Củi Khô Bốc Lửa

Chương 4: Chương 4




Cô nằm mơ, bị một cái bánh bao thịt rơi trúng đầu.

Vì sao biết là mơ, bởi vì bị bánh bao thịt rơi trúng sẽ không đau, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng đau, còn rát rát, tê tê, lại giống như có gì đang thiêu đốt.

Bánh bao thịt tại sao lại cứng như vậy? Không hợp lý nha, cho nên nhất định là mơ, nhưng mà, nhưng mà —— nếu là mơ, vì sao lại ngửi được mùi bánh bao thịt nấm hương ngon lành thơm ngào ngạt?

Thật thơm quá! Cô cũng muốn ăn một miếng, đồng thời cũng thật đau quá đi! Đầu giống như bị vỡ ra.

"Đau quá. . . . . ."

Sài Xảo Quyên bị cơn đau làm tỉnh, phút chốc mở một đôi mắt to sáng như tuyết ra. Cô ngơ ngác nhìn trước mặt, phát hiện có vài ánh mắt xinh đẹp tuyệt trần đang trừng mắt nhìn mình, ánh mắt của một đám chủ nhân này giống như tiên gia- từ trên trời bay xuống, hoàn hảo đến nỗi không dính hạt bụi nhỏ nào, đẹp đến nỗi không hợp tình hợp lý, mà trong đó có một người đàn ông khôi ngô, đang mở to miệng cắn bánh bao.

"A!" Quả nhiên không phải mơ.

"Cô tỉnh rồi." Nhã U vui vẻ nói.

"Đáng thương ghê, đã sưng thành một cục lớn rồi." Ngưng Ngọc lắc đầu.

"May mắn không trở thành tượng gỗ nằm luôn." Đang cắn bánh bao nói chuyện hàm hồ chính là Thiên Kình. Người mang thai là vợ anh chàng, sức ăn lớn lại là anh ta.

Mỹ nhân Ngưng Yên nhẹ nhàng nói tiếp."Cô ấy không phản ứng, có phải đầu óc bị hư rồi không?"

"Ra đề mục thử nghiệm cô ấy là biết có bị hư đầu hay không thôi." Thiên Tước nói, là lấy thân phận bác sĩ ra đề nghị.

Quan Thiên Tứ nhớ lại một vài câu hỏi cô: "Nói ra các triều đại trước của Trung Quốc đi."

"Hoàng đế Đường –Ngu- Hạ- Thương- Chu- Tần -Hán, tam quốc Ngụy Tấn- Nam Bắc triều- Tùy Đường, thời Ngũ Đại Tống- Nguyên- Minh- Thanh- Trung Hoa dân quốc." Sài Xảo Quyên một hơi lưu loát kết thúc, một chữ cũng không rơi.

"Cực kì tốt."

"Có gì đâu, quá khen ——"

Cứng đờ!

Cô trừng mắt lớn, đồng tử phóng đại đối mặt với đôi mắt xinh đẹp sáng như sao, trong đôi mắt như ngọc ấy lóe ra tia quỷ quyệt, tràn ngập mị lực và tà khí.

Cô nhớ rõ ánh mắt này, nhớ rõ —— ánh mắt “ mắng chửi người” này.

Là hắn?!

"Tại sao lại gặp anh?"

Quan Thiên Tứ nhìn biểu tình gặp quỷ của cô, nghiền ngẫm không đáp hỏi lại: "Tại sao sẽ không?"

"Không thể nào!"

"Tại sao không thể nào?"

"Anh không nên ở trong này."

"Tôi vì sao không thể ở trong này?"

Loại đối thoại không đầu không đuôi này, người ngoài cuộc nghe hiểu mới là lạ.

"Hai người đang nói quốc ngữ sao?" Ngưng Ngọc buồn cười hỏi.

Một phòng đầy người này, trừ Quan Thiên Tứ ánh mắt như muốn mắng người, ngoài ra Sài Xảo Quyên một người cũng không biết.

"Xin hỏi tôi bị làm sao vậy?"

Quan Thiên Kình một tay gác lên bả vai anh ba, một bên lạnh lạnh giải thích."Cô té xỉu, vì sao té xỉu, là bởi vì bị người ta chọi đồ rơi trúng đầu, mà người chọi trúng, chính là người này —— A!" Bụng hắn thình lình bị anh ba thúc khuỷu tay thật mạnh từ phía sau, thiếu chút nữa ói ra hết bánh bao đã ăn, thật sự là thất sách mà!

Sài Xảo Quyên nghĩ tới, nhớ rõ khi vào cửa đích xác đột nhiên bị một vật gì đó rơi trúng trán, kế đến không có ấn tượng gì, thì ra là bị ngất xỉu.

Cô sờ sờ trán mình, quả thực sưng lên một cục lớn.

"Ôi!"

Mới sờ một chút đã đau đến hô nhỏ ra tiếng, làm cho lông mi thanh tú, ánh mắt đen láy, cái mũi khéo léo với cái miệng đang hé mở, tất cả đều nhăn lại một chỗ, còn có giọt nước mắt như sương vươn trên hàng mi, người khác thấy mà đau lòng.

"Ngu ngốc, ai kêu cô chạm vào nó." Quan Thiên Tứ khẽ quở trách.

"Tôi có biết đâu?"

Người này không biết gì là đồng tình thông cảm, còn trách móc người bị K trúng.

"Tại sao anh ném đồ vào tôi?"

"Tại sao cô để tôi ném trúng?"

Lông mày của cô nhăn thành hình chữ sơn."Tôi nào có?"

"Tại sao không, nơi này là địa bàn của tôi, cô đi đến phạm vi tôi luyện tập ném đồ, không phải là muốn làm bia ngắm cho tôi sao?"

Cô mở to miệng, một chữ cũng nói không nên lời, không, phải nói, là không biết phải nói gì.

"Không phải cố ý muốn gặp thì là gì?"

Cô lắc đầu, thông minh ngậm miệng lại, một là nghĩ đến người này có đầu óc logic siêu cường không nói lại nổi, hai là mình căn bản không thể trêu vào thế lực ác này, cho nên chỉ phải đem ủy khuất nuốt vào bụng, cẩn thận tuân theo di ngôn của quốc phụ ——"Hòa bình, phấn đấu, cứu Trung Quốc."

Hòa bình rất vĩ đại, cô sẽ cố gắng áp dụng vào thực tiễn.

Đương sự không ý kiến, nhưng thật ra những người đứng xem nhất trí dùng ánh mắt "Thổ phỉ" trừng Quan Thiên Tứ, thì ra hắn cũng quá kiêu căng ngạo mạn.

Hả?

Sài Xảo Quyên đột nhiên sửng sốt, lúc này mới chậm chạp nhận ra, vẫn nghĩ mình nằm trên gối, không nghĩ tới là trên đùi, nhưng lại là đùi của Quan Thiên Tứ.

Nói cách khác, từ lúc té xỉu đến bây giờ, cô vẫn nằm trên đây.

Từ lúc trì độn cho tới khi phát hiện toàn thân cô bắt đầu cứng ngắc, thật sự chuyện này rất xấu hổ, phải ngồi dậy đi ngay mới được.

"Tôi, tôi muốn đi về."

Mới đứng dậy, áo lại bị không khách khí kéo lại, hại cô theo quán tính ngã về phía sau, cả người tựa vào trong ngực hắn.

"Đừng nhúc nhích." Hắn ra lệnh.

"Không được, đừng đụng tôi."

Nam nữ thụ thụ bất thân, vẻ mặt cô kích động, nhưng những người này tại sao đều có thái độ không sợ hãi không trách cứ? Ngay cả Quan Thiên Tứ cũng vậy, động tác kéo cô lại tự nhiên như chuyện đương nhiên, còn nữa lồng ngực hắn thật rộng thật thoải mái, rõ ràng lần trước gặp mặt vẫn là học sinh trung học cao gầy, sao bây giờ lại thay đổi khó tin vậy?

Người nóng tính như vậy tới gần, làm cho cô cảm thấy mình thật nhỏ nhoi!

"Còn đang chườm lạnh, tôi nói cô đừng động thì đừng động!" Quan Thiên Tứ cắn răng cảnh cáo, cô gái này lộn xộn cái gì! Nhìn chằm chằm cái trán sưng đỏ kia, cảm thấy không có sức sống, cô không khỏe nên nằm nghỉ, biểu tình cô lại rất giống đang lẩn trốn.

Không thể tin được hai người sẽ gặp nhau dưới loại tình huống này, hắn tuy mặt ngoài hung ác lãnh đạm, kỳ thật nội tâm ba đào mãnh liệt.

Cô thật sự xuất hiện, đến trước mặt hắn, là trùng hợp, hay là vận mệnh an bài? Giấu không được nội tâm vui sướng, hắn phát hiện mình lại rất vui khi gặp lại cô.

Nhìn thật kĩ khuôn mặt này, diện mạo của cô không thay đổi nhiều, ngoại trừ tóc dài một chút, khuôn mặt tròn tròn, hàng mi cong cong, không có trang điểm. Vừa thấy thì biết cô gái này không hiểu cái gì là phong cách ăn mặc, không giống những cô gái vây bên người hắn, mỗi người đều trang điểm ăn mặc thời thượng, như thợ trang điểm chuyên nghiệp.

Cùng là con gái như nhau, khuôn mặt tròn tròn nằm trong lòng có hơi kém cỏi, nhưng vẻ đẹp thanh tú như vậy lại làm cho hắn nhịn không được liếc nhìn nhiều hơn.

Cô tới làm gì? Không phải đến tìm hắn sao? Hay là. . . . . . Nghĩ không ra làm ngực hắn hơi nhói lần nữa.

"Không cần đâu, chỉ cần thoa dầu là được rồi." Sài Xảo Quyên muốn thuyết phục hắn, tránh bị tay hắn đụng mặt mình, cảm giác thật kỳ lạ!

Đáng chết, cô gái này không biết nghe lời là gì sao?

"Cô ngại mình không đủ xấu, muốn có thêm cục u phải không?"

Cô ngây người, thiếu chút nữa đã quên, người này nói chuyện luôn làm cho người ta có cảm giác máu chảy đầm đìa, cô cảm thấy mình mới vừa hứng phải một đao.

"Này, anh nói chuyện thật độc ác, người ta là con gái, có khuyên cũng đừng lấy chuyện này ra làm ảnh hưởng việc lấy chồng của con gái người ta!" Ngưng Ngọc nhịn không được quở trách anh ba một câu, cũng ôm hai má cảm thán nói: "Thật tàn nhẫn, nếu là anh em sẽ không đối xử người ta như vậy đâu! Em nói có phải hay không, Nhã U?"

Đầu Nhã U tuy gật nhưng hết sức chột dạ. Bà chủ tám phần đã quên mình lúc trước đối phó đàn ông thế nào, nói đến mỹ nhân nóng bỏng Quan Ngưng Ngọc, sự nghiệp to lớn kia có nói ba ngày ba đêm vẫn chưa hết, bất quá đây đều là chuyện trước khi bà chủ kết hôn, bà chủ bây giờ, đã hiểu cách săn sóc người khác rồi.

"Thật ra ý của anh Thiên Tứ là mong cô dưỡng thương thật tốt, cũng không phải thật sự nói cô xấu, hơn nữa dáng vẻ cô thanh tú, làn da cũng cực tốt." Nhã U thiện lương, lấy phương c uyển chuyển giải thích ý trong lời nói của Quan Thiên Tứ.

"Không sao, tôi có thể hiểu, xấu đẹp là do trời, tôi cũng không để ý, bản thân mình thấy thuận mắt thì tốt rồi." Quan trọng nhất là, xấu đẹp của cô không liên quan gì đến hắn!

Cô gái này thật rất đáng yêu!

Trong lòng mọi người nhất trí nghĩ giống nhau, cô mặc dù không phải mỹ nữ, nhưng cá tính cũng rất tốt, nghe cô nói chuyện có thể yên ổn lòng người, làm cho người ta bất tri bất giác muốn thân thiết với cô.

Đôi mắt xinh đẹp thật rất hấp dẫn người, hơn nữa cá tính tốt như một bầu rượu, càng để lâu càng thơm ngon. Tuy rằng nói chuyện không nhiều lắm, nhưng mọi người đã dần dần bị cô hấp dẫn, nhịn không được muốn nói chuyện với cô nhiều hơn một chút.

Ngưng Yên cẩn thận ngay từ đầu đã phát hiện thái độ Thiên Tứ đối với cô gái này có chút đặc biệt, tuy rằng bề ngoài rất hung dữ, nhưng cũng không lạnh lùng. Nếu cô không nhìn lầm, vừa rồi khi cô gái này té xỉu, Thiên Tứ quan tâm quá mức, huống chi "tự mình chăm sóc" cũng không phù hợp tác phong của hắn.

Quan hệ giữa hai người này, thực đáng để tìm hiểu!

"Thiên Tứ, chị nghĩ em hôm nay cũng không có tâm tình, chị nghĩ để những cô gái đứng chờ ngoài cửa về trước đi, không biết ý kiến em thế nào?"

Thiên Tứ thản nhiên hừ một tiếng."Tùy chị."

Ngưng Yên khóe môi khẽ nhếch, cảm thấy tạm ổn, lập tức kêu em năm đi xử lý. Đây là thời điểm em năm thân là bảo vệ phát huy công dụng lớn nhất, dáng người cao to cường tráng, hắn không giận mà uy vừa ra quân, tin tưởng không có một cô gái nào dám bệnh tâm thần tùy hứng khóc lóc om sòm.

"Cô tên Sài Xảo Quyên phải không? Bạn của Thiên Tứ sao?" Vị khách quý này đột nhiên xuất hiện, làm cô hết sức tò mò.

Chợt nghe được giọng nói như hoàng anh cất giọng, làm Sài Xảo Quyên phải chuyển tầm mắt sang Quan Ngưng Yên. Là một đại mỹ nhân, ngay cả thân là con gái như cô cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.

"Không phải, chúng tôi chỉ là học chung quốc trung mà thôi."

"Không phải", "mà thôi", những từ này làm Quan Thiên Tứ nghe thật chói tai.

"A —— đau quá đi!"

"Xoa thuốc sao không đau được?"

Hu hu —— mùng một hay ngày rằm cô cũng đâu trêu chọc hắn? Tại sao khi dễ người ta như vậy chứ!

Kỳ thật là Quan Thiên Tứ cố ý tăng thêm lực tay, bởi vì khó chịu. Lạnh lùng chạm tay lên trán cô, ngữ khí càng thêm thâm trầm."Bỏ tay ra."

Cái đầu lắc lia lịa không ngừng.

"Bỏ ra."

Hàm răng khẽ cắn môi dưới bất lực.

"Đưa, tôi, bỏ, ra."

Cô rút mạnh một hơi, khi hắn một từ một chữ nói ra dùng uy hiếp người khác, thật sự thật sự rất khủng bố! Cô tuy rằng sợ đau, nhưng càng sợ đối mặt bộ dạng hung dữ của Quan Thiên Tứ, đành phải đáng thương nghe theo.

Này hết thảy. . . . . . Đều là vì hòa bình.

Ngưng Yên cười trộm trong lòng, cô có thể khẳng định cô gái này trong mắt Thiên Tứ mà nói là rất đặc biệt, mà những người khác cuối cùng cũng đã nhận ra không khí mờ ám này. Theo tính tình của anh, nếu thật sự mất hứng, từ trước đến nay đều làm lơ, làm sao còn có thể tiếp tục dây dưa kéo dài, càng không có chuyện còn giúp người ta chườm đá xoa thuốc.

Có quỷ!

"Tại sao cô đến đây?" Ngưng Yên tiếp tục hỏi.

"Tôi đến phỏng vấn."

Câu trả lời của cô làm Quan Thiên Tứ ngẩn ra, tâm như hồ nước yên bình lạnh lùng nổi lên từng trận gợn sóng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì bình tĩnh.

Mọi người — nghe, mười phần vui sướng.

"Có nghe không? Người ta là tới phỏng vấn, đối với người ta tốt một chút." Ngưng Ngọc chen vào nói.

Quan Thiên Tứ tuy rằng vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng động tác xoa thuốc cho cô bất tri bất giác trở nên cực kì ôn nhu, cũng thực chuyên tâm địa nghe hai người đối thoại.

Ngưng Yên cảm thấy có chút không đúng. Cách ăn mặc và thái độ của cô thật không thích hợp trường hợp hôm nay, người cạnh tranh khác ai cũng trang điểm lộng lẫy, cách ăn mặc trang phục, giống như đến tham gia tuyển thi hoa hậu, mà cô gái này một thân T- shirt, quần bò, trên mặt không chút son phấn, tóc cũng chỉ buộc đuôi ngựa, thấy thế nào cũng không phù hợp.

"Cô có biết mục đích phỏng vấn chứ?" Cô thử hỏi.

"Biết chứ, tuyển bảo mẫu mà."

Hiện trường im lặng, ngay cả tiếng ruồi bọ bay qua đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở, đây là sự yên lặng trước bão táp, một cỗ áp suất thấp đang hình thành, bão đến từ một người tên là "Quan Thiên Tứ".

"Ai nói vậy?" Không đợi Quan Thiên Tứ mở miệng, mọi người trăm miệng một lời hỏi.

"Một vị tiên sinh nói cho tôi biết, nói tuyển bảo mẫu lương cao."

Tiêu điểm của mọi người, không chút do dự tập trung hướng Thiên Kình, Quan Thiên Kình vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mọi người, đột nhiên tâm sinh không ổn.

"Từ từ —— không phải ta nói."

Anh cả lắc đầu."Em nghĩ sẽ có người tin tưởng sao?"

"Thật sự không phải ta." Hắn nói thật, chuyện này ngay cả hắn cũng thấy kỳ quái, nhưng tội chứng quá nhiều, không ai tin tưởng lời hắn nói.

Ngưng Ngọc rất đồng tình nhắc nhở."Có thời gian giải thích, không bằng trốn chạy thì trọng yếu hơn."

Bả vai Thiên Kình đột ngột truyền đến một trận thấu xương đau đớn, vai bị một bàn tay đặt lên, là anh ba Quan Thiên Tứ. Tim hắn chợt lạnh, chậm rãi quay đầu nhìn lại, cơn lạnh là do anh ba Quan Thiên Tứ đang nghiến răng mà phát ra từng từ từng từ một.

"Xem, em, trốn, hướng, nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.