Phi Tâm nghĩ thêm một chút rồi đột nhiên nói: “Hoàng thượng…”
“Nàng có thể rộng lượng như thế, sao ta còn không thoải mái chứ?” Vân Hi ngắt lời nàng, hắn biết nàng muốn nói gì, nhất thời nhìn bộ dạng nhíu mày
của nàng.
Phi Tâm đỏ mặt cười cười: “Nếu không động tâm, không dám nói đến những
chuyện khác, rộng lượng đối với người khác rất dễ dàng. Nhưng rõ là động tâm, nào có nghĩ nhiều, hai chữ bao dung phải nhịn!” Nàng nhấp môi
dưới, “Ngược lại không phải thiếp là đồ háo danh, cũng không phải cố ý
muốn nói chuyện trái lương tâm. Lần đó thiếp cho rằng thiếp sắp chết,
nên có lòng để cho Tuyết Thanh giữ chàng lại, cho nên mới nói một tí với nàng ta. Tưởng rằng nàng ta cuối cùng là thật tâm, như thế thiếp cũng
sống yên ổn.”
Phi Tâm thấy hắn muốn mở miệng thì vội vàng nắm chặt tay hắn: “Đêm mười sáu tháng tư giả vờ treo cổ tự tử, thấy Tả phu nhân mới hiểu ra. Về sau
chàng cũng mắng thiếp, chê thiếp đến chết cũng phải an bài người cho
chàng, níu lấy cái danh hiền đức không chịu thả! Thật ra thì tình này
đổi hay không đổi, chúng ta đều không đoán được, ngày dài mới có thể
chứng minh. Bất quá thiếp chỉ là muốn định lòng chàng, trăm phương ngàn
kế cũng tuyệt đối không hời hợt!”
Vân Hi nhìn nàng cười một cái: “Bây giờ nàng cũng coi như là trở về từ cõi chết, không uổng công bệnh trận này!”
Mặt Phi Tâm càng đỏ, nàng tiếp tục nói: “Tâm chàng đã ở đây, cuối cùng
thiếp cũng nên thông cảm một chút. Cho dù đi qua chỗ khác…”
“Không phải có được tiếng tốt dễ dàng lắm sao?” Hắn cười càng lúc càng kỳ
quái, “Nếu có ngày ta bốc hơi đi vụng trộm, nàng chớ có đến tìm ta khóc
lóc!”
Phi Tâm vô cùng lúng túng, trừng mắt nghẹn một lúc lâu mới nói: “Nếu là như vậy…”
Hắn thấy nàng toàn thân ngâm trong nước nóng, hơi nước lượn lờ ấm áp như
sương mù, càng toát ra vẻ mê người. Đưa tay ôm hông nàng để nàng nửa
nằm, hắn rũ mắt nhìn nàng: “Nếu là như vậy, nàng phải như thế nào?”
Phi Tâm kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Để thiếp nghĩ một chút. Thiếp cũng không biết như thế nào cho phải…”
Vân Hi phủ tay lên môi nàng: “Ta biết nàng nhất định có thể chịu đựng. Dù
có chịu đựng đến chết nàng cũng chịu. Không phải nàng vô tình, cũng
không phải nàng khoan dung. Mà là trung thành đến cổ hủ! Nhưng ta không
muốn để nàng lại thông cảm những thứ này, cho dù ta biết rõ nàng hoàn
toàn có thể chịu đựng hơn được nữa. Trước kia nàng nói rất đúng. Tất cả
đều không đáng giá một đồng! Ngự sách triều đình cũng không nhất định
phải nhờ đến hậu cung. Tóm lại là đừng nghĩ nữa!”
Nàng nhìn ánh mắt của hắn rồi hít vào một hơi: “Thật ra thì chàng không muốn giả bộ, thiếp cũng không muốn để chàng giả bộ. Bằng không cứ dứt khoát
quên đi. Thay vì để người ta nói hoàng thượng thiên vị Quý Phi bỏ rơi
các cung khác, không bằng để thần thiếp mê hoặc thánh tâm, nhận lấy ác
danh yêu nghiệt ngang ngược bá sủng.”
Vân Hi cắn răng: “Nàng nghỉ ngơi không được hai tháng lại bắt đầu phạm vào tật xấu!”
“Vậy thì không phải hoàng thượng lạnh nhạt chư cung mà là thần thiếp không
thể khoan dung. Hoàng thượng lại có thể dễ dàng tha thứ cho thần thiếp,
đủ để chứng minh hoàng thượng tình dài không quên người cũ! Hoàng thượng có thể mượn chuyện này mà chèn ép nhà Lạc Chính, để cho bọn họ cả đời
không thể mượn nữ nhân mà tiến thêm được nữa. Cả nhà Lạc Chính thiếp
cũng có thể được bảo vệ. Chỉ phú quý không làm nên. Thái hậu thấy gia
thế thần thiếp không được việc gì cũng sẽ quên hết mấy chuyện kia. Thiếp và chàng có thể làm bạn lâu dài trong cung!” Phi Tâm đưa tay tìm tòi
bên dưới người hắn, “Chúng ta đều là những người thiết thực nhất, đương
nhiên muốn kết quả tốt nhất. Như vậy có thể nhìn xem: Đời này dù không
thể gắn bó, tình này sẽ không đổi thay!”
Vân Hi im lặng nhìn nàng nổi lên từ trong ao, vén chiếc khăn nhung lên rồi
mới lên tiếng: “Thanh danh của nàng không thể ném đi. Ác danh này cũng
không để nàng gánh! Nàng có thể thương lượng trước với ta cũng coi như
minh mẫn. Ghen tị chính là thất đức. Đến lúc đó bàn luận trên triều cũng rất khó.”
“Thiếp không cần.” Phi Tâm nhìn hắn, “Không cần thanh danh cũng được!”
“Nàng để ý thanh danh nhất, sao lại không cần? Bảo nàng ở lại đây, cũng không phải là để nàng giữ lại tiếng xấu!” Hắn cười cười, “Lúc trước năm lần
bảy lượt ra hiệu cho nàng, nàng đều phản ứng không kịp. Bây giờ tiếng
tốt hay mạng sống đều hiểu rõ, tiếng tốt còn thân hơn cả cha ruột nàng!”
Phi Tâm thẹn thùng, rũ mắt xuống. Hắn buông nàng ra, cầm lấy áo choàng trên kệ, Phi Tâm vừa thấy thì thuận tay khoác vào thay hắn. Hắn vừa xuyên
tay áo vừa nói: “Năm trước ban tước cho phụ thân nàng, bởi vì chuyện
sinh non kia mà gấp rút, hiền đức của nàng vậy là đủ rồi. Nay chỉ còn
thiếu một đứa trẻ thôi! Về điểm này đúng là món nợ dai dẳng, cứ canh
cánh trong lòng thái hậu. Bà vì thể diện hoàng thất, cho dù tức tối ở
trong bụng cũng sẽ không nói ra. Bây giờ nàng vì tức ngực ngu ngốc mà
tính tình khác trước, ta hôm nay thăm nàng cũng như thường ngày giúp
nàng vui vẻ vậy, lại còn nói tốt cho nàng. Có thể thấy cách của nàng
đúng là hữu hiệu! Vất vả lắm mới đi đến nước này, sao có thể đột nhiên
trở thành đàn bà ghen ghét đố kỵ? Lam Song Trì kia mang tiếng xấu bên
ngoài đã không tính toán rồi, không cần mỗi tháng tiến cung hầu hạ chủ
tử. Nhưng nàng ta chẳng qua là quan quyến, hơn nữa lại là chính thê của
Tả Hàm Thanh. Nay nàng làm như vậy, thiên hạ làm sao chấp nhận một người ghen tị không khoan dung làm quốc mẫu? Lúc lập hậu, nào không có tiếng
phản đối nổi lên bốn phía? Đừng có làm hỏng thanh danh của nàng! Trong
hậu cung này, ta muốn thế nào thì cứ thế ấy đi, ta không muốn lại còn
cưỡng ép ta? Hơn nữa, ta có thể lo được mấy người? Ai không rõ tâm tư
của ai? Làm sao còn tận lực?”
Hắn thấy nàng rũ mày, lấy khăn phủ lên đầu hắn. Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn
mềm mại, cần cổ mảnh khảnh trắng sáng lộ ra độ cong hoàn mỹ. Sau một lúc vẫn không nghe thấy nàng đáp lại, hắn nhất thời ôm cổ nàng: “Bên ngoài
phiền thật, nàng cũng đừng thừa dịp lúc ta không có thời gian rảnh rỗi
thì làm bậy! Chủ ý của nàng, đừng tưởng là ta không biết!”
“Không dám.” Phi Tâm nghe xong ngẩng đầu đáp lại, “Chàng không muốn giả vờ thì đừng giả vờ, thiếp cũng không muốn để chàng đi. Chàng không muốn để
thiếp thất đức thì không mất đức, nhưng thiếp cũng không muốn để chàng
mang tiếng xấu khiến quần thần chê trách. Thiếp sẽ tự tìm biện pháp
thích đáng!”
“Nàng cho rằng thích đáng, nhưng ta lại cảm thấy rất không thích đáng!” Hắn
cau mày, lúc này thần thái hắn phấn chấn, ánh mắt đen láy mà sáng lên,
tóc dài xoã xuống hơi ướt, làm cho ngũ quan càng rõ nét. Phi Tâm nhìn
thấy thì nhất thời mặt đỏ, hơi nhấp môi: “Tóm lại là không làm chuyện
ngu xuẩn trước kia nữa vẫn không được?”
“Nữa?” Hắn hất mày, “Đến lúc đó nàng đừng trách ta tàn nhẫn với nàng!”
Nàng rụt cổ một cái, cười gượng: “Nhớ rõ rồi, một hồi thiếp tự mình xuống bếp làm điểm tâm được không?”
Vân Hi có phần sửng sốt, vẻ mặt nàng thật sự rất chân chó, khiến tinh thần
hắn ngẩn ngơ. Nay nàng cũng học được bộ dạng lấy nhu thắng cương này,
nhưng lại khiến lòng hắn tê tê. Quả thật, nàng là người cứng nhắc, tính
tình chán ngắt. Lời nói thì nhạt nhẽo, tất cả kỹ năng đều rất bình
thường. Nhưng mà hắn lại cứ một mực bị nàng hấp dẫn. Bởi vì hắn càng lúc càng thấy giống hắn. Đặc biệt lúc bắt đầu giải quyết chuyện hậu cung
với nàng, từng cách xử sự của nàng đều làm cho hắn cảm thấy quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc kỳ diệu như vậy là khiến hắn từng bước mê muội!
Phi Tâm giúp hắn mặc áo choàng rồi tự mình khoác một bộ. Lúc này mới gọi
người vào hầu hạ, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Vân Hi thật sự là
không đi ra đằng trước nữa, sau đó thì dùng bữa tối với Phi Tâm ở Cúc
Tuệ Cung. Vân Hi để cho Uông Thành Hải đem hết mấy quyển sổ nghị sự
trong viện nội các đến xem, Phi Tâm ở bên cạnh giúp hắn đổi trà mài mực. Hai người không nói gì, tạo nên bầu không khí yên tĩnh nhẹ nhàng khiến
người ta vô cùng thoải mái. Vân Hi hôm nay cũng không thức quá muộn, đến giờ thì tự giác đi ngủ. Uông Thành Hải cảm động đến mức muốn dập đầu
với Phi Tâm, thừa dịp lúc Vân Hi xem sớ, Uông Thành Hải liền lặng lẽ
giật dây Phi Tâm một phen. Thêm mắm thêm muối nói là gần đây Vân Hi ăn
uống bất thường thế nào, thường xuyên khó ngủ các loại. Lúc nói đã xúc
động, còn cực kỳ đau lòng lấy tay áo lau khóe mắt. Nói xong Phi Tâm đau
hết cả ruột gan, mặt mũi co rút lại.
Sáng sớm hôm sau, Vân Hi ngủ dậy thì vội vã lên triều. Phi Tâm bây giờ thỉnh an thái hậu cũng không cần đi sớm như hồi trước. Nàng vô cùng hiểu rõ
thói quen sinh hoạt của thái hậu, cố ý chần chừ vào lúc bà rảnh rỗi, hơn nữa trên cơ bản mỗi lần đến đều có chỗ khác nhau, cũng không phải quy
luật đặc biệt gì, như vậy vừa không khiến thái hậu cảm thấy vô lễ xấc
xược, vừa có thể để bà có thời gian có người chăm sóc. So với trước kia, quy củ mới càng làm cho thái hậu hưởng thụ.
Nhưng nàng vẫn là một người cực chu đáo, quan sát Vân Hi ăn chút cháo tổ yến
mới để hắn đi. Qua giờ thìn, một số phi tần các cung theo thường lệ lại
đây ân cần thăm hỏi, Phi Tâm cũng không phải ai cũng gặp. Nay nàng mượn
cớ cáo bệnh, cũng không cần phải đoan trang như ngày thường, có khi đơn
giản triệu vào mấy người vui vẻ một hồi, nhưng mà ngày nào cũng như thế, trên cơ bản là xem tâm tình. Tuỳ ý hơn rất nhiều so với ngày trước! Lâm Tuyết Thanh từ sau khi được thả ra hồi tháng sáu thì không thấy qua lại Cúc Tuệ Cung. Nhưng Tĩnh Hoa Phu Nhân vẫn như cũ, mỗi ngày đều lại đây
thăm hỏi một chút, chập tối hôm qua nàng lại đây không gặp người. Hôm
nay nàng vừa trở về từ chỗ thái hậu thì liền đến Cúc Tuệ Cung, Phi Tâm
vẫn có vẻ thân thiết với nàng, Tĩnh Hoa Phu Nhân thấy bộ dạng nàng như
vậy quả là không giống với thường ngày, nhưng rốt cuộc không ổn chỗ nào
Tĩnh Hoa Phu Nhân cũng nói không nên lời. Cũng không giống như là giả
bộ, đúng là sau khi bệnh nặng người này đều vui mừng ham thích hẳn lên.
Coi như cả người đã nghĩ thoáng, không hề bắt lễ mà còn hiền hoà hân
hoan hơn nhiều!
Nàng tham kiến Phi Tâm, hai người tán gẫu mấy câu thì Tĩnh Hoa Phu Nhân lấy
ra một toa thuốc: “Mấy ngày trước nhờ phụ thân tìm một toa, nói là có
thể thông khí bổ huyết, rất hữu hiệu với việc trệ mạch khí ngưng. Cũng
không biết có tác dụng hay không, hôm qua đã cầm tới đưa cho tỷ tỷ. Kết
quả tỷ tỷ ngủ, cũng không tiện quấy rầy. Hôm nay tỷ tỷ nhìn một chút,
nếu có thể thì để thái y phối thuốc uống một lần!”
Phi cười nhận lấy, Tĩnh Hoa Phu Nhân thật sự rất khôn khéo, nếu là chuẩn bị thuốc thì cái gì nàng cũng rõ. Nhưng đưa toa thuốc thì không giống vậy, qua tay thái y, phối thuốc gì vẫn là công của Tĩnh Hoa Phu Nhân, uống
không được cũng không phải lỗi của nàng. Phi Tâm nhìn một chút rồi nói:
“Nay đã trị được mấy tháng, hiện giờ cũng không thấy có gì không ổn. Cho dù không giống trước kia nhưng cái gì cũng đều nhớ. Chỉ là đầu óc không được tốt, phiền muội muội đã bận rộn lại còn phải nghĩ cho!”
“Tỷ tỷ sao lại nói vậy? Thật ra thì hiện giờ cũng không có gì, việc tuyển
tú kia sang năm mới bắt đầu ra sức, bất quá chỉ điểm trước để các phủ
chuẩn bị thôi. Nhưng thật ra là việc Trung thu, thái hậu muốn làm tốt
một chút, cho nên cũng không dám qua loa. Tỷ tỷ thấy đấy, muội không
giỏi chuyện quản lý, bắt chước làm khuyển mã thôi. Năm trước, tỷ tỷ mang thai cực nhọc cũng không giữ được, thân thể này vẫn bình thường, muội
chỉ ngóng mong tỷ tỷ sớm khá hơn chút. Tỷ muội chúng ta cùng nhau ở đây
lâu dài!” Tĩnh Hoa Phu Nhân nói xong thì khoé mắt đỏ lên, khuôn mặt nhỏ
nhắn vô cùng chân thật.