Ngày mười bảy tháng tám, hoàng thượng khởi giá đi Cù Hiệp (1), chủ
trì đại lễ khai hiệp, khen thưởng cho mấy vị quan lo việc sông ngòi thời tiên đế. Mà Phi Tâm thì ở lại Nam An Viên phụng dưỡng thái hậu. Có lẽ
trước đây hai người ở với nhau khá lâu, hắn đột nhiên vừa đi thì Phi Tâm cảm thấy có chút mất mát.
(1) hiệp: eo, eo sông, chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa (thường dùng làm tên đất)
Nếu nói rằng từ lúc đến Giang Đô và tháng sáu, so với bốn năm rưỡi
nàng ở trong cung cộng lại thì thời gian hai tháng này chung đụng với
nhau còn nhiều hơn. Trước kia ở trong cung, tuy rằng mỗi tháng đều lâm
hạnh nhưng trên thực tế từ sau năm thứ hai, thái độ của hắn với nàng
càng lúc càng quỷ dị, trung bình một năm chỉ gặp mặt bảy tám lần. Chắc
bởi vì tâm tình hắn bất định, Phi Tâm cũng không biết chọc giận hắn lúc
nào, đến năm thứ ba, có lúc hắn tức giận mấy tháng không để ý tới nàng.
Không giống như hiện giờ, hai tháng đã có hơn phân nửa thời gian là sớm
chiều ở bên nhau. Hai tháng này đã dưỡng thành thói quen. Thói quen nha!
Tuy rằng Phi Tâm mỗi ngày đều như cũ, thỉnh an thái hậu, hỏi han ân
cần cho tròn đạo hiếu. Bởi vì ở Hoài An, gần phụ thân, nàng cũng thường
xuyên ban thưởng vài thứ cho cả nhà thoải mái. Nàng cảm thấy chuyện này
của Phi Lăng thật là khiến cho phụ thân mất thể diện, trong lòng mình
cũng băn khoăn. Nàng cho người bên Hưng Hoa Các chọn ngày tốt, nói là
hai mươi sáu tháng tám là thích hợp nhất.
Vì thế Phi Tâm sai người báo cho phụ thân, ngày hai mươi sáu tháng
tám đưa nữ nhi tới Phụng Thuận thành hôn. Ngoại trừ phần thưởng ở Cư An
Phủ, nàng lại lén ban cho muội muội một ít trang sức và của hồi môn.
Nàng biết phụ thân đã đủ mất mặt rồi, trong lòng hắn vô cùng bẽ mặt,
cảm thấy nữ nhi này làm bại hoại gia phong. Nhưng vốn cũng không thể sơ
sài được, Phi Tâm cũng vì lần này muội muội gả cho một thương gia nghèo
túng, sau này muốn trở lại ngày xưa, bất luận thế nào cũng không thể
thiếu chút tiền vốn. Cho nên nàng để Tú Linh đặc biệt chọn vài món trang sức của mình, cũng bỏ thêm chút tiền của thúc thúc. Thật ra trong cung
nàng cũng không tính là dư dả, nhưng mà cũng nên làm hết sức.
Nàng kêu Thường Phúc đưa một phong thư cho Phi Lăng, nói với nàng,
sau khi thành hôn phải ra sức đi theo Trương Vọng Thu đến chỗ khác phát
triển cơ nghiệp. Nàng hiểu rất rõ người nhà của mình, cũng quá hiểu tính tình của đại nương. Đợi khi mình vừa đi, tuy bọn họ thành thân, Trương
Vọng Thu kia cũng khó sống yên ổn ở vùng Hoài Nam. Trước không nói hiện
giờ các thương nhân giàu có ở vùng Hoài Nam đều nhìn sắc mặt nhà Lạc
Chính mà làm ăn, nhà mẹ đẻ đại nương ở Phụng Thuận cũng không phải dễ
trêu chọc. Bây giờ bọn họ ngậm bồ hòn, làm sao mà bằng lòng từ bỏ ý đồ?
Nhất định phải bảo hắn đi xa, tính toán những chuyện khác. Tuy rằng bản
thân Phi Tâm cũng không xem trọng hôn sự này lắm, nhưng hiện thời đã như thế. Nói như thế nào cũng là máu mủ trong nhà, Phi Tâm thật là không
muốn ầm ĩ khó coi.
Phi Lăng cũng nhờ Thường Phúc hồi âm cho nàng, quả đúng là như Vân Hi nói. Phi Lăng tưởng Phi Tâm âm thầm tìm người an bài, cho nên vô cùng
biết ơn nàng, cảm thấy áy này vì hôm trước đã nói những lời ngỗ nghịch.
Câu chữ dạt dào tình ý thân thiết, cũng rất có phong cách của tiểu thư
khuê các, không hề giống như bị điên. Có thể thấy được mấy năm này, nàng chẳng phải không tuân thủ lễ nghi, mà là bị người trong nhà bắt bớ
khống chế, muốn tương tư cũng khổ.
Cứ thế tính tình càng ngày càng ương bướng. Tương tư quả là khiến
người ta điên cuồng, thì ra trên đời này cũng có chuyện như vậy!
Lần này xuống phía nam, Phi Tâm thu về rất nhiều lợi ích. Thật ra
nàng cũng hiểu được, phân tâm tư này thay đổi khi hồi cung cũng không
hẳn là chuyện tốt. Nhưng trong lúc này, nàng há lại có thể tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi, nàng vẫn còn lý trí, mưu kế không giảm. Nhưng nếu trở lại cảnh tâm như chặn nước (2) lúc trước, đã khó nay càng thêm khó.
Nhưng Phi Tâm chính là Phi Tâm, nàng vĩnh viễn hiểu được bản thân đang ở trong tình huống nào. Có lẽ đây chính là kiếp nạn của nàng, lúc trong
lòng nàng ẩn giấu phần ân tình này, nàng cũng biết điều đó.
(2) tâm như chặn nước: “tâm như chỉ
thủy”, ý chỉ tâm cảnh bình tĩnh, không chứa tạp niệm. Cụm từ này xuất
phát từ bài thơ Tế Lí Thị Lang Văn của Bạch Cư Dị
Nàng biết lúc nàng ở một mình trong cung không thể nào thanh thản dễ
chịu, tuy rằng chưa nói đến chuyện tương tư cái gì khiến người ta điên
cuồng, nhưng ít ra sẽ giống như hiện giờ vậy, trong lòng vướng bận, có
chút bất an. Có lẽ có một ngày nàng sẽ học được thói ghen tị, lúc nhìn
thấy hắn ôn nhu cười với nữ nhân khác, sẽ không còn hâm mộ nữa, mà là đố kỵ.
Tuy rằng hiện tại trong đầu Phi Tâm đối với những nữ nhân này cũng
chẳng phải là không thể dễ dàng tha thứ, hơn nữa có người thay nàng chia sẻ một chút cũng tốt. Mỗi khi hắn đòi hỏi quá mãnh liệt, nàng chỉ muốn
san sẻ với những nữ nhân kia một tí. Mặc dù hiện giờ nàng chỉ đặt giả
thiết trong lòng, Phi Tâm cũng không hiểu được nàng như vậy có tính là
không thật sự hiểu được cái gọi là yêu, nhưng nàng cho rằng nàng không
giống với trước kia. Nàng có thể quan sát hắn thấu đáo hơn, cũng hiểu
được nguyên nhân mấy khi hắn tức giận. Có lẽ chờ đến khi nàng học được
thói ghen tị mới tính đi? Nàng không quen với chuyện tình cảm, có lẽ
không thể tự nhiên khống chế và đối đáp, nhưng ít nhất nàng hiểu được.
Bất luận nàng có nguyện ý hay không đều phải nhận.
Ngày hai mươi sáu tháng tám. Nhà Lạc Chính gả nữ nhi đi lấy chồng.
Đội tiễn giá chạy dài hết nửa con phố. Tới bến đò cũng có đến mười chiếc thuyền, diễn tấu sáo và trống cực kì náo nhiệt. Phi Tâm không thể đi
theo nên sai Thường Phúc thay mặt đến chúc mừng. Quan phủ địa phương phú hào trong thành đều tự mình đi chúc mừng trước. Mấy quan to và hoàng
thân quốc thích ở Hoài An mặc kệ không có giao tình với nhà Lạc Chính
cũng đều e ngại Quý Phi mà đưa quà mừng. Nhất thời cũng coi như là huyên náo rầm rầm rộ rộ.
Phi Tâm đã nhiều ngày cũng muốn lười nhác uể oải. Mỗi ngày ăn uống
cũng kém đi. Kết quả tới ngày hai mươi tám tháng tám, Phùng thái y đến
thăm nói đã bắt được hỉ mạch. Lần này chắc chắn là không lừa nàng. Nàng
vẫn còn nhớ ngày mười lăm tháng tám, Hoàng thượng trước khi đi còn nói
đùa nàng có thai. Ai biết nửa tháng không xuất hiện, nàng quả thật là
có! Tú Linh và Thường Phúc nghe xong đều run rẩy, nói lão thiên gia thật là có mắt. Không thể tin được chuyến này Quý Phi đi ra ngoài đã hoài
long thai!
Ngay cả thái hậu cũng có chút giật mình. Quý Phi hơn bốn năm nay cũng chưa có tin tức. Cũng không biết là có phải do về quê hương hay không.
Nơi này khí hậu thích hợp với nàng, lại còn thờ tín! Tuy rằng đã cố gắng nhưng bà vẫn không vui khi thấy địa vị Phi Tâm càng ngày càng cao. Phi
tần hoàng thượng tuy nhiều nhưng bụng không thể nào chịu thua kém. Dù
sao cũng là cốt nhục hoàng thượng, tự nhiên trong lòng bà cũng có vài
phần vui mừng. Sau khi nghe nói thì bà vội vàng tự mình qua đây xem, hỏi thái y hết chuyện này đến chuyện khác.
Phi Tâm nhất thời có chút ngẩn ngơ. Rất lâu sau trên mặt cũng không
có biểu cảm gì, cũng không nhìn ra là vui hay buồn. Ngay cả Tú Linh cũng nói Quý Phi có tin vui! Thật ra Tú Linh nói không sai. Nàng đúng là có
thai. Nàng rất cao hứng, đến nỗi không biết nên biểu đạt như thế nào.
Bốn năm qua nàng luôn ngóng trông có một đứa nhỏ cùng hưởng vinh nhục
với nàng. Đây là tất cả hi vọng mà nàng gửi gắm. Chỉ cần có một hài tử
thì nàng còn có động lực phấn đấu!
Nếu như nói trước kia nàng chèo chống cho vinh quang của nhà Lạc
Chính, như vậy về sau chống đỡ cho nàng chính là cốt nhục trong bụng
nàng. Nàng là Lạc Chính Phi Tâm. Nàng sẽ vì thanh danh mà anh dũnng
chiến đấu, tuyệt đối không dễ dàng nói từ thất bại. Nhưng nàng cũng là
một con người. Nàng cũng cần được an ủi. Tình yêu nam nữ quả thật có thể xoa dịu nàng, nhưng tình cảm có thể biến đổi mà không ổn định. Mà cốt
nhục do chính mình sinh ra không giống như vậy. Khi nàng không còn giữ
được phong thái, không còn được sủng ái nữa, tình cảm hóa thành mây
khói, nếu muốn vượt qua cảnh cô độc suốt quãng đời còn lại ở trong cung, khi đó ít nhất nàng còn phải có một hài tử rõ ràng. Đó chính là hài tử
của nàng!
Bởi vì hoàng thượng thờ cúng là đại sự, cho nên thái hậu không cho
phép gấp gáp báo cho hoàng thượng. Đến tết trùng cửu (3) lúc Vân Hi trở
về mới biết .Vân Hi sau khi nghe xong thì phản ứng có thể nói là giống y như Phi Tâm. Trước thì ngây người ra, tiếp theo thì sắc mặt bắt đầu
nghiêm lại. Về sau Uông Thành Hải hỏi Thường Phúc, nói Quý Phi lúc ấy
cũng như vậy, không khỏi than thở. Có khi ngươi không tin hai người này
là trời sinh một đôi cũng không được, phản ứng quả thật là thần kì nhất
trí!
(3) tết trùng cửu: mồng chín tháng chín
Vân Hi theo thường lệ đi thỉnh an thái hậu trước, sau đó nói với bà
chuyện phong thổ ở Cù Hiệp. Sau khi hoàng thượng đại giá đi Cù Hiệp,
thật ra cũng đã bắt đầu chuẩn bị hồi cung. Trong khoảng thời gian này
triều đình cũng coi như an bình, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh.
Các tư các bộ cũng đều đảm nhiệm chức trách yên ổn, có thể thấy được lúc trước Vân Hi an bài có hiệu quả. Cách một khoảng thời gian nhất định sẽ có tấu chương đưa tới theo lệ, báo cáo với hoàng thượng công việc trong triều. Hiện giờ hành trình cũng đã kết thúc, cũng nên khởi giá về cung!
Vân Hi buổi tối mới trở lại Hạo Cảnh Các, lúc đi vào, hắn lại cảm
thấy tay có chút run. Chính hắn ngẫm lại đều cảm thấy có phần không thể
hiểu nổi, hài tử được coi là cái gì? Đối với hắn mà nói nó cũng là công
cụ, lúc cần thiết cũng có thể không chút do dự mà bóp chết. Nhưng hài tử này không giống như vậy, đây là hắn luôn thật tình mong đợi, khát vọng
có được. Có đứa nhỏ này, nàng mới có thể càng củng cố địa vị của mình,
thậm chí càng tiến thêm một bước. Chỉ có củng cố địa vị nàng mới có thể
vui vẻ, cũng chỉ có địa vị vững chắc mới có thể ở bên cạnh hắn.
Hắn vừa đi vào, bỗng chốc chăm chú nhìn. Phi Tâm đã dẫn đám người Tú
Linh Thường Phúc quỳ trên mặt đất nghênh giá. Hắn nhìn nét mặt nàng cúi
đầu, nói qua loa: “Đứng dậy đi, trong người không tiện. Về sau tất cả
đều miễn quỳ!”
“Tạ hoàng thượng ân điển.” Phi Tâm nghe xong thì để Tú Linh nâng nàng dậy, đi vào bên trong với hoàng thượng. Vân Hi thay đổi xiêm y, uống
một chén trà nhỏ, trong suốt quá trình đều nhìn vẻ mặt của Phi Tâm. Hắn
thấy nàng thần thái tự nhiên, đúng là có một không hai.
Hiện giờ cũng là bởi vì nàng mang thai, không cần tự mình hầu hạ, đây là đãi ngộ mà phi tần có địa vị cao có được khi mang thai, Phi Tâm cũng không ngoại lệ. Cho đến khi bọn họ đi vào nội đường, chỉ để lại Uông
Thành Hải và Tú Linh hầu hạ xa xa ngoài rèm, Vân Hi lúc này mới giữ vai
nàng, khom người dòm mặt nàng.
Phi Tâm bị hắn nhìn không được thoải mái, nhất thời giương mắt, thấy
hắn cười với nàng. Quả thật có thể nói là cười đến câu hồn đoạt phách,
hết sức quyến rũ lòng người. Nàng cũng không khỏi bật cười, nhẹ giọng
nói: “Thật là có.”
Lời nói này của nàng không giống như nói qua giấy tờ. Thật ra hắn
cũng biết, nói là hôm mười lăm tháng tám hắn trêu ghẹo nàng. Hắn gật
đầu: “Quả thật là ta nói trúng rồi!”
“Hà cớ gì phải quỳ bên ngoài như vậy? Khiến cho ta cầm lòng không
được mà phải phối hợp với nàng.” Ánh mắt Vân Hi sáng rỡ, lúc này thoạt
nhìn thì như ánh sao chói lọi, giọng nói cũng trở nên có chút khàn khàn, giống như là ngậm cục đường vậy.
“Tiếp giá vốn chính là lễ nghi, hoàng thượng không hạ chỉ, thần thiếp tự nhiên phải cúi lạy nghênh đón.” Phi Tâm cũng cười, bất quá vừa rồi
hắn mở miệng vàng, không giống như về sau đều miễn lễ. Nàng hiểu tâm tư
của thái hậu, bốn năm hầu hạ không uổng phí. Thái hậu dù không còn có
thể cầm giữ hậu cung cũng là thái hậu, giành chút danh dự cho bà cũng
chính là tôn trọng bà. Ít nhất biểu hiện cũng phải đàng hoàng, trong
lòng thái hậu thoải mái thì mọi người mới thoải mái. Hài tử kia của nàng cũng có thể bình an phần nào.
Hắn cười cười, tât nhiên là hiểu được ý tứ của nàng. Đưa tay kéo nàng qua, sờ sờ bụng của nàng, cũng bình thường, nhưng hắn có chút gấp rút,
hận không thể có thể khiến cho cái bụng này lập tức phình to lên: “Phùng Ý Xương nói như thế nào?”
“Không được tốt lắm.” Lúc Phi Tâm nói câu này cũng cười, Vân Hi nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng hiện lên chút đau xót.
Phùng thái y ở trong cung đã mấy chục năm, y thuật cũng cao nhất. Đối nhân xử thế so với y thuật tự nhiên cũng cao hơn một tầng! Trước mặt
thái hậu cũng chưa nói gì, chỉ mới chúc mừng.
Nhưng đối với Phi Tâm thì không giống vậy, có nhiều chuyện nói trước
vẫn tốt hơn. Hắn từ khi được hoàng thượng đặc biệt trông nom thân thể
của Phi Tâm thì thật sự hiểu được, Quý Phi trong mắt hoàng thượng không
giống những người khác. Như vậy hài tử này cũng đặc biệt quý báu, nếu
chậm chạp thì cái mạng của hắn cũng coi như xong rồi! Thái y nhắc tới
chuyện này, không phải là đặt mạng sống trên lưỡi dao sao? Biết càng
nhiều thì càng khổ. Hắn đã gần đất xa trời, cũng không muốn khi về già
lại bị chém.
Hắn sớm đã nói thật với Phi Tâm, hài tử này có điểm bất ổn. Bởi vì
Phi Tâm bị hàn khí xâm nhập, khí huyết không thông, không phải chỗ nuôi
dưỡng tốt, cho nên đứa con trong bụng tự nhiên sẽ bất ổn. Đương nhiên
hắn khéo đưa đẩy, tuy rằng thai không ổn định, nhưng hắn sẽ cố gắng. Phi Tâm hiểu được, nhưng mặc kệ nói như thế nào, ít nhất chứng minh thân
thể của nàng cũng có khởi sắc. Có thể có thai, chính là chứng cớ, cũng
chứng minh Phùng thái y quả thật có bàn tay kỳ diệu, đã như vậy, người
này có thể dùng được.
“Mặc kệ có được hay không, cũng phải giữ lại.” Vân Hi vỗ về vai nàng, “Đừng tưởng rằng hắn cảnh báo trước thì ta có thể dễ dãi với hắn! Lão
già này đã đứng đầu nhiêu năm, hiện giờ còn phải tiếc cái mạng già như
thế. Lúc này nói ra thì không sợ sao?”
Phi Tâm cười: “Nói lời khó nghe thì đắc tội chủ tử, nhưng trước đây
hắn có công, dựa vào y thuật của hắn, cho dù đắc tội, chủ tử vẫn muốn
dùng hắn. Nhưng nếu không nói những lời khó nghe này, mặc dù nhất thời
có thể an tâm, một khi mất long thai thì không còn tác dụng gì nữa cả!”
Nàng nhẹ giọng, “Hắn nói như thế, nếu thật có thể giữ được, là công lao
của hắn! Nếu giữ không được, là hắn liệu sự như thần. Nói vậy về sau còn phải trông cậy vào hắn! Hắn đã thành tinh rồi, sao lại còn hù dọa hắn?”
Hắn khẽ cáu: “Nàng dùng tâm tư để phán đoán lòng người, vậy mà chuyện nhà cũng không giúp ích được gì.” Hắn thấy nàng muốn mở miệng liền bổ
sung thêm, “Ít nhất thời gian này không cần suy nghĩ.” Nói xong, hắn ôm
lấy nàng đến bên giường, “Nên nghỉ ngơi thôi, lâu rồi mới được nghỉ một
trận.”
“Thần thiếp có phán đoán lòng người cũng không bì kịp hoàng thượng.
Chơi cờ với hoàng thượng lúc nào cũng thua một nước.” Phi Tâm mặc hắn ôm ấp, vẫn luôn nằm trong tấm chăn mỏng. Hiện giờ đã vào tháng chín, đã
đến trùng cửu, gió đêm miền nam đã bắt đầu rì rào.
“Chơi cờ nàng thua, những thứ khác nàng chưa từng bị thua.” Hắn ôm
chầm lấy nàng, nhẹ giọng hừ, dáng vẻ ngủ mà như không ngủ, “Huống chi
ván cờ này của ta và nàng, ta xem như cũng hiểu được. Tám phần vẫn là ta thua!”
Phi Tâm nghe xong không khỏi nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt, quyết định
cũng không nói lời nào. Một hồi cảm thấy mơ mơ màng màng, hắn vừa trở
lại, Phi Tâm liền cảm thấy yên ổn.
Hiện giờ không thể nói là hai người không giống với trước kia, nhưng
hai người cũng chẳng phải loại người nói mãi không ngừng. Chẳng qua chỉ
là tùy tiện nói vài câu, nhưng nàng cảm thấy như thế đã yên ổn. Hơn nữa
khi hắn hứng thú vô cùng thoải mái, cười thật tươi, ôm ấp cũng rất dịu
dàng. Đương nhiên khi ôm hắn cũng có giới hạn, trước kia Phi Tâm cho
rằng hắn không có ưu điểm này. Đặc biệt lúc hắn không thèm quan tâm đến
nàng, khi đó hắn ở trong mắt Phi Tâm tựa như yêu quái đang diễn trò!
Cách hình dung vô cùng tồi tệ này Phi Tâm cũng chỉ dám suy nghĩ một chút ở trong lòng thôi, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, sợ ngày nào đó làm
cho hắn chịu không nổi mà gọi mình ra!
Nhưng lúc này Phi Tâm cho rằng ưu điểm hiện tại của hắn cũng giống
như vậy, bởi vậy càng thêm cảm kích vì hài tử đã đến. Nàng cảm thấy như
vậy là tốt nhất, hắn ở bên cạnh nàng, nhưng không thể giày vò nàng! Nàng tự nghĩ lại thì cũng có chút ngượng ngùng, cảm thấy lòng quá tham lam.
Thật ra chuyện tốt đẹp nhất hiện giờ là hậu cung giao cho nàng quản lý,
nàng được tiếng tốt. Hắn có thể thường xuyên đến thăm nàng, nhưng không
cần thường xuyên đến giày vò nàng! Có một hai đứa con, nhiều một chút
cũng được. Nàng giúp hắn quản thúc những tỷ muội kia, như vậy hắn mới có thể an tâm làm hoàng đế tốt! Cái này so với suy nghĩ trước kia của nàng cũng không khác biệt lắm, chẳng qua là hơn một chút. Hắn có thể thường
xuyên đến thăm nàng!
Vân Hi rũ mắt nhìn nàng núp ở trong ngực hắn giống con mèo nhỏ. Lúc
này mắt nhắm, lông mi dài như cánh bướm. Môi khẽ nhếch lên một độ cong
nhỏ, cũng không biết là đang nghĩ cái chuyện tốt đẹp gì nữa?