Cung - Mê Tâm Ký

Chương 6: Q.1 - Chương 6




1

Buổi chiều hôm đó, Phi Tâm mệt lừ, bèn dặn Tú Linh ngự trang* chuẩn bị nghỉ ngơi. Tú Linh và Tiểu Phúc Tử trao đổi ánh nhìn với nhau, Tiểu Phúc Tử đến gần, vừa bê khay trang sức, vừa nói khẽ: “Nương nương, trước lễ lớn này thì Hoa Mỹ Nhân đã đích thân làm tặng hoàng thượng một ngọn đèn lồng, nghe nói treo ở bên Vĩnh Tích Lầu, treo đèn hệt như lễ hội đèn lồng rất đẹp! Hoàng thượng cũng khen ngợi nữa kìa! “

“Ngươi thấy thích thú thì bổn cung cho nghỉ nửa ngày để ngươi đi dạo, thế nào? ” Phi Tâm biết ý y là gì, nhưng cố tình phớt lờ, liếc nhìn y rồi trả lời nhạt.

“Nương nương, hiếm có dịp chơi lễ bên ngoài, dù người không thích náo nhiệt thì cũng nên đi dạo một chút. Thê Phụng Các này hẻo lánh quá, một rừng cây che hết ánh sáng, người cứ rú trong cung mãi không phải là cách nghỉ ngơi tốt. ” Tiểu Phúc nhận lấy chiếc trâm Cửu Vĩ Lam Thể, cúi người nói: “Trong cung này có những 1-200 trăm suối nước nóng, nghe nói trên núi còn rất nhiều, hoàng thượng lại rất thích đến đó, hay là….”

“Nói nhiều sai nhiều, làm nhiều sai nhiều. Ngươi theo bổn cung 4 năm rồi mà vẫn chưa biết dè chừng miệng lưỡi thì đừng trách bổn cung không niệm tình nhé! ” Phi Tâm quở trách, khiến Tiểu Phúc Tử và Tú Linh sợ trắng mặt.

Sao Phi Tâm lại không biết được chứ, lễ lộc thế này, cộng với xuất cung đến đây, mọi thứ đều thoải mái hơn, chẳng còn những cung quy rắc rối, phi tần đồng hành có thể tự do đi lại, tìm thêm nhiều cơ hội gặp hoàng thượng. Nhưng lúc này cô chẳng muốn bị gây hấn, vốn hoàng thượng đã chê cô cứng nhắc, tới lúc đó lại sẽ khiến người mất vui cụt hứng. Việc thất thố vào đêm 30 vẫn còn chưa xóa sạch, lại còn gom những chuyện khiến người ta đau đầu, có thể tránh thì cô cứ tránh, mong sao cho hoàng thượng quên khuấy cô thì càng tốt, chỉ cần giữ được chức danh Quý Phi đã đủ rồi.

Với lại cô cũng đã rất mệt mỏi, dù trong nhà hay trong cung cô đều quen ràng buộc, lễ nghi quy tắc phải đầy đủ, da thịt lại non nớt, giường không êm không phẳng thì ngủ chẳng yên, huống chi lặn lội mấy ngày trời như vậy.

Cả gian phòng trở nên im bặt vì câu nói của cô, chẳng ai dám nói nhiều nữa. Tú Linh giúp cô gỡ tóc rối, cung nữ phía sau chuẩn bị vật dụng rửa mặt, khi vừa định tắt đèn thì chợt bên ngoài có tiếng lao xao. Một lát sau có một tiểu thái giám bước vào báo cáo, quỳ xuống trước tấm rèm: “Bẩm nương nương, người bên Huy Dương Cung đến.”

Phi Tâm nghe thế, chẳng màng đến mái tóc đang buông xõa, khẽ bảo: “Cho vào nhanh lên. ” Tối thế này chẳng lẽ hoàng thượng muốn cô thị tẩm? Truyền phi tần thị tẩm thì nên có trình báo trước với Cư An Phủ để cô chuẩn bị mới phải chứ. Nhưng cũng khó nói, hoàng thượng thất thường, ai đoán được người đang nghĩ gì? Cô nheo mắt lại, bỗng run rẩy, thật không muốn đến đó.

Chẳng mấy chốc đã thấy Uông Thành Hải bước vào. Vừa thấy y, Phi Tâm đã căng thẳng ngay. Uông Thành Hải là đại tổng quản, chuyện nhỏ nhặt như thị thẩm thì làm sao để hắn đến truyền nhỉ? Uông Thành Hải quỳ xuống: “Nương nương, hoàng thượng triệu người sang Huy Dương Cung.”

“Uông công công chờ tí, bổn cung thay xiêm y rồi sang ngay. ” Phi Tâm cũng không dám bắt y chờ, vội ra hiệu cho Tú Linh chải đầu giúp cô.

“Không chờ được rồi, nương nương, để nô tài hậu hạ người. ” Uông Thành Hải lại cả gan bất chấp lễ nghi, cũng chẳng nghe dặn dò của Phi Tâm, cúi người rồi xông vào, khiến Phi Tâm hoảng hốt. Tiểu Phúc Tử nào dám gọi hắn lại, trông hắn thế này ắt hẳn đã có hoàng thượng sau lưng chống đỡ.

“Ôi, chủ nhân của tôi, sao người nghỉ ngơi sớm thế? Không kịp nữa rồi, gấp như chữa lửa đấy! ” Uông Thành Hải ca cẩm, bảo là hầu hạ, nhưng y đưa tay cho Phi Tâm vịn, chẳng màng đến chuyện chải đầu, tùy tiện túm lấy một chiếc áo khóa lông chuột trên ghế tựa, “Nương nương đi theo nô tài là được, có nô tài hầu hạ, không cần phái người theo. “

Phi Tâm cũng bị y làm cho hoảng sợ, nhất thời không biết thế nào, đành khoác áo theo y ra ngoài. Tiểu Phúc Tử và Tú Linh cũng sửng sốt, cho đến khi họ rời khỏi điện, Tú Linh mới quay sang bảo Tiểu Phúc Tử ra dò thám xem sao. Tiểu Phúc Tử hiểu ý, liền chạy theo ra ngoài.

Hai cung này rất xa, chính giữa còn cách mấy sân vườn, vài thái giám khiêng kiệu lạ mặt, đầu óc cô vẫn chưa hết choáng đã nhận thấy đường đi hơi kỳ lạ, dường như không phải đến Huy Dương cung mà trông như là đang đi theo hướng sang Tây Đình. Phi Tâm chột dạ, không chờ cô hỏi thì họ đã rẽ vào hành lang. Nhìn màn đêm phía trước chẳng thấy được nửa ánh đèn, nếu không phải Uông Thành Hải vẫn luôn đi theo sát bên kiệu thì chắc cô đã hét to nãy giờ rồi.

2

Phi Tâm cảm thấy như vừa ra khỏi khi vườn phía tây, do không có đèn nên dưới ánh trăng mờ chỉ thấy bóng cây và cảnh tượng rừng rậm hoang vắng, khiến cô hoảng sợ. Đột nhiên cảm giác phía trước có những bóng đen đang đi tới, và kiệu dừng lại, cô nheo mắt nhìn thấy đã ra khỏi bờ tường phía tây , phía trước có thứ gì đó đang đung đưa. Cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì Uông Thành Hải đã vội chạy lên trước quỳ xuống, khẽ thưa: “Hoàng thượng, Quý Phi đến rồi. “

“Sao chậm thế này? Bảo nàng lên đây. ” Phi Tâm nghe thế, biết hoàng thượng ở phía trước, đốm đen mờ mờ đó có vẻ là một cỗ xe.

“Nô tài đáng chết. ” Uông Thành Hải vừa bẩm vừa quay lại đỡ Phi Tâm xuống kiệu, cẩn thận vịn cô đi vài bước. Lúc ấy Phi Tâm mới thấy rõ, đúng là một cỗ xe nhỏ, nó được che kín mít, ngay đến vó ngựa cũng được bọc vải, bên cạnh có hai tiểu thái giám đang đứng vén màn đỡ cô lên.

Phi Tâm bồn chồn không yên, cũng chẳng để ý đến dung nhan trang phục, vội cúi đầu bước lên xe, vừa vào đã quỳ xuống mà chẳng dám ngẩng đầu lên: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng. ” Mắt cô nhìn thấy đôi giày của y, hơi sửng sờ, y chỉ mang một đôi giày thường bằng da hươu có những hoa văn màu tối. Trang phục thường ngày của y đều có hoa văn rồng, dù là thường phục cũng không ngoại lệ. Nhưng đôi giày hôm nay dù được làm công phu nhưng nhìn đã biết ngay không phải thường phục theo quy chế trong cung. Lòng cô ngờ vực nhưng chưa chờ cô mở lời, y đã nói nhạt: “Quý Phi với trẫm đúng là có thần giao cách cảm, bỏ cả trâm cài đỡ phiền phức. “

Cô hơi sững người thì lại nghe thấy: “Mau thay xiêm y theo trẫm ra ngoài dạo! “

Nghe y nói vậy, cô bất giác ngẩng đầu lên, thấy tay áo của y: thêu màu bạc sẫm nhưng toàn là hoa văn mây, chứ không phải hoa văn rồng. Ra ngoài? Tối thế này vi phục xuất tuần? Như vậy không an toàn lắm!

“Nhanh lên, còn chần chừ gì nữa? ” Y thấy cô ngớ người ra, hơi bực bội. Y vừa thúc, cô vội đứng dậy, trước mặt đã treo một bộ y phục màu xanh biếc như mặt hồ. Chiếc xe không to, lại có thêm chiếc bàn chính giữa, hai bên là ghế ngồi, gần như chẳng còn tí không gian thừa nào cả.

Cô đứng dậy, y nhìn mái tóc đang phất phơ của cô, mái tóc đen tuyền óng ã như dòng suối, trên khuôn mặt vẫn còn son phấn, diễm lệ vô cùng, mái tóc dài xõa ra áp sát khuôn mặt, khiến gương mặt thon gọn và đôi mắt trở nên to tròn hơn. Y giơ tay giật chiếc áo choàng của cô, hai chiếc cúc áo bị rớt ra: “Thay nhanh lên, đi ngay đây. “

Phi Tâm bị y hối thúc liên tục, không dám thốt câu nào nữa.Trong không gian chật hẹp này, lại còn phải thay y phục trước mặt y nên rất không thoải mái nhưng cũng đành tuân lệnh. Cô co ro khúm rúm thay xong y phục trước ánh mắt nóng bỏng của y, nhưng tóc không có trâm cài khiến cô bỗng thấy bối rối. Y đưa tay kéo cô ngồi sang bên cạnh, lấy chiếc áo choàng ban nãy khoác lên người cô: “Như vậy được rồi. ” Nói xong, y cất tiếng: “Đi thôi! “

Người cô khẽ loạng choạng, ngựa hí một tiếng, chiếc xe từ từ dịch chuyển. Được một lúc sau, nghe thấy có tiếng va chạm của kim loại, sau đó nghe một giọng nam trầm: “Hoàng thường. ” Phi Tâm giật mình, trước giờ cô hầu như rất hiếm gặp thị vệ bên cạnh hoàng thượng, vì gần như cô chưa bao giờ bước sang Khải Nguyên Điện.

“Bên Tuyên Hoa Môn đã an bài xong hết chưa? ” Vân Hi khẽ hỏi, “Mang theo ngựa, nếu không kịp thì có thể dùng ngựa và bỏ cỗ xe lại. “

Mặt Phi Tâm căng lại, rốt cục đi dạo ở đâu? Còn phải kịp giờ cơ à? Huống hồ bây giờ vẫn còn chưa ra khỏi Hành Cung. Ngoài kia đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Uông Thành Hải, có việc gì thì đỡ trước cho trẫm. ” Vân Phi khẽ dặn.

“Nô tài hiểu, hoàng thượng phải cẩn thận. ” Chắc rằng từ nãy giờ Uông Thành Hải vẫn chạy phía sau cỗ xe ngựa, nghe lời y xong, hắn dừng bước đáp lời. Uông Thành Hải nhìn cỗ xe và những người xung quanh: “Bàng thống lĩnh, phải cẩn thận hầu hạ. “

Tiếp đó, Phi Tâm nghe một tiếng động, hình như là tiếng mở cửa thành. Vân Hi bỗng xiết chặt eo Phi Tâm: “Ngồi cho vững vào. ” Nói xong, xe ngựa chợt nảy lên, một tiếng hí vang lên, giữa không gian tĩnh lặng dội lên tiếng roi vụt, sau đó là tiếng ngựa hí, tiếp theo là một cuộc chạy đua .

3

Nếu không phải y xiết lấy cô thì Phi Tâm chắc đã bị văng ra ngoài rồi! Phi Tâm quen sống nhung lụa, làm sao chịu nổi? Bình thường ngồi xe sang trọng, giường êm, bước đi chậm rãi cô còn thấy mệt mỏi, huống hồ xe này nhỏ như vậy, lại không kiên cố, chẳng qua chỉ là một cỗ xe nhẹ tênh. Con ngựa kéo xe rất cuồng dại, kéo đến cỗ xe nhỏ kêu loảng choảng, hệt như hai bánh đã rời mặt đất.

Phi Tâm cảm thấy mông sắp rời khỏi ghế ngồi, hai cú va chạm bèn cảm thấy ê ẩm. Cô vội đưa tay bấu chặt thành ghế, xem chừng chẳng còn sức lực, cảm giác cơ thể cứ đong đưa, ngũ tạng muốn văng ra ngoài hết. Cô thấy hơi hoa mắt, da đầu e ẩm, cơ thể căng chặt, móng tay bám đến trắng bệch. Cơ thể cô không chịu nổi nên rất không thoải mái, bao tử cũng cảm thấy khó chịu, sau cùng chân cô trở thành hình chữ bát, nép chặt thành ghế. Vân Hi ôm eo cô, cảm thấy người cô đã cứng đơ, xem ra y vẫn rất hiểu cô, nếu cưỡi ngựa chạy như thế này e cô sẽ mất mạng sớm.

Phi Tâm không biết đã đi được bao lâu, chỉ cảm thấy lúc ngũ tạng lục phủ muốn vỡ vụn thì ngựa đang từ từ dừng lại. Đột nhiên cô cảm giác có bàn tay đang vuốt mặt cô: “Đến rồi. ” Cô nghe giọng y đầy hứng chí, dường như cảm thấy gương mặt cô lúc này trông rất buồn cười. Cô khẽ thở dài, đôi tay run rẩy, tấm màn được vén lên, cơn gió lạnh luồn vào, khiến người cô run lên.

Đêm nay trăng sáng vằng vặc, ánh sáng trắng bạc lan tỏa khắp một vùng. Trước mặt là một chiếc hồ, xa xa có thể nhìn thấy những dòng suối nhỏ, có lẽ bắt nguồn từ trong núi mà ra. Trong đêm đông, hơi nước nóng nghi ngút bao trùm mặt hồ, hòa lẫn với ánh trăng, đan thành một cụm sương mờ màu bạc. Xung quanh là những gốc cây xanh mơn, đã đến chân núi, nhưng lại là một cánh rừng. Bởi vì nước hồ trong vắt nên ven hồ là những ngọn cỏ xanh mơn rậm rạp. Bờ hồ có một tảng đá to, rất khổng lồ, trơn láng như mặt gương, nhờ ánh trăng nên đã chuyển thành màu trắng, hệt như đang được phủ một lớp sương mù.

Đôi chân Phi Tâm đã mềm nhũn, Vân Hi vừa buông nhẹ cô đã muốn ngã nhào. Y đành vừa bế vừa vịn kéo cô vào: “Đây chính là Nam Lệ Thang Sơn, đã ra khỏi biên giới cấm cung rồi. ” Y chỉ về phía kia bờ hồ: “Ra khỏi khu rừng này sẽ đến thị trấn Nam Lệ thuộc huyện Hoàng Uyển, ngày 15 ở đó có lễ hội nguyên tiêu, mấy hôm nay đèn vẫn chưa tháo gỡ. “

Phi Tâm ngẩn ngơ nghe y nói, cô chẳng hứng thú gì với lễ hội đèn hay không đèn gì đó, bây giờ cả người cô như muốn rã cả rồi. Dù y có muốn xem lễ hội thì cũng đâu cần xông xuống núi một cách điên cuồng như vậy. Nếu muốn tận hưởng suối nước nóng khác nhau thì trên Bắc Sơn cũng có rất nhiều, huống hồ vi phục xuất cung như vậy thật sự rất không an toàn.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy bàn tay y nắm chặt tay cô, cô chưa kịp ngước lên thì cảm thấy ngón tay giữa ấm ấm và đau đớn, y cắn cô! Mười ngón tay đều thắt chặt vào tim, cô giật tay ra theo phản xạ, nhưng y vẫn khư khư nắm lấy.

4

Phi Tâm không kìm nổi ngẩng đầu nhìn Vân Hi, chạm ngay vào đôi mắt y đang nhìn cô. Tối hôm nay là lần đầu cô nhìn y như vậy, nhưng vì dung mạo của y được soi sáng bởi ánh trắng, khiến cô nhìn mê mẩn. Góc cây rợp bóng, dung mạo y mờ mờ tỏ tỏ, đôi mắt y sáng lấp lánh như những vì sao đêm, khuôn mặt đầy quyến rũ khiến tim người ta rung động. Khóe môi y vương một màu tươi rói, đó…là máu của cô! Y cắn cô chảy cả máu, một giọt đang đọng lại trên bờ môi mỏng của y, khiến y tuyệt diễm kiêu kỳ như loài yêu trong đêm tối, một ác ma hút máu!

Vân Hi bóp lấy ngón tay cô, nặn ra một giọt máu đỏ tươi, y nhìn cô và nói, “Vừa kịp lúc. ” Y khẽ than, giọng hơi khàn, nói đoạn, y thả lỏng bàn tay đang vịn eo cô, đặt ngón tay mình vào miệng và cắn. Cô giật mình, định ngăn lại nhưng không kịp: “Hoàng….” Tiếng cô rất khan. Y cứ nhìn cô chằm chằm, từ từ đặt ngón giữa của mình chạm vào ngón giữa của cô, hai giọt máu đã hòa vào nhau.

Cơn đau nhức của cơ thể từ từ dịu xuống, y vẫn trách cô chậm, quay lại kéo cô đi. Dưới ánh trăng mông lung, cô thấy y khẽ đưa tay lên, ấn ngón tay vào tảng đá, ngón tay có dính máu của họ, trên tảng đá xuất hiện một đốm nho nhỏ.

Lúc ấy trăng đang lên cao, rừng cây ở đây có vẻ đã được người ta nuôi trồng, không quá dày đặc, có một lối đi rất ngay ngắn thẳng vào bờ hồ. Lại gần xem thì thấy tảng đá to như gương có một nửa vùi trong đất, còn một nửa tựa vào hồ. Dưới chân họ tỏa ra hơi nóng hình thành làn khói mỏng, xung quanh cảm thấy như nóng lạnh đan vào nhau. Ánh trăng xuyên qua rừng cây, lẳng lặng soi rọi lên thân họ và mặt hồ. Y kéo cô lại, trùm cô trong áo choàng của y, mặt hướng về phía hồ, nhìn những làn sương mù trắng đan xen những màu xanh nhàn nhạt. Một lát sau, giữa hồ tỏa ra làn khói mỏng, phản chiếu bóng hai người! Lúc đầu cô giật mình, cả người co rút trong lòng y, sau đó cô nhận ra đó là ảo ảnh, làn sương tụ vào nhau tạo thành hình hài hai người, tư thế chẳng khác gì họ.

Trong đêm lạnh lẽo tĩnh mịch này, ánh trắng màu bạc sáng vằng vặc, sương mỏng tỏa khắp không gian, giữa hồ có hai người đang ôm chầm lấy nhau, đẹp biết nhường nào!

Trăng dần trôi, cả hai bất động, ngẩn ngơ như kẻ say. Mãi khi chân Phi Tâm run rẩy, y mới khẽ lên tiếng : “Hôm nay trọ lại trên thị trấn, xe đó không thể lộ diện, phải cưỡi ngựa một lúc. ” Y nói xong, huýt sáo một tiếng, một chú ngựa hí lên rồi chạy đến.

Phi Tâm chẳng dám nói gì, nếu không phải hôm nay y ngông cuồng thì chắc chắn cô không thể nào nhìn thấy kỳ quan nhân gian này. Nhưng cô không phải loại người thi vị, lúc ấy lòng cô đang lo âu, nhỡ đêm nay không về thì ngày mai phải làm thế nào? Chú ngựa toàn thân màu đen, dưới ánh trăng, lông trở nên sáng bóng, tứ chi có sức. Khi Phi Tâm được Vân Hi nhấc lên, cơ thể loạng choạng không vững, hơn nữa cô lại không quen độ cao, tim như muốn nhảy tọt ra ngoài. Mặc khác, chú ngựa này nhận chủ, vừa thấy cô ngôi lên, dường như không muốn để cô cưỡi, nếu không phải Vân Phi nhảy lên nhanh thì có lẽ cô đã bị hất tung! Y leo lên yên, một tay nắm dây cương, một tay xiết cô vào lòng, chân đạp vào bụng ngựa, ngựa nhanh chóng chạy đi.

Đêm vô cùng tĩnh lặng, chú ngựa chưa cuồng chạy nhưng cũng đã làm tăng cơn đau nhức trên cơ thể cô. Sốc khi cưỡi ngựa khác với say xe, Phi Tâm thấy gân cốt sắp nứt ra. Cô nghe thấy đằng sau có tiếng râm ran, có lẽ thị vệ đang theo sát phía sau, nhưng hoàng thượng bảo vào thị trấn vẫn không ổn lắm, mà cô thì chẳng dám phát biểu ý kiến. Lúc nãy ngồi trên chiếc xe phi như điên, nay lại cưỡi ngựa, cô cảm thấy tay chân đã kiệt sức, chỉ biết tựa người vào lòng y.

5

Khu rừng này chẳng to lắm, sau khi ra khỏi thì đã thấy đèn phố sáng rực. Đã là ban nửa đêm nhưng con phố lớn trên thị trấn vẫn huyên náo, phồn hoa. Bên dọc đường là những hàng quán chợ đêm, còn có rất nhiều lầu cao được điêu khắc tinh tế. Một thị trấn nhỏ trong huyện đã giàu có, hưng thịnh như vậy, thật khó tin.

Phi Tâm chùm kín mũ, cúi gầm mặt. Trên con phố lớn này, cùng cưỡi một ngựa với người ta là điều bất nhã. Dù trên phố cũng có không ít thiếu nữ đi lại, cũng có những người đi một mình, nhưng cô thật sự cảm thấy không ổn: phụ nữ lang thang ngoài phố thật không nên, dù cảnh đêm có đẹp cũng không được như vậy.

Sau khi vào thị trấn, tùy tùng phía sau đã tiến lên trước, cản những người hai bên lại. Phi Tâm không dám nhìn thẳng, chỉ cảm giác xung quanh đều có người vây lấy, có lẽ là bốn thị vệ y dắt theo. Lúc nãy có nghe Uông Thành Hải gọi một ai tên là “Bàng thống lĩnh”. Dù không nhận ra được là người nào, nhưng cô cũng có nghe qua về cấm vệ bên cạnh hoàng thượng, huống hồ Bàng thống lĩnh còn là thống lĩnh của đội cấm quân thị vệ. Nội đình cấm cung là đội quân tinh nhuệ trực thuộc hoàng thượng, người không nhiều nhưng đều là cao thủ được chọn lọc.

Bàng thống lĩnh tên chỉ có một từ đơn là “Tín”, được hoàng thượng đích thân đề bạt. Cha y là Bàng Tịnh – từng là vị mạnh tướng danh tiếng thiên hạ, nhưng vào năm thứ hai Tuyên Bình, lúc ấy rộ lên vụ án tham ô, và bị người ta phanh phui, Bàng Tĩnh bị liên lụy, chịu tội ngục tù. Lúc ấy thái hậu nhiếp chính, Đại Tư mã chuyên quyền triều đường, chưa xét xử rõ ràng đã đoạt chức tước Bàng Tĩnh, bãi miễn binh quyền của y.

Sau đó nghe nói Bàng tướng quân chết trong tù vì ốm nặng, lúc ấy Bàng Tín chỉ vừa 16, vì vụ án đó mà cũng bị bắt giam. Đến năm thứ 6 Tuyên Bình, hoàng thượng bèn van xin thái hậu thả y ra, giữ lại trong cung luyện võ cùng hoàng thượng. Đầu tiên là vì vụ án cũng qua lâu, thêm nữa lúc ấy bàng Tín cũng chỉ là một đứa trẻ, và hoàng thượng cũng van nài nên thái hậu bèn thả y ra. Sau khi hoàng thượng thân chính, Bàng Tín mới dần dần lộ rõ vai trò, cho đến năm ngoái thì y đã lên chức thống lĩnh cấm vệ quân.

Phi Tâm nghe Tiểu Phúc Tử nói rằng Bàng Tín này đã theo phụ thân đi khắp mọi miền từ năm 7-8 tuổi nên quen biết không ít giang hồ nhân sĩ. Và còn nói rằng lúc ấy Đại Tư Mã cuống quýt xử lý Bàng Tĩnh là vì họ Bàng có quan hệ mật thiết với Đông Lâm Vương, trong tay lại còn nắm binh quyền Nam Quan, nên trở thành đinh trong mắt của Đại Tư Mã.

Bất luận thế nào, Bàng Tín và họ Nguyễn cũng có mối thâm thù, thật không hiểu tại sao năm xưa thái hậu lại bị hoàng thượng thuyết phục mà thả con mãnh hổ Bàng Tín này ra khỏi ngục tù. Cũng có lẽ lúc ấy chỉ là cơn sóng ngầm, nhưng sau cùng, vị hoàng đế 13 tuổi ấy đã nắm được một con dao sắc .

Người trên phố nhìn hàng người và ngựa cao to, lại nhìn những người trên ngựa đều là kẻ hiên ngang phi thường, hơn nữa áo quần còn rất sang trọng. Bỗng chốc đã tự động tản ra nhường lối. Lần hành cung này của hoàng thượng không phải bí mật gì, tùy tùng đi theo lại là quan cao, họ tuy không đoán rằng hoàng thượng lại chạy đến thị trấn, nhưng cảm thấy áo gấm lụa là thế này ắt cũng phải quan to vi phục tuần tra, tự khắc chẳng muốn gây rắc rối, cũng chẳng dám lại gần xem.

Họ dừng trước một khách điếm hoa lệ, Phi Tâm chỉ cảm giác ngựa đã ngừng bước, không dám ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, bóng người đong đưa, đã có thị vệ vào trong. Một lát sau, chủ khách điếm đã cúi đầu khom lưng bước tới: “Vị công tử này à, phòng thượng tân đã thu dọn xong, mời ngài vào xem có hợp ý hay không? “

Vân Hi bế Phi Tâm xuống ngựa: “Đàn Ôn Các ở đây rất nổi tiếng trong kinh, hôm nay nhất định phải thử.”

6

Nghe y nói thế, chủ khách điếm đoán ngay y nhất định là quý tộc đi theo hoàng thượng. Y phục thì rất sang trọng, nhưng áo gấm lụa là ở chốn này cũng không phải quý hiếm. Tuy nhiên, khí chất cao quý ấy khó có thể che giấu, Dù Vân Hi có ăn mặc tầm thường đi nữa nhưng vẻ cao quý vẫn khiến người ta ấn tượng. Thị trấn này nổi tiếng vì Thang Sơn, và càng khiến du khách quan tâm hơn chính là Hoàng gia cung uyển trên Thang Sơn. Mặc dù không thể tiếp cận cung uyển, xa xa cũng được thơm lây. Vì thế, cả Hoàng Uyển đã mang lại sức sống cho vùng này, thức ăn xung quanh tươi ngon, toàn là cây thơm cỏ lạ, và con buôn thì nhiều vô kể, vật chất rất phong phú.

“Nhìn ngài đây đã thấy phi phàm, nếu ngài ở thoải mái thì hãy tuyên truyền giúp tiểu điếm, đó là niềm vinh dự cho tiểu điếm. Tiểu điếm có 10 phòng suối nước nóng, vườn sau của phòng thượng tân còn có Nghênh Hương Ổ, Lưu Ly Đỉnh, rất thông suốt. Mời ngài! ” Chủ điếm ăn vận sang trọng, cúi nửa người cười nói, vội vàng dẫn đường cho y.

“Ồ, Lưu Ly Đỉnh, vậy thì vừa có thể ngâm suối nước nóng vừa ngắm cảnh, được lắm.” Vân Hi cười nhạt, bước chân vẫn không ngừng, đi thẳng kéo cả Phi Tâm vào. Phi Tâm ngước xuống, nghe y lên tiếng, nhất thời không biết nên nói gì.

Suối nước nóng giống như trong phòng Lưu Ly này thì trên Hành Uyển có rất nhiều, lại còn có cảnh cảnh tuyết lộ thiên, có gì được chứ nhỉ? Huống hồ nơi nay là khách điếm, hoa lệ đến đâu đi chăng thì cũng không biết đã có bao nhiêu người ngâm qua rồi, dù là nước sạch Phi Tâm cũng thấy băn khoăn, thêm nữa nơi này cách xa Thang Sơn như vậy, suối tốt đã bị Hoàng Uyển chiếm hết, thị trấn này làm gì còn suối tốt nữa?

Sảnh lớn cao gần bằng ba tầng lầu, chính giữa trang hoàng trải thảm hoa lệ, bốn gốc đều bày biện những chậu cảnh, trong sảnh có khoảng 40-50 chiếc bàn tròn, chính giữa để trống, có một sân khấu với cầu thang to ở giữa, có lẽ ở đây thường hay biểu diễn kéo đàn hoặc kể chuyện. Lúc ấy cũng đã nửa đêm, trong này khách khứa vẫn đông đúc. Phi Tâm cảm thấy không ổn, dù y muốn đến đây thì cũng nên bao hết cả tầng mới phải chứ. Bây giờ để mặc dưới kia huyên náo, nghe thấy còn có những tiếng lè nhè say rượu, lỡ như xảy ra chuyện gì thì tứ đại thị vệ làm sao đỡ nổi? Càng nghĩ cô càng sợ, thêm với cơ thể rất khó chịu nên run rẩy dữ dội hơn.

“Mang vài món ngon ở đây ra, thêm một bình rượu Túy Tiên Lương.” Vân Hi không hứng thú với dàn nhạc trong sảnh, khiến Phi Tâm cũng thở phào. Cô theo y lên lầu, từ cầu thang lên thẳng và đi qua hành lang là đến tòa lầu trên tầng 2. Ở đây yên tĩnh hơn nhiều, có lẽ phòng thượng hạng chính là nơi này.

“Công tử, thuộc hạ vừa tuần xung quanh, tầng dưới là phòng suối nước nóng. Thuộc hạ ở trước cửa, một người sẽ ở ngăn giữa, và còn hai người chờ phía dưới. ” Âm thanh trầm và khẽ. Phi Tâm cúi gầm mặt, chiếc mũ cô đội rất to, cả người cô sắp co lại thành một quả cầu.

“Không sao, không cần thận trọng đến thế, các người đi nghỉ đi.” Nói xong, y ôm chặt eo Phi Tâm, kéo cô đi vào cánh cửa bên trái.

Phi Tâm vừa bước vào mới biết bên trong chính là một gian nhà to hình dạng nửa hình cầu, các phòng phía trong thông với nhau. Vì cách thiết kế đặc biệt nên trang trí cũng khá đặc sắc, men theo bờ tường gần cửa có thể nhìn thấy một cái cột, đỉnh cột điêu khắc hoa văn, phía bên kia là dãy cửa sổ có thể ngắm cảnh, có thể mở từng cánh ra, bên ngoài thì có bục để ngắm cảnh. Bởi vì đang ngày đông nên tất cả đều được che rèm, dưới đất trải thảm dày, vì ngôi nhà dạng vòng cung, nên chính giữa nhô ra được trang hoàng thành sảnh, hai bên là hai gian phòng. Phi Tâm thấp thoáng nghe thấy tiếng nước, dường như có một bên được dẫn nước vào. Trong phòng bày ba chiếc lò sưởi bảy màu, than trắng đang cháy bừng, hai bên có những rèm thêu xõa xuống, phía trên thuê tám cảnh ở Thang Sơn, dọc theo cửa sổ có tấm giường hình chữ nhật dài, chăn nệm màu trắng.

Vân Hi liếc qua xung quanh, đưa tay tháo mũ của cô xuống: “Bên kia là Nghinh Hương Ổ của Lưu Ly Đỉnh, tới xem nào. ” Y nhanh chóng hòa vào vai diễn, vừa rời khỏi cung đã không xem mình là hoàng thượng, nhưng cô không được, trong đầu cô chỉ toàn nỗi sợ hãi, cứ lo cái này sợ cái kia. Vả lại y vừa mới gọi món ăn, cô thực sự lo lắng tiểu nhị sẽ mang cơm nước vào. Y kéo cô đi, vài bước đã đến phía bình phong, đi về phía có tiếng nước chảy. Bảo là Lưu Ly Đỉnh, thực chức chỉ có một tấm kính pha lê ở nóc nhà. Đây là phía dưới của tầng nhà, lầu phía sau còn có hai tầng trên, trong phòng có chiếc ao to, thiết kế hình dạng bông hoa, nhưng nhỏ hơn nhiều so với chiếc ao trong cung Phi Tâm. Nóc nhà có một tấm kính pha lê, chất lượng pha lê cũng không phải thượng hạng thông suốt, rất có ngắm cảnh?.

Nhưng điểm đặc biệt ở đây không phải Lưu Ly Đỉnh mà chính là mặt tường tựa vào ao, chính giữa có một lớp gỗ, lúc ấy đang chảy róc rách, tạo thành một vách tường nước, nước luồn vào rãnh trên sàn, sau đó dẫn vào ao, cảm giác giống như là ở góc tường đó có rất nhiều con suối nhỏ. Có bình phong ngăn cách phía trước cửa sổ, nửa phía sau là viền ao. Phi Tâm nhìn nước trong ao, đúng là nước khoáng, xem ra khách điếm này quả là không đồn thổi, có nguồn suối khoáng thật.

“Thần….” Phi Tâm vừa mở miệng, chợt thấy không ổn. Thực ra ở đây không có ai, cô gọi y là hoàng thượng cũng không sao, nhưng nghĩ đến khuôn mặt hưng phấn lúc nãy của y, có lẽ y muốn trải nghiêm cuộc sống dân gian. Cô thực lòng không muốn ở đây, lại còn phải đối mặt với y, luôn khiến cô ngại ngùng, nhưng lúc này nếu nói những lời khiến y mất hứng chắc chắn y sẽ trở mặt.

7

Cô đành phải nén sự mệt mỏi của cơ thể và mâu thuẫn tâm lý, còn cả tâm trạng rối bời, nhẹ nhàng nói: “Người hãy đi tắm trước, nô tì trải giường cho người.” Nói xong, cô giơ tay muốn cởi áo ngoài giúp y. Nếu y đã muốn trải nghiệm cuộc sống dân gian, cô cũng sửa đổi xưng hô theo.

“Nô tì? ” Đại từ cô tự tìm ra khiến y chạnh lòng, chưa chờ cô phản ứng, y đã túm lấy cô đẩy xuống ao.

Cô bỗng dưng bị rơi xuống nước, trong lòng hoảng sợ, uống hết mấy ngụm nước. Cô vội vã muốn đứng dậy, nhưng ngay tức thì y đã nhảy xuống, y phục cả hai đều ướt đẫm. Cô nhanh chóng nghe thấy tiếng vải bị xé toạc hòa lẫn trong tiếng nước, y vốn rất thích xé xiêm y của cô. Cô giật mình, một phần vì nơi này là bên ngoài cung đình, còn một phần là vì sức lực của y, y lại nổi giận rồi. Cô đã chiều theo ý y, không gọi y là hoàng thượng, tự xưng nô tì cũng là lẽ đương nhiên, y nổi giận vô cớ, cô cũng không dám đôi co. Nước ngấm vào chân cô, cô lập tức cảm thấy đau buốt.

Chẳng mấy chốc y đã xé sạch y phục của cô, áo rách trôi lửng lờ trên mặt nước, mái tóc dài như tảo đang bồng bềnh. Ao này sâu hơn trong cung, nước đã ngập đến ngực cô, cô chẳng thể nào đứng vững, cứ như muốn chìm xuống. Làn da ngâm trong nước bóng lưỡng, cùng với mái tóc đen tuyền, giữa những làn nước trong suốt, càng toát lên một vẻ đẹp quyến rũ. Một tay y ôm choàng lấy cô, cơ thể cô vẫn còn run rẩy, dáng vẻ trông rất căng thẳng càng khiến y nóng giận. Đôi mắt y trở nên đen thẫm, mọi tức tối đều trút giận lên đôi môi cô.

Cô chẳng hề lên tiếng, cô càng như thế, y lại càng trở nên điên tiết. Cơn đau nhức khắp người cộng thêm động tác của y, cô đã không còn cách nào chịu đựng những đau đớn thế này rồi. Trên gương mặt ấy không thể phân biệt nỗi là nước mắt hay nước, cơ thể bắt đầu run bần bật một cách không kiểm soát được. Y đã nhận ra sự khác lạ của cô, buông làn môi cô ra, đôi tay nắm lấy vòng eo cô, nhấc cô lên.

Cô như người cá ló khỏi mặt nước, vẻ đẹp kiêu sa rung động. Phía trong đùi bị xước một mảng thịt, đã sưng đỏ lên. Ở nhà vốn là thiên kim trong thâm khuê, vào cung thì dù có mưu toan thế nào cũng vẫn là Quý Phi sống trong nhung lụa, được nô tì hầu hạ. Da thịt non nớt như cô, làm sao chịu nỗi việc cưỡi ngựa như vậy, dù chỉ mười mấy cây số cũng đã dày vò cô thương tích đầy mình.

Lúc bấy giờ cô đang lõa thân trước mặt y, dù đã vào cung nhiều năm và mây mưa với y nhiều lần, nhưng khi đối mặt trong tình cảnh như vậy, lòng tự trọng của cô cũng khó có thể chấp nhận. Cô vừa cảm thấy xấu hổ, vừa đau đớn, những giọt lệ chực trào khỏi khóe mắt.

Y không lên tiếng, chống tay bước lên. Người y đã ướt nhòe, áo quần dính sát thân, chẳng thèm ngó ngàng đến cô, cứ đi ra ngoài với bộ dạng ướt tèm nhẹm ấy. Sau một hồi, Phi Tâm chợt cảm thấy cơ thể ấm dần, một tấm chăn to đang bao bọc cô lại. Cô chưa kịp hiểu ra thì cơ thể trở nên nhẹ tênh, và được y bế ra ngoài.

Người y quá ướt nên vừa bế cô thì tấm chăn cũng bị vương ướt. Y bế cô vào sảnh, đến gian phòng gần góc có lò sưởi, ở đây có giường to, nhưng giường vẫn chưa trải ổn thỏa, còn tấm chăn cũng chẳng biết có dùng được hay không. Phi Tâm nhìn tấm chăn ấy, cảm thấy không an tâm, còn Vân Hi thì mặc kệ, cứ đặt thẳng cô vào giường và quay lưng ra khỏi phòng.

Phi Tâm cuộn người trong chăn nằm co ro trên giường, nửa vì đau, nửa vì sợ hãi, một lát sau cô nghe tiếng gõ cửa, cô lại lo lắng: Y ra ngoài với bộ dạng ướt sũng thế kia, ngộ nhỡ ngã bệnh thì tất cả đều do lỗi của cô! Huống hồ cô ở đây một mình, chẳng có xiêm y, cuộn người ngồi trong chăn, lỡ như chút nữa thị vệ sơ hở để tiểu nhị vào đây thì cô thật sự xấu hổ chết !

Cô ngồi nghĩ vẩn vơ rất lâu, sau đó chợt có tiếng cửa. Cùng với tiếng mở cửa là tiếng của Vân Hi, không chỉ có y, dường như còn ai đó đi theo. Cô càng lo lắng hơn, chẳng nghĩ ngợi gì mà vội vàng nấp vào sau tấm mùng.

8

“Nói đến trên trời có dưới đất không có, cái gì mà Nghênh Hương Ổ của Lưu Ly Đỉnh, khách điếm nổi tiếng làm ăn thế này đấy à? Lừa gạt khách hàng vào làm thịt hả? ” Phi Tâm nghe tiếng Vân Hi ngoài kia và nghe cả tiếng cười của chủ khách điếm, chắc là chủ khách điếm theo vào. Cô nghe tiếng cò kèo: “Ông qua mà xem này, cái này gọi là Lưu Ly Đỉnh hả, nhìn thấy được cảnh gì? Cái ao này con nít cũng vào ngâm được, nước suối chẳng ra gì, rửa tay còn chê nó bẩn, ông coi ta là người dễ lừa như vậy à? “

Phi Tâm tròn xoe đôi mắt, y vừa ra ngoài với thân người ướt sũng, lại còn lôi chủ khách điếm vào đây nói những thứ này? Cô chẳng dám thở mạnh, nghe tiếng chủ khách điếm cười xuề: “Ngày là khách quý từ kinh thành đến, tiểu điếm làm sao dám như vậy chứ? Ở đây, ở đây hơi nhỏ một chút, nhưng nước suối có lẽ là do người …..”

“Lúc đó ông nói Nghênh Hương Ổ Lưu Ly Đỉnh thế này thế nọ nên ta mới vào đây. Bảng hiệu thì nổi như vậy, đúng là lừa khách hàng. Còn nữa còn nữa, Túy Tiên Lương ông vừa bê vào, có hòa lẫn với nước rồi hả? ” Vân Hi chê bai, “Còn phải lấy thêm 10 lượng, ở đây là hắc điếm à? “

“Ôi, ôi, sao ngài lại nói thế. Nhìn ngài thì biết ngay là quý tộc, nào dám hòa nước vào rượu gì đó. Ngài đừng giận, là tiểu điếm phục vụ không chu đáo, hay thế này nhé, rượu thịt của quý vị chúng tôi sẽ không tính tiền, như vậy ngài hài lòng chứ? ” Giọng của chủ điếm rõ ràng là lo sợ thái độ chê bai của Vân Hi, chủ điếm sợ bị người ta lột bảng hiệu. Nên đành phải nhường bước cho êm chuyện.

Phi Tâm nghe đến ngớ người, đường đường một thiên tử mà chạy đến đây mặc cả với người ta. Chắc chủ điếm luôn cho rằng người giàu thích bốc đồng, bất kể tốt xấu đều muốn nở mặt nở mày, ra giá 10 lượng thì thể nào cũng trả 20 lượng để tỏ ra ta đây phóng khoáng, ngờ đâu lại đụng phải người như vậy, lại còn kéo tới tận đây mặc cả! Trước kia Phi Tâm còn ở nhà, khi chủ tiệm mang mẫu áo cho xem, nhìn thấy thích thì cô cứ mua, nếu thấy hàng không giống tranh thì cũng chẳng nói gì, dù sao cũng chỉ một ít tiền, vứt đi mua lại cũng thế thôi.

Nhưng bây giờ nghe thấy lời qua tiếng lại của Vân Hi và chủ điếm ngoài kia, sau cùng còn ép người ta tặng cả rượu thịt, thực sự là….đầu mày bất giác nới lỏng ra, khóe môi cũng chớm nở nụ cười. Lúc đầu nghe thấy Vân Hi kéo chủ điếm sang bên ao, trong lòng cô còn lo sợ mất mặt, vì ở đó vẫn vương lại áo quần rách của cô, nhưng dần dà cô bỗng chuyện tâm lắng nghe lời của y.

Phi Tâm nghe thấy tiếng chào của chủ điếm ngoài kia, sau đó nghe thấy tiếng bước chân và tiếng lắc lư của ly tách, có lẽ chủ điếm đang sai tiểu nhị đặt thức ăn xuống. Chủ điếm khẽ giọng nói những lời xoa dịu, sau đó tỏ ý xin lỗi vì phục vụ không chu đáo. Lão cảm thấy mấy người này không đụng được, 80% là quan tuần theo hoàng thượng, nên người ta nói gì đều nghe theo, chứ là kẻ thông thường lão chắc chắn đã kéo ra khỏi đây rồi. Đàn Ôn Các này cũng có thể gọi là chiếm lĩnh cả một vùng này, tiệm lớn lừa khách thực ra cũng không giả một chút nào. Khách ngoại lai đến nhiều, lão cứ thế mà luộc, chẳng qua hôm nay gặp phải vị khó hầu này, lão đương nhiên biết cách ứng phó.

Phi Tâm nghe tiếng đóng cửa, cô cũng chẳng màng là sạch hay bẩn, vội vã cuộn chăn nằm lên giường. Bình thường cô nhất định không dám vờ ngủ say, nhưng hôm nay mình đầy thương tích, đã tạo cho cô một lý do chính đáng. Huống hồ cô luôn thấy rất khó mặt đối mặt riêng với y, cô thậm chí cảm giác y là con người không thể nhìn và cũng chẳng thể với tới, mặc dù cô là người trong hậu cung của y.

9

Cô có thể đứng nhìn y từ xa, nhìn y thể hiện những mặt khác nhau, nụ cười của y khiến người ta rung động, sự cần mẫn đối với chính sự khiến cô khâm phục, đôi lúc y trông như một đứa trẻ, vẻ mặt ngây ngô, nhưng đôi lúc lại cũng rất phóng túng, toát lên vẻ đẹp đầy ma mãnh. Đứng xa ngắm nhìn như vậy cô cảm thấy rất bình lặng, đôi lúc còn cảm thấy rất vinh dự. Vì cô là đàn bà? trong cung của y, người đàn ông cô lấy không những là người giàu có, quyền quý nhất thiên hạ, mà còn rất tài hoa xuất chúng, là người khiến tất cả phụ nữ phải ngưỡng mộ, khiến cô cảm thấy rất hãnh diện!

Cô thích cảm giác hãnh diễn này, và thích sự giàu sang phú quý trong chốn hậu cung. Cô thích tất cả những gì y mang đến cho cô, chỉ trừ những cử chỉ thân mật khiến cô ngượng ngùng. Cô đã từng thấy y và các cung phi khi họ bên nhau, nhưng cô hoàn toàn không thể học được.

Dù giả vờ ngủ nhưng thực ra trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên.

Cô cảm giác được y đang lên giường, khi y xiết chặt cô vào lòng, Phi Tâm chợt run lên. Vờ ngủ thế này cũng không phải cách hay, dù Phi Tâm không cảm thấy người y ướt, có lẽ lúc nãy khi ra ngoài y đã thay y phục,nhưng tấm chăn của cô bị ướt hết phân nữa rồi, tí nữa ngủ như vậy lỡ sinh bệnh thì cô không gánh nổi, nhưng cô vừa vờ ngủ giờ lại mở mắt ngay bảo rằng hầu hạ y tựu thẩm thì cũng không được.

Cô đắn đo lợi hại, cuối cùng cũng mở mắt ra nói khẽ: “Hoàng thượng, thần thiếp….” Giờ cô chẳng còn tâm trí cùng y chơi trò công tử a hoàn gì đó, huống hồ lúc nãy cô cảm thấy có vẻ y không vui rồi. Cô vừa mở mắt, thấy bộ xiêm y của y vẫn là kiểu cũ, nhưng bộ này khô. Nghĩ cũng đúng, lúc chuồn ra ngoài cung, Uông Thành Hải nhất định không thể nào không chuẩn bị gì cả, suốt chặng đường đi cô vẫn luôn nhắm mắt thì làm sao nhìn thấy thị vệ có mang theo hành lý hay không. Thế thì ít ra cũng nên chuẩn bị cả vài bộ cho cô chứ nhỉ? Vả lại y còn có sở thích xé áo quần người khác, nghĩ đến đó, mặt cô đỏ bừng, ngập ngừng hồi lâu vẫn chưa tìm ra đề tài thích hợp.

Y thấy cô chủ động mở mắt và lên tiếng, đưa tay sờ trán cô: “Không sốt, còn may.” Giọng y trầm trầm, y như vừa uống rượu vào, “Tí nữa thay xiêm y đi, ngủ thế này bệnh mất. ” Âm thanh chất chứa sự quan tâm, khiến lòng cô trở nên ấm áp.

Y vừa nói, tay vừa dò ra phía sau, lôi một bộ y phục ra. Quả nhiên là cùng kiểu và chất liệu với bộ cô vừa mặc lúc nãy. Y hơi nghiêng người, giở bộ y phục lên, trong đó có một lọ thủy tinh nhiều màu, và y nói: “May là có mang theo cái này. Tử Ngọc Cao làm tan vết bầm. Ừm, lát nữa….” Y cầm chiếc lọ lên, đột nhiên thấy đôi mắt cô mở to ra, đang nhìn y chằm chằm.

Cô chưa bao giờ dám hỗn xược nhìn y như vậy, bởi vì chỗ bị thương của cô là chỗ thầm kín. Khi y cầm chiếc lọ lên, cô cứ lo y sẽ nói rằng tí nữa trẫm bôi thuốc cho nàng!

Y sửng sốt nhìn cô một lát, chợt khóe môi vênh lên, như đang cười trêu chọc. Y đặt nó ở bên cạnh cô: “Tí nữa thay xiêm y xong thì ra hầu hạ trẫm dùng bữa. ” Nghe y nói thế, cô thở phào ngay, trong lòng thầm cảm kích y. Cô thấy y đứng dậy định ra ngoài, bèn nhỏ giọng nói: “Tạ ơn hoàng thượng. “

Y đi được vài bước, nửa quay đầu lại nhìn cô: “Hồ đó, tên là Noãn Ngọc. “

10

Cô ngớ người một lát, bất chợt nhớ lại khung cảnh tuyệt đẹp ban nãy: Cảnh sắc tuyệt vời, bóng người hòa lẫn vào đám mây mù trên mặt hồ, cảm giác trong lòng lâng lâng. Noãn Ngọc, quả thật rất đẹp.

Cô thay xiêm y và ra ngoài, thấy y đang ngồi trên đệm, trên bàn đặt những món ăn và một bầu rượu. Y đang tự rót tự uống, Phi Tâm là phi tần đã được huấn luyện kỹ càng, vừa nhìn thấy thế, chẳng màng đến cơn đau trên người, vội vàng đi về phía y, đưa tay giữ lấy chiếc ly trước mặt y, nhanh chóng cất tiếng: “Không được! ” Cô vội quá nên chẳng kịp lo chuyện lễ nghĩa. Thức ăn ngoài cung, ly tách chén bát dù sạch hay không cũng phải có người thử rồi mới để y ăn, không được tùy tiện đưa vào miệng, nhỡ ăn trúng thứ gì thì sẽ rắc rối to.

Cô hấp tấp đi qua, suýt va phải cạnh bàn. Y hơi kinh ngạc, nhìn thấy cô đã quỳ ngay dưới chân, đưa tay lên: “Hoàng thượng, hãy để thần thiếp thử độ ấm đã.” Nói xong, cô đưa hai tay chuẩn bị đón lấy bầu rượu.

Bầu rượu trên tay y không đưa về phía cô, nhìn bộ dạng của cô, y khẽ nheo mắt bảo: “Nàng không uống được, rượu không tốt cho vết thương. ” Nói xong, y cầm đôi đũa lên, “Thử thức ăn đi.”

Lời y khiến cô hơi sửng người, khẽ nói: “Hoàng thượng, thức ăn bên ngoài…..”

“Không sao đâu. ” Y vừa nói vừa cầm đũa đưa cho cô, “Ai cũng ăn được, tại sao chúng ta không ăn được? “

Một từ y tiện miệng thốt ra nhưng khiến tim cô rung động “chúng ta”, nghĩ đến sự ân cần lúc nãy của y, lòng cô tự dưng thấy ngọt ngào. Nếu y luôn ôn hòa như vậy thì dù chết cô cũng cảm thấy đáng. Cô tận sức muốn làm một cung phi hợp cách, ghi nhớ quy tắc của cung phi. Đàn ông trên đời người nào chẳng tam thê tứ thiếp, trong dân gian nếu bá tánh nào dư dả một tí đều sẽ nạp thiếp. Nhà quan quy định dù nạp thiếp thì cũng tuân theo số lượng đã đặt. Nhưng đàn ông đều háo sắc, trên có chính sách, dưới có đối sách. Nuôi trong nhà không cho danh phận cũng không vượt lễ vượt tắc, chỉ cần nuôi nổi thì càng nhiều càng tốt. Huống chi y còn là thiên tử, gánh vác trách nhiệm quốc gia, mở rộng hậu cung mới có lợi cho phồn vinh hoàng thất, con cháu đầy đàn.

Vì thế, cô hoàn toàn chẳng để tâm việc phải chia sẻ với người khác, thứ cô để ý nhất chính là thân phận, là danh tiếng, và những thứ này thì phải có sự ủng hộ của hoàng thượng mới có thể có được.

Nhưng để đạt được sự ủng hộ ấy, không nhất thiết phải cần sự sủng ái của hoàng thượng, chỉ cần có sự tôn trọng và tính nhiệm thì đủ rồi, nó còn kiên cố và duy trì bền vững hơn là sự sủng ái. Cứ như thái hậu đương triều – Nguyễn Tinh Hoa, bà cũng chẳng phải là người được tiên đế sủng ái nhất, tiên đế yêu nhất là Thục Phi, mẹ ruột của hoàng thượng. Nhưng tiên đế rất tôn trọng vị hoàng hậu này, hậu cung đều giao phó cho bà quản lý. Lúc sống thì được danh hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, trăm năm sau thì cũng được chôn cất trong Hằng Lăng mộ cùng tiên đế, vạn năm bên nhau, nhận được thờ phụng của tông miếu!

Phi Tâm không dám mong sau khi chết được vào đế lăng, cô chỉ hy vọng chức quý phi không ngã, sau khi chết thì được phong chữ “Hiền”, hoặc”Huệ”. Nhưng năm gần đây có quá nhiều sóng gió, cô tự biết chẳng còn hy vọng nữa rồi.

Nhưng hôm nay lòng cô lại nhen nhóm lửa hy vọng, cô cảm thấy trong lòng hoàng thượng vẫn còn một vị trí nho nhỏ cho cô. Như là hôm nay dắt cô ra đây, chắc chắn cảm thấy cô là người biết lễ nghi, miệng cũng kín, không nói chuyện này ra ngoài, với lại lúc nãy y cũng có chút quan tâm cô.

Nghĩ đến đó, lòng cô ấm dần, nước mắt rưng rưng, muốn bày tỏ lòng trung thành. Nhưng thấy y vẫn thong dong uống rượu, lại cảm thấy tình cảnh này không thích hợp, bèn nuốt lời vào trong lòng, từ từ quỳ xuống đệm, bày biện các món ăn lại cho y. Cô gắp mỗi thứ một chút, đặt vào trong chiếc đĩa nhỏ, sau đó nếm thử.

Thức ăn bên ngoài cô thật sự không an tâm, nhưng lúc ấy vẫn phải gắng gượng nuốt vào, nếm thử vị rồi định đổi đôi đũa chuẩn bị gắp thức ăn cho y. Trên bàn chỉ còn một đôi đũa, cô vừa mới dùng xong rồi. Khi cô vừa định gọi người mang đôi đũa mới thì thấy y cười: “Chỉ còn lại đôi này thôi, đổi đôi nữa thì lại vấy bẩn, chẳng phải cũng không ổn sao? ” Nói xong, y đưa tay cầm lấy đũa của cô, sau đó gắp miếng nấm rơm trong món vịt bát bửu vào miệng.

Cô thấy thế, mặt ửng đỏ lên, y ăn xong bèn chuyền đũa lại cho cô. Cô không dám không dùng, bèn ăn tiếp. Cứ thế, đôi đũa được chuyền qua chuyền lại, chàng một miếng, thiếp một miếng, chẳng mấy chốc bốn đĩa thức ăn đã vơi hết một nửa. Y uống hết nửa bầu rượu, khen đĩa vịt bát bửu không tệ. Y nhìn thấy cô chỉ quỳ mà không ngồi thì biết ngay do vết thương nên ngồi không yên. Tiết Nguyên Tiêu đã qua mất ba ngày, tối nay vẫn khá náo nhiệt, nghe đồn phía tây thị trấn còn có Liên Thi Hội, nhưng y thấy vẻ mặt cô hơi gắng gượng, bèn cảm thấy ray rứt. Cô quen sống nhung lụa, ngày thường dạy sớm ngủ sớm, giờ này đáng ra phải đi ngủ sớm rồi mà cô vẫn cầm cự đến lúc này thật không phải chuyện dễ dàng.

11

Ăn khuya xong, còn chút men say, ánh mắt y nhìn cô rất kỳ lạ. Y đẩy chiếc bàn ra một bên, đưa tay kéo cô lại, để cô nằm trong lòng y: “Nếu không thích nằm chiếc giường đó thì cứ nằm đây một đêm vậy.” Y nói xong, kéo tấm chăn ở bên cạnh, bao lấy cô, tay bắt dầu vuốt ve mái tóc và mặt cô. Lúc ấy mông của cô đang đè trên bắp đùi của y, mặc dù có chút đau nhưng nằm ở đây vẫn hơn nằm trên chiếc giường ấy. Cô cuộn người vào lòng y, khẽ nói: “Thần thiếp khiến hoàng thượng mất hứng rồi. Thần thiếp….”

“Được rồi, được rồi. ” Y vò vò tóc cô, “Nhắm mắt một lát, sáng sớm mai sẽ về. ” Nói xong, y nhắm mắt trước.

Cô nghẹn lời, vừa ăn xong, giờ nằm trong lòng y sợ y sẽ khó chịu trong người, sợ y chợp mắt tỉnh giấc sáng mai không chỉ đau lưng mà còn tiêu hóa không tốt, ngẫm tới ngẫm lui, bất giác cô cất tiếng nói: “Thần thiếp trò chuyện với hoàng thượng nhé. “

“Nói gì? ” Tay y chẳng chịu yên, dần dần sờ soạng lung tung, nhưng âm thanh vẫn nhàn nhạt.

“Ờ….” Phi Tâm vắt óc suy nghĩ đề tài, chợt ý nghĩ lóe sáng trong đầu, nghĩ đến trước khi xuất cung, dường như y rất vội. Đã đến nơi này, hoàng thượng chu đáo với cô như vậy, cô phải xả mạng hầu quân tử mới đúng. Nghĩ thế, tấm lòng trung thành cô muốn bộc lộ lúc nãy lại trỗi lên: “Hoàng thượng, lúc trước khi xuất cung, hoàng thượng nóng lòng muốn trải nghiệm bầu không khí ở đây nhưng vì sức khỏe thần thiếp nên đã mất nhiều thời gian. Nhưng giờ này bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, hay thần thiếp cùng hoàng thượng ra dạo chơi, để tránh long thể không tiêu.”

Y mở mắt, im lặng một lát rồi khẽ nói: “Thứ cần kịp thì đã kịp rồi. ” Vân Hi nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, khẽ hứ, “Chỉ là Quý Phi chẳng có hứng thú. “

Phi Tâm sững sờ, hơi ngẩng đầu nhìn y, y nép sát quá, khiến cô có thể nhìn rõ cả những nếp nhăn nho nhỏ nên đầu mày, đôi mắt long lanh thoáng u buồn. Tim cô như lạc mất vài nhịp, và tăng thêm vài phần hoảng loạn.

Y thấy môi cô khẽ run rẩy không lời, thân thể cũng hơi cứng đơ nhưng vẫn có một mùi hương quyến rũ, trong thoáng chốc, khẽ híp mắt lại, bàn tay ôm lấy cô đã từ từ lần vào bên trong áo, như chiếc bàn là nóng bỏng là lên làn da của cô.

“Hoàng thượng. ” Phi Tâm chợt lên tiếng, sau gáy cô có chút tê. Vẻ mặt của y khiến cô căng thẳng, bầu không khi có chút lạ kỳ, khiến cô cảm thấy sợ hãi, nên vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì thì cô cũng vội lên tiếng, chỉ muốn nhanh chóng phân tán ánh mắt của y.

Y đương nhiên biết cô có ý gì, nửa nhíu mày, như cười như không, cố tình trêu cô, còn cánh tay còn lại vòng qua eo cô, ngón tay quấn lấy sợi dây thắt trước ngực cô và nói: “Quý Phi lại có cao kiến gì? “

Cô đơ người ra, lúc ấy đang bị y xiết lấy, ngồi cũng không xong mà né cũng không khỏi. Trong phòng tuy không nóng nhưng sau gáy cô đã toát một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt bất giác quan sát về phía tay y. Đầu cô rối tung, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh ngượng ngùng này, ý nghĩ tóe lên, vội nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng! Lúc nãy thần thiếp thấy cảnh Noãn Ngọc hồ rất động lòng người, lúc đi vội quá không kịp ngắm kỹ, hay thần thiếp cùng hoàng thượng đến đó lần nữa? “

Cô cũng mặc kệ đề nghị lúc này có khôi hài đến thế nào, chưa kể nơi đó cách đây khá xa, lại còn vào lúc khuya như vậy, chỉ nội việc cưỡi ngựa cô cũng không chịu nổi rồi.

Y ngừng tay, nhìn cô khẽ nói: “Không thấy nữa đâu.”

“Sao? “

“Chỉ có vào canh đầu giờ hợi ở đó mới nhìn thấy được, quá thời gian rồi.”

12

Cô sững sờ và đột nhiên hiểu ra ngay. Thời gian mà y hối hả đua theo, chẳng phải vì lễ hội hoa đăng, mà là vì muốn thấy cảnh sắc kỳ lạ ở Noãn Ngọc đó. Chẳng trách y lại nói, thứ cần kịp thì đã kịp rồi.

“Lần đầu thần thiếp thấy cảnh đẹp như vậy, đẹp thật. ” Cô thì thầm nhưng không dám nhìn y, “Thần thiếp còn tưởng giờ nào ở đó cũng như vậy. Là thần thiếp ngu muội.”

“E rằng quý phi vốn chẳng đoái hoài. Cảnh hồ có đẹp cũng chẳng thể sánh bằng sự sáng chói ở ngọc điện! ” Mắt y nhắm hờ, âm thanh thoáng buồn.

Cô ngước nhìn y, chợt cảm thấy ray rứt. Cô chỉ là một người tầm thường vô đỗi, chỉ biết danh tiếng chứ chưa bao giờ quan tâm thi vị cuộc sống. Thực ra cũng có khi ngẫm nghĩ, loại phụ nữ như cô đúng là rất khó lấy lòng người khác. Cô chẳng phải người bốc đồng hiếu thắng, nhưng cũng biết sống trong cung thì việc làm vừa lòng thánh thượng quan trọng như thế nào. Cũng không phải cô cố tình ra vẻ đoan trang, mà là cô tự biết rõ bản thân mình chỉ là một ao nước chết, vốn chẳng biết thế nào là cơn sóng tình trỗi dậy, cảm xúc mãnh liệt chỉ khiến cô sợ hãi chứ không thể trải nghiệm được điều kỳ diệu trong đó. Vì thế cô mới cảm thấy ray rứt, chưa thể an ủi thánh tâm cũng là do cô thất trách!

“Thần thiếp không thấu phong nhã, chẳng thể giải khuây với hoàng thượng. ” Phi Tâm ngập ngừng một lát rồi bất chợt lên tiếng, đầu khẽ cúi xuống, “Nay đang tiết Thượng Nguyên thế mà thần thiếp lại khiến hoàng thượng mất vui trong chuyến ngao du, thật đáng chết. “

Y hơi mất kiên nhẫn, cô lại bắt đầu lôi chuyện cung quy ra, vừa định ngắt lời thì chợt nghe cô nói: “Thần thiếp biết gãy đàn tì bà, tài nghệ non kém, vốn không dám biểu diễn trước mặt thánh thượng, nhưng nơi này gác lửng tiểu lầu, bên ngoài có cảnh đẹp, thi vị khác lạ. Nếu hoàng thượng không chê thần thiếp xin phép đàn tấu một khúc. “

“Trẫm không biết nàng biết đàn tì bà. ” Y nheo mắt nhìn cô, ngạc nhiên vì cô bỗng dưng lại chủ động hiến nghệ, “Lại là phụ mệnh phụ mẫu, hay là chuẩn bị vào cung? ” Tuy kinh ngạc nhưng nghĩ đến động cơ học nghệ của cô thì y mất hết hứng chí.

“Thần thiếp học trong cung. ” Cô nói nhỏ, tỏ ra ngượng ngùng, mặt đỏ ửng lên, “Thần thiếp tự học để giải khuây.”

“Nàng biết khúc nào? ” Y bỗng giơ tay sờ mặt cô, ngón tay khô hanh nhưng ấm áp, khiến má cô nóng rạn.

“Chỉ biết một khúc. ” Cô thì thầm, “Thanh Vận Thán”.

Cô vừa nói xong, chợt nghe Vân Hi gọi to về phía ngoài cửa: “Bàng Tín, ngươi bảo chủ tiệm lấy đàn tì bà đến đây! ” Phi Tâm nghe xong mà mặt trắng như tàu lá, tay y vẫn còn đặt trong lòng cô, chẳng có ý muốn dịch chuyển ra khỏi đó, nếu lúc này có người bước vào thì cô chẳng thiết sống nữa! Cô xấu hổ trong lòng, quay người muốn đứng dậy, khi cô vừa đứng lên, hai người đều nghe tiếng “Roạt”. Trước ngực Phi Tâm đã bị toạc một lỗ to!

Vân Hi cũng tròn mắt, mãi mà chưa nói nên lời, Phi Tâm sắp khóc rồi, mặt cô vừa trắng vừa đỏ, giọng nghẹn ngào: “Hoàng, hoàng thượng, còn, còn không? ” Đây là bộ y phụ Uông Thành Hải chuẩn bị, chất liệu là vải lụa thượng hạng, loại lụa này bản thân vốn rất bền chắc, nhưng vì thêu quá tinh tế, vừa đơm hoa vừa kết dây đai nên chẳng còn chắc chắn nữa. Vân Hi xiết chặt cổ áo cô lại, nhìn mặt cô hệt như sống không bằng chết, đột nhiên nghiêm túc nói: “Tí nữa lên giường trùm mềm lại rồi hãy đàn, chỉ mang hai bộ thôi. Bộ này chẳng liên quan gì tới trẫm đấy! “

Phi Tâm thật sự rất muốn khóc! Cô cố gắng cúi gầm mặt, không muốn để ai thấy bộ dạng khóc lóc của mình, nên cô càng không muốn nhìn thấy bộ mặt cười đáng ghét của Vân Hi, vẻ mặt đó như đang vui mừng khôn xiết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.