Cực Võ

Chương 34: Chương 34: Vạn lão thần bí




Đứng trên Tử Ngọc Sơn, Vô Song lúc này mới chợt nhớ ra còn đại sư huynh ở đó, hắn liền khẽ gãi đầu sau đó chỉ vào đầu Bôn Lôi Hổ đã chết không thể chết lại được nữa.

“Sư huynh giúp đệ mang đầu Bôn Lôi Hổ này về Vong Ưu Thôn được không, mình đệ.... không mang theo được”.

Ở cách đó không xa, Tửu Điên vẫn còn bị hành động của Vô Song làm cho rung động, đây là lần đầu tiên Tửu Điên nhìn thấy một mặt này của Vô Song.

Trong mắt Tửu Điên, tiểu sư đệ của hắn cũng bắt đầu tu qua nội công bất quá nội công còn quá mức yếu kém, căn bản sẽ không thể hạ sát được Bôn Lôi Hổ mới đúng.

Lại nói tiếp, cho dù tiểu sư đệ có hạ sát được Bôn Lôi Hổ bản thân Tửu Điên cũng chưa bất ngờ tuy nhiên thủ pháp xuống tay của Vô Song lại làm cho Tửu ĐIên thật sự cảm thấy lạnh sống lưng.

Lạnh lùng, tàn nhẫn, nhanh, dứt khoát căn bản không có chút mềm lòng, căn bản không có chút nương tình hay bị cảm xúc ảnh hưởng.

Càng đáng sợ hơn là, Tửu Điên năm nay đã hơn 60 tuổi, Trung Nguyên rộng lớn không dám nói là đi hết nhưng cũng nhìn đủ nhiều bất quá cả đời Tửu Điên chưa từng nhìn thấy thủ pháp ra tay nào đáng sợ như vậy, động tác của Vô Song... đẹp đến đáng sợ.

‘Rung động’ chính là loại cảm giác của Tửu Điên lúc này, Vô Song ra tay như đang vẽ vậy... hay nói đúng hơn cũng không phải Vô Song đang vẽ mà là... đang thêu, hắn như vừa mới dệt nên một bức trang lấy cái chết của Bôn Lôi Hổ làm trung tâm vậy.

Nhìn thân ảnh mảnh mai của Vô Song trong làn gió tuyết, lại nhìn Bôn Lôi Hổ to lớn nằm đó một đống, nhìn từng tia máu nhỏ từ bên trong đầu của Bôn Lôi Hổ chảy xuống, lại nhìn những bông tuyết trắng như bị nhiễm huyết, phảng phất mang theo màu đỏ tà dị, Tửu Điên bất giác cảm thấy, hắn có chút say.

Cố gắng ổn định tâm thần, Tửu Điên cũng rất nhanh trở lại bình thường, hắn dù sao cũng là Tông Sư cường giả, khả năng trấn định vẫn là rất lớn.

“Tiểu tử ngươi, không ngờ lại lợi hại như vậy”.

Một tay cầm lấy hồ lô rượu uống một ngụm lớn, sau đó chậm rãi lại gần đầu Bôn Lôi Hổ kia.

Dùng một tay, nhấc cả xác Bôn Lôi Hổ lên không trung, Tửu Điên cứ như vậy đi về phía Vong Ưu Thôn, sau lưng hắn hầu vương cùng Vô Song rất nhanh bước theo để lại những dấu chân mờ ảo trên nền tuyết trắng.

Lần này xuất thủ người vừa lòng nhất chính là Vô Song, Bôn Lôi Hổ thực lực cũng không phải là tệ, nếu theo Vô Song đánh giá, không phải nhất lưu cao thủ trong thiên hạ rất khó cùng Bôn Lôi Hổ đánh một trận tuy nhiên Vô Song lại có cái tự tin này.

Thậm chí Vô Song còn mười phần tin tưởng, cho dù Bôn Lôi Hổ không bị thương Vô Song vẫn có thể dễ dàng tiễn nó đi một đoạn đường.

Lần đầu sử dụng Quỳ Hoa Kim cùng Dược Vương Thần Châm phải gọi là quá mức bá đạo, đến mức Vô Song hoài nghi, chỉ cần không gặp phải tông sư cảnh giới cao thủ đích thân ra tay, Vô Song liền sẽ không thua.

Bản thân Tông Sư cảnh, nội lực đã tràn ra khỏi đan điền bao phủ lấy toàn thân, bắt đầu xuất hiện thứ gọi là hộ thể chân khí, loại chân khí này của tông sư không phải Vô Song hiện nay có thể phá hủy, hắn hiện nay căn bản không thể đâm xuyên qua.

............

Trở về Vong Ưu Thôn, tối hôm đó đương nhiên Vô Song cùng Linh Tố lại trở tài vào bếp, làm một bữa thịt hổ nướng cho mọi người.

Vong Ưu Thôn lúc này thật sự tương đối trống vắng, đại sư huynh đã trở về bất quá nhị sư huynh cùng tam sư huynh vẫn còn tục vụ quấn thân, không có cách nào trở lại.

Tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh cũng không có trong thôn, hai người này thích nhất tiêu dao khoái hoạt, đương nhiên nói theo cách lịch sự là vậy, Vô Song quá hiểu tính hai vị sư huynh này, chỉ cần rảnh rỗi liền đến kinh thành dạo chơi, tất nhiên vẫn là ưu tiên dạo chơi kỹ viễn, giờ phút này chỉ sợ đã vui quên trời đất.

Lục sư tỷ Mẫn Mẫn cũng trở về kinh thành một chuyến, về phần bao giờ lục sư tỷ quay lại, Vô Song cũng không rõ, càng ngạc nhiên hơn, Vô Hà Tử lần này vậy mà tự mình đưa lục sư tỷ đến kinh thành.

Trong Vong Ưu Thôn vốn có chút nhỏ nay vậy mà lại cho người ta cảm giác vắng vẻ, cả thôn cũng chỉ còn lại Vô Song, Linh Tố, Dược Vương cùng đại sư huynh Tửu Điên.

Nhìn một đầu Bôn Lôi Hổ lớn còn hơn trâu mộng làm ra chỉ có 4 người ăn, căn bản liền là phí phạm, Vô Song khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt hướng về phía sau núi.

Ở bên cạnh Vô Song, Linh Tố tinh ý nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, sau đó nàng nhè nhẹ vỗ vào lưng Vô Song.

“Ngươi nhìn gì vậy?”.

Vô Song bị Linh Tố hỏi liền khẽ mỉm cười với nàng, sau đó lại quay đầu về phía ánh lửa.

“Không có gì, ăn thôi”

Không phải là Vô Song không muốn đợi mọi người trở về rồi mới chế biến đấu Bôn Lôi Hổ này, chỉ tiếc phiền phức nhất là thế giới hiện nay không có tủ lạnh, muốn lưu trữ thức ăn tươi sống vốn là việc vô cùng khó khăn, không có cách nào hắn mới phải mang đầu Bôn Lôi Hổ này ra chế biến.

Ngồi giữa đống lửa lớn, Vong Ưu Thôn bốn người bao gồm đại sư huynh, Linh Tố, Vô Song cùng Dược Vương đều chậm rãi thưởng thức đầu Bôn Lôi Hổ, đương nhiên bốn người không có cách nào xử lý hết đống thịt này.

Trong bữa ăn, đột nhiên Vô Song lên tiếng.

“Đại sư huynh, ta lên Tiêu Dao Cốc, mời Vạn lão xuống ăn cùng chúng ta được không?, dù sao chúng ta bốn người cũng không cách nào ăn hết ”.

Lúc đầu Vô Song mới nhập Tiêu Dao Cốc liền thật sự rất sợ Vạn lão, vị lão nhân này luôn cho Vô Song một cảm giác âm trầm đến đáng sợ, chưa kể bản thân Vạn lão chưa bao giờ mở miệng, thần thần bí bí, cơ thể to như hộ pháp, ánh mắt không giận mà vẫn mang theo cái uy khó nói, Vô Song đúng là không muốn tiếp xúc với vị lão đầu này một giây một phút nào.

Cho đến tận bây giờ, Vô Song vẫn chưa thân thiết với Vạn lão hơn bao nhiêu, có điều Vạn lão lại giúp hắn không chỉ một lần, trong mắt Vô Song, Vạn lão liền là một vị tiền bối tốt.

Nghe Vô Song nhắc đến Vạn lão, đại sư huynh vậy mà dừng uống rượu, đến cả ông ngoại của hắn cũng khẽ bất động, hắn có thể cảm giác được ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào mình.

Tiếp theo chỉ thấy ông ngoại của hắn đứng lên, bàn tay già nua khẽ vỗ vào đầu Vô Song.

“Cháu lấy một phần đi, ta liền đi đưa cho tên kia, đêm muộn rồi cũng không nên ra ngoài thôn”.

Nghe vậy ánh mắt của Vô Song liền hiện lên một tia kì dị sau đó cũng thành thật lấy hai cái chân hổ đưa cho Dược Vương, ánh mắt khẽ dõi theo bóng lưng ông ngoại đi xa dần, trong mắt Vô Song xuất hiện một tia tò mò.

Tò mò liền hại chết người, Vô Song đương nhiên biết việc này bất quá tò mò vốn là thiên tính của con người, hắn liền thực sự muốn biết rốt cuộc Vạn lão là nhân vật nào.

“Đại sư huynh, Vạn lão... Vạn lão rốt cuộc là ai?”.

Cố gắng dùng ánh mắt hồn nhiên chớp chớp với đại sư huynh, điều này làm Linh Tố ở bên cạnh trực tiếp xì mũi coi thường, bất quá Linh Tố đúng là cũng có chút tò mò.

Nàng ở bên cạnh Dược Vương lâu hơn Vô Song rất nhiều, nàng đương nhiên hiểu Dược Vương hơn Vô Song, giây phút Vô Song nói muốn mang đồ ăn cho Vạn lão, Linh Tố liền phát hiện ra sư phụ trong mắt có một tia tiếc hận.

Đại sư huynh bị Vô Song hỏi, ngập ngừng một chút sau đó lại uống một hớp rượu lớn, nhè nhẹ lắc đầu.

“Ta cũng không biết thân phận chân chính của Vạn lão chỉ biết là bằng hữu của sư phụ mà thôi, có điều Vạn lão từ trước đến nay chưa bao giờ nói một câu, cũng chưa bao giờ chủ động làm thân với ai, như muốn cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm vậy “.

“Ta chỉ biết một việc, năm đó... năm đó sư phụ đưa Vạn lão về Vong Ưu Thôn, chúng ta thân là đệ tử cũng không có bất cứ ý kiến gì, chỉ là khi Vạn lão tỉnh lại liền triệt để trầm cảm, ánh mắt vô thần thậm chí là tan rã căn bản không còn sức sống”.

“Thần Y tiểu tử kia y thuật vẫn tính là được bất quá Vạn lão lại như tự giam bản tâm của mình lại vậy, y thuật có cao siêu hơn cũng chịu chết... cứ như thế đến suốt 1 tháng... rốt cuộc Vạn lão bị điên rồi”.

“Ngày hôm đó chỉ thấy Vạn lão hai mắt huyết hồng, liền phá tan căn phòng của tam sư đệ, sau đó trong ánh mắt tràn ngập hung khí, vậy mà thực sự muốn giết chúng ta”.

“Nói cũng xấu hổ, ta thân là đại sư huynh, tu vi võ công cao nhất, trước mặt Vạn lão đến 1 quyền cũng không chịu được”.

“Nếu không phải sư phụ đến kịp thời, chỉ sợ Vong Ưu Thôn chúng ta bây giờ không còn nhân khẩu”.

“Ta đi theo sư phụ 30 năm trời, đã từng được may mắn chứng kiến sư phụ ra tay không ít lần, bất quá ngày hôm đó là lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ đánh không lại người khác”.

“Mười quyền... sau mười quyền của Vạn lão bản thân sư phụ liền thổ huyết lùi lại, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, cũng may Vạn lão cũng không tiếp tục xuất thủ, chỉ thấy mũi miệng trào ra đầy máu tươi, thân hình run rẩy rồi trực tiếp bất tỉnh”.

“Từ hôm đó sư phụ liền không để Vạn lão ở Vong Ưu Thôn nữa mà sai chúng ta xây một ngôi nhà trên Tiêu Dao Cốc, sư phụ cùng Vạn lão hai người liền ở trên đó”.

“May mắn là sau sự kiện đó, Vạn lão cũng không lại hóa điên, bất quá liền không nói một câu nào, sư đệ ngươi mới lên núi còn không biết, trước đây Vạn lão hai tay hai chân đều buộc vào một quả tạ sắt, mấy năm gần đây mới từ từ bỏ ra”.

“Theo lời sư phụ nói, thực lực của Vạn lão thật ra chưa thể bằng được sư phụ, nhưng tuyệt học của Vạn lão lại cực kỳ đáng sợ, là thiên hạ cấm kỵ tuyệt học, cho dù Ngũ Đế cấp bậc cũng không dám ngạnh kháng, sư phụ năm đó thua cũng chính vì loại tuyệt học này, mạnh mẽ ngạnh kháng 10 quyền của Vạn lão mới dẫn đến thổ huyết lùi lại”.

Lời của sư huynh nói làm Vô Song triệt để cảm thấy bất ngờ, hắn vốn nghĩ Vạn lão đã là ngũ đế cấp bậc cường nhân vậy mà theo lời Tửu Điên dĩ nhiên không phải?.

Đương nhiên Vô Song cũng sẽ không hoài nghi lời nói của Tửu Điên, lại càng không hoài nghi lời nhận xét của Vô Hà Tử, hắn chỉ càng thêm tò mò, rốt cuộc là tuyệt học gì có thể khiến Ngũ Đế thổ huyết lùi lại?.

...........

“Cần rượu không, ta đi vào phòng lão già kia lấy cho ngươi ít rượu”.

Tại Tiêu Dao Cốc trên một mỏm đá cao, Dược Vương khẽ ngồi xuống bên cạnh một bóng người cao lớn, người này đương nhiên là Vạn lão thần bí mà đầy cường đại.

Vạn lão ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm, trăng hôm nay rất sáng, rất đẹp, bản thân Vạn lão những đêm thế này liền muốn ngồi ngắm trăng đến sáng.

Vạn lão quay đầu lại nhìn Dược Vương, sau đó khẽ lắc đầu.

Dược Vương như cũng hiểu cho Vạn lão, chậm rãi đặt hai cái chân hổ bọc lá xuống bên cạnh ông ta, sau đó thở dài một hơi.

“Lâu lắm rồi, chúng ta vẫn là không cùng nhau uống rượu, năm đó tuổi trẻ bồng bột căn bản không có thời gian tĩnh tâm, lúc này về già, cái gì cũng thiếu chỉ có thời gian là dư thừa, bất quá cho dù tĩnh tâm lại, bằng hữu để uống cùng vẫn là không có”.

Vạn lão nhìn Dược Vương, sau đó khẽ liếc nhìn phần đồ ăn Dược Vương vừa đặt xuống.

Dược Vương khẽ nhấc vai.

“Đồ của tiểu tử Vô Song kia, bảo ta mang lên cho ngươi, không ăn có thể vất đi, dù sao lão phu ăn cũng no rồi”.

Vạn lão không đáp, ánh mắt lại hướng về vầng trăng trên bầu trời, lúc này so với vầng trăng xinh đẹp kia, sơn hào hải vị có đáng là gì?.

Trời đêm, tuyết vẫn rơi, gió lạnh thét gào, có hai cái lão nhân không nói với nhau một câu, mỗi người tự động cầm một cái chân hổ, cùng nhau ngắm trăng, chỉ là tâm sự hai người lại không giống nhau.

.........

“Này... thứ đó ngươi không định truyền cho người khác sao?”.

Rốt cuộc, Dược Vương vẫn là lên tiếng.

Vạn lão nghe Dược Vương nói xong, cũng không có cách nào bình thản nữa, thân hình run lên bất quá biểu cảm khuôn mặt vẫn chưa hề thay đổi.

“Thứ đó vẫn là để lại cho hậu thế đi, nếu nó theo ngươi xuống dưới cửu tuyền, liền phi thường lãng phí, hơn nữa ta... ta không tin thiên hạ này... không có nhân tuyển thích hợp”.

“Tương Dương thành Quách Tĩnh có thể coi là 1 cái, thành thục ổn trọng, bất quá tiềm lực đã đào móc hết, khó mà tiến thêm. Cái Bang Tiêu Phong, thế hệ này tân tinh tú, trời sinh võ thần, bách chiến thành danh lại càng thích hợp, nếu không nhìn xa một chút.... Tây Vực...”.

Dược Vương đang nói bỗng chốc phải dừng lại, lúc này sát ngay mặt Dược Vương là một nắm đấm, tốc độ xuất thủ không anh nhưng áp lực như cả thiên địa đè xuống, Dược Vương thân là Tông Sư cấp cao thủ nhưng dưới một quyền kia, Dược Vương liền biết ông không cách nào đỡ được, một quyền nhất định phải chết.

Cũng may Vạn lão ngày hôm nay, tâm trí liền đã bình ổn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dược Vương sau đó thở ra một hơi, thân hình to lớn dần chuyển động, Vạn lão đứng lên đi vào bên trong căn phòng của mình, giữa gió tuyết, bóng lưng của Vạn lão đầy hùng vĩ nhưng cũng tràn ngập cô lieu...

Nhìn theo Vạn lão rời đi, Dược Vương chỉ có thể lặng lẽ thở dài.

“Vẫn là hy vọng, ngươi có thể một ngày bước ra khỏi bóng ma kia... “.

Khẽ lắc đầu, Dược Vương cũng liền trở lại Vong Ưu Thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.