Trung tuần tháng bảy Tôn Thủ Lễ chết bệnh, lấy lễ nghi quận hầu mà nhập liệm. Cùng tháng, chủ yếu tiến hành thể chế mới với bốn bộ phận bên dưới. Thứ nhất, bãi bỏ chế độ tam công, thiết lập lại nội các lục viện, Tuyên
Bình không cần đại quan nhất phẩm nữa, quan viên cao nhất là viện thủ
vục viện, là nhị phẩm. Lục viện hợp nhất với thuộc hạ của tam công, các
viện thủ đều trực tiếp chịu trách nhiệm với hoàng đế. Bố trí viện giám
sát, hình ngục ti, ngục kiểm ti giám sát việc chấp hành pháp luật, song
song với lục viện, các ti thủ cũng trực tiếp chịu trách nhiệm với hoàng
đế, giám sát lục viện chấp pháp.
Thứ hai, mở rộng mua bán ruộng đất quốc hữu, người giao dịch cần trình báo
và nộp thuế cho nhà nước. Trước kia ruộng đất đều bị pháp luật hạn chế,
không được mua bán, cứ thế lén lút mua bán, không có ích gì cho đất
nước. Hoặc là còn ngang ngược chiếm lấy, lung lay nền tảng quốc gia. Lập ra tiêu chuẩn mua bán ruộng đất, quy định trình tự giao dịch nghiêm
khắc, Trung ương lệnh các nơi quản lý cẩn thận, có người giám sát.
Thứ ba, xoá bỏ những trọng hình tàn khốc như lăng trì, chém ngang lưng, ngũ xa phanh thây, giảm điều lệ tội diệt tộc từ mười chín điều xuống còn
chín điều.
Thứ tư, khoa cử cả nước mở rộng cho mọi tầng lớp, người xuất thân tiện tịch cũng có thể tham gia, không cần được địa phương đề cử.
Trong khi chính sách mới có một số chỗ áp chế quyền lợi của quý tộc, lại làm
dịu đi mâu thuẫn giữa quý tộc và bình dân. Cẩm Thái đã trải qua sáu
triều, Tuyên Bình là triều thứ bảy, sáu triều trước đó đã có một chút
rắc rối khó gỡ của thế gia vọng tộc. Thi hành chính sách mới, hạn chế
bớt đặc quyền của thế gia vọng tộc, đồng thời cũng làm sức mạnh của tầng lớp bình dân mới ra đời xuất hiện.
Cẩm Thái cần những tài năng mới mẻ mới có thể lâu dài, Vân Hi biết rõ, sau
khi Cẩm Thái trải qua một màn rung chuyển võ tông, sau khi ba triều khôi phục nguyên khí quả thật tăng thêm quốc lực rất nhiều. Nhưng đồng thời
cũng nảy sinh rất nhiều tệ nạn, mà hắn một khi muốn có chút thành tựu
giữ lấy cơ nghiệp trước thì càng phải cố gắng.
Hiện giờ nhân khẩu cả nước tăng nhanh, từ lúc khai triều đã nhiều lên gấp
bốn, đang ra sức mở rộng nông tang (*), đồng thời nâng cao kỹ thuật nông nghiệp, cũng đẩy mạnh điều phối các hạng mục kinh tế nhằm bảo đảm sự
phồn vinh lâu dài của nhà nước.
(*) nông tang: nghề làm ruộng và nghề nuôi tằm
Trên cơ sở này, đương nhiên còn cần bành trướng lãnh thổ. Dân sinh cửa bắc
bất ổn, bởi vì gần đất bắc vắng vẻ, thiết kỵ thường xuyên quấy nhiễu dân chúng, những mảnh đất màu mỡ dần dần bị xói mòn.
Cứ duy trì sách lược hòa thân, như thế sẽ tiêu hao rất nhiều bạc trắng.
Tiên đế lúc tại vị áp dụng sách lược trước nam sau bắc. Phía nam không
có cửa ải hiểm yếu nào, có nhiều uy hiếp hơn bọn hôn quân vô đạo Dạ Loan quốc ở phía bắc, là thời cơ tốt để dân không lưa thưa, bình định phía
nam. Cho nên trước phải khiến cho các nước ở phía nam quy phục, đồng
thời dịu đi quan hệ với phương bắc. Nay, miền nam đã phục tùng, lòng dân hướng về triều, tiến lên phía bắc là chuyện sớm muộn.
Vân Hi dự tính lấy ba năm làm hạn định, trước thúc đẩy chính sách mới mà
thu gọn lòng dân, tuyển chọn nhân tài. Như thế ý đồ bành trướng về phía
bắc sẽ đạt được mục đích thống nhất thiên hạ.
Gần đây thái hậu bận bịu dán mắt vào nội phủ chuẩn bị cho việc tuyển tú
sang năm. Trước kia Phi Tâm bắt chước Nguyễn Tuệ ba năm. Nay sự giả vờ
hai tháng này đối với nàng mà nói cũng không xem như khổ sở, hơn nữa
nàng cố ý không để tâm đến việc gì, cũng không có tài cán như trước, một mực không để ý đến chuyện hậu cung hiện giờ, mượn chuyện này mà thanh
nhàn điều dưỡng thân thể.
Sau ba năm lại tuyển tú, đối với việc này nàng đã sớm tỉnh ngộ. Nhưng gần
đây nàng có chút lo sợ không yên. Phấn hồng kiều nhan. Ba năm gần đây
tất cả đều xinh đẹp. Hoàng thượng không phải của một mình nàng. Nàng
thậm chí không biết hắn khi nào sẽ chán nàng toàn bộ! Kỳ thật hắn nói
không sai. Nàng chính là sợ hãi, sợ nhất không phải là tranh đấu, mà là
năm tháng dài đằng đẵng này! Lúc vô tình, hai chữ khoan dung tất nhiên
là gió thoảng mây bay. Lúc hữu tình, khoan dung chính là sự giày vò trái tim! Một mặt nàng có chút hoảng sợ, nhưng về phương diện khác lại có
chút vui vẻ! Thật ra thì nàng rất giống Vân Hi, đều không phải là người
cam tâm tình nguyện tẻ nhạt tầm thường. Gió giục mây vần, càng dễ kích
thích mà nổi lên ý chí chiến đấu!
Với tư cách là Phi Tâm, nàng biết rõ đám nữ nhân sắp vào đây sẽ khảo nghiệm tình cảm của nàng với Vân Hi. Thật ra như vậy cũng không phải là chuyện xấu. Trên đời này rốt cuộc có tình cảm không đổi thay không, hắn có thể oanh bay bướm lượn mà đánh mất sự cố chấp bây giờ hay không, đều có
thời gian nghiệm chứng cho nàng. Đây cũng không phải nàng lo sợ không
yên mà có thể khống chế! Nếu hắn có thể ở giữa phấn hồng mà gìn giữ tấm
chân tình với nàng như trước, vậy thì sự si tâm của nàng đến lúc nhắm
mắt xuôi tay mới có thể an tâm!
Mà với tư cách là Quý Phi dưới tay thái hậu, khoảng thời gian này vừa vặn
là thời cơ tốt để nàng thoát khỏi tình cảnh kia! Nàng không thể hiện tài cán gì, giả ngu lâu ngày, Quý Phi lộng quyền tham tiền trước kia trong
mắt thái hậu dần phai nhạt.
Nhưng đồng thời, mấy chuyện vặt vãnh trong hậu cung sẽ làm thái hậu nghĩ đến
nàng ngày xưa. Trước kia nàng cố gắng chu toàn thế nào, ở trong mắt thái hậu đều không tốt. Tóm lại là nàng có mục đích. Tóm lại là nàng mưu đồ
ngày càng nhiều. Nhưng chọn nàng trở lại có bao nhiêu phức tạp.
Từ chuyện Tĩnh Hoa Phu Nhân hiến con, nàng đã hiểu rõ cá tính của Mạt thị. Nữ nhân này chỉ muốn giữ vững vinh hoa, căn bản không hề có ý định hô
phong hoán vũ trong hậu cung. Về phần Lâm Tuyết Thanh, Phi Tâm nghe nói
từ tháng sáu sau khi được thả ra thì hiểu chuyện nhu thuận hơn nhiều.
Chắc là Lâm Hiếu sau khi gặp con gái thì chỉ điểm với nàng ta. Chẳng qua là nay Lâm Hiếu ở trong mắt thái hậu là kẻ thù giết Nguyễn Đan Thanh.
Lâm Tuyết Thanh ở trong mắt thái hậu cũng rất khó xoay người. Chỉ cần
nàng ta về sau thành thật không sinh sự, Phi Tâm cũng không muốn kiếm
chuyện với nàng ta. Về phần năng lực của nàng ta, Phi Tâm cũng hiểu rõ!
Cho nên Phi Tâm vẫn mượn bệnh tật mà không để ý đến chuyện gì cả, chỉ do
thái hậu dẫn dắt Đức Phi và Tĩnh Hoa Phu Nhân ba người lao lực không
ngớt. Vân Hi thời gian này vẫn bận chuyện chính sách mới, nào có thời
gian rảnh rỗi quản mấy chuyện này? Hiện giờ là thời khắc mấu chốt, cả
nước trên dưới đều có rất nhiều vấn đề, hắn suốt ngày vất vả, có khi cực kỳ mệt mỏi, uống chén trà nhỏ cũng nhớ tới Phi Tâm! Bắt đầu từ khi nào, quan sát từng điểm khác biệt nhỏ nhặt của nàng đã trở thành thú vui của hắn. Ngay cả khi thấy nàng cố làm ra vẻ, hoặc là toàn tâm toàn ý vén
lên nguồn cơn, mặc kệ là lý do gì, chung quy đều khiến hắn thích thú.
Trên đời chỉ có sự tin tưởng là khó đạt nhất, huống chi đây là gia đình đế
vương nặng nề nghi kỵ! Cho dù là mẫu tử cũng phải đọ tâm tư, huynh đệ
cũng tính kế lẫn nhau, về phần phu thê, đồng sàng dị mộng là vô số kể.
Nhưng nếu cầu thiên nhai tương tri, thân ở hai nơi mà lòng ở một chỗ,
giơ tay nhấc chân là linh tê hiện ra, không mở miệng mà ý tứ rõ ràng,
chỉ có trái tim mới ngăn được tình loạn. Nếu cầu xin những thứ này,
trước kia thì đúng là trò cười, nay bản thân đã gặp, há có thể buông
tay?
Nói trắng ra là, hắn chẳng qua cũng chỉ là một con người bình thường, nay
chỉ muốn gần gũi với một người! Từ sau khi cứu được cái mạng nhỏ của
nàng ra khỏi tử cục, hắn ngay cả hứng thú gặp dịp thì chơi còn không có. Là hắn buộc nàng động tâm, nay, cho dù diễn trò với nàng cũng thấy
không được. Trong cung mỹ nhân rất nhiều, giữa vạn bụi hoa, một chút
phản ứng không thật thì cũng là giả.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng, thật sự là không phản ứng gì. Huống chi mấy thứ
mỹ sắc này, từ khi hắn mười hai mười ba tuổi, bao nhiêu loại khác nhau
liên tiếp khiến hắn cũng có chút chết lặng. Mà sau đó, hắn thầm nghĩ
thống trị thiên hạ còn khó hơn giả vờ cái gì! Trên đời mỹ nữ bao nhiêu,
rực rỡ sắc thái mê loạn mắt người. Thấy nhiều rồi, chán chường trong mắt cũng trào dâng.
Có khi thậm chí còn nghĩ xa xôi, chưa tới hai ba mươi năm, bọn họ đều già
đi, nếu nàng có thể cho hắn thêm vài nữ nhân, hắn không làm thất vọng cơ nghiệp tổ tông thì thôi. Chẳng qua chỉ là một đôi người phàm, đến già
có thể hưởng mấy năm hạnh phúc yên tĩnh, như thế cả đời đã mãn nguyện!
Không phụ hắn đe doạ dụ dỗ nàng, cũng không phụ nàng trung thành mềm
mỏng với hắn!
Nay nàng giả vờ cũng đã ba tháng, trong lòng hắn hiểu được, nàng cố ý chồng chất gánh nặng làm cho thái hậu nhớ lại trước đây nàng tốt như thế nào. Cũng không phải hắn không nên khen nàng. Dứt bỏ tình cảm không nói, từ
sau khi nàng xử lý công việc tới nay, hậu cung đều gọn gàng ngăn nắp.
Tác phong giải quyết công việc của nàng vô cùng giống hắn, khi gạt bỏ
đối lập, hai người đều đối việc chứ không đối người, nhưng mục đích cũng không vì cá nhân mà là để cân bằng toàn bộ hậu cung. Nàng có chút cổ
hủ, cứ để ý đến trật tự, không giống hắn thường xuyên vung kiếm tìm
chiến thắng trong nguy hiểm. Nhưng tóm lại mà nói, vẫn là một người vô
cùng đáng tin cậy, hơn nữa còn thích đáng làm chủ mẫu.
×××××××××××××××××××
Nguyễn Tinh Hoa nhìn Phi Tâm đang ngồi bên dưới, mấy ngày nay mỗi nàng nàng
đều đến thỉnh an, nhưng mà ngày nào cũng mang đến cảm giác mới lạ cho
Tinh Hoa. Hôm nay nàng mặc một bộ váy xanh biếc khảm sa chỉ bạc, búi tóc thất bảo cuộn vòng như xoáy nước, từng tầng một vòng lên đỉnh. Không
dùng trâm cài tóc mà lấy hai dây tua đính hạt lượn quanh, dây tua buông
xuống sau đầu, nhẹ nhàng đong đưa theo động tác của nàng.
Nàng thanh thoát xinh đẹp đi tới, mảnh khảnh thướt tha, ngũ quan rực rỡ như
lúc ban đầu. Chẳng qua là không giống bộ dạng mỏng manh yếu đuối của
nàng nửa năm trước, gần đây hoàng thượng bận bịu chân không chạm đất,
hiếm khi bầu bạn với nàng. Nhưng nàng cũng không phải không có tán gẫu,
nghe nói cả ngày đều có tìm được chuyện vui để làm, khiến thái hậu cảm
thấy nàng thật ra đang quăng tay hưởng phúc!
Hậu cung luôn luôn như thế, nay Quý Phi vẫn độc sủng như trước, nô tài bên
dưới nào không dám tận tâm hầu hạ? Cho dù thủ đoạn không bằng trước kia, cũng không xen vào chuyện các ti phủ nữa. Nhưng ai cũng biết, hoàng
thượng cứ đến hậu cung là nhất định sẽ đi thăm Cúc Tuệ Cung.
Nhìn hăng hái như vậy, quả thật so với ba tháng trước chỉ thêm cứng cáp chứ
không có suy. Nay nàng mắt to linh động, dáo dát nhìn quanh, con ngươi
loạn chuyển không có một khắc cố định. Khi nàng cười, phong tình so với
ngày trước tăng thêm vô số. Lúc này nhìn lại, nửa phần cũng không có
bóng dáng Nguyễn Tuệ, nhưng thật ra Lạc Chính Phi Tâm vốn chính là như
thế! Bộ dáng như vậy, lại càng câu hồn hoàng thượng rời khỏi thân thể ba thước, trước kia Tinh Hoa thật sự là không phát hiện ra, Lạc Chính Phi
Tâm này còn có hương vị bách mị thơm ngát như thế!
Đôi mắt Phi Tâm quyến rũ, khóe mắt vểnh lên. Cho nên nàng luôn vẽ đường màu thẳng trên khóe mắt, che sự khúm núm thuỳ mị kia lại, lại có vẻ xơ xác
cứng nhắc hơn rất nhiều. Môi nhếch lên cực mỏng, mặt cũng nhọn. Nay nàng ăn vận đạm nhạt hơn so với thường ngày, đôi mắt kia động một tí có thể
nói câu hồn đoạt phách, ngay cả Tinh Hoa đều nhịn không được muốn nhìn
nàng vài lần. Hơn nữa nàng hiện giờ mập lên chút, gương mặt y như trứng
ngỗng vậy, chủ yếu ở động tác và thần thái, làm cho Tinh Hoa cảm thấy
nay nàng càng tỏ ra kiều diễm.
“Mấy ngày nay xem khí sắc ngươi cũng không tệ. Thời gian trước ngươi nói
choáng váng đầu óc, cứ suy nghĩ là đau đầu. Hôm nay nóng như vậy, sao
giữa trưa lại tới đây?” Tinh Hoa nhướng mày, nâng chén trà ngọc bích
trong tay, “Về bệnh này của ngươi, ai gia cũng hỏi qua mấy vị lão thủ
thái y viện, sợ là khó trị khỏi. Trước kia đột nhiên nói giọng nam, chỉ
sợ cũng bởi vì căn bệnh này mà ra. Nay xem ngươi nói chuyện thuận lợi
hơn, trong lòng ai gia cũng an tâm không ít.”
“Thần thiếp bị bệnh đã lâu, đã phiền thái hậu chăm sóc. Nay thần thiếp cũng
thấy tốt hơn nhiều, cũng không có chỗ gì không ổn.” Phi Tâm khẽ cười,
mắt lại nhìn chằm mâm hoa quả trên bàn. Tinh Hoa có chút sợ run, nói là
tốt hơn nhiều, hễ tí là nói giọng nam. Nhưng làm sao mà cứ nhìn như
không tốt, trước kia nàng có bao giờ nhìn chằm chằm vào đồ ăn như thế
đâu.