cảnh dẫn đến việc kháng lạnh của hắn cực cao, hắn mặc áo ấm căn bản chỉ vì muốn không trở thành ‘quái nhân’ trong mắt người khác mà thôi, bên ngoài lớp áo lông ấm áp kia ra bên trong chỉ có độc một cái áo ngắn mà thôi.
Theo động tác tay của Hoàng Dung, lớp áo lông ấm áp của Vô Song liền bị cởi xuống bất quá ngay sau đó ánh mắt Hoàng Dung liền sững sờ.
Vô Song đương nhiên không có ngực bất quá làn da của hắn thậm chí làm Hoàng Dung một lần nữa phải than thầm, nàng vốn chỉ muốn xem Vô Song còn ‘nhét’ bánh bao vào trong ngực hay không nhưng khi cởi lớp áo ngoài kia ra chính Hoàng Dung cũng phải nuốt một ngụm nước bọt, nàng cảm thấy làn da của Vô Song quá đẹp rồi.
Vô Song không lộ phần ngực ra ngoài nhưng chỉ cần nhìn hai cánh tay trắng mịn như bạch ngọc, làn da của Vô Song dưới tác dụng của Tiên Thiên Chí Âm Thể thì phải dùng từ hoàn mỹ để hình dung.
Hoàng Dung lập tức giúp Vô Song kéo lại áo ngoài lên, nàng liên tục nhìn hắn lắc đầu.
“Quá vô lý rồi, Vô Song ca ca, ngươi sinh ra không phải là nữ nhân quả thực quá mức thiệt thòi”.
Đáp lại câu nói của Hoàng Dung, Vô Song thản nhiên đưa tay ra nhéo nhéo cái mũ nhỏ của nàng, sau đó khiến Hoàng Dung không tưởng tượng được là, Vô Song dùng một tay ôm lấy eo nàng rồi kéo thẳng xuống đùi của mình.
Vô Song hắn từ khi nào dễ chọc như vậy?, nếu Hoàng Dung đã muốn nghịch thì hắn cùng chơi với nàng.
Hoàng Dung hoàn toàn bất ngờ với hành động của Vô Song nhưng chính nàng cũng không có quá mức kháng cự, thân thể nàng chỉ run lên một chút mà thôi sau đó liền yên tĩnh lại, dù sao mấy ngày qua Vô Song không ít lần ôm nàng vào lòng cho dù toàn bộ những lần đó đều không cách nào thân mật bằng lần này.
Hoàng Dung cũng không biết tại sao, nàng cảm thấy ở bên cạnh Vô Song đặc biệt thoải mái, thậm chí bị hắn ôm vào trong người cũng không có phản cảm, khác hẳn với cảm giác bất cứ nam nhân nào khác dành cho nàng.
Thân hình nhỏ nhắn ngồi trên đùi của Vô Song, nằm gọn trong vòng tay hắn liền khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng không nói thành lời.
“Vô Song ca ca... ngươi... ngươi buông ta ra được không”.
Vô Song nào dễ dàng buông cô gái nhỏ này ra như vậy, hắn cảm thấy khi Hoàng Dung xấu hổ, khi nàng bỏ đi cái vẻ thông minh cơ trí kia thì lại có một loại phong vị rất khác.
“Ăn đi, muội cả ngày cũng không ăn gì rồi, ăn xong rồi nói gì thì nói”.
Mặc kệ Hoàng Dung làm sao phản kháng, Vô Song vẫn kéo cái cặp lồng về phía hai người sau đó rất nhanh lấy ra hai bát gà tần vẫn còn nóng hổi, đầy thoải mái thưởng thức đồ ăn do chính Hoàng Dung chuẩn bị cho mình, về phần Hoàng Dung lại dở khóc dở cười, nàng lúc này đang ngồi ngay trên đùi Vô Song hơn nữa lại bị Vô Song ôm vào bên trong hai tay, như vậy thì ăn kiểu gì?.
Hoàng Dung lập tức trở nên có chút luống cuống nhưng nàng càng luống cuống thì trong căn phòng này lại có vài phần tư vị, có vài phần ấm áp.
Đáng tiếc sự ấm áp kia cũng chẳng kéo dài bao lâu bởi chính Vô Song cũng phải rất nhanh thả Hoàng Dung ra, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc, ở ngoài cửa vậy mà có một bóng người xuất hiện.
Bóng người này di chuyển rất nhanh, chỉ lóe một cái là biến mất bất quá không biết vì sao Vô Song lại có cảm giác bóng người này đang cố gắng di chuyển chậm lại cho hắn nhìn thấy vậy, cứ như cố tình gọi Vô Song ra ngoài vậy.
Vô Song lập tức quay đầu nhìn Hoàng Dung sau đó làm dấu hiệu im lặng với nàng, thân hình hắn lướt về phía trước một tay đưa ra làm dập tắt ngọn nến trong phòng, thân hình rất nhanh cũng lao ra ngoài cửa.
Bước ra ngoài hành lang của Tùng Hạc Lâu, Vô Song bắt đầu nhắm mắt lại cảm nhận một chút rồi cả người cũng dần dần hòa vào trong bóng đêm, hắn lập tức lao ra ngoài, dựa theo cảm ứng lực của hắn rất nhanh đã xuất hiện trên mái nhà của Tùng Hạc Lâu, đập vào mắt Vô Song lúc này chính là một hắc y nhân.
Hắc y nhân thì ở đâu cũng thấy bất quá đây lại là một cái nữ nhân, chỉ cần nhìn phần ngực nhô ra sau lớp hắc y cùng đôi mắt xanh thăm thẳm đã đủ xác nhận giới tính của nàng.
Vô Song cùng nữ nhân này bốn mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt Vô Song hơi hơi lạnh lại, hắn vậy mà không cách nào nhìn ra thực lực của người này cao hay thấp, tất nhiên nếu trường hợp này xảy ra thì Vô Song sẽ luôn chọn phương án đối phương mạnh hơn mình, hắn chưa từng gặp kẻ nào yếu hơn hắn mà hắn không nhìn ra sâu cạn cả.
Nữ nhân này cũng đang chậm rãi quan sát Vô Song sau đó trong ánh mắt không tin được của Vô Song, nàng vậy mà cởi bỏ khăn che mặt lộ ra dung mạo thật sự, điều làm Vô Song khó hiểu là nếu nàng đã muốn dùng mặt thật đến gặp hắn thì việc gì phải che kín toàn thân bởi hắc y?.
Đây là một cái nữ tử rất đẹp bất quá nàng chỉ dừng lại ở một chữ đẹp mà thôi, rất khó vươn lên xếp vào hàng tuyệt thế dung mạo như Dạ Xoa, Hoàng Dung hay Lý Mạc Sầu, nói về dung mạo nàng có lẽ có thể xếp ngang hàng với Viên Tĩnh.
Dáng người của nữ nhân này cũng tương đối nhỏ bé, chỉ khoảng trên dưới 1m6 không hơn, sau lưng đeo một thanh kiếm màu đen tuyền tương đối dài đồng thời ở bên hông của nàng có một thanh kiếm gỗ.
Vô Song cũng không thể đứng nhìn cô nàng này cả ngày, hắn cũng đành là người lên tiếng trước.
“Không biết ngươi là ai?, vì cái gì lại gọi ta ra đây?”.
Nữ nhân này nghe Vô Song hỏi nàng hơi hơi mấp máy môi nhưng rốt cuộc cũng không nói ra lời, sau đó Vô Song chỉ thấy nữ nhân này tiến tới, nàng rút thanh kiếm gỗ bên hông ra lướt nhẹ về phía Vô Song.
Vô Song thấy nàng động đương nhiên cũng không đứng im, hắn biết trong Thái Hồ Độ hiện nay nước rất đục, có đến ba vị ngũ tuyệt coa thủ đang ở bên trong Thái Hồ Độ, cho dù đối phương có mạnh hơn mình đi chăng nữa thì chỉ cần âm thanh cuộc chiến đủ lớn liền có thể dẫn động Lý Thu Thủy đến đây tiếp theo liền gọi luôn Âu Dương Phong cùng Bạch Tự Tại đến, bằng vào ba vị ngũ tuyệt cao thủ ở đây thì Vô Song căn bản không có gì cần băn khoăn.
Vô Song nghĩ đương nhiên rất hợp tình hợp lý bất quá thực tế khác xa hắn tưởng tượng, nữ tử này tuyệt đối không phải cấp bậc mà Lý Thu Thủy hay bất cứ ngũ tuyệt cao thủ nào đủ sức so sánh thậm chí... nữ tử này còn vượt ra khỏi cảnh giới ngũ đế, nàng không rút kiếm ra thì thôi nhưng khi rút kiếm liền làm Vô Song nhớ đến một cái hình bóng.
Nữ tử trước mặt hắn vậy mà không hề thua kém Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.
Đây rốt cuộc là quái vật phương nào?.
Chỉ thấy nàng bước ra một bước, kiếm gỗ chém ra như mang theo thiên địa đại thế, một kiếm chém xuống khiến Vô Song trực tiếp bất động, một kiếm chém xuống như mang theo trọng lượng của cả thiên địa, loại kiếm pháp này ai có thể đỡ được?.
May mắn cho Vô Song, thanh kiếm gỗ đó khi cách bả vai của Vô Song một đoạn liền khựng lại, nữ tử này vậy mà bắt đầu thu kiếm, ánh mắt nhíu nhíu một chút nhìn Vô Song.
“Không phải chứ?, ngươi sao lại yếu như vậy?, quẻ tượng ta tính ra tuyệt đối không có lầm hơn nữa ngươi quả thực không có mệnh cách bất quá... ngươi lại yếu đến thảm thương, nếu như vậy sao có thể phá toái hư không mà đến thế giới này?”.
Một câu nói của nàng trực tiếp làm Vô Song sững sờ, đây là người thứ hai nói cho Vô Song về ‘mệnh cách’ cũng là người thứ hai có thể nhìn ra thân phận người xuyên không của Vô Song chỉ là nàng dùng từ ngữ khác mà thôi, bốn chữ ‘phá toái hư không’ quả thực cũng không mấy xa lạ với Vô Song, đây là loại cường giả trong truyền thuyết mạnh đến đáng sợ, loại cường giả có xé rách một vị diện mà phi thăng thành tiên.
.............
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.