Cực Võ

Chương 144: Chương 144: Tu La Môn (1)




Trong khu rừng, có hai cái bóng đang di chuyển cực nhanh, hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện như hai cái bóng ma vậy.

Hai người này chính là Đường Vô Lệ cùng Vô Song.

Đây là ngày thứ ba bên trong khu rừng, cũng là ngày Tu La Môn mở ra.

Đương nhiên Tu La Môn mở ra hay không bản thân Vô Song cùng đội ngũ của hắn sẽ không quan tâm, bởi bọn họ là một đội ngũ quá mạnh.

Vẫn theo kiến nghị ban đầu của Vô Song, chia thành đội tấn công cùng đội phòng ngự, tuy nhiên với sự gia nhập của đoàn đội Đường Môn mà nói, Vô Song căn bản không cần chiến thuật, chỉ cần chia đội.

Đội tấn công bao gồm hai đội, đội giáp cùng đội ất.

Giáp Đội bao gồm Vô Song – Đường Vô Lệ cùng Mộ Dung Ảnh.

Ất Đội bao gồm Hồ Phỉ - Hắc Báo – Đường Phong.

Về phần đội phòng ngự liền lấy Hùng Bì – Hùng Đảm – Mặc Vân – Cổ Đại Ngưu – Phi Lưu – Tây Môn Tuyết – Đường Dần – Đường Ngạo.

Đội hình phòng ngự tạm có đến 5 cái nhất lưu cao thủ lại thêm Đường Ngạo đứng đầu, chỉ cần bảo vệ một cái hang núi địa hình hiểm trở liền quá dễ dàng.

Về đội hình tấn công càng không phải nói, với chiến lực của đám người Vô Song, mỗi đội hình chỉ cần 3 người liền có thể diệt sạch một cái đoàn đội khác.

......

Đầu tiên phải nói một chút về ngày thứ hai trong khu rừng này.

Nhóm Vô Song vì bản thân bị thương cũng sẽ không quyết định đi săn mà ở lại tĩnh dưỡng, trong buổi chiều hôm đó quả thật cũng đụng độ hai cái đội ngũ khác tiến vào khu vực này, bất quá mấy đội ngũ này cũng không đến cùng lúc, lại thêm nhìn thấy bên Vô Song chiếm ưu thế số lượng tuyệt đối, chưa kể tính tổng số nhất lưu cao thủ cũng đến gần 10 người, đám người kia tất nhiên không dám chiến, liền lựa chọn đi vòng.

Xế chiều ngày hôm đó thì Đường Ngạo cũng tỉnh lại, dính một quyền của Cổ Đại Ngưu, hắn dĩ nhiên bất tỉnh nguyên 1 ngày, đủ để nói lên quyền kia kinh khủng thế nào, thậm chí Cổ Đại Ngưu còn để lại di chứng trong lòng cho chính Đường Ngạo.

Có Đường Vô Lệ đứng ra giải thích, bản thân Đường Ngạo cũng sẽ không phản đối việc hợp sức, dù sao Đường Vô Lệ đã nói hắn có thể làm gì?, thêm vào Đường Dần cùng Đương Phong dĩ nhiên lại nghe lời Vô Song răm rắp, cũng làm Đường Ngạo cả kinh không thôi.

Cổ nhân nói, con đường gần nhất dẫn tới trái tim nam nhân là con đường dạ dày, câu nói này bao nhiêu năm qua vẫn cứ đúng.

Nếu không nghe lời Vô Song, liền tự lăn vào bếp.

Câu uy hiếp này thực sự rất đáng sợ, đặc biệt là nghĩ đến cảnh ra một góc ăn riêng, đám còn lại ngồi cùng nhau thưởng thức mỹ thực, hai người Đường Dần cùng Đường Phong trực tiếp đầu nhập vào đội ngũ ‘sai đâu đánh đó’.

Tiếp theo là Phi Lưu, Phi Lưu cũng không có nói nhảm, sức sống của tên này rất tốt.

Phi Lưu bị thương rất nặng, nhưng nhờ y thuật của Vô Song lại thêm ba ngày tĩnh dưỡng vậy mà thật sự có thể động võ, điều này làm Vô Song bất ngờ không thôi.

Có Phi Lưu cùng Đường Ngạo, khiến Vô Song có thể an tâm không ít, từ đó hắn liền chấp nhận chia thành hai đội tấn công, Giáp cùng Ất.

Bọn hắn bỏ mất một ngày đi săn lệnh bài, liền phải đẩy nhanh tiến độ.

Tất nhiên trong lúc này, Vô Song cũng phát hiện ra một việc.

Con hàng Đường Vô Lệ dĩ nhiên giấu hàng cấm.

Đường Vô Lệ vốn bị đánh vỡ lồng ngực, loại vết thương này liền khiến chính Vô Song cũng đau đầu.

Vết thương trong thiên hạ cũng có rất nhiều loại.

Chủ yếu phân thành nội thương cùng ngoại thương.

Bên nội thương thì có lục phủ ngũ tạng cùng kinh mạch.

Bị thương lục phủ ngũ tạng liền là xuất huyết trong, xuất huyết trong là thương tổn rất dễ gây chết người tuy nhiên... thời gian hồi phục của loại vết thương này cũng có thể được coi là nhanh.

Về phần bị thương kinh mạch cũng chia làm rất nhiều loại, ví dụ hàn khí nhập thể như Huyền Minh Thần Chưởng, hoặc ví dụ kinh mạch nghịch đảo dẫn đến bạo tạc như trường hợp Tây Độc, cũng có khi kinh mạch đứt gãy.

Vết thương kinh mạch liền cực kỳ cực kỳ khó trị liệu.

Về ngoại thương, ngoại thương được chủ yếu chia thành đoạn xương cùng xuất huyết.

Xuất huyết còn dễ nói, đây là xuất huyết ngoài, băng vết thương vào đánh nhau tiếp không phải là không thể, ví dụ điển hình là Hồ Phỉ, chỉ cần buộc chặt vết thương ở cổ lại hắn vẫn là có thể chiến đấu tiếp.

Về phần đoạn xương liền là Vô Song cùng Đường Vô Lệ, hai người chính là bị gãy xương.

Vết thương liên quan đến xương ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng vận động đồng thời nó cũng... cực khó bình phục.

Tốc độ bình phục của xương chậm hơn da thịt nhiều.

Vô Song vốn tưởng hắn cùng Đường Vô Lệ ít nhất phải đến ngày 4 hay ngày 5 mới có thể bắt đầu hành động chỉ là không ngờ Đường Vô Lệ lại có Thiên Hương Ngọc Lộ Hoàn.

Không rõ là con hàng này dùng thủ đoạn lừa gạt cái ni cô nào, dĩ nhiên lại có thể mang trong người trung nguyên thánh dược trị thương, đại danh đỉnh đỉnh Hành Sơn Phái – Thiên Hương Ngọc Lộ Hoàn.

Thiên Hương Ngọc Lộ Hoàn chính là cùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao của Tây Vực tề danh, tuy nhiên Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thiên hướng về những vết thương dạng ‘đoạn gân’ hơn.

Thiên Hương Ngọc Lộ Hoàn liền chuyên về ‘đoạn xương’.

Vô Song cũng không quá rõ lý do nào làm Đường Vô Lệ mang Thiên Hương Ngọc Lộ Hoàn đến chia sẽ với hắn, nhưng quả thật nhờ vào Thiên Hương Ngọc Lộ Hoàn, Vô Song cùng Đường Vô Lệ thật sự có thể tự thành tổ đội, ra ngoài chiến đấu.

........

Giáp - Ất hai đội trong buổi sáng liền tranh thủ chia ra, sương muối vừa tan liền lập tức hành động.

Người tính không bằng trời tính, Vô Song vẫn luôn muốn giữ thái độ trao đổi lệnh bài, dù sao chém giết quá nhiều chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến đội ngũ của chính Vô Song mà thôi.

Vô Song đã suy nghĩ cùng bàn bạc việc này rất kỹ cùng Hồ Phỉ, Đường Vô Lệ và cả Đường Ngạo.

Giả sử coi đám thí sinh ở đây là một đàn cừu, đám người xuất hiện trong Tu La Môn là một đàn sói.

Sói sẽ luôn ít hơn cừu, đồng thời càng nhiều cừu thì tỷ lệ đàn cừu nhóm Vô Song bị động đến càng thấp.

Chung quy lại, chỉ cần số lượng thí sinh còn lại càng nhiều, nhóm người Vô Song càng an toàn, chỉ cần vận khí không quá đen đủi, có lẽ cũng không gặp phải tình trạng sát thủ THiên Ý Thành quần công.

Tất nhiên việc này cũng phải bàn bạc kỹ lại, như đã nói ở trên người tính không bằng trời tính, bọn họ đã lỡ mất một ngày, tức là thời gian eo hẹp rất nhiều, vì vậy chỉ cần không dùng miệng đàm phán được, liền dùng nắm đấm quyết đấu.

........

Không biết nhóm Ất bên kia thế nào nhưng nhóm Giáp của Vô Song là nhóm thiên hẳn về tốc độ.

Lấy Đường Vô Lệ cùng Vô Song dẫn đầu, Mộ Dung Ảnh đi cuối, ba người chia ba hướng dò xét phạm vi rộng, đồng thời cố gắng giữ khoảng cách với nhau, không bao lâu liền thật sự phát hiện ra một đoàn đội.

Như kế hoạch đặt ra, sau khi tìm thấy một đoàn đội lập tức bắn ra pháo hiệu.

Phái hiệu là một làn khói cực nhạt căn bản khiến người ở xa không thể phát hiện ra, chỉ có người gần đó mới có thể loáng thoáng nhìn thấy.

Loại pháo hiệu này không phải là ám hiệu quan sát bằng thị giác mà là bằng khứu giác.

Mùi của nó rất nồng, theo gió lan tỏa trong một phạm vi trung bình, liền có thể rất dễ tìm đến nhau.

Tất nhiên tác giả của loại pháo hiệu này mà Mộc Tang, theo Mộc Tang nói đám người bọn họ ở Miêu Cương bình thường đều là dùng cách này liên lạc.

Miêu Cương chủ yếu là nơi rừng thiêng nước độc, kể cả có bắn khói ám hiệu cũng bị tán cây che lại, căn bản không nhìn ra, vì vậy chủ yếu dùng mùi hương nhận ra nhau, đoán ra vị trí của nhau.

Lần này người đầu tiên phát hiện ra đoàn đội, là Mộ Dung Ảnh.

Mộ Dung Ảnh cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức từ cành cây phi thân nhảy xuống, một mình nàng liền chặn cái đội ngũ kia lại.

Đội ngũ kia.... không biết là do vô tình hay là cố ý, cũng không biết là nhóm Vô Song quá đen đủi hay quá may mắn nữa, Mộ Dung Ảnh gặp ngay đội ngũ của Phong Nhất Trận.

Mộ Dung Ảnh không có giống Hồ Phỉ, Vô Song, Đường Vô Lệ, nàng không phải đỉnh cấp thiên tài vì vậy trong ngày đầu tiên khi còn tập trung tại đại doanh trại, nàng không thể chọn ra những nhân vật mạnh nhất như cách Vô Song đã làm.

Nàng chỉ thực hiện đúng theo quy trình, thấy một cái đội ngũ liền dừng lại chặn đường, sau đó một tay kích hoạt ám hiệu.

........

Đội ngũ của Phong Nhất Trận đang dừng lại ở một khe suối, đoàn đội nghỉ ngơi lấy nước chuẩn bị cho một ngày dài sau này.

Phong Nhất Trận kẻ này chính là một trong năm người mạnh nhất tại kỳ khảo hạch.

Như lời Thôi Trình Tú nói, đội ngũ của Phong Nhất Trận ngoại trừ hắn có 4 cái nhất lưu cao thủ.

Lấy Phong Nhất Trận làm trung tâm, đây có thể coi là một đội ngũ rất mạnh, lại thêm việc ba cái đội ngũ mạnh nhất dĩ nhiên va chạm với nhau ngay ngày đầu tiên, dẫn đến đội ngũ của Phong Nhất Trận tương đối dễ thở.

Hai ngày trôi qua, đội của hắn chưa đủ điểm số nhưng cũng thiếu không nhiều đồng thời 10 người còn lại 8 người. Trong 8 người này có tới 5 cao thủ nhất lưu cùng 3 cao thủ nhị lưu nhưng khí tức cũng rất không tầm thường.

Phong Nhất Trận mặc một cái áo ngắn cộc tay, lộ ra cơ bắp chắc nịch, lưng đeo đại đao, hắn đang cười cười nói nói cùng một cái nữ nhân thực lực nhị lưu.

Đúng lúc này Mộ Dung Ảnh nhảy xuống, trực tiếp phá hỏng bầu không khí xung quanh.

Toàn bộ 8 người đều di chuyển ánh mắt về phía Mộ Dung Ảnh, căn bản không hiểu nàng đang làm cái gì.

Mộ Dung Ảnh cũng không nói nhiều, tay để sau lưng trực tiếp bắn ra pháo hiệu.

Ánh mắt xinh đẹp lạnh lại, đầy bá khí chỉ về phía Phong Nhất Trận.

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, các ngươi muốn đi qua liền để lại hắc lệnh lại, yên tâm ta chỉ nhắm đến lệnh bài nghịch đảo, còn lại liền cho các ngươi”.

Câu nói này... là Vô Song dạy nàng.

Mộ Dung Ảnh đúng là cảm thấy nói mấy câu kiểu này có vài phần bá đạo, tuy nhiên cũng có chút ngu ngốc.

Đối với lời nói của Mộ Dung Ảnh, Phong Nhất Trận phá lên cười.

“Ha ha ha “.

Theo tiếng cười của Phong Nhất Trận, một loạt tiếng cười khác cũng vang lên. Một nữ nhân bị một đống nam nhân cười, Mộ Dung Ảnh đương nhiên cũng chẳng dễ chịu gì, đoản kiếm trong tay liền đưa thẳng về phía Phong Nhất Trận.

“Ta không có thời gian đùa nghịch cùng các ngươi, ta rất gấp. Tốt nhất là làm theo lời ta nếu không tính mạng các ngươi tuyệt đối gặp nguy hiểm”.

Lời này của Mộ Dung Ảnh không giả, dù sao nàng biết Đường Vô Lệ ra tay độc ác đến mức nào.

Nàng cũng từng thấy Vô Song một mình độc diệt một đoàn đội.

Đường Vô Lệ cùng Vô Song hợp lại, chính là đại diện cho tử thần.

Phong Nhất Trận ánh mắt đầy thú vị nhìn về phái Mộ Dung Ảnh, hất mái tóc đen tiêu sái có chút dựng đứng kia về phía sau, hắn với Mộ Dung Ảnh mỉm cười.

“Cô nương? ngươi không phải bị điên chứ, hay là ngươi lạc đội?, nếu đã lạc đội liền có thể ra nhập đội ngũ của ta, cô nương là một cái nhất lưu cao thủ lại tương đối có khả năng gây cười, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, hơn nữa Phong mỗ với mỹ nữ vẫn luôn ôn nhu”.

Phong Nhất Trận lời nói làm đám người xung quanh một lần nữa bật cười, về phần cái nữ nhân nhị lưu cao thủ kia lại chỉ có cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên.

Vừa nhìn cũng biết Phong Nhất Trận cùng nữ nhân kia quan hệ căn bản không bình thường.

Mộ Dung Ảnh ánh mắt liền cau lại, nàng đúng là cảm thấy lời nói của đối phương rất vô lễ, bất quá nàng chủ tâm đến cướp, Mộ Dung Ảnh cũng không cảm thấy lời nói đối phương sai ở đâu.

Nàng chỉ đơn giản mỉm cười đáp lại.

“Ta chỉ hứng thú với hắc lệnh của các ngươi, còn lại không quan tâm, lại càng không có hứng đi theo ngươi nhập đội. Về phần mỹ nữ.... so với người kia ta căn bản không phải là mỹ nhân”.

Mộ Dung Ảnh ánh mắt rất đẹp, từ ánh mắt mà xem nàng chắc chắn không xấu, dang người trong bộ đồ bó màu đen nơi lồi nơi lõm, thân hình nàng cũng rất hoàn hảo, chỉ từ điểm này liền khiến Phong Nhất Trận hiện lên một tia yêu thích.

Nam nhân yêu thích nữ nhân xinh đẹp không phải thiên kinh địa nghĩa sao?, Phong Nhất Trận căn bản không cảm thấy có cái gì sai lầm.

Tuy nhiên hắn với lời nói từ phía Mộ Dung Ảnh lại càng thêm hứng thú.

“ So người người kia ngươi căn bản không phải là mỹ nhân?”

Phong Nhất Trận nghe vậy, liếm liếm khóe môi, sau đó chỉ luôn về cái nữ nhân phía sau.

“Thế so với nàng thì sao?”.

Nữ nhân phía sau là một cái nữ nhân tương đối thành thục, tất nhiên ở cuộc thi này có giới hạn tuổi tác, vì vậy chỉ có thể nói nàng khuôn mặt già hơn thiếu nữ cùng tuổi mà thôi.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, hàng lông mi cong cong, lông mày có chút chưa, mái tóc dài màu đen buộc ở trên cùng xõa ở dưới, làn da trắng hông có chút mềm mại, đây là một mỹ nữ điển hình của đất giang nam.

Nhìn vào nữ nhân kia, Mộ Dung Ảnh vậy mà thật thà lắc đầu.

“Đương nhiên người đó đẹp hơn “.

Nữ nhân sau lưng Phong Nhất Trận họ Dư tên Liên Nhi.

Đối với câu hỏi của Phong Nhất Trận, Dư Liên Nhi đã cảm thấy không mấy vui vẻ, làm gì có chuyện nam nhân ngủ cùng mình lại dễ dàng mang mình ra so sánh với kẻ khác như vậy?.

Tiếp theo nghe lời nói của Mộ Dung Ảnh, Dư Liên Nhi ánh mắt mang theo hận ý lại càng tăng.

Dư Liên Nhi cùng Phong Nhất Trận vốn là bèo nước gặp nhau, trước đó cũng không có quen thuộc, tuy nhiên trong ba ngày ở Vương Bản Sơn, hai người liền có quan hệ xác thịt.

Dư Liên Nhi năm nay cũng đã 16, tại thời cổ đại mỹ nữ 16 tuổi rất nhiều người đã gả chồng thậm chí có đứa con đầu lòng, việc này căn bản không phải là lạ.

Dư Liên Nhi từ bé đã hiểu đời hơn người, nàng cũng cảm thấy nữ nhân xinh đẹp trời sinh liền phải phối cùng một cái nam nhân mạnh mẽ, thực lực của nàng không cao nhưng chỉ cần tìm được một cái nam nhân mạnh mẽ, nàng liền có thể một đường hát vang.

Nói trắng ra, Phong Nhất Trận bảo vệ nàng, nàng trao thể xác cho hắn, giữa hai người vốn là một cuộc mua bán.

Đã là mua bán liền không có tình cảm, chỉ có khoái cảm.

Tất nhiên thân là nữ tử, ‘sắc đẹp’ là từ rất mẫn cảm, đặc biệt là khi mang so sánh với người khác.

Dư Liên Nhi không dám tấn công Mộ Dung Ảnh, dù sao nàng chỉ là nhị lưu cao thủ, nàng không nhìn ra Mộ Dung Ảnh lợi hại nhưng Phong Nhất Trận đã nói Mộ Dung Ảnh là nhất lưu cao thủ, Dư Liên Nhi liền bỏ đi tự tin khiêu chiến Mộ Dung Ảnh, nàng đơn giản chỉ nhẹ kéo áo Phong Nhất Trận, muốn hắn vì nàng xuất khí.

Phong Nhất Trận thấy mỹ nữ giận hờn liền phá lên cười.

Sau đó liếc nhìn Mộ Dung Ảnh.

“Ha ha, nàng làm một nàng khác của ta giận rồi nha, đã vậy liền bắt nàng trước, trái ôm phải ấp rồi lại tìm người kai trong miệng nàng”.

Phong Nhất Trận nói xong, liền lao thẳng về phía Mộ Dung Ảnh.

Phong Nhất Trận kẻ này bình thường cười cười nói nói, giống một cái phong trần lãng tử thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng một khi ra tay liền rất khác, rất khác.

Tốc độ cảu hắn trong phúc chốc nhanh đến đáng sợ.

Tuy nhiên Mộ Dung Ảnh cũng mạnh nhất ở tốc độ, liền lập tức lùi lại phía sau, sắc mặt liền hiện ra một tia ngưng trọng.

Phong Nhất Trận không ra tay thì thôi, ra tay liền đáng sợ vô cùng, hắn chính là top 5 cường giả năm nay, sao lại không đáng sợ?.

Thấy Mộ Dung Ảnh thân pháp rất cao, Phong Nhất Trận trên mặt nụ cười càng tươi.

Hắn thích nữ nhân xinh đẹp, hắn lại càng thích nữ nhân xinh đẹp có bản lĩnh.

Phong Nhất Trận vài lần xuất thủ, vẫn không có chạm được vào người Mộ Dung Ảnh, liền phá lên cười.

“Cô Tô Mộ Dung Gia - Ảnh Từ Thân Pháp đáng sợ đáng sợ”.

Thấy Phong Nhất Trận nhìn ra thân pháp của mình, Mộ Dung Ảnh hơi hơi biến sắc, nhưng vẫn không hề thay đổi bộ pháp, vẫn một đường né đông né tây.

Phong Nhất Trận từ đầu đến cuối vẫn là vờn Mộ Dung Ảnh, hắn không có rút đao.

Chỉ thấy hắn đột nhiên dừng lại, một chân dẫm xuống đất.

Kình lực một cước này liền là kinh người, sau đó đá vụn bay lên hai tay mở rộng nắm lấy đống đá vụn kia, bắn thẳng về phía Mộ Dung Ảnh.

Mộ Dung Ảnh lập tức biến sắc, tốc độ lại càng bạo tăng, dùng hết khả năng cố gắng tránh ‘ám khí’ phóng ra, nhưng nàng thực lực có hạn, vẫn để một viên đá bắn thẳng vào chân, cả người liền khụy xuống.

Mộ Dung Ảnh cắn răng một lần nữa tung người lùi lại, tuy nhiên lần này nàng liền hoảng sợ, đã thấy chân ngọc bị Phong Nhất Trận nắm lấy, hắn kéo nàng về phía mình, thân hình to lớn đè lên người Mộ Dung Ảnh.

Ánh mắt Phong Nhất Trận mang theo một tia lửa nóng.

“Mỹ nữ, cho ta xem mặt nha, yên tâm ta rất ôn... “.

Phong Nhất Trận vừa nói vừa dùng tay muốn tháo khăn che mặt của Mộ Dung Ảnh ra, thân hình Phong Nhất Trận nặng như ngọn núi vậy, một chân đè lên bụng Mộ Dung Ảnh khiến nàng căn bản không thể thoát nổi.

Ngay khi khăn che mặt của Mộ Dung Ảnh sắp bị Phong Nhất Trận tháo xuống, đột nhiên cả người Phong Nhất Trận bắn ngược ra đằng sau, hắn bay xa cả 4-5m.

Mộ Dung Ảnh thấy thế liền lộn lại, sắc mặt là trắng bệch bất quá rất nhanh liền thở phào một hơi,

Nàng biết viện binh đến.

Vô Song vẫn là đến trước Đường Vô Lệ một bước.

Hắn chính là người ném phi tiêu kia.

Nơi phương xa, Phong Nhất Trận cũng ngồi lên, hai hàm răng cắn chặt lấy một cái phi tiêu, ánh mắt sáng lên nhìn Vô Song.

Nhổ ra cây phi tiêu trong miệng, Phong Nhất Trận mỉm cười.

“Mỹ nữ, quyết định rồi ta liền chọn ngươi, đi theo bản công tử đi, bản công tử góp gạo nuôi ngươi lớn”.

Đối với câu nói của Phong Nhất Trận, Vô Song nhè nhẹ di chuyển cổ tay, trên mặt xuất hiện một nụ cười ôn nhu.

Chỉ có Mộ Dung Ảnh người từng nhìn thấy nụ cười này của Vô Song dành cho Đường Vô Lệ mới biết nụ cười này đáng sợ thế nào.

.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.