Hàn Nhược Hy đến kí túc xá của trường,loay hoay tìm căn phòng mang số 207...
Àaooooooo...
Ồ vâng,có lẽ vừa nghe cũng đã biết...
Một xô nước lạnh đầy ắp được đổ ngay trên đỉnh đầu của cô.Hàn Hy giật mình,đến khi cô nhận biết được chuyện đang gì xảy ra thì bộ đồng phục mới của cô đã ướt nhẹp,mái tóc dài mượt cũng đã bị làm cho rối tung vì nước đổ từ trên cao xuống.Khuôn mặt trở nên uất ức ngước nhìn lên trên...
Dù cô đang ở dưới đất,còn họ thì ở trên tầng 5 nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rất rõ khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tố đang nhìn cô,một cái nhìn đầy khinh thường...
Và,điều khiến cô hoảng nhất...người đứng cạnh Diệp Tố không ai khác chính là Thập Tiểu An,người bạn thân nhất của cô.Tiểu An nhìn Hàn Hy,khuôn mặt thoáng chút buồn và đầy tội lỗi,có thể thấy rằng theo phe Diệp Tố là điều Tiểu An không hề mong muốn
-”THẾ NÀO CÔ BÉ,NƯỚC RẤT MÁT,HÔM NAY LÀ MÙA HÈ MÀ NHỈ.THẬP TIỂU AN BÂY GIỜ LÀ NGƯỜI CỦA TÔI,CẢM GIÁC CỦA CÔ THẾ NÀO?”
_Diệp Tố đứng trên cao nói vọng xuống.Chất giọng chua loét,yểu điệu đến mức khiến cô phải rùng mình.Hàn Nhược Hy chẳng buồn quan tâm như rằng không nghe thấy gì,vẫn bước đi như thường,coi Diệp Tố là bụi trong không khí...
Diệp Tố,phải nói là giận đến mức muốn phát điên,cầm nguyên cái xô kim loại ném thẳng vào người Hàn Hy.Chiếc xô nước làm bằng kim loại,chọi vào trúng chân cô,máu chảy ra lênh láng,một số chỗ còn bị bầm,tím hết lên
-”Đó chỉ là mở đầu,nếu muốn ở yên trong cái trường này thì phải biết điều,khôn hồn thì lần sau đừng xen vào chuyện của tôi,nếu không thì hậu quả cô nhận sẽ rất đắng...”
_Diệp Tố buông đôi lời cảnh cáo rồi hất tóc bỏ đi.Thập Tiểu An nhìn cô,ánh mắt đầy tội lỗi,trong đó chứa đựng cả sự lo lắng nhưng rồi cũng lặng lẽ chạy theo ả ta...
Hàn Hy biết,Tiểu An theo ả ta cũng chỉ vì bắt buộc.Rất có thể Diệp Tố đem công ty nhà Tiểu An ra để đe dọa,vì thế nên cô sẽ không giận đâu,nhất định sẽ không giận...
Cô cúi người xuống,lấy tay bịt vết thương để máu ngừng chảy,khuôn mặt đẫm nước mắt đã nhăn lên vì đau đớn...
Cảnh tượng đó vô tình lọt vào mắt Dương Tử,anh nhíu mày đi đến chỗ cô cúi người hỏi:
-”Cô bị làm sao đấy?”
_Hàn Hy ngước lên nhìn anh
-”Anh là Dương Tử,phải không?”
_Dương Tử thoáng ngạc nhiên,đây là lần đầu có người phân biệt được anh và Dương Hàn.Trong lòng có chút vui nhưng nét mặt vẫn lạnh tanh:
-”Tôi hỏi cô bị làm sao?”
-”Tôi không sao,chỉ là bị vấp phải cục đá nên ngã”
_Cô cười nhẹ,tay xoa xoa vết thương...
Vấp ngã ư?Vừa nhìn là đã biết cô nói dối.Không thể có chuyện vấp ngã mà bị thương nặng đến thế...
Dương Tử cúi người xuống.Xé vạt áo sơ mi buộc lên vết thương của cô để cầm máu
-”Tôi không sao đâu,thật đó”
_Dương Tử coi lời cô như gió thoảng bên tai,xong lại không nói không rằng mà cầm hai tay cô choàng vào cổ mình rồi cõng lên.Mặt cô nhăn lại trông rất khó coi:
-”Có thật anh là Dương Tử?Dương Tử mà cũng đi làm những việc này sao?”
-”Chẳng qua là bất đắc dĩ,tôi cũng không độc ác đến mức bỏ mặc cô một mình đâu”
_Dương Tử nói,không thèm liếc nhìn cô,khuôn mặt vẫn ảm đạm như thường lệ.Hàn Hy biết điều,cũng không dám nói tiếp,nhẹ nhàng rúc đầu vào vai anh...
Thế giới xung quanh...dường như tất cả đều đã biến thành màu hồng hạnh phúc
“Cảm giác thật an toàn,rất giống với Dương Khiêm”
“Cảm giác ấm áp này thật giống với Hy Hy”
...........
_Chiều hôm đó,có chàng trai cõng trên lưng một cô gái.Mỗi người một suy nghĩ khác nhau,nhưng không hề biết biết họ đang nghĩ về nhau...
Đằng sau bức tường,có một cô gái khác nhìn đôi uyên ương,hai bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm hằn lên cả gân xanh,gương mặt chứa đầy uất hận...
-”Hàn Nhược Hy,kẻ thù của tôi,rồi cô sẽ phải trả giá...”