Từ đó về sau, ít nhất bề ngoài là hoà hợp êm thắm. Cả tháng giêng điều dưỡng dần dần có khởi sắc, hoàng thượng
liền đi thăm Tuyết Thanh, tuy rằng lúc ấy hắn và Phi Tâm nói đùa với
nhau, nhưng rốt cuộc vẫn qua ngồi một chút.
Tuyết Thanh thấy hoàng thượng tự hạ mình
nhân nhượng, tất nhiên sẽ không ngu ngốc làm trò nữa. Nhưng không biết
là nàng ta học tấm gương trước kia của Phi Tâm hay sao mà cũng bắt đầu
nói về quy củ, bằng không sẽ không chịu ở chung với Vân Hi như trước
đây. Vân Hi thấy nàng ta cải chính như thế, hắn cũng bớt phiền toái. Chỉ là nói mấy câu rồi mượn cơ hội thoát thân, tiếp theo lại đi đến chỗ
Tĩnh Hoa Phu Nhân xem một tí, đỡ phải lời ra tiếng vào trong cung.
Tháng giêng vừa qua, hoàng thượng lại bắt đầu bận rộn, Tuyết Thanh dần dần xử lý công việc, nhưng cũng không lui
tới chỗ Phi Tâm. Phi Tâm biết trong lòng nàng ta đang buồn bực, nếu hiện giờ lại cố gắng thân mật, ngược lại càng khiến cho nàng ta không thoải
mái. Cứ thế liền lãnh đạm, ngày thường vẫn cứ nên xã giao như trước, có
việc thì vẫn bàn bạc với Tĩnh Hoa Phu Nhân và Tuyết Thanh. Tĩnh Hoa Phu
Nhân có chút sợ nàng ta, dù sao vẫn là chuyện kết oán thù lúc trước. Phi Tâm biết việc này chỉ có hoàng thượng ra tay thì mới có hiệu quả, liền
để cho Vân Hi đứng giữa làm một chuyện, mùng hai tháng hai tổ chức yến
tiệc ở hậu cung, một đống người cùng nhau dùng bữa, hoàng thượng thưởng
cho Tuyết Thanh, nói thời gian trước Đức Phi cũng mệt nhọc. Xem như cho
nàng ta chút thể diện, như thế Tuyết Thanh coi như không tính toán
chuyện lúc trước nữa, chuyện cũ không đề cập tới.
Đầu tháng ba hoàng thượng muốn đi du xuân ở ngoại thành phía đông, năm ngoái và năm kia vốn chỉ đi hành cung.
Bởi vì năm nay không đi hành cung nên
liền dựa theo lệ cũ. Tháng hai Cư An Phủ và các vụ đã sắp xếp mọi việc,
cũng chỉ định một số quan viên đi theo. Dạo trước các công thần mới cũ
gây loạn một trận trong triều, hoàng thượng tự có kế sách kiềm chế, lần
này nhân mã đứng đầu hai ban đều đi theo, xem như trấn an tinh thần hai
bên một chút. Ngày tết hai ban gây chuyện, đều đã đánh năm mươi gậy, bên kia cũng không còn chèn ép nữa.
Về phương diện sử dụng thủ đoạn thì Vân
Hi đúng là rất có kiên nhẫn, hắn biết thời cơ chưa tới, hấp tấp nóng vội chỉ mang lại hiệu quả trái ngược. Mùa thu năm trước, hắn mượn lúc đi
Nam tuần, tự mình đi quan sát tình hình vũ lực ở mấy tỉnh miền nam. Sau
khi về kinh, ngoại trừ nhà Lạc Chính ra thì còn mang về bảy tám người,
sắp xếp đảm nhận chức vụ ở những khâu khác nhau.
Vân Hi thấy thân thể Phi Tâm dần dần khá
lên, lúc này vốn cũng muốn mang nàng đi theo cùng. Nhìn thấy đồng bằng
đồng cỏ, tâm tình cũng có thể dễ chịu một chút. Nhưng lại nghĩ, Phi Tâm
không quen mệt nhọc, hơn nữa cưỡi ngựa phi tên linh tinh gì đó nàng cũng không có nửa điểm hứng thú. Huống chi từ sau tháng mười một, nàng liên
tiếp được thưởng thêm lễ vật, hơn nữa hắn lại xem hậu cung như có lệ,
khiến cho người người đố kỵ. Tuy rằng trong hậu cung không có động tĩnh
gì lớn, nhưng hắn cũng hiểu rõ, bất kỳ việc gì làm quá mức cũng không
được, đến lúc đó nàng ở hậu cung chỉ khiến cho người ta đả kích, nàng
cũng khó đối phó. Hắn thật ra nhất thời tha hồ thoải mái, nhưng cũng
phải nghĩ đến lập trường của nàng.
××××××××××××××
Mùng mười tháng ba, hoàng thượng khởi giá đi du xuân ở phía đông. Phi Tâm biết rõ thời gian này nàng quá mức hăng hái, mọi người trước sau không nói nhưng họ không phải là người mù.
Thái độ hoàng thượng chuyển biến rõ ràng, thái hậu cho dù hiện tại cái
gì cũng không quản, nhưng cũng khó thay đổi cái nhìn với nàng. Nhưng
nàng thật sự muốn giúp hoàng thượng vượt qua cửa ải này, dù nàng cũng
không biết nên dùng phương pháp gì. Quá nịnh nọt chỉ càng làm cho thái
hậu phản cảm, nhưng cứ lạnh nhạt như vậy, chỉ sợ sẽ phát sinh ra chuyện
gì.
Cho nên mấy ngày nay Phi Tâm vẫn giữ cái
tôi ngày xưa, hết thảy công việc đều làm cẩn thận thỏa đáng không có nửa điểm sai sót, về phần những chuyện khác cũng không quá cố sức như
trước, cứ lựa ý hùa theo thái hậu. Bất quá nàng trước hết đè xuống
chuyện Ti chưởng cục, trở về đã mấy tháng nhưng vẫn chưa vội vã cho
Thường Phúc nhận chức.
Hôm nay Phi Tâm ở thiên điện đùa nghịch
hương liệu. Những năm gần đây, chăm bón hương liệu hoa cỏ đã thành thói
quen của nàng, cũng là một cách để nàng an tâm định thần. Cung nhân các
nơi đều bận rộn. Mọi người đều hiểu tính tình của Quý Phi, cũng không
quấy rầy nàng thanh tĩnh. Phi Tâm đang lấy một chiếc lư đồng nhỏ chưng
hoa, nhất thời nghe tiếng nói chuỵên bên cạnh. Nàng im lặng một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Tú Linh!”
Ngoài điện bỗng yên tĩnh trở lại. Một hồi sau Tú Linh liền lên tiếng trả lời. Phi Tâm buông vật dụng trong tay,
nói: “Hôm nay Tú Thể lại không trực ban?”
Tú Linh nghe xong im bặt. Phi Tâm thấy
nàng lúng túng, biết nàng luôn thân thiết với Tú Thải nên cố ý che chở.
Phi Tâm nhướng mày: “Ngươi có chuyện thì nói đi. Ấp a ấp úng nữa thì bổn cung sẽ kêu người đang trực tới.”
Tú Linh nghe xong liền quỳ xuống: “Nương
nương. Nô tì thật là không dám giấu giếm nương nương. Sáng sớm hôm nay
đã không thấy nàng. Tối hôm qua thấy nàng có tâm sự nặng nề, nô tì hỏi
nàng cũng không nói. Không biết có phải là thư từ nhà gửi đến khiến cho
nàng thêm phiền não hay không.”
Phi Tâm suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Hôm qua lúc nàng ta đang trực lại chạy đi đâu?”
“Hôm qua có một chút chuyện nên chạy qua
xem. Cũng không có chuyện gì phát sinh.” Tú Linh trả lời. Phi Tâm biết
gần đây hoàng thượng lạnh nhạt với chư cung. Đã nhiều ngày nàng lấy chút đồ chơi ở Cúc Tuệ Cung cùng hưởng với các cung. Ngày hôm qua Tú Thể
thật ra có đi ra ngoài một chuyến, nhưng không bao lâu liền trở lại. Tú
Linh nghĩ một chút. Hai ngày này Tú Thể đúng là có điểm bất thường. Đêm
qua hai mắt đăm đăm. Cũng không biết là có chuyện gì.
Sáng nay không nhìn thấy bóng dáng của
nàng, vừa rồi không nhịn được oán trách hai câu. Quý Phi thính tai, nghe được một chút, làm cho nàng cũng có chút hối hận, Tú Thể đúng là vẫn
luôn đối tốt với nàng, thật là không muốn vì việc này mà bị trách phạt.
Phi Tâm ngẫm lại, chưa nói gì, để tự nàng ta giải quyết bận rộn của mình. Vì thế nàng liền gọi Thường Phúc đến,
hỏi mấy ngày qua Thường An làm cái gì. Thường An là thái giám chưởng sự
của Cúc Tuệ Cung khi Thường Phúc không ở bên cạnh Phi Tâm. Mấy ngày nay
Phi Tâm ổn định người, luôn kêu Thường Phúc ra ngoài, Thường An tất
nhiên là hiểu được, gần đây cũng không ra ngoài cung, nhưng hắn thu xếp
chuyện nô tài của các cung phòng ở bên ngoài Cúc Tuệ Cung, cũng không
thường vào nội điện.
Thường Phúc vừa nghe xong, vội vàng tố
giác toàn bộ những gì mình biết cho Phi Tâm, biết được hai ngày này
Thường An vẫn chưa ra khỏi Cúc Tuệ Cung. Phi Tâm đang suy nghĩ, bỗng
nhiên có người báo lại, nói Đại thái giám của Thọ Xuân Cung Mạc Thành
Dũng dẫn người qua đây!
Phi Tâm nghe xong không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi đến chính điện. Nàng mới vừa đi tới cửa liền gặp Mạc
Thành Dũng và mười mấy tên thái giám tiến vào, đám người bên trong
nghiễm nhiên thấy Tú Thể đang ở trong đó, khiến cho Tú Linh và Thường
Phúc cả kinh sửng sốt.
Mạc Thành Dũng vừa thấy Phi Tâm cũng
không hành lễ, bước chân vừa dừng lại, phất trần tung lên: “Quý Phi
nương nương, nô tài phụng khẩu dụ của thái hậu tới đây lấy một món, thứ
cho nô tài vô lễ!” Nói xong, hắn liền khoát tay, mấy tên thái giám bên
cạnh bước lên, đẩy Tú Thể ra sau điện mà đi!
Mạc Thành Dũng phụng chỉ thái hậu mà đến, đương nhiên không cần khách khí với Quý Phi. Hơn nữa tháng tư năm
trước, bởi vì Phi Tâm tra rõ chuyện của Ti chưởng cục, kéo hắn từ chức
Đại tổng quản của Ti chưởng cục xuống. Bây giờ hắn nhân cơ hội, không
thèm nể mặt. Tất cả mọi người bị hắn đột nhiên làm cho buồn bực, nhất
thời sắc mặt lộ ra, vừa thầm nghĩ thái hậu cao minh vừa xúi giục thái
giám ngang ngược xông vào.
Lúc ấy Tú Linh, Thường Phúc và người của
Cúc Tuệ Cung muốn cản lại, nhưng thấy Quý Phi vẫn không nhúc nhích, khí
thế đối phương lại ồ ạt, lại nói phụng chỉ của thái hậu, nhất thời cũng
đều sửng sốt bất động.
Phi Tâm trong nháy mắt có chút khó chịu,
nhưng thấy Tú Thể thần sắc hoảng loạn, cơ bản cũng không dám nhìn nàng.
Nàng chăm chú nhìn, trong đầu đem hết chuyện mấy tháng qua lọc lại một
lần. Lúc này mọi người đã tràn vào nội điện, Phi Tâm im lặng một chút
rồi mở miệng: “Không biết thái hậu muốn lấy vật gì? Hà tất phải khiến
công công đại giá, thông báo bổn cung một tiếng, bổn cung tất nhiên sẽ
đưa qua.”
“Không dám, nô tài cũng là có mang theo
chỉ thị. Nếu có gì đắc tội, xin nương nương rộng lượng bao dung. Nô tài
xông vào đây, tự nhiên sẽ lĩnh tội với thái hậu.” Mạc Thành Dũng hơi
khom người, mắt liếc bốn phía, “Thái hậu lão nhân gia muốn thứ gì, một
chút nương nương thấy liền hiểu được.”
Phi Tâm mỉm cười, thấy mấy nô tài bên
cạnh bị hù doạ làm mặt trở nên đờ đẫn, nàng đột nhiên mở miệng kêu:
“Tiểu An Tử, còn không mau pha trà cho công công?” Nàng không gọi Thường Phúc và Tú Linh, mà là Thường An. Nhưng Thường An cũng không ở bên
người, thậm chí không ở trong chính điện. Làm chưởng sự, hắn lúc này lại có thể không đến đây xem.
Thường Phúc nhất thời chưa phát giác,
nghe thấy Phi Tâm kêu thế này mới phản ứng lại. Trong lúc đưa mắt nhìn
Tú Linh, bỗng nhiên bên ngoài lại báo tin, một tên tiểu thái giám chạy
tới, té ngã ở trước cửa cung, sắc mặt tái xanh thê thảm, run rẩy báo:
“Nương nương, Thường… Thường… Thường công công treo cổ!”
Một tiếng này khiến cho da đầu Tú Linh tê rần, Thường Phúc mặt xám ngoét. Phi Tâm nghe thấy thì trong lòng chấn
động mãnh liệt, lại thấy Mạc Thành Dũng thản nhiên, trong mắt mang theo ý cười. Lúc này lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân, thái giám vừa
xông vào đã trở ra, cầm một món đưa về phía Mạc Thành Dũng. Phi Tâm đảo
mắt qua, nhất thời tâm như gương sáng, kia đúng là khối hoàng ngọc mẫu
thân Lâm Tuyết Thanh lúc trước đưa cho nàng!
Tú Linh vừa thấy thứ này, con ngươi chợt co rụt lại, nhịn không được trừng mắt gào với Tú Thể: “Tú Thể ngươi!!!!”
Tú Thể vẻ mặt tuyệt vọng, hai mắt đã
không còn thần khí, lúc này lại bị đám thái giám áp tải không thể động
đậy. Nàng ta căn bản không dám nhìn Phi Tâm, run môi muốn nói chuyện.
Mạc Thành Dũng đã mở miệng trước nàng ta: “Hiện giờ đã tìm được vật,
nương nương tất nhiên là hiểu nên bẩm báo với thái hậu như thế nào. Nô
tài xin phục mệnh hồi cung!” Nói xong, hắn tung phất trần, dẫn mọi người nghênh ngang rời đi.
Tú Thể liều mạng giãy dụa mấy cái, quay
đầu nhìn mọi người trong điện, đột nhiên cổ họng phát ra một tiếng gào
thê lương. Âm thanh này khiến Tú Linh cả kinh run rẩy, sắc mặt Thường
Phúc trở nên tái xanh, nhưng hắn phản ứng lẹ, thấy mọi người đã rời khỏi không còn bóng dáng, hắn vội vàng tóm lấy tên tiểu thái giám báo tin
Thường An chết vừa rồi: “Hắn treo ở đâu? Các ngươi phát hiện lúc nào?”
Hắn cắn răng, níu chặt tên tiểu thái giám đang rối loạn.
“Thì… thì… ở hành lang nói… nói… trong
phòng tạp vụ ở góc sân.” Tiểu thái giám bị hắn bóp chặt muốn nôn, khẽ
kêu, “Nô… nô tài vừa định qua quét dọn thì nhìn… nhìn thấy!”
Tú Linh chán nản nhìn nét mặt của Phi
Tâm, bỗng nhiên quỳ xuống, tự vả vào miệng mình: “Nương nương, là nô tì
làm hỏng việc, hôm qua không nên để nàng ta ra ngoài! Không nên…” Nàng
nói xong liền rơi lệ, chuyện mấy người bọn họ Phi Tâm biết rõ nhất. Vật
kia bị lộ, Tú Linh đã phản ứng lại. Thường An đột nhiên tự sát, Tú Thể
dẫn người tới lục soát cung. Kết cục này của hai người, cũng chính là
kết cục của nàng và Thường Phúc.
Biết quá nhiều, nếu không thể cùng hưởng
quang vinh với chủ tử, tất sẽ chôn cùng chủ tử! Nàng tỉnh ngộ ra, cho
nên lúc nàng quyết định phò tá Phi Tâm, nàng đã bất chấp hy vọng Phi Tâm có thể vinh hoa không gục ngã, nàng đã sớm không muốn xuất cung, tất cả chuyện xa lạ ngoài cung đều khiến nàng sợ hãi. Mà muốn ở lại trong
cung, mắt phải sắc tâm phải sáng, năng lực của chủ tử bao nhiêu thì bản
thân phải có dũng khí bấy nhiêu. Lúc nàng quyết định trở thành tay sai
của Phi Tâm, ngay cả tính mạng của mình cũng phải dâng lên! Cho nên nàng lúc này rơi lệ, không chỉ hận Tú Thể, cũng là đau xót cho bước đường
cùng của bản thân!