Vân Hi thật sự rất bội phục nàng, nếu hắn bồi dưỡng quá trớn giống nàng thì sao có thể nhẫn nại như vậy, buồn cười nhất là nàng cho rằng ăn chút
hoa quả thì có thể tiêu trừ, nhất định phải chạy đến chỗ thái hậu ăn
chực! Nhất thời thấy nàng mắt mở to như chứa đầy ý xuân, mặt đỏ bừng vô
cùng mê người, dùng ánh mắt câu hồn trước giờ chưa có ngắm nhìn hắn. Hắn bất chấp sự bận rộn mấy ngày qua, nay nàng ở ngay bên người, lại còn
nhìn hắn như vậy, suýt nữa thì hắn không khống chế được.
Có khi chính hắn cảm thấy thật kỳ quái, thấy nàng hắn mất kiểm soát, nói
không được liền vọt lửa lên. Nàng trêu đùa thiêu đốt hắn, có khi nàng
lại rất nhu thuận. Ngay cả khi nàng không làm gì, trừng mắt ngẩn người
hắn cũng muốn vọt theo!
“Làm gì?” Vân Hi nín bụng cười, cố nén nhìn nàng, vẻ mặt không rõ ý gì.
“Hoàng… hoàng thượng mệt sao?” Phi Tâm tự mình tìm cớ nói chuyện với hắn, dùng
sức ra hiệu cho hắn bảo không có hiệu quả. Càng làm càng khiến Phi Tâm
cảm thấy mất mặt, nàng vốn chỉ là một người da mặt cực mỏng. Nàng thật
sự cho rằng Phùng Ý Xương đã dùng sai thuốc với nàng, nhưng hiện giờ
hoàng thượng đều nói không thành vấn đề, nàng cũng không dám kháng cự mà không ăn.
“Ừ, rất mệt.” Vân Hi nói xong, đưa tay xoa gáy nàng hai cái. Nàng càng thấy khổ sở, nhanh chóng nằm úp sấp trên người hắn, nhất thời nghe hắn nói
mệt, nàng cũng không nói gì nữa. Ngón tay tìm tòi trước cổ áo hắn, tựa
như muốn kéo chỉ ra. Vân Hi thấy vẻ mặt nàng vặn vẹo như thế, biết đầu
óc nàng bây giờ đã muốn vo tròn thành một khối, trước kia nàng vừa thấy
hắn thì trở nên đần độn, sau đó thường xuyên trưng ra bản mặt mướp đắng
cả buổi trời. Lúc ấy hắn nhìn thấy thì cực kỳ tức giận, nay thấy chỉ
muốn cười to lên.
Phi Tâm nghẹn một lúc lâu, thân thể không nghe lời, tựa trên người hắn
không đứng dậy. Thấy hắn nằm yên một chỗ cạn sức lực, trong lòng nàng
cảm thấy vô cùng đồi bại. Nhưng hắn cứ xoa nhẹ sau gáy nàng làm nàng khó chịu nổi, bộ dáng hắn lại làm nàng không muốn rời mắt, quả thật có thể
nói là sắc đẹp làm người ta u mê, cả người không ngồi dậy nổi. Tay nàng
khiêu khích một hồi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nàng khẽ nói: “Hoàng
thượng, thần thiếp giúp ngài xoa bóp nhé? Như vậy sẽ xua bớt mệt mỏi.”
Hắn sờ mặt nàng, nở nụ cười vô cùng mê người, thấy ánh mắt Phi Tâm có phần
đăm đăm. Hắn đưa tay kéo dây lưng của nàng ra, nhẹ nhàng trêu đùa trên
mặt nàng, thấp giọng nói: “Hôm nay sao nàng lại biết điều như vậy? Gần
đây thật sự là rất mệt, mấy ngày qua đều chưa ngủ quá một canh giờ.”
Hắn thuận miệng nói vậy làm nàng vô cùng áy náy, ngày đó bận rộn đến trời
tối mịt, nay thiết lập nội các lục viện, một số cận thần cả ngày tới báo chuyện, hắn luôn giải quyết trong cùng một ngày mà không ngủ. Hiện giờ
càng bởi vì tiến hành chính sách mới, so với mấy năm trước thì nhiều
việc hơn gấp mấy lần, thật sự là ngay cả thời gian ngủ đều không có.
Nàng cả ngày ăn uống ngủ nghỉ, mọi việc không để ý tới đã là hưởng thụ,
dựa vào cái gì mà lúc này lại làm phiền hắn? Ngày thường còn trung thành trời đất có thể chứng giám, thế này thì là trung thành gì chứ?
Nghĩ như vậy, nàng cho rằng cơn lửa nóng trong lòng đúng là không nên, nhất
thời giãy dụa chống nửa người dậy: “Thần thiếp biết hoàng thượng thường
xuyên vất vả, luôn muốn hết lòng. Hay là hoàng thượng lên trước đi, dù
sao ngồi cứng vai như vậy cũng không tiện. Thần thiếp giúp ngài xoa bóp
nhé? Thả lỏng gân cốt một lát, qua một canh giờ lại kêu dậy!”
Vân Hi nhìn vẻ mặt nàng mà ngượng ngùng. Quả thật là đã bị nàng ảnh hưởng.
Nhất thời hắn cũng có chút áy náy. Hắn bắt nàng kỵ sống nguội, nay lại
luân phiên tẩm bổ. Tiết đại thử (*) hàng tháng mỗi ngày đều ngâm thuốc
giày vò người. Này còn trêu chọc nàng thật sự là quá mức! Hắn đưa tay ôm lấy cổ nàng, vuốt ve lông mày nàng nói: “Gần đây nàng bị thiếu nước đến phát hoả. Phùng Ý Xương nào dám nói với nàng chuyện này? Bản thân nàng
cũng không biết làm sao ăn hoa quả có thể tiêu trừ? Buổi chiều không đi
nữa. Ở đây với nàng nhé?”
(*) tiết đại thử: ngày nóng, một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc
Phi Tâm nghe xong, suy ngẫm cả buổi. Nhất thời cổ họng nghẹn ngào, một câu
cũng không biết nói gì. Đầu cũng sắp bốc khói đến nơi. Hắn nói chưa dứt
lời, cả người nàng như là bị vạn con sâu chui vào cắn khó chịu. Mặt tím
ngắt, gương mặt thẹn thùng cũng nhanh chóng méo mó!
Vân Hi nhìn sắc mặt nàng thì khẽ cười: “Giữa ta và nàng còn gì không thể
nói? Tội gì phải quanh co? Kìm nén đến mức bản thân nhộn nhạo. Lúc trước nàng chẳng phải nói đó sao? Cứ giữ đạo bề tôi trước, sau đó hãy nói đến phu thê?” Phi Tâm nghẹn lời, nhanh chóng rơi lệ. Lời nàng nói trước đây còn văng vẳng bên tai. Nàng chưa bao giờ quên! Nàng luôn đặt tình cảm
dưới lòng trung thành nhưng chưa bao giờ vứt bỏ. Tóm lại là nàng vẫn
luôn mắc nợ Vân Hi! Hắn luôn uy hiếp dụ dỗ, coi như là bao nhiêu mánh
khóe đều giở ra hết. Nàng mà còn gò bó nhăn nhó nữa thì thật vô nghĩa!
Nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn. Hơi thở nóng bỏng phun ra sau gáy hắn, thân hình khẽ run mà thì thầm: “Chàng ôm thiếp một cái đi? Một hồi thiếp sẽ giúp
chàng xoa bóp!”
Hắn bật cười, vòng tay ôm nàng: “Làm gì? Khao ta sao?”
Nàng cũng cười đến mê muội, tay cởi nút buộc của hắn mà có chút run run.
Nhưng dù sao cũng không giống trước kia, nóng lòng lừa gạt hắn. Hắn nhìn bộ dáng của nàng, tay ở sau gáy nàng xoa nhẹ nhàng. Nàng thật kỳ lạ.
Gáy hõm xuống mà ngại ngứa, sờ một cái thì liền rên rỉ rụt lại. Hắn
chuyển sang vuốt tai nàng. Nàng hiển nhiên càng thích động chạm ở đây.
Xoa xoa như con mèo nhỏ vậy. Mặt nàng càng đỏ bừng. Nàng cũng chủ động
tiến tới hôn hắn. Hắn cũng không di chuyển, mặc cho nàng khoan khoái dịu dàng. Bởi vì nàng vẫn luôn thụ động, cho nên hắn luôn thúc ép nàng. Để
nàng bày bố rồi kéo nàng lên. Để nàng lần lượt thách thức cực hạn của
hắn.
Thật ra thì bây giờ hắn hiểu rất rõ, tẩm bổ chỉ là thứ yếu. Để nàng bình
thản, buông tay chân ra. Vốn với hắn cũng không có gì. Nàng chẳng qua là có thói quen nhạy cảm lại cẩn thận, như con ốc sên chậm rãi di chuyển
về phía trước. Nàng lại là một người đa tâm, suy nghĩ nhiều, trước sau
đều lo sợ. Càng bởi vì thói quen của nàng tất cả đều đặt hắn lên đầu,
đạo quân thần nghĩa phu thê tựa như hai ngọn núi đè lên người nàng, nàng càng trèo lên, càng sợ ngày sau ngã đau! Kỳ thật giữa bọn họ đã sớm
phân biệt lẫn nhau!
Hắn vỗ về sau lưng nàng, đem xúc cảm trắng mịn kia in vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng. Bàn tay xoa nhẹ lên vai nàng, nàng khẽ run một chút, hắn rầu
rĩ cười một tiếng: “Nàng vẫn là nên tiến bộ thêm một tí, không bằng hôm
nay sẽ dạy nàng một lần?”
Nàng thả lỏng người ra, che đi hơi thở nóng bỏng và ngọn lửa khó nén trên
mặt. Môi nàng lướt qua cằm hắn, dọc theo sườn mặt cho đến bên tia, thở
hổn hển: “Vẫn là ôn tập cái cũ trước đi?” Nói xong, răng nàng nhẹ nhàng
khép mở, ngậm lấy vành tai hắn, ngón tay xoa nhẹ lên hầu kết của hắn,
khiến cả người hắn khẽ chấn động, nhanh chóng quấn nàng thật chặt, tay
vén y phục nàng lên hơn phân nửa, sự mềm mại này làm ngọn lửa trong
người hắn vọt lên. Hắn để nàng vân vê cực kỳ dễ chịu, rồi thở dài một
tiếng: “Nàng càng lúc càng thích nghi, ta rõ ràng không có dạy nàng!”
Nói xong, chân hắn vòng lên, kẹp chặt nàng, thật muốn khảm nàng vào
trong xương cốt. Tay hắn dao động sau lưng nàng, theo đường cong của
nàng hướng về giữa hai chân nàng. Gần đây bởi vì nàng chẳng quản chuyện
gì, cả ngày điều dưỡng bổ thân, thân thể mượt mà, chạm vào vô cùng mềm
mại.
Thân thể nàng hơi run lên, hơi thở trêu người, đầu ngón tay chạm vào nơi
nóng bỏng bên tai hắn, lời nói mê mị khiến hắn vô cùng hưng phấn.
“Nàng càng ngày càng hay đấy, ta thấy thuốc này dùng tốt lắm.” Hắn quấn chặt
nàng, cười rộ lên. Trước kia nàng bị hàn khí bức bách, hơn nữa nàng lại
rất để ý đến trật tự quy củ, thân thể cứng ngắt thô ráp khó thông. Về
sau khá lên thì như yêu tinh câu hồn. Cả người đều duyên dáng hoàn mỹ.
Mặt nàng nóng hầm hập, lúc này nàng đang chôn mặt trên gáy, hết sức chuyên
chú cắn cổ hắn. Tay giao du trước ngực hắn, cảm nhận đường cong rõ nét
đối lập với nàng. Nhất thời nghe hắn trêu chọc, càng khiến nàng không có dũng khí ngẩng mặt lên, nhưng thân thể như được khích lệ, càng thêm mềm mại quấn quýt si mê. Môi nàng ngậm dái tai hắn, chóp mũi phả ra hơi thở nóng hổi, đồng thời ngón tay sờ đến chỗ nổi lên trên ngực hắn rồi vân
vê. Căn bản chính là mấy động tác học được từ hắn hiện giờ đều được tiến hành trên người hắn!
Cả người hắn thoáng chốc vỡ vụn, một cảm giác sảng khoái vọt lên sau ót
hắn, tê dại như bị điện giật. Hắn xoay người đặt nàng dưới thân, ngón
tay thừa cơ dò xét vào sâu bên trong, cả mặt nàng nhăn nhíu lại, da thịt hồng hào phơi ra cực kỳ mê người. Nàng khẽ nhếch mắt, lông mi chớp chớp như trào nước mắt ra, hắn nhìn chằm chằm sóng mắt nàng. Mỗi khi nàng
toát ra vẻ yêu kiều quyến rũ này, hắn muốn tiến vào trong cơ thể nàng
không bao giờ thả ra nữa.
Nàng kéo lấy cổ hắn, cả người cong lên như con rắn nhẹ nhàng uốn éo, đầu
ngửa ra sau, cổ cong duyên dáng. Hắn cúi đầu xuống cắn nhẹ lên cổ nàng
một cái.
“Nhanh, thả lỏng một chút. Bằng không một hồi nàng sẽ đau!” Hắn nhẹ nhàng hôn
lên chóp mũi nàng. Hắn có thể cảm giác được lối vào nóng bỏng chật hẹp
kia đang co rút lại, kẹp chặt ngón tay của hắn, khiến hắn tê dại từ ngón tay truyền đến nửa người, bụng càng trướng lên. Hắn siết chặt nàng, chà xát da thịt nàng, hắn đã vô cùng khó nhịn, sắp hỏng mất rồi. Lúc này
Phi Tâm ở trong lòng hắn như một con rắn nhỏ, mỗi một lần nhẹ nhàng vặn
vẹo đều làm cho hắn không thể tự đè xuống.
Có khi hắn rất mệt mỏi, trên triều cực kỳ bận rộn. Bị người dồn nén lâu
dài phải đi tìm kích thích mới có thể thả lỏng, đuổi hoa rượt bướm cũng
là một loại kích thích, nhưng thời gian dài quá cũng không có ý nghĩa.
Lại cảm thấy lúc ở cùng với nàng sẽ vô cùng hưng phấn. Thời gian đầu thì thật khó hiểu, chỉ là thấy nàng như vậy thì không đè nén được, nàng
càng trốn tránh hắn lại càng dồn ép. Mà nay, càng phát hiện nàng lại có
thể phóng đại niềm vui này lên, làm hắn có khi vô cùng yên ổn, mà có khi lại cực kỳ trào dâng! Càng quen thuộc hơi thở của nàng lại càng ngây
ngất, càng hiểu rõ nàng lại càng say mê, tình nồng khắc cốt, tinh thần
mềm nhũn ra. Tại nơi lợi ích quyền mưu tranh đoạt ghê gớm nhất, cũng
không ngại tình cảm phát sinh của hắn, chẳng những không ngại, ngược lại càng bùng nổ!
Nàng ôm chặt hắn, cảm giác mỏi nhừ tê dại đang dừng lại. Nhưng bởi vì hắn đè thấp giọng, trong lòng lại hóa thành ghềnh thác, sự ấm áp chạy khắp tứ
chi trăm cốt. Nàng cho tới bây giờ đều không thích thứ gì hoặc là không
có gì để thích, nhưng hắn dạy cho nàng. Là hắn bức nàng, ngay cả chính
nàng cũng không tin có thật sự tồn tại hay không, lần này thật đã phóng
đại lên lòng trung thành của nàng, cho nên nàng nguyện ý chịu tiếng xấu
thay cho hắn, chết vì hắn. Mà hiện tại, không chỉ có như thế, nàng càng
nguyện ý cùng hắn tan thành tro bụi, chỉ khi đối mặt với hắn, đem tất cả giáo điều để ra sau đầu, nàng cũng hy vọng hắn có thể hạnh phúc giống
như nàng, ở trong cung này không hiu quạnh!
Phi Tâm dán chặt vào người hắn, thân thể phủ trên người hắn, càng nhiều hoa lửa, như là nở rộ ra một đóa đẹp nhất, quyến rũ hắn nuốt trọn hương
thơm của nàng. Nàng hôn lên bờ môi hắn, nói nhỏ: “Không sao, thiếp muốn
đi cùng với chàng!”
Hắn nhìn ánh mắt của nàng, nàng không khóc, chỉ là hốc mắt ẩm ướt. Hắn ôm
chặt nàng, môi cong lên, hắn không lên tiếng nữa, mặc cho hồn vía bị
cuốn sạch. Cùng đi, cùng nàng!